Quyển 6 - Chương 6
Đản Đản 1133
11/05/2015
Ả-rập là quốc gia quân chủ chuyên chế, lấy đạo Hồi làm tôn giáo chính thức, phần lớn đất nước là sa mạc, mùa hạ nóng bức khô ráo, nhiệt độ cao nhất có thể lên tới hơn 50 độ, mùa đông thì khí hậu có vẻ ôn hòa hơn. Công nghiệp dầu mỏ là ngành kinh tế trụ cột của Ả-rập, là quốc gia có tài nguyên dầu mỏ lớn nhất thế giới.
Nghe nói, dưới sự dẫn dắt của quốc vương mới, Ả-rập đã bắt đầu coi trọng việc phát triển nông nghiệp, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp liên tiếp được đưa ra khiến cho quốc gia phát triển càng nhanh hơn.
Ở Ả-rập, quốc vương cũng là người chỉ huy tối cao của lực lượng vũ trang, cho nên ba năm trước, ở đây xảy ra việc giết quốc vương cũ, người mới lên ngôi, khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Quốc vương cũ tàn bạo, quốc vương mới lại mềm mỏng, tài năng, trong ba năm ngắn ngủi, người dân đều rất khâm phục.
Ả-rập là đất nước coi trọng nam giới, luật lệ cũng vô cùng khắc nghiệt, tất cả nữ giới khi ra ngoài đều mặc áo đen, dùng khăn che mặt, hơn nữa trừ khi đi nhà thờ đạo Hồi, bình thường không được ra khỏi nhà.
Ở Ả rập có một điểm đặc biệt, gần như nhà nào cũng có bốn phòng giống nhau như đúc bố trí song song nhau, bởi vì đàn ông Ả-rập được phép cưới bốn vợ, vì thế việc ăn mặc ngủ nghỉ của bốn vợ cũng phải công bằng với nhau.
Nhưng quốc vương Ả rập trẻ tuổi lại khác với những người đàn ông Ả rập khác, đến nay chỉ có hai vị vương phi.
Một vị là công chúa Pakistan.
Người còn lại là một phụ nữ phương đông thần bí.
Quốc vương hiện giờ là Thần Y Abdulla vì chỉ cưới hai vị vương phi nên dưới gối cũng rất thưa thớt, chỉ có một hoàng tử mới hai tuổi – Ban Đạt.
Diệp Thánh Kiệm nói rất đúng, cho dù anh vung tiền như rác ở Ả rập thì cũng chỉ có thể đứng nhìn cửa từ xa mà than thở.
Hiện giờ anh đã trở nên rất mạnh.
Nhưng cho dù Phàn gia phú khả địch quốc, đối với hoàng thất Ả-rập cũng chỉ là trứng gà và tảng đá mà thôi.
Không có gia cảnh chính trị, muốn gặp mặt quốc vương đã khó, càng không nói tới vị vương phi thần bí kia.
Nhưng bất kể là ai cũng không thể khuyên được anh.
Quyết tâm của anh rất mãnh liệt, anh nhất định phải xác nhận vương phi gì gì kia không phải là cô!
Vì thế, cuối cùng cũng tìm được một cửa.
Có tin tức rằng năm trước vùng Tứ Xuyên Trung Quốc xảy ra động đất, Ả-rập đã viện trợ rất nhiều, là quốc gia viện trợ lớn nhất cho Trung Quốc.
Vì thế bộ ngoại giao Trung Quốc cho đặc phái viên tới Ả-rập để bày tỏ lòng biết ơn.
Mà theo nghi lễ của Ả-rập thì quốc vương và vương phi sẽ tự mình tiếp đãi.
Anh và Diệp Thánh Kiệm nhờ vào rất nhiều quan hệ mới có thể vào được danh sách đoàn ngoại giao Trung Quốc.
Hoàng cung Ả-rập kim bích huy hoàng, là tượng trưng của xa hoa, quyền lực, giàu có, kiến trúc mái vòm lớn nhất thế giới, diện tích bên trong lên tới cả trăm héc-ta, người hầu phải dùng đến cả xe gôn để đi lại, hàng ngàn chùm đèn pha lê sang trọng bật suốt cả ngày đêm.
Hoàng cung Ả-rập có tổng cộng sáu tầng, tầng thứ sáu là nơi cấm, chỉ có quốc vương Ả rập, vương phi và hoàng tử mới có thể vào, ai đi nhầm cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Dựa theo sắp xếp, anh và Diệp Thánh Kiệm được phân ở tầng hai.
