Chương 197
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Lạc Thanh Du rũ đầu, rõ ràng người sai là thẳng bé nhưng người chịu giáo huấn lại là mình chứ?
“Anh Quân, tôi sai rồi” Cô uể oải kêu một tiếng, qua loa lấy lệ.
Đôi mắt hẹp dài của Chiến Hàn Quân lóe lên nét cười không rõ, khi còn bé dáng vẻ của Linh Trang bị giáo huấn cũng giống như cô vậy, đầu rũ xuống giống như hôm nay là ngày tận thế, vô cùng sợ sệt khi nghe anh khiển trách Chiến Hàn Quân đưa mắt nhìn về phía mấy đứa nhỏ, nghiêm nghị mắng: “Trở về nhà với bố”
Thanh Tùng và Quốc Việt giống như hai đứa trẻ có tang lon ton theo sau lưng bố, buồn bực cúi đầu thở dài một hơi.
Lạc Thanh Du kéo theo Thanh An đang còn rướm nước mắt, thấp thỏm bất an đi theo phía sau.
Trở về nhà, Chiến Hàn Quân ngạo nghề ngồi trên ghế salon, chân dài xếp chồng lên nhau, sầm mặt nhìn ba đứa trẻ ở đối diện.
Lạc Thanh Du đứng bên cạnh bọn nhóc giống như cây tín hiệu vô tuyến.
Thân sắc của bốn mẹ con đều như nhau, rũ đầu xuống không dám nhìn vào anh.
“Ngẩng đầu lên” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói Bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương lọt vào trong mắt Chiến Hàn Quân khiến anh dở khóc dở cười.
“Mục đích của việc đi học là để đánh nhau và gây sự sao?” Chiến Hàn Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy nên dạy dỗ bọn trẻ lại.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng khẽ lắc đầu “Mục đích đi học là muốn các con học thêm nhiều kỹ năng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống. Có bạn học khiêu khích các con thì các con lập tức đánh nhau, có bạn học nhục mạ các con thì các con nhất định phải đáp trả lại, nói tới nói lui thì các con chính là một đám chó con không có chủ kiến, bị người khác khống chế. Cuộc sống như vậy, các con thích lắm sao?”
Quốc Việt và Thanh Tùng chợt lắc đầu.
“Như vậy thì nói cho bố biết, nếu như sau này gặp phải vấn đề tương tự, các con sẽ làm gì?”
“Coi thường” Thanh Tùng nói.
“Khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn, không bị đám ruồi muỗi đó làm phiền nữa” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân vui mừng gật đầu nói “Rất tốt”
Lạc Thanh Du thật sự bội phục sát đất với chiến thuật dạy con này, không hốt thuốc đúng bệnh nhưng thật sự đã giải quyết được tất cả các mấu chốt của vấn đề.
“Đi chơi đi” Chiến Hàn Quân võ đầu hai đứa con trai, Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lập tức chạy ra ngoài.
Lạc Thanh Du kéo tay Thanh An muốn chạy đi nhưng Chiến Hàn Quân chợt gọi cô lại: “Lạc Thanh Du”
Lạc Thanh Du bất đắc dĩ phải dừng chân xoay người, khiếp sợ nhìn Chiến Hàn Quân.
“Không biết dạy con thì đừng dạy nữa”
Anh nghiêm túc nói.
Lạc Thanh Du có chút không phục: “Anh Quân, người xưa có câu “Quân tử động khẩu bất động thủ”, tôi không cho Thanh Tùng đánh nhau thì sai chỗ nào chứ?”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc đến ngây người: “Bây giờ Thanh Tùng là một bé trai, một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Cô hy vọng thẳng bé biến thành một người vô dụng, khi gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đều gọi mẹ giải quyết sao?”
Lạc Thanh Du cười khanh khách, dường như cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sâu xa như vậy.
“Tôi biết rồi” Lạc Thanh Du thỏa hiệp.
Chiến Hàn Quân nhìn Thanh An còn đang nước mắt lã chã, đứa trẻ này vốn đã có dáng vẻ mềm mại dễ thương, khi khóc lên hoàn toàn có thể khiến người có tâm địa sắt đá mềm lòng.
“Thanh An sao vậy?” Hiếm khi anh lại quan tâm đến Thanh An một lần.
Thanh An nâng cánh tay của mẹ mình lên, che kín lấy gương mặt. Cô bé không muốn nhìn thấy bố, bởi vì hôm qua bố không nhận điện thoại của cô bé khiến trái tim nhỏ bé đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Bố không thương cô bé.
Hành động của Thanh An đã hoàn toàn làm mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng của Chiến Hàn Quân, anh đứng lên đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu.
Tâm tư Lạc Thanh Du rất tỉnh tế, biết rõ chắc chắn hôm nay con gái đã bị tủi thân nên ôm lấy Thanh An rồi dịu dàng hỏi: “Nói cho mẹ biết, có phải ở trường con bị những bạn học khác bắt nạt không?”
