Chương 1766: Cô dường như bị lừa rất nhiều
Lạc Thanh Du
05/06/2021
Chiến Hàn Quân ngạy lập tức từ chối: “Ông ơi, Mặc Hàn bây giờ phải quản lý cả công.
ty nhà họ Nghiêm. Anh Nguyệt còn đang mang thai, đi lại cũng khó khăn. Vẫn là đừng làm phiền họ thì hơn”
Anh ghét cặp bòng đèn Anh Nguyệt và Mặc Hàn.
Ông cụ Chiến bối rối nhìn Chiến Hàn Quân: “Cháu hình như không hoan nghênh bọn họ về nhà thì phải?”
Linh Trang liền cười tủm tỉm nói.
“Ông ơi, anh Hàn Quân với anh Mặc Hàn bát tự không hợp, cứ gặp nhau liền cãi nhau”
Ông cụ cười nói: “Vậy càng tốt, đón Anh Nguyệt và Mặc Hàn về, bệnh tự kỷ của Hàn Quân sẽ được chữa khỏi.”
Chiến Hàn Quân nhìn ông nội chăm chăm không nói nên lời: “Cháu không mắc chứng tự ký”
Ông cụ nói: “Tại sao không? Cháu là đứa trẻ mà ta đã nuôi dưỡng. Ông còn không biết sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn trời không nói nên lời.
Cho dù là có, cũng là hồi còn nhỏ rồi.
Ông cụ cười nói: “Hồi nhỏ nó mắc chứng tự kỷ, nhìn ai cũng căm thù sâu nặng, như thể có thù với cả thế giới không bằng. Làm cho ta lo lắng không nguôi … Haiz, ngày nào ông cũng phải nghĩ cách chọc nó nói chuyện..”
€ó lẽ chính vì lý do này mà nhiều năm sau, ông cụ Chiến vẫn giữ thói quen hay trêu chọc Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân khổ sở: “Đó là bởi vì cháu không có gì để nói với người khác”
Anh có một tính cách kiêu ngạo bẩm sinh, không muốn làm những lễ nghĩa tầm thường này, anh không muốn nói là sẽ không nói.
“Cháu và những trên trái đất không có gì để nói. Đây không phải gọi là tự kỷ sao?” Ông cụ nói Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, mỉm cười: “Điều đó cũng không hẳn.
Cháu nhìn thấy Linh Trang nhà cháu, liền muốn nói chuyện”
Ông cụ cười nói: “Đúng vậy, nói cũng lạ.
Ngày ấy cháu nhìn thấy Linh Trang, liền đột nhiên mở miệng nói. Cháu và con bé trong phòng làm việc nói chuyện lâu như vậy, thực làm ta sửng sốt”
Ông cụ lộ ra nụ cười thâm thúy như một con cáo gi: lồi đó ông phải gấp rút đi cầu xin Nghiêm Trực, để ông ta đem cháu gái hứa hôn cho cháu.”
Linh Trang mở to mắt …
Dù gì thì hồi đó cô vẫn là đứa trẻ ranh, mà hai ông lại bày mưu tính kế những chuyện không hợp tuổi tác này.
“Ông cháu không đồng ý đâu, đúng không ạ?” Linh Trang nói.
Ông cụ Chiến nói: “Đồng ý chứ. Vui vẻ mà đồng ý luôn. Nếu không, sau này sao cháu lại đến sống ở nhà họ Chiến. Ông đã cố ý tạo cơ hội cho hai đứa tiếp xúc nhiều hơn” . ngôn tình sủng
Linh Trang: “…
Đột nhiên, Chiến Hàn Quân nhanh nhẹn gắp đồ ăn cho ông cụ Chiến, ông lườm anh một cái: “Biết là ông nội tốt với cháu như thế nào rồi chứ?”
Chiến Hàn Quân tự hào nói: “Cháu không thể theo đuổi được cô ấy mà không cần sự giúp đỡ của ông”
Ông cụ Chiến nói: “Dẹp đi. Với tính cách trầm lặng của cháu, cho dù có thích Linh Trang, cũng xấu hổ mà không dám theo đuổi nó. Linh Trang xinh đẹp và dễ thương như vậy.
Nếu không có ông nội sắp đặt cuộc hôn nhân này, nó sớm đã bị người khác lừa đi mất rồi”
Nghiêm Linh Trang: ”..”
Cô ấy dường như đã bị lừa dối rất nhiều.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang: “Những gì ông nói có phải là sự thật không?”
