Chương 352
Lạc Thanh Du
08/03/2021
Dường như có một nụ cười vô thức thoáng qua trong mắt Chiến Hàn Quân Những đứa trẻ chạy băng qua đường một cách hào hứng.
Lúc này, cửa kính xe kéo lên rất nhanh.
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân tái nhợt…
Bây giờ cô đến vườn hoa Nhật Lịch, nhưng lại chọn cách tránh mặt con của mình, cô như vậy là có ý gì?
Chiến Hàn Quân bước ra với vẻ mặt ủ rũ.
Những đứa trẻ chạy nhào tới xe, khóc cạn nước mắt, vô cùng đau khổ.
“Mẹ ơi…
“Mẹ ơi, sao mẹ không xuống xe ạ?”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ rất nhiều…”
Bảo bối Thanh An và Lạc Thanh Tùng khóc đến mức khó thở.
Quốc Việt đứng bên cạnh, hơi nước đọng lại trong đôi đồng tử xinh đẹp.
Lạc Thanh Du che mặt bật khóc nức nở: “Chị hối hận rồi, Anh Nguyệt, lẽ ra chị không nên đến đây”
Anh Nguyệt cũng khóc thút thít: “Chị dâu, không phải lỗi của chị đâu ạ”
“Anh Nguyệt, nhanh lên” Lạc Thanh Du không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Tiếng khóc của những đứa trẻ khiến cảm xúc trong cô vỡ òa.
Anh Nguyệt nổ máy, khi định lái xe ra ngoài, Chiến Hàn Quân lạnh lùng đứng trước đầu xe.
Anh Nguyệt nhanh chóng tắt máy.
“Anh, anh điên rồi!”
“Xuống xe!” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Anh Nguyệt nhìn lại Lạc Thanh Du: “Chị dâu, em nên làm gì bây giờ?”
Lạc Thanh Du khóc không ra hơi trong khi gãi cánh tay ngứa ngáy của mình.
“Cứ nổ máy xe đi, nghiền nát anh ta cũng được”
Anh Nguyệt Chiến Hàn Quân: Như thế là có mối thù lớn như thế nào với anh ta chứ?
“Lạc Thanh Du, anh ra lệnh cho em, xuống xe ngay lập tức.” Chiến Hàn Quân bị tiếng kêu khóc của ba đứa bé làm cho khó chịu, anh tức giận ra lệnh cho Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du nghĩ răng mình bị bệnh nan y rồi, bình thường ở trước mặt Chiến Hàn Quân, cô vẫn luôn nhu nhược, sợ hãi, điều này đã làm cho anh càng thêm kiêu ngạo, độc đoán và cho phép anh bắt nạt cô một cách vô lương tâm.
Cô bây giờ đã không thèm đếm xia tới, hét lên: “Tôi không xuống xe đấy. Anh mau đem mấy đứa nhỏ đi”
Chiến Hàn Quân không những không giận mà còn cười: “Cô có phải điên rồi phải không?”
Làm sao cô lại dám ra lệnh cho anh ta!
Lạc Thanh Du quật cường: “Nếu không muốn chết, hãy cút ngay khỏi đây đi”
Anh Nguyệt run rẩy: “Chị dâu, đừng quá đáng quá, chỉ bằng chị hãy chừa cho mình một đường sống đi”
“Đường sống cái gì? Đời này của chị dù sao cũng đều là do anh giày vò Lạc Thanh Du tức giận nói.
Chiến Anh Nguyệt mặt mày ủ rũ, đương nhiên là vô cùng tức giận.
Anh Nguyệt khóc và giải thích với Chiến Hàn Quân: “Anh ơi, anh đi đii”
“Mở cửa xe” Chiến Hàn Quân giận gầm lên!
Anh Nguyệt vội vàng mở cửa kính xe xuống trong sợ hãi.
Chiến Hàn Quân sải bước đi tới mở cửa, bắt Lạc Thanh Du ra ngoài.
“Đừng chạm vào tôi” Lạc Thanh Du co người lùi vào trong góc và hét vào mặt anh.
Anh Nguyệt vội vã giải thích: “Anh ơi, đừng chạm vào chị ấy. Sẽ lây sang anh đó..”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, trong mắt thoáng qua một nỗi lo.
