Chương 141
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Khi Lạc Thanh Du bưng chiếc bánh pizza cô tự làm ra thì đám trẻ hô lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Wow” Sau đó, chỉ thấy Chiến Quốc Việt ném đôi đua đi, cùng với Thanh Tùng và Thanh An cùng nhau vây quanh lại chỗ mẹ.
Lúc này, Chiến Hàn Quân đang quay lưng về phía phòng bếp nên anh không nhìn thấy chiếc bánh pizza của Lạc Thanh Du. Khi anh nghe thấy tiếng động bên đó thì khẽ nhíu mày lại, buồn bực không thôi. Chẳng phải chỉ là một chiếc bánh pizza thôi sao, pizza cao cấp Chiến Quốc Việt từng ăn đâu có ít, sao thằng bé lại yêu thích bánh pizza Lạc Thanh Du làm đến thế chứ.
Lạc Thanh Du đi tới đặt chiếc pizza lên đĩa ăn, bọn trẻ nhanh chóng xúm lại. Chiến Hàn Quân nhìn chiếc bánh pizza độc đáo kia thì ngây ngẩn cả người Chiếc bánh pizza giống y hệt một tấm bản đồ, nó được phân chia bằng một con sông màu xanh, một nửa là vương quốc màu đen của Zombie, một nửa là hành tinh hư cấu của Ultraman.
Ý tưởng của chiếc bánh pizza rất độc đáo, vừa hồn nhiên lại không mất đi vẻ thích thú.
Nhưng điều khiến Chiến Hàn Quân ngạc nhiên chính là sản phẩm thủ công của Lạc Thanh Du làm ra đã thể hiện rõ được kỹ năng hội hoạ xuất sắc của cô.
Lạc Thanh Du dùng dao cắt cắt pizza thành bốn phần chia cho mỗi đứa một miếng, chỉ là không có phần của Chiến Hàn Quân.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nhìn pizza trên đĩa rồi lại nhìn bố mình bị lãng quên một bên, Thanh Tùng nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con có thể chia cho bố một phần được không am Lạc Thanh Du lớn tiếng nói: “Tất nhiên là được, nếu bố con muốn ăn” Thanh Tùng chia một nửa miếng bánh pizza của mình cho bố, rồi còn dịu dàng nhắc nhở: “Bố ơi, bố ăn thử đi ạ, bánh pizza mẹ làm khác hẳn bên ngoài bán đấy ạ, ngon lắm luôn ạ Chiến Hàn Quân đương nhiên không thể từ chối sự nhiệt tình của con trai rồi.
“Bố thấy thế nào ạ?” Thanh Tùng nhìn bố mình bằng đôi mắt nhỏ tràn đầy trông chờ, cậu bé đợi chờ câu trả lời của anh.
*Ừ, không tồi” Chiến Hàn Quân nghĩ một đằng nói một nẻo, khen ngợi.
Sau khi đám nhóc ăn xong bánh pizza thì lập tức đi tới vườn sau trên tầng chơi bịt mắt bắt dê.
Lạc Thanh Du nhìn đĩa ăn trống không của Chiến Hàn Quân rồi cô đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái thần bí với anh: “Ngài Quân, bánh pizza ngon không?” Vẻ mặt Chiến Hàn Quân vô cảm liếc cô, nhìn xem cô muốn giở trò gì.
Quả nhiên Lạc Thanh Du là người sẽ không để mình chịu thiệt thòi thế nên cô hạ thấp giọng nói: “Ngài Quân, anh ăn pizza tôi làm thì phải trả tiền đấy nhé” “Bao nhiêu?” Dáng vẻ Chiến Hàn Quân bình tĩnh hỏi.
Chỉ là tiền thôi mà, anh không để ý cái này.
Lạc Thanh Du nói: “Ba triệu” Chiến Hàn Quân cắn răng: “Cô đang định bắt chẹt để vơ vét của khác đấy à” Lạc Thanh Du lại tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh là nhà tư bản nên chắc hẳn anh cũng hiểu rõ giá cả hàng hoá phụ thuộc vào mối quan hệ cung cầu nhỉ. Pizza của tôi cả thế giới chỉ có một cái, cung không đủ cầu, tôi niêm yết giá ba triệu chắc cũng không có gì quá đáng đâu đúng chứ?” Chiến Hàn Quân cười nhạo nói: “Cô học kinh tế cũng giỏi quá nhỉ!” Lạc Thanh Du đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ thừa trên bàn ăn nhưng cô lại vờ như: không thấy đĩa của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đen mặt, cần chặt răng.
Cùng nhau sống chung một mái nhà nhưng người phụ nữ này lúc nào cũng phân biệt rõ ràng với anh. Đúng là, mưu mô, hiểm ác.
“Lạc Thanh Du..” Chiến Hàn Quân tuyệt đối sẽ không để cho người khác gây khó dễ cho mình, lúc này anh đang nghĩ cách phản kích.
Lạc Thanh Du tay cầm đồ thừa, tươi cười nhìn Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân” “Gô thu dọn luôn đồ của tôi đi” Chiến Hàn Quân vênh váo hung hăng nói.
Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Du nhanh chóng cứng lại: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi đâu phải là bảo mẫu của anh”
Lúc này, Chiến Hàn Quân đang quay lưng về phía phòng bếp nên anh không nhìn thấy chiếc bánh pizza của Lạc Thanh Du. Khi anh nghe thấy tiếng động bên đó thì khẽ nhíu mày lại, buồn bực không thôi. Chẳng phải chỉ là một chiếc bánh pizza thôi sao, pizza cao cấp Chiến Quốc Việt từng ăn đâu có ít, sao thằng bé lại yêu thích bánh pizza Lạc Thanh Du làm đến thế chứ.
Lạc Thanh Du đi tới đặt chiếc pizza lên đĩa ăn, bọn trẻ nhanh chóng xúm lại. Chiến Hàn Quân nhìn chiếc bánh pizza độc đáo kia thì ngây ngẩn cả người Chiếc bánh pizza giống y hệt một tấm bản đồ, nó được phân chia bằng một con sông màu xanh, một nửa là vương quốc màu đen của Zombie, một nửa là hành tinh hư cấu của Ultraman.
Ý tưởng của chiếc bánh pizza rất độc đáo, vừa hồn nhiên lại không mất đi vẻ thích thú.
Nhưng điều khiến Chiến Hàn Quân ngạc nhiên chính là sản phẩm thủ công của Lạc Thanh Du làm ra đã thể hiện rõ được kỹ năng hội hoạ xuất sắc của cô.
Lạc Thanh Du dùng dao cắt cắt pizza thành bốn phần chia cho mỗi đứa một miếng, chỉ là không có phần của Chiến Hàn Quân.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng nhìn pizza trên đĩa rồi lại nhìn bố mình bị lãng quên một bên, Thanh Tùng nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con có thể chia cho bố một phần được không am Lạc Thanh Du lớn tiếng nói: “Tất nhiên là được, nếu bố con muốn ăn” Thanh Tùng chia một nửa miếng bánh pizza của mình cho bố, rồi còn dịu dàng nhắc nhở: “Bố ơi, bố ăn thử đi ạ, bánh pizza mẹ làm khác hẳn bên ngoài bán đấy ạ, ngon lắm luôn ạ Chiến Hàn Quân đương nhiên không thể từ chối sự nhiệt tình của con trai rồi.
“Bố thấy thế nào ạ?” Thanh Tùng nhìn bố mình bằng đôi mắt nhỏ tràn đầy trông chờ, cậu bé đợi chờ câu trả lời của anh.
*Ừ, không tồi” Chiến Hàn Quân nghĩ một đằng nói một nẻo, khen ngợi.
Sau khi đám nhóc ăn xong bánh pizza thì lập tức đi tới vườn sau trên tầng chơi bịt mắt bắt dê.
Lạc Thanh Du nhìn đĩa ăn trống không của Chiến Hàn Quân rồi cô đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái thần bí với anh: “Ngài Quân, bánh pizza ngon không?” Vẻ mặt Chiến Hàn Quân vô cảm liếc cô, nhìn xem cô muốn giở trò gì.
Quả nhiên Lạc Thanh Du là người sẽ không để mình chịu thiệt thòi thế nên cô hạ thấp giọng nói: “Ngài Quân, anh ăn pizza tôi làm thì phải trả tiền đấy nhé” “Bao nhiêu?” Dáng vẻ Chiến Hàn Quân bình tĩnh hỏi.
Chỉ là tiền thôi mà, anh không để ý cái này.
Lạc Thanh Du nói: “Ba triệu” Chiến Hàn Quân cắn răng: “Cô đang định bắt chẹt để vơ vét của khác đấy à” Lạc Thanh Du lại tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh là nhà tư bản nên chắc hẳn anh cũng hiểu rõ giá cả hàng hoá phụ thuộc vào mối quan hệ cung cầu nhỉ. Pizza của tôi cả thế giới chỉ có một cái, cung không đủ cầu, tôi niêm yết giá ba triệu chắc cũng không có gì quá đáng đâu đúng chứ?” Chiến Hàn Quân cười nhạo nói: “Cô học kinh tế cũng giỏi quá nhỉ!” Lạc Thanh Du đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ thừa trên bàn ăn nhưng cô lại vờ như: không thấy đĩa của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đen mặt, cần chặt răng.
Cùng nhau sống chung một mái nhà nhưng người phụ nữ này lúc nào cũng phân biệt rõ ràng với anh. Đúng là, mưu mô, hiểm ác.
“Lạc Thanh Du..” Chiến Hàn Quân tuyệt đối sẽ không để cho người khác gây khó dễ cho mình, lúc này anh đang nghĩ cách phản kích.
Lạc Thanh Du tay cầm đồ thừa, tươi cười nhìn Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân” “Gô thu dọn luôn đồ của tôi đi” Chiến Hàn Quân vênh váo hung hăng nói.
Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Du nhanh chóng cứng lại: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi đâu phải là bảo mẫu của anh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.