“Oh, my God! Nơi này thật xa hoa, chỉ là một căn phòng khách thôi mà ‘đẳng cấp’ xa hoa cũng vượt cả phòng tôi nhiều lắm!” Diệp Thánh Kiệm nhìn căn phòng, không thôi tán thưởng.
“Cậu nói người phụ nữ phương đông kia có phải Hạ Vũ Mạt không?” Việc này Diệp Thánh Kiệm hoàn toàn chỉ muốn xem trò vui, “Phòng ăn hoàng thất có tới hai mươi mấy gian, muốn tìm một người nào đó đúng là không dễ!”
Anh mím môi không nói một lời.
“Vốn dĩ Bin Laden nói: lấy một người vợ giống như đi bộ. Lấy hai người vợ là đi xe đạp, sẽ nhanh hơn là đi bộ, nhưng không chắc chắn. Lấy ba người thì là xe ba bánh, chắc chắn rồi nhưng vẫn có vẻ chậm. Nếu lấy bốn vợ, à! Đây mới là lý tưởng nhất!” Diệp Thánh Kiệm hài hước mở hai tay ra, tâm trạng vô cùng tốt, “Đàn ông Ả-rập đúng là những người hạnh phúc nhất thế giới! Ngay cả tôi cũng động lòng muốn nhập quốc tịch Ả-rập!”
Không bị Diệp Thánh Kiệm chọc cười, anh nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng trầm xuống.
Nhưng Diệp Thánh Kiệm thì vẫn vô cùng hưng phấn, “Cậu có biết không, quốc vương đương nhiệm của Ả rập có bao nhiêu hoàng tử cùng tuổi hắn không? Cả nghìn người đấy! Cậu biết cha của vua hiện giờ cưới bao nhiêu vợ không? 145 người! Trời ơi, quá sung sướng!”
“Không phải chỉ có thể lấy bốn vợ thôi sao?” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn.
“Cậu không hiểu đâu! Ở Ả rập, ly hôn là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần người đàn ông nói một câu ‘tôi không cần cô’ là xong!” Diệp Thánh Kiệm cười to, “Nghe nói câu đấy quốc vương trước nói hơn trăm lần rồi!”
Ánh mắt anh u ám như đêm, “Còn gì nữa? Quốc vương Thần Y đã cưới bao nhiêu lần rồi?…”
“Ở Ả rập, quốc vương Thần Y là người không muốn hưởng phúc nhất đấy, 25 tuổi mới cưới công chúa Pakistan, nghe nói sau khi kết hôn thì hắn rất lạnh lùng với vị công chúa nóng nảy này. Chưa đến một năm sau liền cưới một phụ nữ thần bí khác, năm tiếp theo, vị vương phi phương đông này sinh cho hắn một hoàng tử, nghe nói quốc vương Thần Y cực yêu chiều huyết mạch duy nhất này, đứa trẻ mới hai tuổi mà mỗi tuần cũng có đến năm, sáu trăm vạn đô la Mĩ để tiêu vặt, toàn bộ đều do Vương phi cất giữ.”
“Hơn nữa nghe nói trang sức mà hắn mua cho vị Vương phi kia chưa từng ít hơn một triệu đô đâu.”
Diệp Thánh Kiệm vỗ vai anh, thông cảm nói, “Nếu người phụ nữ kia là Hạ Vũ Mạt, A Á, cậu xong rồi! So hào phòng với quốc vương Ả – rập quả thật là không biết lượng sức!”
“Đừng nói nữa!” Anh hất tay Diệp Thánh Kiệm, “Không phải là cô ấy! Tôi tới đây chỉ để chắc chắn rằng không phải là cô ấy mà thôi.”
“A Á, Nhã Nhi nói suy thoái kinh tế vừa rồi, việc làm ăn của câu lạc bộ đêm ảnh hưởng rất nhiều, liên tục bị lỗ, anh Đinh lại dồn một lượng tiền lớn để nâng đỡ ngôi sao mới, ngay cả bất động sản cũng bị mất giá khiến cho việc quay vòng tiền không ổn, quốc vương Ả rập cho anh ta mượn luôn 10 triệu đô… Việc này gần đây Nhã Nhi mới biết…” Đúng là dọa chết người, lúc ấy anh Đinh vất vả lắm mới liên hệ được với Hạ Vũ Mạt, cô lại vô cùng thản nhiên nói tiên sinh nhà cô sẽ cho anh vay, không cần khách sáo, cũng không cần lo trả nợ ngay.
