Chương 36: Băng lạnh
Lyly
27/11/2013
1
Ban mai trong suốt chầm chầm vươn mình đón gió mới sau một đêm dài dăng dẵng. Ánh mặt trời hì hụt vượt qua rặng mây mềm nhũn để ban phát tia sáng ấm áp của mình cho vạn vật. Gió lướt nhè nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những cơn sóng gợn nhè nhẹ, thư thả.
Buổi sáng mai hôm nay thật chẳng may mắn với Tiểu Phương chút nào. Mặc cho cô đã cố dặn lòng không nên để mình chạm mặt Chấn Vũ và Thanh Phong trong khoảng thời gian này, nhưng tại sao hai anh chàng ấy lại chọn đúng ngay thời điểm cô rời phòng để tản bộ đến khu hoa viên ngát hương thơm này chứ? Lẽ nào cái resort rộng lớn như thế lại chẳng có một nơi riêng biệt nào dành cho Tiểu Phương?
Ngay khi trông thấy bóng dáng cao cao quen thuộc thì Tiểu Phương đã nhanh chóng quay người lại, rút trong im lặng. Nhưng, cô không ngờ Chấn Vũ lại có thể phát hiện ra cô trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Cuối cùng, cô vẫn phải chạm trán anh. Tại hoa viên ngát hương.
Chỉ khi chất giọng lạnh tanh như băng đá của Chấn Vũ vang lên thì tim cô nhóc liên tục đập nhanh. Đáng ghét! Vì lẽ nào mà con tim đang nằm ngoan ngoãn trong khoang ngực của cô lại hoạt động mạnh khi nghe giọng nói trầm lạnh của anh cơ chứ!
Chưa giải quyết xong chuyện anh và cô thì Trần Thanh Phong lại từ đâu xuất hiện. Chính sự có mặt của Thanh Phong lại càng làm Tiểu Phương bối rối hơn. Cô sợ rằng hai anh chàng này sẽ gây nhau như đêm tối.
Không! Không phải vậy! Cô rõ là chẳng liên quan đến vụ gây gỗ nào cả!
Nhưng mà tại sao… Tại sao khi dùng lời nói được mài giũa sắc bén của mình để đáp trả Chấn Vũ và Thanh Phong, cô lại cảm thấy khó xử và bức rức thế này. Lại còn có một cảm giác rất lạ lẫm đang len lõi trong lí trí, một cảm giác mà trước nay chưa từng xuất hiện.
Những bước chân đang vội vã như muốn lao đi thật nhanh bỗng nhiên bước thật chậm hệt không muốn rời đi. Chậm dần. Chầm dần. Rồi dừng hẳn.
Đứng bất động, Tiểu Phương buồn bã nhìn xa xăm. Tận sâu trong đáy mắt đen láy là dãy suối trong suốt chực trào ra ngoài. Cố ngăn dòng cảm xúc đang tuôn trào trong mình, Tiểu Phương hít thở sâu rồi điều hòa nhiệt độ trong cơ thể trở lại. Đưa mình tự thoát khỏi mớ ngổn ngang trong tâm trí.
Xoạc.
Đánh bay dòng suy nghĩ gây nhức não ra khỏi đầu mình, Tiểu Phương khoan khoái hít chật phổi luồng không khí trong lành nơi ngát hương hoa, duỗi thẳng chân trên nền sỏi nhiều màu sắc.
- Không ngờ ngoài đời thật lại xảy ra chuyện Hoàng tử và Lọ lem, cứ như truyện tranh trong tưởng tượng nhỉ? Thật lãng mạn và… đáng khinh!
Chất giọng chua chát từ đâu vọng đến, làm Tiểu Phương bất giác khựng chân lại trên nền cỏ xanh mướt. Ngoái đầu lại phía sau, cô nhanh chóng nhận ra người vừa cất giọng.
“Ghét thật! Hôm nay đúng là đen đủi mà.”
Tự nhủ với lòng, Tiểu Phương cố nặn ra một nụ cười chào đón tươi nhất có thể rồi nhẹ nhàng đáp lại lời người chị 12S xinh đẹp :
- Thì đó chỉ là truyện tranh trong tưởng tượng thôi mà. Không phải sao?
Chát!
