Chương 82: Quá khứ không muốn nhớ lại
Lạc Thanh Du
26/02/2021
Chiến Anh Nguyệt hớt ha hớt hải chạy đến phòng trọ của Lạc Thanh Du, sau khi cô ấy vứt hết mấy túi quà vừa mua lên ghế sô pha thì vuốt ngực, lo lắng nói với Lạc Thanh Du; “Chị dâu, làm sao đây? Anh tôi nghi ngờ tôi rồi, không ngờ anh ấy lại sai người điều tra hành tung của tôi, lúc nấy tôi đã gặp anh ấy ở dưới lầu”
Vẻ mặt ung dung tự nhiên của Lạc Thanh Du đột nhiên biến sắc, ly nước trong tay cô cũng lắc lư.
Cô lắp bắp nói: “Anh của cô ở dưới lầu hả?”
Chiến Anh Nguyệt nhìn dáng vẻ sợ hãi như con cuốc của Lạc Thanh Du thì bật cười và nói: “Chị dâu, tôi tưởng trên thế giới này chỉ có chị không sợ anh ấy, dám đối đầu với anh ấy, dám cãi lại anh ấy. Thì ra chị chỉ là con hổ giấy thôi š?”
Lạc Thanh Du xấu hổ nói: “Không phải cô không biết trên thương trường anh trai cô nhẫn 1âm như thế nào, những người đối đầu với anh ấy có ai có kết cục tốt đẹp không? Nếu như anh trai cô biết tôi giấu anh ấy lén ở lại đây thì anh ấy có bằm tôi ra thành tương cũng không hết giận”
Chiến Anh Nguyệt võ nhẹ lên vai cô rồi nói: “Nói quá rồi, cùng lắm thì anh trai tôi chỉ cướp đi hai đứa nhỏ của chị sau đó thì cấm vận chị, làm chị không tìm được công việc, tự sinh tự diệt thôi!”
Lạc Thanh Du ngây ra nhìn Chiến Anh Nguyệt và nói: “Vậy thì chi bằng trực tiếp lấy mạng của tôi còn hơn!”
Chiến Anh Nguyệt áy náy nói: “Vậy phải làm sao đây, hay là chúng ta lại chuyển nhà đi?” Lạc Thanh Du động não, cô hỏi Chiến Anh Nguyệt: “Tại sao anh trai cô muốn điều tra cô?” Sắc mặt Chiến Anh Nguyệt đột nhiên trở nên tối sầm lại.
Cô ấy thở một hơi dài thườn thượt rồi rút điếu xì gà dài từ trong chiếc túi xách tỉnh xảo bản giới hạn ra, mở bật lửa rồi hút một hơi.
Đầu thuốc đỏ rực phản chiếu trong tròng mắt của cô ấy làm làn nước mắt bên trong ánh lên như những con sóng ngoài biến lớn, Lạc Thanh Du không khách sáo dập tắt điếu xì gà dài đang được kẹp trên tay cô ấy và nói “Nicotin và alcohol mãi mãi không thể thật sự giúp chúng ta giải sầu. Hơn nữa, tôi không hi vọng Quốc Việt và Thanh An trở thành đối tượng hút thuốc lá bị động của cô.”
Chiến Anh Nguyệt đặt điếu xì gà lên trên bàn trà bằng gương rồi nói với vẻ mặt chua xót: “Chị đâu, chị có muốn nghe chuyện của tôi không?”
Lạc Thanh Du nhìn thấy những tâm sự chất chồng hiện lên trong đôi mắt đầy tình cảm của Chiến Anh Nguyệt giống như bản thân mình năm đó, mang theo sự tuyệt vọng và không cam lòng, muốn dùng sự quật cường, không chịu khuất phục đế thay đối vận mệnh tầm thường của bản thân.
Nhưng sau đó lại như đám lục bình trôi nổi trên sông, không những không được cứu vớt mà ngược lại còn hối hận khôn cùng “Nói đi, tôi đang nghe đây” Lạc Thanh Du dịu dàng nói Chiến Anh Nguyệt vẫn chưa nói gì thì nước mắt đã trào ra, dường như tâm trạng của cô ấy đã trở về thời điểm làm cô ấy không thể quên được vào nhiều năm về trước.
“Lúc tôi còn trẻ, ương bướng ngồ ngược, luôn cảm thấy bản thân là cô hai bảo bối của nhà họ Chiến, gia cảnh khá giả, điều kiện của bản thân cũng không tồi nên mới một lòng một dạ theo đuổi người mình thích” Chiến Anh Nguyệt nhắc đến chuyện cũ thì dường như vết thương lòng phải dùng một thời gian rất dài mới có thế lành lại đã một lần nữa bị xé toạc ra, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương đẫm máu, đau đến mức cô ấy phải mặt mày cau có.
Lạc Thanh Du làm một khán giả đúng nghĩa, cô điềm tĩnh, im lặng lắng nghe câu chuyện của Chiến Anh Nguyệt.
“Anh ấy là Nghiêm Mặc Hàn, là cậu cả của nhà họ Nghiêm ở Phong Châu, vô cùng đẹp trai lại còn rất vui tính. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy thì đã bị anh ấy làm cho mê mãn đến vô phương cứu chữa.
“Lúc đó tôi rất ngây thơ, chỉ ước gì có thể công bố với cả thế giới là tôi thích anh ấy! Để theo đuổi anh ấy, tôi đã làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc. Nhưng tình yêu chính là thứ thần kỳ như thế, nó là thứ mà một người nỗ lực không thế nào có được nhưng càng không có được thì chị lại càng cố chấp và sỉ mê nó. Để có được anh ấy, thậm chí tôi còn bất chấp việc bỏ thuốc anh ấy…”
Chiến Anh Nguyệt nói đến đây thì tâm trạng đột nhiên trở nên kích động.
