Chương 200
Lạc Thanh Du
01/03/2021
Lạc Thanh Du cũng rất tò mò, cô và An Hiếu Như không thù không oán, tại sao cô ta lại bày kế hãm hại cô?
Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Phong, chần chừ một giây, cô nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ đã, tôi sẽ quay lại sớm thôi”
Cô từ chối không để Bạch Hiểu Phong đưa bọn nhỏ đi là vì sợ người ngoài nhìn thấy sẽ hiểu lâm, cho rằng bọn họ có mối quan hệ không trong sáng.
Bạch Hiểu Phong trưng ra bộ mặt thất vọng, ủ rũ nói: “Cô ghét bỏ tôi đến mức này sao? Chẳng lẽ việc để Bạch Hiểu Phong tôi đi cùng lại khiến cô mất mặt thế à?”
Lạc Thanh Du thành thật nói: “Anh đừng nói vớ vẩn, tôi sợ người ngoài không hiểu lại đồn đại vớ vấn làm tổn thương mấy đứa nhỏ thôi Bạch Hiểu Phong nghe cô nói vậy thì thoáng giật mình, từ đáy lòng anh ta bỗng dấy lên một cảm giác rất lạ, mà chính anh ta cũng không thể giải thích được cảm giác đó.
€ó lẽ là cảm động!
Có một người mẹ biết suy nghĩ vì mình như thế, bọn nhỏ thật sự quá may mắn.
Đột nhiên, anh ta lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng được cảm nhận hơi ấm từ bố mẹ, anh ta cũng không hiếu tình thương mẫu tử là thế nào.
Trong trí nhớ anh ta, từ khi anh ta bắt đầu biết hiểu chuyện, thứ mà anh ta chứng kiến hàng ngày chính là những cuộc cãi vã không hồi kết của bố mẹ. Bố anh ta bôn ba bên ngoài, dốc sức cho sự nghiệp của riêng ông, đương nhiên với sinh lý của một người đàn ông, việc tìm hoa cỏ bên ngoài cũng không phải chuyện lạ. Còn mẹ anh ta, cả ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách quản lý chồng, nghĩ cách giành lại chồng từ những người đàn bà đó. Nhưng rồi kết quả thì sao?
Rồi cái kết cũng như dấu chấm hết cho gia đình bọn họ là bố anh ta cưới người khác, còn mẹ anh ta thì nhảy lầu tự tử vì tình.
Trên đường Lạc Thanh Du đưa ba đứa nhỏ đi học, Thanh Tùng tò mò hỏi: “Mẹ ơi, chú kia đang theo đuổi mẹ sao?”
Lạc Thanh Du: “…”
Chiến Quốc Việt nói: “Biết rồi còn cố hỏi”
Thanh Tùng dường như không đợi được câu trả lời từ mẹ nữa, cậu bé trực tiếp phản đối: “Mẹ, con thấy chú kia không giống người tốt”
Vì trong lòng cậu bé chỉ có một mong muốn là bố và mẹ sống hạnh phúc bên nhau.
Nên đương nhiên cậu bé sẽ luôn mặc định những người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình là người xấu và bài xích với họ.
Lạc Thanh Du cười nói “Chú ấy tốt mà, có chỗ nào không giống người”
“Chú ấy là kiểu người trăng hoa” Thanh Tùng nói.
Thanh An lại đưa ra ý kiến trái ngược với người anh: “Nhưng nhìn chú ấy rất đẹp trai, lại dễ gần nữa. Không giống ai đó suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, chẳng vui chút nào. Em thích chú ấy làm bố mình hơn”
Thanh Tùng tiếp lời: “Bố dượng sao tốt băng bố ruột được?”
Thanh An vẫn kiên quyết: “Dù sao em vẫn cảm thấy chú ấy tốt”
Hai người với hai quan điểm trái ngược nhau, không ai chịu nhường ai. Và đương nhiên, người thứ ba được họ cầu cứu chính là Chiến Quốc Việt, phát hiện bốn mắt đang hướng về phía mình, cậu bé lạnh nhạt nói: “Chuyện của người khác, anh không muốn liên quan”
Lạc Thanh Du nhìn ba đứa trẻ với ba ý kiến trái ngược nhau, mếu máo dở khóc dở cười.
