Chương 1686: Không có thịt
Lạc Thanh Du
29/05/2021
Chiến Hàn Quân nói: “Không xiên xỏ cậu, cậu có nhớ không? Về sau, đừng có mà é| Linh Trang làm chuyện em ấy không muối “Tôi ép em ấy làm cái gì?”
“Cởi quần áo”
“Cởi quần áo thì sao? Cũng là vì tốt cho nó thôi!”
“Nhưng em ấy không vui”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…
“Tôi không nói với anh nữa” Nghiêm Mặc Hàn tức hổn hển nói Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang lên: “Chúng ta về đi”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt không được Linh Trang và Chiến Hàn Quân chào đón, chợt cảm thấy tẻ nhạt, chán chường, bất lực nói: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”
Mấy người đón xe về nhà, Linh Trang và Anh Nguyệt vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là đi tắm.
Nghiêm Mặc Hàn sờ cái bụng lép xẹp: “Anh hai, tôi đói.”
Chiến Hàn Quân tức giận: “Tôi cũng không ăn cơm của bố mẹ cậu. Đói bụng thì tự đi mà nấu: “Không có đồ ăn nhanh sao?”
“Không”
Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu phàn nàn: “Tại sao không có chứ? Chẳng lẽ ngày nào hai người cũng nấu ăn sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không nấu. Ba ngày đói chín bữa ăn. Cuộc sống như vậy dạng người như cậu không chịu nổi đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng lừa tôi. Anh không nấu cơm thì Linh Trang nhà tôi sao mập mạp vậy được.”
“Mập chỗ nào?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Nghiêm Mặc Hàn: “Rõ ràng mập hơn trước kia”
Chiến Hàn Quân nói: “Còn dám nói em ấy béo thì cút ra ngoài cho tôi.”
Nghiêm Mặc Hàn ngậm miệng.
Linh Trang tắm rửa xong, đã thay thành một cái áo thun màu xanh lá mạ và chiếc váy ngắn trầm. Mái tóc ướt sũng, đang đung đưa khăn mặt.
Chiến Hàn Quân đặt điện thoại xuống, đi đến trước mặt Linh Trang, lấy khăn mặt lau khô tóc cho cô.
Linh Trang ôm eo anh, nũng nịu: “Anh Quân, em đói.”
“Cơm chín rồi. Để anh xới cơm cho em” Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Anh làm cơm khi nào vậy?”
Nghiêm Linh Trang khinh bỉ nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Chẳng lẽ anh không biết nồi cơm điện có thể thêm nhiệt nấu cơm sao?”
Nghiêm Mặc Hàn lắc đầu.
Nghiêm Linh Trang dạy anh ta: “Anh và Anh Nguyệt kết hôn lâu như vậy mà anh chưa từng làm cơm cho em ấy sao?”
Nghiêm Mặc Hàn lắc đầu.
Linh Trang tức giận: “Anh không sợ Linh Trang chạy theo người khác à?”
Nghiêm Mặc Hàn cười hì hì: “Trừ anh ra thì ai mà thèm cô ấy?”
Linh Trang ném khăn mặt lên mặt Nghiêm.
Mặc Hàn: “Từ giờ trở đi, anh nấu cơm”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt.
Chiến Hàn Quân nói: “Chủ ý không tệ.”
Nghiêm Mặc Hàn buồn bã đi đến phòng bếp, mở nồi cơm điện ra. Nhìn thấy ở tầng cao nhất nồi cơm điện đang hấp canh trứng gà, còn có một chút rau Tâng dưới là cơm trắng thơm ngào ngạt.
“Chỉ có từng này đồ ăn sao? Không có thịt à?” Nghiêm Mặc Hàn bất mãn kêu lên.
Chiến Hàn Quân đi đến, lạnh lùng nói: “Không có thịt”
Nghiêm Mặc Hàn nịnh nọt: “Anh hai, làm đi mà”
“Trong nhà không có.” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn không tin, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong toàn là rau quả tươi, không thấy chút thịt nào.
