Chương 178
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Nếu là Linh Trang, quá nửa đêm mà vẫn chưa ngủ, ngày hôm sau đồng hồ báo thức sẽ không gọi cô dậy nổi.
*Con đi gọi mẹ”Chiến Quốc Việt sợ nếu mẹ ngủ nướng, bố sẽ tính sổ với mẹ. Chiến Quốc Việt thông minh quyết định kêu mẹ dậy, miễn cho bị bố nổi giận mảng “Quốc Việt, để cô ngủ đi!”
Chiến Quốc Việt quay đầu, kinh dị nhìn sang bố mình đang tỏ lòng từ bi.
“Bố, bố thật sự không ghét mẹ!” Thật lâu sau Chiến Quốc Việt mới không nén nổi kích động nói Chiến Hàn Quân bưng cháo loãng lá sen do anh làm ra, Chiến Quốc Việt nhìn thấy cháo loãng, lại nói: “Bố, sao bố lại làm cơm trưa?”
Chiến Quốc Việt cảm thấy bố có chút khác thường.
Chiến Hàn Quân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Chiến Quốc Việt: “Hôm nay con nói nhiều thật”
Chiến Quốc Việt bị đả kích!
“Mới không có.”
Chiến Hàn Quân nhận ra mình nói vậy với con trai ít nói là vô cùng không thích hợp, lập tức cố găng cứu vãn: “Hi vọng con có thể giữ trạng thái như thế này”
Lúc này Lạc Thanh Du vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy ở trên bàn ăn là bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Lạc Thanh Du trợn tròn mắt.
“Xin lỗi, tôi dậy trễ”Lạc Thanh Du gãi gãi đầu tóc xõa rối tung, có chút chột dạ nhìn Chiến Hàn Quân.
Lấy hết dũng khí chờ Chiến Hàn Quân mảng cho cô một trận bão tốt Chiến Hàn Quân vẫn giữ trạng thái như thường, chỉ lạnh nhạt lườm cô một chút , đạo: “Sáng sớm đã bầy hầy như quỷ nữ, cũng không sợ làm cho con sợ”
Lạc Thanh Tùng nở một nụ cười xán lạn với Chiến Hàn Quân, giải thích thay cho người mẹ lôi thôi lếch thếch của mình: “Bố, bố không cảm thấy dáng vẻ chân thực không làm bộ này của mẹ mới đáng yêu sao?”
Chiến Hàn Quân: “…
Im lặng nhìn con trai mình, Lạc Thanh Tùng không khi nào không cố gắng tác hợp cho bố mẹ quay lại với nhau.
“Thì ra con thích con gái như thế này? Quả nhiên là mẹ thế nào thì con thế ấy” Chiến Hàn Quân trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ bố thích nữ sinh có dáng vẻ kệch cỡm sao ạ?“Lạc Thanh Tùng chớp cặp mắt vô hại hỏi thăm bố.
Chiến Hàn Quân lắc đầu, ai sẽ đi thích người phụ nữ thấp kém như thết Đáy mắt của Lạc Thanh Tùng hiện lên vẻ thông minh: “Cho nên bố thích kiểu phụ nữ chân thực tự nhiên như mẹ mà!”
Chiến Hàn Quân: “..”
Sống từng này tuổi rồi còn bị một thằng bé gài bẫy.
“Cô ấy như thế này không phải chân thực tự nhiên, mà là lôi thôi” Chiến Hàn Quân chững chạc đàng hoàng uốn nắn cách dùng từ của con.
Lạc Thanh Du mắc cỡ đỏ mặt, quay người lên lâu, nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, ngẩng cao đầu đi xuống.
Dù cô có ăn mặc như thế nào cũng đều lộ ra khí chất trong sáng sinh động và dáng vẻ nho nhã.
Vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Lạc Thanh Tùng nói: “Bố, có rất nhiều người đàn ông thích mẹ. Nếu bố thích mẹ thì phải dùng hết sức theo đuổi mẹ đấy nhé? Có nhà ở ven hồ có thể ngắm trăng, bố rất có ưu thế”
Lạc Thanh Du không nhịn được phun nước sôi để nguội vừa uống vào miệng ra ngoài.
Chiến Hàn Quân ngồi chếch ở đối diện và Lạc Thanh Tùng ngồi ở bên cạnh cùng nhau gặp nạn.
Chiến Hàn Quân đen mặt, hung tợn trừng mắt liếc Lạc Thanh Du, rút khăn tay lau nước bọt trên mặt đi.
Nhóm trẻ con ngừng thở theo dõi, toát mồ hôi lạnh cho mẹ.
Bố nhất định sẽ nổi trận lôi đình với mẹ nhỉ?
“Xin lỗi”Lạc Thanh Du cúi đầu ngại ngùng nói.
