Chương 405
Lạc Thanh Du
11/03/2021
Chiến Hàn Quân ánh mắt kiên định: “Tôi tin cậu”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy xúc động vì sự tự tin mù quáng của anh, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên được người ta coi trọng như thế, hơn nữa, đối phương còn là thái tử gia của Hà Nội Nghiêm Mặc Hàn có chút ngượng ngùng: “Nếu… lỡ như… tôi thất bại thì sao?”
Chiến Hàn Quân ánh mắt bản vào anh ta như một mũi tên sắc bén: “Nếu tôi nói cho cậu biết, Lạc Thanh Du chính là Linh Trang.
Nghiêm Mặc Hàn cậu còn muốn thất bại thử một lần không?”
Nghiêm Mặc Hàn đứng như trời trồng.
Một lúc sau, Nghiêm Mặc Hàn kích động gỡ vòng dây trên đầu xuống, nắm chặt lấy tay Chiến Hàn Quân: “Anh vì muốn lừa tôi giúp anh tìm người cho nên đã bịa ra cái cớ này có đúng vậy không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Đây là sự thật”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy chuyện này đúng là vô lý, nhưng chuyện này rất là quan trọng. Nghiêm Mặc Hàn hạ thấp người cầu xin Chiến Hàn Quân: “Anh có thể cho tôi một lý do thuyết phục hơn được không?”
“Vụ tai nạn trước đây của Lạc Thanh Du và vụ tai nạn sau đó của Lạc Thanh Du rõ ràng là hai người khác nhau. Lạc Thanh Du bây giờ, cô ấy biết được mọi kỹ năng của Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân: “Ý anh là nói Lạc Thanh Du là do Linh Trang trùng sinh?”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Cơ thể Nghiêm Mặc Hàn run lên. Sự ngạc nhiên xen lẫn đó dường như khơi dậy sự tức giận đang mục rữa trong người anh ta.
Ngay lập tức, Nghiêm Mặc Hàn trở nên mạnh mẽ…
*Em gái tôi quay về thật rồi?”
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh ta đánh nhau với Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du vì cứu anh mà quỳ xuống đất, Lạc Thanh Du thích ăn món cay thích thỏ…
Nghiêm Mặc Hàn không còn nghỉ ngờ gì nữa.
“Em gái tôi đã quay về” Anh ta vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống.
“Nếu như cậu còn không đi tìm cô ấy, có lẽ cậu sẽ đánh mất cô ấy một lần nữa” Chiến Hàn Quân dội một gáo nước lạnh vào mặt Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân: “Thấy anh lo lắng cho em ấy như vậy, lẽ nào vụ tai nạn năm đó thực sự không phải anh bày mưu?”
Chiến Hàn Quân biết nút thắt trong lòng.
Nghiêm Mặc Hàn đã được gỡ ra, nên không thèm dây dưa với anh ta mấy lời thừa thãi không cần thiết làm gì.
Chỉ nghiêm nghị mà căn dặn anh ta rằng: “Nếu cậu không muốn cô ấy bị người ta xem là dị loại, thì cậu cố mà giữ cái bí mật này xuống quan tài *Không cần anh phải nói? Đó là em gái tôi, những chuyện có hại đến em ấy tôi sẽ tuyệt đối không làm” Nghiêm Mặc Hàn võ ngực thề.
Âm ầm ầm…
Một trận sấm sét xé toạc bầu trời mùa đông.
Cũng làm ba hồn bảy phách của hai người đàn ông kia bay cao tít tầng mây.
Bầu trời tối đen, con đường bao trùm trong bóng tối. Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên chạy như điên.
Đêm dài đăng đẳng, sự dẫn vặt trong lòng cũng miên man!
Chiến Anh Nguyệt đã tập hợp nhiều người đến giúp đỡ, nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng nhất của cô ấy đang điên cuồng hô gọi Lạc Thanh Du, khiến Chiến Anh Nguyệt nảy sinh lòng đố ky.
Chiến Hàn Quân suy đoán không tệ, cho dù anh muốn dốc toàn sức và tinh thần đi tìm Lạc Thanh Du, nhưng trời không theo ý người.
Vào lúc nửa đêm, khách sạn nơi mà biệt thự Ngọc Bích cung cấp chỗ ở cho khách hàng đột nhiên bốc cháy.
Khi Chiến Bá Nam hấp tấp chạy đến báo cáo chuyện này, Chiến Hàn Quân vốn bình tĩnh dường như trở nên nổi trận lôi đình.
“Chuyện này, cháu thấy nên xử lý thế nào!”
Chiến Bá Nam cảm thấy oan uổng: “Ngọn lửa lan rất nhanh, rất nhiều người bị lửa bao vây, mạng người vô cùng quan trọng, Hàn Quân, cháu phải đi…”
Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, sâu trong mắt lộ ra vẻ bất lực nặng nề.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chiến Hàn Quân lại nói với anh ta sự thật đã bị che giấu bấy lâu nay. Bởi vì anh sớm đã dự cảm được anh sẽ bị người khác hãm chân.
Nhìn thấy anh thống khổ, vướng bận như vậy, Nghiêm Mặc Hàn liền đi tới an ủi anh: “Ngài Quân, ở đây có tôi lo, đi đi”
Chiến Hàn Quân gật đầu và bỏ đi một cách bất lực.
