Chương 54: Cháu đã giao hẹn với người ta rồi
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Khuôn mặt của Chiến Quốc Việt lanh tanh nhìn cô ấy, khó khăn lắm mới gật đầu một cái.
Chiến Anh Nguyệt vui vẻ đến mức ôm lấy Chiến Quốc Việt đang đứng bên cạnh khen ngợi: “Chiến Quốc Việt, cháu thay đổi rồi. Cháu càng lúc càng đáng yêu nha. Cô rút lại lời vừa nói ban nấy. Cháu không có tự kỷ, cũng không mắc chứng tâm thần phân liệt. Cháu là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này”
Khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng của Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Anh, bọn em đi đây.” “Nhớ về sớm một chút” Chiến Hàn Quân lo lắng với theo dặn dò.
Chiến Anh Nguyệt dẫn theo Chiến Quốc Việt rời khỏi biệt thự. Ngồi trên chiếc siêu xe màu đỏ của mình, người cô xinh đẹp bắt đầu ảo tưởng về giấc mơ đưa đứa cháu trai Chiến Quốc Việt đi khắp nơi khoe khoang.
Thế nhưng âm thanh lạnh lùng của Chiến Quốc Việt đã cắt ngang ảo tưởng đẹp đế của cô ấy: “Đi đến khu vui chơi”
Nụ cười trên mặt Chiến Anh Nguyệt trong nháy mắt đông cứng: “Tại sao?” Rõ ràng cô ấy là bề trên, Chiến Quốc Việt chỉ là một đứa nhóc con, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với cô ấy?
“Chiến Quốc Việt, cô phải đi đến công ty điện ảnh truyền hình có việc trước.” Chiến Anh Nguyệt cười híp mắt nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào cũng phải lừa được Chiến Quốc Việt đến công ty điện ảnh truyền hình, để cho toàn bộ người trong giới này nhìn xem Chiến Quốc Việt nhà cô ấy trời sinh đã có gương mặt của minh tinh như thế nào.
Nói không chừng sau này Chiến Quốc Việt thật sự có thể bước chân vào giới điện ảnh, nắm trong tay biết bao nhiêu nhãn hàng đại diện cũng nên.
Chiến Quốc Việt nhìn Chiến Anh Nguyệt, thốt ra mấy chữ: “Kẻ buôn người”
Chiến Anh Nguyệt trợn mắt, thằng nhóc này rõ ràng là đã biết ý đồ của mình rồi: cô nói này, trẻ con có cần phải thông minh như vậy không?”
Chiến Anh Nguyệt cũng không chịu thua, đánh tay lái: “Cô sẽ không đi đến khu vui chơi.”
Chiến Quốc Việt mở của sổ xe: “Vậy thì cháu sẽ nhảy ra ngoài” Chiến Anh Nguyệt sợ đến mức tái mặt, phanh gấp một cái. Chiếc xe dừng lại sau một cú trượt dài hoàn hảo.
Chiến Anh Nguyệt bị dọa cho hoảng sợ, đạp cửa xe bước ra ngoài, lôi Chiến Quốc Việt ra gào lên một trận: “Cháu làm cô sợ chết khiếp có biết không? Cháu nói xem nếu cháu xảy ra chuyện gì, cô làm thế nào ăn nói với bố cháu?”
Chiến Quốc Việt cũng rất tức giận: “Cho cháu đến khu vui chơi.” Chiến Anh Nguyệt nói: “Cháu muốn đến khu vui chơi, nhưng cô muốn đến công ty điện ảnh truyền hình. Cháu nhường cô một chút thì chết người à?” Chiến Quốc Việt nói: “Cháu đã giao hẹn với người ta rồi, không thể thất hứa.
Chiến Anh Nguyệt ngạc nhiên. Chiến Quốc Việt có hẹn với bạn, đây là chuyện từ khi Chiến Quốc Việt sinh ra đến giờ mới thấy.
“Chiến Quốc Việt, người ta là ai?” Chiến Anh Nguyệt còn có một biệt danh khác: Máy Xúc. Bởi vì sở trường của cô ấy chính là đào bới mấy vụ bê bối của người khác.
Chiến Quốc Việt hừ lạnh một tiếng: “Bà tám” Sau đó liền xoay người chạy về phía đường hầm của tòa nhà đối diện.
Chiến Anh Nguyệt sững người: “Này là đang vứt bỏ người cô này sao?” Chiến Anh Nguyệt vừa định đuổi theo, lại nhận ra chiếc xe thể thao của mình vẫn đang đỗ ở ven đường.
Do dự một lúc, trong mắt Chiến Anh Nguyệt lóe lên một tia sáng: “Thằng nhóc kia, cho dù cô cháu có phải bỏ chiếc xe thể thao này, cũng nhất định phải đào ra bí mật nhỏ của cháu” Dứt lời cô ấy liền chạy đuối theo Chiến Quốc Việt.
