Chương 8: Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi lăm tuổi
Cầm Sắt Tỳ Bà
13/06/2013
Phổ Hoa và Vĩnh Đạo từ năm thứ ba đại học lặng lẽ trở
thành một đôi tình nhân, tuy họ cố gắng giữ tình cảmnày thật kín
đáo, Phổ Hoa giữ kín như
bưng chuyện này nhưng
vài bạn học trong
ký túc vẫn nhận ra,
đồngthời lặng lẽ mỉm cười
trong những thời điểm thích hợp.
Yêu thời đại học không phải là chuyện mới mẻ, nhưngvề phía bố, Phổ Hoa tuyệt không dám nói rõ, cứ cuối tuần Vĩnh Đạo cùng cô về nhà, cũng chỉ đưa tới cửangõ, mắt tiễn bóng dáng cô từng chút xa dần. Phổ Hoa hiếm khi quay đầu lại, sự lưu luyến của cô nhiều nhất lúc chia tay cũng chỉ là cười khẽ với anh, buông tay rồi bước đi. Thi thoảng anh có ý muốn thân mật đều bị cô khéo léo trốn tránh.
Xác định rõ quan hệ, ngược lại họ có cảm giác xa lạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thường cảm thấy có gì đó không đúng. Phổ Hoa không ngồi gióng xe anh, không nắm tay anh khi đi dạo trong khuôn viên trường, mỗi lầntạm biệt dưới ký túc xá, nụ hôn cũng chỉ hạn chế trênmá và cằm. Sự chủ động duy nhất biểu hiện vượt qua trước kia chính là khi cùng ăn cơm, cô gắp thức ăn vào bát anh, hơn nữa ra sức gắp, cả những thứ cô thích ăn hay không thích ăn đều gắp vào bát anh, như sợ anh ăn không no, còn thời gian rảnh rỗi, cô rất chừng mực, ngoài việc khiến anh vui vẻ ra còn cảm nhận được loại nỗi nghi hoặc lo lắng khó gọi thành tên.
Lẽ nào cô không hề vui ư? Hoặc, không vui như anh,hay anh hiểu sai điều cô muốn thể hiện?
Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉ Phổ Hoa, cô vẫn gầy, thậm chí còn gầy hơn cả kỳ nghỉ hè, sau khi hiến máu, mặt cô thường trắng bệch, thiếu khí sắc, khi cười cũngkhông có sự e thẹn làm rung động lòng người như trước, làm gì cũng không thể lấy lại tinh thần. Mỗi lầnnhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầy mảnh của cô, hoặc nhìn thấy cô mệt mỏi uể oải ôm sách ra khỏi lớp học, Vĩnh Đạo luôn không kiềm chế nổi kéo cô tới chỗ không người ôm cô vào lòng, kề sát lên Thái Dương cô im lặng vài phút cho đến khi cảm nhận được cô yếu ớt đẩy anh ra rồi lại đầu hàng, mới dám tin cô vẫn thuận theo ý anh, trở thành bạn gái anh. Nếu không, cho dù cô ngoan ngoãn vùi đầu lên dựa vào người anh, anh cũng cảm thấy không hề nắm bắt được cô.
“Không vui à? Hay học mệt quá?”. Câu hỏi như vậy anh hỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoa thường là buồn rầu không lên tiếng, thi thoảng đáp lại, cũng là đãng trí nói câu: “Không có... anh đa nghi rồi...”.
Nhưng thực ra sự việc không hề đơn giản như cô nói, không chỉ anh, mà chính bạn bè xung quanh anh cũng đều nhận ra sự khác thường này. Một mặt, cô lạnhnhạt và hướng nội trước mặt người khác, mặt khác, anh dần thêm hoài nghi và bất mãn.
Chính trong thời kỳ nhạy cảm bất ổn thế này họ chẳngthể giữ được bí mật quá lâu như ý định ban đầu, chodù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bị người nhà phát hiện. Người phát hiện đầu tiên chuyện bọn họ ở bên nhau lạilà con trai của bố dượng Phổ Hoa.
Vô tình đụng phải “anh trai” - người chỉ gặp gỡ vài lầntrên đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa là vùngtay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắp sau lưng, giống như đứatrẻ làm sai, cô trốn vào quán ăn nhanh bên đường.Vĩnh Đạo không hiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy đường đối diện chỉ có đám sinh viên đại học túm tụm đi qua, đồng thời không thấy có gì khác thường. Nhưng vào quán tìm Phổ Hoa, cô trốn trong góc giá sách cầm một quyển tạp chí lật lung tung, không ngừng quan sát con đường.
“Thấy ai à?”. Anh bước tới cầm cuốn tạp chí sáchtrong tay cô, nắm bàn tay lạnh ngắt ấy.
“Con trai bên đó của mẹ”. Cô nói rồi khó chịu rút tay ra, lại bị anh nắm lần nữa.
“Chẳng thế nào...”. Cô không nói thật lòng, cuối cùng vẫn rút tay ra khỏi tay anh, quay ra đường, cũng khôngchú ý giữ khoảng cách.
Ba ngày sau, không nhịn được sự truy vấn luân phiêncủa bố mẹ, Phổ Hoa cuối cùng đành khai báo chuyệncủa Vĩnh Đạo.
Đứng giữa phòng khách nhà mình, cô chờ bố mẹ xử lý,họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bố lên tiếng mờiVĩnh Đạo cuối tuần đến nhà trực tiếp nói chuyện.
Khi anh ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố Phổ Hoa, vẻ trưởng thành và chững chạc hơn tuổi hiện rõ, sau khi bình tĩnh trả lời các câu tra hỏi liên quan tất cả mọi việc lớn nhỏ, Thi Vĩnh Đạo với tốc độ thần kỳ khôngthể lường trước được đã thuận lợi được nhà họ Diệphoàn toàn chấp nhận, chưa quá nửa tháng, đến ôngngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậu nhóc năm đó xáchmáy tính năm lần bảy lượt gõ cửa viếng thăm, tự mình pha trà ngon tiếp đãi anh.
Đối với Vĩnh Đạo mà nói, đây là khúc ca khải hoànmười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa, lại một sựthất thủ, tháo lui đến nơi cô không còn cách nào lui được nữa.
Tình thế phát triển nhanh chóng mãnh liệt một cách bất ngờ như vậy, cô khó có thể hoàn toàn vui vẻ, chodù cười cũng có chút miễn cưỡng trong đó, đối vớiVĩnh Đạo hoặc ít hoặc nhiều có một khoảng cách, khăng khăng giữ lấy một góc trong trái tim.
Phổ Hoa chẳng phải không biết tốt xấu, sau khi đã trảiqua sáu năm theo đuổi cực kỳ khó khăn gian khổ, cô biết tất cả những điều tốt đẹp của Vĩnh Đạo nhưngchung quy vẫn không quên nổi Kỷ An Vĩnh đột nhiên ra đi, và sự xuất hiện một cách khó hiểu của Cầu Nhânlần đó.
Hai việc này dường như trở thành khối u ác tính lớndần trong cơ thể cô, âm thầm tồn tại, không hề cảm thấy đau, nhưng dường như ngày càng bành trướng, sẽ có một ngày phát tác. Thế là Phổ Hoa không thể tránh được sự chán nản, mỗi lần thấy Vĩnh Đạo, dây thầnkinh nhạy cảm nào đó trong đầu sẽ vô tình đau nhức, nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thực ra, cô không hề biết xảy ra điều gì, một chút manh mối cũngkhông có.
Sau khi Kỷ An Vĩnh đi, ngoài mấy thứ cậu ấy để lại, Phổ Hoa chỉ nhận được một tấm thiệp điện tử vào cuốinăm, hình thức trang nhã đơn giản, trên đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúc năm mới vui vẻ, vạn sự suôn sẻ.
Hơn chục chữ đơn giản đó, cô suy đi nghĩ lại xem nêntrả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể biểu thị chút tâm ý, dùng hình thức tương tự gửi cậu ấy một tấm thiệp.
Quyên Quyên vài năm trước từng nói, họ không hợp, giờ xem ra đến làm bạn cũng rất khó khăn.
Phổ Hoa cũng từng tưởng tượng ở bên Kỷ An Vĩnh sẽnhư thế nào, nhưng rốt cuộc đó là chuyện không tưởng, cô chỉ có thể coi bức thư điện tử này như lời thăm hỏi thông thường giữa bạn học cũ, đến dũng khíchủ động gửi mail lần nữa cho cậu ấy, cô cũng khôngcó.
Qua lại với Vĩnh Đạo ba tháng, Phổ Hoa với thân phậnbạn gái đã gặp anh trai anh, tham gia mấy cuộc họpbạn bè và bạn cùng phòng anh, cũng đặt chân vào căn hộ nhỏ ngoài ký túc của anh, ngoài việc chưa gặp bốmẹ anh ra, cô đã hoàn toàn trở thành bạn gái anh.
Tết Nguyên Đán năm đó, họ ở trong căn hộ của anh, Vĩnh Đạo công khai chặn ở cửa, hỏi cô: “Hôm naykhông về có được không?”. Từng hỏi nhiều lần, hỏi tớinỗi cô chẳng có lời gì để đáp, như con chuột nhỏ trongphòng thí nghiệm chạy trốn tứ phía, anh vẫn có thểbình tĩnh duy trì phong độ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Trò chơi ban đầu là cô trốn chạy anh đuổi theo, sau này trở thành cô do dự, anh quyết định thay cô, anh là một người bạn trai rất tốt, chưa bao giờ ép buộc cô làm việc gì, cũng sẽ không hoàn toàn mù quáng làm theo ýmuốn của cô.
“Em... muốn về nhà...”. Cô cắn răng nén khóc, không nói “Em không muốn”.
Thực ra cô không cam lòng lắm, may mà Vĩnh Đạo cũng không kiên quyết thêm, kéo cô vào phòng xemmô hình máy bay và tàu thuyền trước khi anh hoànthành.
Sau kỳ thi đại học, tác phẩm đoạt giải của anh bị vỡvụn, đều vì cô, nên cô cảm thấy áy náy, dành rất nhiều thời gian bên anh, anh nói muốn làm mô hình máy bay, cô liền mài kỹ từng mẩu giấy nhám giúp anh, anh nóimuốn ăn bánh sủi cảo, cô liền mua thịt và rau về làmcho anh ăn, anh nói muốn gặp bạn bè, cô liền ngoan ngoãn ở bên rót trà gắp thức ăn cho họ, nghe họ nói chuyện, anh nói muốn xem phim, cô liền bạo gan cùng anh xem phim kinh dị máu me.
Vĩnh Đạo nói cái gì, Phổ Hoa thực ra đều có thể làmtheo, trừ việc không tiến hành bước cuối cùng. Việcnhư vậy, cô chỉ từng đề cập với Quyên Quyên, dẫu sao cũng là sinh viên đại học rồi, Quyên Quyên có vẻ nhìnthoáng hơn trước.
“Chuyện này cũng rất bình thường, quan hệ như vậy của các cậu là chuyện sớm muộn. Mình nói không được cũng chẳng có tác dụng, cậu có nghe không? Nếulà mình, bắt đầu thì sẽ không chọn cậu ta”.
“Vì sao?”. Phổ Hoa hỏi.
Quyên Quyên hỏi ngược lại một câu: “Cậu có yêu cậuta không?”.
Phổ Hoa không trả lời được.
Thế nào là yêu, thế nào là không?
Bố mẹ đều nói Vĩnh Đạo tốt, quả thật anh rất tốt, côthích anh, nhớ anh, muốn gặp anh, đây chính là tình yêu ư?
Vậy cô cũng nhớ Kỷ An Vĩnh đang ở Canada xa xôi, điều đó là gì?
Cả năm thứ ba đại học, Phổ Hoa đều dao động quanh quẩn ngã tư tình yêu, rất khó tập trung tinh thần, vô số lần tự hỏi rốt cuộc nên giải quyết mối quan hệ với Vĩnh Đạo thế nào đây, làm thế nào hoàn toàn cắt đứt sự quan tâm lo lắng đối với Kỷ An Vĩnh.
Tất cả suy nghĩ treo lơ lửng chưa quyết định này cho tới quá nửa năm thứ tư mới do Vĩnh Đạo đích thân kết thúc.
**********
Lễ tình nhân năm thứ tư, sau khi lằng nhằng hơn nửanăm, Phổ Hoa cũng không đối phó nổi yêu cầu củaVĩnh Đạo, cuối cùng buột miệng đồng ý kết thúc quan hệ yêu đương nửa Plato, tiến thêm một bước phát triển thực chất. [Plato là tình yêu thuần khiết, theo đuổigiao hòa về linh hồn, bài xích nhục dục.]
Điều này đối với Vĩnh Đạo không khác gì được tiếp nhận hoàn toàn, bản thân vui mừng điên lên được, còn với Phổ Hoa lại là lựa chọn bắt buộc.
Kỳ đầu năm học thứ tư đã kết thúc, cô từ bỏ cơ hội thi thạc sĩ, trước mắt chỉ còn con đường hoàn thành luận văn chăm chỉ tìm việc chờ tốt nghiệp, còn mấy trường đại học Vĩnh Đạo làm đơn xin đều dồn dập nhận được phúc đáp, vài lần lựa chọn, gia đình anh kiên quyết bắt anh ra nước ngoài học thạc sĩ hai năm. Xa cách là điều khó tránh, có tiếp tục qua lại hay không liền trở thành vấn đề hai người không thể né tránh.
Vĩnh Đạo nhiều lần thuyết phục Phổ Hoa nhưng đều thất bại, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, anh đích thân đến nhà cô tìm bố cô nói chuyện hai lần, kết quả bố cô còn khuyên anh yên tâm đi học, để Phổ Hoa ở lại công tác đợi anh.
Sự việc tới bước này rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì. Những thứ Vĩnh Đạo có thể làm chỉ là bảo đảm, dẫu sao tình yêu xa cách hai nơi không được phụ huynh cho là khả thi. Lời hứa của anh không giống người khác đảm bảo mấy chuyện vụn vặt như bao lâu gọi điện một lần, trở về gặp một lần, mà anh đưa cô đi ăn một bữa kiểu Tây rất chính thức, trước khi gọi điểm tâm, trịnh trọng hỏi cô: “Phổ Hoa, khi anh về kết hôn với anh nhé?”.
Sự ngạc nhiên của cô không cần nói cũng có thể tượng tưởng được, nhưng cũng khó tránh cảm thấy một niềm vui mơ hồ.
“Anh không đùa, nghiêm túc đấy!”. Anh lại nhấn mạnh lần nữa, thử thuyết phục cô, “Đồng ý nhé?”.
Cô vốn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn, câu trả lời chỉ có thể là “Để em suy nghĩ một chút được không?”.
Anh có thể chờ từ năm lớp chín đến năm thứ hai đại học, cũng có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một chuyện anh không định chờ thêm. Ngoài việc bảo đảm, Vĩnh Đạo yêu cầu Phổ Hoa một lời hứa tương đồng, chính là kết thúc kiểu yêu “Plato” hiện nay, hoàn toàn, triệt để tiếp nhận anh làm người yêu.
Anh cho cô đủ thời gian suy nghĩ, đợi từ trận tuyết rơi đầu tiên cho tới kỳ nghỉ Tết.
Sau khi đấu tranh nội tâm suốt cả một cái Tết, Phổ Hoa cân nhắc lợi hại đưa ra lựa chọn.
Nhân lúc bố ra ngoài đánh cờ, cô liền gọi cho anh. Anh đang đi du lịch ở ngoại ô cùng gia đình, nhận được điện thoại tối đó liền vội trở về thành phố, chạy thẳng đến nhà cô.
Anh đứng trong sân tầng dưới gọi vào số nhà cô, cô đứng trong phòng tắm, chải mái tóc còn ướt.
Quần áo thay ra chất trong chậu dưới chân, cô lại nhìn mắt mình trong gương, mơ màng và căng thẳng, lờ mờ lộ ra chút sợ hãi, không có quá nhiều sự chờ đợi và khó xử, quay ra nhận điện, cô kiên định, cầm ống nghe lên, mỗi một từ nói ra đều bình tĩnh mạnh mẽ.
“Anh đến rồi! Em xuống nhé? Thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”. Giọng nói của anh nghe rất gấp gáp.
Cô im lặng rất lâu, mới “ừ” một tiếng.
Nửa tiếng sau, cô thay áo khoác mỏng, xách hai túi sách chào tạm biệt bố về trường. Khi ra cửa, cô ôm lấy cánh tay bố.
Chưa xuống tới tầng một, từ xa đã thấy Vĩnh Đạo chờ dưới gốc cây, tay đút túi áo khoác, gió lạnh đầu xuân thổi tung mái tóc ngắn của anh, chỉ có ánh mắt sáng rực nóng bỏng. Anh chạy tới đón đồ trong tay cô, không nói gì, ôm vai cô, hôn mạnh lên má cô một cái, lại không nhịn được kích động ngốc nghếch bật cười.
Thời gian rất vừa vặn, địa điểm là do anh chọn trên đường về thành phố, Phổ Hoa cũng từng đi qua rất nhiều lần, chính là căn hộ nhỏ anh ở một mình.
Trên đường, họ ngồi ghế sau taxi nắm tay nhau, Phổ Hoa trước sau chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vĩnh Đạo vuốt ve mu bàn tay cô lúc mạnh lúc nhẹ.
Tới nơi, anh đưa cô vào siêu thị của khu nhà, sữa, bánh bao, hoa quả, mỗi thứ mua một ít, cả một thùng mỳ tôm, sô cô la, cá lát, cô ca cô la, bia, khăn mặt, kem đánh răng, những thứ dùng trong sinh hoạt cũng đã nghĩ đến.
Cuối cùng anh buông tay cô ra, tự mình ra quầy thanh toán tiền, ném hai hộp nhỏ màu hồng vào xe chở hàng, Phổ Hoa nhìn thấy khóe miệng anh luôn thường trực nụ cười, cô quay người vờ như không nhìn thấy.
Niềm vui là điều đương nhiên vì họ đang còn trẻ, cũng yêu thương nhau, tất cả xem ra đều hợp lẽ.
Ở cửa vào, anh ném chiếc chìa khóa đi rồi khóa hai lần cửa, rút dây điện thoại, đem từng thứ đặt tuần tự đặt vào trong tủ lạnh mới trở lại phòng khách.
Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm dầu gội đầu mùi xoài trên tóc cô, cằm cọ đi cọ lại lên làn da trắng nõn nơi cổ cô.
Anh thận trọng hôn cô, từ trán xuốn chóp mũi, sau đó tới khóe miệng và chỗ lõm trên môi cô, cuối cùng anh bế cô đi vào phòng ngủ. Đèn treo trong phòng đã bật, anh chỉnh ánh sáng thật dịu, khi cô có ý định chống đối, anh lấy tay ép lên miệng cô suỵt một tiếng, nói với cô “Nghe lời anh”.
Thế là cô im lặng chấp nhận như cả quãng đường đến nhà anh vừa nãy, giống như con thỏ nhỏ trên bàn thí nghiệm. Không giống như hai buổi tối tối om như mực ở Ngọ Môn đó, từ đầu đến cuối đều diễn ra dưới ánh đèn lung linh.
Anh thành thục tìm kiếm ở những nơi chưa từng chạm đến, nắm bắt nỗi hoảng sự và non nớt của cô, từ từ hưởng thụ khoái lạc, cô từ đầu đến cuối đều ôm chặt cánh tay anh, nhìn lên trần nhà, hết sức thả lỏng bản thân.
Tình dục không phải không tốt, Phổ Hoa từ lúc đầu chỉ biết lơ mơ, tới khi sự việc xảy ra dần dần đã hiểu, nhưng cũng chỉ như vậy. Anh có thể khiến cô đau đớn, khiến cô sung sướng, khiến cô không chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ, choáng váng, mệt mỏi rồi khóc.
Nhưng ngoài phản ứng thành thực của cơ thể, quan trọng nhất là anh tin cô, cô cũng tin tưởng và dựa dẫm vào anh hơn. Điều này quan trọng hơn tất cả, cũng khiến cô yên tâm hơn bất cứ thứ gì.
Qua nửa đêm chính là lễ Tình nhân, anh nhấc người lên thân thể cô, che đi ánh đèn, mạnh mẽ đi vào cơ thể mềm mại của cô, ngoài niềm khoái cảm dâng trào như thủy triều, thứ cô nắm bắt được nhiều nhất chính là ánh mắt anh, bao giờ cũng kiên định đặt trên gương mặt cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, nói yêu cô.Anh cũng đau đớn, sung sướng, run rẩy, rên rỉ, choáng váng, thậm chí khi anh ướt đẫm mồ hôi, lại ôm cô vào vòng tay, cô chạm vào mồ hôi nhỏ trên trán anh, cũng giống như nước mắt vậy.
Những điều nên làm, những điều không nên làm, anh đều đã làm cả, đều đã nếm thử tất cả. Từ đầu đến cuối cô đều ngoan ngoãn một cách phi thường, ngoan đến mức khiến anh đau lòng, bất an.
Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm một chuyện khiến cô xúc động nhất là bưng cốc sữa đã hâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn cô uống từng ngụm, chậm rãi nhoài người hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng cô, không quên bảo đảm: “Sau này hàng sáng anh sẽ làm bữa sáng!”, thỉnh thoảng nửa đêm cô tỉnh giấc, anh nắm lấy mái tóc dài xõa trên gối của cô, kết thành bím tóc, không làm được liền gỡ ra kết lại, cô hỏi “Sao vậy”, anh nói “Không ngủ được”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.
Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thức đêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt trên eo cô, dứt khoát ôm cô đặt lên người mình, để cô giống như đửa trẻ nằm sấp trong vòng tay anh.
Bộ dạng lo lắng không yên của anh đã làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhận cũng đã chấp nhận rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Cô đùa: “Vẫn đi Hồng Kông chứ?”.
Anh nhíu mày trả lời: “Không được nhắc đến điều này!”. Sau đó lại nhào lên người cô làm một trận cực kỳ kịch liệt.
Một tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài mua đồ tiếp tế, anh chẳng cho cô đi đâu.
Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sáng dịu khác thường, Quyên Quyên nhìn cô chưa đầy ba phút liền không khách khí kéo cô sang một bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép cô gật đầu thừa nhận.
Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồng chưa từng có, nhiều nhất một ngày liền xuất hiện năm lần ở tầng dưới ký túc Phổ Hoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, không còn phiền muộn, lo lắng về tương lai nữa. Cô thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoài ký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòng dần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo.
Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoàn thành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợp gắn bó trong căn hộ nhỏ, họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xa cách hơn trước.
Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ không? Cô đặt mục lục lời trích dẫn mới chép được một nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nói cho Quyên Quyên: “Chí ít rất yên bình, không lo lắng”.
“Thật không?”. Quyên Quyên không chắc chắn hỏi lại.
“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”. Phổ Hoa chu môi, tiếp tục cầm bút.
Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc đã qua đều chứng minh như vậy, anh ấy là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. Cô đã chọn, liền nói với bản thân phải an lòng.
Trước khi Vĩnh Đạo đi Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộc sống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, không có bất cử ý nghĩ mờ ám nào khác.
Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng một tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏng vấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạp gặp bố mẹ anh, sau đó anh yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuối cùng.
Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, cô không ở ký túc, bạn ký túc nói hai ngày nay không gặp cô.Gọi về nhà, bố cô nói cô nghỉ lễ ở trường sửa luận văn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng không ở đó, trên bàn phòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối anh gọi bên ngoài cho cô.
Cô nằm một mình trên chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áo khoác mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước.
Thấy anh, cô quay đầu, kiệt sức nhắm mắt.
************
Ngày thứ hai Vĩnh Đạo bay sang Hồng Kông, ở cổng trường Phổ Hoa gặp cô nữ sinh Đại học Bắc Kinh đã từng gặp một năm trước, lần này, cô ấy tới một mình, cầm ô đứng trong mưa, dường như đợi rất lâu rồi.
Cô ấy rất xinh đẹp, trên vạt áo có trâm cài hoa nhài,trên cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa, dáng đứng cầm ô nghiêng nghiêng khiến Phổ Hoa nhớ tới bài hát Ngõ mưa của Đới Vọng Thư.
“Chào bạn, bạn là Diệp Phổ Hoa à?”.
“Ừ”.
Cô gái chào trước, “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”.
Phổ Hoa không nghĩ nhiều, đồng ý yêu cầu của cô ấy,không đồng ý thì sao chứ? Trước đây từng gặp, nhưngkhông nói thẳng.
Họ vào nhà hàng trong trường, đi trên con đường xưa, Phổ Hoa cố tình tránh chiếc ô của cô gái, bước dưới phía bóng cây hơi ướt nước mưa.
Cô ấy gọi trà sữa, Phổ Hoa gọi nước lọc, trong lúc đợi trà, cô gái đi thẳng vào vấn đề, tỏ rõ mục đích đến đây, cầm ra một tấm ảnh đẩy tới trước mặt Phổ Hoa.
Không cần nói nhiều, trên tấm ảnh, gương mặt Vĩnh Đạo ôm vai cô ấy đã nói lên tất cả.
Phổ Hoa cũng có một tấm chụp chung như vậy, thậm chí nơi chụp cũng giống nhau, cô dựa vào lưng Vĩnh Đạo, quyển vở trải ra che trên đầu anh, ngồi trên bãicỏ xanh bên hồ chăm chú đọc sách.
Vĩnh Đạo trong ảnh không cười, nhưng rất dịu dàng, cóchút bướng bỉnh nghịch khuy áo cô ấy, cô trước naychưa từng trang điểm, cũng chưa từng sức nước hoasực nức người, nhưng so nụ cười bên cạnh cô gái này,cô từng thấy một Thi Vĩnh Đạo chân thật hơn, chânthật đến nỗi bất cứ sức mạnh bên ngoài nào cũng đềukhông thể xóa nhòa hay sửa đi dấu ấn anh để lại tronglòng cô.
“Bạn muốn nói gì?”. Cô cố ý ngẩng cao mặt, có vài lờikhông nói cô cũng nghĩ tới được.
