Chương 236
Lạc Thanh Du
01/03/2021
Quan Minh Vũ nheo mắt lại: “Sếp! Giao dịch này lỗ quát”
Quan Minh Vũ biết giá cả ở Vân Đình, trị giá mấy tỉ mà thôi.
Nhưng khoản đầu tư cho chế tác phim của Bạch Hiểu Phong tương đương hơn ba mươi tỷ.
Chiến Hàn Quân liếc Quan Minh Vũ một cái sắc lẻm: “Cậu chất vấn quyết định của tôi?”
Quan Minh Vũ xoa mồ hôi lạnh vừa ứa ra trên trán: “Em đi làm ngay đây”
Quan Minh Vũ xoay người đi ra ngoài, trong lòng ngổn ngang khó hiểu, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải sếp chỉ làm giao dịch kiếm lời không ăn lỗ à?”
Ra ngoài, Quan Minh Vũ lập tức gọi cho Bạch Hiểu Phong nói rõ ý định của tổng giám đốc. Anh ta còn cho rằng Bạch Hiểu Phong sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Bạch Hiểu Phong nghe xong lập tức phản đối “Anh ta có ý gì? Nhà ở Vân Đình tôi cho.
Lạc Thanh Du thuê rồi! Anh ta cố ý đúng không?”
Quan Minh Vũ nghe thế thì tỉnh ngộ. Thì ra quyết định “ngu xuẩn” này của sếp là vì phụ nữ. Đúng là sắc đẹp làm người mờ mắt mà.
Tuy không quá đồng ý tổng giám đốc dùng giang sơn lấy lòng mỹ nhân, nhưng Quan Minh Vũ đã nhận lệnh là sẽ không qua loa.
“Nếu Tổng giám đốc Phong không đồng ý thì tôi chỉ có thể vô cùng tiếc nuối báo cho anh, Á Châu thu hồi toàn bộ đầu tư tại Bạch Thị”
“Cái gì? Có cần đến mức ấy không? Vì một người phụ nữ mà đối nghịch với Bạch Thị?”
Bạch Hiếu Phong kêu gào.
Quan Minh Vũ toát mồ hôi liên tục, nhưng thực tế cũng cảm thấy hơi quá mức.
Nhưng Quan Minh Vũ càng hiểu tính tình của tổng giám đốc nhà mình, tuyệt đối không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Anh ta ở cạnh sếp lâu ngày, mưa dầm thấm đất, một thanh niên trong trắng cũng bị nhuộm đen không thấy ánh sáng rồi.
Quan Minh Vũ vừa dụ dỗ vừa đe dọa Bạch Hiểu Phong: “Đừng nói là cắt đứt mọi đầu tư cho Bạch Thị, rất có thể còn tìm cách khiến Bạch Thị bị chế tài kinh tế hợp pháp nữa kia.
Tôi khuyên Tổng giám đốc Phong đừng cậy mạnh, dù sao trên đời này còn chưa có thứ gì tổng giám đốc nhà tôi muốn chiếm mà không được. Trừ khi anh ấy không muốn”
Bạch Hiếu Phong hậm hực thở phì phò ngất điện thoại.
Quan Minh Vũ nhìn di động, lắc đầu thở dài: “Tuổi trẻ nông nổi nha. Cậu Phong, cậu sẽ vì quyết định nông nổi của mình trả giá lớn lắm đấy”
Khi Quan Minh Vũ báo với Chiến Hàn Quân rằng Bạch Hiểu Phong từ chối giao dịch, Chiến Hàn Quân cầm tách trà sứ Thanh Hoa lặng yên ngẫm nghĩ.
“Xem ra thăng nhãi này không hiểu rõ tính cách của tôi” Anh trầm giọng.
Quan Minh Vũ có thể nghe được từ giọng nói bình thản của sếp nhà mình hương vị tử vong.
