Chương 693: Chị không tin anh trai của em không thương chị
Lạc Thanh Du
31/03/2021
Thế nhưng liên tiếp hai đến ba ngày tới, Nghiêm Linh Trang tựa như đã biến mất khỏi thế giới của Chiến Hàn Quân, không hề có chuyện đến làm phiền Hàn Quân.
Trong lòng Chiến Hàn Quân không khỏi phiền não. Anh luôn suy nghĩ, ngày đó anh ác độc với cô như vậy, liệu có phải đã làm tổn thương trái tim của cô, cho nên cô đã tuyệt vọng với anh rồi không?
Điện thoại để trên bàn sách, thỉnh thoảng anh lại nhìn vào điện thoại. Nhưng mà không có tin nhắn, cũng như không có ai gọi tới.
“Linh Trang, bây giờ em đang làm gì vậy?
Có phải em đang nhớ anh như anh nhớ em không?”
Chiến Hàn Quân thở dài một tiếng rồi dựa đầu vào lưng ghế, nhíu chặt mày.
Ở phòng cho thuê.
Nghiêm Linh Trang nằm trên giường, suốt hai ngày nay đã không ăn uống gì.
Anh Nguyệt nhìn Linh Trang nhịn ăn thì vô cùng đau lòng.
“Chị Linh Trang à, dù sao chị cũng nên uống miếng nước chứ, nếu như chị cứ hành hạ bản thân như vậy thì anh của em cũng không biết đâu” Anh Nguyệt ngồi ở cuối giường, hai tay ôm hai chân của mình, ngậm ngùi nói: “Họ không yêu chúng ta, vậy hà cớ gì chúng ta phải hành hạ chính bản thân mình, hãy chấp nhận số phận đi chị à”
Những gì cô ấy nói dường như đều là nói cho Linh Trang nghe, nhưng thực ra cô ấy cũng đang tự động viên mình.
Nghiêm Linh Trang căm hận nói: “Chị không tin anh trai của em không thương chị nữa. Anh ấy nhất định là có nỗi niềm khó nói, nếu không thì tại sao anh ấy không dám thề độc với chị chứ.”
“Nhưng mà anh em từ trước đến nay luôn là người dám nói dám làm, không chịu khuất phục trước bất cứ ai. Dù cho anh ấy có gặp khó khăn gì cũng đâu đến mức phải hi sinh tình yêu chứ” Anh Nguyệt mơ hồ.
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh ấy đi một chuyến đến thành phố Phong Châu, không biết anh ấy và ông nội chị đã nói những gì nữa, sau đó thì anh ấy đòi chấm đứt quan hệ với chị”
Anh Nguyệt hoảng sợ không thôi nói: “Rốt cuộc thì họ đã nói cái gì chứ?”
Giọng Nghiêm Linh Trang nghẹn ngào, khóe miệng khô khốc nói: “Anh Nguyệt, có phải chị đang rất tiều tụy, gầy gò không, trông rất đáng thương không?”
Anh Nguyệt gật đầu: “Y luôn”
“Được, em chụp cho chị cái ảnh rồi đăng lên Zalo đi, rồi ghi dòng trạng thái là chị bị người yêu mười năm bỏ rơi đến nhịn đói mà chết. Chị không tin anh trai của em sẽ không xuất hiện sau khi nhìn thấy nó” Nghiêm Linh “Trang ngang ngược nói.
“Được rồi” Anh Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động ra chụp cả ba trăm sáu mươi độ cho Nghiêm Linh Trang, sau đó chọn ra một vài ảnh để đăng cùng dòng trạng thái vô cùng giật gân và lừa tình.
“Hoàn thành”
Nghiêm Linh Trang vui mừng gật đầu. Lúc này, cô như bệnh nhân hồi quang phản chiếu, năng lượng và sức sống đều đã quay trở lại.
Cô nói với Anh Nguyệt rằng: “Chị muốn uống nước, chị muốn ăn.”
Anh Nguyệt trố mắt.
“Liệu có nên đánh giá diễn xuất của chị là quá cao không?”