“Muốn nói cho cậu biết, năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của Thi Vĩnh Đạo và mình rất tốt, vài tháng sau đột nhiên anh ấy đòi chia tay, là vì cậu”. Cô gái không hề phô trương thanh thế cũng không thể hiện sự yếu đuối.
“Vì vậy?”.
Chuyện hai năm trước, bây giờ cô không quan tâm đitruy xét, thực ra từ khi Cầu Nhân đưa cô gái này tớimượn sách, cô đã đoán ra ngọn nguồn thế nào rồi.
“Chẳng có gì cả, chỉ là muốn nói cho cậu biết, trước đây anh ấy cũng có bạn gái, cũng đột nhiên chia tay thôi”.
Phổ Hoa không lên tiếng, khí thế mềm mỏng hơn, đợilời nói tiếp theo của cô ấy, đây mới là điều cô khônghiểu.
“Biết vì sao mình tới không?”. Trong mắt cô gái ngoàivẻ đồng cảm còn có chút không cam lòng.
Phổ Hoa im lặng, lắc đầu.
Cô gái khuấy trà sữa, trầm tư suy nghĩ một lúc, mớinặn ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Mình biết đột nhiên tới đây tìm cậu chẳng phải cáchhay, nhưng mình nghe nói Vĩnh Đạo muốn đi HồngKông nên không nén được muốn nói cho cậu biết, hyvọng cậu đừng lặp lại sai lầm của mình”.
“Cậu nói vậy có ý gì?”.
“Chính là... đừng bị Thi Vĩnh Đạo lừa”. Cô gái nghiếnrăng nghiến lợi nói ra tên của Vĩnh Đạo, “Ban đầu anh ta cũng đối với Cầu Nhân như vậy, sau này là mình, cólẽ không lâu sau có thể cũng đối xử với cậu như thế”.
Nghe tới cái tên Cầu Nhân, Phổ Hoa trong lòng chùng xuống, cô chưa bao giờ từng nghĩ sự việc có liên quantới Cầu Nhân.
Cô không thể nào giả vờ bình tĩnh, không nhịn đượclên tiếng hỏi: “Cậu vừa nói... Cầu Nhân?”.
“Đúng, lẽ nào cậu không biết Cầu Nhân trước đây là bạn gái của Thi Vĩnh Đạo từ thời trung học, tới năm nhất thì chia tay”.
Cô đứng lên khỏi ghế, có chút không tin vào tai mình, lẩm bẩm tự nói “Không thể nào”.
“Mình quen Vĩnh Đạo qua Cầu Nhân, trước đó không biết họ từng qua lại, sau này vẫn cảm thấy rất bối rối, may mà Cầu Nhân nhìn thoáng, mọi người cũng dễchịu rất nhiều, cho tới khi cậu xuất hiện...”. Cô gái tiếptục nói rõ hơn.
Phổ Hoa đẩy cốc nước trước mặt ra, đặt một tờ giấy ăn xuống, không nghe cô ấy nói hết liền lảo đảo rờikhỏi nhà hàng.
Đột nhiên cô nhớ tới cảnh Cầu Nhân và Kỷ An Vĩnh luôn ở bên nhau hồi trung học, cô ta luôn xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy, ở bên cậu ấy, cổ vũ cậu ấy chơi bóng, cùng đi học, tan học với cậu ấy, cuối cùng là họp lớp cấp ba hồi năm thứ nhất đại học, cô ta và Vĩnh Đạo rất thân nhau, thể hiện sự mờ ám khó nói rõ.
Dường như Cầu Nhân đã được định trước có liên quannào đó với cô, nhưng cô không hy vọng trong đó có Vĩnh Đạo.
Đầu cô xoay mòng mòng, nhớ lại mỗi một cảnh có Cầu Nhân trong đó, hoặc Vĩnh Đạo. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng không thể đặt họ ở cạnh nhau, họ đã từng qua lại ư? Giống như cô và Kỷ An Vĩnh? Hay tới mức độ như bây giờ của cô và anh?
Phổ Hoa rối loạn trong lòng, cô chạy trong mưa, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh, cô đi từ đầu đến cuối con đường chính của trường, suy nghĩ duy nhất trong đầu là tìm Cầu Nhân hỏi rõ ngọn ngành.
Thế là cô dầm mưa ngồi xe từ Sư phạm sang Đại họcBắc Kinh.
Phổ Hoa đứng ở tầng dưới khoa Truyền thông cố gắngphân biệt từng sinh viên tan học, chen chúc trong dòngngười huyên náo ầm ĩ. Cô không mang ô, ướt sũng từ đầu đến chân, cũng không đợi được Cầu Nhân.
Cô lại đi tới ký túc xá khoa Truyền thông, chạy từng tòa nhà hỏi thăm Cầu Nhân ở đâu, sau đó đợi dưới kýtúc của Cầu Nhân, hy vọng có thể trực tiếp hỏi rõ cô ta.
Trước khi tắt đèn, cuối cùng cô cũng đợi được CầuNhân trở về trường, cô ta hình như vừa tham gia tuyểndụng về, trên tay xách túi giấy chứa đầy các tài liệutuyển dụng, che chiếc ô màu hồng, nhìn từ xa khiếnPhổ Hoa có ảo giác như từng quen biết.
Cô đứng lên khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, bước tới trướcmặt Cầu Nhân, không chào hỏi, không có bất cứ lời mở đầu mà trực tiếp lên tiếng hỏi cô ta: “Cậu và Vĩnh Đạo... từng ở bên nhau à?”.
Cầu Nhân thu ô lại, trả lời có chút bất ngờ: “Ai nói?Thẩm Thanh nói cho cậu à?”.
Giây phút đó, Phổ Hoa lạnh thấu xương, câu trả lời của Cầu Nhân đồng nghĩa với thừa nhận. Cô hận không thể lao lên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao năm không thay đổi trên mặt cô ta. Năm đó cô ta có đượctình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại là Vĩnh Đạo.
“Diệp Phổ Hoa, cậu chạy tới đây chỉ vì điều này?”. Mắt thấy cô chuẩn bị rời đi, Cầu Nhân đuổi theo hai bước chặn trước mặt cô, “Đó đã là việc của ba nămtrước rồi, hơn nữa khi đó cũng là vì...”.
“Không có hơn nữa!”. Phổ Hoa dứt khoát ngắt lời cô ta, tránh ra xa, “Xin lỗi, mình phải về rồi”.
“Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình và Vĩnh Đạo chỉlà...”. Cầu Nhân càng muốn giải thích, Phổ Hoa càngcảm thấy họ cực kỳ quá quắt. Cô không thể chịu đựng nổi bèn hất tay Cầu Nhân đang giơ ra, chạy vào sân phơi quần áo trước ký túc, sau đó men theo con đườngnhỏ chạy như điên.
Ra khỏi cổng trường, cô mới dừng lại dựa lên tường,ngẩng mặt thở hổn hển nhìn bầu trời mây đen dày đặc. Có giọt mưa nhỏ xuống, rớt vào mắt cô khiến cô khôngnhìn thấy gì, men theo má chảy thẳng xuống hàm dướicủa cô.
Rất nhiều lời Vĩnh Đạo từng nói lại một lần nữa trở vềbên tai cô, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống giả dối.
Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đều là thứ Cầu Nhân còn thừa, không cần.
Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh về Sư phạm, tìm chiếc ghế dài gần ký túc nhất, ngồi ở đó đến sáng, ngơ ngẩn cả một đêm.
Cô không tìm được bất cứ cách nào khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, điều duy nhất có thể làm là ôm đầungừng suy nghĩ.
Từng cảnh trong cuộc họp lớp năm đó lại hiện lại, nhắc nhở cô họ chính xác đã có cái gì, có lẽ không chỉ là từng có cái gì. Đột nhiên cô gấp gáp muốn nghe Vĩnh Đạo giải thích, gọi vào ký túc anh, mới nhớ ra anh đãkhông còn ở đó.
Ban ngày và kéo theo là buối tối ngày hôm đó thật đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờ đã khô, toàn thân vẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồi trong góc tự học của thư viện viết thư cho Vĩnh Đạo.
Động bút thật khó khăn, cô không khóc nổi, như mắcxương trong họng, gần như nghẹt thở.
Thư cuối cùng cũng viết xong, nhét vào trong hòm thư,cô không còn chút sức lực nào, tới phòng y tế của trường nằm liệt trên ghế dài. Có giáo viên đi qua hỏi cô làm sao, cô chỉ lắc đầu ôm chặt cánh tay, không thểkiềm chế được cơn run rẩy.
Cả đêm Phổ Hoa nằm trên giường đẩy truyền dịch, bạn học cùng khoa để lại áo khoác, cô miễn cưỡng đắp lên chống lại cơn lạnh. Cô không muốn liên hệ với ai, cũngkhông hy vọng bất cứ ai biết tình trạng cô lúc này.Hiện tại điều cô cần phải làm nhất là một mình yên tĩnh, chống lại cơn sốt cao, suy nghĩ nên làm thế nào nhanh chóng kết thúc hoàn toàn quan hệ với Vĩnh Đạo.
************
Phổ Hoa không cho Vĩnh Đạo bất cứ cơ hội giải thích nào, cô cũng không cách nào cho anh, sốt chuyển thành sưng phổi, hai ngày hai đêm cô hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày bệnh tình có chiều hướng đỡ hơn, cô có thể nhận ra xung quanh...
Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là Vĩnh Đạo, giống như bóng dáng đó chạy về phía mình tronghành lang bệnh viện. Anh đứng đầu giường, bên tay làthuốc đã pha sẵn, cặm cụi bón cho cô từng thìa, không sợ cô cắn chặt răng không uống, anh đương nhiên có cách của anh. Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoa cũngkhông rõ anh đối với mình thế nào, hoặc có thể nóitrước khi cô chưa kịp thể hiện rõ lập trường của mình, anh đã cố gắng xoay chuyển tình thế hóa giải nguy cơ này.
Cho dù Phổ Hoa một lòng suy nghĩ muốn chia tay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực sự không cho phép. Bố cô đã lên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhà họ Thi cũng thay Vĩnh Đạo gánh tất cả trách nhiệm. Người lớn hai nhà gặp nhau bàn bạc về quan hệ và tương lai của hai đứa, nhắc tới khả năng kết hôn.
Tại nhà họ Diệp, Vĩnh Đạo nhất định phải chịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài học tập của Vĩnh Đạo, tổn thất thế nào nhà họ cũng đều có thể bù đắp. Hơn nữa hai đứatừng có “nền tảng tình cảm” vững chắc bao năm nhưthế.
Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hội cãi nhau trực tiếp họ cũng không có.
Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặng lập tức chuyển chủ đề nói chuyện. Lấy việc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.
Quả thật, vài tháng trước khi tốt nghiệp nói gì đều vô nghĩa, cũng không sáng suốt.
Một tháng không gặp, cũng không nói chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết Vĩnh Đạo đã quyết định đi Hồng Kông, được sự giúp đỡ của nhà họ Thi, cô không phải thi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí.
Luận văn vừa được thông qua, không cần cô nhắc, anh im lặng đứng trước cửa phòng cô, ôm bó hoa, đợi cho tới khi cô đồng ý mới vào.
“Tất cả mọi chuyện trước đây đều do anh không đúng”. Anh bày hoa lên chỗ dễ thấy nhất trên giá sách, không hề chối bỏ trách nhiệm, “Em muốn thế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bố em và người nhà anh đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của anh, anh nên sớm nói cho em chuyện của Thẩm Thanh”.
Phổ Hoa quay người ngồi trước bàn viết chữ, tờ giấy nháp trước mặt đầy chữ và các hình vẽ trừu tượng, nghe anh nói như vậy, cô từ từ quay người nhìn Vĩnh Đạo không chớp mắt, xương gò má nhô lên trên mặt anh thể hiện rõ dáng vẻ tiều tụy, lẽ nào anh cũng ốm ư?
Rất lâu rồi cô chưa nói một lời nào với anh, cũng không muốn nói chuyện.
“Anh đi đi”.
Cô lạnh lùng nói xong, tiếp tục lấy bút vẽ loạn trên giấy nháp.
Cửa đóng lại, không phải Vĩnh Đạo đi ra mà là đóng cửa phòng từng bước tới sau lưng cô, không đợi cô đứng dậy, giơ cánh ta ôm lấy vai cô, thở dài “Phổ Hoa, anh sai rồi, anh xin lỗi!”.
Anh nghẹn ngào, ôm cô qua lưng ghế, tay đặt trên vai cô không ngớt ấn nhẹ, giống như sợ cô chạy mất. Má anh kề sát lên vùng da lộ ra ngoài cổ áo, tất cả sự vùng vẫy để thoát ra của cô đều bị hóa giải, bất cứ lúc nào đều cảm nhận được bên má nóng rực của anh.
Anh vẫn nói câu đó, “Phổ Hoa, anh sai rồi, khi đó quả thực anh không còn cách nào, em đi Sư Phạm, anh cũng không biết nên làm thế nào. Sau lần gặp nhau năm thứ nhất đó, trở về anh liền chia tay với cô ấy...Vì anh không thể có lỗi với em. Anh biết anh rất khốn nạn, nhưng chính vì nhớ em, khi đó gần như phát điên, luôn nhớ đến em, cho dù ở bên cô ấy cũng không thể quên nổi em. Vì vậy anh mới đi nửa năm, không dám quay lại tìm em, anh sợ em sẽ không ở bên anh...”.
Từ năm lớp mười anh thổ lộ với cô, trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, anh lại cầu xin sự tha thứ của cô.Trái tim cô không phải cứng như đá, sau buổi tối lễ Tình nhân khi đó, cô đã quen với sự tồn tại của anh, sự khó chịu run rẩy khi anh đi vào cơ thể dần dần biến mất, cô không thể không thừa nhận muốn ở bên anh, thích ở bên anh, hy vọng ở bên anh. Có anh, còn hơn mình cô liều lĩnh ôm lấy quá khứ không buông, tuyệt vọng đi về phía trước trên con đường không thấy điểm cuối.
Quyên Quyên từng hỏi đó là tình yêu ư? Phổ Hoa không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh và Cầu Nhân liền rất đau lòng.
Cô oán giận anh, thậm chí có chút hận anh, trong nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉ không hy vọng anh và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thế cô sẽ không nghĩ tới An Vĩnh, cũng sẽ thoát khỏi tình yêu thầm lặng bị vứt bỏ trong bóng tối ấy.
Cuối cùng cô rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay anh, vò nát mấy tờ nháp đầy chữ, tâm tư rối loạn đi ra cửa.
Anh đã nhận sai nhưng không hề nhắc tới Cầu Nhân, sự ấm áp trong mắt cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Mở cửa, cô đẩy anh ra ngoài, ngày hôm sau anh đến, cô vẫn mặc kệ.
Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả một kỳ nghỉ hè, số câu cô nói với anh cộng lại không vượt quá mười câu.
Vào học, cô phải tới tòa soạn tạp chí, anh phải đi Hồng Kông.
Anh gửi tới nhà cô giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêm túc nói rõ chỉ cần cô không tha thứ, anh sẽ không đi Hồng Kông nữa, tất cả nghe theo quyết định của cô.
Cô có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ.Muốn chia tay mà chia tay không nổi, ngày ngày anh đến, cũng không còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ở bên cô, mặc kệ cô giở tính trẻ con. Không chia tay thì nuốt không trôi, trong lòng cô u ám sống qua ngày, không thể nói rõ ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc một trận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với anh.
Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đều đã dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu nói cũ, còn cố chấp hơn cả cô.
Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố cô không chịu nổi bèn đi tìm Phổ Hoa nói chuyện.
“Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạo cũng nhận sai rồi, không thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng đã lớn, phải biết tha thứ cho nhau”.
“Bố...”. Phổ Hoa bướng bỉnh, không nén được tức giận thở dài với bố.
Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông đã thương yêu, coi trọng anh như con trai.
Cuối cùng, cô không thể không mềm lòng, đành chịu bố, cũng không thắng nổi Vĩnh Đạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ đã sống chung, cô cũng chẳng còn đường lùi.
Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng Vĩnh Đạo một tối.
Hai ngày sau anh hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay đi Hồng Kông bắt đầu học nghiên cứu sinh. Cô đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, anh ôm chặt eo cô không buông, miệng vô số lần nói xin lỗi.
Trái tim cô rốt cuộc cũng mềm đi, anh quỳ khóc dưới chân cô, tất cả những lời cô muốn nói lại không thể nói ra đều đè nén trong lòng.
Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, cô lại tha thứ cho anh từ cơ thể đến nội tâm, tiếp nhận anh, chỉ trừ sự tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vô cùng.
Anh tới sân bay, lần đầu tiên đùa với cô trong vài tháng nay, khẩu khí nhẹ nhõm vui vẻ, trong mắt lộ rõ vẻ không nỡ xa rời.
“Diệp Phổ Hoa, em không được thay lòng!”.
Cô chẳng ừ hữ gì.
Anh đành đứng ở cửa vào hôn cô thật sâu như chốn không người, giơ tay lên thề thốt bảo đảm: “Trước kia là anh sai, đợi anh, mùng một tháng mười anh về, hàng ngày anh sẽ gọi điện, lễ Noel anh sẽ đón em qua”.
Cô đẩy đẩy anh, tiễn anh vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vết anh vừa để lại.
Bao năm trước đây Phổ Hoa đã rất mệt mỏi, mệt tới mức cô không còn lòng dạ nào mà chống chọi với vận mệnh, hay làm rõ mọi chuyện. Cũng may, Vĩnh Đạo đều thực hiện được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, anh giữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gây ra được hóa giải từng chút một trong hai mươi tư tháng đó.
Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu, cũng không tránh khỏi thở dài.
Cô không thể không thừa nhận, so với oán giận, cô càng nhớ anh hơn, tuy niềm vui họ thực sự trải qua ít đến mức đáng thương.
**************
Theo chế độ giáo dục của nước Anh, lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tại Hồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm đã hoàn thành luận văn. Trước lúc tốt nghiệp, tuy thầy hướng dẫn giữ lạinhưng anh vẫn kiên quyết lựa chọn trở về Bắc Kinh phát triển sự nghiệp.
Khi đó Phổ Hoa đã quen với cuộc sống mỗi người mộtnơi, mỗi năm lại gặp Vĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉ hè.Công việc của cô ở tòa soạn tuy không được coi là quá tốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn có vị trí nhỏcủa riêng mình. Tang Hinh Mai - cô gái ban đầu VĩnhBác giới thiệu cho Phổ Hoa quen đã cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ý trong công việc, cũng gián tiếp giúp cô quen biết rất nhiều biên tập trong lĩnh vực này, dần dần hòa nhập vào nghề biên tập.
Tuy công việc là do người nhà Vĩnh Đạo tìm giúp nhưng có bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc, Phổ Hoa thực sự quyết định coi việc biên tập thành công việcchính. Năm đầu tiên cô cực kỳ cố gắng, giành vài giải thưởng nhỏ không đáng kể nhưng bố vẫn vô cùng tự hào vì điều đó.
Ngoài cuộc sống gia đình, các phương diện khác Phổ Hoa hoàn toàn thay đổi từ sinh viên trở thành con người của xã hội, nói theo lời của Quyên Quyên thì là: “Quả thật bà cụ non có chút thay đổi rồi”.
Thật sự rất nhiều lúc, bố cô cũng tốt, bên nhà họ Thicũng tốt, đều dựa theo tiêu chuẩn của người phụ nữ đã kết hôn hoặc sắp kết hôn mà yêu cầu Phổ Hoa.
Chuyến hành lý cuối cùng của Vĩnh Đạo được vậnchuyển bằng đường hàng không về Bắc Kinh chính là mấy ngày hè nóng nực nhất, Phổ Hoa xin phòng biên tập nghỉ làm ra sân bay đón anh.
Hai năm nay, cô sớm đã có thể quen điều chỉnh tâm trạng mong chờ của mình trong những ngày anh sắptrở về, gần như hàng ngày đều nói chuyện điện thoại, cuối tuần đều có thư hoặc quà tặng gửi về, gặp anh và đọc về cuộc sống của anh trong thư chắc chắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng những ngày anh không ở bên lại vô cùng tự do, cô muốn làm gì thìcó thể làm điều đó.
Vì vậy, Phổ Hoa chưa bao giờ thể hiện nồng nhiệt quámức trước mặt Vĩnh Đạo, tất cả tình cảm và suy nghĩ tích lũy lại đều được giải tỏa trong giây khắc nhìn thấy anh, sau đó an nhàn ở bên cạnh anh cho tới lần chia tay sau.
Lần này không đi nữa, vì vậy ngược lại cô không biết nên đối diện thế nào.
Ngồi xe Vĩnh Bác ra sân bay, trên đường Phổ Hoa nghĩrất nhiều, gần như bất cứ ngôn ngữ diễn đạt nào cũngtrở nên dư thừa trong giây phút gặp mặt, chỉ cần anh nhẹ nhàng ôm cô là đủ.
Vĩnh Bác vừa lái xe vừa hát theo đài, nhắc tới chuyện của tòa soạn tạp chí, Phổ Hoa mới biết Tang Hinh Mai từ chức tới làm trự lý hành chính cho một doanhnghiệp nước ngoài, nhảy vào một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, còn cuộc đời nghề nghiệp tương lai của bản thân cô về cơ bản đã được lập kế hoạch xong.
“Hai đứa định làm gì chưa? Vĩnh Đạo trở về tiếp tụchọc hay làm việc?”, vấn đề tự nhiên lại chuyển sang Vĩnh Đạo, Vĩnh Bác vô tình hỏi, nhưng trong lòng Phổ Hoa đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi.
Cô hy vọng Vĩnh Đạo có thể làm việc, rời xa trườnghọc cảm nhận luồng không khí mới mẻ, nhưng mặtkhác, học chuyên ngành sinh hóa khi lựa chọn công việc lại bị bối cảnh học thuật hạn chế một cách nghiêm ngặt, cô hiểu rõ có thể những thử thách anh phải đốimặt luôn nhiều hơn cơ hội.
“Bọn em chưa bàn, anh cảm thấy thế nào?”. Phổ Hoa trưng cầu ý kiến của Vĩnh Bác.
“Anh...”. Vĩnh Bác nhún nhún vai, “Anh không rõ mấy thử này, có điều theo anh thấy học hành cũng kha khárồi, cũng coi như từng ra ngoài rồi, chi bằng trở về làm việc cho đến nơi đến chốn, nếu thực sự phải tiếp tục học, có thể làm việc, có kinh nghiệm rồi trở lại học để lấy cái học vị”.
“Vâng, em đồng ý”. Phổ Hoa mỉm cười gật đầu, cảm thấy vui với ý kiến của Vĩnh Bác.
Trong tất cả mọi người nhà họ Thi, Vĩnh Bác là ngườidễ tiếp xúc nhất, cũng thường nghe cô dốc bầu tâm sự nhất, thậm chí còn dễ dàng hiểu ý cô muốn biểu đạt hơn cả Vĩnh Đạo. Nhưng do trở ngại công việc và thân phận, cơ hội Phổ Hoa gặp gỡ Vĩnh Bác có hạn, cô hiểuVĩnh Bác cũng không sâu, phần nhiều là kính trọng.Cũng may khi chưa bàn bạc xong với Vĩnh Đạo thìVĩnh Bác đã thay cô phát biểu ý kiến rồi, một năm trước anh ấy khuyên ngăn Vĩnh Đạo giúp bạn học làm hạng mục thí nghiệm thuốc trên cơ thể người, sau đó, lại chặn đứng suy nghĩ đăng ký lớp nghiên cứu ngắnhạn tại Đại học Trung văn rồi đón cô qua.
“Vĩnh Đạo thi thoảng cực kỳ cố chấp, em phải cứngrắn hơn!”. Xe sắp dừng ở chỗ dừng xe đợi máy bay, Vĩnh Bác đùa với Phổ Hoa.
Từ khi bên nhau năm thứ ba đại học, cô từng cứng rắnvới anh, bỏ mặc không thèm nói năng vì chuyện xảy ra với Cầu Nhân, sau đó thời gian hai năm chớp mắt qua đi, những ngày bình yên thực ra ẩn giấu rất nhiều vấn đề, ví dụ như tính cách không hợp, ví dụ giá trị quankhác nhau, ví dụ như sự khác biệt đối với khát vọng vềsự nghiệp, tình cảm. Nhưng những vấn đề dễ nhận thấy này không hề đạt được bất cứ sự cải thiện và giải quyết nào.
Vĩnh Đạo đẩy xe hành lý ra khỏi cổng, Phổ Hoa chưachạy qua, lặng lẽ đứng nguyên chỗ cũ đợi anh chạy tới.
Anh vẫn như xưa, để lại xe đẩy hành lý, dang rộng hai cánh tay ôm cô quay một vòng, đặt xuống đất rồi hôn lên trán, chóp mũi, dừng rất lâu trên môi như chốnkhông người. Anh là một người bạn trai nhiệt tình, đâylà đáp án do các đồng nghiệp phòng biên tập đưa ra,biên tập Lưu Yến ngồi bàn đối diện với Phổ Hoa thậmchí còn khẳng định anh sau này sẽ là một ông chồng tốt, vì cực kỳ biết cách yêu thương cô. Còn trong mắt Phổ Hoa, Vĩnh Đạo chính là Vĩnh Đạo. Cách đối xử đối với tình cảm của họ khác nhau, cô càng hy vọng anh biểu hiện kín đáo hơn.
Trên đường trở về thành phố, Vĩnh Bác nửa đườngxuống xe, để lại ghế lái cho Vĩnh Đạo, Phổ Hoa hỏi vì sao, Vĩnh Bác hỏi lại: “Em nói đi!”.
Phổ Hoa bĩu môi, chuyện này không chỉ mới một hai lần, cô chẳng lạ. sắp xếp kế hoạch khi trở về trước naylà đặc quyền của Vĩnh Đạo, anh hiếm khi trưng cầu ý kiến của cô, thường hay quyết định thay cô.
