Chương 299: Oái oăm như thế đấy
Diệp Phi Dạ
17/11/2022
Chương 299 OÁI OĂM NHƯ THẾ ĐẤY
Lục Tinh tìm Trần Ân Tứ mấy vòng, cuối cùng mới thấy cô ở ngoài ban công.
Hai người quen biết nhiều năm, vô hình trung đã hình thành sự ăn ý, chỉ cần nhìn ánh mắt cô, Lục Tinh đã biết xảy ra chuyện.
Thoạt đầu chị ngỡ Trần Ân Tứ sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, căng thẳng hết sức, nhưng cầm di động lên xem, thấy không phải Trần Ân Tứ mà là Tần Kiết, còn chưa kịp thở ra, ấn vào xem nội dung, lại không kìm được xuýt xoa.
"Cô ả Dương Linh này là ai vậy? Tần Kiết quen biết hạng người này thật à? Sao lại xảy ra chuyện thế này? Có biết trong quan hệ xã hội sợ nhất là gì không? Sợ nhất là dính vào tình cảm. Bất luận là thật hay giả, chỉ cần dính đến tình cảm thì nhất định sẽ thành scandal không sao giải thích được."
Lục Tinh đọc lướt một lượt hết bài viết ba nghìn chữ của Dương Linh, "Huống hồ bài viết này thoạt nhìn đã biết có người chuyên nghiệp nhúng tay vào, hiểu rất rõ tâm lý đám người cả ngày lê la trên mạng, cả bài chín phần giả một phần thật, nhưng chỉ một phần thật ấy đã đủ gϊếŧ người không dao, lấy mạng em rồi, giống như là..."
Nói tới đó, Lục Tinh nhận ra mình đang nói chuyện không nên nói, vội phanh lại.
Trước kia lúc nổi nhất Trần Ân Tứ cũng bị bôi nhọ như vậy.
Ban đầu chỉ có một nick giả đăng bài, vì quy mô quá nhỏ nên rất ít người chú ý, không đáng để tâm.
Ai ngờ nick giả đó ngày nào cũng đăng bài bội nhọ, nói cái gì mà lúc ăn cơm, trước khi đi khỏi đạo diễn lẳng lặng đặt thẻ phòng xuống dưới mâm, Trần Ân Tứ âm thầm cầm lấy rồi ra theo; cái gì mà lúc quay phim, nam chính và Trần Ân Tứ người trước kẻ sau vào nhà vệ sinh, chung sống như vợ chồng ở trường quay; tóm lại trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nick đó như tận mắt chứng kiến, kể ra đủ chuyện lăng nhăng của Trần Ân Tứ trong làng giải trí.
Kết hợp với thời gian địa điểm như những người biết chuyện thấy, lại đính kèm mấy tấm ảnh nửa thật nửa giả mập mờ không rõ, thế là những chuyện đó đã trở thành sự thật.
Lục Tinh đã huy động tất cả quan hệ, nhờ vả vô số người thậm chí... đến giờ khi đã ù ù cạc cạc lấy Mục Sở Từ, cũng chẳng cách nào rửa sạch được những "sự thật" xuyên tạc đó cho cô.
Có tuyệt vọng không?
Rất tuyệt vọng.
Biết rõ tất cả đều lả giả, rõ ràng vẫn thử phân trần, cố gắng muốn biện minh.
Nhưng chẳng ai nghe lọt.
Chẳng ai đánh thức được một kẻ vờ ngủ.
Trong thời đại gõ phím không cần chịu trách nhiệm này, có lúc lặng thinh không nói còn bảo vệ bản thân tốt hơn là lên tiếng.
Oái oăm như thế đấy.
Thấy thái độ Trần Ân Tứ không đến nỗi nào, Lục Tinh biết cô không nghĩ ngợi nhiều về những lời mình suýt buột miệng nói khi nãy.
Chị hơi hơi yên tâm, nhưng lát sau, trông thấy ngón tay Trần Ân Tứ đang hí hoáy gõ phím, chị sực tỉnh, vội chạy đến, "Ân Ân, em làm gì đấy?"
"Ân Ân, em không thể tùy tiện lên mạng phát biểu được, em hiểu rõ tình hình giữa em và Tần Kiết mà, giờ em lên tiếng chỉ càng loạn thêm thôi."
