Chương 375: Qua đây sinh con
Diệp Phi Dạ
17/11/2022
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hờ hững của Mục Sở Từ: "Mục Sở Từ nói anh ta không ở đây."
Lục Tinh: "…"
Có việc nhờ vả người ta vốn nên nhún nhường, không so đo với anh làm gì.
Lục Tinh tự nhủ với mình nhiều lần như vậy rồi cười hì hì nói: "Mục Sở Từ không ở đó, thế ông xã thì sao?"
"Ông xã của em có đó không?"
Bên Mục Sở Từ im lặng một cách đáng sợ.
Lục Tinh tốt tính dịu giọng tiếp tục gọi: "Ông xã ơi?"
"…"
"Ông xã à!"
"…"
"Ông xã ~"
"…" Đã ngắt điện thoại.
Lục Tinh nghe tiếng chuông báo bận, tức tối vò đầu.
Sao lần này Ảnh đế Mục khó dỗ dành thế? Cô chỉ nói câu li hôn thôi mà? Chuyện cả hai đều biết rõ, anh cần gì phải nổi nóng như vậy.
Đừng nói là anh… vốn không muốn li hôn với cô?
Suy nghĩ này khiến Lục Tinh rùng mình.
Nếu đúng là thật, tại sao anh lại không muốn li hôn với cô? Lẽ nào anh muốn chung sống với cô cả đời ư?
Chung sống cả đời… Trời má, cụm từ đáng sợ gì thế này?
Tại sao Ảnh đế Mục lại muốn chung sống với cô cả đời, trừ phi anh…
Lục Tinh ấn vào huyệt nhân trung của mình, tránh để mình bị suy đoán của bản thân dọa chết ngất.
Di động đặt cạnh đùi rung lên, Lục Tinh cầm lên xe, Mục Sở Từ trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Không có câu từ, chỉ chia sẻ một định vị, là khách sạn Tứ Quý.
Lục Tinh biết, Mục Sở Từ nguôi giận rồi, bảo mình qua đó tìm anh, cô cũng biết sóng gió trên mạng của nghệ sĩ được cứu rồi.
Lục Tinh ném di động đi, vội vàng lao vào phòng thay đồ tìm quần áo.
Vừa rồi cô bị mát dây rồi, tưởng rằng Ảnh đế Mục thích cô nên mới giận như vậy.
Bây giờ nhìn xem, Ảnh đế Mục đâu có giận, chỉ khó dỗ dành hơn lúc trước chút xíu, khó dỗ dành cách mấy cũng được giải quyết bằng ba tiếng ông xã chẳng phải sao?
Chắc chắn do cô sắp đến tháng nên mới suy nghĩ vẩn vơ.
Hoặc là đọc nhiều tiểu thuyết quá nên tưởng cô và Ảnh đế Mục cưới trước yêu sau, có tình cảm với nhau.
Quả nhiên là mát dây thật.
Lục Tinh đến khách sạn Tứ Quý, vừa xuống xe đã thấy Trương Dã đợi cách đó không xa.
Trương Dã không nói chuyện với cô, sau khi thấy cô nhìn qua bèn đứng dậy đi về phía thang máy.
Lục Tinh đi theo, vào thang máy, hai người lịch sự chào hỏi nhau rồi im lặng.
Ra khỏi thang máy, vẫn là Trương Dã ra trước, Lục Tinh đợi một lúc mới cất bước, cô và Trương Dã giữ khoảng cách với nhau, qua mấy lối rẽ rồi dừng lại trước một căn phòng.
Trương Dã ấn chuông cửa xong không vào mà đi thẳng về phía trước.
Mục Sở Từ ở trong phòng như canh sẵn, Lục Tinh vừa đến trước cửa, cửa lập tức được mở ra.
Mục Sở Từ không chào hỏi cô, mở cửa xong liền trở vào phòng, ung dung tao nhã ngồi xuống sofa.
