Chương 1783: Chúng ta ly hôn đi
Lạc Thanh Du
07/06/2021
Dư Thiên An che gương mặt nóng hừng hực lại, giờ phút này bà cũng vô cùng hốt hoảng. Tính mạng Chiến Hàn Quân bị đe dọa khiến đáy lòng bà cực kỳ đau đớn.
Bà ủy khuất mà khóc lên: “Tôi đúng là cho.
thắng bé sử dụng thuốc ái tình, nhưng mà tôi không cho nó uống thuốc an thần cơ chứ. Tôi biết là hai loại thuốc này sẽ khắc chế nhau, sao tôi có thể hại thãng bé được cơ chứ?
Bà đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thế nhưng ba ba lại tát bà một cái Ông cụ Niên run rấy đi tới, chỉ Dư Thiên An, tức giận không có chỗ phát tiết mảng: “Chỉ vì muốn tác hợp cho Chu Mã cùng Hàn Quân mà cô lại nỡ lòng cho đứa nhỏ dùng thuốc ái tình sao?”
Dư Thiên An nói: “Bố ơi, Dư Sinh cũng dùng qua thuốc ái tình. Thuốc ái tình không có tác dụng phụ. Bằng không thì nhiều năm nay Dư Sinh cũng không thể sống tốt như vậy được.
Ông cụ Niên giận dữ ngược lại cười một tiếng: “Ha ha, nhìn một chút xem tôi nuôi ra một tên súc sinh gì đây. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngược lại cô lại có thể xuống tay với cả con ruột của mình? Dư Thiên An, tôi thật hối hận, hối hận vì đã từng cứu cô từ trong Điện Quân Tình ra, hối hận vì đã để cho Dư.
Nhân đi Biệt thự Ngọc Bích tìm cô. Cô nhìn lại cô một chút thử xem, cô đem bản thân cô biến thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Vốn dĩ tôi chỉ cho là cô chỉ thay đổi vẻ bề ngoài mà thôi, không ngờ rằng đáy lòng của cô cũng biến thành một thứ đáng sợ như vậy”
Bị hai người đàn ông mà mình yêu mến nhất khiển trách, đáy lòng thủy tinh của Dư Thiên An bắt đầu chảy máu.
Bố ơi, xin bố tha thứ cho con. Con biết lỗi rồi”
Bà vươn tay ra kéo lấy tay ông cụ Niên, nhưng mà ông cụ Niên lại tránh thoát khỏi tay bà.
Bà lại quay người lại cầu cứu Chiến Bá Minh: “Chồng ơi, anh nói đi, dù có như thế nào thì đời này anh cũng sẽ không rời bỏ em. Có đúng hay không? Anh không thể nói rồi mà không giữ lấy lời được đúng không?”
Chiến Bá Minh thở dài một hơi yếu ớt nói: “Hàn Quân là kết tinh tình yêu của chúng ta.
Em tổn thương thãng nhỏ, cũng giống như em đã đem tình yêu của chúng ta chà đạp ngàn vạn lần dưới đất rồi. Dư Thiên An, anh yêu em cả đời. Vì em anh không tiếc cùng ba anh xích mích trở mặt thành thù.
Vì em mà anh vứt bỏ thân phận cậu chủ nhà họ Chiến một cách gọn gàng sạch sẽ, cam nguyện cùng em đi vào trong cung điện dưới lòng đất, đi vào cuộc sống tăm tối không thấy ánh mặt trời. Anh cho là em là người đáng giá để anh làm như vậy.
Nhưng là lúc này đây anh mới biết anh sai rồi. Anh tự tay đem em nuôi dưỡng thành một con quái vật độc ác đáng sợ. Em nhõng nhẽo ngang ngược, em tự cho là mình đúng, trong mắt em không có phải trái trắng đen, em sống chỉ vì chính bản thân em, vì tư lợi của em. Anh quyết định anh buông tay em.”
Dư Thiên An kinh hoàng gấp vạn lần: ‘Anh có ý gì? Bá Minh?”
“Chúng ta ly hôn đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa. Thấy em, anh sẽ nhớ tới con trai của anh, tim anh sẽ rất đau” Chiến Bá Minh thống khổ nói.
Dư Thiên An vừa thống khổ khẩn cầu ông cụ Niên: “Bố, bố thay con khuyên nhủ Bá Minh được không? Con không thể không có anh ấy” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé |||||
Ông cụ Niên cực kỳ bi ai, đáy lòng tựa như đã chết nói: ‘Khuyên như thế nào? Ngay cả chính tôi, cũng muốn vứt bỏ cô. Nếu như quan hệ bổ con cũng có thể sửa đổi giống như quan hệ vợ chồng thì tôi cũng muốn vứt bỏ cô.”
