Chương 319
Lạc Thanh Du
07/03/2021
“Anh… nhận ra tôi ?” Lạc Thanh Du vuốt vuốt mái tóc ngắn trung tính bay phất phơ của cô, khóc không ra nước mắt.
Để thành công trốn tránh sự truy lùng của anh ta, cô còn cắt phăng mái tóc đen xinh đẹp của mình, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy, hơn nữa mới có một ngày, cô đã bị anh chàng này nhận ra?
Trước đây cô còn từng để quả đầu Ki Matt mà vẫn có thể đánh lừa anh ta lâu như vậy.
Haiz, thất bại, thất bại thật rồi.
“Làm thế nào mà anh nhận ra tôi?” Rút ra bài học từ thất bại lần này, tránh hóa trang mà vẫn bị phát hiện, Lạc Thanh Du khiêm tốn hỏi.
Chiến Hàn Quân đưa tay nhéo vành tai mỏng của cô, dưới ánh đèn chiếu xuống, vành †ai đáng yêu đó phát ra ánh sáng trong suốt.
“Lạc Thanh Du, đừng cố trốn tránh nữa, bởi vì tôi nhớ rõ từng ấn ký trên người cô. Cho dù cô có biến thành tro, tôi cũng nhận ra cô!”
Lạc Thanh Du trông như sắp nghẻo đến nơi: “Cậu Quân có muốn thử một chút không?”
Nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh không an phận của Lạc Thanh Du, Chiến Hoàn Quân cười không chạm đến đáy mắt. “Xem ra nếu không trói cô lại thì cô sẽ chẳng bao giờ chịu nghe lời nhỉ”
Anh đứng dậy, rút thắt lưng ra trói hai tay cô lại.
“Anh muốn làm gì thế?”
“Đối với một người phụ nữ không ngoan, đương nhiên là phải phạt nặng rồi” Anh bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng lên.
Trong nhà, ánh sáng trở nên mờ ảo.
Sau đó, anh quay lại với cô, giống như một con sư tử hung mãnh nhìn con mồi của mình, mang một nụ cười quyến rũ chết người.
“Trốn một lần, làm mười lần.”
Lạc Thanh Du kinh hãi nhìn anh: “Đồ biến thái.”
“Tôi chỉ biến thái với mình cô thôi.”
“Tôi sẽ không làm cô đau đâu” Giọng anh khăn khàn pha chút gợi cảm.
Lạc Thanh Du ngây người nhìn anh: “Cậu Quân, cậu có yêu tôi không?” Cô ngây ngốc hỏi.
Hỏi xong cô mới thấy hối hận.
Không phải ai cũng như cô, đều cho rằng chỉ khi tình yêu và tình dục đi đôi với nhau mới là tình yêu hoàn mỹ nhất.
Đàn ông là động vật suy nghĩ ở phần dưới, huống hồ là anh, xung quanh anh không bao giờ thiếu sự các cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất sắc theo đuổi, chỉ cần chỉ tay năm ngón là có thể gọi tất cả các cô gái kia đến giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh rồi.
“Hành động của tôi vẫn chưa thể nói rõ sao?”. Anh hỏi Lạc Thanh Du chỉ cảm thấy rằng tư thế mập mờ này khiến cho cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
“Làm như vậy vài lần, cô sẽ cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của tôi” Nói đoạn anh hôn lên môi cô.
Ngoài cửa sổ, không biết trời đổ mưa cơn mưa tầm tã từ lúc nào.
Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh mình. Gương mặt quen thuộc ấy đã trút bỏ đi vẻ kiêu ngạo bất cần đời từ thuở thiếu thời, thêm vào đó mang theo vẻ lạnh lùng và quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Chỉ khi ngủ say anh mới có thể yên lặng tuyệt đối thế này, giống như một chàng trai mới lớn, điềm tĩnh yên lặng như một đứa trẻ, trông rất vô hại.
Lạc Thanh Du đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh, đôi lông mày rậm của anh vô cùng sắc nét, chưa từng chỉnh sửa tỉa tót lần nào, nhưng lại giống như nét vẽ một ngọn núi xa xôi trong bức tranh vẽ cảnh chân trời vậy, đen tuyền, rất tuấn tú.
Đường nét lông mày dài và hẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên. Cặp mắt của anh đúng là một cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, rất sắc sảo, quyến rũ có một không hai, nhưng khi nhìn vào thì đôi mắt ấy lại lạnh như một hầm băng, giữ khoảng cách với người khác đến ngàn dặm.
Cô đưa tay ấn cái mũi thẳng tắp của anh, đây một ông chú đã ngoài ba mươi tuổi, không có mụn đầu đen, lỗ chân lông mịn, làn da trắng trẻo nhãn nhụi, thanh tú khiến một người phụ nữ như cô cũng cảm thấy mặc cảm tự tỉ.
Hàng mi của anh run lên…
Ý thức được khả năng anh đã tỉnh rồi, cô nhanh chóng đưa tay lên, vừa muốn thu lại thì một bàn tay to đã bắt lấy cổ tay cô, sau đó hôn lên tay cô một cái.
