Chương 2072: Cuối cùng bà cũng đến rồi
Lạc Thanh Du
06/07/2021
Quan Minh Vũ đưa cho cô một hạt dẻ nóng hổi: “Nói chuyện đàng hoàng chút.”
Oai Phong nói: “Em không đi. Em có thể giúp các anh bằng cách ở lại đây”
Quan Minh Vũ không lay chuyển được cô, nên đành căn dặn: “Nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tự bảo vệ mình cho tốt”
Oai Phong gật đầu liên tục.
Buổi tối, sau khi bà chủ đã về phòng ngủ, Oai Phong nhìn Quan Minh Vũ một cách đáng thương, nói: “Anh Minh Vũ, đêm nay anh có thể cho em ngủ ở đây được không”
Quan Minh Vũ nhìn cô chằm chằm, nói một cách vô cùng kiên quyết và tàn nhãn: “Không được, em ngủ bên ngoài”
Oai Phong cố sống cố chết chui vào trong phòng, nhìn Quan Minh Vũ đầy oán hận: “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào”
Quan Minh Vũ nói: “Sai rồi, anh rất biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng em không phải là hoa, huống chỉ là ngọc”
“Vậy em là gì chứ?” Oai Phong nói.
“En, quá lắm cũng chỉ là một nhánh cỏ đuôi cáo” Quan Minh Vũ liếc cô một cái.
Oai Phong hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Quan Minh Vũ, trực tiếp chạy đến sô pha: “Đêm nay em sẽ ngủ trên sofa”
Cô vừa dứt lời, Quan Minh Vũ liền lao về phía cô như tên bắn, ngăn cô lại. Với hai cánh tay dang rộng, anh ta ra lệnh một cách độc đoán: “Ra ngoài.”
Oai Phong hít thở không thông. Cuối cùng, cô trực tiếp nhảy lên người Quan Minh Vũ, dùng hai tay vòng qua cổ anh ta, đu lên cổ như một con gấu túi Koala.
Quan Minh Vũ sợ nhất là tiếp xúc với phụ nữ, huống hồ là với khoảng cách đang bằng không như thế này.
Đột nhiên kinh hoảng đến mức toát mồ hôi lạnh: “Cút xuống”
“Không xuống” Oai Phong cười nói.
Quan Minh Vũ năm lấy vai cô, ném qua vai mình, Oai Phong bị anh ta ném ra phía sau. Thừa thế leo lên sô pha nằm thẳng người, vô cùng đắc ý nói: “Em đi ngủ đây”
Quan Minh Vũ chết lặng.
Đây quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Quan Minh Vũ chỉ vào Oai Phong tức giận nói: “Được, em giỏi lắm” Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Hai tay Oai Phong gác sau đầu, hai chân bắt chéo, nhàn nhã ngâm nga một giai điệu.
“Hôm nay có đến hàng trăm người, thật sự thật sự rất vui Vẻ.
Sắc trời tối dần.
Một bóng đen từ từ tiến đến biệt thự Quỷ Ảnh. Rất nhanh, cửa lớn lặng lẽ mở ra, bóng đen đó lóe lên một cái, cửa lớn lập tức đóng lại.
Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Tuy nhiên, khi ánh trăng mờ ảo tràn vào, Oai Phong vẫn luôn cảnh giác đã bị ánh sáng đột ngột đánh thức. Cô len lén hé mi mắt, thấy bóng đen mảnh mai kia đang từng bước tiến đến gần mình.
Oai Phong liền vội vàng nhắm mắt lại.
Bóng đen đó đứng bên cạnh Oai Phong một lúc, vô hình tạo cho Oai Phong một áp lực rất lớn. Thần kinh của Oai Phong căng lên, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Nhưng bóng đen đó không hề tấn công cô, mà quay lưng đi về phía căn phòng của bà chủ xinh đẹp.
Ánh mắt của Oai Phong vẫn dõi theo người phụ nữ đó.
Sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, theo sau người phụ nữ.
Bóng đen đó bước vào phòng, lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, cho vào miệng bà chủ xinh đẹp.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lúc này, Oai Phong đột nhiên bật đèn lên, bóng đen đó trùm khăn che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài.
Oai Phong chặn bà ta ngay ở cửa, cười nói: “Bà Vân, cuối cùng bà cũng đến rồi”
Đơn Thúy Vân hơi sững người, không ngờ con bé nhà họ.
Chiến này lại có đôi mắt sắc bén như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra bà ta.