Lục Tinh định giật lấy điện thoại nhưng Trần Ân Tứ vô thức né đi.
"Ân Ân, đưa di động của em cho chị đi."
Lục Tinh cuống đến mức chỉ thiếu điều quỳ xuống gọi Trần Ân Tứ là bà cô tổ, "Ân Ân, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc, giờ cứ đưa di động cho chị đã được không?"
Trần Ân Tứ sầm mặt xuống, im lặng hai giây, cuối cùng mới lỏng tay ra, để Lục Tinh thu di động.
Xảy ra chuyện này, cũng chẳng còn bụng dạ nào dự tiệc tối nữa, thấy đằng sau người qua kẻ lại nườm nượp, Lục Tinh sợ có người đột ngột xông ra, vội kéo Trần Ân Tứ đi thẳng, "Mình về khách sạn trước đã."
Chỗ họ đang ở cách khách sạn không xa.
Đi xe năm phút là tới.
Vừa vào phòng, Lục Tinh lại bắt đầu khuyên Trần Ân Tứ, "Chị biết em giận, nhưng em tin chị đi, Tần Kiết thừa sức xử lý êm xuôi chuyện này, em không biết cô anh ta là ai à? Tần Nam, Tổng Giám đốc Thần Quang Media đấy, bà ta không thể khoanh tay đứng nhìn được."
"Sự việc quá đột ngột, có lẽ họ chưa kịp nghĩ ra cách xử lý phù hợp, cũng có thể muốn đợi thêm, nghe ngóng động thái bên phía Dương Linh rồi mới xử lý."
"Ân Ân, em đừng giận quá."
"Huống hồ trong tay Tần Nam có bao nhiêu người điều hướng dư luận, tới lúc không được thì dùng họ tẩy trắng..."
Như bị xúc phạm, Trần Ân Tứ đột nhiên lên tiếng, "Nếu họ tẩy trắng được thì Trần Ân Tứ đã chẳng trở thành Trần Ân Tứ bây giờ, đã chẳng đến nỗi hễ nhắc đến là thành đồ lẳиɠ ɭơ ngủ với tất cả ông lớn và đạo diễn nổi tiếng trong làng giải trí, hễ thấy đàn ông là sán lại."
Ngừng giây lát, Trần Ân Tứ nói thẳng, "Chuyện này muốn xử lý cũng dễ thôi, chỉ cần em tổ chức họp báo là được."
Lục Tinh ngỡ ngàng, "Không, có liên quan gì đến em đâu? Em tổ chức họp báo sao có thể xử lý được, em...."
Trần Ân Tứ: "Tối hôm 25 tháng 3 là sinh nhật em, Tần Kiết ở bên cạnh em."
Lục Tinh không chỉ ngơ ngác mà còn nhảy dựng lên, "Tối hôm sinh nhật em, Tần Kiết ở cạnh em à?"
"Hôm ấy ở đoàn làm phim, em uống hơi nhiều, chị đưa em về phòng, sau khi chị đi rồi thì Tần Kiết vào phòng em?"
Trần Ân Tứ khẽ gật đầu, "Đúng, chính là thế."
Đúng, chính là thế?
Đúng, chính là thế?
Nghệ sĩ của cô cho đàn ông vào phòng qua đêm ngay trước mũi cô mà cô hoàn toàn không biết?
Lục Tinh không biết nên tự chửi mình hay nên mắng Trần Ân Tứ, cô đi đi lại lại mấy vòng như con thoi, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Ân Tứ, "Không được, em không được mở họp báo."
"Em đừng quên mấy năm nay cư dân mạng chửi rủa em thế nào, nếu em mở họp báo lần này, tất cả đạn sẽ bắn về phía em, bắn cho em thủng lỗ chỗ."
"Nếu em đưa ra chứng cứ chứng minh tối hôm ấy Tần Kiết ở bên cạnh em thì cũng có nghĩa em đang khẳng định những lời đồn thổi về em mấy năm nay trên mạng, cả đời này em đừng hòng rửa sạch được danh tiếng, thậm chí sẽ có người nói em rằng, lên mạng thì bảo không quay lại, thế mà thấy Tần Kiết công thành danh toại lại bám lấy... Tới lúc đó Tần Kiết vẫn là anh hùng trong mắt mọi người, còn em thì sao? Em thành ra cái gì hả? Không được, tóm lại là không được, phải nghĩ cách khác, em bỏ ý định đó đi."
