Chương 1772: Đến biệt thự Ngọc Bích
Lạc Thanh Du
06/06/2021
Ông cụ Nghiêm và vợ chồng Nghiêm Chính bước xuống từ chiếc xe thứ ba.
Linh Trang ôm thỏ cưng vui vẻ chạy ra đón tiếp.
“Ông nội, bố, mẹ”
“Chị cả, dì Thanh”
“Mặc Hàn, Anh Nguyệt.”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn con thỏ trong vòng tay của Linh Trang, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó đoán.
Anh ta luôn không hiểu những người nuôi thú cưng, cho rằng đó là một sở thích kỳ lạ để tìm kiếm sự an ủi của những người cô đơn.
Nhưng bây giờ em gái của anh ta đã bắt đầu nuôi thú cưng, Mặc Hàn cảm thấy hoảng sợ.
“Nghiêm Linh Trang, Hàn Quân đâu? Sao cậu ấy không cùng em đến đón mọi người?”
Anh ta lờ mờ cảm thấy nguyên do em gái mình nuôi thú cưng, có lẽ là quan hệ với Chiến Hàn Quân có vấn đề.
Linh Trang nói: “Anh ấy đi đón em họ rồi”
Dư Nhân vừa xuống liền nghe thấy Linh Trang gọi anh ta là em họ, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên rất khó nhì Chiến Hàn Quân nở một nụ cười vui vẻ.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Cuộc chạm trán bất ngờ giữa hai bên khiến bầu không khí vừa ngạc nhiên vừa khó xử.
Dư Nhân thẫn thờ nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Nghiêm Mặc Hàn Ngọc.
Bé Quốc đã được sáu tháng tuổi, trồng vô cùng hoạt bát và dễ thương, quơ hai bàn tay mũm mĩm, miệng còn líu lo, cực kỳ đáng yêu.
Bước chân của Dư Nhân nặng như chì, đóng đinh bất động Dư Tiền nói: “Cậu chủ nhỏ thật đáng yêu”
Chiến Hàn Quân chủ động đến chào hỏi các bậc trưởng bối. Sau đó anh bước nhanh đến chỗ Linh Trang, rất tự nhiên năm lấy tay cô.
Dư Nhân cuối cùng dời ánh mắt khỏi bé Quốc, ánh mắt rơi vào người Linh Trang.
Linh Trang giống như đóa lan đẹp đế trong thung lũng hoang vu, cô mặc một chiếc váy trằng, nằm tay Chiến Hàn Quân, cười tươi như hoa.
Đẹp như tinh linh lạc xuống nhân gian.
Cô gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng xinh đẹp hơn.
Dư Nhân nghe tin Linh Trang giảm đến gần chục cân, anh ta từng nghĩ nếu Chiến Hàn Quân ghét bỏ cô, anh ta sẽ đưa Linh Trang đi Nhưng Chiến Hàn Quân không cho anh ta cơ hội.
Chiến Hàn Quân thực sự chữa khỏi chứng trầm cảm của Linh Trang.
Bây giờ, nhìn thấy hai người họ đứng bên nhau ân ái, Dư Nhân cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình ngây thơ biết bao.
Chiến Hàn Quân sẽ không chủ động rời khỏi Nghiêm Linh Trang.
Mặc Hàn nhìn con thỏ trong vòng tay của Linh Trang, một lúc lâu sau cuối cùng hỏi: “Linh Trang, em ôm thỏ làm gì vậy?”
Linh Trang cười nói: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là con gái em nhặt được, tên là Hoa Doanh”
Mặc Hàn làm động tác muốn ói “Em nói thật đi, có phải Hàn Quân bỏ bê em, nên em mới nghĩ đến việc nuôi thú cưng không?” Mặc Hàn hỏi.
Linh Trang lắc đầu: “Không phải”
Chiến Hàn Quân lại suy tư.
€ó lẽ là do trước đó anh ở trong bệnh viện một thời gian dài, thường xuyên đến vườn Hương Đỉnh khiến Linh Trang của anh cảm thấy cô đơn, mới sinh ra ý tưởng nuôi thú cưng.