Đơn Thúy Vân thấp giọng quát: “Tránh ra”
Oai Phong ngoái ngoái lỗ tai: “Bà đang ra lệnh cho tôi sao?”
Oai Phong nói: “Em không đi. Em có thể giúp các anh bằng cách ở lại đây”
Quan Minh Vũ không lay chuyển được cô, nên đành căn dặn: “Nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tự bảo vệ mình cho tốt”
Oai Phong gật đầu liên tục.
Buổi tối, sau khi bà chủ đã về phòng ngủ, Oai Phong nhìn Quan Minh Vũ một cách đáng thương, nói: “Anh Minh Vũ, đêm nay anh có thể cho em ngủ ở đây được không”
Quan Minh Vũ nhìn cô chằm chằm, nói một cách vô cùng kiên quyết và tàn nhãn: “Không được, em ngủ bên ngoài”
Oai Phong cố sống cố chết chui vào trong phòng, nhìn Quan Minh Vũ đầy oán hận: “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào”
Quan Minh Vũ nói: “Sai rồi, anh rất biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng em không phải là hoa, huống chỉ là ngọc”
“Vậy em là gì chứ?” Oai Phong nói.
“En, quá lắm cũng chỉ là một nhánh cỏ đuôi cáo” Quan Minh Vũ liếc cô một cái.
Oai Phong hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Quan Minh Vũ, trực tiếp chạy đến sô pha: “Đêm nay em sẽ ngủ trên sofa”
Cô vừa dứt lời, Quan Minh Vũ liền lao về phía cô như tên bắn, ngăn cô lại. Với hai cánh tay dang rộng, anh ta ra lệnh một cách độc đoán: “Ra ngoài.”
Oai Phong hít thở không thông. Cuối cùng, cô trực tiếp nhảy lên người Quan Minh Vũ, dùng hai tay vòng qua cổ anh ta, đu lên cổ như một con gấu túi Koala.
Quan Minh Vũ sợ nhất là tiếp xúc với phụ nữ, huống hồ là với khoảng cách đang bằng không như thế này.
Đột nhiên kinh hoảng đến mức toát mồ hôi lạnh: “Cút xuống”
“Không xuống” Oai Phong cười nói.
Quan Minh Vũ năm lấy vai cô, ném qua vai mình, Oai Phong bị anh ta ném ra phía sau. Thừa thế leo lên sô pha nằm thẳng người, vô cùng đắc ý nói: “Em đi ngủ đây”
Quan Minh Vũ chết lặng.
Đây quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Quan Minh Vũ chỉ vào Oai Phong tức giận nói: “Được, em giỏi lắm” Sau đó xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Hai tay Oai Phong gác sau đầu, hai chân bắt chéo, nhàn nhã ngâm nga một giai điệu.
“Hôm nay có đến hàng trăm người, thật sự thật sự rất vui Vẻ.
Sắc trời tối dần.
Một bóng đen từ từ tiến đến biệt thự Quỷ Ảnh. Rất nhanh, cửa lớn lặng lẽ mở ra, bóng đen đó lóe lên một cái, cửa lớn lập tức đóng lại.
Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Tuy nhiên, khi ánh trăng mờ ảo tràn vào, Oai Phong vẫn luôn cảnh giác đã bị ánh sáng đột ngột đánh thức. Cô len lén hé mi mắt, thấy bóng đen mảnh mai kia đang từng bước tiến đến gần mình.
Oai Phong liền vội vàng nhắm mắt lại.
Bóng đen đó đứng bên cạnh Oai Phong một lúc, vô hình tạo cho Oai Phong một áp lực rất lớn. Thần kinh của Oai Phong căng lên, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Nhưng bóng đen đó không hề tấn công cô, mà quay lưng đi về phía căn phòng của bà chủ xinh đẹp.
Ánh mắt của Oai Phong vẫn dõi theo người phụ nữ đó.
Sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, theo sau người phụ nữ.
Bóng đen đó bước vào phòng, lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, cho vào miệng bà chủ xinh đẹp.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lúc này, Oai Phong đột nhiên bật đèn lên, bóng đen đó trùm khăn che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài.
Oai Phong chặn bà ta ngay ở cửa, cười nói: “Bà Vân, cuối cùng bà cũng đến rồi”
Đơn Thúy Vân hơi sững người, không ngờ con bé nhà họ.
Chiến này lại có đôi mắt sắc bén như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra bà ta.
Đơn Thúy Vân thấp giọng quát: “Tránh ra”
Oai Phong ngoái ngoái lỗ tai: “Bà đang ra lệnh cho tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.