Trần Ân Tứ: "Cách khác à? Chị nói cho em nghe xem cách khác là gì nào? Rõ ràng Dương Linh muốn dùng cách ngọc đá đều nát để hủy hoại anh ấy. Chị nhìn trên mạng mà xem, đám cư dân mạng ấy đã quên bẵng những cống hiến của Tần Kiết với xã hội với quốc gia với toàn dân, họ chỉ nhớ được anh ấy là một tên ngụy quân tử, đã hủy hoại một nữ sinh viên cuộc đời còn chưa bắt đầu..."
"Lục Tinh, mấy năm nay chị còn chưa nhìn thấu ư?"
Vừa rồi Trần Ân Tứ còn kích động, giờ đột nhiên lạnh giọng, "Đám cư dân mạng trình độ trung bình chỉ qua tiểu học ấy, chị không thể nói lý với họ được, nếu nói được thì Tống Xử An đã chẳng phải tự sát, rõ ràng anh ta không đâm phải ông già ấy, nhưng ông già ấy lại nói là mình bị đâm, ông ta có bệnh tim, đột ngột phát bệnh qua đời, cuối cùng tất cả truyền thông đều nói là Tống Xử An hại chết ông ta, ép anh ta xin lỗi, anh ta xin lỗi rồi có tác dụng gì không? Chẳng phải vẫn bị chửi rủa, bị quấy nhiễu, ngay người trong nhà cũng không thể làm việc bình
thường, đi học bình thường, sinh sống bình thường, đợi đến khi anh ta tự sát, truyền thông mới bắt đầu lật lại vấn đề về phía ông lão, bắt đầu tẩy trắng cho anh ta, cư dân mạng bắt đầu lên án bạo lực mạng, nói cái gì mà lúc tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội, nhưng bọn họ có kẻ nào từng nghĩ rằng họ chính là bông tuyết đấy, họ có bao giờ xin lỗi không?"
"Không một ai xin lỗi cả..."
Trần Ân Tứ khẽ cười, "Trong thời đại tùy tiện gõ phím bất cần trách nhiệm này, hai tiếng xin lỗi cũng có thể coi là lương thiện đấy." Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Lục Tinh tìm Trần Ân Tứ mấy vòng, cuối cùng mới thấy cô ở ngoài ban công.
Hai người quen biết nhiều năm, vô hình trung đã hình thành sự ăn ý, chỉ cần nhìn ánh mắt cô, Lục Tinh đã biết xảy ra chuyện.
Thoạt đầu chị ngỡ Trần Ân Tứ sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, căng thẳng hết sức, nhưng cầm di động lên xem, thấy không phải Trần Ân Tứ mà là Tần Kiết, còn chưa kịp thở ra, ấn vào xem nội dung, lại không kìm được xuýt xoa.
"Cô ả Dương Linh này là ai vậy? Tần Kiết quen biết hạng người này thật à? Sao lại xảy ra chuyện thế này? Có biết trong quan hệ xã hội sợ nhất là gì không? Sợ nhất là dính vào tình cảm. Bất luận là thật hay giả, chỉ cần dính đến tình cảm thì nhất định sẽ thành scandal không sao giải thích được."
Lục Tinh đọc lướt một lượt hết bài viết ba nghìn chữ của Dương Linh, "Huống hồ bài viết này thoạt nhìn đã biết có người chuyên nghiệp nhúng tay vào, hiểu rất rõ tâm lý đám người cả ngày lê la trên mạng, cả bài chín phần giả một phần thật, nhưng chỉ một phần thật ấy đã đủ gϊếŧ người không dao, lấy mạng em rồi, giống như là..."
Nói tới đó, Lục Tinh nhận ra mình đang nói chuyện không nên nói, vội phanh lại.
Trước kia lúc nổi nhất Trần Ân Tứ cũng bị bôi nhọ như vậy.
Ban đầu chỉ có một nick giả đăng bài, vì quy mô quá nhỏ nên rất ít người chú ý, không đáng để tâm.
