Chương 57: Chiến Quốc Việt chưa từng học võ
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Thanh Tùng cười một cách giảo hoạt, nói “Muốn đánh cái mông nhỏ của cháu thì phải xem cô có bản lĩnh không đã?”
Nói rồi, Thanh Tùng liền chạy tới. Chiến Anh Nguyệt giơ hai cánh tay ra, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, đáp: “Cô không tin là mình không tóm được cháu”
Bình thường Chiến Quốc Việt không thích vận động, vừa tới mùa đông là cậu bé thường xuyên mắc các bệnh về đường hô hấp, vì thế Chiến Anh Nguyệt mới có thể coi thường khả năng vận động của cậu bé như vậy, không hề khách khí mà đặt cho cậu bé một biệt danh: Con gà bệnh.
Nào ngờ, hôm nay người cô ấy gặp không phải Chiến Quốc Việt mà là Thanh Tùng – người đã tham gia tập luyện Taekwondo từ nhỏ. Năng lực thể chất, tốc độ của cậu ấy luôn vượt trội hơn so với các bạn cùng tuổi, cực kỳ nhanh nhẹn Lúc Chiến Anh Nguyệt giơ tay gia chặn Thanh Tùng lại, cậu bé đã đá tay cô ấy ra rồi làm một cú lộn nhào ra sau lưng cô ấy, sau đó chuồn đi như một con cá.
Chiến Anh Nguyệt thấy Thanh Tùng duỗi tay ra đẹp đế mà lưu loát như vậy, hai con mắt thực sự như sắp rớt ra khỏi tròng “Chết tiết, Chiến Quốc Việt nhà mình đẹp trai vậy sao?”
Nhưng một giọng nói lý trí khác lại vang lên trong đầu cô ấy: “Chiến Quốc Việt chưa từng học võ, bình thường đánh nhau cũng dùng miệng cản, hơn nữa thân thể còn rất yếu ớt. Ông nội bà nội không nỡ để cháu mình luyện võ mà chịu khổ nên đứa bé này không thể có thân thủ lưu loát nhanh nhẹn như vậy mới đúng chứ”
Lúc Chiến Anh Nguyệt quay người lại, đắng sau cô ấy đã chẳng thấy bóng dáng Thanh Tùng đâu nữa.
“Chiến Quốc Việt?” Chiến Anh Nguyệt vội vàng đuổi theo.
Lượn một vòng vẫn không đuổi kịp Thanh Tùng, nhưng lại gặp được Chiến Hàn Quân và Bạch Hoài An. Nhưng lúc này, tay Chiến Hàn Quân lại nắm chặt tay Chiến Quốc Việt. Chiến Anh Nguyệt thấy Chiến Quốc Việt liền nhầm cậu bé thành Thanh Tùng.
Cô ấy lắc lắc cánh tay đang bị đau của mình, tức giận đi tới trước mặt Chiến Quốc Việt, chất vấn: “Chiến Quốc Việt, cô là cô ruột của cháu, tại sao cháu lại nỡ dùng lực đá cô như vậy?” Chiến Quốc Việt trợn mắt nhìn cô ấy, tỏ ra không thèm để ý đến Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Anh Nguyệt nói xong liền xắn tay áo lên chỉ cho Chiến Hàn Quân xem: “Anh, anh nhìn thắng nhóc nhà anh tàn nhãn đến mức nào này? Nó đối xử với cô ruột của nó như đối với kẻ thù giết bố ruột của mình vậy”
Chiến Hàn Quân nhìn vết bầm lớn trên cánh tay của Chiến Anh Nguyệt, nhíu mày nói: “Là em tự vấp ngã, tại sao lại đổ tội cho Quốc Việt?”