“Tiên sinh” trong miệng Hạ Vũ Mạt có phải quốc vương Ả – rập hay không, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng Diệp Thánh Kiệm vẫn không dám ngắt lời.
Vợ trước lại gả cho quốc vương, kích thích đến mức này thì người đàn ông nào chịu được chứ?
Hơn nữa… Diệp Thánh Kiệm không có ý tốt, lại còn tỏ ra thương cảm nhìn ‘chỗ đó’ của người nào đấy, “A Á… nghe nói đàn ông Ả rập về khoản ấy rất mạnh… Trước kia bảo cậu ra ngoài chơi bời với tôi thì cậu lại không nghe!” Thật là thông cảm…
Mặt Phàn Dực Á xanh mét, túm lấy cổ Diệp Thánh Kiệm, nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ, “Người, phụ, nữ, kia, không, phải, cô, ấy!”
“A Á!” Tuy bị tóm cổ đến không thở nổi, nhưng Diệp Thánh Kiệm dần trở nên nghiêm chỉnh, “Khụ… Nếu thật sự là, là cô ấy… Lúc nữa cậu nhất định phải, phải kiềm chế bản thân… Đối với phụ nữ của quốc vương, bất kính là mất đầu đấy!” Bị túm quá chặt, vất vả lắm anh ta mới nói xong câu nhắc nhở.
Anh không muốn khi quay về chỉ có thể mang theo tro cốt của Phàn Dực Á!
Buông lỏng tay ra, Diệp Thánh Kiệm liền trượt xuống.
“Thánh Kiệm, không phải cô ấy đâu!” Anh nói rất nghiêm túc.
“A Á..” Đối mặt với sự thật đi…
Diệp Thánh Kiệm không biết nên mở miệng thế nào thì có tiếng vang, “Các vị khách tôn quý, quốc vương bệ hạ mời các ngài vào chỗ ngồi, hai mươi phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu.” Người hầu ở cửa đã cung kính hành lễ với bọn họ.
Người hầu cung kính dẫn đường, bọn họ và đoàn ngoại giao đặc biệt lần lượt ngồi xuống.
Ngay cả phòng ăn của hoàng cung Ả rập cũng vô cùng xa hoa, bàn ăn, ghế ngồi đều rất sang trọng, bàn ăn dài mấy chục mét, không chỉ riêng chỗ ngồi mà ngay cả dụng cụ để ăn cũng là vàng ròng.
“Quốc vương bệ hạ, mời vào phòng!” Người hầu nam hô to, một người mặc trang phục truyền thống của Ả rập, áo dài màu vàng nhạt, đội một chiếc khăn, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nụ cười cao quý, đi vào phòng tiệc.
Mà bọn họ cũng vì việc có phụ nữ tham gia tiệc tối nên phải theo phép lịch sự ở đây, mỗi người đội một chiếc khăn để tránh làm người đẹp kinh ngạc.
Nhìn rõ người đàn ông đội khăn vàng kia, tâm trạng của anh càng thêm căng thẳng, quả nhiên là người đàn ông anh đã gặp ở Hawai.
“Vương phi, mời vào tiệc!” Một người phụ nữ mặc đồ đen, khăn bạc che mặt nhưng không thể che giấu nổi vẻ kiêu căng, ngồi xuống bên cạnh quốc vương.
“Tôi nói rồi, không phải mà.” Cả người Phàn Dực Á đều như xẹp xuống, thoải mái, nói nhỏ với Diệp Thánh Kiệm.
Thì ra, trong vô thức, khi người phụ nữ mặc đồ đen kia đi vào, anh lo lắng đển toát mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ, xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?…” Người hầu nam nhỏ giọng hỏi.
Không ngờ quốc vương lại giơ tay ngăn lại, nói, “Chờ một chút! Mạt vương phi còn chưa tới.”
“Bệ hạ, vừa rồi vương phi phái người đến báo tin rằng tiểu hoàng tử đang ầm mĩ không chịu đi ngủ, nương nương không thể tới được.”