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy xúc động vì sự tự tin mù quáng của anh, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên được người ta coi trọng như thế, hơn nữa, đối phương còn là thái tử gia của Hà Nội Nghiêm Mặc Hàn có chút ngượng ngùng: “Nếu… lỡ như… tôi thất bại thì sao?”
Chiến Hàn Quân ánh mắt bản vào anh ta như một mũi tên sắc bén: “Nếu tôi nói cho cậu biết, Lạc Thanh Du chính là Linh Trang.
Nghiêm Mặc Hàn cậu còn muốn thất bại thử một lần không?”
Nghiêm Mặc Hàn đứng như trời trồng.
Một lúc sau, Nghiêm Mặc Hàn kích động gỡ vòng dây trên đầu xuống, nắm chặt lấy tay Chiến Hàn Quân: “Anh vì muốn lừa tôi giúp anh tìm người cho nên đã bịa ra cái cớ này có đúng vậy không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Đây là sự thật”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy chuyện này đúng là vô lý, nhưng chuyện này rất là quan trọng. Nghiêm Mặc Hàn hạ thấp người cầu xin Chiến Hàn Quân: “Anh có thể cho tôi một lý do thuyết phục hơn được không?”
“Vụ tai nạn trước đây của Lạc Thanh Du và vụ tai nạn sau đó của Lạc Thanh Du rõ ràng là hai người khác nhau. Lạc Thanh Du bây giờ, cô ấy biết được mọi kỹ năng của Linh Trang.”
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc nhìn Chiến Hàn Quân: “Ý anh là nói Lạc Thanh Du là do Linh Trang trùng sinh?”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Cơ thể Nghiêm Mặc Hàn run lên. Sự ngạc nhiên xen lẫn đó dường như khơi dậy sự tức giận đang mục rữa trong người anh ta.
Ngay lập tức, Nghiêm Mặc Hàn trở nên mạnh mẽ…
*Em gái tôi quay về thật rồi?”
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh ta đánh nhau với Lạc Thanh Du, Lạc Thanh Du vì cứu anh mà quỳ xuống đất, Lạc Thanh Du thích ăn món cay thích thỏ…
Nghiêm Mặc Hàn không còn nghỉ ngờ gì nữa.
“Em gái tôi đã quay về” Anh ta vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống.
“Nếu như cậu còn không đi tìm cô ấy, có lẽ cậu sẽ đánh mất cô ấy một lần nữa” Chiến Hàn Quân dội một gáo nước lạnh vào mặt Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân: “Thấy anh lo lắng cho em ấy như vậy, lẽ nào vụ tai nạn năm đó thực sự không phải anh bày mưu?”
Chiến Hàn Quân biết nút thắt trong lòng.
Nghiêm Mặc Hàn đã được gỡ ra, nên không thèm dây dưa với anh ta mấy lời thừa thãi không cần thiết làm gì.
Chỉ nghiêm nghị mà căn dặn anh ta rằng: “Nếu cậu không muốn cô ấy bị người ta xem là dị loại, thì cậu cố mà giữ cái bí mật này xuống quan tài *Không cần anh phải nói? Đó là em gái tôi, những chuyện có hại đến em ấy tôi sẽ tuyệt đối không làm” Nghiêm Mặc Hàn võ ngực thề.
Âm ầm ầm…
Một trận sấm sét xé toạc bầu trời mùa đông.
Cũng làm ba hồn bảy phách của hai người đàn ông kia bay cao tít tầng mây.
Bầu trời tối đen, con đường bao trùm trong bóng tối. Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên chạy như điên.
Đêm dài đăng đẳng, sự dẫn vặt trong lòng cũng miên man!
Chiến Anh Nguyệt đã tập hợp nhiều người đến giúp đỡ, nhìn thấy hai người đàn ông quan trọng nhất của cô ấy đang điên cuồng hô gọi Lạc Thanh Du, khiến Chiến Anh Nguyệt nảy sinh lòng đố ky.
Chiến Hàn Quân suy đoán không tệ, cho dù anh muốn dốc toàn sức và tinh thần đi tìm Lạc Thanh Du, nhưng trời không theo ý người.
Vào lúc nửa đêm, khách sạn nơi mà biệt thự Ngọc Bích cung cấp chỗ ở cho khách hàng đột nhiên bốc cháy.
Khi Chiến Bá Nam hấp tấp chạy đến báo cáo chuyện này, Chiến Hàn Quân vốn bình tĩnh dường như trở nên nổi trận lôi đình.
“Chuyện này, cháu thấy nên xử lý thế nào!”
Chiến Bá Nam cảm thấy oan uổng: “Ngọn lửa lan rất nhanh, rất nhiều người bị lửa bao vây, mạng người vô cùng quan trọng, Hàn Quân, cháu phải đi…”
Chiến Hàn Quân nhằm mắt lại, sâu trong mắt lộ ra vẻ bất lực nặng nề.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chiến Hàn Quân lại nói với anh ta sự thật đã bị che giấu bấy lâu nay. Bởi vì anh sớm đã dự cảm được anh sẽ bị người khác hãm chân.
Nhìn thấy anh thống khổ, vướng bận như vậy, Nghiêm Mặc Hàn liền đi tới an ủi anh: “Ngài Quân, ở đây có tôi lo, đi đi”
Chiến Hàn Quân gật đầu và bỏ đi một cách bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.