Linh Trang uể oải nói: “Anh của em rất tinh ý, nếu như chị không làm thật thì đừng hòng lừa dối được anh ấy”
Á Châu lúc này.
Lúc điện thoại của Chiến Hàn Quân rung lên khi nhận được thông báo, Chiến Hàn Quân gần như không đợi được mà bắt máy lên.
Trên màn hình điện thoại báo có thông báo mới.
“Bạn bè của bạn đã cập nhật trạng thái”
Đôi mắt Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống, nhưng anh vẫn mở Zalo ra xem. Khi nhìn thấy bài đăng của Anh Nguyệt, cả người anh như rơi vào trong một hầm băng.
“Chị gái yêu bị người đàn ông yêu nhiều năm bỏ rơi, tuyệt thực, không thiết sống nữa, đã không ăn uống gì suốt hai ngày nay, cho hỏi cư dân mạng là bây giờ phải làm sao?”
Tay của Chiến Hàn Quân run rẩy cầm điện thoại, bấm vào tấm ảnh bên trong, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò tiều tụy của Linh Trang, trái tim Chiến Hàn Quân như đang rỉ máu.
Anh đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn, nhưng vùng đùi yếu ớt vô lực khiến anh không giữ được quá ba giây rồi lại ngồi trở về xe lăn.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức ném tất cả tập tài liệu trên bàn xuống mặt đất.
Quan Minh Vũ nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc!”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú phờ phạc, thật khó để che giấu được lo lắng cùng với sự sốt ruột: “Quan Minh Vũ, tôi muốn đến chỗ mà Linh Trang đang thuê, cậu lập tức chuẩn bị xe đi.”
“Vâng ạ”
Sau khi Quan Minh Vũ rời đi, Chiến Hàn Quân ngồi trên xe lăn, lấy hết can đảm để mở lại bài đăng của Anh Nguyệt. Chín bức ảnh chụp được lẫn lộn với nhau, khiến cho anh dễ dàng bắt được kế hở trong đó.
Xét về góc chụp, có một chút gọi là tạo dáng?
Lúc Quan Minh Vũ bước vào lần nữa, Chiến Hàn Quân đã ngay lập tức cho hủy bỏ kế hoạch trước đó.
Trong lòng Chiến Hàn Quân không khỏi phiền não. Anh luôn suy nghĩ, ngày đó anh ác độc với cô như vậy, liệu có phải đã làm tổn thương trái tim của cô, cho nên cô đã tuyệt vọng với anh rồi không?
Điện thoại để trên bàn sách, thỉnh thoảng anh lại nhìn vào điện thoại. Nhưng mà không có tin nhắn, cũng như không có ai gọi tới.
“Linh Trang, bây giờ em đang làm gì vậy?
Có phải em đang nhớ anh như anh nhớ em không?”
Chiến Hàn Quân thở dài một tiếng rồi dựa đầu vào lưng ghế, nhíu chặt mày.
Ở phòng cho thuê.
Nghiêm Linh Trang nằm trên giường, suốt hai ngày nay đã không ăn uống gì.
Anh Nguyệt nhìn Linh Trang nhịn ăn thì vô cùng đau lòng.
“Chị Linh Trang à, dù sao chị cũng nên uống miếng nước chứ, nếu như chị cứ hành hạ bản thân như vậy thì anh của em cũng không biết đâu” Anh Nguyệt ngồi ở cuối giường, hai tay ôm hai chân của mình, ngậm ngùi nói: “Họ không yêu chúng ta, vậy hà cớ gì chúng ta phải hành hạ chính bản thân mình, hãy chấp nhận số phận đi chị à”
Những gì cô ấy nói dường như đều là nói cho Linh Trang nghe, nhưng thực ra cô ấy cũng đang tự động viên mình.
Nghiêm Linh Trang căm hận nói: “Chị không tin anh trai của em không thương chị nữa. Anh ấy nhất định là có nỗi niềm khó nói, nếu không thì tại sao anh ấy không dám thề độc với chị chứ.”