Chiến Anh Nguyệt khóc không ra nước mắt: “Chiến Hàn Quân, vết thương này thật sự là do tổ tông nhỏ nhà anh gây ra cho em. Nhưng quả thực nó không phải vết cào hay vết cắn, là nó đá em khiến em bị thương”
Khuôn mặt lạnh lùng như tạc từ băng của Chiến Hàn Quân lộ rõ vẻ không tin tưởng.
Lần này, ngay cả Bạch Hoài An cũng đứng về phía Chiến Quốc Việt, uyển chuyển nhắc nhở Chiến Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, cô nói là Chiến Quốc Việt.” Lúc Quốc Việt đá cô, cô giơ tay lên, sao thẳng bé đá cô ư, làm sao có chuyện đó được có thể đá cao như vậy được?”
Chiến Anh Nguyệt học theo dáng vẻ của Thanh Tùng, làm một cú đá xoay bất ngờ. Mặc dù động tác không chuẩn lảm, hơn nữa đá xong cô ấy còn loạng choạng mấy cái, nhưng như vậy cũng đủ để người ta nhìn ra đó là một động tác đá xoay có độ khó cao trong Taekwondo.
“Nó đá em như vậy đấy” Chiến Anh Nguyệt biểu diễn xong, nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ rất bất mãn.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình cất công biểu diễn xong là có thế được Chiến Hàn Quân công nhận, nhưng không ngờ Chiến Hàn Quân lại càng.
không tin tưởng cô ấy, hơi bất lực đáp: “Chiến Anh Nguyệt, đừng làm loạn nữa. Quốc Việt chỉ là một đứa bé năm tuổi, em đùa với nó cũng có chừng mực thôi, đổ tội vu cáo nó, nói dối thành bài sẽ t mang lại ảnh hưởng xấu cho thẳng bé.”
Chiến Anh Nguyệt chán nản đến mức cảm thấy nhân sinh không còn gì để nuối tiếc nữa, hét lên: “Anh, tại sao anh không tin em? Em nói thật đấy” “Chiến Quốc Việt chưa từng học võ” Chiến Hàn Quân kéo Chiến Quốc Việt rời khỏi.
Chỉ còn lại một mình Chiến Anh Nguyệt đứng ở chỗ cũ.
Nói rồi, Thanh Tùng liền chạy tới. Chiến Anh Nguyệt giơ hai cánh tay ra, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, đáp: “Cô không tin là mình không tóm được cháu”
Bình thường Chiến Quốc Việt không thích vận động, vừa tới mùa đông là cậu bé thường xuyên mắc các bệnh về đường hô hấp, vì thế Chiến Anh Nguyệt mới có thể coi thường khả năng vận động của cậu bé như vậy, không hề khách khí mà đặt cho cậu bé một biệt danh: Con gà bệnh.
Nào ngờ, hôm nay người cô ấy gặp không phải Chiến Quốc Việt mà là Thanh Tùng – người đã tham gia tập luyện Taekwondo từ nhỏ. Năng lực thể chất, tốc độ của cậu ấy luôn vượt trội hơn so với các bạn cùng tuổi, cực kỳ nhanh nhẹn Lúc Chiến Anh Nguyệt giơ tay gia chặn Thanh Tùng lại, cậu bé đã đá tay cô ấy ra rồi làm một cú lộn nhào ra sau lưng cô ấy, sau đó chuồn đi như một con cá.
Chiến Anh Nguyệt thấy Thanh Tùng duỗi tay ra đẹp đế mà lưu loát như vậy, hai con mắt thực sự như sắp rớt ra khỏi tròng “Chết tiết, Chiến Quốc Việt nhà mình đẹp trai vậy sao?”
Nhưng một giọng nói lý trí khác lại vang lên trong đầu cô ấy: “Chiến Quốc Việt chưa từng học võ, bình thường đánh nhau cũng dùng miệng cản, hơn nữa thân thể còn rất yếu ớt. Ông nội bà nội không nỡ để cháu mình luyện võ mà chịu khổ nên đứa bé này không thể có thân thủ lưu loát nhanh nhẹn như vậy mới đúng chứ”
Lúc Chiến Anh Nguyệt quay người lại, đắng sau cô ấy đã chẳng thấy bóng dáng Thanh Tùng đâu nữa.