“Trở về anh định thế nào? Làm việc không? Hay tiếp tục học?”. Cô luôn muốn hỏi nhưng anh vẫn không nói.
“Nói sau, ăn trước đi em”.
Xe chạy tới Tô Chiết Hối, mua mấy món cô thích ăn nhất, Vĩnh Đạo đến giá cũng không thèm hỏi, cầm thẻquẹt, ký tên cái roẹt rồi dắt cô về nhà.
“Sao thế? Gặp anh không vui à?” Lên xe, anh kéo cô vào ngồi ghế phụ, tự tay thắt dây an toàn cho cô.
Đi nhà hàng nào, ăn gì, sau này phải ở lại căn hộ mấyngày, trong lòng anh sớm đã có dự tính, sự sắc béntrong đôi mắt nói lên tất cả, thậm chí ở bên chỗ bố, anh cũng đã chào hỏi trước đó rồi.
Phổ Hoa sống ở chỗ Vĩnh Đạo nháy mắt đã được nửa tháng, anh không nhắc từ nào tới dự tính tương lai.
Anh hưởng thụ niềm vui trùng phùng, không chút che đậy thể hiện nỗi nhớ của mình, nhưng càng
nồng nhiệt, Phổ Hoa càng không biết làm thế nào. ở lâu cùng anh, Phổ Hoa thậm chí cảm thấy bản thân giống như một pho tượng không chút sinh mệnh, đóng vai không hề quan trọng trong cuộc sống của anh, anh chẳng qua chỉ cần một đối tượng bị chi phối, được yêu,không hề suy nghĩ cẩn thận mà chọn phải cô.
Cô không phải không suy nghĩ, nhưng càng hy vọng có thể lặng lẽ ngồi bên nhau, nghe anh nói chuyện cuộcsống ở Hồng Kông, kể cho anh biết những chuyện đãxảy ra trong nửa năm ở đây, cho dù chỉ ăn chút bánh bao với nước lọc vô cùng đơn giản, giao tiếp về mặt linh hồn sâu sắc hơn một chút cũng tốt.
Mỗi lần khốn cùng trong cơn sóng dục vọng anh nhen lên, Phổ Hoa giống như kẻ vùng vẫy trong nước, vừalên khỏi mặt nước liền bị một làn sóng lớn hơn cuốnvào trung tâm dòng nước xoáy. Trong ý thức còn sót lại, cô luôn lờ mờ nghĩ tới câu nói “Vĩnh Đạo thỉnhthoảng vô cùng cố chấp, cô phải cứng rắn hơn!” của Vĩnh Bác.
Cứng rắn thế nào? Lẽ nào từ chối anh? Hay cãi nhau một trận?
Nhưng chỉ sau vài giây mơ màng, anh dừng lại mọi động tác còn dang dở trong đêm, chống tay vây hãm cô ở dưới thân mình chăm chú ngắm nhìn cô. Vĩnh Đạo lúc này luôn khiến Phổ Hoa nghĩ tới chàng traibao năm trước ở trên tầng thượng trường học đó, trongmắt lóe lên sự nghi ngờ và không chắc chắn đối với cô.
Anh nâng mặt cô nhìn thẳng rất lâu, khiến cô thậm chíkhông thể khống chế được hỉ nộ ái lạc của bản thân. Cô không thể không nhắm mắt, mất đi dũng khí nhìnthẳng anh, rơi vào trong chiếc lưới lớn hơn nữa.
“Sau này chúng ta sẽ thế nào?”. Phổ Hoa không chỉ một lần từng hỏi câu hỏi như vậy.
Vĩnh Đạo cũng dùng cách trêu chọc trả lời cô, đeo lênngón áp út của cô chiếc nhẫn kết bằng cỏ, “Không được nghĩ linh tinh, nhớ anh là được rồi!”.
“Anh có dự định gì?”.
“Dự định...”. Anh kéo dài âm cuối, nâng tay cô lên che ánh mặt trời, mắt khép lại, “Chúng ta... sẽ kết hôn!”.
“Diệp Phổ Hoa!”. Anh gọi tên cô, yêu cầu cô nhìnthẳng mình. “…?".
“Em sẽ kết hôn với anh - trước khi anh lấy được bằngtiến sỹ! Biết chưa!”. Anh tính sẵn trong lòng, khoanhtay cười.
Ánh mặt trời chiếu vào đồng tử của anh, trong đó là một vực sâu không thấy đáy, Phổ Hoa không nhìn ra trong đó chứa đựng tình cảm, suy nghĩ gì.
Trở về Bắc Kinh tròn một tháng, Vĩnh Đạo tới nhà họ Diệp, chính thức bàn chuyện hôn sự với bố Phổ Hoa.
**********
Vì sao tới hai năm sau khi Vĩnh Đạo học tiến sĩ mới kếthôn? Đó là vì sự kiên quyết của Phổ Hoa.
Hai mươi ba tuổi, đối với một biên tập vừa làm việchai năm mà nói vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để gánh vác trách nhiệm gia đình, Phổ Hoa là như vậy. Bạn bè xung quanh đều là những người độc thân kết hôn muộn, đều khuyên cô nên lập nghiệp rồi hãy suy nghĩ tới chuyện thành gia, thậm chí cả Hải Anh đã kết hôn cũng không chỉ một lần khuyên cô phải thận trọng khi lựa chọn.
Thế là, kế hoạch của Vĩnh Đạo chưa thể thực hiện hoàn toàn được, đương nhiên cũng không lệch hướng ban đầu của anh. Họ chỉ yên lòng sống những ngày tháng là người yêu, không sống chung, thường xuyên cãi nhau, tình trạng vô cùng phổ biến trước hôn nhân.
Trong tất cả các kiểu yêu đương, họ có thể là đôi ổn định nhất, quen nhau từ trung học, qua lại cho tới khi tốt nghiệp đại học, làm việc, rất nhiều thứ kéo dài lắng đọng theo thời gian, sự thấu hiểu lẫn nhau không ngừng tăng thêm, mâu thuẫn kéo theo cũng không ít. Tính cách Phổ Hoa hướng nội, lãnh đạm nghiêm túc, Vĩnh Đạo đầy sức sống, quá độc đoán ngang ngược, ở bên nhau lâu, tính cách ai thế nào đều không thể che giấu, thường vì thế mà tranh cãi không khoan nhượng.
Cãi nhau rồi có thể giảng hòa, không giảng hòa chỉ có thể tiếp tục cãi. Luôn luôn là mâu thuẫn trước vừa dịu xuống, sau đó sẽ lại phát sinh mâu thuẫn sau. Căn bản bắt nguồn từ việc cô muốn duy trì không gian độc lập riêng, còn anh liên tục đòi hỏi cuộc sống hai người hoàn toàn hòa làm một.
Điều này sao có thể? Cho dù yêu nhau, cô cũng nên là một cá thể độc lập, thuộc về bản thân mình.
Vĩnh Đạo liền giận giữ chất vấn: “Còn bắt anh đợi bao lâu!”, “Rốt cuộc em đang băn khoăn cái gì?”, “Vì sao không thể như vậy!”.
Thứ Phổ Hoa phải băn khoăn quả thực rất nhiều. Cô thiếu đi sự hướng dẫn từ người mẹ ruột yêu mến, cô không yên tâm bố sống một mình sau này, khi cô vẫn còn rất gò bó khi tiếp xúc với bố mẹ Vĩnh Đạo, còn bản thân Vĩnh Đạo cũng có rất nhiều thói quen và tính cách không muốn thay đổi vì cô khiến cô phiền não.
Cứ như vậy mỗi người đều lo ngại giằng co ở hai đầu dây, biết Phổ Hoa còn vài ngày nữa tới sinh nhật hai mươi bốn tuổi, tất cả tranh cãi đều bằng không vì trên que thử thai đã xuất hiện nhiều hơn một vạch.
Nhà, xe đã sẵn có, tiền thanh toán mua căn nhà theo hình thức trả góp đã được lấy ra từ tiền lương của Vĩnh Đạo một thời gian, không thể thuận theo Phổ Hoa lấy việc phát triển công việc làm lý do từ chối, hôn nhân đại sự trở thành mũi tên đã lên dây cung, không thể không bắn đi. Phụ huynh hai nhà vui mừng vì đã thành công, chỉ mong sao hai người họ sớm có nơi có chốn.Bạn bè đồng nghiệp chân thành chúc mừng, từ đầu đến cuối, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, ngược lại không chú ý tới cảm nhận của Phổ Hoa, rốt cuộc cô có vui không thì chẳng ai quan tâm.
Chỉ có Quyên Quyên, đêm trước khi Phổ Hoa đi đăng ký kết hôn đã thận trọng hỏi cô vài lần trong điện thoại: “Phổ Hoa, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi chứ?”.
Nghĩ thế nào, nghĩ cái gì?
Vĩnh Đạo cũng trưng cầu ý kiến của cô, nhưng đa phần chỉ giới hạn trong việc làm nghi lễ kiểu gì, mua nhẫn cưới kiểu gì, đi đâu hưởng tuần trăng mật.
Hôn sự chuẩn bị có phần gấp gáp, cuối cùng rất nhiều ý tưởng ban đầu đều không thực hiện, về mặt kinh tế và thời gian đều không cho phép. Đề tài tiến sĩ của Vĩnh Đạo rất bận, công việc của Phổ Hoa ở tòa soạn cũng không bỏ được. Nhẫn cưới mua kiểu dáng đơn giản, kỳ nghỉ kết hôn cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khi đăng ký hai người vẫn làm những công việc như cũ, đi tới viện nghiên cứu thì tới viện nghiên cứu, ảnh cưới cũng không có thời gian chụp.
Vốn cho rằng cứ như thế yên lòng chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời, nhưng điều mỉa mai nhất lại xảy ra một tuần sau khi đăng ký kết hôn, tất cả triệu chứng trong tháng đầu tiên mang thai đều biến mất, đi bệnh viện xét nghiệm để so sánh với kết quả thử thai trước đó mới biết được sự giải thích chính xác từ bác sĩ - Phổ Hoa căn bản không hề mang thai.
Ban đầu người vui mừng nhất là Vĩnh Đạo, nhận được tin tức xong, thất vọng nhất cũng là anh, tuy anh hết sức che giấu tâm trạng mất mát. Vĩnh Bác từng nói, chưa từng thấy đứa em trai này tự đáy lòng thích cái gì mà vui mừng đến như vậy, nguyện vọng bao năm nay đã đạt được, niềm vui cũng mang theo vào trong giấc mộng. Giờ đây anh thất vọng đến nước này, Phổ Hoa cũng thấy thêm gánh nặng trong lòng.
Ngày hôm đó anh không nói gì, cũng chẳng còn lòng dạ nào làm việc, thường nhoài người lên bụng cô lặng lẽ lắng nghe, thực ra trong đó chẳng có gì, chỉ có tiếng thở dài não nề từ lồng ngực anh.
“Ngốc ạ, sau này sẽ có!”. Phổ Hoa thử an ủi anh, kỳ thực bản thân cô cũng cần thử điều chỉnh tâm trạng mình.
Anh lật người ngồi dậy, ủ rũ nhìn bụng cô chăm chú, sau đó nhìn vào mắt cô, hỏi một câu không đầu không cuối: “Có thể không?”.
Bàn tay đặt sau gáy anh đang xoa nhẹ đột nhiên dừng lại, cô đọc được lời nói trong mắt anh “Em sẽ sinh con cho anh chứ?”.
Sau đó, giữa họ có khoảng cách rõ ràng, tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hơn nữa nhanh chóng hòa thuận như ban đầu, nhưng trong lòng Phổ Hoa vẫn có một ám ảnh. Nền tảng hôn nhân đã không vững chắc, câu nói “Có thể không” của Vĩnh Đạo luôn thường trực trong đầu cô, dường như dự báo điều gì đó.
Hạnh phúc lớn nhất trong hôn nhân nếu coi hòa thuận yên ổn, họ đã cố gắng làm được nhưng thiếu đi sự tương hợp về tâm hồn như sáu năm qua, Vĩnh Đạo chưa bao giờ thực sự hiểu Phổ Hoa là người như thế nào, cô muốn gì. Còn cô cũng không có ý định đề cập đến, giấu tâm tư vào sâu trong thế giới của chính mình.
Đến Quyên Quyên cũng biết, Phổ Hoa ngồi yên tĩnh đọc hết một quyển tiểu thuyết trong phòng khách không đồng nghĩa với việc không muốn tham gia cuộc họp mặt bạn bè của Vĩnh Đạo, chẳng qua rất vội vàng hy vọng đọc xong kết thúc của câu chuyện. Phổ Hoa tiếp tục công việc phiên dịch không có nghĩa cảm thấy túng thiếu, bất mãn với thu nhập của Vĩnh Đạo, chỉ là thích dịch thuật.
Nhưng Vĩnh Đạo không biết, đối với anh, Phổ Hoa trước sau đầu tư không đủ cho cuộc hôn nhân này, co cụm lại trong thế giới anh không thể tìm được, bài xích sự tiếp cận của anh.
Cô đồng ý bừa việc sắp xếp phòng ngủ rộng rãi, phòng khách chật hẹp, cô nhiệt tình quá mức giúp Vĩnh Bác sắp xếp tất cả các bức ảnh, cô vừa như cố ý vừa như vô tình giảm bớt số lần thân mật, cũng hiếm khi cùng anh tham gia những cuộc chiêu đãi bên ngoài.
Anh không thể cái gì cũng đưa ra yêu cầu với cô, những cuộc cãi lộn nhỏ đạt được mục đích còn coi như giải tỏa tâm lý, nhưng cũng có lúc hai người đều không kìm chế được sự nóng giận, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều như cố tình gây sự, trút giận lên đối phương.
Anh sẽ nhấn mạnh nhiều lần cuộc hôn nhân này là ước nguyện bao năm nay của anh, không cho phép cô có chút chán ghét, anh hạn chế cô và Vĩnh Bác liên lạc với nhau, lọc ra những người bạn khác giới bên cạnh cô, anh tìm cách làm cô có thai, dùng bất cử thủ đoạn nào.
Cô im lặng chấp nhận hoặc thỏa hiệp, có một bên nhất thiết phải thỏa hiệp, đây chính là bản chất của hôn nhân, từ hai cá thể đối đầu gay gắt cho tới một chỉnh thể tương hợp bao dung cho nhau. Những lời này, không cần anh nói, bố mẹ Phổ Hoa trong ngoài trên dưới không biết đã nhắc bao lần. Cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận, chịu thua, dù gì cãi nhau nhiều cũng sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau, cô cũng không thích kiểu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, dứt khoát không cãi nhau nữa, vấn đề không thể giải quyết thì dùng cách giải quyết chuyện Cầu Nhân, giấu trong lòng không nói ra.
Phổ Hoa chủ động xa cách một vài người bạn, hiếm khi tiếp xúc với các tác giả nam trong công việc, cũng từ bỏ một phần sở thích của mình, làm theo nguyện vọng của bố, cô dành nhiều thời gian hơn cho Vĩnh Đạo cho gia đình, cho dù gia đình này đang như gông xiềng tạo thành lớp kén dày, từng chút từng chút bao bọc thôn tính lấy cô, cho tới khi cô nghẹt thở.
Lần không vui nhất sau khi kết hôn của họ xảy ra vào lễ kỷ niệm một năm ngày cưới.
Vĩnh Đạo mua một tá hoa hồng phủ đầy trên giường, còn chuẩn bị rượu Champagne và đồ ăn nhẹ, tạo ra không khí lãng mạn hiếm có. Còn Phổ Hoa vì tham dự buổi bán sách và ký tặng của tác giả trong tòa soạn mà quên sạch ngày kỷ niệm.
Anh gọi điện cho cô cả tối đều không người nghe, từ đầu đến cuối cô đều để điện thoại ở chế độ im lặng đặt bên người, buổi ký tặng và bán sách đã xong liền đi ăn tiệc, quá nửa đêm mới xong công việc trở về nhà.
Vào cửa thấy tất cả các đèn đều bật, anh uống hơn nửa chai Champagne nằm liệt trên ghế sofa, khẩu khí như dạy bảo: “Em đi đâu về!”.
Cô từng nhắc tới việc ký tặng và bán sách, trong túi vẫn còn sách mẫu, khi nhìn thấy nến trên bàn ăn liền nghĩ ra đã bỏ lỡ cái gì, nhưng muốn giải thích, anh đều không chấp nhận lý do. Đối với anh mà nói, những lời “Xin lỗi. Em quên mất” hoặc “Công việc bận quá” chắc chắn là không đủ.
Anh ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô. Lông mày nhíu chặt không hề giãn ra, túm được cô cũng không quan tâm sự chống cự và mệt mỏi cả ngày trời, chỉ muốn dùng cách của mình bù đắp việc bỏ lỡ ngày kỷ niệm ngày cưới, nhiều hơn cả là trút đi sự bất mãn trong lòng, còn điều cô có thể làm được trong sự phản kháng là để lại vết cắn sâu trên cổ tay anh và hét lên: “Thi Vĩnh Đạo, tôi muốn chia tay với anh!”.
Đối với hôn nhân không có chút nền tảng niềm tin, Phổ Hoa cảm thấy mệt mỏi gấp bội, Vĩnh Đạo cũng chẳng khá gì hơn.
“Diệp Phổ Hoa! Em nhìn anh đây!”. Anh vừa gọi tên cô vừa ra sức lắc cô, anh muốn hủy hoại bức tường thành kiên cố trong lòng cô, mỗi lần tức giận cãi nhau, anh đều bị kích động, nhưng chưa bao giờ nói ra lời chia tay “Vì sao em không nhớ hôm nay là ngày gì! Em nói chia tay lại lần nữa thử xem!”.
Cô có rất nhiều câu hỏi vì sao không trả lời được, cũng không thể thỏa mãn nguyện vọng muốn hiểu cô của anh. Anh muốn sự thẳng thắn, nhưng sau khi kết hôn vẫn không hiểu vì sao ban đầu cô chấp nhận anh rồi lại lừa gạt anh, vì sao có thể đồng ý ở bên anh nhưng luôn không tập trung, vì sao anh nhiều lần cố gắng duy trì tình cảm và cuộc hôn nhân này, còn cô lại không thể thoát khỏi quá khứ.
Phổ Hoa cũng chưa từng phân tích bản thân một cách thấu đáo, sau lần cãi nhau đó, cô vẫn luôn nghĩ lại, có phải nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô căn bản vẫn cố ý không nhớ ngày kỷ niệm ngày cưới để kích động anh không. Hay nói cách khác, ban đầu lựa chọn ngày cưới với Vĩnh Đạo chẳng phải là ước nguyện của cô?
************
Cô nhận được email bạn cùng trường forward cho, Phổ Hoa ban đầu không quan tâm, để bức thư đó trong hòm thư mấy tuần không mở ra xem. Sau đó khi tìm cách liên hệ của tác giả trong hòm thư mới tiện tay mở ra, Phổ Hoa mới phát hiện bức thư đó ban đầu đượcgửi từ hòm thư của Kỷ An Vĩnh.
Vài năm nay mọi người không nhắc tới cậu ấy, đi từ năm thứ ba đại học, vài tin tức Phổ Hoa đều nghe từ chỗ các bạn ở ký túc. Tin tức qua tay vài người, Phổ Hoa không có thông tin chính xác, chỉ biết Kỷ An Vĩnh hoàn thành chương trình đại học ở Canada, lại tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng không ai nói tới chuyệncậu ấy có phải di dân định cư ở đó không, đến cậu ấysống ở thành phố nào cô cũng không biết.
Ký ức của cô đối với Kỷ An Vĩnh mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm thứ ba đại học, cậu ấy đi một cách vội vã, đồ đạc để lại không đủ để lưu luyến, nhưng cô vẫn cấtgiữ quyển Tuyển tập thơ Tagore và chiếc bút máy gãy đôi.
Bây giờ tập thơ đặt cùng với tập thơ trước cậu ấy tặng,buổi tối trước khi đi ngủ Phổ Hoa thi thoảng lật ra xem, đặc biệt là bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thếgiới, tuy rất nhiều người nói bài thơ đó không phải là do Tagore viết, làm giả trên mạng rồi đưa vào trong tậpthơ lậu, từ đó lưu truyền, nhưng Phổ Hoa vẫn coi nó như vật kỷ niệm quý báu nhất thời trung học.
Cô như cố ý lại như vô tình nghe ngóng tin tức của Kỷ An Vĩnh, vài tháng sau, cuối cùng cũng nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Quỷ, rất bất ngờ, Kỷ An Vĩnh đã vềnước! Hơn nữa mới gần đây.
Trong điện thoại Tiểu Quỷ còn nói Kỷ An Vĩnh từng tổ chức gặp mặt bạn học với quy mô nhỏ, giới hạn trongphạm vi bạn đại học của cậu ấy.
Nhưng vì sao không phải trung học chứ?
Phổ Hoa ngạc nhiên trong lòng, có cảm giác xúc độngkhông rõ ràng, cô rất muốn gặp mặt Kỷ An Vĩnh một lần, nói cảm ơn, cho dù không nói gì, chỉ xem cậu ấycó bình yên không, bù đắp một chút tiếc nuối ban đầu chưa chào tạm biệt.
Ly biệt như vậy quả thật để lại tiếc nuối rất lớn tronglòng cô, thực ra trong phạm vi hiểu biết của cô, vớiquan hệ của Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh ban đầu, họ hoàn toàn có thể làm bạn tốt. Nhưng hiện thực không tốt đẹp như mong ước, Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh không chỉ không còn là bạn, mà sau vài năm xa cách đã giống như người xa lạ. Phổ Hoa chưa từng nghe thấy Vĩnh Đạo nhắc một câu về Kỷ An Vĩnh, cho dù họ có chung hồi ức về thời kỳ trung học, Kỷ An Vĩnhcũng trở thành một điều anh cố ý vùi lấp.
Cô rất muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi.
Dùng dãy số ngày sinh nhật của mình để đăng nhập vào máy tính của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa không chỉ đọc được bức mail đó, còn tìm thấy một bức thư của Kỷ An Vĩnh trong phần thư xóa gần đây, trên đó rõ rànghẹn Vĩnh Đạo và Doãn Trình, Cao Triệu Phong cùng tụ tập, ngày tháng đã là hai tuần trước.
Cô suy nghĩ mấy ngày, cố lấy can đảm viết một lá thư đơn giản ngắn gọn đại diện cho mình và Vĩnh Đạo gửicho Kỷ An Vĩnh, đại khái là hỏi thăm cuộc sống ởnước ngoài của cậu ấy mấy năm nay có tốt không, đồng thời kín đáo hỏi sau này cậu ấy có dự định phát triển trong nước không.
Tính thời gian đã gần năm năm chưa từng gặp mặt, chưa từng nói chuyện, Phổ Hoa gửi thư xong vẫn khó mà kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, cô không dám đoán bừa Kỷ An Vĩnh sẽ nghĩ thế nào, thậm chí cô nghi ngờ cậu ấy có đọc bức thư này không, nhưng phần cuối của bức thư, cô vẫn viết một đoạn những lờimà cô còn mắc nợ cậu ấy.
“Mấy năm đã qua từ ngày cậu đi, hy vọng cậu đi học ở nước ngoài tất cả đều suôn sẻ bình an. Năm đó bệnhnặng có cậu giúp đỡ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, luôn muốn gặp mặt cảm ơn cậu, khổ nỗi không có cơ hội, hy vọng bây giờ nói cảm ơn không muộn. Có lẽ chúng ta vẫn luôn chưa được coi là bạn bè thực sự, nhưng cho dù cậu ở đâu, mình và Vĩnh Đạo đều sẽ thực lòng cầu chúc cậu sự nghiệp thuận lợi, cuộc sốnghạnh phúc”.
Thư đã gửi đi, đêm đó trở về hòm thư của Phổ Hoa là một bức mail dài, hoàn toàn không có vẻ xa cách, trong đó có một đoạn, Phổ Hoa đọc vài lần.
“Bỏ lỡ đám cưới của hai người, bây giờ chúc mừng bù mong hai cậu tân hôn vui vẻ, có cơ hội thì sẽ bù quà tặng. Năm năm ở nước ngoài vẫn ổn, nhưng khôngbằng trong nước có gia đình và bạn bè, có một cảmgiác thân thuộc. Có thể con người càng trưởng thành càng dễ nhớ chuyện xưa, vừa tới Bắc Kinh là mình tớitrường trung học và đại học, gặp thầy cô năm đó, vẫn dáng vẻ xưa, thực sự đều thay đổi rồi. Sau này vẫnchưa nghĩ nên ở nước ngoài làm việc hay quay lại phát triển, nơi đó dù sao cũng không phải là nhà, sớm muộn phải trở về thôi. Rất hy vọng trước khi đi có thể gặpmặt nói chuyện, nếu hai người có thời gian...”.
Một đoạn ngắn ngủi nhưng khiến Phổ Hoa xúc độngvô cùng. An Vĩnh nói rõ thời gian trở về Canada, còn để lại địa chỉ và phương thức liên lạc, Phổ Hoa nhập số vào danh bạ điện thoại, không đề tên Kỷ An Vĩnh, chỉ dùng con số vô nghĩa thay thế.
Cô không hồi âm cho Kỷ An Vĩnh, vì không biết nênnói gì. Những ngày tháng êm dịu nhất mà họ bên nhauchưa từng nói quá sâu tới chủ đề tình cảm. Bây giờ cô đã kết hôn, cậu ấy độc thân, lại có Vĩnh Đạo ở giữa, đến gặp mặt cũng là sự xa xỉ.
Nhưng vận mệnh vẫn để Phổ Hoa gặp được An Vĩnh, với cách thức cô không ngờ tới.
Cô và Vĩnh Đạo vì chuyện vớ vẩn mà cãi nhau, cô một mình rời khỏi nhà đi không mục đích trên đường, gặp Kỷ An Vĩnh trên đường gần trường, cậu ấy vừa từKiến Nhất đi ra, đang dong chiếc xe đạp đi từ thời học sinh.
Họ đều vô cùng bất ngờ, thậm chí có một giây khôngnhận ra nhau.