“Bệnh gì cơ?”
Hôm qua không phải vẫn còn ổn sao?
Lúc này, cửa kính xe kéo lên rất nhanh.
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân tái nhợt…
Bây giờ cô đến vườn hoa Nhật Lịch, nhưng lại chọn cách tránh mặt con của mình, cô như vậy là có ý gì?
Chiến Hàn Quân bước ra với vẻ mặt ủ rũ.
Những đứa trẻ chạy nhào tới xe, khóc cạn nước mắt, vô cùng đau khổ.
“Mẹ ơi…
“Mẹ ơi, sao mẹ không xuống xe ạ?”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ rất nhiều…”
Bảo bối Thanh An và Lạc Thanh Tùng khóc đến mức khó thở.
Quốc Việt đứng bên cạnh, hơi nước đọng lại trong đôi đồng tử xinh đẹp.
Lạc Thanh Du che mặt bật khóc nức nở: “Chị hối hận rồi, Anh Nguyệt, lẽ ra chị không nên đến đây”
Anh Nguyệt cũng khóc thút thít: “Chị dâu, không phải lỗi của chị đâu ạ”
“Anh Nguyệt, nhanh lên” Lạc Thanh Du không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Tiếng khóc của những đứa trẻ khiến cảm xúc trong cô vỡ òa.
Anh Nguyệt nổ máy, khi định lái xe ra ngoài, Chiến Hàn Quân lạnh lùng đứng trước đầu xe.
Anh Nguyệt nhanh chóng tắt máy.
“Anh, anh điên rồi!”
“Xuống xe!” Chiến Hàn Quân tức giận nói.
Anh Nguyệt nhìn lại Lạc Thanh Du: “Chị dâu, em nên làm gì bây giờ?”
Lạc Thanh Du khóc không ra hơi trong khi gãi cánh tay ngứa ngáy của mình.
“Cứ nổ máy xe đi, nghiền nát anh ta cũng được”
Anh Nguyệt Chiến Hàn Quân: Như thế là có mối thù lớn như thế nào với anh ta chứ?
“Lạc Thanh Du, anh ra lệnh cho em, xuống xe ngay lập tức.” Chiến Hàn Quân bị tiếng kêu khóc của ba đứa bé làm cho khó chịu, anh tức giận ra lệnh cho Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du nghĩ răng mình bị bệnh nan y rồi, bình thường ở trước mặt Chiến Hàn Quân, cô vẫn luôn nhu nhược, sợ hãi, điều này đã làm cho anh càng thêm kiêu ngạo, độc đoán và cho phép anh bắt nạt cô một cách vô lương tâm.
Cô bây giờ đã không thèm đếm xia tới, hét lên: “Tôi không xuống xe đấy. Anh mau đem mấy đứa nhỏ đi”
Chiến Hàn Quân không những không giận mà còn cười: “Cô có phải điên rồi phải không?”
Làm sao cô lại dám ra lệnh cho anh ta!
Lạc Thanh Du quật cường: “Nếu không muốn chết, hãy cút ngay khỏi đây đi”
Anh Nguyệt run rẩy: “Chị dâu, đừng quá đáng quá, chỉ bằng chị hãy chừa cho mình một đường sống đi”
“Đường sống cái gì? Đời này của chị dù sao cũng đều là do anh giày vò Lạc Thanh Du tức giận nói.
Chiến Anh Nguyệt mặt mày ủ rũ, đương nhiên là vô cùng tức giận.
Anh Nguyệt khóc và giải thích với Chiến Hàn Quân: “Anh ơi, anh đi đii”
“Mở cửa xe” Chiến Hàn Quân giận gầm lên!
Anh Nguyệt vội vàng mở cửa kính xe xuống trong sợ hãi.
Chiến Hàn Quân sải bước đi tới mở cửa, bắt Lạc Thanh Du ra ngoài.
“Đừng chạm vào tôi” Lạc Thanh Du co người lùi vào trong góc và hét vào mặt anh.
Anh Nguyệt vội vã giải thích: “Anh ơi, đừng chạm vào chị ấy. Sẽ lây sang anh đó..”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, trong mắt thoáng qua một nỗi lo.
“Bệnh gì cơ?”
Hôm qua không phải vẫn còn ổn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.