Chương 464
Lạc Thanh Du
13/03/2021
“Anh yêu em mài
Ánh mắt sâu thẳm của anh vì tức giận và đau đớn mà trở nên đỏ ngầu.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo bị sợi tơ máu đỏ tươi xâm nhập, màu đỏ ủy mị đến đáng sợ.
“Anh nhất định sẽ báo thù cho em”
“Anh nhất định sẽ báo thù cho em”
Sáng hôm sau, một tia nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh chiếu xuống sàn nhà, rèm cửa tung bay phất phơ, để lại những bóng ảnh đan chồng lên nhau.
Chiến Hàn Quân ngồi trong một góc tường, bộ đồ ngủ màu trắng khoác hờ hững trên người, gương mặt tuấn tú nhưng lại gầy gò trắng bệch, trong đôi mắt sâu thẩm lại có chút lạnh lùng khát máu. Đầu tóc rối bù khiến anh càng trông chán nản đầy mệt mỏi Nhưng lại rất thanh tuấn, tuyệt mỹ!
Giống như thần tiên giáng trần!
“Bố ơi”
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng gọi trìu mến thân thuộc của lũ trẻ.
Sau đó, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân bình bịch.
Ánh mắt thẫn thờ của Chiến Hàn Quân khẽ động, cửa phòng ngủ đột nhiên có tiếng kêu cót két, một cái đầu bé xíu thò qua khe cửa.
Gương mặt trắng ngần, đôi mắt đen láy, hàng lông mi cong vút, thuần khiết ngây thơ như một tiểu tinh linh.
Lạc Thanh An nhón gót chân nhẹ nhàng đi về phía Chiến Hàn Quân, sau đó quỳ xuống trước mặt anh.
Nhìn sắc mắt cô bé có vẻ đang lo lắng.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra nựng má Lạc Thanh An: “Chú không sao!”
Lạc Thanh An vòng tay qua cổ anh, đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai anh rồi gọi lên một tiếng rất dịu dàng, rất trìu mến: “Bối!”
Đôi mắt như làn nước tĩnh lặng của Chiến Hàn Quân giống như cỏ héo gặp trời xuân, khẽ mỉm cười.
Cuối cùng Lạc Thanh An cũng đồng ý gọi anh là bố, Tiếng gọi ấy thật tự nhiên, thật ân cần, khiến trái tim lạnh giá của anh bị tuyết xuân làm tan chảy.
“Bố, bố đừng buồn nữa”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng cũng bước vội vào trong, đứng cạnh nhau trước mặt Chiến Hàn Quân.
“Bố, bố còn có tụi con mà” Lạc Thanh Tùng nói.
“Bố, bố không được nản lòng, bố còn phải tìm mẹ về mà” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân nhìn hai phiên bản thu nhỏ của chính mình, duỗi tay ra, ôm bọn nhỏ vào lòng, nói: “Bố nhất định sẽ tìm được mẹ của các con.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Ông bà nội gửi ba bé con dễ thương này qua đây, ở một mức độ nào đó có thể giải tỏa được chút phiền muộn trong lòng Chiến Hàn Quân.
Bọn trẻ vây xung quanh trước mặt anh, nhí nha nhí nhảnh, dáng vẻ ngây thơ, khiến Chiến Hàn Quân không có thời gian rảnh rỗi để thương nhớ Lạc Thanh Du.
Chỉ là, bọn trẻ không thể nhìn thấy, Chiến Hàn Quân càng lúc càng sầu não.
Một ngày đối với anh mà nói giống như một năm!
Ba tháng sau.
Trong một bệnh viện ở nước M, Lạc Thanh Du đang ngồi trên giường, một lớp băng vải dày cộm quấn quanh khuôn mặt cô.
Chiến Anh Nguyệt lo lắng đứng trước mặt Bác sĩ nhẹ nhàng tháo từ lớp băng ra, gương mặt Lạc Thanh Du dần dần lộ ra.
Chiến Anh Nguyệt lấy tay che miệng mình, cố gắng kìm chế mới không khiến bản thân khóc nấc.
Nhưng Lạc Thanh Du nhìn bộ dạng câm như hến của Chiến Anh Nguyệt, đã có chút dự cảm không rõ.
Từ từ đưa tay ra chạm vào gương mặt mình, tay còn chưa chạm đến da thịt, thì đã bị Anh Nguyệt đột nhiên xông tới bắt lấy tay cô.
“Chị Linh Trang!”
Lạc Thanh Du khẽ giật mình, rồi mỉm cười nhàn nhạt với cô ấy.
Bởi vì ba tháng nay sức khỏe của cô cứ luôn bất ổn, cô trở nên tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, càng thêm lộ rõ đôi mắt sáng ngời, thông minh, khiến người ta nhìn vào liền mê mẫn.
Chỉ là ngoại trừ đôi mắt đó, những thứ khác trên gương mặt, đều hoàn toàn thay đổi.
“Anh Nguyệt, chị biết gương mặt của mình đã bị hủy hoại. Chị có thể chịu đựng được, vậy em cho chị xem đi, có được không?” Lạc Thanh Du cầu xin.