Ai ngờ nick giả đó ngày nào cũng đăng bài bội nhọ, nói cái gì mà lúc ăn cơm, trước khi đi khỏi đạo diễn lẳng lặng đặt thẻ phòng xuống dưới mâm, Trần Ân Tứ âm thầm cầm lấy rồi ra theo; cái gì mà lúc quay phim, nam chính và Trần Ân Tứ người trước kẻ sau vào nhà vệ sinh, chung sống như vợ chồng ở trường quay; tóm lại trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nick đó như tận mắt chứng kiến, kể ra đủ chuyện lăng nhăng của Trần Ân Tứ trong làng giải trí.
Kết hợp với thời gian địa điểm như những người biết chuyện thấy, lại đính kèm mấy tấm ảnh nửa thật nửa giả mập mờ không rõ, thế là những chuyện đó đã trở thành sự thật.
Lục Tinh đã huy động tất cả quan hệ, nhờ vả vô số người thậm chí... đến giờ khi đã ù ù cạc cạc lấy Mục Sở Từ, cũng chẳng cách nào rửa sạch được những "sự thật" xuyên tạc đó cho cô.
Có tuyệt vọng không?
Rất tuyệt vọng.
Biết rõ tất cả đều lả giả, rõ ràng vẫn thử phân trần, cố gắng muốn biện minh.
Nhưng chẳng ai nghe lọt.
Chẳng ai đánh thức được một kẻ vờ ngủ.
Trong thời đại gõ phím không cần chịu trách nhiệm này, có lúc lặng thinh không nói còn bảo vệ bản thân tốt hơn là lên tiếng.
Oái oăm như thế đấy.
Thấy thái độ Trần Ân Tứ không đến nỗi nào, Lục Tinh biết cô không nghĩ ngợi nhiều về những lời mình suýt buột miệng nói khi nãy.
Chị hơi hơi yên tâm, nhưng lát sau, trông thấy ngón tay Trần Ân Tứ đang hí hoáy gõ phím, chị sực tỉnh, vội chạy đến, "Ân Ân, em làm gì đấy?"
"Ân Ân, em không thể tùy tiện lên mạng phát biểu được, em hiểu rõ tình hình giữa em và Tần Kiết mà, giờ em lên tiếng chỉ càng loạn thêm thôi."
Lục Tinh định giật lấy điện thoại nhưng Trần Ân Tứ vô thức né đi.
"Ân Ân, đưa di động của em cho chị đi."
Lục Tinh cuống đến mức chỉ thiếu điều quỳ xuống gọi Trần Ân Tứ là bà cô tổ, "Ân Ân, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc, giờ cứ đưa di động cho chị đã được không?"
Trần Ân Tứ sầm mặt xuống, im lặng hai giây, cuối cùng mới lỏng tay ra, để Lục Tinh thu di động.
Xảy ra chuyện này, cũng chẳng còn bụng dạ nào dự tiệc tối nữa, thấy đằng sau người qua kẻ lại nườm nượp, Lục Tinh sợ có người đột ngột xông ra, vội kéo Trần Ân Tứ đi thẳng, "Mình về khách sạn trước đã."
Chỗ họ đang ở cách khách sạn không xa.
Đi xe năm phút là tới.
Vừa vào phòng, Lục Tinh lại bắt đầu khuyên Trần Ân Tứ, "Chị biết em giận, nhưng em tin chị đi, Tần Kiết thừa sức xử lý êm xuôi chuyện này, em không biết cô anh ta là ai à? Tần Nam, Tổng Giám đốc Thần Quang Media đấy, bà ta không thể khoanh tay đứng nhìn được."
"Sự việc quá đột ngột, có lẽ họ chưa kịp nghĩ ra cách xử lý phù hợp, cũng có thể muốn đợi thêm, nghe ngóng động thái bên phía Dương Linh rồi mới xử lý."
"Ân Ân, em đừng giận quá."
"Huống hồ trong tay Tần Nam có bao nhiêu người điều hướng dư luận, tới lúc không được thì dùng họ tẩy trắng..."
Như bị xúc phạm, Trần Ân Tứ đột nhiên lên tiếng, "Nếu họ tẩy trắng được thì Trần Ân Tứ đã chẳng trở thành Trần Ân Tứ bây giờ, đã chẳng đến nỗi hễ nhắc đến là thành đồ lẳиɠ ɭơ ngủ với tất cả ông lớn và đạo diễn nổi tiếng trong làng giải trí, hễ thấy đàn ông là sán lại."