“Bệ hạ, vương phi đúng là được sủng nên kiêu ngạo!” Công chúa Pakistan nhếch môi, ánh mắt đầy ghen tị ác độc lóe lên.
“Công chúa chưa từng nuôi con nên đương nhiên không hiểu vất vả trong đó.” Khóe môi Thần Y khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại vẫn có vẻ lạnh lùng, “Đi mời Mạt vương phi đi.” Anh quay đầu nói với người hầu.
Người ta nói đàn ông Ả rập cần phải đối xử công bằng với các vợ, đây là điều cực kỳ quan trọng, nhưng thật ra người không thể công bằng nhất lại là quốc vương, trong hoàng cung ai cũng biết điện hạ Thần Y vô cùng yêu chiều Mạt vương phi, mỗi đêm đều ở lại phòng Mạt vương phi, mưa móc không ngừng, khiến công chúa Pakistan vô cùng oán hận.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói chuyện ôn hòa, khách sáo về tình hữu hảo giữa hai quốc gia.
Không lâu sau.
Cửa lớn phòng tiệc bất ngờ mở ra.
Một người phụ nữ cao gầy, cũng mặc đồ đen, nhẹ nhàng bước vào, mỗi bước đi của cô đều vô cùng tao nhã, có vẻ quý phái trời sinh.
“Bệ hạ, xin thứ lỗi.” Cô đưa tay lên trước ngực, cung kính làm lễ.
Khăn che mặt thấp xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp.
Thần Y lập tức đứng lên đi về phía cô.
Khuôn mặt dưới khăn vô cùng dịu dàng.
“Vương phi vất vả rồi, không cần hành lễ.” Anh nắm tay cô, dịu dàng đưa cô đi đến trước mặt mọi người.
“Đây là vương phi của bản vương, yến hội đêm nay đều do cô ấy vất vả chuẩn bị.”
“Các vị, hoan nghênh tới Ả rập, có gì không chu toàn mong các vị bỏ qua!” Cô vỗ hai tay, tao nhã hành lễ.
Tiếng Trung vô cùng tốt.
Tiếng vỗ tay trong buổi tiệc vang lên như sấm.
Ngoại trừ trong góc xa xôi, có một người đàn ông như bị sét đánh, cứng đờ ở đấy.
Đôi mắt trong trẻo dưới khăn che mặt kia, bất kể thế nào anh cũng không thể nhầm.
Vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng càng thêm quyến rũ.
Nghe nói, dưới sự dẫn dắt của quốc vương mới, Ả-rập đã bắt đầu coi trọng việc phát triển nông nghiệp, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp liên tiếp được đưa ra khiến cho quốc gia phát triển càng nhanh hơn.
Ở Ả-rập, quốc vương cũng là người chỉ huy tối cao của lực lượng vũ trang, cho nên ba năm trước, ở đây xảy ra việc giết quốc vương cũ, người mới lên ngôi, khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Quốc vương cũ tàn bạo, quốc vương mới lại mềm mỏng, tài năng, trong ba năm ngắn ngủi, người dân đều rất khâm phục.
Ả-rập là đất nước coi trọng nam giới, luật lệ cũng vô cùng khắc nghiệt, tất cả nữ giới khi ra ngoài đều mặc áo đen, dùng khăn che mặt, hơn nữa trừ khi đi nhà thờ đạo Hồi, bình thường không được ra khỏi nhà.
Ở Ả rập có một điểm đặc biệt, gần như nhà nào cũng có bốn phòng giống nhau như đúc bố trí song song nhau, bởi vì đàn ông Ả-rập được phép cưới bốn vợ, vì thế việc ăn mặc ngủ nghỉ của bốn vợ cũng phải công bằng với nhau.
Nhưng quốc vương Ả rập trẻ tuổi lại khác với những người đàn ông Ả rập khác, đến nay chỉ có hai vị vương phi.
Một vị là công chúa Pakistan.
Người còn lại là một phụ nữ phương đông thần bí.
Quốc vương hiện giờ là Thần Y Abdulla vì chỉ cưới hai vị vương phi nên dưới gối cũng rất thưa thớt, chỉ có một hoàng tử mới hai tuổi – Ban Đạt.
Diệp Thánh Kiệm nói rất đúng, cho dù anh vung tiền như rác ở Ả rập thì cũng chỉ có thể đứng nhìn cửa từ xa mà than thở.
Hiện giờ anh đã trở nên rất mạnh.