“Anh Quân, tôi sai rồi” Cô uể oải kêu một tiếng, qua loa lấy lệ.
Đôi mắt hẹp dài của Chiến Hàn Quân lóe lên nét cười không rõ, khi còn bé dáng vẻ của Linh Trang bị giáo huấn cũng giống như cô vậy, đầu rũ xuống giống như hôm nay là ngày tận thế, vô cùng sợ sệt khi nghe anh khiển trách Chiến Hàn Quân đưa mắt nhìn về phía mấy đứa nhỏ, nghiêm nghị mắng: “Trở về nhà với bố”
Thanh Tùng và Quốc Việt giống như hai đứa trẻ có tang lon ton theo sau lưng bố, buồn bực cúi đầu thở dài một hơi.
Lạc Thanh Du kéo theo Thanh An đang còn rướm nước mắt, thấp thỏm bất an đi theo phía sau.
Trở về nhà, Chiến Hàn Quân ngạo nghề ngồi trên ghế salon, chân dài xếp chồng lên nhau, sầm mặt nhìn ba đứa trẻ ở đối diện.
Lạc Thanh Du đứng bên cạnh bọn nhóc giống như cây tín hiệu vô tuyến.
Thân sắc của bốn mẹ con đều như nhau, rũ đầu xuống không dám nhìn vào anh.
“Ngẩng đầu lên” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói Bốn người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương lọt vào trong mắt Chiến Hàn Quân khiến anh dở khóc dở cười.
“Mục đích của việc đi học là để đánh nhau và gây sự sao?” Chiến Hàn Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy nên dạy dỗ bọn trẻ lại.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng khẽ lắc đầu “Mục đích đi học là muốn các con học thêm nhiều kỹ năng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống. Có bạn học khiêu khích các con thì các con lập tức đánh nhau, có bạn học nhục mạ các con thì các con nhất định phải đáp trả lại, nói tới nói lui thì các con chính là một đám chó con không có chủ kiến, bị người khác khống chế. Cuộc sống như vậy, các con thích lắm sao?”
Quốc Việt và Thanh Tùng chợt lắc đầu.
“Như vậy thì nói cho bố biết, nếu như sau này gặp phải vấn đề tương tự, các con sẽ làm gì?”
“Coi thường” Thanh Tùng nói.
“Khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, mạnh mẽ hơn, không bị đám ruồi muỗi đó làm phiền nữa” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân vui mừng gật đầu nói “Rất tốt”
Lạc Thanh Du thật sự bội phục sát đất với chiến thuật dạy con này, không hốt thuốc đúng bệnh nhưng thật sự đã giải quyết được tất cả các mấu chốt của vấn đề.
“Đi chơi đi” Chiến Hàn Quân võ đầu hai đứa con trai, Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lập tức chạy ra ngoài.
Lạc Thanh Du kéo tay Thanh An muốn chạy đi nhưng Chiến Hàn Quân chợt gọi cô lại: “Lạc Thanh Du”
Lạc Thanh Du bất đắc dĩ phải dừng chân xoay người, khiếp sợ nhìn Chiến Hàn Quân.
“Không biết dạy con thì đừng dạy nữa”
Anh nghiêm túc nói.
Lạc Thanh Du có chút không phục: “Anh Quân, người xưa có câu “Quân tử động khẩu bất động thủ”, tôi không cho Thanh Tùng đánh nhau thì sai chỗ nào chứ?”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc đến ngây người: “Bây giờ Thanh Tùng là một bé trai, một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Cô hy vọng thẳng bé biến thành một người vô dụng, khi gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đều gọi mẹ giải quyết sao?”
Lạc Thanh Du cười khanh khách, dường như cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sâu xa như vậy.
“Tôi biết rồi” Lạc Thanh Du thỏa hiệp.
Chiến Hàn Quân nhìn Thanh An còn đang nước mắt lã chã, đứa trẻ này vốn đã có dáng vẻ mềm mại dễ thương, khi khóc lên hoàn toàn có thể khiến người có tâm địa sắt đá mềm lòng.
“Thanh An sao vậy?” Hiếm khi anh lại quan tâm đến Thanh An một lần.
Thanh An nâng cánh tay của mẹ mình lên, che kín lấy gương mặt. Cô bé không muốn nhìn thấy bố, bởi vì hôm qua bố không nhận điện thoại của cô bé khiến trái tim nhỏ bé đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Bố không thương cô bé.
Hành động của Thanh An đã hoàn toàn làm mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng của Chiến Hàn Quân, anh đứng lên đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu.
Tâm tư Lạc Thanh Du rất tỉnh tế, biết rõ chắc chắn hôm nay con gái đã bị tủi thân nên ôm lấy Thanh An rồi dịu dàng hỏi: “Nói cho mẹ biết, có phải ở trường con bị những bạn học khác bắt nạt không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.