Chương 419
Lạc Thanh Du
11/03/2021
Trong bữa tiệc, Chiến Hàn Quân liên tục gắp đồ ăn cho Lạc Thanh Du
Thức ăn trong bát của Lạc Thanh Du nhanh chóng chất cao như núi, khiến
cô không ngừng kêu khổ, “Ngài Quân à, ân ái nhiều thì chết mau”
Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nháy mắt đen đi: “Cất ngay cái miệng quạ của em đi”
Miệng nhỏ ngọt ngào trước kia, chỉ một câu cũng khiến anh mất ngủ mấy đêm.
Bây giờ lại độc miệng thế này, thở ra một câu là khiến anh phải kinh ngạc.
Nếu như anh biết là ai dạy cô thành thế này, anh nhất định sẽ chém cho ke đó thành nghìn mảnh.
Anh buông bát đũa xuống, hoàn toàn không có tâm trạng muốn ăn.
Sau đó cất bước đi ra vườn hoa bên ngoài nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Du chột dạ đi theo ra, nếu đắc tội với ông tướng này, đối với cô không có chỗ tốt.
Có điều vừa ra ngoài liền bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, bọn họ đều ganh tị với cô.
“Cô Du, bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Chiến, sau này phải chiếu cố chúng tôi nhiều hơn nhé.”
*Cậu Quân thương cô như vậy, cô đúng là tốt số”
Lạc Thanh Du miễn cưỡng mỉm cười.
Hôn nhân của cô và Chiến Hàn Quân sẽ chỉ duy trì ngắn ngủi một ngày thôi Cuối cùng tất cả những người này sẽ giống như phù dung sớm rở tối tàn.
Chiến Hàn Quân và bạn nói chuyện xong, liền đi về phía cô.
Lạc Thanh Du liếc nhìn Chiến Hàn Quân, cố gắng nâng cao tông giọng, lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi là bà Chiến rồi, đương nhiên sẽ chiếu cố mọi người, sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi là được.”
*Chồng tôi rất thương tôi, tôi sẽ nói anh ấy ra mặt cho mọi người, anh ấy sẽ không từ chối tôi: Những người phụ nữ kia mặc dù ngại bần yêu giàu, nhưng cũng được giáo dục tốt, hành vi khoe khoang khắp nơi rước chuyện về cho Chiến Hàn Quân này của Lạc Thanh Du, theo các cô ấy là vô cùng ngu ngốc.
Ngoài miệng bọn họ a dua nịnh hót Lạc Thanh Du, nhưng trên mặt thì là vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ đợi đến ngày Lạc Thanh Du bị ngã ngựa.
Chiến Hàn Quân ung dung đi tới trước mặt Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du đang ra vẻ vênh vang đắc ý, đột nhiên cúi mình, giọng nói nhỏ hơn, ngay cả vòng eo cũng không hiểu sao mềm nhũn.
“Ngài Quân!”
Chiến Hàn Quân dịu dàng vỗ vỗ sau gáy cô: “Gọi chồng!”
“Việc này…
“Không phải vừa rồi gọi rất hay sao?”
Lạc Thanh Du trố mắt nhìn.
“Ngài Quân, anh cũng nghe được ư?”
*Chẳng lẽ không phải em cố ý nói cho tôi nghe à?”
Gương mặt thanh tú của Lạc Thanh Du nhanh chóng sụp đổ.
Thì ra anh đã nhìn thấu trò vặt của cô.
*Chiêu giết địch một nghìn mà tự tốt tám trăm này quá ngu ngốc” Chiến Hàn Quân thình lình bổ sung một câu.
Lạc Thanh Du: “…”
Đầu óc của cái tên này, mẹ nó đúng là hiếm thấy, rõ ràng lúc không chọc giận anh thì anh lại dùng bộ mặt lạnh nhìn mình.
Còn khi nào cố ý chọc giận thì anh lại cười tươi như hoa.
“Sao, tôi không tức khiến em thấy vọng lắm nhỉ?”
Lạc Thanh Du: “…
Mẹ nó, giống như đọc được suy nghĩ trong lòng cô vậy.
*Tôi đã nói đến thế mà anh không tức à?”
Lạc Thanh Du luôn cảm thấy khó tin Chiến Hàn Quân cười rạng rõ: “Ở trước mặt anh, cho phép em phóng túng”
Lạc Thanh Du: “…’ “Không phải bên ngoài thì sóng yên biển lặng nhưng thật ra trong lòng chỉ ước dùng dao cắt lưỡi tôi đi thôi đấy chứ?”
Chiến Hàn Quân kề miệng đến bên tai nói nhỏ với cô: “Đối phó với em, dao không thích hợp, nên dùng đạn thì hơn.”
Lạc Thanh Du không hiểu sao nghĩ đến hình ảnh rất xấu, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
“Anh… đáng ghét!” Cuối cùng ngượng chín mặt chạy đi.
Các cô gái kia hiển nhiên không cảm thấy được bầu không khí như cọng râu so với cây kim của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du, có điều lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự cưng chiều của Chiến Hàn Quân với Lạc Thanh Du.
Đúng là khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, lại càng ghen ghét Lạc Thanh Du đến phát điên.