Ngừng giây lát, Trần Ân Tứ nói thẳng, "Chuyện này muốn xử lý cũng dễ thôi, chỉ cần em tổ chức họp báo là được."
Lục Tinh ngỡ ngàng, "Không, có liên quan gì đến em đâu? Em tổ chức họp báo sao có thể xử lý được, em...."
Trần Ân Tứ: "Tối hôm 25 tháng 3 là sinh nhật em, Tần Kiết ở bên cạnh em."
Lục Tinh không chỉ ngơ ngác mà còn nhảy dựng lên, "Tối hôm sinh nhật em, Tần Kiết ở cạnh em à?"
"Hôm ấy ở đoàn làm phim, em uống hơi nhiều, chị đưa em về phòng, sau khi chị đi rồi thì Tần Kiết vào phòng em?"
Trần Ân Tứ khẽ gật đầu, "Đúng, chính là thế."
Đúng, chính là thế?
Đúng, chính là thế?
Nghệ sĩ của cô cho đàn ông vào phòng qua đêm ngay trước mũi cô mà cô hoàn toàn không biết?
Lục Tinh không biết nên tự chửi mình hay nên mắng Trần Ân Tứ, cô đi đi lại lại mấy vòng như con thoi, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Ân Tứ, "Không được, em không được mở họp báo."
"Em đừng quên mấy năm nay cư dân mạng chửi rủa em thế nào, nếu em mở họp báo lần này, tất cả đạn sẽ bắn về phía em, bắn cho em thủng lỗ chỗ."
"Nếu em đưa ra chứng cứ chứng minh tối hôm ấy Tần Kiết ở bên cạnh em thì cũng có nghĩa em đang khẳng định những lời đồn thổi về em mấy năm nay trên mạng, cả đời này em đừng hòng rửa sạch được danh tiếng, thậm chí sẽ có người nói em rằng, lên mạng thì bảo không quay lại, thế mà thấy Tần Kiết công thành danh toại lại bám lấy... Tới lúc đó Tần Kiết vẫn là anh hùng trong mắt mọi người, còn em thì sao? Em thành ra cái gì hả? Không được, tóm lại là không được, phải nghĩ cách khác, em bỏ ý định đó đi."
Trần Ân Tứ: "Cách khác à? Chị nói cho em nghe xem cách khác là gì nào? Rõ ràng Dương Linh muốn dùng cách ngọc đá đều nát để hủy hoại anh ấy. Chị nhìn trên mạng mà xem, đám cư dân mạng ấy đã quên bẵng những cống hiến của Tần Kiết với xã hội với quốc gia với toàn dân, họ chỉ nhớ được anh ấy là một tên ngụy quân tử, đã hủy hoại một nữ sinh viên cuộc đời còn chưa bắt đầu..."
"Lục Tinh, mấy năm nay chị còn chưa nhìn thấu ư?"
Vừa rồi Trần Ân Tứ còn kích động, giờ đột nhiên lạnh giọng, "Đám cư dân mạng trình độ trung bình chỉ qua tiểu học ấy, chị không thể nói lý với họ được, nếu nói được thì Tống Xử An đã chẳng phải tự sát, rõ ràng anh ta không đâm phải ông già ấy, nhưng ông già ấy lại nói là mình bị đâm, ông ta có bệnh tim, đột ngột phát bệnh qua đời, cuối cùng tất cả truyền thông đều nói là Tống Xử An hại chết ông ta, ép anh ta xin lỗi, anh ta xin lỗi rồi có tác dụng gì không? Chẳng phải vẫn bị chửi rủa, bị quấy nhiễu, ngay người trong nhà cũng không thể làm việc bình
thường, đi học bình thường, sinh sống bình thường, đợi đến khi anh ta tự sát, truyền thông mới bắt đầu lật lại vấn đề về phía ông lão, bắt đầu tẩy trắng cho anh ta, cư dân mạng bắt đầu lên án bạo lực mạng, nói cái gì mà lúc tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội, nhưng bọn họ có kẻ nào từng nghĩ rằng họ chính là bông tuyết đấy, họ có bao giờ xin lỗi không?"
"Không một ai xin lỗi cả..."
Trần Ân Tứ khẽ cười, "Trong thời đại tùy tiện gõ phím bất cần trách nhiệm này, hai tiếng xin lỗi cũng có thể coi là lương thiện đấy." Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.