Dư Thiên An tuyệt vọng buông tay ông cụ ra.
Bỗng ni Dư Thiên An tựa như phát điên, ngã từ trên xe lăn xuống. nhào lên trên người Tú Hòa cùng Chu Mã.
“Đều là do mấy người, là mấy người các ngươi cho Hàn Quân dùng thuốc an thần có đúng hay không? Mấy người chính là muốn hại chết con trai tôi đúng không? Tôi liều mạng với các người.”
Tú Hòa cùng Chu Mã lui về phía sau. Tú Hòa còn khóc sướt mướt nói: “Chị, chị nói mê sảng gì vậy chứ, là chính chị căm gét Nghiêm Linh Trang một lòng chỉ muốn diệt trừ Nghiêm Linh Trang. Là chị dẫu có chết cũng không muốn Đàm Bảo Ngọc cùng chị Thanh có thể bước vào cửa nhà họ Dư. Chị nói tình cảm của các cô ấy cực kỳ sâu đậm, nếu như vào cửa nhà họ Dư thì chỉ biết bênh vực cho Nghiêm Linh Trang. Cũng là chị cố ý đế cho Chu Mã cùng Hàn Quân chung một chỗ.”
Dư Thiên An ngẩng đầu nhìn Tú Hòa. Giờ phút này cô mới hiểu được, Tú Hòa chính là cao thủ cực kỳ giỏi đấu đá trong nhà, lúc gặp phải khó khăn liền phản bội đồng bọn, đều đem mũi dao hướng về phía cô.
Dư Thiên An hối hận chồng chất Tính mạng Chiến Hàn Quân đang bị đe dọa, đây chính là sự thật không thể chối cải được.
Ông cụ Chiến, cùng ông cụ Niên đều vì sự thật này mà bị tổn thương nặng đến mức hôn mê. Giờ phút này sắc mặt hai người đều một mảng u ám.
Ông cụ Chiến thất hồn lạc phách lắp bắp nói: “Hàn Quân, con không thể ở trước mặt ông nội mà ra đi được.”
Thân thể ông cụ lảo đảo läc lư tựa như lập tức sẽ ngã xuống đất. Chiến Bá Minh vội vàng đỡ lấy ông khuyên giải: “Bố, Hàn Quân không có việc gì. Chúng ta phải nghĩ thêm chút biện pháp”
Vẻ mặt ông cụ Chiến xám như tro tàn nhìn về phía Chiến Bá Minh nói: “Bố đã sớm nói với con rồi, chọn cho con một người con dâu tốt biết bao nhiêu. Tại sao con lại không nghe lời bố?”
Bà ủy khuất mà khóc lên: “Tôi đúng là cho.
thắng bé sử dụng thuốc ái tình, nhưng mà tôi không cho nó uống thuốc an thần cơ chứ. Tôi biết là hai loại thuốc này sẽ khắc chế nhau, sao tôi có thể hại thãng bé được cơ chứ?
Bà đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thế nhưng ba ba lại tát bà một cái Ông cụ Niên run rấy đi tới, chỉ Dư Thiên An, tức giận không có chỗ phát tiết mảng: “Chỉ vì muốn tác hợp cho Chu Mã cùng Hàn Quân mà cô lại nỡ lòng cho đứa nhỏ dùng thuốc ái tình sao?”
Dư Thiên An nói: “Bố ơi, Dư Sinh cũng dùng qua thuốc ái tình. Thuốc ái tình không có tác dụng phụ. Bằng không thì nhiều năm nay Dư Sinh cũng không thể sống tốt như vậy được.
Ông cụ Niên giận dữ ngược lại cười một tiếng: “Ha ha, nhìn một chút xem tôi nuôi ra một tên súc sinh gì đây. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngược lại cô lại có thể xuống tay với cả con ruột của mình? Dư Thiên An, tôi thật hối hận, hối hận vì đã từng cứu cô từ trong Điện Quân Tình ra, hối hận vì đã để cho Dư.
Nhân đi Biệt thự Ngọc Bích tìm cô. Cô nhìn lại cô một chút thử xem, cô đem bản thân cô biến thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Vốn dĩ tôi chỉ cho là cô chỉ thay đổi vẻ bề ngoài mà thôi, không ngờ rằng đáy lòng của cô cũng biến thành một thứ đáng sợ như vậy”
Bị hai người đàn ông mà mình yêu mến nhất khiển trách, đáy lòng thủy tinh của Dư Thiên An bắt đầu chảy máu.
Bố ơi, xin bố tha thứ cho con. Con biết lỗi rồi”
Bà vươn tay ra kéo lấy tay ông cụ Niên, nhưng mà ông cụ Niên lại tránh thoát khỏi tay bà.