Bất ngờ, Linh Đan hung hăng vung tay lên không trung rồi giáng một cái tát thật mạnh vào má cô gái nhỏ khiến cô không kịp tránh.
Thời gian bỗng chốc đóng băng.
Mọi hoạt động dường như được vô hiệu hóa trong tích tắc. Ngay khi tiếng va chạm mạnh vào da thịt chua chát vang lên, gió như ngưng vờn quanh kẽ lá mơn mỡn.
Bàn tay nhỏ nhắn trong vô thức đã đặt lên má. Cái rát buốt dần lan tỏa cả khuôn mặt, nóng bừng. Gương mặt nhỏ nhắn đã hằn mạnh dấu vết của cú giáng mạnh vừa rồi, in đậm năm dấu tay đỏ mộng.
Chuyện quái gì thế này? Cô chưa từng có thù oán với người chị xinh đẹp này cơ mà?
Đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn chằm chằm người chị xinh đẹp như muốn nói điều gì đó. Rõ là cô không hề làm gì động chạm đến Trần Linh Đan cả. Vậy việc gì phải hứng chịu cái tát vô lý này?
Trước khi Tiểu Phương kịp đặt câu hỏi thì giọng nói điêu ngoa của Linh Đan đã lại tước quyền nói trước :
- Cái này tao trả lại mày! Xem như hòa!
Trả lại?
Hòa?
Quái quỷ gì đây?
Lẽ nào Tiểu Phương có ra tay tát Linh Đan mà cô lại không nhớ?
Hoàn toàn không!
Bất bình, Tiểu Phương nhíu mày nghi hoặc hỏi. Đôi mắt tưởng như sắp khóc giờ lại kiên định nhìn thẳng vào người chị trước mặt, không nao núng, không sợ hãi.
- Chị Linh Đan, tôi không nhớ là có tát chị. Tại sao chị lại…
- Vì mày mà Chấn Vũ tát tao. Đã đủ chưa? Coi như cái tát này tao trả lại cho mày. Những gì ban nãy mày nói với Chấn Vũ và Thanh Phong, tao đã nghe hết. Mày xem ra cũng còn khôn ngoan, biết đường lui sớm. Nếu như trễ thêm vài ngày nữa thì có lẽ mày sẽ ân hận vì tao không dễ gì buông tha cho kẻ nào dám đến gần anh Chấn Vũ đâu. Nhớ đấy!
Vì Chấn Vũ?
Là vì Triệu Chấn Vũ mà cô lại đi chịu một cái tát thật đau?
Nhíu mày, Tiểu Phương giận dữ nắm chặt tay lại, giương đôi mắt không khuất phục nhìn thẳng Linh Đan, điềm nhiên nói :
- Chị Linh Đan, tôi không hề có ý muốn chiếm Triệu Chấn Vũ của chị. Vì thế, cái tát này… tôi không muốn nhận.
- Không muốn nhận? Buồn cười! Mày nói không muốn nhận là được sao? Dù gì thì tao cũng đã ra tay rồi còn gì. Hứ!
Nói xong, Linh Đan thản nhiên hất vài lọn tóc nâu nhạt về phía sau rồi nhếch môi cười giễu cợt. Quay sang một vài người nữa đi cùng mình, Linh Đan buồn cười lại nhếch môi khinh bỉ rồi toan bước đi.
- Chờ chút đã!
Trước khi để người chị xinh đẹp 12S thực hiện ý định rời hoa viên ngát hương thì Tiểu Phương đã lên tiếng gọi giật Linh Đan lại. Chớp nhẹ mắt, cô chầm chậm bước đến trước mặt Linh Đan. Nhanh như cắt, bàn tay nhỏ nhắn đã được vun lên không trung.
Chát!
- Tôi nói rồi, cái tát này, tôi không nhận.
Trợn tròn mắt, Linh Đan sồng sộc nhìn con nhóc ngổ ngáo dám tát cô ngay trước mặt đám bạn đi cùng. Đúng là chán sống mà!
Linh Đan tức tối vô cùng nhưng chẳng thốt lên một lời, cô trợn mắt hung hăng nhìn vào dáng người nhỏ bé như không tin hành động vừa rồi của con bé ấy. Cho đến mấy giây sau đó, sau khi đã cảm thấy cái rát buốt nơi má phải thì Linh Đan mới giận dữ mím môi, khó khăn bật ra vài từ :
- Mày… dám…
- Tôi đi trước.