Lục Tinh đóng cửa, đi theo qua đó.
Mục Sở Từ không bảo Lục Tinh ngồi xuống, cầm điều khiển tivi lên, liên tục chuyển kênh: "Tìm tôi có việc à?"
Lục Tinh đáp vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Không hiểu tại sao ở trước mặt Mục Sở Từ cô cảm thấy áp lực như đứa trẻ gặp phụ huynh vậy. Nhất là khi anh nói chuyện với giọng điệu không cảm xúc như lúc này, áp lực trong lòng cô lại càng lớn hơn.
Sự im lặng của Lục Tinh khiến Mục Sở Từ chuyển tầm nhìn từ màn hình tivi sang khuôn mặt cô.
Lục Tinh mím môi, "Tin đồn của anh và Ân Ân ở trên mạng, anh nhìn thấy chưa?"
"Ừm, thấy rồi." Mục Sở Từ lại nhìn tivi, tiếp tục chuyển kênh, anh như đang cố ý, khi chuyển đến kênh đang phát bản tin giải trí nói về anh và Trần Ân Tứ thì ném điều khiển sang một bên, bắt tréo chân thảnh thơi ngả người lên sofa, "Không chỉ có trên mạng, cả truyền hình cũng bắt đầu đưa tin rồi."
Lục Tinh: "…"
Lục Tinh nghe thấy tivi lúc thì gọi tên Mục Sở Từ, lúc lại xuất hiện tên của Trần Ân Tứ, đầu như muốn nổ tung: "Anh định xử lí chuyện này thế nào?"
"Vẫn chưa nghĩ ra. Chắc không cần xử lí, dù sao qua một thời gian mọi người cũng sẽ ngừng bàn tán thôi, tôi không còn nhờ vào độ hot để kiếm ăn từ lâu rồi, chỉ cần tác phẩm tiếp theo đủ tốt, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tôi cả."
Vâng, không ảnh hưởng gì nhiều đến ngài, nhưng ảnh hưởng đến con gái tôi.
Con gái tôi khó khăn lắm mới vớt vát lại chút danh tiếng nhờ "Sinh Mệnh", giờ lại sắp sụp đổ rồi.
Lục Tinh cắn môi nhìn Mục Sở Từ, "Chúng ta công khai đi."
"Chúng ta công khai, phủi sạch quan hệ với Ân Ân."
"Anh cũng nói rồi, anh không còn nhờ vào độ hot để kiếm ăn từ lâu, dù cư dân mạng biết anh đã kết hôn cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến anh."
"Huống hồ đã kết hôn tốt hơn lời đồn anh dùng quy tắc ngầm như bây giờ nhiều."
Mục Sở Từ phì cười, nghiêng đầu nhìn Lục Tinh, khóe miệng nhếch lên: "Trước kia cho em nguồn tài nguyên đều là chuyện cỏn con, bây giờ mạnh miệng như vậy, em cảm thấy…"
Mục Sở Từ quét mắt nhìn Lục Tinh từ trên xuống dưới: "Cơ thể của em đáng mức giá này không?"
Mẹ kiếp, cô không đáng mức giá này thì anh đừng có ngủ.
Lục Tinh thầm chửi thề một tràng thật dài, siết chặt nắm tay, nén cơn giận xuống, hỏi: "Vậy anh nói phải làm sao anh mới chịu gật đầu?"
"Nếu lần này anh không giúp thật, được thôi, ngày mai em sẽ dọn đi, anh không li hôn với em cũng không sao, dù sao chúng ta ở riêng một thời gian em sẽ có thể đệ đơn xin li hôn lên tòa án, đến lúc đó chuyện hai ta kết hôn cũng sẽ gây ầm ĩ, anh còn phải đi hầu tòa nữa."