Lạc Thanh Du: “…”
Cái tên này. Rốt cuộc đã tỉnh chưa vậy?
Để thành công trốn tránh sự truy lùng của anh ta, cô còn cắt phăng mái tóc đen xinh đẹp của mình, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy, hơn nữa mới có một ngày, cô đã bị anh chàng này nhận ra?
Trước đây cô còn từng để quả đầu Ki Matt mà vẫn có thể đánh lừa anh ta lâu như vậy.
Haiz, thất bại, thất bại thật rồi.
“Làm thế nào mà anh nhận ra tôi?” Rút ra bài học từ thất bại lần này, tránh hóa trang mà vẫn bị phát hiện, Lạc Thanh Du khiêm tốn hỏi.
Chiến Hàn Quân đưa tay nhéo vành tai mỏng của cô, dưới ánh đèn chiếu xuống, vành †ai đáng yêu đó phát ra ánh sáng trong suốt.
“Lạc Thanh Du, đừng cố trốn tránh nữa, bởi vì tôi nhớ rõ từng ấn ký trên người cô. Cho dù cô có biến thành tro, tôi cũng nhận ra cô!”
Lạc Thanh Du trông như sắp nghẻo đến nơi: “Cậu Quân có muốn thử một chút không?”
Nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh không an phận của Lạc Thanh Du, Chiến Hoàn Quân cười không chạm đến đáy mắt. “Xem ra nếu không trói cô lại thì cô sẽ chẳng bao giờ chịu nghe lời nhỉ”
Anh đứng dậy, rút thắt lưng ra trói hai tay cô lại.
“Anh muốn làm gì thế?”
“Đối với một người phụ nữ không ngoan, đương nhiên là phải phạt nặng rồi” Anh bước đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng lên.
Trong nhà, ánh sáng trở nên mờ ảo.
Sau đó, anh quay lại với cô, giống như một con sư tử hung mãnh nhìn con mồi của mình, mang một nụ cười quyến rũ chết người.
“Trốn một lần, làm mười lần.”
Lạc Thanh Du kinh hãi nhìn anh: “Đồ biến thái.”
“Tôi chỉ biến thái với mình cô thôi.”
“Tôi sẽ không làm cô đau đâu” Giọng anh khăn khàn pha chút gợi cảm.
Lạc Thanh Du ngây người nhìn anh: “Cậu Quân, cậu có yêu tôi không?” Cô ngây ngốc hỏi.
Hỏi xong cô mới thấy hối hận.
Không phải ai cũng như cô, đều cho rằng chỉ khi tình yêu và tình dục đi đôi với nhau mới là tình yêu hoàn mỹ nhất.
Đàn ông là động vật suy nghĩ ở phần dưới, huống hồ là anh, xung quanh anh không bao giờ thiếu sự các cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất sắc theo đuổi, chỉ cần chỉ tay năm ngón là có thể gọi tất cả các cô gái kia đến giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh rồi.
“Hành động của tôi vẫn chưa thể nói rõ sao?”. Anh hỏi Lạc Thanh Du chỉ cảm thấy rằng tư thế mập mờ này khiến cho cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
“Làm như vậy vài lần, cô sẽ cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của tôi” Nói đoạn anh hôn lên môi cô.
Ngoài cửa sổ, không biết trời đổ mưa cơn mưa tầm tã từ lúc nào.
Lạc Thanh Du nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh mình. Gương mặt quen thuộc ấy đã trút bỏ đi vẻ kiêu ngạo bất cần đời từ thuở thiếu thời, thêm vào đó mang theo vẻ lạnh lùng và quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Chỉ khi ngủ say anh mới có thể yên lặng tuyệt đối thế này, giống như một chàng trai mới lớn, điềm tĩnh yên lặng như một đứa trẻ, trông rất vô hại.
Lạc Thanh Du đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh, đôi lông mày rậm của anh vô cùng sắc nét, chưa từng chỉnh sửa tỉa tót lần nào, nhưng lại giống như nét vẽ một ngọn núi xa xôi trong bức tranh vẽ cảnh chân trời vậy, đen tuyền, rất tuấn tú.
Đường nét lông mày dài và hẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên. Cặp mắt của anh đúng là một cặp mắt đào hoa tiêu chuẩn, rất sắc sảo, quyến rũ có một không hai, nhưng khi nhìn vào thì đôi mắt ấy lại lạnh như một hầm băng, giữ khoảng cách với người khác đến ngàn dặm.
Cô đưa tay ấn cái mũi thẳng tắp của anh, đây một ông chú đã ngoài ba mươi tuổi, không có mụn đầu đen, lỗ chân lông mịn, làn da trắng trẻo nhãn nhụi, thanh tú khiến một người phụ nữ như cô cũng cảm thấy mặc cảm tự tỉ.
Hàng mi của anh run lên…
Ý thức được khả năng anh đã tỉnh rồi, cô nhanh chóng đưa tay lên, vừa muốn thu lại thì một bàn tay to đã bắt lấy cổ tay cô, sau đó hôn lên tay cô một cái.
Lạc Thanh Du: “…”
Cái tên này. Rốt cuộc đã tỉnh chưa vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.