Chương 5: Học (2)
nhuy
11/05/2023
Như đã nói dạo này tối nào thằng Phát cũng qua phòng nàng để Lan Anh kèm học. Kì lạ là thằng nhỏ bình thường ghét học hành bỗng dưng ngồi im bưng cho người ta dạy. Hồi đầu nó cũng không thích cái cô giáo kia lắm. Nó thấy kì tự dưng chị nó cho người lạ ở cùng. Nó thấy Lan Anh lạ lùng không giống ai chỗ nào. Mà thật là nàng có giống ai đâu, nàng đâu có đến từ đây. Nhưng qua cách chị ta dạy chữ cho nó thì nó biết chị ta giỏi lắm. Chữ chị ta đẹp, giọng chị ta cũng hay. Phải nói là so với chữ chị Tường còn đẹp hơn. Chị Lan Anh cũng kiên nhẫn nữa, không véo tai nó đỏ chạch như bà chị nó hay làm mấy lúc nó bí. Nhờ chị mà nó khôn hơn nhiều, thiện cảm cũng từ đó dâng lên không ít.
"Chị Tường, chị Tường sao bữa nay chị Anh về trễ quá. Em buồn ngủ luôn rồi. "
Phát ngồi ở bàn học gục gật mà hỏi. Phải nói là hôm nay nó đợi rất lâu mà chị Lan Anh xinh đẹp còn chưa tới nữa. Nếu không phải chị mà là ông thầy ở lớp hay ai là nó cúp học rồi.
"Hôm qua có mấy ông khách đặt hàng số lượng lớn. Giờ này chắc chị Lan Anh còn đang bận phụ mấy bà thím chuẩn bị hàng. Chị có kêu về mà cô ấy không chịu."
"Mà tao thấy lạ là mày còn đợi à nghen. Hỏng phải mấy lúc vầy mừng quính trốn đi chơi hả."
Tường nhìn thằng em mình mà thắc mắc. Tự nhiên chăm quá hỏng quen.
"Chị Lan Anh nói học để không bị cười. Mình học giỏi mình mới không cần đánh nhau vẫn thắng nó. Vậy nên mới học nè."
Phát trả lời lại y chang những lời chị nói với nó. Hồi nghe chị nói làm nó hí hửng ham học quá trời.
" Chứ không phải mày mê người ta hả. Nè nghe tao nói cho biết người ta lớn hơn mày nhiều lắm đó. Người ta còn chảnh nữa."
Thằng nhỏ Coi dị mà cũng dễ bị mật ngọt xuôi tai dữ. Ông bà già ở nhà nói gãy lưỡi đánh gãy tay không nghe, vậy mà người lạ nói có chút đã bị lừa.
" cái bà này nói tào lao. Người ta là con nít mà mê gì. Nói khơi khơi chỉ nghe được nghỉ dạy là em học dốt lại cho coi."
" người đó giờ học dốt giờ lại sợ học dốt. Chuyện lạ đời à nghen ta haha."
Hai chị em chọc ghẹo qua lại thì Lan Anh cũng về. Nàng vừa tới cửa đã nghe tiếng chị em nhà nọ xốn xang. Cái nhà này theo nhận xét của nàng là được cái ồn ào, má nào cũng nói nhiều hết. Từ trên xuống dưới không có kẻ nào là không thích nói.
" Phát đợi chị lâu hả em. Nay chị có việc. Em đợi chị tắm rồi chị ra liền."
Nàng hôm nay cả ngày đều mệt đến tay chân rụng rời. Tất cả cũng do nàng tham công tiếc việc. Không phải chăm chỉ gì đâu nhưng do đang ở nhờ nhà người ta, lại thấy người ta đối xử với mình không tệ. Nàng không thể cứ thảnh thơi được, chí ít nàng thấy trước lúc quay về cũng nên tận tình giúp người ta vài việc xem như trả ơn.