Linh Trang ôm thỏ cưng vui vẻ chạy ra đón tiếp.
“Ông nội, bố, mẹ”
“Chị cả, dì Thanh”
“Mặc Hàn, Anh Nguyệt.”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn con thỏ trong vòng tay của Linh Trang, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó đoán.
Anh ta luôn không hiểu những người nuôi thú cưng, cho rằng đó là một sở thích kỳ lạ để tìm kiếm sự an ủi của những người cô đơn.
Nhưng bây giờ em gái của anh ta đã bắt đầu nuôi thú cưng, Mặc Hàn cảm thấy hoảng sợ.
“Nghiêm Linh Trang, Hàn Quân đâu? Sao cậu ấy không cùng em đến đón mọi người?”
Anh ta lờ mờ cảm thấy nguyên do em gái mình nuôi thú cưng, có lẽ là quan hệ với Chiến Hàn Quân có vấn đề.
Linh Trang nói: “Anh ấy đi đón em họ rồi”
Dư Nhân vừa xuống liền nghe thấy Linh Trang gọi anh ta là em họ, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên rất khó nhì Chiến Hàn Quân nở một nụ cười vui vẻ.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Cuộc chạm trán bất ngờ giữa hai bên khiến bầu không khí vừa ngạc nhiên vừa khó xử.
Dư Nhân thẫn thờ nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Nghiêm Mặc Hàn Ngọc.
Bé Quốc đã được sáu tháng tuổi, trồng vô cùng hoạt bát và dễ thương, quơ hai bàn tay mũm mĩm, miệng còn líu lo, cực kỳ đáng yêu.
Bước chân của Dư Nhân nặng như chì, đóng đinh bất động Dư Tiền nói: “Cậu chủ nhỏ thật đáng yêu”
Chiến Hàn Quân chủ động đến chào hỏi các bậc trưởng bối. Sau đó anh bước nhanh đến chỗ Linh Trang, rất tự nhiên năm lấy tay cô.
Dư Nhân cuối cùng dời ánh mắt khỏi bé Quốc, ánh mắt rơi vào người Linh Trang.
Linh Trang giống như đóa lan đẹp đế trong thung lũng hoang vu, cô mặc một chiếc váy trằng, nằm tay Chiến Hàn Quân, cười tươi như hoa.
Đẹp như tinh linh lạc xuống nhân gian.
Cô gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng xinh đẹp hơn.
Dư Nhân nghe tin Linh Trang giảm đến gần chục cân, anh ta từng nghĩ nếu Chiến Hàn Quân ghét bỏ cô, anh ta sẽ đưa Linh Trang đi Nhưng Chiến Hàn Quân không cho anh ta cơ hội.
Chiến Hàn Quân thực sự chữa khỏi chứng trầm cảm của Linh Trang.
Bây giờ, nhìn thấy hai người họ đứng bên nhau ân ái, Dư Nhân cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình ngây thơ biết bao.
Chiến Hàn Quân sẽ không chủ động rời khỏi Nghiêm Linh Trang.
Mặc Hàn nhìn con thỏ trong vòng tay của Linh Trang, một lúc lâu sau cuối cùng hỏi: “Linh Trang, em ôm thỏ làm gì vậy?”
Linh Trang cười nói: “Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là con gái em nhặt được, tên là Hoa Doanh”
Mặc Hàn làm động tác muốn ói “Em nói thật đi, có phải Hàn Quân bỏ bê em, nên em mới nghĩ đến việc nuôi thú cưng không?” Mặc Hàn hỏi.
Linh Trang lắc đầu: “Không phải”
Chiến Hàn Quân lại suy tư.
€ó lẽ là do trước đó anh ở trong bệnh viện một thời gian dài, thường xuyên đến vườn Hương Đỉnh khiến Linh Trang của anh cảm thấy cô đơn, mới sinh ra ý tưởng nuôi thú cưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.