Kỷ An Vĩnh bước lên trước, mỉm cười chào hỏi, vẫn nụ cười ôn hòa như trước đây, làm ấm một góc lạnhlẽo trong trái tim Phổ Hoa.
“Hi!”. Giọng nói của cậu ấy sau năm năm ngoài điềm tĩnh, còn có vẻ già dặn đi nhiều.
“Hi... lâu lắm không gặp...”. Cô suy ngẫm về giới hạn an toàn, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàngcủa cậu ấy.
“Ừ... quả là rất lâu rồi”. Cậu ấy lịch sự quay đầu để đicùng đường với cô, hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của cô và Vĩnh Đạo.
“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa nói xong về mình, không nén được quan tâm đến tình hình gần đây của An Vĩnh.
“Trong thư chẳng phải đã viết rồi ư, vẫn tốt, không thể nói không tốt, có điều cũng không thể coi là tốt nhất”.
“Cuộc sống ở nước ngoài rất vất vả ư?”.
“Cũng chẳng phải, tự lập về kinh tế, cuộc sống cũng thường thường bậc trung, nhưng dù gì cũng là công dân hạng hai, ở đâu cũng bị phân biệt đối xử, tâm tìnhhoàn toàn khác với ở trong nước”.
“Thật ư?”.
“Thật, bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể cảm nhận được”. Trên vai cậu ấy như có một gánh nặng khôngthể đặt xuống, “Có điều vẫn phải quay, bên đó còn có công việc”.
“Vậy... khi nào đi?”.
“Vé bay tuần này”.
Cậu ấy đưa cô tới ngoài khu nhà, dừng xe.
“Cho mình gửi lời hỏi thăm Vĩnh Đạo, lần sau trở vềcó cơ hội sẽ cùng ăn bữa cơm nhé, lần này vội quá,cũng chưa hẹn được, cậu ấy bận lắm à?”.
“Hơi bận”. Phổ Hoa nói dối thay Vĩnh Đạo, lên tầng dừng bên cửa kính hành lang nhìn trộm ra ngoài.
Kỷ An Vĩnh đi xa rồi, bóng dáng là một vệt đen dài chéo, cô đơn lẻ loi, có vẻ rất đáng thương.
Cô giấu Vĩnh Đạo lấy xuống Tập thơ Tagore Kỷ An Vĩnh để lại, viết lời chúc phúc trên sách, bọc cùngchiếc bút bi bị gãy đôi cho vào trong túi, chuẩn bị trảlại kèm quà tặng cho cậu ấy.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, cô đi chọn quà, từ thời trung học, cô chỉ từng tặng cậu ấy thiệp và thư, khônghề tặng quà gì, liền chọn một cái bút máy rất tinh xảo.
Chuyển phát nhanh đi, trong quá trình trung chuyểnxảy ra vài vấn đề, bưu phẩm bị trả lại chỗ cũ, cô sợdây dưa lỡ việc không tới tay cậu ấy, đành đích thânmang tặng.
Đây là lần đầu tiên Phổ Hoa tới thăm nhà An Vĩnh, đó là căn hộ ở tầng sáu đã cũ, bài trí đơn giản, đồ gia dụng đều phủ vải trắng, dễ nhận thấy không lâu nữa cậu ấysẽ đi.
An Vĩnh đi rửa cốc pha trà, Phổ Hoa trịnh trọng đặtquà tặng lên bàn uống nước, nhìn kỹ xung quanh căn phòng của cậu ấy, bức ảnh chụp chung treo trên tường đã phủ đầy bụi, rèm cửa sổ bạc màu, đặt trên bộ máy tính trong góc, trên giá sách sắp xếp ngăn nắp các tác phẩm nổi tiếng, rất nhiều trong số đó là sách cô thích.
An Vĩnh không hề ngạc nhiên với quà tặng của cô, chỉ không ngờ tập thơ bao năm vẫn được gìn giữ như ban đầu, đến góc trang sách lần cuối cùng đọc được gấp lại vẫn còn. cầm chiếc bút gãy đôi lên, cậu ấy không nén được bật cười.
“Đến cái này cậu cũng giữ à?”.
“Ừ”.
“Vậy còn tập thơ Tagore?”.
“Vẫn còn”.
Họ ngầm hiểu lẫn nhau, nói từ Tagore tới rất nhiều thứ.Ban đầu trao đổi sinh viên sang Canada cậu ấy gặp nhiều khó khăn, không thích ứng, làm thêm công việc tay chân, khi làm mất một phần cơm, đành nhịn đói hai ngày, cô cũng kể về cuộc sống công việc bây giờ, nhưng không hề phàn nàn điều gì, đặc biệt là hôn nhâncủa cô và Vĩnh Đạo, cô nhất định phải để lại ấn tượnghạnh phúc cho An Vĩnh.
Rời nhà An Vĩnh, trời đã muộn, cuộc cãi vã hai tối trước vẫn chưa làm hòa, Phổ Hoa bỏ ý nghĩ trở về nhà đối diện với Vĩnh Đạo, lên xe đến nhà Quyên Quyên.
Khi chia tay, An Vĩnh vẫy tay, Phổ Hoa cũng vẫy tay với cậu ấy, rồi lại quay đầu. Thực ra cô không muốn xa rời từng bước như vậy, cô muốn tự mình tiễn cậu ấy đi, coi như cho mình một kết cục.
***************
Phổ Hoa hoàn toàn không biết bao bì bưu phẩm sao lại đến tay Vĩnh Đạo, địa chỉ và tên An Vĩnh trên đó hiểnnhiên không thể qua khỏi con mắt của Vĩnh Đạo.
Cô và Quyên Quyên lén đến sân bay vốn dĩ chỉ muốntiễn Kỷ An Vĩnh, kết quả lại bị Vĩnh Đạo chặn ở khu vực đợi. Nhận ra áo gió màu đen của Vĩnh Đạo, và vẻ phẫn nộ âm thầm nhẫn nhịn trên mặt anh khi quay đầu lại, cô lập tức ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm, một sai lầm không cách nào cứu vãn.
Tối hôm trước khi chia tay, cô và An Vĩnh bắt tay tạm biệt, giống như thời đại học hai chiến hữu cùng chung chí hướng nắm tay nói lời tạm biệt, đó là thói quen của họ, cũng là một sự ăn ý, trong hai bàn tay giao nhau đó truyền cho nhau những lời chưa nói hết. Từ khi quen nhau thời trung học, giữa họ luôn có một tình cảm không bao giờ nói rõ, làm bạn từ đầu đến cuối, khi tạm biệt ngoài từ “Tạm biệt” và “Bảo trọng”, sẽ không nói bất cứ lời nào dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhưng tối đó khi tạm biệt, cậu ấy nắm chặt tay cô rồi nói: “Thật không muốn đi”, phút giây đó tình cảm nhẹ nhàng êm dịu trong mắt cậu ấy khiến Phổ Hoa không thể coi đó là lời nói đùa.
“Sẽ trở về mà”. Cô rút tay lại an ủi cậu ấy, vờ như một cuộc tạm biệt bình thường, nhưng lại mất cả tối nằm trên ghế sofa nhà Quyên Quyên hồi tưởng lại sáu, bảy năm từ trung học đến đại học.
Khi cô còn độc thân, cậu ấy chưa từng bày tỏ điều gì, thân phận bây giờ của cô, cậu ấy càng không thể bày tỏ. Họ đã định sẵn sẽ để vuột mất nhau, đã không thể làm bạn thân, cũng sẽ không là tình nhân, thậm chí sau này làm bạn học tốt của nhau cũng rất khó.
Đọc được cơn thịnh nộ của Vĩnh Đạo, sự lưu luyến chia tay với Kỷ An Vĩnh vẫn vấn vít trong lòng Phổ Hoa, cô đã bị tước đi rất nhiều thứ, không nên đến quyền tiễn một người bạn cũng không có.
Vì vậy cô kiên trì lập trường của mình.
Bị Vĩnh Đạo ép buộc đưa về nhà, đến Quyên Quyên ở đó cũng không thể làm lắng dịu cơn phẫn nộ của anh, họ cãi nhau từ phòng đợi máy bay đến khi lên xe, lại cãi nhau tới lúc về nhà. Anh nắm cổ tay cô điên cuồng lắc, ép hỏi cô nhiều lần: “Tối qua em đi đâu! Có phải đi tìm An Vĩnh không?”.
“Em đi tặng đồ, tạm biệt cậu ấy, không có gì khác”.Cô càng giải thích, anh càng tức giận.
“Sau đó thì sao? Vì sao không về nhà? Cả đêm em ở đó phải không?!”.
“Em không có!”.
“Vậy em ở đâu?”.
“Chỗ Quyên Quyên!”.
“Em cảm thấy anh sẽ tin ư?”.
“Em không nói dối!”.
Họ tiếp tục giằng co, cãi nhau tới tận nửa đêm, cô mệt đến nỗi nằm lên giường ngủ luôn, anh cầm bao bì gói bưu phẩm chuyển phát nhanh xộc vào, một trận tranh cãi kịch liệt hơn lại bùng nổ, giữa lúc cãi nhau không hiểu sao cô lại rớt khỏi giường, bò lên chống tay lên tường trả đòn lại anh.
“Em không thể tặng quà cho bạn ư? Em không thể trả đồ cho cậu ấy ư? Hay em căn bản không thể có bạn, không thể gặp mặt nói chuyện với người khác giới, nếu cần thiết phải thông qua sự đồng ý của anh, Thi Vĩnh Đạo, em không phải đồ chơi của anh, bây giờ anh như vậy quả là bất chấp lý lẽ!”.
“Thế ư? Anh bất chấp lý lẽ, vậy vì sao em còn giữ đồ của cậu ta, vì sao em không nói cho anh biết em đi gặp cậu ta, không cho anh biết em đi sân bay tiễn cậu ta?”.
“Để anh biết rồi anh có đồng ý cho em đi không?”.
“Không! Cậu ta về nước có liên quan gì tới em không? Vì sao em phải đi tiễn cậu ta, em là gì của cậu ta!”.
“Anh...”. Cô nghẹn lời, vùng bụng âm ỉ đau, khom gập người.
Tối đó, bệnh viện kiểm tra cô đã mang thai ba tháng, có dấu hiệu sảy thai, tất cả mọi tranh cãi mới lắng xuống.
Nhưng tình hình không hề tiến triển tốt hơn, trải qua sự vui vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, họ lại rơi xuống vực sâu nghi ngờ lẫn nhau, Kỷ An Vĩnh trở thành vết rạn giữa họ, không cách nào liền miệng.
Cho dù cô mang thai, họ vẫn không ngừng chiến tranh lạnh. Anh cố nhẫn nhịn, thử tìm hiểu sự thực nhưng không chịu tin tất cả những lời cô và Quyên Quyên nói.
Sau mấy tuần mang thai, nhắc lại chuyện cũ chính vì anh nhìn thấy cô lật quyển Tập thơ Tagore. Anh chỉ yêu cầu cô nói câu: “Em sai rồi, không nên đi tiễn cậu ấy”, chứ không hề muốn cãi nhau. Nhưng cô không nói, cuối cùng ép mạnh quá, cô ôm đầu gào lên không chút lý trí: “Phải, em ở bên cậu ấy, tối đó em luôn ở bên cậu ấy, em luôn thích cậu ấy được chưa, Thi Vĩnh Đạo!”.
Lời của cô giống như vô số mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim anh, anh đập vỡ bình hoa đạp cửa rời đi, cô cũng bị kích động, thai nhi chưa lớn lên đã rời cơ thể mẹ tối đó.
Tất cả oán hận chất chứa lên tới đỉnh điểm, họ cũng đều sụp đổ.
Anh ôm cơ thể không chút ý thức của cô lặng lẽ rơi lệ, tận mắt chứng kiến đứa trẻ rời đi. Nỗi đau đớn của cô không cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được, anh không khá hơn chút nào.
Cô trở nên lạnh lùng, lờ đi sự tồn tại của anh, xem thường nỗi day dứt của anh, xem thường tất cả những cố gắng muốn bù đắp của anh.
Đây trở thành bước ngoặt cuối cùng trong cuộc hôn nhân này, họ trải qua hai tuần lễ khó khăn nhất từ trước đến nay, tất cả những lời xin tha thứ đều không có tác dụng.
Sau nỗi đau khổ có bề ngoài bình lặng là khoảng cách càng lúc càng xa, anh bị đẩy ra khỏi phòng ngủ, tuy sống dưới cùng một mái nhà nhưng lại sống cuộc sống của những người xa lạ.
Cô thường xuyên ngơ ngẩn một mình, cho dù trong tầm mắt anh, anh cũng không thể bước vào thế giới của cô. Anh biểu hiện rất tốt, làm việc nhà, nhưng trong đôi mắt trống rỗng của cô, căn bản không có sự tồn tại của anh.
Tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, Kỷ An Vĩnh trở thành một nút chết, không nhắc đến có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì không can thiệp lẫn nhau, nhắc đến lại tranh cãi càng kịch liệt hơn. Mỗi lần không phải vì làm tổn thương lẫn nhau nhưng cuối cùng lại chỉ khiến đối phương bị tổn thương hơn nữa.
Họ chỉ cố ý trốn tránh chủ đề đứa trẻ, ai cũng không chạm vào, vì nghĩ tới sẽ vô cùng hối hận. Nếu có đứa trẻ này, có lẽ sau này rất nhiều tranh chấp đều có thể hóa giải, nhưng mọi sự không chuyển biến, mất đi là mất đi, vết rạn giữa họ càng không ngừng toác rộng trong sự hiểu lầm càng ngày càng lớn.
Trước mặt bạn bè cô không còn che giấu cuộc hôn nhân tan nát của mình, vài lần chính tai anh nghe thấy cô đã nói: “Mình không thể chịu được nữa rồi”.
Có lẽ cứ như vậy nhường nhịn sống tiếp quả thật là một sự giày vò quá lớn, khi chia tay trở thành từ cửa miệng mỗi lần cãi nhau, Phổ Hoa cũng không còn e dè đề cập đến từ “Ly hôn”, Vĩnh Đạo từ con sư tử phát điên trở thành con cún im lặng, anh cũng mệt mỏi rồi, những cách có thể nghĩ đến đều đã dùng, nhưng không hề có một chút hiệu quả đối với Phổ Hoa. Nền móng giữa bọn họ đã bị lung lay, tình cảm hình thành từ nhiều năm vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại cái khung trống.
Bất cứ sự nhẫn nại nào cũng đều có giới hạn, lần cãi nhau cuối cùng gần như bị kích động, anh điên cuồng cố chấp cả đêm, cô liên tục kêu gào biết bao lần: “Hôm đó em và cậu ta ở bên nhau! Em muốn ly hôn!”.Cánh tay ôm chặt cô cuối cùng cũng buông lơi, mặc cô khóc cả đêm.
Đứng hút thuốc cả tối, anh suy nghĩ dến những lời cô nói, bình tĩnh trở lại. Từ sau khi mất đi đứa trẻ, họ gần mặt cách lòng, không có một phút giây thực sự hạnh phúc nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai
người đều đau khổ, không bằng cho cô tự do cô muốn.
Dập tắt đầu thuốc lá, anh quay người hỏi cô câu cuối cùng: “Có phải em vẫn luôn thích cậu ta?”.
Cô không phủ nhận.
Sau khi trời sáng, anh rời nhà, đặt một mảnh giấy dưới gạt tàn thuốc lá, trên đó viết: “Ly hôn đi, anh đồng ý”.
************
Làm xong thủ tục ly hôn, hai người đứng một lát trong hàng rào sắt của cục dân chính, Vĩnh Đạo lấy chìa khóa xe, cúi đầu lật tìm một tấm danh thiếp đưa cho Phổ Hoa, ra khỏi cửa rẽ phải, không chào tạm biệt, cũng không quay đầu lại. Trên danh thiếp là số điện thoại mới của anh.
Phổ Hoa quen đi theo anh, bước một bước mới ý thức được nên dừng lại, mắt tiễn xe anh đi. Cô suy tính những ngày tháng tương lai, cùng quyển sổ vừa đóng dấu trong túi, cô một mình rẽ trái, khi đi qua trạm gác cô cúi đầu.
Cứ như vậy họ kết thúc quan hệ hôn nhân chưa đầy hai năm.
Cô từ cục dân chính trở về nhà bố, vào cửa bụng rỗng uống nước, đá giày ra khỏi chân, bước vào phòng nằm ngửa trên giường không động đậy.
Một đôi giày cũ lại có thể cọ vào ngón cái khiến cho nó mọc mụn nước. Cô tìm kim trong máy khâu, ngậm trong miệng rồi châm vỡ bong bóng. Nước chảy ra, ngoài chút đau đớn còn có niềm vui khi máu chảy ra, đặt kim xuống, cô mặc cho miệng vết thương hở, vẫn mặc quần áo lại nằm xuống, nhìn lên hoa văn màu nhạt trên rèm cửa.
Rất nhiều thứ không phải cứ lâu năm thì nhất định thích hợp, bất luận là đôi giày dưới chân, hay là người nào đó trong cuộc đời, mài mòn không đúng cuối cùng rất khó khớp vào nhau, mài hỏng, sẽ thành vết chai, tích thành từng lớp dày, cho tới khi quyết tâm cắt bỏ chỗ đau đó.
Cô chọc thủng cuộc hôn nhân của mình và Vĩnh Đạo, tự đáy lòng mới cảm nhận được nỗi đau đớn gấp bội trên vết thương, vì thói quen là một thứ đáng sợ.
Không còn cãi nhau, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, cô không quen. Mấy ngày đầu anh đi, trên bàn ăn chỉ còn một người, cô không ăn nổi, chăn chỉ còn hơi ấm của một người, cả đêm lạnh lẽo, cô khó có thể chợp mắt.
Cô không xử lý tốt vết thương trên chân, bị viêm, hơi sốt, cả chân đều như đau như bị khoét, không đi nổi.
Bố gọi điện kêu Vĩnh Đạo đưa cô tới viện bôi thuốc, anh tự mình chăm sóc không nhờ cậy ai. Trước mặt bố, họ ngầm hiểu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chưa khỏi bệnh, anh vẫn ngủ ở phòng ngoài.
Có vài lần lúc nửa đêm, cô tỉnh dậy trong mơ, gọi tên anh, trở mình bên gối trống không, đến một sợi tóc của anh cũng không có. Vừa thất thần, anh đã từ phòng ngoài chạy vào, bước nhanh tới bên giường, cho cô uống thuốc, ngủ cùng cô.
Tâm sự nặng nề của họ đều trầm trọng hơn, có thể bắt đầu khi đó, sự kiên trì trong lòng Phổ Hoa từng chút sụp đổ tan tành, hoặc ly hôn chẳng phải là kết quả cô muốn, chỉ là một con đường mà thôi.
Bình tĩnh lại, nhớ lại chuyện cũ, cô mới dần dần cảm nhận được ngoài gông cùm, anh còn dành cho cô rất nhiều thứ. Tất cả những mâu thuẫn, khuyết điểm ban đầu không thể khoan nhượng đều dần dần phai màu, cho dù anh vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn ngang ngược không theo lẽ phải, vẫn có khả năng khiến cô nghẹt thở, nhưng rất nhiều tranh chấp không còn quan trọng, ưu điểm của anh mà cô đã bỏ qua dần hiện ra.
Sau khi vết thương đã đỡ, họ từng thận trọng nói chuyện một lần, làm xong thủ tục, quan hệ hôn nhân không còn nữa, nhưng hai bên gia đình vẫn không biết sự tình. Cô không muốn nói, anh cũng không chủ động nêu ra. Vĩnh Đạo dọn về căn phòng trước khi anh kết hôn, những thứ khác, về cơ bản vẫn duy trì trạng thái hôn nhân, chỉ có một phần nhỏ tiền trả góp căn nhà do Phổ Hoa đảm nhiệm. Phần lớn đồ đạc của anh vẫn để lại trong căn hộ, mỗi tháng đúng giờ sẽ gọi điện cho cô.
Ba bốn tháng đầu không gặp mặt, khoảng cách thực sự đã khiến cô tự do, có thể hít thở thoải mái, thoát khỏi trói buộc, nhưng cũng nhận thức được sự cô đơn thực sự. Giấu gia đình, bơ vơ không người nương tựa, không ai ở bên, đến bờ vai để dựa dẫm cũng không có, bạn bè toàn quay lại chỉ trích cô, chỉ có Quyên Quyên ủng hộ quyết định của cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tức thay cho cô rồi thôi.
Ly hôn quả thật không có nghĩa là kết thúc.
Thời gian càng dài, tình cảm của cô càng thay đổi, tất cả mọi chi tiết trong cuộc sống đều khiến cô nhớ tới Vĩnh Đạo. Hai năm anh ở Hồng Kông, cô cũng chưa từng nhớ da diết như vậy.
Cô bắt đầu phủ định chính mình, ở bên nhau thì không thể chịu đựng nổi anh, chia tay rồi, lại không cách nào chống đỡ được nỗi cô đơn. Có phải đã quá nhiều năm cô quen có anh ở bên, đã coi những điều anh bỏ ra trong tình cảm như một điều đương nhiên chăng?
Khi mất ngủ đến mức đến thuốc cũng không có tác dụng, cô không kiềm được bèn nhắn tin cho anh, anh vẫn có thói quen ngủ muộn, lập tức nhắn tin lại nói chuyện cùng cô, cho tới khi cô mệt quá ngủ mất.
Anh cũng gọi điện đến hẹn cô gặp mặt ăn cơm, lần gặp mặt đầu tiên sau vài tháng, anh ôm cô ở ngoài nhà hàng, không nén nổi tình cảm giữ cô ở trong lòng rất lâu.
Điều này có nghĩa là anh cũng lưu luyến ư?
Cuối tuần anh cùng cô về nhà thăm bố, lại đưa cô về căn nhà của hai người. Không thể nói là anh ép cô, mọi thứ xảy ra đều rất tự nhiên. Anh vô cùng mãnh liệt, cô cũng rất nhớ cảm giác an toàn khi khỏa thân tan chảy trong vòng tay anh.
Sau này, Phổ Hoa không còn suy nghĩ đúng sai nữa, không còn để lý trí đấu chọi với tình cảm nữa, vì Vĩnh Đạo cũng không làm thế. Ngoài chuyện không tái hôn, họ chung sống với nhau như một đôi vợ chồng ly hôn có chừng mực.
Giống như trong phim nói, nếu có thể chi bằng cho hôn nhân một kỳ nghỉ dài, để hai người thoải mái hít thở, trở về làm một đôi nam nữ yêu nhau, bỏ đi trách nhiệm, mâu thuẫn, trở về với trạng thái tình cảm nguyên sơ nhất. Nếu có khái niệm gọi là nghỉ hôn nhân dài hạn, Phổ Hoa nghĩ, có lẽ là một năm, hoặc lâu hơn chút nữa.
Hoàn toàn vứt bỏ những oán giận trước kia, cô đứng ở nguyên vị trí ban đầu tiếp tục chờ đợi theo mạch suy nghĩ này, hai năm sau, thứ chờ được lại là tin Vĩnh Đạo tái hôn.
Yêu thời đại học không phải là chuyện mới mẻ, nhưngvề phía bố, Phổ Hoa tuyệt không dám nói rõ, cứ cuối tuần Vĩnh Đạo cùng cô về nhà, cũng chỉ đưa tới cửangõ, mắt tiễn bóng dáng cô từng chút xa dần. Phổ Hoa hiếm khi quay đầu lại, sự lưu luyến của cô nhiều nhất lúc chia tay cũng chỉ là cười khẽ với anh, buông tay rồi bước đi. Thi thoảng anh có ý muốn thân mật đều bị cô khéo léo trốn tránh.
Xác định rõ quan hệ, ngược lại họ có cảm giác xa lạ, đặc biệt là Vĩnh Đạo, thường cảm thấy có gì đó không đúng. Phổ Hoa không ngồi gióng xe anh, không nắm tay anh khi đi dạo trong khuôn viên trường, mỗi lầntạm biệt dưới ký túc xá, nụ hôn cũng chỉ hạn chế trênmá và cằm. Sự chủ động duy nhất biểu hiện vượt qua trước kia chính là khi cùng ăn cơm, cô gắp thức ăn vào bát anh, hơn nữa ra sức gắp, cả những thứ cô thích ăn hay không thích ăn đều gắp vào bát anh, như sợ anh ăn không no, còn thời gian rảnh rỗi, cô rất chừng mực, ngoài việc khiến anh vui vẻ ra còn cảm nhận được loại nỗi nghi hoặc lo lắng khó gọi thành tên.
Lẽ nào cô không hề vui ư? Hoặc, không vui như anh,hay anh hiểu sai điều cô muốn thể hiện?
Vĩnh Đạo lưu tâm quan sát tỉ mỉ Phổ Hoa, cô vẫn gầy, thậm chí còn gầy hơn cả kỳ nghỉ hè, sau khi hiến máu, mặt cô thường trắng bệch, thiếu khí sắc, khi cười cũngkhông có sự e thẹn làm rung động lòng người như trước, làm gì cũng không thể lấy lại tinh thần. Mỗi lầnnhìn qua cổ áo hẹp thấy bờ vai gầy mảnh của cô, hoặc nhìn thấy cô mệt mỏi uể oải ôm sách ra khỏi lớp học, Vĩnh Đạo luôn không kiềm chế nổi kéo cô tới chỗ không người ôm cô vào lòng, kề sát lên Thái Dương cô im lặng vài phút cho đến khi cảm nhận được cô yếu ớt đẩy anh ra rồi lại đầu hàng, mới dám tin cô vẫn thuận theo ý anh, trở thành bạn gái anh. Nếu không, cho dù cô ngoan ngoãn vùi đầu lên dựa vào người anh, anh cũng cảm thấy không hề nắm bắt được cô.
“Không vui à? Hay học mệt quá?”. Câu hỏi như vậy anh hỏi bao lần, câu trả lời của Phổ Hoa thường là buồn rầu không lên tiếng, thi thoảng đáp lại, cũng là đãng trí nói câu: “Không có... anh đa nghi rồi...”.
