Quyển 7 - Chương 3
Đản Đản 1133
28/05/2015
Edit: Mộc
Dọc đường đưa cô trở về, anh luôn im lặng.
Sự im lặng khác thường của anh làm cô cảm thấy bất an.
Vừa rồi, vì chọc giận anh nên đúng là cô đã quá nặng lời.
Đám lính đánh thuê kia cho tàu quay lại một cách nhanh chóng, thân chủ không muốn thực hiện tiếp giai đoạn hai của nhiệm vụ, vậy thì công việc của họ cũng đã xong.
Đỡ cô lên du thuyền xong, Phàn Dực Á cũng lên theo.
Là cô hoa mắt sao? Vì sao lại thấy hình như ở phía trước thoáng qua bóng áo đen?!
“Phàn Dực Á, anh mau đi cùng bọn họ đi!” Cô đẩy anh một cái.
Anh lắc đầu, vẫn im lặng như cũ, đưa chi phiếu cho thủ lĩnh của lính đánh thuê.
Cô không kịp ngăn cản, trong chớp mắt, tàu ngầm đã biến mất trước mắt bọn họ.
Hai người, một trước một sau, đi qua hành lang dài, anh vẫn đi theo cô, cô biết, dù nói gì cũng không thay đổi được, từ trước tới nay anh vẫn luôn cố chấp, không bao giờ thay đổi.
Được rồi, tìm Thần Y nói chuyện rõ ràng vậy.
Nhưng nói thế nào đây? Cô đã quyết định rời xa Thần Y ư? Đi cùng Phàn Dực Á sao?
Cô không biết, cảm giác khi yêu rất đau lòng, cô không muốn lặp lại.
Mà hạnh phúc bình thản bên Thần Y rất ấm áp, nếu dứt bỏ thì cần phải có quyết tâm.
Trong ý thức của Phàn Vũ cũng chỉ có một người cha thương nó – Thần Y, nhưng như vậy rất không công bằng với Phàn Dực Á.
Lòng cô có phần rối loạn.
Nhưng cô biết, nếu Phàn Dực Á tiếp tục thế này thì sớm hay muộn cũng có ngày xảy ra chuyện. Nếu vậy… cô thà rời xa Thần Y trước.
Không có gì có thể quan trọng hơn an nguy của một người.
Nói đúng ra, mình có hạnh phúc hay không chỉ là thứ yêu, cô chỉ không muốn anh gặp chuyện bất trắc…
. . . . . .
Trên du thuyền vẫn diễn ra cảnh ca múa từng bừng như cũ, may mà không ai phát hiện vừa rồi vương phi đã biến mất mấy tiếng đồng hồ.
Trong lòng loạn như ma, ở trước cửa phòng, cô chợt đứng lại, “A Á, anh cho tôi thêm thời gian, anh cứ về nước trước đi.”
Anh vẫn đứng ở cửa, nhìn cô, không chịu đi.
“Trái tim của con người không thể dùng tiền tài để mua được, vậy lòng của em thì sao?” Phàn Dực Á anh, trừ tiền ra thì còn có gì có thể hấp dẫn được cô? Kết quả thật buồn cười, giờ đã xuất hiện người đàn ông dịu dàng hơn anh, chín chắn hơn anh, cũng có tiền hơn anh.
Anh nên làm gì bây giờ?
Làm thế nào mới tìm được trái tim của một người?
Nếu không gặp Hạ Vũ Mạt, không từng suy sụp như thế, anh sẽ vẫn là thằng nhóc bị cha mẹ chiều hư như trước.
“Lòng tôi thuộc về tôi, khi nào nên yêu thì sẽ yêu, nên đau thì sẽ đau, nhưng hiện giờ tôi không muốn chịu cảm giác ấy.” Cô từ chối anh, đẩy cửa phòng ra, cảm thấy trái tim bị đè nén đến khó chịu.
Nói dối và nói thật, hiện giờ ngay cả Hạ Vũ Mạt cũng không phân được rõ ràng.