2
- Chặn nó lại.
Kịp thức tỉnh, Linh Đan hùng hổ ra lệnh cho những người đi cùng mình bao vây Tiểu Phương, chặn đường lui của cô nhóc. Vốn chẳng quan tâm việc Linh Đan định làm, Tiểu Phương hờ hững dời mắt sang nơi Linh Đan đang đứng, bình tĩnh hỏi :
- Chị còn muốn gì?
Trong chốc lát, đáy mắt đen láy đã rực màu nham hiểm khi nhìn thấy mặt hồ xanh nhạt gợn sóng nhè nhẹ như khiêu vũ cùng gió. Chưa đầy một phút, Linh Đan đã xác định được rằng hồ bơi này khá sâu.
Khoanh hai tay trước ngực, Linh Đan cười cợt tránh sang một bên thềm, nhã ý hỏi thăm :
- Mày biết bơi chứ?
Bơi… Bơi á?
Nhận ra sự nguy hiểm trong ánh mắt Linh Đan, Tiểu Phương chợt cảm thấy lạnh sóng lưng. Khi nhìn thấy cái hồ bơi với độ sâu khá cao, cô mới giật mình hốt hoảng nghĩ thầm. Tròng mắt nhỏ khẽ lay động.
“Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Làm… A, có cách rồi!”
Nhanh chóng, Tiểu Phương lấy lại nét điềm tĩnh trên gương mặt, vờ vịt cười thích thú để nhầm ý đánh lạc hướng Linh Đan.
- Biết. Bơi rất giỏi.
Nhưng mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của chuột con, Linh Đan chẳng những không tỏ vẻ chán chường mà ngược lại cô còn khoái trá cười nham hiểm. Thoáng nhìn nét mặt khi nãy của Tiểu Phương thì cô đã đọc được dòng suy nghĩ của những người không-biết-bơi rồi. Lừa ai được!
Tách!
Búng nhẹ ngón tay ngầm ý ra lệnh, Linh Đan nhếch môi cười nhạt rồi dõi mắt xem trò hay.
- Nè, mấy người làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra.
Cảm nhận được mối nguy hiểm gần kề bên mình, Tiểu Phương ra sức vùng vẫy mong thoát khỏi những cánh tay mạnh mẽ kia. Cô thật tình không biết bơi, nếu để bị đẩy xuống đó chỉ còn chờ chết.
Vừa đó, một mùi hương quen thuộc từ đâu truyền đến cánh mũi nhỏ. Rất nhanh chóng, Tiểu Phương đã đoán được tên của chủ nhân mùi hương kia!
Cho một tay vào túi, Chấn Vũ duỗi thẳng chân trên nền sỏi lấp lánh ánh sáng sớm. Dường như mọi chuyện đang diễn ra chẳng hề liên quan đến Chấn Vũ, anh thẳng thừng bước qua nơi đang xảy ra náo loạn một cách lạnh lùng, không quan tâm.
Hụt hẫng!
Vậy mà Tiểu Phương còn trông mong anh sẽ ra tay cứu cô cơ đấy! Đúng là mộng tưởng!
Cũng đúng thôi, chẳng phải lúc nãy cô đã cương quyết cự tuyệt anh hay sao! Vậy việc gì giờ này anh phải ban phát lòng nhân ái cho một con nhóc như cô?
Tự cười mình vì cách nghĩ ngu ngốc đang hiện diện trong não bộ, Tiểu Phương buồn bã cuối đầu im lặng.
Đồ ngốc, anh đã và đang hành động đúng đó thôi. Cô đã muốn như vậy mà?
Trông thấy “tình yêu” của đời mình, Linh Đan chẳng màn đến cảnh vui trước mặt nữa mà lẽo đẽo chạy theo Chấn Vũ. Mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của đám bạn dành cho mình.
Tũm!
Vẫn không quên nhiệm vụ cần làm, đám con gái kia mau lẹ xô mạnh Tiểu Phương xuống hồ rồi phủi tay, thản nhiên đuổi theo Linh Đan. Xem như chưa có gì xảy ra!
Chới với trong bể nước mênh mông, Tiểu Phương liên tục vùng vẫy, nhưng vô ích. Cô đang dần chìm xuống, chìm xuống đáy hồ.