Nhưng thực ra sự việc không hề đơn giản như cô nói, không chỉ anh, mà chính bạn bè xung quanh anh cũng đều nhận ra sự khác thường này. Một mặt, cô lạnhnhạt và hướng nội trước mặt người khác, mặt khác, anh dần thêm hoài nghi và bất mãn.
Chính trong thời kỳ nhạy cảm bất ổn thế này họ chẳngthể giữ được bí mật quá lâu như ý định ban đầu, chodù cẩn thận che giấu, vẫn sớm bị người nhà phát hiện. Người phát hiện đầu tiên chuyện bọn họ ở bên nhau lạilà con trai của bố dượng Phổ Hoa.
Vô tình đụng phải “anh trai” - người chỉ gặp gỡ vài lầntrên đường, phản ứng đầu tiên của Phổ Hoa là vùngtay khỏi tay Vĩnh Đạo, chắp sau lưng, giống như đứatrẻ làm sai, cô trốn vào quán ăn nhanh bên đường.Vĩnh Đạo không hiểu nên vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy đường đối diện chỉ có đám sinh viên đại học túm tụm đi qua, đồng thời không thấy có gì khác thường. Nhưng vào quán tìm Phổ Hoa, cô trốn trong góc giá sách cầm một quyển tạp chí lật lung tung, không ngừng quan sát con đường.
“Thấy ai à?”. Anh bước tới cầm cuốn tạp chí sáchtrong tay cô, nắm bàn tay lạnh ngắt ấy.
“Con trai bên đó của mẹ”. Cô nói rồi khó chịu rút tay ra, lại bị anh nắm lần nữa.
“Chẳng thế nào...”. Cô không nói thật lòng, cuối cùng vẫn rút tay ra khỏi tay anh, quay ra đường, cũng khôngchú ý giữ khoảng cách.
Ba ngày sau, không nhịn được sự truy vấn luân phiêncủa bố mẹ, Phổ Hoa cuối cùng đành khai báo chuyệncủa Vĩnh Đạo.
Đứng giữa phòng khách nhà mình, cô chờ bố mẹ xử lý,họ cùng trao nhau ánh mắt sâu xa, bố lên tiếng mờiVĩnh Đạo cuối tuần đến nhà trực tiếp nói chuyện.
Khi anh ngồi ngay ngắn chơi cờ với bố Phổ Hoa, vẻ trưởng thành và chững chạc hơn tuổi hiện rõ, sau khi bình tĩnh trả lời các câu tra hỏi liên quan tất cả mọi việc lớn nhỏ, Thi Vĩnh Đạo với tốc độ thần kỳ khôngthể lường trước được đã thuận lợi được nhà họ Diệphoàn toàn chấp nhận, chưa quá nửa tháng, đến ôngngoại Phổ Hoa cũng nhớ ra cậu nhóc năm đó xáchmáy tính năm lần bảy lượt gõ cửa viếng thăm, tự mình pha trà ngon tiếp đãi anh.
Đối với Vĩnh Đạo mà nói, đây là khúc ca khải hoànmười phân vẹn mười, còn đối với Phổ Hoa, lại một sựthất thủ, tháo lui đến nơi cô không còn cách nào lui được nữa.
Tình thế phát triển nhanh chóng mãnh liệt một cách bất ngờ như vậy, cô khó có thể hoàn toàn vui vẻ, chodù cười cũng có chút miễn cưỡng trong đó, đối vớiVĩnh Đạo hoặc ít hoặc nhiều có một khoảng cách, khăng khăng giữ lấy một góc trong trái tim.
Phổ Hoa chẳng phải không biết tốt xấu, sau khi đã trảiqua sáu năm theo đuổi cực kỳ khó khăn gian khổ, cô biết tất cả những điều tốt đẹp của Vĩnh Đạo nhưngchung quy vẫn không quên nổi Kỷ An Vĩnh đột nhiên ra đi, và sự xuất hiện một cách khó hiểu của Cầu Nhânlần đó.
Hai việc này dường như trở thành khối u ác tính lớndần trong cơ thể cô, âm thầm tồn tại, không hề cảm thấy đau, nhưng dường như ngày càng bành trướng, sẽ có một ngày phát tác. Thế là Phổ Hoa không thể tránh được sự chán nản, mỗi lần thấy Vĩnh Đạo, dây thầnkinh nhạy cảm nào đó trong đầu sẽ vô tình đau nhức, nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng thực ra, cô không hề biết xảy ra điều gì, một chút manh mối cũngkhông có.
Sau khi Kỷ An Vĩnh đi, ngoài mấy thứ cậu ấy để lại, Phổ Hoa chỉ nhận được một tấm thiệp điện tử vào cuốinăm, hình thức trang nhã đơn giản, trên đó viết: Mình ở Canada ổn cả, chúc năm mới vui vẻ, vạn sự suôn sẻ.
Hơn chục chữ đơn giản đó, cô suy đi nghĩ lại xem nêntrả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể biểu thị chút tâm ý, dùng hình thức tương tự gửi cậu ấy một tấm thiệp.
Quyên Quyên vài năm trước từng nói, họ không hợp, giờ xem ra đến làm bạn cũng rất khó khăn.
Phổ Hoa cũng từng tưởng tượng ở bên Kỷ An Vĩnh sẽnhư thế nào, nhưng rốt cuộc đó là chuyện không tưởng, cô chỉ có thể coi bức thư điện tử này như lời thăm hỏi thông thường giữa bạn học cũ, đến dũng khíchủ động gửi mail lần nữa cho cậu ấy, cô cũng khôngcó.
Qua lại với Vĩnh Đạo ba tháng, Phổ Hoa với thân phậnbạn gái đã gặp anh trai anh, tham gia mấy cuộc họpbạn bè và bạn cùng phòng anh, cũng đặt chân vào căn hộ nhỏ ngoài ký túc của anh, ngoài việc chưa gặp bốmẹ anh ra, cô đã hoàn toàn trở thành bạn gái anh.
Tết Nguyên Đán năm đó, họ ở trong căn hộ của anh, Vĩnh Đạo công khai chặn ở cửa, hỏi cô: “Hôm naykhông về có được không?”. Từng hỏi nhiều lần, hỏi tớinỗi cô chẳng có lời gì để đáp, như con chuột nhỏ trongphòng thí nghiệm chạy trốn tứ phía, anh vẫn có thểbình tĩnh duy trì phong độ, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Trò chơi ban đầu là cô trốn chạy anh đuổi theo, sau này trở thành cô do dự, anh quyết định thay cô, anh là một người bạn trai rất tốt, chưa bao giờ ép buộc cô làm việc gì, cũng sẽ không hoàn toàn mù quáng làm theo ýmuốn của cô.
“Em... muốn về nhà...”. Cô cắn răng nén khóc, không nói “Em không muốn”.
Thực ra cô không cam lòng lắm, may mà Vĩnh Đạo cũng không kiên quyết thêm, kéo cô vào phòng xemmô hình máy bay và tàu thuyền trước khi anh hoànthành.
Sau kỳ thi đại học, tác phẩm đoạt giải của anh bị vỡvụn, đều vì cô, nên cô cảm thấy áy náy, dành rất nhiều thời gian bên anh, anh nói muốn làm mô hình máy bay, cô liền mài kỹ từng mẩu giấy nhám giúp anh, anh nóimuốn ăn bánh sủi cảo, cô liền mua thịt và rau về làmcho anh ăn, anh nói muốn gặp bạn bè, cô liền ngoan ngoãn ở bên rót trà gắp thức ăn cho họ, nghe họ nói chuyện, anh nói muốn xem phim, cô liền bạo gan cùng anh xem phim kinh dị máu me.
Vĩnh Đạo nói cái gì, Phổ Hoa thực ra đều có thể làmtheo, trừ việc không tiến hành bước cuối cùng. Việcnhư vậy, cô chỉ từng đề cập với Quyên Quyên, dẫu sao cũng là sinh viên đại học rồi, Quyên Quyên có vẻ nhìnthoáng hơn trước.
“Chuyện này cũng rất bình thường, quan hệ như vậy của các cậu là chuyện sớm muộn. Mình nói không được cũng chẳng có tác dụng, cậu có nghe không? Nếulà mình, bắt đầu thì sẽ không chọn cậu ta”.
“Vì sao?”. Phổ Hoa hỏi.
Quyên Quyên hỏi ngược lại một câu: “Cậu có yêu cậuta không?”.
Phổ Hoa không trả lời được.
Thế nào là yêu, thế nào là không?
Bố mẹ đều nói Vĩnh Đạo tốt, quả thật anh rất tốt, côthích anh, nhớ anh, muốn gặp anh, đây chính là tình yêu ư?
Vậy cô cũng nhớ Kỷ An Vĩnh đang ở Canada xa xôi, điều đó là gì?
Cả năm thứ ba đại học, Phổ Hoa đều dao động quanh quẩn ngã tư tình yêu, rất khó tập trung tinh thần, vô số lần tự hỏi rốt cuộc nên giải quyết mối quan hệ với Vĩnh Đạo thế nào đây, làm thế nào hoàn toàn cắt đứt sự quan tâm lo lắng đối với Kỷ An Vĩnh.
Tất cả suy nghĩ treo lơ lửng chưa quyết định này cho tới quá nửa năm thứ tư mới do Vĩnh Đạo đích thân kết thúc.
**********
Lễ tình nhân năm thứ tư, sau khi lằng nhằng hơn nửanăm, Phổ Hoa cũng không đối phó nổi yêu cầu củaVĩnh Đạo, cuối cùng buột miệng đồng ý kết thúc quan hệ yêu đương nửa Plato, tiến thêm một bước phát triển thực chất. [Plato là tình yêu thuần khiết, theo đuổigiao hòa về linh hồn, bài xích nhục dục.]
Điều này đối với Vĩnh Đạo không khác gì được tiếp nhận hoàn toàn, bản thân vui mừng điên lên được, còn với Phổ Hoa lại là lựa chọn bắt buộc.
Kỳ đầu năm học thứ tư đã kết thúc, cô từ bỏ cơ hội thi thạc sĩ, trước mắt chỉ còn con đường hoàn thành luận văn chăm chỉ tìm việc chờ tốt nghiệp, còn mấy trường đại học Vĩnh Đạo làm đơn xin đều dồn dập nhận được phúc đáp, vài lần lựa chọn, gia đình anh kiên quyết bắt anh ra nước ngoài học thạc sĩ hai năm. Xa cách là điều khó tránh, có tiếp tục qua lại hay không liền trở thành vấn đề hai người không thể né tránh.
Vĩnh Đạo nhiều lần thuyết phục Phổ Hoa nhưng đều thất bại, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, anh đích thân đến nhà cô tìm bố cô nói chuyện hai lần, kết quả bố cô còn khuyên anh yên tâm đi học, để Phổ Hoa ở lại công tác đợi anh.
Sự việc tới bước này rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì. Những thứ Vĩnh Đạo có thể làm chỉ là bảo đảm, dẫu sao tình yêu xa cách hai nơi không được phụ huynh cho là khả thi. Lời hứa của anh không giống người khác đảm bảo mấy chuyện vụn vặt như bao lâu gọi điện một lần, trở về gặp một lần, mà anh đưa cô đi ăn một bữa kiểu Tây rất chính thức, trước khi gọi điểm tâm, trịnh trọng hỏi cô: “Phổ Hoa, khi anh về kết hôn với anh nhé?”.
Sự ngạc nhiên của cô không cần nói cũng có thể tượng tưởng được, nhưng cũng khó tránh cảm thấy một niềm vui mơ hồ.
“Anh không đùa, nghiêm túc đấy!”. Anh lại nhấn mạnh lần nữa, thử thuyết phục cô, “Đồng ý nhé?”.
Cô vốn chưa suy nghĩ tới chuyện kết hôn, câu trả lời chỉ có thể là “Để em suy nghĩ một chút được không?”.
Anh có thể chờ từ năm lớp chín đến năm thứ hai đại học, cũng có thể tiếp tục chờ đợi, nhưng có một chuyện anh không định chờ thêm. Ngoài việc bảo đảm, Vĩnh Đạo yêu cầu Phổ Hoa một lời hứa tương đồng, chính là kết thúc kiểu yêu “Plato” hiện nay, hoàn toàn, triệt để tiếp nhận anh làm người yêu.
Anh cho cô đủ thời gian suy nghĩ, đợi từ trận tuyết rơi đầu tiên cho tới kỳ nghỉ Tết.
Sau khi đấu tranh nội tâm suốt cả một cái Tết, Phổ Hoa cân nhắc lợi hại đưa ra lựa chọn.
Nhân lúc bố ra ngoài đánh cờ, cô liền gọi cho anh. Anh đang đi du lịch ở ngoại ô cùng gia đình, nhận được điện thoại tối đó liền vội trở về thành phố, chạy thẳng đến nhà cô.
Anh đứng trong sân tầng dưới gọi vào số nhà cô, cô đứng trong phòng tắm, chải mái tóc còn ướt.
Quần áo thay ra chất trong chậu dưới chân, cô lại nhìn mắt mình trong gương, mơ màng và căng thẳng, lờ mờ lộ ra chút sợ hãi, không có quá nhiều sự chờ đợi và khó xử, quay ra nhận điện, cô kiên định, cầm ống nghe lên, mỗi một từ nói ra đều bình tĩnh mạnh mẽ.
“Anh đến rồi! Em xuống nhé? Thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?”. Giọng nói của anh nghe rất gấp gáp.
Cô im lặng rất lâu, mới “ừ” một tiếng.
Nửa tiếng sau, cô thay áo khoác mỏng, xách hai túi sách chào tạm biệt bố về trường. Khi ra cửa, cô ôm lấy cánh tay bố.
Chưa xuống tới tầng một, từ xa đã thấy Vĩnh Đạo chờ dưới gốc cây, tay đút túi áo khoác, gió lạnh đầu xuân thổi tung mái tóc ngắn của anh, chỉ có ánh mắt sáng rực nóng bỏng. Anh chạy tới đón đồ trong tay cô, không nói gì, ôm vai cô, hôn mạnh lên má cô một cái, lại không nhịn được kích động ngốc nghếch bật cười.
Thời gian rất vừa vặn, địa điểm là do anh chọn trên đường về thành phố, Phổ Hoa cũng từng đi qua rất nhiều lần, chính là căn hộ nhỏ anh ở một mình.
Trên đường, họ ngồi ghế sau taxi nắm tay nhau, Phổ Hoa trước sau chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vĩnh Đạo vuốt ve mu bàn tay cô lúc mạnh lúc nhẹ.
Tới nơi, anh đưa cô vào siêu thị của khu nhà, sữa, bánh bao, hoa quả, mỗi thứ mua một ít, cả một thùng mỳ tôm, sô cô la, cá lát, cô ca cô la, bia, khăn mặt, kem đánh răng, những thứ dùng trong sinh hoạt cũng đã nghĩ đến.
Cuối cùng anh buông tay cô ra, tự mình ra quầy thanh toán tiền, ném hai hộp nhỏ màu hồng vào xe chở hàng, Phổ Hoa nhìn thấy khóe miệng anh luôn thường trực nụ cười, cô quay người vờ như không nhìn thấy.
Niềm vui là điều đương nhiên vì họ đang còn trẻ, cũng yêu thương nhau, tất cả xem ra đều hợp lẽ.
Ở cửa vào, anh ném chiếc chìa khóa đi rồi khóa hai lần cửa, rút dây điện thoại, đem từng thứ đặt tuần tự đặt vào trong tủ lạnh mới trở lại phòng khách.
Anh ôm chặt cô, ngửi hương thơm dầu gội đầu mùi xoài trên tóc cô, cằm cọ đi cọ lại lên làn da trắng nõn nơi cổ cô.
Anh thận trọng hôn cô, từ trán xuốn chóp mũi, sau đó tới khóe miệng và chỗ lõm trên môi cô, cuối cùng anh bế cô đi vào phòng ngủ. Đèn treo trong phòng đã bật, anh chỉnh ánh sáng thật dịu, khi cô có ý định chống đối, anh lấy tay ép lên miệng cô suỵt một tiếng, nói với cô “Nghe lời anh”.
Thế là cô im lặng chấp nhận như cả quãng đường đến nhà anh vừa nãy, giống như con thỏ nhỏ trên bàn thí nghiệm. Không giống như hai buổi tối tối om như mực ở Ngọ Môn đó, từ đầu đến cuối đều diễn ra dưới ánh đèn lung linh.
Anh thành thục tìm kiếm ở những nơi chưa từng chạm đến, nắm bắt nỗi hoảng sự và non nớt của cô, từ từ hưởng thụ khoái lạc, cô từ đầu đến cuối đều ôm chặt cánh tay anh, nhìn lên trần nhà, hết sức thả lỏng bản thân.
Tình dục không phải không tốt, Phổ Hoa từ lúc đầu chỉ biết lơ mơ, tới khi sự việc xảy ra dần dần đã hiểu, nhưng cũng chỉ như vậy. Anh có thể khiến cô đau đớn, khiến cô sung sướng, khiến cô không chịu nổi mà run rẩy, rên rỉ, choáng váng, mệt mỏi rồi khóc.
Nhưng ngoài phản ứng thành thực của cơ thể, quan trọng nhất là anh tin cô, cô cũng tin tưởng và dựa dẫm vào anh hơn. Điều này quan trọng hơn tất cả, cũng khiến cô yên tâm hơn bất cứ thứ gì.
Qua nửa đêm chính là lễ Tình nhân, anh nhấc người lên thân thể cô, che đi ánh đèn, mạnh mẽ đi vào cơ thể mềm mại của cô, ngoài niềm khoái cảm dâng trào như thủy triều, thứ cô nắm bắt được nhiều nhất chính là ánh mắt anh, bao giờ cũng kiên định đặt trên gương mặt cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, nói yêu cô.Anh cũng đau đớn, sung sướng, run rẩy, rên rỉ, choáng váng, thậm chí khi anh ướt đẫm mồ hôi, lại ôm cô vào vòng tay, cô chạm vào mồ hôi nhỏ trên trán anh, cũng giống như nước mắt vậy.
Những điều nên làm, những điều không nên làm, anh đều đã làm cả, đều đã nếm thử tất cả. Từ đầu đến cuối cô đều ngoan ngoãn một cách phi thường, ngoan đến mức khiến anh đau lòng, bất an.
Mấy ngày đó, Vĩnh Đạo làm một chuyện khiến cô xúc động nhất là bưng cốc sữa đã hâm nóng vài lần, ngồi bên mép giường nhìn cô uống từng ngụm, chậm rãi nhoài người hôn lên vệt sữa đọng nơi khóe miệng cô, không quên bảo đảm: “Sau này hàng sáng anh sẽ làm bữa sáng!”, thỉnh thoảng nửa đêm cô tỉnh giấc, anh nắm lấy mái tóc dài xõa trên gối của cô, kết thành bím tóc, không làm được liền gỡ ra kết lại, cô hỏi “Sao vậy”, anh nói “Không ngủ được”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.
Vĩnh Đạo vui mừng khôn xiết tới nỗi mất ngủ, vài ngày liền đều ngủ ngày, thức đêm. Cho dù thỉnh thoảng nghỉ ngơi, tay cũng phải kéo tay Phổ Hoa, đặt trên eo cô, dứt khoát ôm cô đặt lên người mình, để cô giống như đửa trẻ nằm sấp trong vòng tay anh.
Bộ dạng lo lắng không yên của anh đã làm giảm nỗi lo của Phổ Hoa. Chấp nhận cũng đã chấp nhận rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Cô đùa: “Vẫn đi Hồng Kông chứ?”.
Anh nhíu mày trả lời: “Không được nhắc đến điều này!”. Sau đó lại nhào lên người cô làm một trận cực kỳ kịch liệt.
Một tuần từ lễ Tình nhân tới khi vào học, ngoài việc bắt buộc phải ra ngoài mua đồ tiếp tế, anh chẳng cho cô đi đâu.
Khi khai giảng, bạn cùng phòng đều cảm thấy Phổ Hoa gầy, nhưng đôi mắt lại sáng dịu khác thường, Quyên Quyên nhìn cô chưa đầy ba phút liền không khách khí kéo cô sang một bên nhéo tai, trực tiếp dồn ép cô gật đầu thừa nhận.
Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra sự thay đổi, Vĩnh Đạo điên cuồng chưa từng có, nhiều nhất một ngày liền xuất hiện năm lần ở tầng dưới ký túc Phổ Hoa, còn Phổ Hoa ngược lại trở nên ổn định hơn, không còn phiền muộn, lo lắng về tương lai nữa. Cô thu thập tài liệu luận văn, thỉnh thoảng lại qua đêm ngoài ký túc, sau khi vượt quá ba lần, mấy người bạn thân thiết ở ký túc trong lòng dần dần đều hiểu ngầm chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo.
Những ngày tháng đó, Vĩnh Đạo làm thủ tục du học rất thuận lợi, Phổ Hoa hoàn thành bản sơ thảo luận văn, bước vào giai đoạn sửa chữa, ngoài quan hệ hòa hợp gắn bó trong căn hộ nhỏ, họ đều bận với công việc của mình, bề ngoài có phần xa cách hơn trước.
Quyên Quyên từng hỏi Phổ Hoa có vui vẻ không? Cô đặt mục lục lời trích dẫn mới chép được một nửa xuống, dừng bút, sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới nói cho Quyên Quyên: “Chí ít rất yên bình, không lo lắng”.
“Thật không?”. Quyên Quyên không chắc chắn hỏi lại.
“Ừ, anh ấy đối với mình rất tốt”. Phổ Hoa chu môi, tiếp tục cầm bút.
Vĩnh Đạo là người tốt, tất cả mọi người, tất cả những việc đã qua đều chứng minh như vậy, anh ấy là sự lựa chọn sáng suốt nhất, tốt nhất. Cô đã chọn, liền nói với bản thân phải an lòng.
Trước khi Vĩnh Đạo đi Hồng Kông phỏng vấn, mọi việc gần như hoàn hảo. Cuộc sống của Phổ Hoa ngoài luận văn và các cuộc tuyển dụng, không có bất cử ý nghĩ mờ ám nào khác.
Nghỉ lễ Quốc tế lao động mùng một tháng năm, trước khi Vĩnh Đạo tham gia phỏng vấn tại Đại học Khoa học và Kỹ thuật, Phổ Hoa chính thức đến thăm nhà Vĩnh Đạp gặp bố mẹ anh, sau đó anh yên lòng bay sang Hồng Kông tham gia vòng thi cuối cùng.
Vĩnh Đạo từ sân bay gọi về trường Sư phạm, cô không ở ký túc, bạn ký túc nói hai ngày nay không gặp cô.Gọi về nhà, bố cô nói cô nghỉ lễ ở trường sửa luận văn. Vĩnh Đạo kéo hành lý về căn hộ mình ở, Phổ Hoa cũng không ở đó, trên bàn phòng khách vẫn còn lại đồ ăn tối anh gọi bên ngoài cho cô.
Cô nằm một mình trên chiếc xe đẩy của hành lang y tế trường Sư phạm, đắp áo khoác mượn của bạn học, lặng lẽ nằm truyền nước.
Thấy anh, cô quay đầu, kiệt sức nhắm mắt.
************
Ngày thứ hai Vĩnh Đạo bay sang Hồng Kông, ở cổng trường Phổ Hoa gặp cô nữ sinh Đại học Bắc Kinh đã từng gặp một năm trước, lần này, cô ấy tới một mình, cầm ô đứng trong mưa, dường như đợi rất lâu rồi.
Cô ấy rất xinh đẹp, trên vạt áo có trâm cài hoa nhài,trên cơ thể thoang thoảng mùi nước hoa, dáng đứng cầm ô nghiêng nghiêng khiến Phổ Hoa nhớ tới bài hát Ngõ mưa của Đới Vọng Thư.
“Chào bạn, bạn là Diệp Phổ Hoa à?”.
“Ừ”.
Cô gái chào trước, “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”.
Phổ Hoa không nghĩ nhiều, đồng ý yêu cầu của cô ấy,không đồng ý thì sao chứ? Trước đây từng gặp, nhưngkhông nói thẳng.
Họ vào nhà hàng trong trường, đi trên con đường xưa, Phổ Hoa cố tình tránh chiếc ô của cô gái, bước dưới phía bóng cây hơi ướt nước mưa.
Cô ấy gọi trà sữa, Phổ Hoa gọi nước lọc, trong lúc đợi trà, cô gái đi thẳng vào vấn đề, tỏ rõ mục đích đến đây, cầm ra một tấm ảnh đẩy tới trước mặt Phổ Hoa.
Không cần nói nhiều, trên tấm ảnh, gương mặt Vĩnh Đạo ôm vai cô ấy đã nói lên tất cả.
Phổ Hoa cũng có một tấm chụp chung như vậy, thậm chí nơi chụp cũng giống nhau, cô dựa vào lưng Vĩnh Đạo, quyển vở trải ra che trên đầu anh, ngồi trên bãicỏ xanh bên hồ chăm chú đọc sách.
Vĩnh Đạo trong ảnh không cười, nhưng rất dịu dàng, cóchút bướng bỉnh nghịch khuy áo cô ấy, cô trước naychưa từng trang điểm, cũng chưa từng sức nước hoasực nức người, nhưng so nụ cười bên cạnh cô gái này,cô từng thấy một Thi Vĩnh Đạo chân thật hơn, chânthật đến nỗi bất cứ sức mạnh bên ngoài nào cũng đềukhông thể xóa nhòa hay sửa đi dấu ấn anh để lại tronglòng cô.
“Bạn muốn nói gì?”. Cô cố ý ngẩng cao mặt, có vài lờikhông nói cô cũng nghĩ tới được.
“Muốn nói cho cậu biết, năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của Thi Vĩnh Đạo và mình rất tốt, vài tháng sau đột nhiên anh ấy đòi chia tay, là vì cậu”. Cô gái không hề phô trương thanh thế cũng không thể hiện sự yếu đuối.
“Vì vậy?”.
Chuyện hai năm trước, bây giờ cô không quan tâm đitruy xét, thực ra từ khi Cầu Nhân đưa cô gái này tớimượn sách, cô đã đoán ra ngọn nguồn thế nào rồi.