Hít sâu một hơi, cô lập tức phát hiện có điểm khác thường.
“Trời ơi!” Cô đứng ở cửa, che mũi lại.
Đáng chết!
Thấy cô giật mình, Phàn Dực Á lập tức tỉnh táo lại, “Làm sao thế?” Anh đẩy cô ra, xông vào trong phòng, sợ vì cô biến mất mấy tiếng mà bây giờ đã đầy thị vệ trong đấy.
Chính vì nguyên nhân này mà anh không dám rời đi.
“A Á, đừng đi vào.” Cô không kịp ngăn cản anh.
Anh ngửi được một mùi hương không bình thường trong không khí, “Phòng em sao lại hôi như vậy?” Bởi vì mũi anh rất mẫn cảm nên luôn chán ghét mấy thứ mùi hương nhân tạo.
“A Á, mau bịt mũi lại!” Cô che kín mũi, chạy nhanh ra mở cửa sổ.
Gió biển mát rượi thổi vào trong, cuối cùng cũng xua tan thứ mùi không bình thường kia.
Mới chỉ hít một chút, mặt cô đã ửng hồng.
Tình hương của Pakistan! Công chúa Pakistan chết tiệt, đáng lẽ ra cô không nên bỏ qua cho cô ta!
Ngày đó, người rình trộm chắc chắn là cô ta!
Thời cơ này hẳn là cô ta đã đợi rất lâu?
Hương tình vừa mới được đốt, nhất định là mấy giờ trước, khi phòng cô xảy ra vụ ‘bắt cóc’, công chúa Pakistan ở ngay phòng bên cạnh đã biết nhưng cố ý không nói cho Thần Y.
Cô trở về, người phụ nữ kia thấy việc không thành!
Cho nên đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ra đòn độc ác!
. . . . . .
Cô không dám quay đầu lại, bởi vì phía sau, hơi thở đã ngày càng nặng nề.
Quả nhiên, Phàn Dực Á tới gần cô, hơi thở nóng rực phun lên cái cổ mảnh khảnh, hôn từng cái một, “Anh muốn em.” Ánh mắt anh cũng dần trở nên mơ màng, lại ý loạn tình mê đẩy cô lên giường.
Thân thể cao lớn trùm lên cô.
Cô quay đầu đi, né tránh nụ hôn điên cuồng của anh.
Tệ thật, Phàn Dực Á đã hít quá nhiều ‘tình hương’.
“Anh muốn làm tình với em!” Thân thể anh đang nóng lên, cả ý thức cũng bắt đầu không thể khống chế được nữa, anh rất buồn bực vì sự né tránh của cô.
“Roẹt” một tiếng, lớp áo đen của cô bị anh xé ra.
Cả quá trình, thô bạo giống như cưỡng bức.
Hiện giờ, anh rất giống một con dã thú.
Thần Y đã từng nói với cô, ở Pakistan có một loại tình hương kích dục rất đặc biệt, kích thích tình cảm ở phụ nữ, khả năng kích thích càng mạnh với nam giới, đàn ông hít phải tình hương sẽ mất đi lý trí, giống như dã thú, ngoại trừ làm tình thì không có thuốc nào giải được.
Thần Y sợ công chúa Pakistan gài bẫy cô nên đã cho cô một lọ thuốc, giả như cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần bôi thuốc này đúng lúc lên người, người đàn ông nào dám chạm vào cô sẽ nhiễm độc chết ngay lập tức.
Thuốc này cô vẫn luôn mang theo.
Nhưng cô vẫn trợn tròn mắt nhìn Phàn Dực Á xé đi tất cả quần áo của mình, để mặc bình thuốc rơi xuống giường.
Đây là một cái bẫy. . . . . .
Nhưng nếu không làm tình, thì dù người đàn ông có cứng cỏi đến đâu, một khi đã hít tình hương sẽ đau đớn khổ sở đến phát điên.