“Nhưng mà anh em từ trước đến nay luôn là người dám nói dám làm, không chịu khuất phục trước bất cứ ai. Dù cho anh ấy có gặp khó khăn gì cũng đâu đến mức phải hi sinh tình yêu chứ” Anh Nguyệt mơ hồ.
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh ấy đi một chuyến đến thành phố Phong Châu, không biết anh ấy và ông nội chị đã nói những gì nữa, sau đó thì anh ấy đòi chấm đứt quan hệ với chị”
Anh Nguyệt hoảng sợ không thôi nói: “Rốt cuộc thì họ đã nói cái gì chứ?”
Giọng Nghiêm Linh Trang nghẹn ngào, khóe miệng khô khốc nói: “Anh Nguyệt, có phải chị đang rất tiều tụy, gầy gò không, trông rất đáng thương không?”
Anh Nguyệt gật đầu: “Y luôn”
“Được, em chụp cho chị cái ảnh rồi đăng lên Zalo đi, rồi ghi dòng trạng thái là chị bị người yêu mười năm bỏ rơi đến nhịn đói mà chết. Chị không tin anh trai của em sẽ không xuất hiện sau khi nhìn thấy nó” Nghiêm Linh “Trang ngang ngược nói.
“Được rồi” Anh Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động ra chụp cả ba trăm sáu mươi độ cho Nghiêm Linh Trang, sau đó chọn ra một vài ảnh để đăng cùng dòng trạng thái vô cùng giật gân và lừa tình.
“Hoàn thành”
Nghiêm Linh Trang vui mừng gật đầu. Lúc này, cô như bệnh nhân hồi quang phản chiếu, năng lượng và sức sống đều đã quay trở lại.
Cô nói với Anh Nguyệt rằng: “Chị muốn uống nước, chị muốn ăn.”
Anh Nguyệt trố mắt.
“Liệu có nên đánh giá diễn xuất của chị là quá cao không?”
Linh Trang uể oải nói: “Anh của em rất tinh ý, nếu như chị không làm thật thì đừng hòng lừa dối được anh ấy”
Á Châu lúc này.
Lúc điện thoại của Chiến Hàn Quân rung lên khi nhận được thông báo, Chiến Hàn Quân gần như không đợi được mà bắt máy lên.
Trên màn hình điện thoại báo có thông báo mới.
“Bạn bè của bạn đã cập nhật trạng thái”
Đôi mắt Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống, nhưng anh vẫn mở Zalo ra xem. Khi nhìn thấy bài đăng của Anh Nguyệt, cả người anh như rơi vào trong một hầm băng.
“Chị gái yêu bị người đàn ông yêu nhiều năm bỏ rơi, tuyệt thực, không thiết sống nữa, đã không ăn uống gì suốt hai ngày nay, cho hỏi cư dân mạng là bây giờ phải làm sao?”
Tay của Chiến Hàn Quân run rẩy cầm điện thoại, bấm vào tấm ảnh bên trong, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò tiều tụy của Linh Trang, trái tim Chiến Hàn Quân như đang rỉ máu.
Anh đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn, nhưng vùng đùi yếu ớt vô lực khiến anh không giữ được quá ba giây rồi lại ngồi trở về xe lăn.
Chiến Hàn Quân tức giận đến mức ném tất cả tập tài liệu trên bàn xuống mặt đất.
Quan Minh Vũ nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc!”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú phờ phạc, thật khó để che giấu được lo lắng cùng với sự sốt ruột: “Quan Minh Vũ, tôi muốn đến chỗ mà Linh Trang đang thuê, cậu lập tức chuẩn bị xe đi.”
“Vâng ạ”
Sau khi Quan Minh Vũ rời đi, Chiến Hàn Quân ngồi trên xe lăn, lấy hết can đảm để mở lại bài đăng của Anh Nguyệt. Chín bức ảnh chụp được lẫn lộn với nhau, khiến cho anh dễ dàng bắt được kế hở trong đó.
Xét về góc chụp, có một chút gọi là tạo dáng?
Lúc Quan Minh Vũ bước vào lần nữa, Chiến Hàn Quân đã ngay lập tức cho hủy bỏ kế hoạch trước đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.