Giúp Phu Quân Hoàn Thành Giấc Mộng
Chương 1
Hàm Bảo
11/09/2024
Lúc sắp sửa cử hành lễ bái đường, một nữ tử khoác trên mình bộ hồng y bất ngờ lao vào đại sảnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vẻ đắc ý.
"Thẩm lang thương ta nhất!"
"Chàng từng nói rằng không thể cưới ta là điều tiếc nuối lớn nhất đời chàng, giờ ta cũng xem như đã gả cho chàng rồi."
À, đây chính là Tô Mạn Thù, người trong lòng mà Thẩm Hoài An yêu thương, ai ai trong kinh thành cũng biết.
Bên dưới đại sảnh, mọi người xì xào bàn tán.
Trong hàng khách mời không thiếu những danh gia vọng tộc của kinh thành.
Thế nhưng, chẳng một ai lên tiếng ngăn cản.
Chẳng phải vì địa vị của Thẩm gia đang uy nghiêm lừng lẫy đó sao?
Thẩm gia là công thần ba triều, còn Thẩm Hoài An hiện nay lại là Thái tử Thái phó*, ai lại dám dễ dàng chọc giận?
(*)"Thái tử Thái phó" là một chức vị trong hệ thống quan lại của Trung Quốc cổ đại. Đây là một chức vị rất cao, thường được trao cho những người có uy tín và đức hạnh để dạy dỗ Thái tử - người kế vị ngai vàng.
Dù rằng ta là người được Hoàng thượng ban hôn, nhưng trong mắt bọn họ ta cũng chỉ là một chiếc vỏ trống rỗng mà thôi.
So với người trong lòng của Thẩm Hoài An, rốt cuộc nàng vẫn quan trọng hơn.
"Tiếp tục hành lễ đi."
Thẩm Hoài An bên cạnh cất giọng trầm thấp.
Những tiếng xì xào bàn tán trong đám đông bỗng dưng ngừng bặt.
Ta vén khăn trùm đầu lên, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Hoài An đang hướng về phía ta.
Nhưng khi hắn quay lại nhìn Tô Mạn Thù, trong mắt lại tràn ngập một mảng dịu dàng.
Hắn thì thoải mái, còn ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngày đại hỷ nên ta không tiện ra tay.
Ta chỉ khẽ gật đầu về phía dưới sảnh.
Ngay lập tức, hai nhóm thị vệ xông tới, chia thành hai đội.
Thị vệ nam lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hoài An, còn thị vệ nữ thì khống chế Tô Mạn Thù.
Cả hai bị kéo lại gần nhau, đầu bị ép cúi xuống.
Ta nhìn về phía người chủ trì nghi lễ, cất giọng nhàn nhạt: "Còn đờ người ra đó làm gì? Cử hành hôn lễ đi chứ!"
Hắn run rẩy, giọng nói đầy sợ hãi:
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lễ thành!"
Nếu ngươi cho rằng đó là sự tiếc nuối, vậy thì ta sẽ giúp ngươi một phen.
Ta mỉm cười, bước đến bên cạnh hai người bọn họ.
Nhìn thấy trước mặt là hai gương mặt, một kẻ đầy vẻ hận thù, một kẻ lại như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta không nhịn được mà vung tay, tát mạnh hai cái về hai phía.
Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được.
Thẩm Hoài An lúc này mới bừng tỉnh, hắn cố giãy giụa nhưng lại bị mấy tên thị vệ to lớn giữ chặt, đành phải bất lực mà hét lên, chẳng còn chút phong thái tao nhã thường ngày.
"Thôi Diệu! Ngươi thật to gan!"
"Đây là hôn sự do Hoàng thượng ban, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Ta nhếch mép cười lạnh, vung vẩy bàn tay đau rát vì cái tát vừa rồi: "Ta đây là đang cứu Thẩm gia các ngươi, các ngươi còn không biết cảm tạ ta sao?"
Thẩm Hoài An kinh ngạc, ta tiếp tục:
"Hoàng thượng ban hôn, nhưng ngươi lại để thiếp thất xông vào phá rối. Nếu truyền đến tai Hoàng thượng, ngươi còn muốn giữ chức quan nữa không?"
Thế nhưng, Thẩm Hoài An không chấp nhận lời ta, khuôn mặt hắn đỏ bừng.
"Nhưng ngươi cũng không nên nhục mạ người khác như thế!"