Khi anh vươn tay kéo quần lót của cô.
“Phàn Dực Á, em là ai?” Cô run rẩy hỏi.
Hiện giờ, trong mắt anh, cô chắc chỉ là một thân thể có thể giao hoan mà thôi!
Cô không biết mình đang để ý cái gì, cô không phản kháng, không tự vệ, thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không, hiện giờ trong mắt anh, cô là ai thì có gì quan trọng?
“Hạ, Vũ, Mạt!” Nhưng anh lại nói vô cùng rõ ràng với cô.
Cho dù ánh mắt anh đã trở nên không rõ ràng.
Chiếm được đáp án, cô thở dài nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
Không hề trốn tránh.
Thì ra biết rõ là một cái bẫy mà vẫn chỉ có thể làm ra vẻ ngu xuẩn là như thế này.
Năm đó, chắc anh cũng mang tâm trạng như thế để cưới cô.
Để mặc anh dùng chân tách hai chân cô ra, để anh chen vào nơi chật hẹp của cô.
“A.” Hít một hơi lạnh, cô đau đớn vì không quen nổi.
Cô nhìn Phàn Dực Á dường như đã rơi vào mê hoặc, thô bạo rong ruổi trên người cô, hơi thở hổn hển, tùy ý ra vào, không có chút cảm giá nào, thân thể của cô sắp không chịu nổi sự điên cuồng của anh, sắp bị anh xé rách.
“A Á. . . . . .” Cô thở dài.
Nhắm mắt lại, cô chợt nhớ tới:
Năm ấy cô 18 tuổi, anh muốn vượt rào, tách hai chân cô ra, mới vào một chút mà cô đã đau đớn đến nước mắt giàn dụa.
Là tên ngu ngốc này, vì yêu cô nên cố gắng rời khỏi, buông tha cho cô.
Năm 25 tuổi, cô bỏ thuốc, cố ý hấp dẫn anh, hại anh không kiềm chế được, muốn cô.
Lần đầu tiên của bọn họ, anh trừng phạt cô không thành thực, cố ý thô bạo với cô, sau đó lại vô cùng dịu dàng.
Mỗi lần làm tình ở Hawai, anh rất cẩn thận, nâng niu cô trong lòng.
Những chuyện này… vậy mà cô lại quên mất.
Đơn giản là cô không đợi được anh, trong lòng ấm ức, cố ý quên tất cả.
“A Á..” Cô nâng đầu anh, áp mặt mình lên.
Thật xin lỗi, A Á, thiếu chút nữa em đã quên, anh từng yêu em hết lòng như vậy.
Sự chủ động của cô, cho dù chỉ một chút cũng đã làm anh điên cuồng.
“Mạt Mạt, anh thực sự rất yêu em!” Mỗi lần tiến vào anh đều biểu lộ tình yêu của mình.
Ôm lấy vai anh, cô mặc anh tùy ý vui sướng.
Là cam tâm tình nguyện.
Cho dù. . . . . .
. . . . . .
Ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn của đám đông.
“Bệ hạ, Mạt vương phi đang tằng tịu với một người đàn ông ở bên trong! Xin bệ hạ nghiêm trị.” Công chúa Pakistan ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
“Bệ hạ! Nếu đây là thật thì xin hãy trừng trị nghiêm khắc kẻ làm ô nhục hoàng thất!” Một đám thành viên hoàng thất quỳ xuống.
Chỉ có Thần Y im lặng, rất im lặng.
“Bệ hạ, Vương phi làm nhục quốc thể xin hãy ban chết ngay lập tức!”
Một đám người lại ép buộc Thần Y.
Một màn này giống như ba năm trước.
Có điều lúc ấy, người bị bọn họ yêu cầu ban chết, là Thần Y.
. . . . . .
Cuối cùng Phàn Dực Á kêu to một tiếng, dịch thể tiến hết vào cơ thể cô.
Dần dần, đôi mắt anh cũng trở nên tỉnh táo.