Nàng tắm ở sàn nước chỗ phòng cô Tường. Chỗ này nhìn cứ thấy hớ hênh. Tắm mà cứ sợ có ai rình thì chết mất, nhưng cũng vì đây là chỗ hay ở của cô lớn nhà này nên không ai dám làm gì. Nàng lấy gáo múc nước lên, từng dòng nước lạnh dội vào người khiến nàng thấy rùng mình, lúc ở nhà thật sự của mình nàng toàn tắm nước ấm nên có phần không quen. Trong nàng lại có chút bùi ngùi. Nhớ nhà lắm rồi. Đưa mắt nhìn qua mấy bụi sen trồng trong cái chậu lớn ngay bên cạch, thấy chúng vì ở gần cũng bị nước văng trúng mà mơ màng ẩm ướt. Hồi trước nàng cũng thích sen. Chết thật, mọi thứ đều khiến này nhớ về cuộc sống lúc trước. Nàng phải quay lại dạy thằng Phát rồi. Cứ ngồi đây một hồi nàng sẽ không kìm được mất.
" Lấy vở ra đi em. Hôm nay mình học cho xong bài ha. Chị sẽ tranh thủ để em về ngủ."
" Dạ."
Hai người một lớn một nhỏ cùng nhau học bài. Tiếng Lan Anh cứ vang đều đều nhẹ nhàng trong không gian. Mà Tường lúc này đang tính sổ sách bên cạnh cũng tò mò đánh mắt xem. Muốn xem thử cô giáo trong truyền thuyết này làm sao mà dạy dỗ được thằng quỷ nhỏ đầu đinh kia.
Công nhận là mấy lúc như vầy nàng ta đẹp thật. Cũng dịu dàng đi mấy phần, không còn vẻ gì là chanh chua khó gần như đối với người lạ. Có lẽ vì nàng ta yêu trẻ con chăng. Nhưng trẻ con cái nỗi gì với thằng oắt ấy. Lại nghĩ thêm nếu sau này ai lấy được người này thì cũng coi là có phước phần. Cũng một khoảng thời gian tiếp xúc rồi Tường thấy người này cái gì cũng làm được, cũng học được, chỉ có hòa đồng với tất cả mọi người là không làm được. Cũng không phải là Lan Anh không thể làm được, mà do không muốn. Cô ấy chỉ thích làm việc của cô ấy, còn việc của người khác cô ấy không bàn đến, không nói đến ai. Nếu dừng từ nào để miêu tả cho cốt cách ấy Phượng Tường sẽ chọn từ " lãnh đạm " để diễn tả.
" Chị nè sau này em lấy vợ sẽ lấy ai giống chị"
Đương lúc đánh giá thì nghe thằng Phát nói. Nhất thời thấy cả người lớn ở đây đều có giây phút ngẩn người.
" Sao lại lấy người như chị mà không phải như chị của em."
"Thoii. Bà chị em dữ lắm, bả chỉ nhỏ nhẹ với mấy khách hàng ở xưởng. Còn về nhà như con cọp vậy á."
Không chỉ nói mà ông tướng kia còn diễn tả hành động cọp dơ vuốt cho Lan Anh coi. Nàng bật cười khẽ, lâu rồi nàng cũng không cười.
" Vậy chị thì sao. Chị của em nói chị rất hung dữ."
" hỏng có. Em thấy chị hiền khô. Chị hỏng có kéo tai em. Tại bả nói chị lớn hơn với chảnh nữa nên em hong cưới chị được. Vậy em cưới người giống chị."
À thì ra là những lúc không có nàng chị ta sẽ nói nàng như thế. Thì ra con người này không tốt tính như nàng tưởng. Vậy mà nàng còn nghĩ chị ta đẹp người đẹp nết. Xí, không thèm giúp chị ta nữa.
" Vậy thì em ráng học đi. Sau này nhất định phải cưới được người mà em yêu, người ta không nhất thiết phải giống chị."
" Bây giờ ngoan về phòng ngủ mai đi học."
Lúc Phát về Lan Anh cũng đi ngủ. Lúc đi ngang chỗ người đang tính toán bù đầu cũng không quên trả thù.
" Buồn ghê, đã ở lại làm giúp cho xong để người ta về sớm mà người ta nói mình chảnh."
Nghe Lan Anh nói thì Tường cũng nhột. Thì nàng ta có vậy thiệt mà, chính nàng cũng nói chơi có biết đâu cái miệng thằng em mình tía lia tới vậy.