Ta vặn nhẹ cổ tay nhức mỏi, nở nụ cười nhạt:
"Ôi chao, ta chẳng phải là vì danh dự của ngươi sao!"
"Nếu chuyện này đồn ra ngoài, e là Hoàng thượng cũng phần nào nguôi giận."
"Huống hồ, ta đây chẳng phải đã bù đắp tiếc nuối cho ngươi rồi sao?"
"Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng."
Ta ra hiệu cho đám thị vệ rút lui, Tô Mạn Thù ngã nhào xuống đất, tóc tai rối bời, dấu tay trên mặt hiện rõ ràng.
Nàng khóc lớn: "Thẩm lang, Thẩm lang..."
Thẩm Hoài An ôm chặt nàng trong vòng tay, tràn đầy thương tiếc.
Ta thô bạo ném khăn trùm đầu xuống đất.
"Mau mà xử lý cái mớ hỗn độn này của ngươi!"
"Đừng tưởng rằng Hoàng thượng ban hôn thì ta phải cảm kích ngươi!"
"Thôi Diệu ta không thể chịu nổi sự nhục nhã này!"
…
Ngày hôm ấy, ta trở về Thôi phủ.
A phụ sau khi nghe chuyện, giận đến mức râu cũng lệch đi.
"Thật là quá đáng! Thẩm gia vốn đã khiến con gái ta phải chịu thiệt thòi, nay còn dám làm nhục ngay trước mặt!"
A nương càng giận hơn, liên tục đánh mạnh vào A phụ, mắng: "Tất cả đều tại ông! Nhận cuộc hôn nhân này để giờ con gái chúng ta bị ức h.i.ế.p thậm tệ!"
"May mà con gái ta thông minh!"
Ta ngồi bên bàn, vừa ăn từng quả nho, vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Chuyện Thẩm Hoài An từng hứa hẹn trên giường lại bị Tô Mạn Thù coi là thật.
Thế nhưng, hắn không tức giận mà còn lợi dụng tình thế này để thăm dò giới hạn của ta, xem ta có thể nhẫn nhịn đến đâu.
Thẩm gia đã qua ba triều đại, không thể làm ra chuyện thất thố như hủy hôn.
Nhưng cho dù là gia tộc lớn mạnh cũng sẽ có lúc suy yếu. Đến đời Thẩm Hoài An, tất nhiên không thể sánh với thời trước.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập vẻ đắc ý.
"Thẩm lang thương ta nhất!"
"Chàng từng nói rằng không thể cưới ta là điều tiếc nuối lớn nhất đời chàng, giờ ta cũng xem như đã gả cho chàng rồi."
À, đây chính là Tô Mạn Thù, người trong lòng mà Thẩm Hoài An yêu thương, ai ai trong kinh thành cũng biết.
Bên dưới đại sảnh, mọi người xì xào bàn tán.
Trong hàng khách mời không thiếu những danh gia vọng tộc của kinh thành.
Thế nhưng, chẳng một ai lên tiếng ngăn cản.
Chẳng phải vì địa vị của Thẩm gia đang uy nghiêm lừng lẫy đó sao?
Thẩm gia là công thần ba triều, còn Thẩm Hoài An hiện nay lại là Thái tử Thái phó*, ai lại dám dễ dàng chọc giận?
(*)"Thái tử Thái phó" là một chức vị trong hệ thống quan lại của Trung Quốc cổ đại. Đây là một chức vị rất cao, thường được trao cho những người có uy tín và đức hạnh để dạy dỗ Thái tử - người kế vị ngai vàng.
Dù rằng ta là người được Hoàng thượng ban hôn, nhưng trong mắt bọn họ ta cũng chỉ là một chiếc vỏ trống rỗng mà thôi.
So với người trong lòng của Thẩm Hoài An, rốt cuộc nàng vẫn quan trọng hơn.
"Tiếp tục hành lễ đi."
Thẩm Hoài An bên cạnh cất giọng trầm thấp.
Những tiếng xì xào bàn tán trong đám đông bỗng dưng ngừng bặt.
Ta vén khăn trùm đầu lên, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Hoài An đang hướng về phía ta.
Nhưng khi hắn quay lại nhìn Tô Mạn Thù, trong mắt lại tràn ngập một mảng dịu dàng.
Hắn thì thoải mái, còn ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ngày đại hỷ nên ta không tiện ra tay.
Ta chỉ khẽ gật đầu về phía dưới sảnh.