Anh vẫn áp lên cơ thể trần trụi của cô, vật kia của anh còn ở trong cô.
Bọn họ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tâm đối tâm.
“Thật xin lỗi…” Anh mở miệng, bắt đầu ân hận.
Vừa rồi thân thể anh không nghe đầu óc điều khiển nữa, tất cả đều bị dục vọng sai khiến.
“Phàn Dực Á, anh thật chẳng ra sao.” Cô lại nở nụ cười, có vẻ lạnh lùng, thì ra khi tới hiểm cảnh, ngược lại không còn thấy sợ hãi nữa.
Anh đúng là chẳng ra sao, lần đầu tiên bị người phụ nữ ác độc của mình bỏ thuốc, lần này lại bị một người phụ nữ ác độc khác bỏ thuốc.
“Phàn Dực Á, anh có sợ chết không?” Cô hỏi anh, giọng điệu ra vẻ thoải mái.
Cuối cùng lại là cô liên lụy đến anh.
“Có ý gì?” Anh đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn ở trong cơ thể cô như trước, bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc.
“Thần Y phải xử tử chúng ta.” Cô nói hậu quả cho anh.
Thân bất do kỷ, cô đánh mất trinh tiết, khiến cho Thần Y chịu sỉ nhục đầy trời, vô tình nhất là đế vương, có rất nhiều chuyện mà Thần Y không thể cố chấp quyết định được.
Về phần anh, cô sẽ hết sức cần xin Thần Y buông tha cho anh.
Anh lắc đầu.
Cô ở đâu, anh sẽ ở đấy.
Trái tim cả hai đều trở nên kiên định, “Mặc quần áo vào đi, nếu không mở cửa chắc bọn họ sẽ phá cửa vào đấy.”
Cô cười khổ.
Người bên ngoài cửa chắc đã nghe ít nhiều tiếng động trong này.
Nếu không phải Thần Y vẫn im lặng đứng ngoài kia, chỉ e đám người đó đã phá cửa vào từ lâu rồi.
Dọc đường đưa cô trở về, anh luôn im lặng.
Sự im lặng khác thường của anh làm cô cảm thấy bất an.
Vừa rồi, vì chọc giận anh nên đúng là cô đã quá nặng lời.
Đám lính đánh thuê kia cho tàu quay lại một cách nhanh chóng, thân chủ không muốn thực hiện tiếp giai đoạn hai của nhiệm vụ, vậy thì công việc của họ cũng đã xong.
Đỡ cô lên du thuyền xong, Phàn Dực Á cũng lên theo.
Là cô hoa mắt sao? Vì sao lại thấy hình như ở phía trước thoáng qua bóng áo đen?!
“Phàn Dực Á, anh mau đi cùng bọn họ đi!” Cô đẩy anh một cái.
Anh lắc đầu, vẫn im lặng như cũ, đưa chi phiếu cho thủ lĩnh của lính đánh thuê.
Cô không kịp ngăn cản, trong chớp mắt, tàu ngầm đã biến mất trước mắt bọn họ.
Hai người, một trước một sau, đi qua hành lang dài, anh vẫn đi theo cô, cô biết, dù nói gì cũng không thay đổi được, từ trước tới nay anh vẫn luôn cố chấp, không bao giờ thay đổi.
Được rồi, tìm Thần Y nói chuyện rõ ràng vậy.
Nhưng nói thế nào đây? Cô đã quyết định rời xa Thần Y ư? Đi cùng Phàn Dực Á sao?
Cô không biết, cảm giác khi yêu rất đau lòng, cô không muốn lặp lại.
Mà hạnh phúc bình thản bên Thần Y rất ấm áp, nếu dứt bỏ thì cần phải có quyết tâm.
Trong ý thức của Phàn Vũ cũng chỉ có một người cha thương nó – Thần Y, nhưng như vậy rất không công bằng với Phàn Dực Á.
Lòng cô có phần rối loạn.