Bà lại quay người lại cầu cứu Chiến Bá Minh: “Chồng ơi, anh nói đi, dù có như thế nào thì đời này anh cũng sẽ không rời bỏ em. Có đúng hay không? Anh không thể nói rồi mà không giữ lấy lời được đúng không?”
Chiến Bá Minh thở dài một hơi yếu ớt nói: “Hàn Quân là kết tinh tình yêu của chúng ta.
Em tổn thương thãng nhỏ, cũng giống như em đã đem tình yêu của chúng ta chà đạp ngàn vạn lần dưới đất rồi. Dư Thiên An, anh yêu em cả đời. Vì em anh không tiếc cùng ba anh xích mích trở mặt thành thù.
Vì em mà anh vứt bỏ thân phận cậu chủ nhà họ Chiến một cách gọn gàng sạch sẽ, cam nguyện cùng em đi vào trong cung điện dưới lòng đất, đi vào cuộc sống tăm tối không thấy ánh mặt trời. Anh cho là em là người đáng giá để anh làm như vậy.
Nhưng là lúc này đây anh mới biết anh sai rồi. Anh tự tay đem em nuôi dưỡng thành một con quái vật độc ác đáng sợ. Em nhõng nhẽo ngang ngược, em tự cho là mình đúng, trong mắt em không có phải trái trắng đen, em sống chỉ vì chính bản thân em, vì tư lợi của em. Anh quyết định anh buông tay em.”
Dư Thiên An kinh hoàng gấp vạn lần: ‘Anh có ý gì? Bá Minh?”
“Chúng ta ly hôn đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa. Thấy em, anh sẽ nhớ tới con trai của anh, tim anh sẽ rất đau” Chiến Bá Minh thống khổ nói.
Dư Thiên An vừa thống khổ khẩn cầu ông cụ Niên: “Bố, bố thay con khuyên nhủ Bá Minh được không? Con không thể không có anh ấy” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé |||||
Ông cụ Niên cực kỳ bi ai, đáy lòng tựa như đã chết nói: ‘Khuyên như thế nào? Ngay cả chính tôi, cũng muốn vứt bỏ cô. Nếu như quan hệ bổ con cũng có thể sửa đổi giống như quan hệ vợ chồng thì tôi cũng muốn vứt bỏ cô.”
Dư Thiên An tuyệt vọng buông tay ông cụ ra.
Bỗng ni Dư Thiên An tựa như phát điên, ngã từ trên xe lăn xuống. nhào lên trên người Tú Hòa cùng Chu Mã.
“Đều là do mấy người, là mấy người các ngươi cho Hàn Quân dùng thuốc an thần có đúng hay không? Mấy người chính là muốn hại chết con trai tôi đúng không? Tôi liều mạng với các người.”
Tú Hòa cùng Chu Mã lui về phía sau. Tú Hòa còn khóc sướt mướt nói: “Chị, chị nói mê sảng gì vậy chứ, là chính chị căm gét Nghiêm Linh Trang một lòng chỉ muốn diệt trừ Nghiêm Linh Trang. Là chị dẫu có chết cũng không muốn Đàm Bảo Ngọc cùng chị Thanh có thể bước vào cửa nhà họ Dư. Chị nói tình cảm của các cô ấy cực kỳ sâu đậm, nếu như vào cửa nhà họ Dư thì chỉ biết bênh vực cho Nghiêm Linh Trang. Cũng là chị cố ý đế cho Chu Mã cùng Hàn Quân chung một chỗ.”
Dư Thiên An ngẩng đầu nhìn Tú Hòa. Giờ phút này cô mới hiểu được, Tú Hòa chính là cao thủ cực kỳ giỏi đấu đá trong nhà, lúc gặp phải khó khăn liền phản bội đồng bọn, đều đem mũi dao hướng về phía cô.
Dư Thiên An hối hận chồng chất Tính mạng Chiến Hàn Quân đang bị đe dọa, đây chính là sự thật không thể chối cải được.
Ông cụ Chiến, cùng ông cụ Niên đều vì sự thật này mà bị tổn thương nặng đến mức hôn mê. Giờ phút này sắc mặt hai người đều một mảng u ám.
Ông cụ Chiến thất hồn lạc phách lắp bắp nói: “Hàn Quân, con không thể ở trước mặt ông nội mà ra đi được.”
Thân thể ông cụ lảo đảo läc lư tựa như lập tức sẽ ngã xuống đất. Chiến Bá Minh vội vàng đỡ lấy ông khuyên giải: “Bố, Hàn Quân không có việc gì. Chúng ta phải nghĩ thêm chút biện pháp”
Vẻ mặt ông cụ Chiến xám như tro tàn nhìn về phía Chiến Bá Minh nói: “Bố đã sớm nói với con rồi, chọn cho con một người con dâu tốt biết bao nhiêu. Tại sao con lại không nghe lời bố?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.