Cô ấy bắt đầu thở không đều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Còn Lạc Thanh Du thì cũng tỏ ra mất bình ĩnh, ánh mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc.
Vẻ mặt ung dung tự nhiên của Lạc Thanh Du đột nhiên biến sắc, ly nước trong tay cô cũng lắc lư.
Cô lắp bắp nói: “Anh của cô ở dưới lầu hả?”
Chiến Anh Nguyệt nhìn dáng vẻ sợ hãi như con cuốc của Lạc Thanh Du thì bật cười và nói: “Chị dâu, tôi tưởng trên thế giới này chỉ có chị không sợ anh ấy, dám đối đầu với anh ấy, dám cãi lại anh ấy. Thì ra chị chỉ là con hổ giấy thôi š?”
Lạc Thanh Du xấu hổ nói: “Không phải cô không biết trên thương trường anh trai cô nhẫn 1âm như thế nào, những người đối đầu với anh ấy có ai có kết cục tốt đẹp không? Nếu như anh trai cô biết tôi giấu anh ấy lén ở lại đây thì anh ấy có bằm tôi ra thành tương cũng không hết giận”
Chiến Anh Nguyệt võ nhẹ lên vai cô rồi nói: “Nói quá rồi, cùng lắm thì anh trai tôi chỉ cướp đi hai đứa nhỏ của chị sau đó thì cấm vận chị, làm chị không tìm được công việc, tự sinh tự diệt thôi!”
Lạc Thanh Du ngây ra nhìn Chiến Anh Nguyệt và nói: “Vậy thì chi bằng trực tiếp lấy mạng của tôi còn hơn!”
Chiến Anh Nguyệt áy náy nói: “Vậy phải làm sao đây, hay là chúng ta lại chuyển nhà đi?” Lạc Thanh Du động não, cô hỏi Chiến Anh Nguyệt: “Tại sao anh trai cô muốn điều tra cô?” Sắc mặt Chiến Anh Nguyệt đột nhiên trở nên tối sầm lại.
Cô ấy thở một hơi dài thườn thượt rồi rút điếu xì gà dài từ trong chiếc túi xách tỉnh xảo bản giới hạn ra, mở bật lửa rồi hút một hơi.
Đầu thuốc đỏ rực phản chiếu trong tròng mắt của cô ấy làm làn nước mắt bên trong ánh lên như những con sóng ngoài biến lớn, Lạc Thanh Du không khách sáo dập tắt điếu xì gà dài đang được kẹp trên tay cô ấy và nói “Nicotin và alcohol mãi mãi không thể thật sự giúp chúng ta giải sầu. Hơn nữa, tôi không hi vọng Quốc Việt và Thanh An trở thành đối tượng hút thuốc lá bị động của cô.”
Chiến Anh Nguyệt đặt điếu xì gà lên trên bàn trà bằng gương rồi nói với vẻ mặt chua xót: “Chị đâu, chị có muốn nghe chuyện của tôi không?”
Lạc Thanh Du nhìn thấy những tâm sự chất chồng hiện lên trong đôi mắt đầy tình cảm của Chiến Anh Nguyệt giống như bản thân mình năm đó, mang theo sự tuyệt vọng và không cam lòng, muốn dùng sự quật cường, không chịu khuất phục đế thay đối vận mệnh tầm thường của bản thân.
Nhưng sau đó lại như đám lục bình trôi nổi trên sông, không những không được cứu vớt mà ngược lại còn hối hận khôn cùng “Nói đi, tôi đang nghe đây” Lạc Thanh Du dịu dàng nói Chiến Anh Nguyệt vẫn chưa nói gì thì nước mắt đã trào ra, dường như tâm trạng của cô ấy đã trở về thời điểm làm cô ấy không thể quên được vào nhiều năm về trước.
“Lúc tôi còn trẻ, ương bướng ngồ ngược, luôn cảm thấy bản thân là cô hai bảo bối của nhà họ Chiến, gia cảnh khá giả, điều kiện của bản thân cũng không tồi nên mới một lòng một dạ theo đuổi người mình thích” Chiến Anh Nguyệt nhắc đến chuyện cũ thì dường như vết thương lòng phải dùng một thời gian rất dài mới có thế lành lại đã một lần nữa bị xé toạc ra, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương đẫm máu, đau đến mức cô ấy phải mặt mày cau có.
Lạc Thanh Du làm một khán giả đúng nghĩa, cô điềm tĩnh, im lặng lắng nghe câu chuyện của Chiến Anh Nguyệt.
“Anh ấy là Nghiêm Mặc Hàn, là cậu cả của nhà họ Nghiêm ở Phong Châu, vô cùng đẹp trai lại còn rất vui tính. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy thì đã bị anh ấy làm cho mê mãn đến vô phương cứu chữa.
“Lúc đó tôi rất ngây thơ, chỉ ước gì có thể công bố với cả thế giới là tôi thích anh ấy! Để theo đuổi anh ấy, tôi đã làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc. Nhưng tình yêu chính là thứ thần kỳ như thế, nó là thứ mà một người nỗ lực không thế nào có được nhưng càng không có được thì chị lại càng cố chấp và sỉ mê nó. Để có được anh ấy, thậm chí tôi còn bất chấp việc bỏ thuốc anh ấy…”
Chiến Anh Nguyệt nói đến đây thì tâm trạng đột nhiên trở nên kích động.
Cô ấy bắt đầu thở không đều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Còn Lạc Thanh Du thì cũng tỏ ra mất bình ĩnh, ánh mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.