Nhưng cho dù Phàn gia phú khả địch quốc, đối với hoàng thất Ả-rập cũng chỉ là trứng gà và tảng đá mà thôi.
Không có gia cảnh chính trị, muốn gặp mặt quốc vương đã khó, càng không nói tới vị vương phi thần bí kia.
Nhưng bất kể là ai cũng không thể khuyên được anh.
Quyết tâm của anh rất mãnh liệt, anh nhất định phải xác nhận vương phi gì gì kia không phải là cô!
Vì thế, cuối cùng cũng tìm được một cửa.
Có tin tức rằng năm trước vùng Tứ Xuyên Trung Quốc xảy ra động đất, Ả-rập đã viện trợ rất nhiều, là quốc gia viện trợ lớn nhất cho Trung Quốc.
Vì thế bộ ngoại giao Trung Quốc cho đặc phái viên tới Ả-rập để bày tỏ lòng biết ơn.
Mà theo nghi lễ của Ả-rập thì quốc vương và vương phi sẽ tự mình tiếp đãi.
Anh và Diệp Thánh Kiệm nhờ vào rất nhiều quan hệ mới có thể vào được danh sách đoàn ngoại giao Trung Quốc.
Hoàng cung Ả-rập kim bích huy hoàng, là tượng trưng của xa hoa, quyền lực, giàu có, kiến trúc mái vòm lớn nhất thế giới, diện tích bên trong lên tới cả trăm héc-ta, người hầu phải dùng đến cả xe gôn để đi lại, hàng ngàn chùm đèn pha lê sang trọng bật suốt cả ngày đêm.
Hoàng cung Ả-rập có tổng cộng sáu tầng, tầng thứ sáu là nơi cấm, chỉ có quốc vương Ả rập, vương phi và hoàng tử mới có thể vào, ai đi nhầm cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Dựa theo sắp xếp, anh và Diệp Thánh Kiệm được phân ở tầng hai.
“Oh, my God! Nơi này thật xa hoa, chỉ là một căn phòng khách thôi mà ‘đẳng cấp’ xa hoa cũng vượt cả phòng tôi nhiều lắm!” Diệp Thánh Kiệm nhìn căn phòng, không thôi tán thưởng.
“Cậu nói người phụ nữ phương đông kia có phải Hạ Vũ Mạt không?” Việc này Diệp Thánh Kiệm hoàn toàn chỉ muốn xem trò vui, “Phòng ăn hoàng thất có tới hai mươi mấy gian, muốn tìm một người nào đó đúng là không dễ!”
Anh mím môi không nói một lời.
“Vốn dĩ Bin Laden nói: lấy một người vợ giống như đi bộ. Lấy hai người vợ là đi xe đạp, sẽ nhanh hơn là đi bộ, nhưng không chắc chắn. Lấy ba người thì là xe ba bánh, chắc chắn rồi nhưng vẫn có vẻ chậm. Nếu lấy bốn vợ, à! Đây mới là lý tưởng nhất!” Diệp Thánh Kiệm hài hước mở hai tay ra, tâm trạng vô cùng tốt, “Đàn ông Ả-rập đúng là những người hạnh phúc nhất thế giới! Ngay cả tôi cũng động lòng muốn nhập quốc tịch Ả-rập!”
Không bị Diệp Thánh Kiệm chọc cười, anh nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, tâm trạng trầm xuống.
Nhưng Diệp Thánh Kiệm thì vẫn vô cùng hưng phấn, “Cậu có biết không, quốc vương đương nhiệm của Ả rập có bao nhiêu hoàng tử cùng tuổi hắn không? Cả nghìn người đấy! Cậu biết cha của vua hiện giờ cưới bao nhiêu vợ không? 145 người! Trời ơi, quá sung sướng!”
“Không phải chỉ có thể lấy bốn vợ thôi sao?” Giọng anh trầm xuống, khàn khàn.
“Cậu không hiểu đâu! Ở Ả rập, ly hôn là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần người đàn ông nói một câu ‘tôi không cần cô’ là xong!” Diệp Thánh Kiệm cười to, “Nghe nói câu đấy quốc vương trước nói hơn trăm lần rồi!”