Mục Sở Từ nhếch miệng cười khẩy, hờ hững dời mắt khỏi Lục Tinh, lần này anh không nhìn tivi mà nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng giây lát, thốt lên với giọng điệu rất thờ ơ: "Đứa con."
"Sinh cho tôi một đứa con."
Sinh một đứa con?
Đến kết hôn cô còn không muốn, còn phải sinh con?
Lục Tinh không nghĩ ngợi gì lắc đầu cự tuyệt ngay: "Không thể nào, anh đừng có hòng…"
Lục Tinh còn chưa dứt lời, Mục Sở Từ đã nói tiếp: "Sinh con xong, không cần em nuôi, đến lúc đó nếu em vẫn muốn li hôn tôi sẽ ký tên."
Lục Tinh không nói thêm gì nữa.
Đến lúc đó, nếu em vẫn muốn li hôn tôi sẽ ký tên.
Nếu bây giờ cô chuẩn bị mang thai, chỉ cần cấn thai trong vòng ba tháng, vậy thì cuối năm sau cô sẽ được tự do rồi.
Cô từng chứng kiến đội pháp lý của Mục Sở Từ tài giỏi thế nào, đương nhiên sẽ không cứng rắn đòi li hôn với anh, đến lúc đó có khi người chịu thiệt lại là cô.
Lần trước là kết hôn, lần này là sinh con, không thể nào lại còn có lần sau nữa đâu.
Lục Tinh ngẫm nghĩ, đây cũng là kết quả xấu nhất của cô rồi, bèn gật đầu nói: "Đồng ý."
Mục Sở Từ không lên tiếng, anh vô thức sờ lên hộp thuốc trong túi, vừa chạm vào lại rút tay ra ngoài.
Lục Tinh đợi hồi lâu không thấy anh có phản ứng gì: "Anh muốn đổi ý à?"
Mục Sở Từ nhìn Lục Tinh, vừa cầm di động nhắn tin để Trương Dã đăng bài lên Weibo, vừa vẫy tay với Lục Tinh: "Cởϊ qυầи áo rồi qua đây."
Lục Tinh: "???"
"Qua đây sinh con."
Lục Tinh: "…"
Có việc nhờ vả người ta vốn nên nhún nhường, không so đo với anh làm gì.
Lục Tinh tự nhủ với mình nhiều lần như vậy rồi cười hì hì nói: "Mục Sở Từ không ở đó, thế ông xã thì sao?"
"Ông xã của em có đó không?"
Bên Mục Sở Từ im lặng một cách đáng sợ.
Lục Tinh tốt tính dịu giọng tiếp tục gọi: "Ông xã ơi?"
"…"
"Ông xã à!"
"…"
"Ông xã ~"
"…" Đã ngắt điện thoại.
Lục Tinh nghe tiếng chuông báo bận, tức tối vò đầu.
Sao lần này Ảnh đế Mục khó dỗ dành thế? Cô chỉ nói câu li hôn thôi mà? Chuyện cả hai đều biết rõ, anh cần gì phải nổi nóng như vậy.
Đừng nói là anh… vốn không muốn li hôn với cô?
Suy nghĩ này khiến Lục Tinh rùng mình.
Nếu đúng là thật, tại sao anh lại không muốn li hôn với cô? Lẽ nào anh muốn chung sống với cô cả đời ư?
Chung sống cả đời… Trời má, cụm từ đáng sợ gì thế này?
Tại sao Ảnh đế Mục lại muốn chung sống với cô cả đời, trừ phi anh…
Lục Tinh ấn vào huyệt nhân trung của mình, tránh để mình bị suy đoán của bản thân dọa chết ngất.
Di động đặt cạnh đùi rung lên, Lục Tinh cầm lên xe, Mục Sở Từ trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Không có câu từ, chỉ chia sẻ một định vị, là khách sạn Tứ Quý.
Lục Tinh biết, Mục Sở Từ nguôi giận rồi, bảo mình qua đó tìm anh, cô cũng biết sóng gió trên mạng của nghệ sĩ được cứu rồi.