Nhưng cô biết, nếu Phàn Dực Á tiếp tục thế này thì sớm hay muộn cũng có ngày xảy ra chuyện. Nếu vậy… cô thà rời xa Thần Y trước.
Không có gì có thể quan trọng hơn an nguy của một người.
Nói đúng ra, mình có hạnh phúc hay không chỉ là thứ yêu, cô chỉ không muốn anh gặp chuyện bất trắc…
. . . . . .
Trên du thuyền vẫn diễn ra cảnh ca múa từng bừng như cũ, may mà không ai phát hiện vừa rồi vương phi đã biến mất mấy tiếng đồng hồ.
Trong lòng loạn như ma, ở trước cửa phòng, cô chợt đứng lại, “A Á, anh cho tôi thêm thời gian, anh cứ về nước trước đi.”
Anh vẫn đứng ở cửa, nhìn cô, không chịu đi.
“Trái tim của con người không thể dùng tiền tài để mua được, vậy lòng của em thì sao?” Phàn Dực Á anh, trừ tiền ra thì còn có gì có thể hấp dẫn được cô? Kết quả thật buồn cười, giờ đã xuất hiện người đàn ông dịu dàng hơn anh, chín chắn hơn anh, cũng có tiền hơn anh.
Anh nên làm gì bây giờ?
Làm thế nào mới tìm được trái tim của một người?
Nếu không gặp Hạ Vũ Mạt, không từng suy sụp như thế, anh sẽ vẫn là thằng nhóc bị cha mẹ chiều hư như trước.
“Lòng tôi thuộc về tôi, khi nào nên yêu thì sẽ yêu, nên đau thì sẽ đau, nhưng hiện giờ tôi không muốn chịu cảm giác ấy.” Cô từ chối anh, đẩy cửa phòng ra, cảm thấy trái tim bị đè nén đến khó chịu.
Nói dối và nói thật, hiện giờ ngay cả Hạ Vũ Mạt cũng không phân được rõ ràng.
Hít sâu một hơi, cô lập tức phát hiện có điểm khác thường.
“Trời ơi!” Cô đứng ở cửa, che mũi lại.
Đáng chết!
Thấy cô giật mình, Phàn Dực Á lập tức tỉnh táo lại, “Làm sao thế?” Anh đẩy cô ra, xông vào trong phòng, sợ vì cô biến mất mấy tiếng mà bây giờ đã đầy thị vệ trong đấy.
Chính vì nguyên nhân này mà anh không dám rời đi.
“A Á, đừng đi vào.” Cô không kịp ngăn cản anh.
Anh ngửi được một mùi hương không bình thường trong không khí, “Phòng em sao lại hôi như vậy?” Bởi vì mũi anh rất mẫn cảm nên luôn chán ghét mấy thứ mùi hương nhân tạo.
“A Á, mau bịt mũi lại!” Cô che kín mũi, chạy nhanh ra mở cửa sổ.
Gió biển mát rượi thổi vào trong, cuối cùng cũng xua tan thứ mùi không bình thường kia.
Mới chỉ hít một chút, mặt cô đã ửng hồng.
Tình hương của Pakistan! Công chúa Pakistan chết tiệt, đáng lẽ ra cô không nên bỏ qua cho cô ta!
Ngày đó, người rình trộm chắc chắn là cô ta!
Thời cơ này hẳn là cô ta đã đợi rất lâu?
Hương tình vừa mới được đốt, nhất định là mấy giờ trước, khi phòng cô xảy ra vụ ‘bắt cóc’, công chúa Pakistan ở ngay phòng bên cạnh đã biết nhưng cố ý không nói cho Thần Y.
Cô trở về, người phụ nữ kia thấy việc không thành!
Cho nên đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, ra đòn độc ác!
. . . . . .
Cô không dám quay đầu lại, bởi vì phía sau, hơi thở đã ngày càng nặng nề.
