Chương 1705: Cô ấy không nợ mẹ
Lạc Thanh Du
31/05/2021
Dư Thiên An tức giận nói: “Thật lòng xin lỗi, thì có ích lợi gì? Trong lòng con chỉ có vợ con. Vì mẹ không vừa ý với nó, nên con mới coi mẹ như kẻ thù. Mẹ đúng là sai lầm khi sinh ra con rồi”
Chiến Hàn Quân giữ vẻ im lặng, mặc cho Dư Thiên An khiển trách anh.
Chu Mã phàn nàn: “Anh Quân, khi anh không ở đây, cô đã gặp rất nhiều khó khăn.
Người nhà họ Nghiêm luôn mắng mỏ cô, người nhà họ Chiến cũng không đối xử tốt với cô, mà ngay cả trưởng quan Dư cũng chỉ trích cô. Cô đã làm sai chuyện gì. Nếu như cô có sai, thì là sai vì quá yêu thương anh. Cô không thích Nghiêm Linh Trang, đó cũng là biểu hiện của tình mẹ con. Ai lại muốn con trai mình lấy một người vợ bệnh tật?”
Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm vào Chu Mã Chu Mã rùng mình sợ hãi, và nhanh chóng im lặng.
Dư Thiên An nhìn quanh một lượt, không thấy Nghiêm Linh Trang, nên tò mò hỏi: “Linh Trang đâu rồi?”
Lúc này, Chu Mã mới phát hiện ra rằng Nghiêm Linh Trang vẫn chưa trở lại Dư Thiên An và Chu Mã đang suy đoán ác ý, có phải Nghiêm Linh Trang bị bệnh nặng nên không thể đi lại được không? Hay là Nghiêm Linh Trang đã chết rồi?
Chu Mã không giấu được sự vui mừng: “Bệnh của chị Nghiêm không có thuốc nào chữa được phải không?
Chiến Hàn Quân dường như rồng bị nhổ hết vảy ngược, vô cùng đau đớn. Trợn mắt nhìn Chu Mã với dáng vẻ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy không sao”
Dư Thiên An không vui: “Nó vẫn khỏe, vậy tại sao con không dẫn nó về thăm mẹ!
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần thiết”
Dư Thiên An có chút tức giận “Nó là con dâu của mẹ, còn mẹ là mẹ chồng của nó. Mẹ bị bệnh, chẳng lẽ nó không nên về thắm mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ, con về thăm mẹ vì mẹ đã sinh ra con. Con là con của mẹ, nên có nghĩa vụ phải thăm mẹ. Nhưng Linh Trang, cô ấy chỉ là vợ của con. Nếu mẹ đối xử tốt với cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ về thăm mẹ một chút.
Nhưng, nếu mẹ đối xử tệ với cô ấy, thì cô ấy không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mẹ. Mẹ phải hiểu rằng cô ấy không nợ mẹ”
Dư Thiên An vô cùng tức giận: “Con đang nói cái gì vậy? Con là đang giúp người xấu làm việc ác. Con bảo vệ nó như vậy, sẽ chỉ khiến nó càng không coi mẹ ra gì. Theo ý con thì nó đánh mẹ cũng không sai có phải không?”
Đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân trở nên sâu thẳm.
Dư Thiên An đột nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân trở nên lạnh lùng, nên tỉnh táo hẳn ra.
Bà đang làm gì? Tiếp tục so đo thẳng thua với Nghiêm Linh Trang? Việc này sẽ chỉ khiến Chiến Hàn Quân càng rời xa bà.
Bà không thể phạm sai lầm như vậy một lần nữa.
Dư Thiên An thở dài và chậm rãi nói: “Không sao đâu. Mẹ biết con thích nó, mẹ cũng sẽ không làm nó khó xử đâu. Nhưng Hàn Quân à, mẹ già rồi và đôi khi cảm thấy cô đơn là điều khó tránh khỏi. Mẹ luôn mong rằng bọn trẻ có thể đến thăm mẹ nhiều hơn”
Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân dịu hẳn đi và nói: “Con biết rồi”
Dư Thiên An đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, Nghiêm Linh Trang không trở về cùng Chiến Hàn Quân, vậy khi nào Chiến Hàn Quân sẽ trở về với nó.
Dư Thiên An hỏi: “Lần này con định ở đây bao lâu?”