Lục Tinh ném di động đi, vội vàng lao vào phòng thay đồ tìm quần áo.
Vừa rồi cô bị mát dây rồi, tưởng rằng Ảnh đế Mục thích cô nên mới giận như vậy.
Bây giờ nhìn xem, Ảnh đế Mục đâu có giận, chỉ khó dỗ dành hơn lúc trước chút xíu, khó dỗ dành cách mấy cũng được giải quyết bằng ba tiếng ông xã chẳng phải sao?
Chắc chắn do cô sắp đến tháng nên mới suy nghĩ vẩn vơ.
Hoặc là đọc nhiều tiểu thuyết quá nên tưởng cô và Ảnh đế Mục cưới trước yêu sau, có tình cảm với nhau.
Quả nhiên là mát dây thật.
Lục Tinh đến khách sạn Tứ Quý, vừa xuống xe đã thấy Trương Dã đợi cách đó không xa.
Trương Dã không nói chuyện với cô, sau khi thấy cô nhìn qua bèn đứng dậy đi về phía thang máy.
Lục Tinh đi theo, vào thang máy, hai người lịch sự chào hỏi nhau rồi im lặng.
Ra khỏi thang máy, vẫn là Trương Dã ra trước, Lục Tinh đợi một lúc mới cất bước, cô và Trương Dã giữ khoảng cách với nhau, qua mấy lối rẽ rồi dừng lại trước một căn phòng.
Trương Dã ấn chuông cửa xong không vào mà đi thẳng về phía trước.
Mục Sở Từ ở trong phòng như canh sẵn, Lục Tinh vừa đến trước cửa, cửa lập tức được mở ra.
Mục Sở Từ không chào hỏi cô, mở cửa xong liền trở vào phòng, ung dung tao nhã ngồi xuống sofa.
Lục Tinh đóng cửa, đi theo qua đó.
Mục Sở Từ không bảo Lục Tinh ngồi xuống, cầm điều khiển tivi lên, liên tục chuyển kênh: "Tìm tôi có việc à?"
Lục Tinh đáp vâng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Không hiểu tại sao ở trước mặt Mục Sở Từ cô cảm thấy áp lực như đứa trẻ gặp phụ huynh vậy. Nhất là khi anh nói chuyện với giọng điệu không cảm xúc như lúc này, áp lực trong lòng cô lại càng lớn hơn.
Sự im lặng của Lục Tinh khiến Mục Sở Từ chuyển tầm nhìn từ màn hình tivi sang khuôn mặt cô.
Lục Tinh mím môi, "Tin đồn của anh và Ân Ân ở trên mạng, anh nhìn thấy chưa?"
"Ừm, thấy rồi." Mục Sở Từ lại nhìn tivi, tiếp tục chuyển kênh, anh như đang cố ý, khi chuyển đến kênh đang phát bản tin giải trí nói về anh và Trần Ân Tứ thì ném điều khiển sang một bên, bắt tréo chân thảnh thơi ngả người lên sofa, "Không chỉ có trên mạng, cả truyền hình cũng bắt đầu đưa tin rồi."
Lục Tinh: "…"
Lục Tinh nghe thấy tivi lúc thì gọi tên Mục Sở Từ, lúc lại xuất hiện tên của Trần Ân Tứ, đầu như muốn nổ tung: "Anh định xử lí chuyện này thế nào?"
"Vẫn chưa nghĩ ra. Chắc không cần xử lí, dù sao qua một thời gian mọi người cũng sẽ ngừng bàn tán thôi, tôi không còn nhờ vào độ hot để kiếm ăn từ lâu rồi, chỉ cần tác phẩm tiếp theo đủ tốt, cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tôi cả."
Vâng, không ảnh hưởng gì nhiều đến ngài, nhưng ảnh hưởng đến con gái tôi.