Ánh mắt anh u ám như đêm, “Còn gì nữa? Quốc vương Thần Y đã cưới bao nhiêu lần rồi?…”
“Ở Ả rập, quốc vương Thần Y là người không muốn hưởng phúc nhất đấy, 25 tuổi mới cưới công chúa Pakistan, nghe nói sau khi kết hôn thì hắn rất lạnh lùng với vị công chúa nóng nảy này. Chưa đến một năm sau liền cưới một phụ nữ thần bí khác, năm tiếp theo, vị vương phi phương đông này sinh cho hắn một hoàng tử, nghe nói quốc vương Thần Y cực yêu chiều huyết mạch duy nhất này, đứa trẻ mới hai tuổi mà mỗi tuần cũng có đến năm, sáu trăm vạn đô la Mĩ để tiêu vặt, toàn bộ đều do Vương phi cất giữ.”
“Hơn nữa nghe nói trang sức mà hắn mua cho vị Vương phi kia chưa từng ít hơn một triệu đô đâu.”
Diệp Thánh Kiệm vỗ vai anh, thông cảm nói, “Nếu người phụ nữ kia là Hạ Vũ Mạt, A Á, cậu xong rồi! So hào phòng với quốc vương Ả – rập quả thật là không biết lượng sức!”
“Đừng nói nữa!” Anh hất tay Diệp Thánh Kiệm, “Không phải là cô ấy! Tôi tới đây chỉ để chắc chắn rằng không phải là cô ấy mà thôi.”
“A Á, Nhã Nhi nói suy thoái kinh tế vừa rồi, việc làm ăn của câu lạc bộ đêm ảnh hưởng rất nhiều, liên tục bị lỗ, anh Đinh lại dồn một lượng tiền lớn để nâng đỡ ngôi sao mới, ngay cả bất động sản cũng bị mất giá khiến cho việc quay vòng tiền không ổn, quốc vương Ả rập cho anh ta mượn luôn 10 triệu đô… Việc này gần đây Nhã Nhi mới biết…” Đúng là dọa chết người, lúc ấy anh Đinh vất vả lắm mới liên hệ được với Hạ Vũ Mạt, cô lại vô cùng thản nhiên nói tiên sinh nhà cô sẽ cho anh vay, không cần khách sáo, cũng không cần lo trả nợ ngay.
“Tiên sinh” trong miệng Hạ Vũ Mạt có phải quốc vương Ả – rập hay không, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng Diệp Thánh Kiệm vẫn không dám ngắt lời.
Vợ trước lại gả cho quốc vương, kích thích đến mức này thì người đàn ông nào chịu được chứ?
Hơn nữa… Diệp Thánh Kiệm không có ý tốt, lại còn tỏ ra thương cảm nhìn ‘chỗ đó’ của người nào đấy, “A Á… nghe nói đàn ông Ả rập về khoản ấy rất mạnh… Trước kia bảo cậu ra ngoài chơi bời với tôi thì cậu lại không nghe!” Thật là thông cảm…
Mặt Phàn Dực Á xanh mét, túm lấy cổ Diệp Thánh Kiệm, nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ, “Người, phụ, nữ, kia, không, phải, cô, ấy!”
“A Á!” Tuy bị tóm cổ đến không thở nổi, nhưng Diệp Thánh Kiệm dần trở nên nghiêm chỉnh, “Khụ… Nếu thật sự là, là cô ấy… Lúc nữa cậu nhất định phải, phải kiềm chế bản thân… Đối với phụ nữ của quốc vương, bất kính là mất đầu đấy!” Bị túm quá chặt, vất vả lắm anh ta mới nói xong câu nhắc nhở.
Anh không muốn khi quay về chỉ có thể mang theo tro cốt của Phàn Dực Á!
Buông lỏng tay ra, Diệp Thánh Kiệm liền trượt xuống.
“Thánh Kiệm, không phải cô ấy đâu!” Anh nói rất nghiêm túc.
“A Á..” Đối mặt với sự thật đi…
Diệp Thánh Kiệm không biết nên mở miệng thế nào thì có tiếng vang, “Các vị khách tôn quý, quốc vương bệ hạ mời các ngài vào chỗ ngồi, hai mươi phút nữa tiệc tối sẽ bắt đầu.” Người hầu ở cửa đã cung kính hành lễ với bọn họ.
Người hầu cung kính dẫn đường, bọn họ và đoàn ngoại giao đặc biệt lần lượt ngồi xuống.