Chiến Hàn Quân thành thật nói: “Ngày mốt sẽ về.
Đôi mắt bầm tím của Dư Thiên An đầy vẻ kinh ngạc: “Ngày mốt?”
Sau đó bà cười khổ nói: “Vừa rồi mẹ mừng thầm. Nếu con có thể trở về thăm mẹ, mẹ có thể cùng con bồi dưỡng tình cảm mẹ con.
Không ngờ con chỉ cho mẹ một ngày mà thôi Con lo lắng cho nó như vậy sao?”
Chiến Hàn Quân giải thích: “Tình trạng của Linh Trang vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Đôi khi cô ấy cảm thấy bối rối..”
Dư Thiên An chịu đựng sự khó chịu trong lòng. Nói: “Mẹ biết. Con vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi trước đi đã”
Chiến Hàn Quân rời đi.
Dư Thiên An nằm chặt tay thành nắm đấm, ánh sáng lạnh lùng xẹt qua mắt bà.
Trong lòng bà hung ác nói: “Nghiêm Linh Trang, tại sao mày không chết đi?”
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Chu Mã nhào vào vòng tay của Dư Thiên An, nước mắt lưng tròng: “Dì à, Nghiêm Linh Trang sẽ không chết, cả đời này anh Quân sẽ không bao giờ rời bỏ cô ta. Vậy thì con phải làm sao đây?”
Dư Thiên An nói: “Đừng lo lắng. Con xem, cô bị bệnh suốt, không phải Hàn Quân đã ngoan ngoãn trở về rồi sao? Việc này cho thấy trong lòng nó vẫn có cô.”
Chu Mã nói: “Nhưng anh ấy sẽ rời đi vào ngày mốt?”
Dư Thiên An nhìn Chu Mã và nói: “Vậy thì cô có thể tìm cách giữ nó lại”
Chu Mã hỏi: “Làm thế nào để làm chuyện đó?
Dư Thiên An nói: “Cô có cách riêng của mình”
Khi Chiến Hàn Quân ra khỏi phòng bệnh, Chiến Quốc Việt đã mang theo vài thành viên Quỷ Ảnh, đứng đợi anh ở bên ngoài. .
Nhìn thấy Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân cười nhẹ, đột nhiên dang tay ra.
Chiến Hàn Quân giữ vẻ im lặng, mặc cho Dư Thiên An khiển trách anh.
Chu Mã phàn nàn: “Anh Quân, khi anh không ở đây, cô đã gặp rất nhiều khó khăn.
Người nhà họ Nghiêm luôn mắng mỏ cô, người nhà họ Chiến cũng không đối xử tốt với cô, mà ngay cả trưởng quan Dư cũng chỉ trích cô. Cô đã làm sai chuyện gì. Nếu như cô có sai, thì là sai vì quá yêu thương anh. Cô không thích Nghiêm Linh Trang, đó cũng là biểu hiện của tình mẹ con. Ai lại muốn con trai mình lấy một người vợ bệnh tật?”
Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm vào Chu Mã Chu Mã rùng mình sợ hãi, và nhanh chóng im lặng.
Dư Thiên An nhìn quanh một lượt, không thấy Nghiêm Linh Trang, nên tò mò hỏi: “Linh Trang đâu rồi?”
Lúc này, Chu Mã mới phát hiện ra rằng Nghiêm Linh Trang vẫn chưa trở lại Dư Thiên An và Chu Mã đang suy đoán ác ý, có phải Nghiêm Linh Trang bị bệnh nặng nên không thể đi lại được không? Hay là Nghiêm Linh Trang đã chết rồi?
Chu Mã không giấu được sự vui mừng: “Bệnh của chị Nghiêm không có thuốc nào chữa được phải không?
Chiến Hàn Quân dường như rồng bị nhổ hết vảy ngược, vô cùng đau đớn. Trợn mắt nhìn Chu Mã với dáng vẻ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy không sao”
Dư Thiên An không vui: “Nó vẫn khỏe, vậy tại sao con không dẫn nó về thăm mẹ!