Chiến Anh Nguyệt vui vẻ đến mức ôm lấy Chiến Quốc Việt đang đứng bên cạnh khen ngợi: “Chiến Quốc Việt, cháu thay đổi rồi. Cháu càng lúc càng đáng yêu nha. Cô rút lại lời vừa nói ban nấy. Cháu không có tự kỷ, cũng không mắc chứng tâm thần phân liệt. Cháu là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này”
Khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng của Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ ghét bỏ.
“Anh, bọn em đi đây.” “Nhớ về sớm một chút” Chiến Hàn Quân lo lắng với theo dặn dò.
Chiến Anh Nguyệt dẫn theo Chiến Quốc Việt rời khỏi biệt thự. Ngồi trên chiếc siêu xe màu đỏ của mình, người cô xinh đẹp bắt đầu ảo tưởng về giấc mơ đưa đứa cháu trai Chiến Quốc Việt đi khắp nơi khoe khoang.
Thế nhưng âm thanh lạnh lùng của Chiến Quốc Việt đã cắt ngang ảo tưởng đẹp đế của cô ấy: “Đi đến khu vui chơi”
Nụ cười trên mặt Chiến Anh Nguyệt trong nháy mắt đông cứng: “Tại sao?” Rõ ràng cô ấy là bề trên, Chiến Quốc Việt chỉ là một đứa nhóc con, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với cô ấy?
“Chiến Quốc Việt, cô phải đi đến công ty điện ảnh truyền hình có việc trước.” Chiến Anh Nguyệt cười híp mắt nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào cũng phải lừa được Chiến Quốc Việt đến công ty điện ảnh truyền hình, để cho toàn bộ người trong giới này nhìn xem Chiến Quốc Việt nhà cô ấy trời sinh đã có gương mặt của minh tinh như thế nào.
Nói không chừng sau này Chiến Quốc Việt thật sự có thể bước chân vào giới điện ảnh, nắm trong tay biết bao nhiêu nhãn hàng đại diện cũng nên.
Chiến Quốc Việt nhìn Chiến Anh Nguyệt, thốt ra mấy chữ: “Kẻ buôn người”
Chiến Anh Nguyệt trợn mắt, thằng nhóc này rõ ràng là đã biết ý đồ của mình rồi: cô nói này, trẻ con có cần phải thông minh như vậy không?”
Chiến Anh Nguyệt cũng không chịu thua, đánh tay lái: “Cô sẽ không đi đến khu vui chơi.”
Chiến Quốc Việt mở của sổ xe: “Vậy thì cháu sẽ nhảy ra ngoài” Chiến Anh Nguyệt sợ đến mức tái mặt, phanh gấp một cái. Chiếc xe dừng lại sau một cú trượt dài hoàn hảo.
Chiến Anh Nguyệt bị dọa cho hoảng sợ, đạp cửa xe bước ra ngoài, lôi Chiến Quốc Việt ra gào lên một trận: “Cháu làm cô sợ chết khiếp có biết không? Cháu nói xem nếu cháu xảy ra chuyện gì, cô làm thế nào ăn nói với bố cháu?”
Chiến Quốc Việt cũng rất tức giận: “Cho cháu đến khu vui chơi.” Chiến Anh Nguyệt nói: “Cháu muốn đến khu vui chơi, nhưng cô muốn đến công ty điện ảnh truyền hình. Cháu nhường cô một chút thì chết người à?” Chiến Quốc Việt nói: “Cháu đã giao hẹn với người ta rồi, không thể thất hứa.
Chiến Anh Nguyệt ngạc nhiên. Chiến Quốc Việt có hẹn với bạn, đây là chuyện từ khi Chiến Quốc Việt sinh ra đến giờ mới thấy.
“Chiến Quốc Việt, người ta là ai?” Chiến Anh Nguyệt còn có một biệt danh khác: Máy Xúc. Bởi vì sở trường của cô ấy chính là đào bới mấy vụ bê bối của người khác.
Chiến Quốc Việt hừ lạnh một tiếng: “Bà tám” Sau đó liền xoay người chạy về phía đường hầm của tòa nhà đối diện.
Chiến Anh Nguyệt sững người: “Này là đang vứt bỏ người cô này sao?” Chiến Anh Nguyệt vừa định đuổi theo, lại nhận ra chiếc xe thể thao của mình vẫn đang đỗ ở ven đường.
Do dự một lúc, trong mắt Chiến Anh Nguyệt lóe lên một tia sáng: “Thằng nhóc kia, cho dù cô cháu có phải bỏ chiếc xe thể thao này, cũng nhất định phải đào ra bí mật nhỏ của cháu” Dứt lời cô ấy liền chạy đuối theo Chiến Quốc Việt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.