“Chẳng có gì cả, chỉ là muốn nói cho cậu biết, trước đây anh ấy cũng có bạn gái, cũng đột nhiên chia tay thôi”.
Phổ Hoa không lên tiếng, khí thế mềm mỏng hơn, đợilời nói tiếp theo của cô ấy, đây mới là điều cô khônghiểu.
“Biết vì sao mình tới không?”. Trong mắt cô gái ngoàivẻ đồng cảm còn có chút không cam lòng.
Phổ Hoa im lặng, lắc đầu.
Cô gái khuấy trà sữa, trầm tư suy nghĩ một lúc, mớinặn ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Mình biết đột nhiên tới đây tìm cậu chẳng phải cáchhay, nhưng mình nghe nói Vĩnh Đạo muốn đi HồngKông nên không nén được muốn nói cho cậu biết, hyvọng cậu đừng lặp lại sai lầm của mình”.
“Cậu nói vậy có ý gì?”.
“Chính là... đừng bị Thi Vĩnh Đạo lừa”. Cô gái nghiếnrăng nghiến lợi nói ra tên của Vĩnh Đạo, “Ban đầu anh ta cũng đối với Cầu Nhân như vậy, sau này là mình, cólẽ không lâu sau có thể cũng đối xử với cậu như thế”.
Nghe tới cái tên Cầu Nhân, Phổ Hoa trong lòng chùng xuống, cô chưa bao giờ từng nghĩ sự việc có liên quantới Cầu Nhân.
Cô không thể nào giả vờ bình tĩnh, không nhịn đượclên tiếng hỏi: “Cậu vừa nói... Cầu Nhân?”.
“Đúng, lẽ nào cậu không biết Cầu Nhân trước đây là bạn gái của Thi Vĩnh Đạo từ thời trung học, tới năm nhất thì chia tay”.
Cô đứng lên khỏi ghế, có chút không tin vào tai mình, lẩm bẩm tự nói “Không thể nào”.
“Mình quen Vĩnh Đạo qua Cầu Nhân, trước đó không biết họ từng qua lại, sau này vẫn cảm thấy rất bối rối, may mà Cầu Nhân nhìn thoáng, mọi người cũng dễchịu rất nhiều, cho tới khi cậu xuất hiện...”. Cô gái tiếptục nói rõ hơn.
Phổ Hoa đẩy cốc nước trước mặt ra, đặt một tờ giấy ăn xuống, không nghe cô ấy nói hết liền lảo đảo rờikhỏi nhà hàng.
Đột nhiên cô nhớ tới cảnh Cầu Nhân và Kỷ An Vĩnh luôn ở bên nhau hồi trung học, cô ta luôn xuất hiện trong tầm mắt cậu ấy, ở bên cậu ấy, cổ vũ cậu ấy chơi bóng, cùng đi học, tan học với cậu ấy, cuối cùng là họp lớp cấp ba hồi năm thứ nhất đại học, cô ta và Vĩnh Đạo rất thân nhau, thể hiện sự mờ ám khó nói rõ.
Dường như Cầu Nhân đã được định trước có liên quannào đó với cô, nhưng cô không hy vọng trong đó có Vĩnh Đạo.
Đầu cô xoay mòng mòng, nhớ lại mỗi một cảnh có Cầu Nhân trong đó, hoặc Vĩnh Đạo. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng không thể đặt họ ở cạnh nhau, họ đã từng qua lại ư? Giống như cô và Kỷ An Vĩnh? Hay tới mức độ như bây giờ của cô và anh?
Phổ Hoa rối loạn trong lòng, cô chạy trong mưa, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Vĩnh Đạo không ở Bắc Kinh, cô đi từ đầu đến cuối con đường chính của trường, suy nghĩ duy nhất trong đầu là tìm Cầu Nhân hỏi rõ ngọn ngành.
Thế là cô dầm mưa ngồi xe từ Sư phạm sang Đại họcBắc Kinh.
Phổ Hoa đứng ở tầng dưới khoa Truyền thông cố gắngphân biệt từng sinh viên tan học, chen chúc trong dòngngười huyên náo ầm ĩ. Cô không mang ô, ướt sũng từ đầu đến chân, cũng không đợi được Cầu Nhân.
Cô lại đi tới ký túc xá khoa Truyền thông, chạy từng tòa nhà hỏi thăm Cầu Nhân ở đâu, sau đó đợi dưới kýtúc của Cầu Nhân, hy vọng có thể trực tiếp hỏi rõ cô ta.
Trước khi tắt đèn, cuối cùng cô cũng đợi được CầuNhân trở về trường, cô ta hình như vừa tham gia tuyểndụng về, trên tay xách túi giấy chứa đầy các tài liệutuyển dụng, che chiếc ô màu hồng, nhìn từ xa khiếnPhổ Hoa có ảo giác như từng quen biết.
Cô đứng lên khỏi chiếc ghế lạnh lẽo, bước tới trướcmặt Cầu Nhân, không chào hỏi, không có bất cứ lời mở đầu mà trực tiếp lên tiếng hỏi cô ta: “Cậu và Vĩnh Đạo... từng ở bên nhau à?”.
Cầu Nhân thu ô lại, trả lời có chút bất ngờ: “Ai nói?Thẩm Thanh nói cho cậu à?”.
Giây phút đó, Phổ Hoa lạnh thấu xương, câu trả lời của Cầu Nhân đồng nghĩa với thừa nhận. Cô hận không thể lao lên xé toang cái thái độ kiêu kỳ bao năm không thay đổi trên mặt cô ta. Năm đó cô ta có đượctình cảm của Kỷ An Vĩnh, giờ đây lại là Vĩnh Đạo.
“Diệp Phổ Hoa, cậu chạy tới đây chỉ vì điều này?”. Mắt thấy cô chuẩn bị rời đi, Cầu Nhân đuổi theo hai bước chặn trước mặt cô, “Đó đã là việc của ba nămtrước rồi, hơn nữa khi đó cũng là vì...”.
“Không có hơn nữa!”. Phổ Hoa dứt khoát ngắt lời cô ta, tránh ra xa, “Xin lỗi, mình phải về rồi”.
“Cậu đừng nghe Thẩm Thanh, mình và Vĩnh Đạo chỉlà...”. Cầu Nhân càng muốn giải thích, Phổ Hoa càngcảm thấy họ cực kỳ quá quắt. Cô không thể chịu đựng nổi bèn hất tay Cầu Nhân đang giơ ra, chạy vào sân phơi quần áo trước ký túc, sau đó men theo con đườngnhỏ chạy như điên.
Ra khỏi cổng trường, cô mới dừng lại dựa lên tường,ngẩng mặt thở hổn hển nhìn bầu trời mây đen dày đặc. Có giọt mưa nhỏ xuống, rớt vào mắt cô khiến cô khôngnhìn thấy gì, men theo má chảy thẳng xuống hàm dướicủa cô.
Rất nhiều lời Vĩnh Đạo từng nói lại một lần nữa trở vềbên tai cô, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống giả dối.
Thứ Phổ Hoa đạt được hóa ra đều là thứ Cầu Nhân còn thừa, không cần.
Phổ Hoa ngây ngô từ Đại học Bắc Kinh về Sư phạm, tìm chiếc ghế dài gần ký túc nhất, ngồi ở đó đến sáng, ngơ ngẩn cả một đêm.
Cô không tìm được bất cứ cách nào khiến bản thân dễ chịu hơn một chút, điều duy nhất có thể làm là ôm đầungừng suy nghĩ.
Từng cảnh trong cuộc họp lớp năm đó lại hiện lại, nhắc nhở cô họ chính xác đã có cái gì, có lẽ không chỉ là từng có cái gì. Đột nhiên cô gấp gáp muốn nghe Vĩnh Đạo giải thích, gọi vào ký túc anh, mới nhớ ra anh đãkhông còn ở đó.
Ban ngày và kéo theo là buối tối ngày hôm đó thật đáng sợ, tóc Phổ Hoa giờ đã khô, toàn thân vẫn mặc bộ đồ ẩm, ngồi trong góc tự học của thư viện viết thư cho Vĩnh Đạo.
Động bút thật khó khăn, cô không khóc nổi, như mắcxương trong họng, gần như nghẹt thở.
Thư cuối cùng cũng viết xong, nhét vào trong hòm thư,cô không còn chút sức lực nào, tới phòng y tế của trường nằm liệt trên ghế dài. Có giáo viên đi qua hỏi cô làm sao, cô chỉ lắc đầu ôm chặt cánh tay, không thểkiềm chế được cơn run rẩy.
Cả đêm Phổ Hoa nằm trên giường đẩy truyền dịch, bạn học cùng khoa để lại áo khoác, cô miễn cưỡng đắp lên chống lại cơn lạnh. Cô không muốn liên hệ với ai, cũngkhông hy vọng bất cứ ai biết tình trạng cô lúc này.Hiện tại điều cô cần phải làm nhất là một mình yên tĩnh, chống lại cơn sốt cao, suy nghĩ nên làm thế nào nhanh chóng kết thúc hoàn toàn quan hệ với Vĩnh Đạo.
************
Phổ Hoa không cho Vĩnh Đạo bất cứ cơ hội giải thích nào, cô cũng không cách nào cho anh, sốt chuyển thành sưng phổi, hai ngày hai đêm cô hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày bệnh tình có chiều hướng đỡ hơn, cô có thể nhận ra xung quanh...
Người đầu tiên Phổ Hoa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là Vĩnh Đạo, giống như bóng dáng đó chạy về phía mình tronghành lang bệnh viện. Anh đứng đầu giường, bên tay làthuốc đã pha sẵn, cặm cụi bón cho cô từng thìa, không sợ cô cắn chặt răng không uống, anh đương nhiên có cách của anh. Bệnh tới mức hồ đồ, Phổ Hoa cũngkhông rõ anh đối với mình thế nào, hoặc có thể nóitrước khi cô chưa kịp thể hiện rõ lập trường của mình, anh đã cố gắng xoay chuyển tình thế hóa giải nguy cơ này.
Cho dù Phổ Hoa một lòng suy nghĩ muốn chia tay Vĩnh Đạo, nhưng thời cơ thực sự không cho phép. Bố cô đã lên cơn thịnh nộ, bố mẹ nhà họ Thi cũng thay Vĩnh Đạo gánh tất cả trách nhiệm. Người lớn hai nhà gặp nhau bàn bạc về quan hệ và tương lai của hai đứa, nhắc tới khả năng kết hôn.
Tại nhà họ Diệp, Vĩnh Đạo nhất định phải chịu trách nhiệm, tại nhà họ Thi, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc ra nước ngoài học tập của Vĩnh Đạo, tổn thất thế nào nhà họ cũng đều có thể bù đắp. Hơn nữa hai đứatừng có “nền tảng tình cảm” vững chắc bao năm nhưthế.
Sau khi Phổ Hoa được đưa về nhà, chuyện chia tay cũng phải gác lại, đến cơ hội cãi nhau trực tiếp họ cũng không có.
Vĩnh Đạo tiếp tục thiết kế đồ án tốt nghiệp của mình, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức hoàn thành chỉnh sửa luận văn, mỗi lần nhắc đến việc đó, bố liền im lặng lập tức chuyển chủ đề nói chuyện. Lấy việc học tập và công việc thuyết phục Phổ Hoa tạm đặt tình cảm xuống.
Quả thật, vài tháng trước khi tốt nghiệp nói gì đều vô nghĩa, cũng không sáng suốt.
Một tháng không gặp, cũng không nói chuyện, giữa chừng Phổ Hoa chỉ biết Vĩnh Đạo đã quyết định đi Hồng Kông, được sự giúp đỡ của nhà họ Thi, cô không phải thi phỏng vấn, cầm được mẫu tuyển dụng của tòa soạn tạp chí.
Luận văn vừa được thông qua, không cần cô nhắc, anh im lặng đứng trước cửa phòng cô, ôm bó hoa, đợi cho tới khi cô đồng ý mới vào.
“Tất cả mọi chuyện trước đây đều do anh không đúng”. Anh bày hoa lên chỗ dễ thấy nhất trên giá sách, không hề chối bỏ trách nhiệm, “Em muốn thế nào cũng được, đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng cãi nhau nữa, bố em và người nhà anh đều rất lo lắng, dù sao đều là lỗi của anh, anh nên sớm nói cho em chuyện của Thẩm Thanh”.
Phổ Hoa quay người ngồi trước bàn viết chữ, tờ giấy nháp trước mặt đầy chữ và các hình vẽ trừu tượng, nghe anh nói như vậy, cô từ từ quay người nhìn Vĩnh Đạo không chớp mắt, xương gò má nhô lên trên mặt anh thể hiện rõ dáng vẻ tiều tụy, lẽ nào anh cũng ốm ư?
Rất lâu rồi cô chưa nói một lời nào với anh, cũng không muốn nói chuyện.
“Anh đi đi”.
Cô lạnh lùng nói xong, tiếp tục lấy bút vẽ loạn trên giấy nháp.
Cửa đóng lại, không phải Vĩnh Đạo đi ra mà là đóng cửa phòng từng bước tới sau lưng cô, không đợi cô đứng dậy, giơ cánh ta ôm lấy vai cô, thở dài “Phổ Hoa, anh sai rồi, anh xin lỗi!”.
Anh nghẹn ngào, ôm cô qua lưng ghế, tay đặt trên vai cô không ngớt ấn nhẹ, giống như sợ cô chạy mất. Má anh kề sát lên vùng da lộ ra ngoài cổ áo, tất cả sự vùng vẫy để thoát ra của cô đều bị hóa giải, bất cứ lúc nào đều cảm nhận được bên má nóng rực của anh.
Anh vẫn nói câu đó, “Phổ Hoa, anh sai rồi, khi đó quả thực anh không còn cách nào, em đi Sư Phạm, anh cũng không biết nên làm thế nào. Sau lần gặp nhau năm thứ nhất đó, trở về anh liền chia tay với cô ấy...Vì anh không thể có lỗi với em. Anh biết anh rất khốn nạn, nhưng chính vì nhớ em, khi đó gần như phát điên, luôn nhớ đến em, cho dù ở bên cô ấy cũng không thể quên nổi em. Vì vậy anh mới đi nửa năm, không dám quay lại tìm em, anh sợ em sẽ không ở bên anh...”.
Từ năm lớp mười anh thổ lộ với cô, trải qua vô số thất bại, sau bảy năm, anh lại cầu xin sự tha thứ của cô.Trái tim cô không phải cứng như đá, sau buổi tối lễ Tình nhân khi đó, cô đã quen với sự tồn tại của anh, sự khó chịu run rẩy khi anh đi vào cơ thể dần dần biến mất, cô không thể không thừa nhận muốn ở bên anh, thích ở bên anh, hy vọng ở bên anh. Có anh, còn hơn mình cô liều lĩnh ôm lấy quá khứ không buông, tuyệt vọng đi về phía trước trên con đường không thấy điểm cuối.
Quyên Quyên từng hỏi đó là tình yêu ư? Phổ Hoa không rõ, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh và Cầu Nhân liền rất đau lòng.
Cô oán giận anh, thậm chí có chút hận anh, trong nhiều chuyện đã xảy ra, cô chỉ không hy vọng anh và Cầu Nhân có bất cứ mối quan hệ nào. Như thế cô sẽ không nghĩ tới An Vĩnh, cũng sẽ thoát khỏi tình yêu thầm lặng bị vứt bỏ trong bóng tối ấy.
Cuối cùng cô rút cánh tay ra, thoát ra khỏi vòng tay anh, vò nát mấy tờ nháp đầy chữ, tâm tư rối loạn đi ra cửa.
Anh đã nhận sai nhưng không hề nhắc tới Cầu Nhân, sự ấm áp trong mắt cô cũng trở nên lạnh lẽo.
Mở cửa, cô đẩy anh ra ngoài, ngày hôm sau anh đến, cô vẫn mặc kệ.
Mối quan hệ của họ vẫn bế tắc cả một kỳ nghỉ hè, số câu cô nói với anh cộng lại không vượt quá mười câu.
Vào học, cô phải tới tòa soạn tạp chí, anh phải đi Hồng Kông.
Anh gửi tới nhà cô giấy tờ triệu tập và giấy thông hành đến Hồng Kông, nghiêm túc nói rõ chỉ cần cô không tha thứ, anh sẽ không đi Hồng Kông nữa, tất cả nghe theo quyết định của cô.
Cô có thể quyết định cái gì, Phổ Hoa xót xa nghĩ.Muốn chia tay mà chia tay không nổi, ngày ngày anh đến, cũng không còn quấy rầy bằng được nữa, tựa như ở bên cô, mặc kệ cô giở tính trẻ con. Không chia tay thì nuốt không trôi, trong lòng cô u ám sống qua ngày, không thể nói rõ ra mọi chuyện, chỉ có thể khóc một trận trước mặt bạn bè, trở về hàng ngày đối diện với anh.
Phụ huynh cả hai nhà lại gặp mặt nhau, bố mẹ sốt ruột tới nỗi cách nào cũng đều đã dùng, Vĩnh Đạo vẫn câu nói cũ, còn cố chấp hơn cả cô.
Thấy ngày vào học gần kề rồi, bố cô không chịu nổi bèn đi tìm Phổ Hoa nói chuyện.
“Hoa Hoa, mặc kệ vì sao mà cãi nhau mọi chuyện cũng phải có giới hạn. Vĩnh Đạo cũng nhận sai rồi, không thể cứ cãi nhau như vậy, các con cũng đã lớn, phải biết tha thứ cho nhau”.
“Bố...”. Phổ Hoa bướng bỉnh, không nén được tức giận thở dài với bố.
Từ khi biết Vĩnh Đạo, ông đã thương yêu, coi trọng anh như con trai.
Cuối cùng, cô không thể không mềm lòng, đành chịu bố, cũng không thắng nổi Vĩnh Đạo, hơn nữa trong mắt người lớn, họ đã sống chung, cô cũng chẳng còn đường lùi.
Chính thức gặp mặt lần nữa là khi Phổ Hoa bị lừa đưa tới ngoại ô, ở cùng Vĩnh Đạo một tối.
Hai ngày sau anh hoặc ở lại tìm việc, hoặc bay đi Hồng Kông bắt đầu học nghiên cứu sinh. Cô đấu tranh với bản thân, suy tính lợi hại, anh ôm chặt eo cô không buông, miệng vô số lần nói xin lỗi.
Trái tim cô rốt cuộc cũng mềm đi, anh quỳ khóc dưới chân cô, tất cả những lời cô muốn nói lại không thể nói ra đều đè nén trong lòng.
Hai ngày sau, Vĩnh Đạo bay. Tối hôm đó ở ngoại ô, cô lại tha thứ cho anh từ cơ thể đến nội tâm, tiếp nhận anh, chỉ trừ sự tủi thân vô cùng, bất đắc dĩ... vô cùng.
Anh tới sân bay, lần đầu tiên đùa với cô trong vài tháng nay, khẩu khí nhẹ nhõm vui vẻ, trong mắt lộ rõ vẻ không nỡ xa rời.
“Diệp Phổ Hoa, em không được thay lòng!”.
Cô chẳng ừ hữ gì.
Anh đành đứng ở cửa vào hôn cô thật sâu như chốn không người, giơ tay lên thề thốt bảo đảm: “Trước kia là anh sai, đợi anh, mùng một tháng mười anh về, hàng ngày anh sẽ gọi điện, lễ Noel anh sẽ đón em qua”.
Cô đẩy đẩy anh, tiễn anh vào khu vực kiểm tra an ninh, môi dưới vẫn còn dấu vết anh vừa để lại.
Bao năm trước đây Phổ Hoa đã rất mệt mỏi, mệt tới mức cô không còn lòng dạ nào mà chống chọi với vận mệnh, hay làm rõ mọi chuyện. Cũng may, Vĩnh Đạo đều thực hiện được những lời bảo đảm, trong hai năm sau đó, anh giữ tất cả lời hứa. vết nứt do Cầu Nhân gây ra được hóa giải từng chút một trong hai mươi tư tháng đó.
Phổ Hoa nhớ lại những ngày tháng chia xa đó, trong lòng ngoài chút buồn rầu, cũng không tránh khỏi thở dài.
Cô không thể không thừa nhận, so với oán giận, cô càng nhớ anh hơn, tuy niềm vui họ thực sự trải qua ít đến mức đáng thương.
**************
Theo chế độ giáo dục của nước Anh, lịch học nghiên cứu sinh của Vĩnh Đạo tại Hồng Kông tiến hành vô cùng thuận lợi, chưa đầy hai năm đã hoàn thành luận văn. Trước lúc tốt nghiệp, tuy thầy hướng dẫn giữ lạinhưng anh vẫn kiên quyết lựa chọn trở về Bắc Kinh phát triển sự nghiệp.
Khi đó Phổ Hoa đã quen với cuộc sống mỗi người mộtnơi, mỗi năm lại gặp Vĩnh Đạo vào lễ Noel và nghỉ hè.Công việc của cô ở tòa soạn tuy không được coi là quá tốt nhưng chí ít cũng ổn định, hơn nữa còn có vị trí nhỏcủa riêng mình. Tang Hinh Mai - cô gái ban đầu VĩnhBác giới thiệu cho Phổ Hoa quen đã cho Phổ Hoa rất nhiều gợi ý trong công việc, cũng gián tiếp giúp cô quen biết rất nhiều biên tập trong lĩnh vực này, dần dần hòa nhập vào nghề biên tập.
Tuy công việc là do người nhà Vĩnh Đạo tìm giúp nhưng có bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc, Phổ Hoa thực sự quyết định coi việc biên tập thành công việcchính. Năm đầu tiên cô cực kỳ cố gắng, giành vài giải thưởng nhỏ không đáng kể nhưng bố vẫn vô cùng tự hào vì điều đó.
Ngoài cuộc sống gia đình, các phương diện khác Phổ Hoa hoàn toàn thay đổi từ sinh viên trở thành con người của xã hội, nói theo lời của Quyên Quyên thì là: “Quả thật bà cụ non có chút thay đổi rồi”.
Thật sự rất nhiều lúc, bố cô cũng tốt, bên nhà họ Thicũng tốt, đều dựa theo tiêu chuẩn của người phụ nữ đã kết hôn hoặc sắp kết hôn mà yêu cầu Phổ Hoa.
Chuyến hành lý cuối cùng của Vĩnh Đạo được vậnchuyển bằng đường hàng không về Bắc Kinh chính là mấy ngày hè nóng nực nhất, Phổ Hoa xin phòng biên tập nghỉ làm ra sân bay đón anh.
Hai năm nay, cô sớm đã có thể quen điều chỉnh tâm trạng mong chờ của mình trong những ngày anh sắptrở về, gần như hàng ngày đều nói chuyện điện thoại, cuối tuần đều có thư hoặc quà tặng gửi về, gặp anh và đọc về cuộc sống của anh trong thư chắc chắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng những ngày anh không ở bên lại vô cùng tự do, cô muốn làm gì thìcó thể làm điều đó.
Vì vậy, Phổ Hoa chưa bao giờ thể hiện nồng nhiệt quámức trước mặt Vĩnh Đạo, tất cả tình cảm và suy nghĩ tích lũy lại đều được giải tỏa trong giây khắc nhìn thấy anh, sau đó an nhàn ở bên cạnh anh cho tới lần chia tay sau.
Lần này không đi nữa, vì vậy ngược lại cô không biết nên đối diện thế nào.
Ngồi xe Vĩnh Bác ra sân bay, trên đường Phổ Hoa nghĩrất nhiều, gần như bất cứ ngôn ngữ diễn đạt nào cũngtrở nên dư thừa trong giây phút gặp mặt, chỉ cần anh nhẹ nhàng ôm cô là đủ.
Vĩnh Bác vừa lái xe vừa hát theo đài, nhắc tới chuyện của tòa soạn tạp chí, Phổ Hoa mới biết Tang Hinh Mai từ chức tới làm trự lý hành chính cho một doanhnghiệp nước ngoài, nhảy vào một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, còn cuộc đời nghề nghiệp tương lai của bản thân cô về cơ bản đã được lập kế hoạch xong.
“Hai đứa định làm gì chưa? Vĩnh Đạo trở về tiếp tụchọc hay làm việc?”, vấn đề tự nhiên lại chuyển sang Vĩnh Đạo, Vĩnh Bác vô tình hỏi, nhưng trong lòng Phổ Hoa đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi.
Cô hy vọng Vĩnh Đạo có thể làm việc, rời xa trườnghọc cảm nhận luồng không khí mới mẻ, nhưng mặtkhác, học chuyên ngành sinh hóa khi lựa chọn công việc lại bị bối cảnh học thuật hạn chế một cách nghiêm ngặt, cô hiểu rõ có thể những thử thách anh phải đốimặt luôn nhiều hơn cơ hội.
“Bọn em chưa bàn, anh cảm thấy thế nào?”. Phổ Hoa trưng cầu ý kiến của Vĩnh Bác.
“Anh...”. Vĩnh Bác nhún nhún vai, “Anh không rõ mấy thử này, có điều theo anh thấy học hành cũng kha khárồi, cũng coi như từng ra ngoài rồi, chi bằng trở về làm việc cho đến nơi đến chốn, nếu thực sự phải tiếp tục học, có thể làm việc, có kinh nghiệm rồi trở lại học để lấy cái học vị”.
“Vâng, em đồng ý”. Phổ Hoa mỉm cười gật đầu, cảm thấy vui với ý kiến của Vĩnh Bác.
Trong tất cả mọi người nhà họ Thi, Vĩnh Bác là ngườidễ tiếp xúc nhất, cũng thường nghe cô dốc bầu tâm sự nhất, thậm chí còn dễ dàng hiểu ý cô muốn biểu đạt hơn cả Vĩnh Đạo. Nhưng do trở ngại công việc và thân phận, cơ hội Phổ Hoa gặp gỡ Vĩnh Bác có hạn, cô hiểuVĩnh Bác cũng không sâu, phần nhiều là kính trọng.Cũng may khi chưa bàn bạc xong với Vĩnh Đạo thìVĩnh Bác đã thay cô phát biểu ý kiến rồi, một năm trước anh ấy khuyên ngăn Vĩnh Đạo giúp bạn học làm hạng mục thí nghiệm thuốc trên cơ thể người, sau đó, lại chặn đứng suy nghĩ đăng ký lớp nghiên cứu ngắnhạn tại Đại học Trung văn rồi đón cô qua.