*Tổng giám đốc, dù sao chúng ta và Bạch Thị cũng là hợp tác lâu năm..” Quan Minh Vũ lên tiếng cầu tình cho Bạch Thị, hi vọng tổng giám đốc đừng trút giận lên Bạch Thị tương đối vô tội kia.
Chiến Hàn Quân lại nhẹ nhàng liếc Quan Minh Vũ một cái, giọng nói lạnh băng không có độ ấm: “Nhớ kĩ, trên thương trường không có bạn bè mãi mãi, cũng không có đối thủ mãi mãi.
Buổi chiều, Bạch Hiểu Phong phát hiện cổ phiếu của công ty từ lúc mở phiên giao dịch liền ngã xuống không ngừng.
Anh ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy!
Bạch Hiểu Phong nhìn cổ phiếu xanh rờn đi xuống, lặng yên suy nghĩ.
Sáng nay anh ta vừa đắc tội Chiến Hàn Quân, chẳng lẽ người này trả thù nhanh như vậy?
Điện thoại bên cạnh vang lên, thấy màn hình hiện tên Chiến Hàn Quân, Bạch Hiểu Phong lập tức trắng bệch cả mặt.
*Bạch Hiểu Phong, dùng căn hộ ở Vân Đình đổi lấy việc cổ phiếu xuống giá, yes or no?”
Bạch Hiểu Phong ứa mồ hôi lạnh toàn thân: “Thật sự là anh ra tay với Bạch Thị à?
Tuy tôi sớm nghe nói anh kinh doanh rất độc đáo mới mẻ, nhưng anh làm thế nào trong thời gian ngắn như thế làm cổ phiếu của Bạch Thị ngừng tăng?”
“Bí mật kinh doanh, xin lỗi, không nói được!” Chiến Hàn Quân nói. “Có đồng ý hay không nói một câu đi? Cho anh ba giây, nếu không đồng ý thì ngày mai bố anh đến đây quỳ cầu xin tôi đấy! Anh tin không?”
““Hừ, coi như tôi sợ anh. Không phải là một căn nhà vài tỷ thôi sao? Cậu Quân đã thích thì xin tặng lại”
“Chiều nay nhớ đi sang tên” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nhắc nhở.
Quan Minh Vũ biết giá cả ở Vân Đình, trị giá mấy tỉ mà thôi.
Nhưng khoản đầu tư cho chế tác phim của Bạch Hiểu Phong tương đương hơn ba mươi tỷ.
Chiến Hàn Quân liếc Quan Minh Vũ một cái sắc lẻm: “Cậu chất vấn quyết định của tôi?”
Quan Minh Vũ xoa mồ hôi lạnh vừa ứa ra trên trán: “Em đi làm ngay đây”
Quan Minh Vũ xoay người đi ra ngoài, trong lòng ngổn ngang khó hiểu, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải sếp chỉ làm giao dịch kiếm lời không ăn lỗ à?”
Ra ngoài, Quan Minh Vũ lập tức gọi cho Bạch Hiểu Phong nói rõ ý định của tổng giám đốc. Anh ta còn cho rằng Bạch Hiểu Phong sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Bạch Hiểu Phong nghe xong lập tức phản đối “Anh ta có ý gì? Nhà ở Vân Đình tôi cho.
Lạc Thanh Du thuê rồi! Anh ta cố ý đúng không?”
Quan Minh Vũ nghe thế thì tỉnh ngộ. Thì ra quyết định “ngu xuẩn” này của sếp là vì phụ nữ. Đúng là sắc đẹp làm người mờ mắt mà.
Tuy không quá đồng ý tổng giám đốc dùng giang sơn lấy lòng mỹ nhân, nhưng Quan Minh Vũ đã nhận lệnh là sẽ không qua loa.
“Nếu Tổng giám đốc Phong không đồng ý thì tôi chỉ có thể vô cùng tiếc nuối báo cho anh, Á Châu thu hồi toàn bộ đầu tư tại Bạch Thị”
“Cái gì? Có cần đến mức ấy không? Vì một người phụ nữ mà đối nghịch với Bạch Thị?”