Chiến Hàn Quân nói: “Không cần thiết”
Dư Thiên An có chút tức giận “Nó là con dâu của mẹ, còn mẹ là mẹ chồng của nó. Mẹ bị bệnh, chẳng lẽ nó không nên về thắm mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ, con về thăm mẹ vì mẹ đã sinh ra con. Con là con của mẹ, nên có nghĩa vụ phải thăm mẹ. Nhưng Linh Trang, cô ấy chỉ là vợ của con. Nếu mẹ đối xử tốt với cô ấy, thì có lẽ cô ấy sẽ về thăm mẹ một chút.
Nhưng, nếu mẹ đối xử tệ với cô ấy, thì cô ấy không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với mẹ. Mẹ phải hiểu rằng cô ấy không nợ mẹ”
Dư Thiên An vô cùng tức giận: “Con đang nói cái gì vậy? Con là đang giúp người xấu làm việc ác. Con bảo vệ nó như vậy, sẽ chỉ khiến nó càng không coi mẹ ra gì. Theo ý con thì nó đánh mẹ cũng không sai có phải không?”
Đôi mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân trở nên sâu thẳm.
Dư Thiên An đột nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân trở nên lạnh lùng, nên tỉnh táo hẳn ra.
Bà đang làm gì? Tiếp tục so đo thẳng thua với Nghiêm Linh Trang? Việc này sẽ chỉ khiến Chiến Hàn Quân càng rời xa bà.
Bà không thể phạm sai lầm như vậy một lần nữa.
Dư Thiên An thở dài và chậm rãi nói: “Không sao đâu. Mẹ biết con thích nó, mẹ cũng sẽ không làm nó khó xử đâu. Nhưng Hàn Quân à, mẹ già rồi và đôi khi cảm thấy cô đơn là điều khó tránh khỏi. Mẹ luôn mong rằng bọn trẻ có thể đến thăm mẹ nhiều hơn”
Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân dịu hẳn đi và nói: “Con biết rồi”
Dư Thiên An đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi, Nghiêm Linh Trang không trở về cùng Chiến Hàn Quân, vậy khi nào Chiến Hàn Quân sẽ trở về với nó.
Dư Thiên An hỏi: “Lần này con định ở đây bao lâu?”
Chiến Hàn Quân thành thật nói: “Ngày mốt sẽ về.
Đôi mắt bầm tím của Dư Thiên An đầy vẻ kinh ngạc: “Ngày mốt?”
Sau đó bà cười khổ nói: “Vừa rồi mẹ mừng thầm. Nếu con có thể trở về thăm mẹ, mẹ có thể cùng con bồi dưỡng tình cảm mẹ con.
Không ngờ con chỉ cho mẹ một ngày mà thôi Con lo lắng cho nó như vậy sao?”
Chiến Hàn Quân giải thích: “Tình trạng của Linh Trang vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Đôi khi cô ấy cảm thấy bối rối..”
Dư Thiên An chịu đựng sự khó chịu trong lòng. Nói: “Mẹ biết. Con vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi trước đi đã”
Chiến Hàn Quân rời đi.
Dư Thiên An nằm chặt tay thành nắm đấm, ánh sáng lạnh lùng xẹt qua mắt bà.
Trong lòng bà hung ác nói: “Nghiêm Linh Trang, tại sao mày không chết đi?”
Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Chu Mã nhào vào vòng tay của Dư Thiên An, nước mắt lưng tròng: “Dì à, Nghiêm Linh Trang sẽ không chết, cả đời này anh Quân sẽ không bao giờ rời bỏ cô ta. Vậy thì con phải làm sao đây?”
Dư Thiên An nói: “Đừng lo lắng. Con xem, cô bị bệnh suốt, không phải Hàn Quân đã ngoan ngoãn trở về rồi sao? Việc này cho thấy trong lòng nó vẫn có cô.”
Chu Mã nói: “Nhưng anh ấy sẽ rời đi vào ngày mốt?”
Dư Thiên An nhìn Chu Mã và nói: “Vậy thì cô có thể tìm cách giữ nó lại”
Chu Mã hỏi: “Làm thế nào để làm chuyện đó?
Dư Thiên An nói: “Cô có cách riêng của mình”
Khi Chiến Hàn Quân ra khỏi phòng bệnh, Chiến Quốc Việt đã mang theo vài thành viên Quỷ Ảnh, đứng đợi anh ở bên ngoài. .
Nhìn thấy Chiến Quốc Việt, Chiến Hàn Quân cười nhẹ, đột nhiên dang tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.