Chỉ là một cô gái thôn quê tục tĩu dốt nát, vậy mà cậu Quân lại yêu thích cô đến thế, đúng là khiến người ta nghĩ mãi không ra.
Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nháy mắt đen đi: “Cất ngay cái miệng quạ của em đi”
Miệng nhỏ ngọt ngào trước kia, chỉ một câu cũng khiến anh mất ngủ mấy đêm.
Bây giờ lại độc miệng thế này, thở ra một câu là khiến anh phải kinh ngạc.
Nếu như anh biết là ai dạy cô thành thế này, anh nhất định sẽ chém cho ke đó thành nghìn mảnh.
Anh buông bát đũa xuống, hoàn toàn không có tâm trạng muốn ăn.
Sau đó cất bước đi ra vườn hoa bên ngoài nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Du chột dạ đi theo ra, nếu đắc tội với ông tướng này, đối với cô không có chỗ tốt.
Có điều vừa ra ngoài liền bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, bọn họ đều ganh tị với cô.
“Cô Du, bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Chiến, sau này phải chiếu cố chúng tôi nhiều hơn nhé.”
*Cậu Quân thương cô như vậy, cô đúng là tốt số”
Lạc Thanh Du miễn cưỡng mỉm cười.
Hôn nhân của cô và Chiến Hàn Quân sẽ chỉ duy trì ngắn ngủi một ngày thôi Cuối cùng tất cả những người này sẽ giống như phù dung sớm rở tối tàn.
Chiến Hàn Quân và bạn nói chuyện xong, liền đi về phía cô.
Lạc Thanh Du liếc nhìn Chiến Hàn Quân, cố gắng nâng cao tông giọng, lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi là bà Chiến rồi, đương nhiên sẽ chiếu cố mọi người, sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi là được.”
*Chồng tôi rất thương tôi, tôi sẽ nói anh ấy ra mặt cho mọi người, anh ấy sẽ không từ chối tôi: Những người phụ nữ kia mặc dù ngại bần yêu giàu, nhưng cũng được giáo dục tốt, hành vi khoe khoang khắp nơi rước chuyện về cho Chiến Hàn Quân này của Lạc Thanh Du, theo các cô ấy là vô cùng ngu ngốc.
Ngoài miệng bọn họ a dua nịnh hót Lạc Thanh Du, nhưng trên mặt thì là vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ đợi đến ngày Lạc Thanh Du bị ngã ngựa.
Chiến Hàn Quân ung dung đi tới trước mặt Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du đang ra vẻ vênh vang đắc ý, đột nhiên cúi mình, giọng nói nhỏ hơn, ngay cả vòng eo cũng không hiểu sao mềm nhũn.
“Ngài Quân!”
Chiến Hàn Quân dịu dàng vỗ vỗ sau gáy cô: “Gọi chồng!”
“Việc này…
“Không phải vừa rồi gọi rất hay sao?”
Lạc Thanh Du trố mắt nhìn.
“Ngài Quân, anh cũng nghe được ư?”
*Chẳng lẽ không phải em cố ý nói cho tôi nghe à?”
Gương mặt thanh tú của Lạc Thanh Du nhanh chóng sụp đổ.
Thì ra anh đã nhìn thấu trò vặt của cô.
*Chiêu giết địch một nghìn mà tự tốt tám trăm này quá ngu ngốc” Chiến Hàn Quân thình lình bổ sung một câu.
Lạc Thanh Du: “…”
Đầu óc của cái tên này, mẹ nó đúng là hiếm thấy, rõ ràng lúc không chọc giận anh thì anh lại dùng bộ mặt lạnh nhìn mình.
Còn khi nào cố ý chọc giận thì anh lại cười tươi như hoa.
“Sao, tôi không tức khiến em thấy vọng lắm nhỉ?”
Lạc Thanh Du: “…
Mẹ nó, giống như đọc được suy nghĩ trong lòng cô vậy.
*Tôi đã nói đến thế mà anh không tức à?”
Lạc Thanh Du luôn cảm thấy khó tin Chiến Hàn Quân cười rạng rõ: “Ở trước mặt anh, cho phép em phóng túng”
Lạc Thanh Du: “…’ “Không phải bên ngoài thì sóng yên biển lặng nhưng thật ra trong lòng chỉ ước dùng dao cắt lưỡi tôi đi thôi đấy chứ?”
Chiến Hàn Quân kề miệng đến bên tai nói nhỏ với cô: “Đối phó với em, dao không thích hợp, nên dùng đạn thì hơn.”
Lạc Thanh Du không hiểu sao nghĩ đến hình ảnh rất xấu, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
“Anh… đáng ghét!” Cuối cùng ngượng chín mặt chạy đi.
Các cô gái kia hiển nhiên không cảm thấy được bầu không khí như cọng râu so với cây kim của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du, có điều lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự cưng chiều của Chiến Hàn Quân với Lạc Thanh Du.
Đúng là khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, lại càng ghen ghét Lạc Thanh Du đến phát điên.
Chỉ là một cô gái thôn quê tục tĩu dốt nát, vậy mà cậu Quân lại yêu thích cô đến thế, đúng là khiến người ta nghĩ mãi không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.