Chương 1702: Bữa tối vui vẻ
Lạc Thanh Du
30/05/2021
Chiến Hàn Quân đáp: “Vậy em cẩn thận một chút”
“Ừm”
Trang Linh đem đồ ăn chuyển ra ngoài, vừa đi đến cửa, Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên kêu to một tiếng: “AI”
Trang Linh giật mình, toàn bộ đĩa bánh trứng trong tay đều rơi xuống mặt đất.
Trang Linh căm phẫn đưa mắt trừng.
Nghiêm Mặc Hàn. Nghiêm Mặc Hàn tủi thân chỉ chỉ từ điển: “Anh đặt tên cho cháu em”
Hóa ra là tìm thấy tên hay, vui vẻ đến nỗi hét lên.
Trang Linh xót thương những miếng bánh, cúi người xuống nhặt chúng lên.
Chiến Hàn Quân bước vội đến, đỡ Trang Linh dậy, nói: “Không sao”
Trang Linh buồn bã đáp: “Lãng phí quá”
“Không lãng phí, vừa nấy em ăn rồi. Vốn dĩ để cho em đỡ thèm thôi, không được ăn nhiều. Chỗ này nhặt lên để Nghiêm Mặc Hàn ăn”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt, khó mà kiềm chế nhìn Chiến Hàn Quân: “Đại ca ơi, tôi nào có phải thùng rác”
Chiến Hàn Quân đáp: “Ai bảo cậu dọa sợ Trang Linh?”
Nghiêm Mặc Hàn ngước nhìn gương mặt đầy sự mất mát của Trang Linh, lại nhớ đến tối qua vô tình dọa đến cô, hại cô bệnh cũ tái phát, trong lòng cảm thấy tội lỗi, để làm Trang Linh vui, lớn giọng đáp: “Được rồi được rồi, đừng xụ mặt xuống nữa, đem về đây, anh ăn hết chúng nó luôn”
Chiến Hàn Quân chuyển qua, dúi vào lòng Nghiêm Mặc Hàn, làm bộ hung dữ đe dọa: “Nhớ lấy, lần sau đừng có ồn ào to tiếng”
Nghiêm Mặc Hàn than oán: “Nhà anh cấm kị nhiều thật”
Hàn Quân cầm lấy miếng bánh nhét vào mồm anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn nhai miếng bánh, gương mặt vài giây trươc còn chất chứa hận thù cay đẳng phút chốc trở nên tươi sáng: “Ngon mà”
Anh Nguyệt ngửi thấy mùi hương thơm phưng phức cũng rất muốn ăn, nhưng nghĩ đến bánh được nhặt từ nền nhà lên, lại có chút do dự.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh Nguyệt, ngon thật mà. Em có muốn ăn thử không?”
“Con trai có ăn được không?” Anh Nguyệt hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn đáp: “Sao lại không ăn được? Ăn mày ngoài kia làm gì có ngày nào.
không ăn cơm thừa canh cặn trong thùng rác đâu, bon họ vẫn cứ sống tốt đấy thôi”
Anh Nguyệt bị thuyết phục triệt để, cầm bánh đưa lên miệng cần.
Ăn xong đĩa bánh, đến lượt ăn món chính, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn phong phú, Nghiêm Mặc Hàn tức đến nỗi đập đầu xuống bàn ăn: “Sớm biết vẫn còn nhiều món ngon như vậy, anh đã không ăn nhiều bánh trứng thế rồi”
Chiến Hàn Quân gắp thức ăn cho Trang Linh, vợ chồng hai người ăn rất ngon miệng.
Anh Nguyệt dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trang Linh, từ bữa cơm tinh tế đẹp mắt này, cô nhìn ra được tình yêu của anh hai dành cho chị Trang Linh.
Anh hai rất yêu chị Trang Linh, không chỉ là trong lời nói, mà càng là trong hành động.
Người con trai như vậy, đáng để chị Trang Linh dựa vào cả đời.
“Chị Trang Linh, chị về Hà Nội không?”
Anh Nguyệt đột nhiên hỏi đến.
Cô chỉ đột nhiên muốn biết, chị Trang Linh sẽ đáp trả phần tình cảm này của anh hai như thế nào.
Dù gì, theo Anh Nguyệt thấy, đem Chiến Hàn Quân nhốt trong thành phố Vân Vũ bé nhỏ này, đối với anh thật không công bằng.
Chiến Hàn Quân liếc ánh mắt cảnh cáo về phía Anh Nguyệt: “Em đừng có nhắc đến chuyện không nên nhắc”
Anh Nguyệt nửa hiểu nửa không, vậy nên Trang Linh không đồng ý về Hà Nội sao? Chị ấy không muốn trả anh hai cho nhà họ Chiến, cho Á Châu sao?
Anh Nguyệt cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Trang Linh đột nhiên lên tiếng: “Chuyện có về Hà Nội không, khi nào về Hà Nội để anh của em quyết định”
Anh Nguyệt ngẩn người liếc nhìn Chiến Hàn Quân, hóa ra là do anh hai không muốn quay về sao?