“Mẹ, không sao đâu. Bố không phải là người nhỏ mọn hay tính toán chi li” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân: “..”
*Con đi gọi mẹ”Chiến Quốc Việt sợ nếu mẹ ngủ nướng, bố sẽ tính sổ với mẹ. Chiến Quốc Việt thông minh quyết định kêu mẹ dậy, miễn cho bị bố nổi giận mảng “Quốc Việt, để cô ngủ đi!”
Chiến Quốc Việt quay đầu, kinh dị nhìn sang bố mình đang tỏ lòng từ bi.
“Bố, bố thật sự không ghét mẹ!” Thật lâu sau Chiến Quốc Việt mới không nén nổi kích động nói Chiến Hàn Quân bưng cháo loãng lá sen do anh làm ra, Chiến Quốc Việt nhìn thấy cháo loãng, lại nói: “Bố, sao bố lại làm cơm trưa?”
Chiến Quốc Việt cảm thấy bố có chút khác thường.
Chiến Hàn Quân dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Chiến Quốc Việt: “Hôm nay con nói nhiều thật”
Chiến Quốc Việt bị đả kích!
“Mới không có.”
Chiến Hàn Quân nhận ra mình nói vậy với con trai ít nói là vô cùng không thích hợp, lập tức cố găng cứu vãn: “Hi vọng con có thể giữ trạng thái như thế này”
Lúc này Lạc Thanh Du vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy ở trên bàn ăn là bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Lạc Thanh Du trợn tròn mắt.
“Xin lỗi, tôi dậy trễ”Lạc Thanh Du gãi gãi đầu tóc xõa rối tung, có chút chột dạ nhìn Chiến Hàn Quân.
Lấy hết dũng khí chờ Chiến Hàn Quân mảng cho cô một trận bão tốt Chiến Hàn Quân vẫn giữ trạng thái như thường, chỉ lạnh nhạt lườm cô một chút , đạo: “Sáng sớm đã bầy hầy như quỷ nữ, cũng không sợ làm cho con sợ”
Lạc Thanh Tùng nở một nụ cười xán lạn với Chiến Hàn Quân, giải thích thay cho người mẹ lôi thôi lếch thếch của mình: “Bố, bố không cảm thấy dáng vẻ chân thực không làm bộ này của mẹ mới đáng yêu sao?”
Chiến Hàn Quân: “…
Im lặng nhìn con trai mình, Lạc Thanh Tùng không khi nào không cố gắng tác hợp cho bố mẹ quay lại với nhau.
“Thì ra con thích con gái như thế này? Quả nhiên là mẹ thế nào thì con thế ấy” Chiến Hàn Quân trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ bố thích nữ sinh có dáng vẻ kệch cỡm sao ạ?“Lạc Thanh Tùng chớp cặp mắt vô hại hỏi thăm bố.
Chiến Hàn Quân lắc đầu, ai sẽ đi thích người phụ nữ thấp kém như thết Đáy mắt của Lạc Thanh Tùng hiện lên vẻ thông minh: “Cho nên bố thích kiểu phụ nữ chân thực tự nhiên như mẹ mà!”
Chiến Hàn Quân: “..”
Sống từng này tuổi rồi còn bị một thằng bé gài bẫy.
“Cô ấy như thế này không phải chân thực tự nhiên, mà là lôi thôi” Chiến Hàn Quân chững chạc đàng hoàng uốn nắn cách dùng từ của con.
Lạc Thanh Du mắc cỡ đỏ mặt, quay người lên lâu, nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, ngẩng cao đầu đi xuống.
Dù cô có ăn mặc như thế nào cũng đều lộ ra khí chất trong sáng sinh động và dáng vẻ nho nhã.
Vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Lạc Thanh Tùng nói: “Bố, có rất nhiều người đàn ông thích mẹ. Nếu bố thích mẹ thì phải dùng hết sức theo đuổi mẹ đấy nhé? Có nhà ở ven hồ có thể ngắm trăng, bố rất có ưu thế”
Lạc Thanh Du không nhịn được phun nước sôi để nguội vừa uống vào miệng ra ngoài.
Chiến Hàn Quân ngồi chếch ở đối diện và Lạc Thanh Tùng ngồi ở bên cạnh cùng nhau gặp nạn.
Chiến Hàn Quân đen mặt, hung tợn trừng mắt liếc Lạc Thanh Du, rút khăn tay lau nước bọt trên mặt đi.
Nhóm trẻ con ngừng thở theo dõi, toát mồ hôi lạnh cho mẹ.
Bố nhất định sẽ nổi trận lôi đình với mẹ nhỉ?
“Xin lỗi”Lạc Thanh Du cúi đầu ngại ngùng nói.
“Mẹ, không sao đâu. Bố không phải là người nhỏ mọn hay tính toán chi li” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân: “..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.