Quả nhiên, Phàn Dực Á tới gần cô, hơi thở nóng rực phun lên cái cổ mảnh khảnh, hôn từng cái một, “Anh muốn em.” Ánh mắt anh cũng dần trở nên mơ màng, lại ý loạn tình mê đẩy cô lên giường.
Thân thể cao lớn trùm lên cô.
Cô quay đầu đi, né tránh nụ hôn điên cuồng của anh.
Tệ thật, Phàn Dực Á đã hít quá nhiều ‘tình hương’.
“Anh muốn làm tình với em!” Thân thể anh đang nóng lên, cả ý thức cũng bắt đầu không thể khống chế được nữa, anh rất buồn bực vì sự né tránh của cô.
“Roẹt” một tiếng, lớp áo đen của cô bị anh xé ra.
Cả quá trình, thô bạo giống như cưỡng bức.
Hiện giờ, anh rất giống một con dã thú.
Thần Y đã từng nói với cô, ở Pakistan có một loại tình hương kích dục rất đặc biệt, kích thích tình cảm ở phụ nữ, khả năng kích thích càng mạnh với nam giới, đàn ông hít phải tình hương sẽ mất đi lý trí, giống như dã thú, ngoại trừ làm tình thì không có thuốc nào giải được.
Thần Y sợ công chúa Pakistan gài bẫy cô nên đã cho cô một lọ thuốc, giả như cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần bôi thuốc này đúng lúc lên người, người đàn ông nào dám chạm vào cô sẽ nhiễm độc chết ngay lập tức.
Thuốc này cô vẫn luôn mang theo.
Nhưng cô vẫn trợn tròn mắt nhìn Phàn Dực Á xé đi tất cả quần áo của mình, để mặc bình thuốc rơi xuống giường.
Đây là một cái bẫy. . . . . .
Nhưng nếu không làm tình, thì dù người đàn ông có cứng cỏi đến đâu, một khi đã hít tình hương sẽ đau đớn khổ sở đến phát điên.
Khi anh vươn tay kéo quần lót của cô.
“Phàn Dực Á, em là ai?” Cô run rẩy hỏi.
Hiện giờ, trong mắt anh, cô chắc chỉ là một thân thể có thể giao hoan mà thôi!
Cô không biết mình đang để ý cái gì, cô không phản kháng, không tự vệ, thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không, hiện giờ trong mắt anh, cô là ai thì có gì quan trọng?
“Hạ, Vũ, Mạt!” Nhưng anh lại nói vô cùng rõ ràng với cô.
Cho dù ánh mắt anh đã trở nên không rõ ràng.
Chiếm được đáp án, cô thở dài nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
Không hề trốn tránh.
Thì ra biết rõ là một cái bẫy mà vẫn chỉ có thể làm ra vẻ ngu xuẩn là như thế này.
Năm đó, chắc anh cũng mang tâm trạng như thế để cưới cô.
Để mặc anh dùng chân tách hai chân cô ra, để anh chen vào nơi chật hẹp của cô.
“A.” Hít một hơi lạnh, cô đau đớn vì không quen nổi.
Cô nhìn Phàn Dực Á dường như đã rơi vào mê hoặc, thô bạo rong ruổi trên người cô, hơi thở hổn hển, tùy ý ra vào, không có chút cảm giá nào, thân thể của cô sắp không chịu nổi sự điên cuồng của anh, sắp bị anh xé rách.
“A Á. . . . . .” Cô thở dài.
Nhắm mắt lại, cô chợt nhớ tới:
Năm ấy cô 18 tuổi, anh muốn vượt rào, tách hai chân cô ra, mới vào một chút mà cô đã đau đớn đến nước mắt giàn dụa.
Là tên ngu ngốc này, vì yêu cô nên cố gắng rời khỏi, buông tha cho cô.
Năm 25 tuổi, cô bỏ thuốc, cố ý hấp dẫn anh, hại anh không kiềm chế được, muốn cô.