Cô đưa ba đứa nhỏ đến nhà trẻ xong lập tức quay lại biệt thự, lúc này Bạch Hiểu Phong đã mở sẵn cửa xe đợi cô, dáng vẻ anh ta mở cửa xe mời cô vào trông khá giống một tên vệ : “Cô Du, mời cô”
Lạc Thanh Du ngồi ở hàng ghế sau, còn Bạch Hiếu Phong ngồi vào vị trí lái, giẫm chân ga rồi phóng xe vụt đi.
“Tại sao An Hiểu Như lại hạ thuốc anh?”
Lạc Thanh Du không có tâm trạng chờ đợi hẹn hò gì nhiều, vừa mới ngồi lên xe cô đã không nhịn được cơn tò mò, muốn biết những chuyện vẫn chưa được sáng tỏ.
Bạch Hiểu Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Đây là chuyện trong nhà, cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, theo lý thì tôi không được nói chuyện này ra ngoài. Nhưng từ tận đáy lòng tôi thật sự rất thích cô Du, nên tôi tình nguyện chia sẻ bí mật của mình cho cô nghe.”
“Đừng nói nhảm nữa” Lạc Thanh Du lên tiếng thúc giục.
Bạch Hiểu Phong cười nói: ‘Là do em gái tôi, Bạch Hoài An đứng sau giật dây, xúi giục cô ta đi bày kế hãm hại cô.”
Lạc Thanh Du kinh ngạc trợn mất: “Tại sao Bạch Hoài An lại muốn hại tôi?”
Bởi vì cô là nguyên nhân khiến nó và Chiến Hàn Quân chia tay”
Lạc Thanh Du nghe đến đây còn kinh hãi hơn, cô không tin hỏi lại: “Bọn họ chia tay?”
“Có phải cô rất vui khi nghe được tin này không?”
Lạc Thanh Du tức giận nói: “Nguyên nhân Chiến Hàn Quân đá em gái cậu là do Chiến Quốc Việt, chứ không phải tại tôi.”
Nghe đến đây, Bạch Hiểu Phong mới thở phào một hơi: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”
Lạc Thanh Du liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Phong, chần chừ một giây, cô nói: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ đã, tôi sẽ quay lại sớm thôi”
Cô từ chối không để Bạch Hiểu Phong đưa bọn nhỏ đi là vì sợ người ngoài nhìn thấy sẽ hiểu lâm, cho rằng bọn họ có mối quan hệ không trong sáng.
Bạch Hiểu Phong trưng ra bộ mặt thất vọng, ủ rũ nói: “Cô ghét bỏ tôi đến mức này sao? Chẳng lẽ việc để Bạch Hiểu Phong tôi đi cùng lại khiến cô mất mặt thế à?”
Lạc Thanh Du thành thật nói: “Anh đừng nói vớ vẩn, tôi sợ người ngoài không hiểu lại đồn đại vớ vấn làm tổn thương mấy đứa nhỏ thôi Bạch Hiểu Phong nghe cô nói vậy thì thoáng giật mình, từ đáy lòng anh ta bỗng dấy lên một cảm giác rất lạ, mà chính anh ta cũng không thể giải thích được cảm giác đó.
€ó lẽ là cảm động!
Có một người mẹ biết suy nghĩ vì mình như thế, bọn nhỏ thật sự quá may mắn.
Đột nhiên, anh ta lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng được cảm nhận hơi ấm từ bố mẹ, anh ta cũng không hiếu tình thương mẫu tử là thế nào.
Trong trí nhớ anh ta, từ khi anh ta bắt đầu biết hiểu chuyện, thứ mà anh ta chứng kiến hàng ngày chính là những cuộc cãi vã không hồi kết của bố mẹ. Bố anh ta bôn ba bên ngoài, dốc sức cho sự nghiệp của riêng ông, đương nhiên với sinh lý của một người đàn ông, việc tìm hoa cỏ bên ngoài cũng không phải chuyện lạ. Còn mẹ anh ta, cả ngày chỉ chăm chăm nghĩ cách quản lý chồng, nghĩ cách giành lại chồng từ những người đàn bà đó. Nhưng rồi kết quả thì sao?