Nghiêm Linh Trang vội vàng lắc đầu: “Em không dễ bị lừa”
Chiến Hàn Quân mỉm cười.
ty nhà họ Nghiêm. Anh Nguyệt còn đang mang thai, đi lại cũng khó khăn. Vẫn là đừng làm phiền họ thì hơn”
Anh ghét cặp bòng đèn Anh Nguyệt và Mặc Hàn.
Ông cụ Chiến bối rối nhìn Chiến Hàn Quân: “Cháu hình như không hoan nghênh bọn họ về nhà thì phải?”
Linh Trang liền cười tủm tỉm nói.
“Ông ơi, anh Hàn Quân với anh Mặc Hàn bát tự không hợp, cứ gặp nhau liền cãi nhau”
Ông cụ cười nói: “Vậy càng tốt, đón Anh Nguyệt và Mặc Hàn về, bệnh tự kỷ của Hàn Quân sẽ được chữa khỏi.”
Chiến Hàn Quân nhìn ông nội chăm chăm không nói nên lời: “Cháu không mắc chứng tự ký”
Ông cụ nói: “Tại sao không? Cháu là đứa trẻ mà ta đã nuôi dưỡng. Ông còn không biết sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn trời không nói nên lời.
Cho dù là có, cũng là hồi còn nhỏ rồi.
Ông cụ cười nói: “Hồi nhỏ nó mắc chứng tự kỷ, nhìn ai cũng căm thù sâu nặng, như thể có thù với cả thế giới không bằng. Làm cho ta lo lắng không nguôi … Haiz, ngày nào ông cũng phải nghĩ cách chọc nó nói chuyện..”
€ó lẽ chính vì lý do này mà nhiều năm sau, ông cụ Chiến vẫn giữ thói quen hay trêu chọc Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân khổ sở: “Đó là bởi vì cháu không có gì để nói với người khác”
Anh có một tính cách kiêu ngạo bẩm sinh, không muốn làm những lễ nghĩa tầm thường này, anh không muốn nói là sẽ không nói.
“Cháu và những trên trái đất không có gì để nói. Đây không phải gọi là tự kỷ sao?” Ông cụ nói Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, mỉm cười: “Điều đó cũng không hẳn.
Cháu nhìn thấy Linh Trang nhà cháu, liền muốn nói chuyện”
Ông cụ cười nói: “Đúng vậy, nói cũng lạ.
Ngày ấy cháu nhìn thấy Linh Trang, liền đột nhiên mở miệng nói. Cháu và con bé trong phòng làm việc nói chuyện lâu như vậy, thực làm ta sửng sốt”
Ông cụ lộ ra nụ cười thâm thúy như một con cáo gi: lồi đó ông phải gấp rút đi cầu xin Nghiêm Trực, để ông ta đem cháu gái hứa hôn cho cháu.”
Linh Trang mở to mắt …
Dù gì thì hồi đó cô vẫn là đứa trẻ ranh, mà hai ông lại bày mưu tính kế những chuyện không hợp tuổi tác này.
“Ông cháu không đồng ý đâu, đúng không ạ?” Linh Trang nói.
Ông cụ Chiến nói: “Đồng ý chứ. Vui vẻ mà đồng ý luôn. Nếu không, sau này sao cháu lại đến sống ở nhà họ Chiến. Ông đã cố ý tạo cơ hội cho hai đứa tiếp xúc nhiều hơn” . ngôn tình sủng
Linh Trang: “…
Đột nhiên, Chiến Hàn Quân nhanh nhẹn gắp đồ ăn cho ông cụ Chiến, ông lườm anh một cái: “Biết là ông nội tốt với cháu như thế nào rồi chứ?”
Chiến Hàn Quân tự hào nói: “Cháu không thể theo đuổi được cô ấy mà không cần sự giúp đỡ của ông”
Ông cụ Chiến nói: “Dẹp đi. Với tính cách trầm lặng của cháu, cho dù có thích Linh Trang, cũng xấu hổ mà không dám theo đuổi nó. Linh Trang xinh đẹp và dễ thương như vậy.
Nếu không có ông nội sắp đặt cuộc hôn nhân này, nó sớm đã bị người khác lừa đi mất rồi”
Nghiêm Linh Trang: ”..”
Cô ấy dường như đã bị lừa dối rất nhiều.
Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang: “Những gì ông nói có phải là sự thật không?”
Nghiêm Linh Trang vội vàng lắc đầu: “Em không dễ bị lừa”
Chiến Hàn Quân mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.