Bạch Hiếu Phong kêu gào.
Quan Minh Vũ toát mồ hôi liên tục, nhưng thực tế cũng cảm thấy hơi quá mức.
Nhưng Quan Minh Vũ càng hiểu tính tình của tổng giám đốc nhà mình, tuyệt đối không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Anh ta ở cạnh sếp lâu ngày, mưa dầm thấm đất, một thanh niên trong trắng cũng bị nhuộm đen không thấy ánh sáng rồi.
Quan Minh Vũ vừa dụ dỗ vừa đe dọa Bạch Hiểu Phong: “Đừng nói là cắt đứt mọi đầu tư cho Bạch Thị, rất có thể còn tìm cách khiến Bạch Thị bị chế tài kinh tế hợp pháp nữa kia.
Tôi khuyên Tổng giám đốc Phong đừng cậy mạnh, dù sao trên đời này còn chưa có thứ gì tổng giám đốc nhà tôi muốn chiếm mà không được. Trừ khi anh ấy không muốn”
Bạch Hiếu Phong hậm hực thở phì phò ngất điện thoại.
Quan Minh Vũ nhìn di động, lắc đầu thở dài: “Tuổi trẻ nông nổi nha. Cậu Phong, cậu sẽ vì quyết định nông nổi của mình trả giá lớn lắm đấy”
Khi Quan Minh Vũ báo với Chiến Hàn Quân rằng Bạch Hiểu Phong từ chối giao dịch, Chiến Hàn Quân cầm tách trà sứ Thanh Hoa lặng yên ngẫm nghĩ.
“Xem ra thăng nhãi này không hiểu rõ tính cách của tôi” Anh trầm giọng.
Quan Minh Vũ có thể nghe được từ giọng nói bình thản của sếp nhà mình hương vị tử vong.
*Tổng giám đốc, dù sao chúng ta và Bạch Thị cũng là hợp tác lâu năm..” Quan Minh Vũ lên tiếng cầu tình cho Bạch Thị, hi vọng tổng giám đốc đừng trút giận lên Bạch Thị tương đối vô tội kia.
Chiến Hàn Quân lại nhẹ nhàng liếc Quan Minh Vũ một cái, giọng nói lạnh băng không có độ ấm: “Nhớ kĩ, trên thương trường không có bạn bè mãi mãi, cũng không có đối thủ mãi mãi.
Buổi chiều, Bạch Hiểu Phong phát hiện cổ phiếu của công ty từ lúc mở phiên giao dịch liền ngã xuống không ngừng.
Anh ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy!
Bạch Hiểu Phong nhìn cổ phiếu xanh rờn đi xuống, lặng yên suy nghĩ.
Sáng nay anh ta vừa đắc tội Chiến Hàn Quân, chẳng lẽ người này trả thù nhanh như vậy?
Điện thoại bên cạnh vang lên, thấy màn hình hiện tên Chiến Hàn Quân, Bạch Hiểu Phong lập tức trắng bệch cả mặt.
*Bạch Hiểu Phong, dùng căn hộ ở Vân Đình đổi lấy việc cổ phiếu xuống giá, yes or no?”
Bạch Hiểu Phong ứa mồ hôi lạnh toàn thân: “Thật sự là anh ra tay với Bạch Thị à?
Tuy tôi sớm nghe nói anh kinh doanh rất độc đáo mới mẻ, nhưng anh làm thế nào trong thời gian ngắn như thế làm cổ phiếu của Bạch Thị ngừng tăng?”
“Bí mật kinh doanh, xin lỗi, không nói được!” Chiến Hàn Quân nói. “Có đồng ý hay không nói một câu đi? Cho anh ba giây, nếu không đồng ý thì ngày mai bố anh đến đây quỳ cầu xin tôi đấy! Anh tin không?”
““Hừ, coi như tôi sợ anh. Không phải là một căn nhà vài tỷ thôi sao? Cậu Quân đã thích thì xin tặng lại”
“Chiều nay nhớ đi sang tên” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.