Ngay cả phòng ăn của hoàng cung Ả rập cũng vô cùng xa hoa, bàn ăn, ghế ngồi đều rất sang trọng, bàn ăn dài mấy chục mét, không chỉ riêng chỗ ngồi mà ngay cả dụng cụ để ăn cũng là vàng ròng.
“Quốc vương bệ hạ, mời vào phòng!” Người hầu nam hô to, một người mặc trang phục truyền thống của Ả rập, áo dài màu vàng nhạt, đội một chiếc khăn, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nụ cười cao quý, đi vào phòng tiệc.
Mà bọn họ cũng vì việc có phụ nữ tham gia tiệc tối nên phải theo phép lịch sự ở đây, mỗi người đội một chiếc khăn để tránh làm người đẹp kinh ngạc.
Nhìn rõ người đàn ông đội khăn vàng kia, tâm trạng của anh càng thêm căng thẳng, quả nhiên là người đàn ông anh đã gặp ở Hawai.
“Vương phi, mời vào tiệc!” Một người phụ nữ mặc đồ đen, khăn bạc che mặt nhưng không thể che giấu nổi vẻ kiêu căng, ngồi xuống bên cạnh quốc vương.
“Tôi nói rồi, không phải mà.” Cả người Phàn Dực Á đều như xẹp xuống, thoải mái, nói nhỏ với Diệp Thánh Kiệm.
Thì ra, trong vô thức, khi người phụ nữ mặc đồ đen kia đi vào, anh lo lắng đển toát mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ, xin hỏi có thể bắt đầu được chưa?…” Người hầu nam nhỏ giọng hỏi.
Không ngờ quốc vương lại giơ tay ngăn lại, nói, “Chờ một chút! Mạt vương phi còn chưa tới.”
“Bệ hạ, vừa rồi vương phi phái người đến báo tin rằng tiểu hoàng tử đang ầm mĩ không chịu đi ngủ, nương nương không thể tới được.”
“Bệ hạ, vương phi đúng là được sủng nên kiêu ngạo!” Công chúa Pakistan nhếch môi, ánh mắt đầy ghen tị ác độc lóe lên.
“Công chúa chưa từng nuôi con nên đương nhiên không hiểu vất vả trong đó.” Khóe môi Thần Y khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại vẫn có vẻ lạnh lùng, “Đi mời Mạt vương phi đi.” Anh quay đầu nói với người hầu.
Người ta nói đàn ông Ả rập cần phải đối xử công bằng với các vợ, đây là điều cực kỳ quan trọng, nhưng thật ra người không thể công bằng nhất lại là quốc vương, trong hoàng cung ai cũng biết điện hạ Thần Y vô cùng yêu chiều Mạt vương phi, mỗi đêm đều ở lại phòng Mạt vương phi, mưa móc không ngừng, khiến công chúa Pakistan vô cùng oán hận.
Bộ trưởng bộ ngoại giao nói chuyện ôn hòa, khách sáo về tình hữu hảo giữa hai quốc gia.
Không lâu sau.
Cửa lớn phòng tiệc bất ngờ mở ra.
Một người phụ nữ cao gầy, cũng mặc đồ đen, nhẹ nhàng bước vào, mỗi bước đi của cô đều vô cùng tao nhã, có vẻ quý phái trời sinh.
“Bệ hạ, xin thứ lỗi.” Cô đưa tay lên trước ngực, cung kính làm lễ.
Khăn che mặt thấp xuống, lộ ra đôi mắt xinh đẹp.
Thần Y lập tức đứng lên đi về phía cô.
Khuôn mặt dưới khăn vô cùng dịu dàng.
“Vương phi vất vả rồi, không cần hành lễ.” Anh nắm tay cô, dịu dàng đưa cô đi đến trước mặt mọi người.
“Đây là vương phi của bản vương, yến hội đêm nay đều do cô ấy vất vả chuẩn bị.”
“Các vị, hoan nghênh tới Ả rập, có gì không chu toàn mong các vị bỏ qua!” Cô vỗ hai tay, tao nhã hành lễ.
Tiếng Trung vô cùng tốt.
Tiếng vỗ tay trong buổi tiệc vang lên như sấm.
Ngoại trừ trong góc xa xôi, có một người đàn ông như bị sét đánh, cứng đờ ở đấy.
Đôi mắt trong trẻo dưới khăn che mặt kia, bất kể thế nào anh cũng không thể nhầm.
Vẫn bình tĩnh như xưa, nhưng càng thêm quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.