Anh Nguyệt từ từ buông tay cô ra.
Ánh mắt sâu thẳm của anh vì tức giận và đau đớn mà trở nên đỏ ngầu.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo bị sợi tơ máu đỏ tươi xâm nhập, màu đỏ ủy mị đến đáng sợ.
“Anh nhất định sẽ báo thù cho em”
“Anh nhất định sẽ báo thù cho em”
Sáng hôm sau, một tia nắng xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh chiếu xuống sàn nhà, rèm cửa tung bay phất phơ, để lại những bóng ảnh đan chồng lên nhau.
Chiến Hàn Quân ngồi trong một góc tường, bộ đồ ngủ màu trắng khoác hờ hững trên người, gương mặt tuấn tú nhưng lại gầy gò trắng bệch, trong đôi mắt sâu thẩm lại có chút lạnh lùng khát máu. Đầu tóc rối bù khiến anh càng trông chán nản đầy mệt mỏi Nhưng lại rất thanh tuấn, tuyệt mỹ!
Giống như thần tiên giáng trần!
“Bố ơi”
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng gọi trìu mến thân thuộc của lũ trẻ.
Sau đó, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân bình bịch.
Ánh mắt thẫn thờ của Chiến Hàn Quân khẽ động, cửa phòng ngủ đột nhiên có tiếng kêu cót két, một cái đầu bé xíu thò qua khe cửa.
Gương mặt trắng ngần, đôi mắt đen láy, hàng lông mi cong vút, thuần khiết ngây thơ như một tiểu tinh linh.
Lạc Thanh An nhón gót chân nhẹ nhàng đi về phía Chiến Hàn Quân, sau đó quỳ xuống trước mặt anh.
Nhìn sắc mắt cô bé có vẻ đang lo lắng.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra nựng má Lạc Thanh An: “Chú không sao!”
Lạc Thanh An vòng tay qua cổ anh, đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai anh rồi gọi lên một tiếng rất dịu dàng, rất trìu mến: “Bối!”
Đôi mắt như làn nước tĩnh lặng của Chiến Hàn Quân giống như cỏ héo gặp trời xuân, khẽ mỉm cười.
Cuối cùng Lạc Thanh An cũng đồng ý gọi anh là bố, Tiếng gọi ấy thật tự nhiên, thật ân cần, khiến trái tim lạnh giá của anh bị tuyết xuân làm tan chảy.
“Bố, bố đừng buồn nữa”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng cũng bước vội vào trong, đứng cạnh nhau trước mặt Chiến Hàn Quân.
“Bố, bố còn có tụi con mà” Lạc Thanh Tùng nói.
“Bố, bố không được nản lòng, bố còn phải tìm mẹ về mà” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Hàn Quân nhìn hai phiên bản thu nhỏ của chính mình, duỗi tay ra, ôm bọn nhỏ vào lòng, nói: “Bố nhất định sẽ tìm được mẹ của các con.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Ông bà nội gửi ba bé con dễ thương này qua đây, ở một mức độ nào đó có thể giải tỏa được chút phiền muộn trong lòng Chiến Hàn Quân.
Bọn trẻ vây xung quanh trước mặt anh, nhí nha nhí nhảnh, dáng vẻ ngây thơ, khiến Chiến Hàn Quân không có thời gian rảnh rỗi để thương nhớ Lạc Thanh Du.
Chỉ là, bọn trẻ không thể nhìn thấy, Chiến Hàn Quân càng lúc càng sầu não.
Một ngày đối với anh mà nói giống như một năm!
Ba tháng sau.
Trong một bệnh viện ở nước M, Lạc Thanh Du đang ngồi trên giường, một lớp băng vải dày cộm quấn quanh khuôn mặt cô.
Chiến Anh Nguyệt lo lắng đứng trước mặt Bác sĩ nhẹ nhàng tháo từ lớp băng ra, gương mặt Lạc Thanh Du dần dần lộ ra.
Chiến Anh Nguyệt lấy tay che miệng mình, cố gắng kìm chế mới không khiến bản thân khóc nấc.
Nhưng Lạc Thanh Du nhìn bộ dạng câm như hến của Chiến Anh Nguyệt, đã có chút dự cảm không rõ.
Từ từ đưa tay ra chạm vào gương mặt mình, tay còn chưa chạm đến da thịt, thì đã bị Anh Nguyệt đột nhiên xông tới bắt lấy tay cô.
“Chị Linh Trang!”
Lạc Thanh Du khẽ giật mình, rồi mỉm cười nhàn nhạt với cô ấy.
Bởi vì ba tháng nay sức khỏe của cô cứ luôn bất ổn, cô trở nên tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, càng thêm lộ rõ đôi mắt sáng ngời, thông minh, khiến người ta nhìn vào liền mê mẫn.
Chỉ là ngoại trừ đôi mắt đó, những thứ khác trên gương mặt, đều hoàn toàn thay đổi.
“Anh Nguyệt, chị biết gương mặt của mình đã bị hủy hoại. Chị có thể chịu đựng được, vậy em cho chị xem đi, có được không?” Lạc Thanh Du cầu xin.
Anh Nguyệt từ từ buông tay cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.