"Ê nè,...người ta nào có."
"Thôi chả thèm nghe chi cho đau lòng. Đi ngủ cho đỡ buồn."
" Cái con người gì mà..."
Chưa đợi Tường trả lời thì Lan Anh đã đi luôn một mạch. Đã đi bắt bẻ người ta còn không để người ta nói. Rõ vậy mà không chịu chảnh nữa đó. Ở ké mà chanh chua. Tự nhiên Tường thấy mình nói cũng không sai. Kệ cô ta luôn.
"Chị Tường, chị Tường sao bữa nay chị Anh về trễ quá. Em buồn ngủ luôn rồi. "
Phát ngồi ở bàn học gục gật mà hỏi. Phải nói là hôm nay nó đợi rất lâu mà chị Lan Anh xinh đẹp còn chưa tới nữa. Nếu không phải chị mà là ông thầy ở lớp hay ai là nó cúp học rồi.
"Hôm qua có mấy ông khách đặt hàng số lượng lớn. Giờ này chắc chị Lan Anh còn đang bận phụ mấy bà thím chuẩn bị hàng. Chị có kêu về mà cô ấy không chịu."
"Mà tao thấy lạ là mày còn đợi à nghen. Hỏng phải mấy lúc vầy mừng quính trốn đi chơi hả."
Tường nhìn thằng em mình mà thắc mắc. Tự nhiên chăm quá hỏng quen.
"Chị Lan Anh nói học để không bị cười. Mình học giỏi mình mới không cần đánh nhau vẫn thắng nó. Vậy nên mới học nè."
Phát trả lời lại y chang những lời chị nói với nó. Hồi nghe chị nói làm nó hí hửng ham học quá trời.
" Chứ không phải mày mê người ta hả. Nè nghe tao nói cho biết người ta lớn hơn mày nhiều lắm đó. Người ta còn chảnh nữa."
Thằng nhỏ Coi dị mà cũng dễ bị mật ngọt xuôi tai dữ. Ông bà già ở nhà nói gãy lưỡi đánh gãy tay không nghe, vậy mà người lạ nói có chút đã bị lừa.
" cái bà này nói tào lao. Người ta là con nít mà mê gì. Nói khơi khơi chỉ nghe được nghỉ dạy là em học dốt lại cho coi."
" người đó giờ học dốt giờ lại sợ học dốt. Chuyện lạ đời à nghen ta haha."
Hai chị em chọc ghẹo qua lại thì Lan Anh cũng về. Nàng vừa tới cửa đã nghe tiếng chị em nhà nọ xốn xang. Cái nhà này theo nhận xét của nàng là được cái ồn ào, má nào cũng nói nhiều hết. Từ trên xuống dưới không có kẻ nào là không thích nói.
" Phát đợi chị lâu hả em. Nay chị có việc. Em đợi chị tắm rồi chị ra liền."
Nàng hôm nay cả ngày đều mệt đến tay chân rụng rời. Tất cả cũng do nàng tham công tiếc việc. Không phải chăm chỉ gì đâu nhưng do đang ở nhờ nhà người ta, lại thấy người ta đối xử với mình không tệ. Nàng không thể cứ thảnh thơi được, chí ít nàng thấy trước lúc quay về cũng nên tận tình giúp người ta vài việc xem như trả ơn.
Nàng tắm ở sàn nước chỗ phòng cô Tường. Chỗ này nhìn cứ thấy hớ hênh. Tắm mà cứ sợ có ai rình thì chết mất, nhưng cũng vì đây là chỗ hay ở của cô lớn nhà này nên không ai dám làm gì. Nàng lấy gáo múc nước lên, từng dòng nước lạnh dội vào người khiến nàng thấy rùng mình, lúc ở nhà thật sự của mình nàng toàn tắm nước ấm nên có phần không quen. Trong nàng lại có chút bùi ngùi. Nhớ nhà lắm rồi. Đưa mắt nhìn qua mấy bụi sen trồng trong cái chậu lớn ngay bên cạch, thấy chúng vì ở gần cũng bị nước văng trúng mà mơ màng ẩm ướt. Hồi trước nàng cũng thích sen. Chết thật, mọi thứ đều khiến này nhớ về cuộc sống lúc trước. Nàng phải quay lại dạy thằng Phát rồi. Cứ ngồi đây một hồi nàng sẽ không kìm được mất.