Rồi cái kết cũng như dấu chấm hết cho gia đình bọn họ là bố anh ta cưới người khác, còn mẹ anh ta thì nhảy lầu tự tử vì tình.
Trên đường Lạc Thanh Du đưa ba đứa nhỏ đi học, Thanh Tùng tò mò hỏi: “Mẹ ơi, chú kia đang theo đuổi mẹ sao?”
Lạc Thanh Du: “…”
Chiến Quốc Việt nói: “Biết rồi còn cố hỏi”
Thanh Tùng dường như không đợi được câu trả lời từ mẹ nữa, cậu bé trực tiếp phản đối: “Mẹ, con thấy chú kia không giống người tốt”
Vì trong lòng cậu bé chỉ có một mong muốn là bố và mẹ sống hạnh phúc bên nhau.
Nên đương nhiên cậu bé sẽ luôn mặc định những người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình là người xấu và bài xích với họ.
Lạc Thanh Du cười nói “Chú ấy tốt mà, có chỗ nào không giống người”
“Chú ấy là kiểu người trăng hoa” Thanh Tùng nói.
Thanh An lại đưa ra ý kiến trái ngược với người anh: “Nhưng nhìn chú ấy rất đẹp trai, lại dễ gần nữa. Không giống ai đó suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, chẳng vui chút nào. Em thích chú ấy làm bố mình hơn”
Thanh Tùng tiếp lời: “Bố dượng sao tốt băng bố ruột được?”
Thanh An vẫn kiên quyết: “Dù sao em vẫn cảm thấy chú ấy tốt”
Hai người với hai quan điểm trái ngược nhau, không ai chịu nhường ai. Và đương nhiên, người thứ ba được họ cầu cứu chính là Chiến Quốc Việt, phát hiện bốn mắt đang hướng về phía mình, cậu bé lạnh nhạt nói: “Chuyện của người khác, anh không muốn liên quan”
Lạc Thanh Du nhìn ba đứa trẻ với ba ý kiến trái ngược nhau, mếu máo dở khóc dở cười.
Cô đưa ba đứa nhỏ đến nhà trẻ xong lập tức quay lại biệt thự, lúc này Bạch Hiểu Phong đã mở sẵn cửa xe đợi cô, dáng vẻ anh ta mở cửa xe mời cô vào trông khá giống một tên vệ : “Cô Du, mời cô”
Lạc Thanh Du ngồi ở hàng ghế sau, còn Bạch Hiếu Phong ngồi vào vị trí lái, giẫm chân ga rồi phóng xe vụt đi.
“Tại sao An Hiểu Như lại hạ thuốc anh?”
Lạc Thanh Du không có tâm trạng chờ đợi hẹn hò gì nhiều, vừa mới ngồi lên xe cô đã không nhịn được cơn tò mò, muốn biết những chuyện vẫn chưa được sáng tỏ.
Bạch Hiểu Phong cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Đây là chuyện trong nhà, cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, theo lý thì tôi không được nói chuyện này ra ngoài. Nhưng từ tận đáy lòng tôi thật sự rất thích cô Du, nên tôi tình nguyện chia sẻ bí mật của mình cho cô nghe.”
“Đừng nói nhảm nữa” Lạc Thanh Du lên tiếng thúc giục.
Bạch Hiểu Phong cười nói: ‘Là do em gái tôi, Bạch Hoài An đứng sau giật dây, xúi giục cô ta đi bày kế hãm hại cô.”
Lạc Thanh Du kinh ngạc trợn mất: “Tại sao Bạch Hoài An lại muốn hại tôi?”
Bởi vì cô là nguyên nhân khiến nó và Chiến Hàn Quân chia tay”
Lạc Thanh Du nghe đến đây còn kinh hãi hơn, cô không tin hỏi lại: “Bọn họ chia tay?”
“Có phải cô rất vui khi nghe được tin này không?”
Lạc Thanh Du tức giận nói: “Nguyên nhân Chiến Hàn Quân đá em gái cậu là do Chiến Quốc Việt, chứ không phải tại tôi.”
Nghe đến đây, Bạch Hiểu Phong mới thở phào một hơi: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.