“Ừm”
Trang Linh đem đồ ăn chuyển ra ngoài, vừa đi đến cửa, Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên kêu to một tiếng: “AI”
Trang Linh giật mình, toàn bộ đĩa bánh trứng trong tay đều rơi xuống mặt đất.
Trang Linh căm phẫn đưa mắt trừng.
Nghiêm Mặc Hàn. Nghiêm Mặc Hàn tủi thân chỉ chỉ từ điển: “Anh đặt tên cho cháu em”
Hóa ra là tìm thấy tên hay, vui vẻ đến nỗi hét lên.
Trang Linh xót thương những miếng bánh, cúi người xuống nhặt chúng lên.
Chiến Hàn Quân bước vội đến, đỡ Trang Linh dậy, nói: “Không sao”
Trang Linh buồn bã đáp: “Lãng phí quá”
“Không lãng phí, vừa nấy em ăn rồi. Vốn dĩ để cho em đỡ thèm thôi, không được ăn nhiều. Chỗ này nhặt lên để Nghiêm Mặc Hàn ăn”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt, khó mà kiềm chế nhìn Chiến Hàn Quân: “Đại ca ơi, tôi nào có phải thùng rác”
Chiến Hàn Quân đáp: “Ai bảo cậu dọa sợ Trang Linh?”
Nghiêm Mặc Hàn ngước nhìn gương mặt đầy sự mất mát của Trang Linh, lại nhớ đến tối qua vô tình dọa đến cô, hại cô bệnh cũ tái phát, trong lòng cảm thấy tội lỗi, để làm Trang Linh vui, lớn giọng đáp: “Được rồi được rồi, đừng xụ mặt xuống nữa, đem về đây, anh ăn hết chúng nó luôn”
Chiến Hàn Quân chuyển qua, dúi vào lòng Nghiêm Mặc Hàn, làm bộ hung dữ đe dọa: “Nhớ lấy, lần sau đừng có ồn ào to tiếng”
Nghiêm Mặc Hàn than oán: “Nhà anh cấm kị nhiều thật”
Hàn Quân cầm lấy miếng bánh nhét vào mồm anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn nhai miếng bánh, gương mặt vài giây trươc còn chất chứa hận thù cay đẳng phút chốc trở nên tươi sáng: “Ngon mà”
Anh Nguyệt ngửi thấy mùi hương thơm phưng phức cũng rất muốn ăn, nhưng nghĩ đến bánh được nhặt từ nền nhà lên, lại có chút do dự.
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh Nguyệt, ngon thật mà. Em có muốn ăn thử không?”
“Con trai có ăn được không?” Anh Nguyệt hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn đáp: “Sao lại không ăn được? Ăn mày ngoài kia làm gì có ngày nào.
không ăn cơm thừa canh cặn trong thùng rác đâu, bon họ vẫn cứ sống tốt đấy thôi”
Anh Nguyệt bị thuyết phục triệt để, cầm bánh đưa lên miệng cần.
Ăn xong đĩa bánh, đến lượt ăn món chính, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn phong phú, Nghiêm Mặc Hàn tức đến nỗi đập đầu xuống bàn ăn: “Sớm biết vẫn còn nhiều món ngon như vậy, anh đã không ăn nhiều bánh trứng thế rồi”
Chiến Hàn Quân gắp thức ăn cho Trang Linh, vợ chồng hai người ăn rất ngon miệng.
Anh Nguyệt dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trang Linh, từ bữa cơm tinh tế đẹp mắt này, cô nhìn ra được tình yêu của anh hai dành cho chị Trang Linh.
Anh hai rất yêu chị Trang Linh, không chỉ là trong lời nói, mà càng là trong hành động.
Người con trai như vậy, đáng để chị Trang Linh dựa vào cả đời.
“Chị Trang Linh, chị về Hà Nội không?”
Anh Nguyệt đột nhiên hỏi đến.
Cô chỉ đột nhiên muốn biết, chị Trang Linh sẽ đáp trả phần tình cảm này của anh hai như thế nào.
Dù gì, theo Anh Nguyệt thấy, đem Chiến Hàn Quân nhốt trong thành phố Vân Vũ bé nhỏ này, đối với anh thật không công bằng.
Chiến Hàn Quân liếc ánh mắt cảnh cáo về phía Anh Nguyệt: “Em đừng có nhắc đến chuyện không nên nhắc”
Anh Nguyệt nửa hiểu nửa không, vậy nên Trang Linh không đồng ý về Hà Nội sao? Chị ấy không muốn trả anh hai cho nhà họ Chiến, cho Á Châu sao?
Anh Nguyệt cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Trang Linh đột nhiên lên tiếng: “Chuyện có về Hà Nội không, khi nào về Hà Nội để anh của em quyết định”
Anh Nguyệt ngẩn người liếc nhìn Chiến Hàn Quân, hóa ra là do anh hai không muốn quay về sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.