Chương 1606: Không tin con?
Lạc Thanh Du
24/05/2021
“Linh Trang, chỉ cần em bình an, anh Quân đồng ý giảm thọ vì em..” Anh thậm chí trở nên mê tín Lúc bình minh, Chiến Hàn Quân mất tinh thần đi ra khỏi Á Châu.
Trở lại vườn hoa Vô Ưu thì, Chiến Quốc Việt và bé Tùng đang đứng ở cửa, như hai môn thần lẳng lặng nhìn anh.
“Tâm trạng bố hình như có chút không tốt”
Bé Tùng ưu thương nói Chiến Quốc Việt nói: “Tự tin chút, không phải hình như, là chắc chấn”
“Bố ơi” Hai đứa bé đồng thanh gọi anh.
Chiến Hàn Quân nở một nụ cười nhợt nhạt, đưa tay xoa đầu hai đứa bé.
“Chị và em gái đâu rồi?” Chiến Hàn Quân hờ hững hỏi.
“Vẫn còn đi dạo phố à”’ Chiến Hàn Quân đi vào phòng khách, xụi lơ trên ghế salông.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng liếc mắt nhìn nhau, bé Tùng đau lòng nói: “Bố tiếp tục như vậy không được”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố lo lảng cho mẹ. Bé Tùng, em có cách nào có thể liên lạc với mẹ được không?”
Bé Tùng suy nghĩ một chút: “Để em thử xem” . Truyện Mỹ Thực
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, Chiến Quốc Việt tính tình lạnh nhạt, không biết an ủi bố như nào.
Bé Tùng kéo tay Chiến Hàn Quân bảo đảm nói: “Bố yên tâm đi, con nhất định làm cho mẹ nhanh chóng trở lại”
Chiến Hàn Quân nhìn bé Tùng, có loại suy nghĩ bất đắc dĩ còn nước còn tát: “Con có biện pháp gì tốt sao?”
Bé Tùng lấy điện thoại di động ra, gửi một câu ghi âm cho cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Bé Tùng.
nhớ mẹ mỗi ngày ngủ cũng không yên”
Giọng nói của bé đáng yêu, hết sức làm nũng, giọng điệu như rưng rưng sắp khóc, quả thực đáng yêu chết người.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt một lời khó nói hết nhìn bé Tùng…
Bọn họ đều là thẳng nam cương trực, bé Tùng dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu làm họ cảm thấy sởn da gà.
“Như vậy được không?” Chiến Quốc Việt phỉ nhổ nói.
Bé Tùng nhìn thấy sự khinh bỉ của Chiến Quốc Việt và bố, nổi giận ném điện thoại di động lên khay trà.
“Không tin con?”
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, sáu con mắt nhìn chăm chäm điện thoại di động, chờ mong Linh Trang có thể đáp lại Thời gian tích tắc trôi qua..
Chiến Hàn Quân đứng lên “Bố đi làm bữa tối.”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố, con giúp bố”
Bây giờ trong nhà có nhiều người hơn, công việc nấu cơm ngày ba bữa vô cùng lớn lao. Nếu Nghiêm Linh Trang không có dặn dò trước, Chiến Hàn Quân không dám tự ý làm chủ thuê bảo mẫu cho bọn trẻ.
Sợ Linh Trang biết sẽ tức giận.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt đi tới cửa phòng bếp thì, di động của bé Tùng bỗng nhiên vang lên.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt bỗng dưng quay đầu lại, bé Tùng cầm điện thoại di động lên, “Bé An, chuyện gì?
Nghe thấy là điện thoại của bé An, trên mặt Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ mặt thất vọng. Sau đó hai người bước vào nhà bếp.
Trở lại vườn hoa Vô Ưu thì, Chiến Quốc Việt và bé Tùng đang đứng ở cửa, như hai môn thần lẳng lặng nhìn anh.
“Tâm trạng bố hình như có chút không tốt”
Bé Tùng ưu thương nói Chiến Quốc Việt nói: “Tự tin chút, không phải hình như, là chắc chấn”
“Bố ơi” Hai đứa bé đồng thanh gọi anh.
Chiến Hàn Quân nở một nụ cười nhợt nhạt, đưa tay xoa đầu hai đứa bé.
“Chị và em gái đâu rồi?” Chiến Hàn Quân hờ hững hỏi.
“Vẫn còn đi dạo phố à”’ Chiến Hàn Quân đi vào phòng khách, xụi lơ trên ghế salông.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng liếc mắt nhìn nhau, bé Tùng đau lòng nói: “Bố tiếp tục như vậy không được”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố lo lảng cho mẹ. Bé Tùng, em có cách nào có thể liên lạc với mẹ được không?”
Bé Tùng suy nghĩ một chút: “Để em thử xem” . Truyện Mỹ Thực
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, Chiến Quốc Việt tính tình lạnh nhạt, không biết an ủi bố như nào.
Bé Tùng kéo tay Chiến Hàn Quân bảo đảm nói: “Bố yên tâm đi, con nhất định làm cho mẹ nhanh chóng trở lại”
Chiến Hàn Quân nhìn bé Tùng, có loại suy nghĩ bất đắc dĩ còn nước còn tát: “Con có biện pháp gì tốt sao?”
Bé Tùng lấy điện thoại di động ra, gửi một câu ghi âm cho cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Bé Tùng.
nhớ mẹ mỗi ngày ngủ cũng không yên”
Giọng nói của bé đáng yêu, hết sức làm nũng, giọng điệu như rưng rưng sắp khóc, quả thực đáng yêu chết người.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt một lời khó nói hết nhìn bé Tùng…
Bọn họ đều là thẳng nam cương trực, bé Tùng dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu làm họ cảm thấy sởn da gà.
“Như vậy được không?” Chiến Quốc Việt phỉ nhổ nói.
Bé Tùng nhìn thấy sự khinh bỉ của Chiến Quốc Việt và bố, nổi giận ném điện thoại di động lên khay trà.
“Không tin con?”
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, sáu con mắt nhìn chăm chäm điện thoại di động, chờ mong Linh Trang có thể đáp lại Thời gian tích tắc trôi qua..
Chiến Hàn Quân đứng lên “Bố đi làm bữa tối.”
Chiến Quốc Việt nói: “Bố, con giúp bố”
Bây giờ trong nhà có nhiều người hơn, công việc nấu cơm ngày ba bữa vô cùng lớn lao. Nếu Nghiêm Linh Trang không có dặn dò trước, Chiến Hàn Quân không dám tự ý làm chủ thuê bảo mẫu cho bọn trẻ.
Sợ Linh Trang biết sẽ tức giận.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt đi tới cửa phòng bếp thì, di động của bé Tùng bỗng nhiên vang lên.
Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt bỗng dưng quay đầu lại, bé Tùng cầm điện thoại di động lên, “Bé An, chuyện gì?
Nghe thấy là điện thoại của bé An, trên mặt Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt hiện lên vẻ mặt thất vọng. Sau đó hai người bước vào nhà bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.