“Vĩnh Đạo thi thoảng cực kỳ cố chấp, em phải cứngrắn hơn!”. Xe sắp dừng ở chỗ dừng xe đợi máy bay, Vĩnh Bác đùa với Phổ Hoa.
Từ khi bên nhau năm thứ ba đại học, cô từng cứng rắnvới anh, bỏ mặc không thèm nói năng vì chuyện xảy ra với Cầu Nhân, sau đó thời gian hai năm chớp mắt qua đi, những ngày bình yên thực ra ẩn giấu rất nhiều vấn đề, ví dụ như tính cách không hợp, ví dụ giá trị quankhác nhau, ví dụ như sự khác biệt đối với khát vọng vềsự nghiệp, tình cảm. Nhưng những vấn đề dễ nhận thấy này không hề đạt được bất cứ sự cải thiện và giải quyết nào.
Vĩnh Đạo đẩy xe hành lý ra khỏi cổng, Phổ Hoa chưachạy qua, lặng lẽ đứng nguyên chỗ cũ đợi anh chạy tới.
Anh vẫn như xưa, để lại xe đẩy hành lý, dang rộng hai cánh tay ôm cô quay một vòng, đặt xuống đất rồi hôn lên trán, chóp mũi, dừng rất lâu trên môi như chốnkhông người. Anh là một người bạn trai nhiệt tình, đâylà đáp án do các đồng nghiệp phòng biên tập đưa ra,biên tập Lưu Yến ngồi bàn đối diện với Phổ Hoa thậmchí còn khẳng định anh sau này sẽ là một ông chồng tốt, vì cực kỳ biết cách yêu thương cô. Còn trong mắt Phổ Hoa, Vĩnh Đạo chính là Vĩnh Đạo. Cách đối xử đối với tình cảm của họ khác nhau, cô càng hy vọng anh biểu hiện kín đáo hơn.
Trên đường trở về thành phố, Vĩnh Bác nửa đườngxuống xe, để lại ghế lái cho Vĩnh Đạo, Phổ Hoa hỏi vì sao, Vĩnh Bác hỏi lại: “Em nói đi!”.
Phổ Hoa bĩu môi, chuyện này không chỉ mới một hai lần, cô chẳng lạ. sắp xếp kế hoạch khi trở về trước naylà đặc quyền của Vĩnh Đạo, anh hiếm khi trưng cầu ý kiến của cô, thường hay quyết định thay cô.
“Trở về anh định thế nào? Làm việc không? Hay tiếp tục học?”. Cô luôn muốn hỏi nhưng anh vẫn không nói.
“Nói sau, ăn trước đi em”.
Xe chạy tới Tô Chiết Hối, mua mấy món cô thích ăn nhất, Vĩnh Đạo đến giá cũng không thèm hỏi, cầm thẻquẹt, ký tên cái roẹt rồi dắt cô về nhà.
“Sao thế? Gặp anh không vui à?” Lên xe, anh kéo cô vào ngồi ghế phụ, tự tay thắt dây an toàn cho cô.
Đi nhà hàng nào, ăn gì, sau này phải ở lại căn hộ mấyngày, trong lòng anh sớm đã có dự tính, sự sắc béntrong đôi mắt nói lên tất cả, thậm chí ở bên chỗ bố, anh cũng đã chào hỏi trước đó rồi.
Phổ Hoa sống ở chỗ Vĩnh Đạo nháy mắt đã được nửa tháng, anh không nhắc từ nào tới dự tính tương lai.
Anh hưởng thụ niềm vui trùng phùng, không chút che đậy thể hiện nỗi nhớ của mình, nhưng càng
nồng nhiệt, Phổ Hoa càng không biết làm thế nào. ở lâu cùng anh, Phổ Hoa thậm chí cảm thấy bản thân giống như một pho tượng không chút sinh mệnh, đóng vai không hề quan trọng trong cuộc sống của anh, anh chẳng qua chỉ cần một đối tượng bị chi phối, được yêu,không hề suy nghĩ cẩn thận mà chọn phải cô.
Cô không phải không suy nghĩ, nhưng càng hy vọng có thể lặng lẽ ngồi bên nhau, nghe anh nói chuyện cuộcsống ở Hồng Kông, kể cho anh biết những chuyện đãxảy ra trong nửa năm ở đây, cho dù chỉ ăn chút bánh bao với nước lọc vô cùng đơn giản, giao tiếp về mặt linh hồn sâu sắc hơn một chút cũng tốt.
Mỗi lần khốn cùng trong cơn sóng dục vọng anh nhen lên, Phổ Hoa giống như kẻ vùng vẫy trong nước, vừalên khỏi mặt nước liền bị một làn sóng lớn hơn cuốnvào trung tâm dòng nước xoáy. Trong ý thức còn sót lại, cô luôn lờ mờ nghĩ tới câu nói “Vĩnh Đạo thỉnhthoảng vô cùng cố chấp, cô phải cứng rắn hơn!” của Vĩnh Bác.
Cứng rắn thế nào? Lẽ nào từ chối anh? Hay cãi nhau một trận?
Nhưng chỉ sau vài giây mơ màng, anh dừng lại mọi động tác còn dang dở trong đêm, chống tay vây hãm cô ở dưới thân mình chăm chú ngắm nhìn cô. Vĩnh Đạo lúc này luôn khiến Phổ Hoa nghĩ tới chàng traibao năm trước ở trên tầng thượng trường học đó, trongmắt lóe lên sự nghi ngờ và không chắc chắn đối với cô.
Anh nâng mặt cô nhìn thẳng rất lâu, khiến cô thậm chíkhông thể khống chế được hỉ nộ ái lạc của bản thân. Cô không thể không nhắm mắt, mất đi dũng khí nhìnthẳng anh, rơi vào trong chiếc lưới lớn hơn nữa.
“Sau này chúng ta sẽ thế nào?”. Phổ Hoa không chỉ một lần từng hỏi câu hỏi như vậy.
Vĩnh Đạo cũng dùng cách trêu chọc trả lời cô, đeo lênngón áp út của cô chiếc nhẫn kết bằng cỏ, “Không được nghĩ linh tinh, nhớ anh là được rồi!”.
“Anh có dự định gì?”.
“Dự định...”. Anh kéo dài âm cuối, nâng tay cô lên che ánh mặt trời, mắt khép lại, “Chúng ta... sẽ kết hôn!”.
“Diệp Phổ Hoa!”. Anh gọi tên cô, yêu cầu cô nhìnthẳng mình. “…?".
“Em sẽ kết hôn với anh - trước khi anh lấy được bằngtiến sỹ! Biết chưa!”. Anh tính sẵn trong lòng, khoanhtay cười.
Ánh mặt trời chiếu vào đồng tử của anh, trong đó là một vực sâu không thấy đáy, Phổ Hoa không nhìn ra trong đó chứa đựng tình cảm, suy nghĩ gì.
Trở về Bắc Kinh tròn một tháng, Vĩnh Đạo tới nhà họ Diệp, chính thức bàn chuyện hôn sự với bố Phổ Hoa.
**********
Vì sao tới hai năm sau khi Vĩnh Đạo học tiến sĩ mới kếthôn? Đó là vì sự kiên quyết của Phổ Hoa.
Hai mươi ba tuổi, đối với một biên tập vừa làm việchai năm mà nói vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để gánh vác trách nhiệm gia đình, Phổ Hoa là như vậy. Bạn bè xung quanh đều là những người độc thân kết hôn muộn, đều khuyên cô nên lập nghiệp rồi hãy suy nghĩ tới chuyện thành gia, thậm chí cả Hải Anh đã kết hôn cũng không chỉ một lần khuyên cô phải thận trọng khi lựa chọn.
Thế là, kế hoạch của Vĩnh Đạo chưa thể thực hiện hoàn toàn được, đương nhiên cũng không lệch hướng ban đầu của anh. Họ chỉ yên lòng sống những ngày tháng là người yêu, không sống chung, thường xuyên cãi nhau, tình trạng vô cùng phổ biến trước hôn nhân.
Trong tất cả các kiểu yêu đương, họ có thể là đôi ổn định nhất, quen nhau từ trung học, qua lại cho tới khi tốt nghiệp đại học, làm việc, rất nhiều thứ kéo dài lắng đọng theo thời gian, sự thấu hiểu lẫn nhau không ngừng tăng thêm, mâu thuẫn kéo theo cũng không ít. Tính cách Phổ Hoa hướng nội, lãnh đạm nghiêm túc, Vĩnh Đạo đầy sức sống, quá độc đoán ngang ngược, ở bên nhau lâu, tính cách ai thế nào đều không thể che giấu, thường vì thế mà tranh cãi không khoan nhượng.
Cãi nhau rồi có thể giảng hòa, không giảng hòa chỉ có thể tiếp tục cãi. Luôn luôn là mâu thuẫn trước vừa dịu xuống, sau đó sẽ lại phát sinh mâu thuẫn sau. Căn bản bắt nguồn từ việc cô muốn duy trì không gian độc lập riêng, còn anh liên tục đòi hỏi cuộc sống hai người hoàn toàn hòa làm một.
Điều này sao có thể? Cho dù yêu nhau, cô cũng nên là một cá thể độc lập, thuộc về bản thân mình.
Vĩnh Đạo liền giận giữ chất vấn: “Còn bắt anh đợi bao lâu!”, “Rốt cuộc em đang băn khoăn cái gì?”, “Vì sao không thể như vậy!”.
Thứ Phổ Hoa phải băn khoăn quả thực rất nhiều. Cô thiếu đi sự hướng dẫn từ người mẹ ruột yêu mến, cô không yên tâm bố sống một mình sau này, khi cô vẫn còn rất gò bó khi tiếp xúc với bố mẹ Vĩnh Đạo, còn bản thân Vĩnh Đạo cũng có rất nhiều thói quen và tính cách không muốn thay đổi vì cô khiến cô phiền não.
Cứ như vậy mỗi người đều lo ngại giằng co ở hai đầu dây, biết Phổ Hoa còn vài ngày nữa tới sinh nhật hai mươi bốn tuổi, tất cả tranh cãi đều bằng không vì trên que thử thai đã xuất hiện nhiều hơn một vạch.
Nhà, xe đã sẵn có, tiền thanh toán mua căn nhà theo hình thức trả góp đã được lấy ra từ tiền lương của Vĩnh Đạo một thời gian, không thể thuận theo Phổ Hoa lấy việc phát triển công việc làm lý do từ chối, hôn nhân đại sự trở thành mũi tên đã lên dây cung, không thể không bắn đi. Phụ huynh hai nhà vui mừng vì đã thành công, chỉ mong sao hai người họ sớm có nơi có chốn.Bạn bè đồng nghiệp chân thành chúc mừng, từ đầu đến cuối, dáng vẻ hòa thuận vui vẻ, ngược lại không chú ý tới cảm nhận của Phổ Hoa, rốt cuộc cô có vui không thì chẳng ai quan tâm.
Chỉ có Quyên Quyên, đêm trước khi Phổ Hoa đi đăng ký kết hôn đã thận trọng hỏi cô vài lần trong điện thoại: “Phổ Hoa, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi chứ?”.
Nghĩ thế nào, nghĩ cái gì?
Vĩnh Đạo cũng trưng cầu ý kiến của cô, nhưng đa phần chỉ giới hạn trong việc làm nghi lễ kiểu gì, mua nhẫn cưới kiểu gì, đi đâu hưởng tuần trăng mật.
Hôn sự chuẩn bị có phần gấp gáp, cuối cùng rất nhiều ý tưởng ban đầu đều không thực hiện, về mặt kinh tế và thời gian đều không cho phép. Đề tài tiến sĩ của Vĩnh Đạo rất bận, công việc của Phổ Hoa ở tòa soạn cũng không bỏ được. Nhẫn cưới mua kiểu dáng đơn giản, kỳ nghỉ kết hôn cũng chỉ hơn nửa ngày, sau khi đăng ký hai người vẫn làm những công việc như cũ, đi tới viện nghiên cứu thì tới viện nghiên cứu, ảnh cưới cũng không có thời gian chụp.
Vốn cho rằng cứ như thế yên lòng chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời, nhưng điều mỉa mai nhất lại xảy ra một tuần sau khi đăng ký kết hôn, tất cả triệu chứng trong tháng đầu tiên mang thai đều biến mất, đi bệnh viện xét nghiệm để so sánh với kết quả thử thai trước đó mới biết được sự giải thích chính xác từ bác sĩ - Phổ Hoa căn bản không hề mang thai.
Ban đầu người vui mừng nhất là Vĩnh Đạo, nhận được tin tức xong, thất vọng nhất cũng là anh, tuy anh hết sức che giấu tâm trạng mất mát. Vĩnh Bác từng nói, chưa từng thấy đứa em trai này tự đáy lòng thích cái gì mà vui mừng đến như vậy, nguyện vọng bao năm nay đã đạt được, niềm vui cũng mang theo vào trong giấc mộng. Giờ đây anh thất vọng đến nước này, Phổ Hoa cũng thấy thêm gánh nặng trong lòng.
Ngày hôm đó anh không nói gì, cũng chẳng còn lòng dạ nào làm việc, thường nhoài người lên bụng cô lặng lẽ lắng nghe, thực ra trong đó chẳng có gì, chỉ có tiếng thở dài não nề từ lồng ngực anh.
“Ngốc ạ, sau này sẽ có!”. Phổ Hoa thử an ủi anh, kỳ thực bản thân cô cũng cần thử điều chỉnh tâm trạng mình.
Anh lật người ngồi dậy, ủ rũ nhìn bụng cô chăm chú, sau đó nhìn vào mắt cô, hỏi một câu không đầu không cuối: “Có thể không?”.
Bàn tay đặt sau gáy anh đang xoa nhẹ đột nhiên dừng lại, cô đọc được lời nói trong mắt anh “Em sẽ sinh con cho anh chứ?”.
Sau đó, giữa họ có khoảng cách rõ ràng, tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hơn nữa nhanh chóng hòa thuận như ban đầu, nhưng trong lòng Phổ Hoa vẫn có một ám ảnh. Nền tảng hôn nhân đã không vững chắc, câu nói “Có thể không” của Vĩnh Đạo luôn thường trực trong đầu cô, dường như dự báo điều gì đó.
Hạnh phúc lớn nhất trong hôn nhân nếu coi hòa thuận yên ổn, họ đã cố gắng làm được nhưng thiếu đi sự tương hợp về tâm hồn như sáu năm qua, Vĩnh Đạo chưa bao giờ thực sự hiểu Phổ Hoa là người như thế nào, cô muốn gì. Còn cô cũng không có ý định đề cập đến, giấu tâm tư vào sâu trong thế giới của chính mình.
Đến Quyên Quyên cũng biết, Phổ Hoa ngồi yên tĩnh đọc hết một quyển tiểu thuyết trong phòng khách không đồng nghĩa với việc không muốn tham gia cuộc họp mặt bạn bè của Vĩnh Đạo, chẳng qua rất vội vàng hy vọng đọc xong kết thúc của câu chuyện. Phổ Hoa tiếp tục công việc phiên dịch không có nghĩa cảm thấy túng thiếu, bất mãn với thu nhập của Vĩnh Đạo, chỉ là thích dịch thuật.
Nhưng Vĩnh Đạo không biết, đối với anh, Phổ Hoa trước sau đầu tư không đủ cho cuộc hôn nhân này, co cụm lại trong thế giới anh không thể tìm được, bài xích sự tiếp cận của anh.
Cô đồng ý bừa việc sắp xếp phòng ngủ rộng rãi, phòng khách chật hẹp, cô nhiệt tình quá mức giúp Vĩnh Bác sắp xếp tất cả các bức ảnh, cô vừa như cố ý vừa như vô tình giảm bớt số lần thân mật, cũng hiếm khi cùng anh tham gia những cuộc chiêu đãi bên ngoài.
Anh không thể cái gì cũng đưa ra yêu cầu với cô, những cuộc cãi lộn nhỏ đạt được mục đích còn coi như giải tỏa tâm lý, nhưng cũng có lúc hai người đều không kìm chế được sự nóng giận, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều như cố tình gây sự, trút giận lên đối phương.
Anh sẽ nhấn mạnh nhiều lần cuộc hôn nhân này là ước nguyện bao năm nay của anh, không cho phép cô có chút chán ghét, anh hạn chế cô và Vĩnh Bác liên lạc với nhau, lọc ra những người bạn khác giới bên cạnh cô, anh tìm cách làm cô có thai, dùng bất cử thủ đoạn nào.
Cô im lặng chấp nhận hoặc thỏa hiệp, có một bên nhất thiết phải thỏa hiệp, đây chính là bản chất của hôn nhân, từ hai cá thể đối đầu gay gắt cho tới một chỉnh thể tương hợp bao dung cho nhau. Những lời này, không cần anh nói, bố mẹ Phổ Hoa trong ngoài trên dưới không biết đã nhắc bao lần. Cô chỉ có thể cố gắng chấp nhận, chịu thua, dù gì cãi nhau nhiều cũng sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau, cô cũng không thích kiểu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, dứt khoát không cãi nhau nữa, vấn đề không thể giải quyết thì dùng cách giải quyết chuyện Cầu Nhân, giấu trong lòng không nói ra.
Phổ Hoa chủ động xa cách một vài người bạn, hiếm khi tiếp xúc với các tác giả nam trong công việc, cũng từ bỏ một phần sở thích của mình, làm theo nguyện vọng của bố, cô dành nhiều thời gian hơn cho Vĩnh Đạo cho gia đình, cho dù gia đình này đang như gông xiềng tạo thành lớp kén dày, từng chút từng chút bao bọc thôn tính lấy cô, cho tới khi cô nghẹt thở.
Lần không vui nhất sau khi kết hôn của họ xảy ra vào lễ kỷ niệm một năm ngày cưới.
Vĩnh Đạo mua một tá hoa hồng phủ đầy trên giường, còn chuẩn bị rượu Champagne và đồ ăn nhẹ, tạo ra không khí lãng mạn hiếm có. Còn Phổ Hoa vì tham dự buổi bán sách và ký tặng của tác giả trong tòa soạn mà quên sạch ngày kỷ niệm.
Anh gọi điện cho cô cả tối đều không người nghe, từ đầu đến cuối cô đều để điện thoại ở chế độ im lặng đặt bên người, buổi ký tặng và bán sách đã xong liền đi ăn tiệc, quá nửa đêm mới xong công việc trở về nhà.
Vào cửa thấy tất cả các đèn đều bật, anh uống hơn nửa chai Champagne nằm liệt trên ghế sofa, khẩu khí như dạy bảo: “Em đi đâu về!”.
Cô từng nhắc tới việc ký tặng và bán sách, trong túi vẫn còn sách mẫu, khi nhìn thấy nến trên bàn ăn liền nghĩ ra đã bỏ lỡ cái gì, nhưng muốn giải thích, anh đều không chấp nhận lý do. Đối với anh mà nói, những lời “Xin lỗi. Em quên mất” hoặc “Công việc bận quá” chắc chắn là không đủ.
Anh ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô. Lông mày nhíu chặt không hề giãn ra, túm được cô cũng không quan tâm sự chống cự và mệt mỏi cả ngày trời, chỉ muốn dùng cách của mình bù đắp việc bỏ lỡ ngày kỷ niệm ngày cưới, nhiều hơn cả là trút đi sự bất mãn trong lòng, còn điều cô có thể làm được trong sự phản kháng là để lại vết cắn sâu trên cổ tay anh và hét lên: “Thi Vĩnh Đạo, tôi muốn chia tay với anh!”.
Đối với hôn nhân không có chút nền tảng niềm tin, Phổ Hoa cảm thấy mệt mỏi gấp bội, Vĩnh Đạo cũng chẳng khá gì hơn.
“Diệp Phổ Hoa! Em nhìn anh đây!”. Anh vừa gọi tên cô vừa ra sức lắc cô, anh muốn hủy hoại bức tường thành kiên cố trong lòng cô, mỗi lần tức giận cãi nhau, anh đều bị kích động, nhưng chưa bao giờ nói ra lời chia tay “Vì sao em không nhớ hôm nay là ngày gì! Em nói chia tay lại lần nữa thử xem!”.
Cô có rất nhiều câu hỏi vì sao không trả lời được, cũng không thể thỏa mãn nguyện vọng muốn hiểu cô của anh. Anh muốn sự thẳng thắn, nhưng sau khi kết hôn vẫn không hiểu vì sao ban đầu cô chấp nhận anh rồi lại lừa gạt anh, vì sao có thể đồng ý ở bên anh nhưng luôn không tập trung, vì sao anh nhiều lần cố gắng duy trì tình cảm và cuộc hôn nhân này, còn cô lại không thể thoát khỏi quá khứ.
Phổ Hoa cũng chưa từng phân tích bản thân một cách thấu đáo, sau lần cãi nhau đó, cô vẫn luôn nghĩ lại, có phải nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô căn bản vẫn cố ý không nhớ ngày kỷ niệm ngày cưới để kích động anh không. Hay nói cách khác, ban đầu lựa chọn ngày cưới với Vĩnh Đạo chẳng phải là ước nguyện của cô?
************
Cô nhận được email bạn cùng trường forward cho, Phổ Hoa ban đầu không quan tâm, để bức thư đó trong hòm thư mấy tuần không mở ra xem. Sau đó khi tìm cách liên hệ của tác giả trong hòm thư mới tiện tay mở ra, Phổ Hoa mới phát hiện bức thư đó ban đầu đượcgửi từ hòm thư của Kỷ An Vĩnh.
Vài năm nay mọi người không nhắc tới cậu ấy, đi từ năm thứ ba đại học, vài tin tức Phổ Hoa đều nghe từ chỗ các bạn ở ký túc. Tin tức qua tay vài người, Phổ Hoa không có thông tin chính xác, chỉ biết Kỷ An Vĩnh hoàn thành chương trình đại học ở Canada, lại tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng không ai nói tới chuyệncậu ấy có phải di dân định cư ở đó không, đến cậu ấysống ở thành phố nào cô cũng không biết.
Ký ức của cô đối với Kỷ An Vĩnh mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm thứ ba đại học, cậu ấy đi một cách vội vã, đồ đạc để lại không đủ để lưu luyến, nhưng cô vẫn cấtgiữ quyển Tuyển tập thơ Tagore và chiếc bút máy gãy đôi.
Bây giờ tập thơ đặt cùng với tập thơ trước cậu ấy tặng,buổi tối trước khi đi ngủ Phổ Hoa thi thoảng lật ra xem, đặc biệt là bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thếgiới, tuy rất nhiều người nói bài thơ đó không phải là do Tagore viết, làm giả trên mạng rồi đưa vào trong tậpthơ lậu, từ đó lưu truyền, nhưng Phổ Hoa vẫn coi nó như vật kỷ niệm quý báu nhất thời trung học.
Cô như cố ý lại như vô tình nghe ngóng tin tức của Kỷ An Vĩnh, vài tháng sau, cuối cùng cũng nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Quỷ, rất bất ngờ, Kỷ An Vĩnh đã vềnước! Hơn nữa mới gần đây.
Trong điện thoại Tiểu Quỷ còn nói Kỷ An Vĩnh từng tổ chức gặp mặt bạn học với quy mô nhỏ, giới hạn trongphạm vi bạn đại học của cậu ấy.
Nhưng vì sao không phải trung học chứ?
Phổ Hoa ngạc nhiên trong lòng, có cảm giác xúc độngkhông rõ ràng, cô rất muốn gặp mặt Kỷ An Vĩnh một lần, nói cảm ơn, cho dù không nói gì, chỉ xem cậu ấycó bình yên không, bù đắp một chút tiếc nuối ban đầu chưa chào tạm biệt.
Ly biệt như vậy quả thật để lại tiếc nuối rất lớn tronglòng cô, thực ra trong phạm vi hiểu biết của cô, vớiquan hệ của Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh ban đầu, họ hoàn toàn có thể làm bạn tốt. Nhưng hiện thực không tốt đẹp như mong ước, Vĩnh Đạo và Kỷ An Vĩnh không chỉ không còn là bạn, mà sau vài năm xa cách đã giống như người xa lạ. Phổ Hoa chưa từng nghe thấy Vĩnh Đạo nhắc một câu về Kỷ An Vĩnh, cho dù họ có chung hồi ức về thời kỳ trung học, Kỷ An Vĩnhcũng trở thành một điều anh cố ý vùi lấp.
Cô rất muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi.
Dùng dãy số ngày sinh nhật của mình để đăng nhập vào máy tính của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa không chỉ đọc được bức mail đó, còn tìm thấy một bức thư của Kỷ An Vĩnh trong phần thư xóa gần đây, trên đó rõ rànghẹn Vĩnh Đạo và Doãn Trình, Cao Triệu Phong cùng tụ tập, ngày tháng đã là hai tuần trước.
Cô suy nghĩ mấy ngày, cố lấy can đảm viết một lá thư đơn giản ngắn gọn đại diện cho mình và Vĩnh Đạo gửicho Kỷ An Vĩnh, đại khái là hỏi thăm cuộc sống ởnước ngoài của cậu ấy mấy năm nay có tốt không, đồng thời kín đáo hỏi sau này cậu ấy có dự định phát triển trong nước không.
Tính thời gian đã gần năm năm chưa từng gặp mặt, chưa từng nói chuyện, Phổ Hoa gửi thư xong vẫn khó mà kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, cô không dám đoán bừa Kỷ An Vĩnh sẽ nghĩ thế nào, thậm chí cô nghi ngờ cậu ấy có đọc bức thư này không, nhưng phần cuối của bức thư, cô vẫn viết một đoạn những lờimà cô còn mắc nợ cậu ấy.