“Cởi quần áo”
“Cởi quần áo thì sao? Cũng là vì tốt cho nó thôi!”
“Nhưng em ấy không vui”
Nghiêm Mặc Hàn: ‘…
“Tôi không nói với anh nữa” Nghiêm Mặc Hàn tức hổn hển nói Chiến Hàn Quân kéo Linh Trang lên: “Chúng ta về đi”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt không được Linh Trang và Chiến Hàn Quân chào đón, chợt cảm thấy tẻ nhạt, chán chường, bất lực nói: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”
Mấy người đón xe về nhà, Linh Trang và Anh Nguyệt vừa về nhà, chuyện đầu tiên làm là đi tắm.
Nghiêm Mặc Hàn sờ cái bụng lép xẹp: “Anh hai, tôi đói.”
Chiến Hàn Quân tức giận: “Tôi cũng không ăn cơm của bố mẹ cậu. Đói bụng thì tự đi mà nấu: “Không có đồ ăn nhanh sao?”
“Không”
Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu phàn nàn: “Tại sao không có chứ? Chẳng lẽ ngày nào hai người cũng nấu ăn sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Không nấu. Ba ngày đói chín bữa ăn. Cuộc sống như vậy dạng người như cậu không chịu nổi đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng lừa tôi. Anh không nấu cơm thì Linh Trang nhà tôi sao mập mạp vậy được.”
“Mập chỗ nào?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Nghiêm Mặc Hàn: “Rõ ràng mập hơn trước kia”
Chiến Hàn Quân nói: “Còn dám nói em ấy béo thì cút ra ngoài cho tôi.”
Nghiêm Mặc Hàn ngậm miệng.
Linh Trang tắm rửa xong, đã thay thành một cái áo thun màu xanh lá mạ và chiếc váy ngắn trầm. Mái tóc ướt sũng, đang đung đưa khăn mặt.
Chiến Hàn Quân đặt điện thoại xuống, đi đến trước mặt Linh Trang, lấy khăn mặt lau khô tóc cho cô.
Linh Trang ôm eo anh, nũng nịu: “Anh Quân, em đói.”
“Cơm chín rồi. Để anh xới cơm cho em” Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Anh làm cơm khi nào vậy?”
Nghiêm Linh Trang khinh bỉ nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Chẳng lẽ anh không biết nồi cơm điện có thể thêm nhiệt nấu cơm sao?”
Nghiêm Mặc Hàn lắc đầu.
Nghiêm Linh Trang dạy anh ta: “Anh và Anh Nguyệt kết hôn lâu như vậy mà anh chưa từng làm cơm cho em ấy sao?”
Nghiêm Mặc Hàn lắc đầu.
Linh Trang tức giận: “Anh không sợ Linh Trang chạy theo người khác à?”
Nghiêm Mặc Hàn cười hì hì: “Trừ anh ra thì ai mà thèm cô ấy?”
Linh Trang ném khăn mặt lên mặt Nghiêm.
Mặc Hàn: “Từ giờ trở đi, anh nấu cơm”
Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt.
Chiến Hàn Quân nói: “Chủ ý không tệ.”
Nghiêm Mặc Hàn buồn bã đi đến phòng bếp, mở nồi cơm điện ra. Nhìn thấy ở tầng cao nhất nồi cơm điện đang hấp canh trứng gà, còn có một chút rau Tâng dưới là cơm trắng thơm ngào ngạt.
“Chỉ có từng này đồ ăn sao? Không có thịt à?” Nghiêm Mặc Hàn bất mãn kêu lên.
Chiến Hàn Quân đi đến, lạnh lùng nói: “Không có thịt”
Nghiêm Mặc Hàn nịnh nọt: “Anh hai, làm đi mà”
“Trong nhà không có.” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn không tin, mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong toàn là rau quả tươi, không thấy chút thịt nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.