Lần đầu tiên của bọn họ, anh trừng phạt cô không thành thực, cố ý thô bạo với cô, sau đó lại vô cùng dịu dàng.
Mỗi lần làm tình ở Hawai, anh rất cẩn thận, nâng niu cô trong lòng.
Những chuyện này… vậy mà cô lại quên mất.
Đơn giản là cô không đợi được anh, trong lòng ấm ức, cố ý quên tất cả.
“A Á..” Cô nâng đầu anh, áp mặt mình lên.
Thật xin lỗi, A Á, thiếu chút nữa em đã quên, anh từng yêu em hết lòng như vậy.
Sự chủ động của cô, cho dù chỉ một chút cũng đã làm anh điên cuồng.
“Mạt Mạt, anh thực sự rất yêu em!” Mỗi lần tiến vào anh đều biểu lộ tình yêu của mình.
Ôm lấy vai anh, cô mặc anh tùy ý vui sướng.
Là cam tâm tình nguyện.
Cho dù. . . . . .
. . . . . .
Ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn của đám đông.
“Bệ hạ, Mạt vương phi đang tằng tịu với một người đàn ông ở bên trong! Xin bệ hạ nghiêm trị.” Công chúa Pakistan ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
“Bệ hạ! Nếu đây là thật thì xin hãy trừng trị nghiêm khắc kẻ làm ô nhục hoàng thất!” Một đám thành viên hoàng thất quỳ xuống.
Chỉ có Thần Y im lặng, rất im lặng.
“Bệ hạ, Vương phi làm nhục quốc thể xin hãy ban chết ngay lập tức!”
Một đám người lại ép buộc Thần Y.
Một màn này giống như ba năm trước.
Có điều lúc ấy, người bị bọn họ yêu cầu ban chết, là Thần Y.
. . . . . .
Cuối cùng Phàn Dực Á kêu to một tiếng, dịch thể tiến hết vào cơ thể cô.
Dần dần, đôi mắt anh cũng trở nên tỉnh táo.
Anh vẫn áp lên cơ thể trần trụi của cô, vật kia của anh còn ở trong cô.
Bọn họ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tâm đối tâm.
“Thật xin lỗi…” Anh mở miệng, bắt đầu ân hận.
Vừa rồi thân thể anh không nghe đầu óc điều khiển nữa, tất cả đều bị dục vọng sai khiến.
“Phàn Dực Á, anh thật chẳng ra sao.” Cô lại nở nụ cười, có vẻ lạnh lùng, thì ra khi tới hiểm cảnh, ngược lại không còn thấy sợ hãi nữa.
Anh đúng là chẳng ra sao, lần đầu tiên bị người phụ nữ ác độc của mình bỏ thuốc, lần này lại bị một người phụ nữ ác độc khác bỏ thuốc.
“Phàn Dực Á, anh có sợ chết không?” Cô hỏi anh, giọng điệu ra vẻ thoải mái.
Cuối cùng lại là cô liên lụy đến anh.
“Có ý gì?” Anh đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn ở trong cơ thể cô như trước, bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc.
“Thần Y phải xử tử chúng ta.” Cô nói hậu quả cho anh.
Thân bất do kỷ, cô đánh mất trinh tiết, khiến cho Thần Y chịu sỉ nhục đầy trời, vô tình nhất là đế vương, có rất nhiều chuyện mà Thần Y không thể cố chấp quyết định được.
Về phần anh, cô sẽ hết sức cần xin Thần Y buông tha cho anh.
Anh lắc đầu.
Cô ở đâu, anh sẽ ở đấy.
Trái tim cả hai đều trở nên kiên định, “Mặc quần áo vào đi, nếu không mở cửa chắc bọn họ sẽ phá cửa vào đấy.”
Cô cười khổ.
Người bên ngoài cửa chắc đã nghe ít nhiều tiếng động trong này.
Nếu không phải Thần Y vẫn im lặng đứng ngoài kia, chỉ e đám người đó đã phá cửa vào từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.