Ngay lập tức, hai nhóm thị vệ xông tới, chia thành hai đội.
Thị vệ nam lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hoài An, còn thị vệ nữ thì khống chế Tô Mạn Thù.
Cả hai bị kéo lại gần nhau, đầu bị ép cúi xuống.
Ta nhìn về phía người chủ trì nghi lễ, cất giọng nhàn nhạt: "Còn đờ người ra đó làm gì? Cử hành hôn lễ đi chứ!"
Hắn run rẩy, giọng nói đầy sợ hãi:
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lễ thành!"
Nếu ngươi cho rằng đó là sự tiếc nuối, vậy thì ta sẽ giúp ngươi một phen.
Ta mỉm cười, bước đến bên cạnh hai người bọn họ.
Nhìn thấy trước mặt là hai gương mặt, một kẻ đầy vẻ hận thù, một kẻ lại như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta không nhịn được mà vung tay, tát mạnh hai cái về hai phía.
Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được.
Thẩm Hoài An lúc này mới bừng tỉnh, hắn cố giãy giụa nhưng lại bị mấy tên thị vệ to lớn giữ chặt, đành phải bất lực mà hét lên, chẳng còn chút phong thái tao nhã thường ngày.
"Thôi Diệu! Ngươi thật to gan!"
"Đây là hôn sự do Hoàng thượng ban, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Ta nhếch mép cười lạnh, vung vẩy bàn tay đau rát vì cái tát vừa rồi: "Ta đây là đang cứu Thẩm gia các ngươi, các ngươi còn không biết cảm tạ ta sao?"
Thẩm Hoài An kinh ngạc, ta tiếp tục:
"Hoàng thượng ban hôn, nhưng ngươi lại để thiếp thất xông vào phá rối. Nếu truyền đến tai Hoàng thượng, ngươi còn muốn giữ chức quan nữa không?"
Thế nhưng, Thẩm Hoài An không chấp nhận lời ta, khuôn mặt hắn đỏ bừng.
"Nhưng ngươi cũng không nên nhục mạ người khác như thế!"
Ta vặn nhẹ cổ tay nhức mỏi, nở nụ cười nhạt:
"Ôi chao, ta chẳng phải là vì danh dự của ngươi sao!"
"Nếu chuyện này đồn ra ngoài, e là Hoàng thượng cũng phần nào nguôi giận."
"Huống hồ, ta đây chẳng phải đã bù đắp tiếc nuối cho ngươi rồi sao?"
"Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng."
Ta ra hiệu cho đám thị vệ rút lui, Tô Mạn Thù ngã nhào xuống đất, tóc tai rối bời, dấu tay trên mặt hiện rõ ràng.
Nàng khóc lớn: "Thẩm lang, Thẩm lang..."
Thẩm Hoài An ôm chặt nàng trong vòng tay, tràn đầy thương tiếc.
Ta thô bạo ném khăn trùm đầu xuống đất.
"Mau mà xử lý cái mớ hỗn độn này của ngươi!"
"Đừng tưởng rằng Hoàng thượng ban hôn thì ta phải cảm kích ngươi!"
"Thôi Diệu ta không thể chịu nổi sự nhục nhã này!"
…
Ngày hôm ấy, ta trở về Thôi phủ.
A phụ sau khi nghe chuyện, giận đến mức râu cũng lệch đi.
"Thật là quá đáng! Thẩm gia vốn đã khiến con gái ta phải chịu thiệt thòi, nay còn dám làm nhục ngay trước mặt!"
A nương càng giận hơn, liên tục đánh mạnh vào A phụ, mắng: "Tất cả đều tại ông! Nhận cuộc hôn nhân này để giờ con gái chúng ta bị ức h.i.ế.p thậm tệ!"
"May mà con gái ta thông minh!"
Ta ngồi bên bàn, vừa ăn từng quả nho, vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Chuyện Thẩm Hoài An từng hứa hẹn trên giường lại bị Tô Mạn Thù coi là thật.
Thế nhưng, hắn không tức giận mà còn lợi dụng tình thế này để thăm dò giới hạn của ta, xem ta có thể nhẫn nhịn đến đâu.
Thẩm gia đã qua ba triều đại, không thể làm ra chuyện thất thố như hủy hôn.
Nhưng cho dù là gia tộc lớn mạnh cũng sẽ có lúc suy yếu. Đến đời Thẩm Hoài An, tất nhiên không thể sánh với thời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.