Con gái tôi khó khăn lắm mới vớt vát lại chút danh tiếng nhờ "Sinh Mệnh", giờ lại sắp sụp đổ rồi.
Lục Tinh cắn môi nhìn Mục Sở Từ, "Chúng ta công khai đi."
"Chúng ta công khai, phủi sạch quan hệ với Ân Ân."
"Anh cũng nói rồi, anh không còn nhờ vào độ hot để kiếm ăn từ lâu, dù cư dân mạng biết anh đã kết hôn cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến anh."
"Huống hồ đã kết hôn tốt hơn lời đồn anh dùng quy tắc ngầm như bây giờ nhiều."
Mục Sở Từ phì cười, nghiêng đầu nhìn Lục Tinh, khóe miệng nhếch lên: "Trước kia cho em nguồn tài nguyên đều là chuyện cỏn con, bây giờ mạnh miệng như vậy, em cảm thấy…"
Mục Sở Từ quét mắt nhìn Lục Tinh từ trên xuống dưới: "Cơ thể của em đáng mức giá này không?"
Mẹ kiếp, cô không đáng mức giá này thì anh đừng có ngủ.
Lục Tinh thầm chửi thề một tràng thật dài, siết chặt nắm tay, nén cơn giận xuống, hỏi: "Vậy anh nói phải làm sao anh mới chịu gật đầu?"
"Nếu lần này anh không giúp thật, được thôi, ngày mai em sẽ dọn đi, anh không li hôn với em cũng không sao, dù sao chúng ta ở riêng một thời gian em sẽ có thể đệ đơn xin li hôn lên tòa án, đến lúc đó chuyện hai ta kết hôn cũng sẽ gây ầm ĩ, anh còn phải đi hầu tòa nữa."
Mục Sở Từ nhếch miệng cười khẩy, hờ hững dời mắt khỏi Lục Tinh, lần này anh không nhìn tivi mà nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng giây lát, thốt lên với giọng điệu rất thờ ơ: "Đứa con."
"Sinh cho tôi một đứa con."
Sinh một đứa con?
Đến kết hôn cô còn không muốn, còn phải sinh con?
Lục Tinh không nghĩ ngợi gì lắc đầu cự tuyệt ngay: "Không thể nào, anh đừng có hòng…"
Lục Tinh còn chưa dứt lời, Mục Sở Từ đã nói tiếp: "Sinh con xong, không cần em nuôi, đến lúc đó nếu em vẫn muốn li hôn tôi sẽ ký tên."
Lục Tinh không nói thêm gì nữa.
Đến lúc đó, nếu em vẫn muốn li hôn tôi sẽ ký tên.
Nếu bây giờ cô chuẩn bị mang thai, chỉ cần cấn thai trong vòng ba tháng, vậy thì cuối năm sau cô sẽ được tự do rồi.
Cô từng chứng kiến đội pháp lý của Mục Sở Từ tài giỏi thế nào, đương nhiên sẽ không cứng rắn đòi li hôn với anh, đến lúc đó có khi người chịu thiệt lại là cô.
Lần trước là kết hôn, lần này là sinh con, không thể nào lại còn có lần sau nữa đâu.
Lục Tinh ngẫm nghĩ, đây cũng là kết quả xấu nhất của cô rồi, bèn gật đầu nói: "Đồng ý."
Mục Sở Từ không lên tiếng, anh vô thức sờ lên hộp thuốc trong túi, vừa chạm vào lại rút tay ra ngoài.
Lục Tinh đợi hồi lâu không thấy anh có phản ứng gì: "Anh muốn đổi ý à?"
Mục Sở Từ nhìn Lục Tinh, vừa cầm di động nhắn tin để Trương Dã đăng bài lên Weibo, vừa vẫy tay với Lục Tinh: "Cởϊ qυầи áo rồi qua đây."
Lục Tinh: "???"
"Qua đây sinh con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.