“Mấy năm đã qua từ ngày cậu đi, hy vọng cậu đi học ở nước ngoài tất cả đều suôn sẻ bình an. Năm đó bệnhnặng có cậu giúp đỡ mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, luôn muốn gặp mặt cảm ơn cậu, khổ nỗi không có cơ hội, hy vọng bây giờ nói cảm ơn không muộn. Có lẽ chúng ta vẫn luôn chưa được coi là bạn bè thực sự, nhưng cho dù cậu ở đâu, mình và Vĩnh Đạo đều sẽ thực lòng cầu chúc cậu sự nghiệp thuận lợi, cuộc sốnghạnh phúc”.
Thư đã gửi đi, đêm đó trở về hòm thư của Phổ Hoa là một bức mail dài, hoàn toàn không có vẻ xa cách, trong đó có một đoạn, Phổ Hoa đọc vài lần.
“Bỏ lỡ đám cưới của hai người, bây giờ chúc mừng bù mong hai cậu tân hôn vui vẻ, có cơ hội thì sẽ bù quà tặng. Năm năm ở nước ngoài vẫn ổn, nhưng khôngbằng trong nước có gia đình và bạn bè, có một cảmgiác thân thuộc. Có thể con người càng trưởng thành càng dễ nhớ chuyện xưa, vừa tới Bắc Kinh là mình tớitrường trung học và đại học, gặp thầy cô năm đó, vẫn dáng vẻ xưa, thực sự đều thay đổi rồi. Sau này vẫnchưa nghĩ nên ở nước ngoài làm việc hay quay lại phát triển, nơi đó dù sao cũng không phải là nhà, sớm muộn phải trở về thôi. Rất hy vọng trước khi đi có thể gặpmặt nói chuyện, nếu hai người có thời gian...”.
Một đoạn ngắn ngủi nhưng khiến Phổ Hoa xúc độngvô cùng. An Vĩnh nói rõ thời gian trở về Canada, còn để lại địa chỉ và phương thức liên lạc, Phổ Hoa nhập số vào danh bạ điện thoại, không đề tên Kỷ An Vĩnh, chỉ dùng con số vô nghĩa thay thế.
Cô không hồi âm cho Kỷ An Vĩnh, vì không biết nênnói gì. Những ngày tháng êm dịu nhất mà họ bên nhauchưa từng nói quá sâu tới chủ đề tình cảm. Bây giờ cô đã kết hôn, cậu ấy độc thân, lại có Vĩnh Đạo ở giữa, đến gặp mặt cũng là sự xa xỉ.
Nhưng vận mệnh vẫn để Phổ Hoa gặp được An Vĩnh, với cách thức cô không ngờ tới.
Cô và Vĩnh Đạo vì chuyện vớ vẩn mà cãi nhau, cô một mình rời khỏi nhà đi không mục đích trên đường, gặp Kỷ An Vĩnh trên đường gần trường, cậu ấy vừa từKiến Nhất đi ra, đang dong chiếc xe đạp đi từ thời học sinh.
Họ đều vô cùng bất ngờ, thậm chí có một giây khôngnhận ra nhau.
Kỷ An Vĩnh bước lên trước, mỉm cười chào hỏi, vẫn nụ cười ôn hòa như trước đây, làm ấm một góc lạnhlẽo trong trái tim Phổ Hoa.
“Hi!”. Giọng nói của cậu ấy sau năm năm ngoài điềm tĩnh, còn có vẻ già dặn đi nhiều.
“Hi... lâu lắm không gặp...”. Cô suy ngẫm về giới hạn an toàn, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàngcủa cậu ấy.
“Ừ... quả là rất lâu rồi”. Cậu ấy lịch sự quay đầu để đicùng đường với cô, hỏi thăm cuộc sống mấy năm nay của cô và Vĩnh Đạo.
“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa nói xong về mình, không nén được quan tâm đến tình hình gần đây của An Vĩnh.
“Trong thư chẳng phải đã viết rồi ư, vẫn tốt, không thể nói không tốt, có điều cũng không thể coi là tốt nhất”.
“Cuộc sống ở nước ngoài rất vất vả ư?”.
“Cũng chẳng phải, tự lập về kinh tế, cuộc sống cũng thường thường bậc trung, nhưng dù gì cũng là công dân hạng hai, ở đâu cũng bị phân biệt đối xử, tâm tìnhhoàn toàn khác với ở trong nước”.
“Thật ư?”.
“Thật, bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể cảm nhận được”. Trên vai cậu ấy như có một gánh nặng khôngthể đặt xuống, “Có điều vẫn phải quay, bên đó còn có công việc”.
“Vậy... khi nào đi?”.
“Vé bay tuần này”.
Cậu ấy đưa cô tới ngoài khu nhà, dừng xe.
“Cho mình gửi lời hỏi thăm Vĩnh Đạo, lần sau trở vềcó cơ hội sẽ cùng ăn bữa cơm nhé, lần này vội quá,cũng chưa hẹn được, cậu ấy bận lắm à?”.
“Hơi bận”. Phổ Hoa nói dối thay Vĩnh Đạo, lên tầng dừng bên cửa kính hành lang nhìn trộm ra ngoài.
Kỷ An Vĩnh đi xa rồi, bóng dáng là một vệt đen dài chéo, cô đơn lẻ loi, có vẻ rất đáng thương.
Cô giấu Vĩnh Đạo lấy xuống Tập thơ Tagore Kỷ An Vĩnh để lại, viết lời chúc phúc trên sách, bọc cùngchiếc bút bi bị gãy đôi cho vào trong túi, chuẩn bị trảlại kèm quà tặng cho cậu ấy.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, cô đi chọn quà, từ thời trung học, cô chỉ từng tặng cậu ấy thiệp và thư, khônghề tặng quà gì, liền chọn một cái bút máy rất tinh xảo.
Chuyển phát nhanh đi, trong quá trình trung chuyểnxảy ra vài vấn đề, bưu phẩm bị trả lại chỗ cũ, cô sợdây dưa lỡ việc không tới tay cậu ấy, đành đích thânmang tặng.
Đây là lần đầu tiên Phổ Hoa tới thăm nhà An Vĩnh, đó là căn hộ ở tầng sáu đã cũ, bài trí đơn giản, đồ gia dụng đều phủ vải trắng, dễ nhận thấy không lâu nữa cậu ấysẽ đi.
An Vĩnh đi rửa cốc pha trà, Phổ Hoa trịnh trọng đặtquà tặng lên bàn uống nước, nhìn kỹ xung quanh căn phòng của cậu ấy, bức ảnh chụp chung treo trên tường đã phủ đầy bụi, rèm cửa sổ bạc màu, đặt trên bộ máy tính trong góc, trên giá sách sắp xếp ngăn nắp các tác phẩm nổi tiếng, rất nhiều trong số đó là sách cô thích.
An Vĩnh không hề ngạc nhiên với quà tặng của cô, chỉ không ngờ tập thơ bao năm vẫn được gìn giữ như ban đầu, đến góc trang sách lần cuối cùng đọc được gấp lại vẫn còn. cầm chiếc bút gãy đôi lên, cậu ấy không nén được bật cười.
“Đến cái này cậu cũng giữ à?”.
“Ừ”.
“Vậy còn tập thơ Tagore?”.
“Vẫn còn”.
Họ ngầm hiểu lẫn nhau, nói từ Tagore tới rất nhiều thứ.Ban đầu trao đổi sinh viên sang Canada cậu ấy gặp nhiều khó khăn, không thích ứng, làm thêm công việc tay chân, khi làm mất một phần cơm, đành nhịn đói hai ngày, cô cũng kể về cuộc sống công việc bây giờ, nhưng không hề phàn nàn điều gì, đặc biệt là hôn nhâncủa cô và Vĩnh Đạo, cô nhất định phải để lại ấn tượnghạnh phúc cho An Vĩnh.
Rời nhà An Vĩnh, trời đã muộn, cuộc cãi vã hai tối trước vẫn chưa làm hòa, Phổ Hoa bỏ ý nghĩ trở về nhà đối diện với Vĩnh Đạo, lên xe đến nhà Quyên Quyên.
Khi chia tay, An Vĩnh vẫy tay, Phổ Hoa cũng vẫy tay với cậu ấy, rồi lại quay đầu. Thực ra cô không muốn xa rời từng bước như vậy, cô muốn tự mình tiễn cậu ấy đi, coi như cho mình một kết cục.
***************
Phổ Hoa hoàn toàn không biết bao bì bưu phẩm sao lại đến tay Vĩnh Đạo, địa chỉ và tên An Vĩnh trên đó hiểnnhiên không thể qua khỏi con mắt của Vĩnh Đạo.
Cô và Quyên Quyên lén đến sân bay vốn dĩ chỉ muốntiễn Kỷ An Vĩnh, kết quả lại bị Vĩnh Đạo chặn ở khu vực đợi. Nhận ra áo gió màu đen của Vĩnh Đạo, và vẻ phẫn nộ âm thầm nhẫn nhịn trên mặt anh khi quay đầu lại, cô lập tức ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm, một sai lầm không cách nào cứu vãn.
Tối hôm trước khi chia tay, cô và An Vĩnh bắt tay tạm biệt, giống như thời đại học hai chiến hữu cùng chung chí hướng nắm tay nói lời tạm biệt, đó là thói quen của họ, cũng là một sự ăn ý, trong hai bàn tay giao nhau đó truyền cho nhau những lời chưa nói hết. Từ khi quen nhau thời trung học, giữa họ luôn có một tình cảm không bao giờ nói rõ, làm bạn từ đầu đến cuối, khi tạm biệt ngoài từ “Tạm biệt” và “Bảo trọng”, sẽ không nói bất cứ lời nào dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhưng tối đó khi tạm biệt, cậu ấy nắm chặt tay cô rồi nói: “Thật không muốn đi”, phút giây đó tình cảm nhẹ nhàng êm dịu trong mắt cậu ấy khiến Phổ Hoa không thể coi đó là lời nói đùa.
“Sẽ trở về mà”. Cô rút tay lại an ủi cậu ấy, vờ như một cuộc tạm biệt bình thường, nhưng lại mất cả tối nằm trên ghế sofa nhà Quyên Quyên hồi tưởng lại sáu, bảy năm từ trung học đến đại học.
Khi cô còn độc thân, cậu ấy chưa từng bày tỏ điều gì, thân phận bây giờ của cô, cậu ấy càng không thể bày tỏ. Họ đã định sẵn sẽ để vuột mất nhau, đã không thể làm bạn thân, cũng sẽ không là tình nhân, thậm chí sau này làm bạn học tốt của nhau cũng rất khó.
Đọc được cơn thịnh nộ của Vĩnh Đạo, sự lưu luyến chia tay với Kỷ An Vĩnh vẫn vấn vít trong lòng Phổ Hoa, cô đã bị tước đi rất nhiều thứ, không nên đến quyền tiễn một người bạn cũng không có.
Vì vậy cô kiên trì lập trường của mình.
Bị Vĩnh Đạo ép buộc đưa về nhà, đến Quyên Quyên ở đó cũng không thể làm lắng dịu cơn phẫn nộ của anh, họ cãi nhau từ phòng đợi máy bay đến khi lên xe, lại cãi nhau tới lúc về nhà. Anh nắm cổ tay cô điên cuồng lắc, ép hỏi cô nhiều lần: “Tối qua em đi đâu! Có phải đi tìm An Vĩnh không?”.
“Em đi tặng đồ, tạm biệt cậu ấy, không có gì khác”.Cô càng giải thích, anh càng tức giận.
“Sau đó thì sao? Vì sao không về nhà? Cả đêm em ở đó phải không?!”.
“Em không có!”.
“Vậy em ở đâu?”.
“Chỗ Quyên Quyên!”.
“Em cảm thấy anh sẽ tin ư?”.
“Em không nói dối!”.
Họ tiếp tục giằng co, cãi nhau tới tận nửa đêm, cô mệt đến nỗi nằm lên giường ngủ luôn, anh cầm bao bì gói bưu phẩm chuyển phát nhanh xộc vào, một trận tranh cãi kịch liệt hơn lại bùng nổ, giữa lúc cãi nhau không hiểu sao cô lại rớt khỏi giường, bò lên chống tay lên tường trả đòn lại anh.
“Em không thể tặng quà cho bạn ư? Em không thể trả đồ cho cậu ấy ư? Hay em căn bản không thể có bạn, không thể gặp mặt nói chuyện với người khác giới, nếu cần thiết phải thông qua sự đồng ý của anh, Thi Vĩnh Đạo, em không phải đồ chơi của anh, bây giờ anh như vậy quả là bất chấp lý lẽ!”.
“Thế ư? Anh bất chấp lý lẽ, vậy vì sao em còn giữ đồ của cậu ta, vì sao em không nói cho anh biết em đi gặp cậu ta, không cho anh biết em đi sân bay tiễn cậu ta?”.
“Để anh biết rồi anh có đồng ý cho em đi không?”.
“Không! Cậu ta về nước có liên quan gì tới em không? Vì sao em phải đi tiễn cậu ta, em là gì của cậu ta!”.
“Anh...”. Cô nghẹn lời, vùng bụng âm ỉ đau, khom gập người.
Tối đó, bệnh viện kiểm tra cô đã mang thai ba tháng, có dấu hiệu sảy thai, tất cả mọi tranh cãi mới lắng xuống.
Nhưng tình hình không hề tiến triển tốt hơn, trải qua sự vui vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, họ lại rơi xuống vực sâu nghi ngờ lẫn nhau, Kỷ An Vĩnh trở thành vết rạn giữa họ, không cách nào liền miệng.
Cho dù cô mang thai, họ vẫn không ngừng chiến tranh lạnh. Anh cố nhẫn nhịn, thử tìm hiểu sự thực nhưng không chịu tin tất cả những lời cô và Quyên Quyên nói.
Sau mấy tuần mang thai, nhắc lại chuyện cũ chính vì anh nhìn thấy cô lật quyển Tập thơ Tagore. Anh chỉ yêu cầu cô nói câu: “Em sai rồi, không nên đi tiễn cậu ấy”, chứ không hề muốn cãi nhau. Nhưng cô không nói, cuối cùng ép mạnh quá, cô ôm đầu gào lên không chút lý trí: “Phải, em ở bên cậu ấy, tối đó em luôn ở bên cậu ấy, em luôn thích cậu ấy được chưa, Thi Vĩnh Đạo!”.
Lời của cô giống như vô số mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim anh, anh đập vỡ bình hoa đạp cửa rời đi, cô cũng bị kích động, thai nhi chưa lớn lên đã rời cơ thể mẹ tối đó.
Tất cả oán hận chất chứa lên tới đỉnh điểm, họ cũng đều sụp đổ.
Anh ôm cơ thể không chút ý thức của cô lặng lẽ rơi lệ, tận mắt chứng kiến đứa trẻ rời đi. Nỗi đau đớn của cô không cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được, anh không khá hơn chút nào.
Cô trở nên lạnh lùng, lờ đi sự tồn tại của anh, xem thường nỗi day dứt của anh, xem thường tất cả những cố gắng muốn bù đắp của anh.
Đây trở thành bước ngoặt cuối cùng trong cuộc hôn nhân này, họ trải qua hai tuần lễ khó khăn nhất từ trước đến nay, tất cả những lời xin tha thứ đều không có tác dụng.
Sau nỗi đau khổ có bề ngoài bình lặng là khoảng cách càng lúc càng xa, anh bị đẩy ra khỏi phòng ngủ, tuy sống dưới cùng một mái nhà nhưng lại sống cuộc sống của những người xa lạ.
Cô thường xuyên ngơ ngẩn một mình, cho dù trong tầm mắt anh, anh cũng không thể bước vào thế giới của cô. Anh biểu hiện rất tốt, làm việc nhà, nhưng trong đôi mắt trống rỗng của cô, căn bản không có sự tồn tại của anh.
Tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, Kỷ An Vĩnh trở thành một nút chết, không nhắc đến có thể miễn cưỡng tiếp tục duy trì không can thiệp lẫn nhau, nhắc đến lại tranh cãi càng kịch liệt hơn. Mỗi lần không phải vì làm tổn thương lẫn nhau nhưng cuối cùng lại chỉ khiến đối phương bị tổn thương hơn nữa.
Họ chỉ cố ý trốn tránh chủ đề đứa trẻ, ai cũng không chạm vào, vì nghĩ tới sẽ vô cùng hối hận. Nếu có đứa trẻ này, có lẽ sau này rất nhiều tranh chấp đều có thể hóa giải, nhưng mọi sự không chuyển biến, mất đi là mất đi, vết rạn giữa họ càng không ngừng toác rộng trong sự hiểu lầm càng ngày càng lớn.
Trước mặt bạn bè cô không còn che giấu cuộc hôn nhân tan nát của mình, vài lần chính tai anh nghe thấy cô đã nói: “Mình không thể chịu được nữa rồi”.
Có lẽ cứ như vậy nhường nhịn sống tiếp quả thật là một sự giày vò quá lớn, khi chia tay trở thành từ cửa miệng mỗi lần cãi nhau, Phổ Hoa cũng không còn e dè đề cập đến từ “Ly hôn”, Vĩnh Đạo từ con sư tử phát điên trở thành con cún im lặng, anh cũng mệt mỏi rồi, những cách có thể nghĩ đến đều đã dùng, nhưng không hề có một chút hiệu quả đối với Phổ Hoa. Nền móng giữa bọn họ đã bị lung lay, tình cảm hình thành từ nhiều năm vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại cái khung trống.
Bất cứ sự nhẫn nại nào cũng đều có giới hạn, lần cãi nhau cuối cùng gần như bị kích động, anh điên cuồng cố chấp cả đêm, cô liên tục kêu gào biết bao lần: “Hôm đó em và cậu ta ở bên nhau! Em muốn ly hôn!”.Cánh tay ôm chặt cô cuối cùng cũng buông lơi, mặc cô khóc cả đêm.
Đứng hút thuốc cả tối, anh suy nghĩ dến những lời cô nói, bình tĩnh trở lại. Từ sau khi mất đi đứa trẻ, họ gần mặt cách lòng, không có một phút giây thực sự hạnh phúc nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai
người đều đau khổ, không bằng cho cô tự do cô muốn.
Dập tắt đầu thuốc lá, anh quay người hỏi cô câu cuối cùng: “Có phải em vẫn luôn thích cậu ta?”.
Cô không phủ nhận.
Sau khi trời sáng, anh rời nhà, đặt một mảnh giấy dưới gạt tàn thuốc lá, trên đó viết: “Ly hôn đi, anh đồng ý”.
************
Làm xong thủ tục ly hôn, hai người đứng một lát trong hàng rào sắt của cục dân chính, Vĩnh Đạo lấy chìa khóa xe, cúi đầu lật tìm một tấm danh thiếp đưa cho Phổ Hoa, ra khỏi cửa rẽ phải, không chào tạm biệt, cũng không quay đầu lại. Trên danh thiếp là số điện thoại mới của anh.
Phổ Hoa quen đi theo anh, bước một bước mới ý thức được nên dừng lại, mắt tiễn xe anh đi. Cô suy tính những ngày tháng tương lai, cùng quyển sổ vừa đóng dấu trong túi, cô một mình rẽ trái, khi đi qua trạm gác cô cúi đầu.
Cứ như vậy họ kết thúc quan hệ hôn nhân chưa đầy hai năm.
Cô từ cục dân chính trở về nhà bố, vào cửa bụng rỗng uống nước, đá giày ra khỏi chân, bước vào phòng nằm ngửa trên giường không động đậy.
Một đôi giày cũ lại có thể cọ vào ngón cái khiến cho nó mọc mụn nước. Cô tìm kim trong máy khâu, ngậm trong miệng rồi châm vỡ bong bóng. Nước chảy ra, ngoài chút đau đớn còn có niềm vui khi máu chảy ra, đặt kim xuống, cô mặc cho miệng vết thương hở, vẫn mặc quần áo lại nằm xuống, nhìn lên hoa văn màu nhạt trên rèm cửa.
Rất nhiều thứ không phải cứ lâu năm thì nhất định thích hợp, bất luận là đôi giày dưới chân, hay là người nào đó trong cuộc đời, mài mòn không đúng cuối cùng rất khó khớp vào nhau, mài hỏng, sẽ thành vết chai, tích thành từng lớp dày, cho tới khi quyết tâm cắt bỏ chỗ đau đó.
Cô chọc thủng cuộc hôn nhân của mình và Vĩnh Đạo, tự đáy lòng mới cảm nhận được nỗi đau đớn gấp bội trên vết thương, vì thói quen là một thứ đáng sợ.
Không còn cãi nhau, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, cô không quen. Mấy ngày đầu anh đi, trên bàn ăn chỉ còn một người, cô không ăn nổi, chăn chỉ còn hơi ấm của một người, cả đêm lạnh lẽo, cô khó có thể chợp mắt.
Cô không xử lý tốt vết thương trên chân, bị viêm, hơi sốt, cả chân đều như đau như bị khoét, không đi nổi.
Bố gọi điện kêu Vĩnh Đạo đưa cô tới viện bôi thuốc, anh tự mình chăm sóc không nhờ cậy ai. Trước mặt bố, họ ngầm hiểu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chưa khỏi bệnh, anh vẫn ngủ ở phòng ngoài.
Có vài lần lúc nửa đêm, cô tỉnh dậy trong mơ, gọi tên anh, trở mình bên gối trống không, đến một sợi tóc của anh cũng không có. Vừa thất thần, anh đã từ phòng ngoài chạy vào, bước nhanh tới bên giường, cho cô uống thuốc, ngủ cùng cô.
Tâm sự nặng nề của họ đều trầm trọng hơn, có thể bắt đầu khi đó, sự kiên trì trong lòng Phổ Hoa từng chút sụp đổ tan tành, hoặc ly hôn chẳng phải là kết quả cô muốn, chỉ là một con đường mà thôi.
Bình tĩnh lại, nhớ lại chuyện cũ, cô mới dần dần cảm nhận được ngoài gông cùm, anh còn dành cho cô rất nhiều thứ. Tất cả những mâu thuẫn, khuyết điểm ban đầu không thể khoan nhượng đều dần dần phai màu, cho dù anh vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn ngang ngược không theo lẽ phải, vẫn có khả năng khiến cô nghẹt thở, nhưng rất nhiều tranh chấp không còn quan trọng, ưu điểm của anh mà cô đã bỏ qua dần hiện ra.
Sau khi vết thương đã đỡ, họ từng thận trọng nói chuyện một lần, làm xong thủ tục, quan hệ hôn nhân không còn nữa, nhưng hai bên gia đình vẫn không biết sự tình. Cô không muốn nói, anh cũng không chủ động nêu ra. Vĩnh Đạo dọn về căn phòng trước khi anh kết hôn, những thứ khác, về cơ bản vẫn duy trì trạng thái hôn nhân, chỉ có một phần nhỏ tiền trả góp căn nhà do Phổ Hoa đảm nhiệm. Phần lớn đồ đạc của anh vẫn để lại trong căn hộ, mỗi tháng đúng giờ sẽ gọi điện cho cô.
Ba bốn tháng đầu không gặp mặt, khoảng cách thực sự đã khiến cô tự do, có thể hít thở thoải mái, thoát khỏi trói buộc, nhưng cũng nhận thức được sự cô đơn thực sự. Giấu gia đình, bơ vơ không người nương tựa, không ai ở bên, đến bờ vai để dựa dẫm cũng không có, bạn bè toàn quay lại chỉ trích cô, chỉ có Quyên Quyên ủng hộ quyết định của cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tức thay cho cô rồi thôi.
Ly hôn quả thật không có nghĩa là kết thúc.
Thời gian càng dài, tình cảm của cô càng thay đổi, tất cả mọi chi tiết trong cuộc sống đều khiến cô nhớ tới Vĩnh Đạo. Hai năm anh ở Hồng Kông, cô cũng chưa từng nhớ da diết như vậy.
Cô bắt đầu phủ định chính mình, ở bên nhau thì không thể chịu đựng nổi anh, chia tay rồi, lại không cách nào chống đỡ được nỗi cô đơn. Có phải đã quá nhiều năm cô quen có anh ở bên, đã coi những điều anh bỏ ra trong tình cảm như một điều đương nhiên chăng?
Khi mất ngủ đến mức đến thuốc cũng không có tác dụng, cô không kiềm được bèn nhắn tin cho anh, anh vẫn có thói quen ngủ muộn, lập tức nhắn tin lại nói chuyện cùng cô, cho tới khi cô mệt quá ngủ mất.
Anh cũng gọi điện đến hẹn cô gặp mặt ăn cơm, lần gặp mặt đầu tiên sau vài tháng, anh ôm cô ở ngoài nhà hàng, không nén nổi tình cảm giữ cô ở trong lòng rất lâu.
Điều này có nghĩa là anh cũng lưu luyến ư?
Cuối tuần anh cùng cô về nhà thăm bố, lại đưa cô về căn nhà của hai người. Không thể nói là anh ép cô, mọi thứ xảy ra đều rất tự nhiên. Anh vô cùng mãnh liệt, cô cũng rất nhớ cảm giác an toàn khi khỏa thân tan chảy trong vòng tay anh.
Sau này, Phổ Hoa không còn suy nghĩ đúng sai nữa, không còn để lý trí đấu chọi với tình cảm nữa, vì Vĩnh Đạo cũng không làm thế. Ngoài chuyện không tái hôn, họ chung sống với nhau như một đôi vợ chồng ly hôn có chừng mực.
Giống như trong phim nói, nếu có thể chi bằng cho hôn nhân một kỳ nghỉ dài, để hai người thoải mái hít thở, trở về làm một đôi nam nữ yêu nhau, bỏ đi trách nhiệm, mâu thuẫn, trở về với trạng thái tình cảm nguyên sơ nhất. Nếu có khái niệm gọi là nghỉ hôn nhân dài hạn, Phổ Hoa nghĩ, có lẽ là một năm, hoặc lâu hơn chút nữa.
Hoàn toàn vứt bỏ những oán giận trước kia, cô đứng ở nguyên vị trí ban đầu tiếp tục chờ đợi theo mạch suy nghĩ này, hai năm sau, thứ chờ được lại là tin Vĩnh Đạo tái hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.