Chương 402
Lạc Thanh Du
11/03/2021
Người đàn ông đột nhiên giơ ống tiêm lên: “Đây là loại thuốc mà chúng ta mới chế ra, cô làm chuột thí nghiệm của bọn ta, xem thử hiệu quả của thuốc ấy thế nào?”
Người đàn ông đó nói xong liền đi đến chỗ của Lạc Thanh Du, bất ngờ cầm ống tiêm châm vào trong cánh tay của cô.
Sau đó, người đàn ông lấy ra từ trong người một sợi dây chuyền hình đầu lâu rồi lung lay nó trước mặt Lạc Thanh Du.
“Tôi phải thôi miên và cấy tạo lại ký ức của cô..” Người đàn ông nói bằng giọng điệu mờ ám Ánh mắt của Lạc Thanh Du rơi vào sợi dây chuyền hình đầu lâu, đó là sợi dây chuyền của anh Chiến.
Tại sao người đàn ông đó lại có được sợi dây chuyền này?
*Rốt cuộc anh là ai?”
“Sự tò mò sẽ giết chết cô đấy, thưa cô”
Không lâu sau thuốc đã phát huy tác dụng… Ý thức của Lạc Thanh Du dần dần trở nên rối loạn.
Lạc Thanh Du đột nhiên ngã nhào xuống đất.
“Lực ý chí quá yếu, mới nhiêu đó mà đã có tác dụng rồi” Người nọ cất sợi dây chuyền đi.
“Điều này chứng minh, thuốc mà chúng ta mới sáng chế có hiệu lực rất mạnh”
“Lôi vào trong, đợi sau khi cô ta tỉnh lại thì quan sát thêm một thời gian, nếu không có gì bất thường thì thả đi”
“Vâng”
Trong một hoàn cảnh khác, Chiến Hàn Quân sau ghi hẹn khách xong, lúc xuống lầu mới phát hiện Lạc Thanh Du đã không thấy tung tích.
Chiến Hàn Quân cảm thấy trong lòng bất an khó tả, tay siết chặt đặt trước ngực mình, đợi khi nhịp tìm nhoi nhói kia biến mất, mới sải chân chạy đi.
“Lạc Thanh Du… Em đang ở đâu?”
Tìm khắp các nơi của vườn Hương Đỉnh cũng không có tin tức gì.
Nhìn trời mưa tâm tã, bầu trời u ám, Chiến Hàn Quân buộc mình phải bình tĩnh lại.
€ó lẽ cô nhàn rỗi và buồn chán nên ra ngoài đi dạo một mình?
Nhưng cô đi đâu cơ chứ?
Một hình bóng lóe lên trong tâm trí Chiến Hàn Quân, rồi anh liều mạng chạy dưới màn mưa.
Khi đến biệt thự của Chiến Anh Nguyệt, giống như là phá cửa xông vào.
Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đang hôn nhau, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đột nhiên xông vào, khuôn mặt kiêu ngạo bị nước mưa làm ướt sũng, nhưng vẫn không che giấu được sự hoảng loạn của anh.
Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân lướt nhìn qua mọi ngóc ngách trong căn nhà, hỏi: “Lạc Thanh Du đâu?”
Nghiêm Mặc Hàn năm xuống ghế sofa, cười rất gợi đòn. “Ngài Quân, người phụ nữ sáng nắng chiều mưa như cô ta đã cảm sừng anh rồi, sợ anh xử lý cô ta, nên đã bỏ trốn rồi chăng?”
Chiến Hàn Quân bước tới đá một cái thật mạnh vào mông Nghiêm Mặc Hàn.
“Ui dai” Nghiêm Mặc Hàn đau đớn kêu lên.
Chiến Anh Nguyệt hét lên: “Anh, Mặc Hàn đâu có nói sai, chị dâu chính là có tật giật mình.. chắc chắn là bỏ trốn rồi”
*Câm miệng”
Chiến Hàn Quân cắn môi, bởi vì dùng sức nên máu chảy ra.
Chiến Anh Nguyệt câm như hến. Chiến Hàn Quân vậy mà lại vì Lạc Thanh Du mà mắng chửi cô ấy cộc cẵn như thế?
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên!
Chiến Anh Nguyệt có chút ủy khuất nói: “Chị ấy không có đến đây”
Chiến Hàn Quân kéo lấy cổ áo sau của Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu đi tìm cô ấy với tôi”
“Dựa vào đâu chứ? Đó cũng đâu phải bạn gái tôi!” Nghiêm Mặc Hàn phản đối.
Chiến Hàn Quân kéo anh ta ra ngoài, Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy trời mưa to, xoay người đi vào trong: “A, mưa to như vậy, cơ thể tôi từ nhỏ đã ốm yếu, dầm mưa rất dễ bị cảm…
Chiến Hàn Quân đặt lòng bàn tay lên ngực anh ta: “Cậu không đi, tôi sẽ cho cậu nằm ở đây”
Nghiêm Mặc Hàn khóc lóc thảm thiết nói: “Đại ca à, anh độc đoán quá đi, người phụ nữ của mình mà cũng không trông coi kỹ, sao lại bắt tôi đi tìm?”