" Lấy vở ra đi em. Hôm nay mình học cho xong bài ha. Chị sẽ tranh thủ để em về ngủ."
" Dạ."
Hai người một lớn một nhỏ cùng nhau học bài. Tiếng Lan Anh cứ vang đều đều nhẹ nhàng trong không gian. Mà Tường lúc này đang tính sổ sách bên cạnh cũng tò mò đánh mắt xem. Muốn xem thử cô giáo trong truyền thuyết này làm sao mà dạy dỗ được thằng quỷ nhỏ đầu đinh kia.
Công nhận là mấy lúc như vầy nàng ta đẹp thật. Cũng dịu dàng đi mấy phần, không còn vẻ gì là chanh chua khó gần như đối với người lạ. Có lẽ vì nàng ta yêu trẻ con chăng. Nhưng trẻ con cái nỗi gì với thằng oắt ấy. Lại nghĩ thêm nếu sau này ai lấy được người này thì cũng coi là có phước phần. Cũng một khoảng thời gian tiếp xúc rồi Tường thấy người này cái gì cũng làm được, cũng học được, chỉ có hòa đồng với tất cả mọi người là không làm được. Cũng không phải là Lan Anh không thể làm được, mà do không muốn. Cô ấy chỉ thích làm việc của cô ấy, còn việc của người khác cô ấy không bàn đến, không nói đến ai. Nếu dừng từ nào để miêu tả cho cốt cách ấy Phượng Tường sẽ chọn từ " lãnh đạm " để diễn tả.
" Chị nè sau này em lấy vợ sẽ lấy ai giống chị"
Đương lúc đánh giá thì nghe thằng Phát nói. Nhất thời thấy cả người lớn ở đây đều có giây phút ngẩn người.
" Sao lại lấy người như chị mà không phải như chị của em."
"Thoii. Bà chị em dữ lắm, bả chỉ nhỏ nhẹ với mấy khách hàng ở xưởng. Còn về nhà như con cọp vậy á."
Không chỉ nói mà ông tướng kia còn diễn tả hành động cọp dơ vuốt cho Lan Anh coi. Nàng bật cười khẽ, lâu rồi nàng cũng không cười.
" Vậy chị thì sao. Chị của em nói chị rất hung dữ."
" hỏng có. Em thấy chị hiền khô. Chị hỏng có kéo tai em. Tại bả nói chị lớn hơn với chảnh nữa nên em hong cưới chị được. Vậy em cưới người giống chị."
À thì ra là những lúc không có nàng chị ta sẽ nói nàng như thế. Thì ra con người này không tốt tính như nàng tưởng. Vậy mà nàng còn nghĩ chị ta đẹp người đẹp nết. Xí, không thèm giúp chị ta nữa.
" Vậy thì em ráng học đi. Sau này nhất định phải cưới được người mà em yêu, người ta không nhất thiết phải giống chị."
" Bây giờ ngoan về phòng ngủ mai đi học."
Lúc Phát về Lan Anh cũng đi ngủ. Lúc đi ngang chỗ người đang tính toán bù đầu cũng không quên trả thù.
" Buồn ghê, đã ở lại làm giúp cho xong để người ta về sớm mà người ta nói mình chảnh."
Nghe Lan Anh nói thì Tường cũng nhột. Thì nàng ta có vậy thiệt mà, chính nàng cũng nói chơi có biết đâu cái miệng thằng em mình tía lia tới vậy.
"Ê nè,...người ta nào có."
"Thôi chả thèm nghe chi cho đau lòng. Đi ngủ cho đỡ buồn."
" Cái con người gì mà..."
Chưa đợi Tường trả lời thì Lan Anh đã đi luôn một mạch. Đã đi bắt bẻ người ta còn không để người ta nói. Rõ vậy mà không chịu chảnh nữa đó. Ở ké mà chanh chua. Tự nhiên Tường thấy mình nói cũng không sai. Kệ cô ta luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.