“Chiến Quốc Việt?” Chiến Anh Nguyệt vội vàng đuổi theo.
Lượn một vòng vẫn không đuổi kịp Thanh Tùng, nhưng lại gặp được Chiến Hàn Quân và Bạch Hoài An. Nhưng lúc này, tay Chiến Hàn Quân lại nắm chặt tay Chiến Quốc Việt. Chiến Anh Nguyệt thấy Chiến Quốc Việt liền nhầm cậu bé thành Thanh Tùng.
Cô ấy lắc lắc cánh tay đang bị đau của mình, tức giận đi tới trước mặt Chiến Quốc Việt, chất vấn: “Chiến Quốc Việt, cô là cô ruột của cháu, tại sao cháu lại nỡ dùng lực đá cô như vậy?” Chiến Quốc Việt trợn mắt nhìn cô ấy, tỏ ra không thèm để ý đến Chiến Anh Nguyệt.
Chiến Anh Nguyệt nói xong liền xắn tay áo lên chỉ cho Chiến Hàn Quân xem: “Anh, anh nhìn thắng nhóc nhà anh tàn nhãn đến mức nào này? Nó đối xử với cô ruột của nó như đối với kẻ thù giết bố ruột của mình vậy”
Chiến Hàn Quân nhìn vết bầm lớn trên cánh tay của Chiến Anh Nguyệt, nhíu mày nói: “Là em tự vấp ngã, tại sao lại đổ tội cho Quốc Việt?”
Chiến Anh Nguyệt khóc không ra nước mắt: “Chiến Hàn Quân, vết thương này thật sự là do tổ tông nhỏ nhà anh gây ra cho em. Nhưng quả thực nó không phải vết cào hay vết cắn, là nó đá em khiến em bị thương”
Khuôn mặt lạnh lùng như tạc từ băng của Chiến Hàn Quân lộ rõ vẻ không tin tưởng.
Lần này, ngay cả Bạch Hoài An cũng đứng về phía Chiến Quốc Việt, uyển chuyển nhắc nhở Chiến Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, cô nói là Chiến Quốc Việt.” Lúc Quốc Việt đá cô, cô giơ tay lên, sao thẳng bé đá cô ư, làm sao có chuyện đó được có thể đá cao như vậy được?”
Chiến Anh Nguyệt học theo dáng vẻ của Thanh Tùng, làm một cú đá xoay bất ngờ. Mặc dù động tác không chuẩn lảm, hơn nữa đá xong cô ấy còn loạng choạng mấy cái, nhưng như vậy cũng đủ để người ta nhìn ra đó là một động tác đá xoay có độ khó cao trong Taekwondo.
“Nó đá em như vậy đấy” Chiến Anh Nguyệt biểu diễn xong, nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ rất bất mãn.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình cất công biểu diễn xong là có thế được Chiến Hàn Quân công nhận, nhưng không ngờ Chiến Hàn Quân lại càng.
không tin tưởng cô ấy, hơi bất lực đáp: “Chiến Anh Nguyệt, đừng làm loạn nữa. Quốc Việt chỉ là một đứa bé năm tuổi, em đùa với nó cũng có chừng mực thôi, đổ tội vu cáo nó, nói dối thành bài sẽ t mang lại ảnh hưởng xấu cho thẳng bé.”
Chiến Anh Nguyệt chán nản đến mức cảm thấy nhân sinh không còn gì để nuối tiếc nữa, hét lên: “Anh, tại sao anh không tin em? Em nói thật đấy” “Chiến Quốc Việt chưa từng học võ” Chiến Hàn Quân kéo Chiến Quốc Việt rời khỏi.
Chỉ còn lại một mình Chiến Anh Nguyệt đứng ở chỗ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.