Người đàn ông đó nói xong liền đi đến chỗ của Lạc Thanh Du, bất ngờ cầm ống tiêm châm vào trong cánh tay của cô.
Sau đó, người đàn ông lấy ra từ trong người một sợi dây chuyền hình đầu lâu rồi lung lay nó trước mặt Lạc Thanh Du.
“Tôi phải thôi miên và cấy tạo lại ký ức của cô..” Người đàn ông nói bằng giọng điệu mờ ám Ánh mắt của Lạc Thanh Du rơi vào sợi dây chuyền hình đầu lâu, đó là sợi dây chuyền của anh Chiến.
Tại sao người đàn ông đó lại có được sợi dây chuyền này?
*Rốt cuộc anh là ai?”
“Sự tò mò sẽ giết chết cô đấy, thưa cô”
Không lâu sau thuốc đã phát huy tác dụng… Ý thức của Lạc Thanh Du dần dần trở nên rối loạn.
Lạc Thanh Du đột nhiên ngã nhào xuống đất.
“Lực ý chí quá yếu, mới nhiêu đó mà đã có tác dụng rồi” Người nọ cất sợi dây chuyền đi.
“Điều này chứng minh, thuốc mà chúng ta mới sáng chế có hiệu lực rất mạnh”
“Lôi vào trong, đợi sau khi cô ta tỉnh lại thì quan sát thêm một thời gian, nếu không có gì bất thường thì thả đi”
“Vâng”
Trong một hoàn cảnh khác, Chiến Hàn Quân sau ghi hẹn khách xong, lúc xuống lầu mới phát hiện Lạc Thanh Du đã không thấy tung tích.
Chiến Hàn Quân cảm thấy trong lòng bất an khó tả, tay siết chặt đặt trước ngực mình, đợi khi nhịp tìm nhoi nhói kia biến mất, mới sải chân chạy đi.
“Lạc Thanh Du… Em đang ở đâu?”
Tìm khắp các nơi của vườn Hương Đỉnh cũng không có tin tức gì.
Nhìn trời mưa tâm tã, bầu trời u ám, Chiến Hàn Quân buộc mình phải bình tĩnh lại.
€ó lẽ cô nhàn rỗi và buồn chán nên ra ngoài đi dạo một mình?
Nhưng cô đi đâu cơ chứ?
Một hình bóng lóe lên trong tâm trí Chiến Hàn Quân, rồi anh liều mạng chạy dưới màn mưa.
Khi đến biệt thự của Chiến Anh Nguyệt, giống như là phá cửa xông vào.
Chiến Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn đang hôn nhau, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đột nhiên xông vào, khuôn mặt kiêu ngạo bị nước mưa làm ướt sũng, nhưng vẫn không che giấu được sự hoảng loạn của anh.
Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân lướt nhìn qua mọi ngóc ngách trong căn nhà, hỏi: “Lạc Thanh Du đâu?”
Nghiêm Mặc Hàn năm xuống ghế sofa, cười rất gợi đòn. “Ngài Quân, người phụ nữ sáng nắng chiều mưa như cô ta đã cảm sừng anh rồi, sợ anh xử lý cô ta, nên đã bỏ trốn rồi chăng?”
Chiến Hàn Quân bước tới đá một cái thật mạnh vào mông Nghiêm Mặc Hàn.
“Ui dai” Nghiêm Mặc Hàn đau đớn kêu lên.
Chiến Anh Nguyệt hét lên: “Anh, Mặc Hàn đâu có nói sai, chị dâu chính là có tật giật mình.. chắc chắn là bỏ trốn rồi”
*Câm miệng”
Chiến Hàn Quân cắn môi, bởi vì dùng sức nên máu chảy ra.
Chiến Anh Nguyệt câm như hến. Chiến Hàn Quân vậy mà lại vì Lạc Thanh Du mà mắng chửi cô ấy cộc cẵn như thế?
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên!
Chiến Anh Nguyệt có chút ủy khuất nói: “Chị ấy không có đến đây”
Chiến Hàn Quân kéo lấy cổ áo sau của Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu đi tìm cô ấy với tôi”
“Dựa vào đâu chứ? Đó cũng đâu phải bạn gái tôi!” Nghiêm Mặc Hàn phản đối.
Chiến Hàn Quân kéo anh ta ra ngoài, Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy trời mưa to, xoay người đi vào trong: “A, mưa to như vậy, cơ thể tôi từ nhỏ đã ốm yếu, dầm mưa rất dễ bị cảm…
Chiến Hàn Quân đặt lòng bàn tay lên ngực anh ta: “Cậu không đi, tôi sẽ cho cậu nằm ở đây”
Nghiêm Mặc Hàn khóc lóc thảm thiết nói: “Đại ca à, anh độc đoán quá đi, người phụ nữ của mình mà cũng không trông coi kỹ, sao lại bắt tôi đi tìm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.