Ùm!
Trong cơn mê man giữa biển nước xanh lam nhàn nhạt, Tiểu Phương thoáng nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, cảm nhận được có ai đó vừa lao nhanh xuống hồ.
Chợt, một bàn tay to lớn từ đâu trườn đến, giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi kéo cô sát vào người đó. Hệt như đang muốn che chở cho vóc dáng nhỏ bé đến đáng thương.
3
Mùi hoắc hương sắc lạnh ve vãn quanh cánh mũi khiến Linh Đan càng thêm thích thú. Chấn Vũ đúng thật là rất cuốn hút mà. Không một ai có thể cưỡng lại trước nét đẹp bí ẩn của anh. Chắc chắn là thế!
Đôi chân trắng muốt của Linh Đan thoắt cái đã đuổi kịp Triệu Chấn Vũ. Nhào đến ôm chầm lấy cánh tay săn chắc của Chấn Vũ, Linh Đan õng ẽo ngã mái đầu mượt mà của mình vào lòng anh.
- Anh, mình cùng ăn trưa nhé?
- Bỏ ra!
Lạnh lùng gầm nhẹ, Chấn Vũ gạt phăng cánh tay trắng muốt của cô nàng xinh đẹp sang một bên, thản nhiên duỗi chân bước tiếp.
Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Chấn Vũ cũng chẳng làm lòng Linh Đan nao núng. Vẫn mặt dày mày dạn, Linh Đan lại tiếp tục bám sát người anh, khẽ nói :
- Đi anh, cùng ăn nhé?
- Biến ngay!
Lần này, gương mặt kia quay quắt sang Linh Đan, bật ra từng thanh âm ma quái rợn người, khiến Linh Đan bất ngờ, tim đập loạn xạ.
Anh sao lại tức giận đến vậy?
Tròn mắt nhìn ánh mắt sắc lạnh hồi lâu, Linh Đan đột nhiên sợ hãi cuối đầu, không dám ho he nữa lời. Có điên cô mới dám chọc anh nổi đóa. Thôi thì nhịn vậy!
- Em…
Trước khi Linh Đan kịp nói gì đó thì Chấn Vũ đã sải chân bước đi. Anh rõ ràng chẳng quan tâm đến cô. Tại sao anh cứ dùng thái độ lạnh nhạt như vậy để đối xử với cô trông khi cô yêu anh sâu đậm đến vậy?
Trớ trêu thật!
Đến Chấn Vũ còn không hiểu rõ tại sao mình lại bực tức đến mức muốn nổi điên lên như thế này nữa huống chi là Trần Linh Đan. Cô làm thế nào có thể hiểu được tâm trạng khó đoán của băng kia chứ!
Ban nãy, anh dứt khoác bước đi mà không thèm ngó sang nơi cô nhóc lanh chanh đứng một cái cũng chỉ vì… anh biết rõ có người cũng đang đi phía sau mình. Một khoảng cách không xa lắm.
Trần Thanh Phong.
Vì Chấn Vũ nắm chắc rằng Thanh Phong sẽ đi ngang qua đoạn đường sỏi này nên anh mới lạnh lùng bước qua khung cảnh hỗn loạn kia không chút do dự. Nhưng, vì cái quái gì mà anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
Chết tiệt!
Rõ chỉ là một con bé bình thường, nhưng sao lại khiến anh điên tiết lên như thế. Chỉ còn vài tháng nữa thì anh đã bước chân ra khỏi Kiến Văn, tiếp đó, anh sẽ thay ba tiếp quản công ty. Giờ anh lại vì một con bé nghịch ngợm mà phiền đến chất xám trong não bộ thì có đáng không đây? Lẽ ra anh phải chuyên tâm hơn cho việc tìm hiểu những vấn đề mới cần biết để tiếp cận nhanh hơn thị trường bên ngoài thay vì đêm nào cũng lãng phí thời gian chỉ để ngồi và… nhớ?
Nhớ?
Kì lạ! Tạo sao Chấn Vũ lại nhớ chứ? Anh nhớ con bé tinh nghịch của 11C ư?
Rốt cuộc anh đang mắc phải chứng bệnh gì thế này? Có chết không?
Điên thật mà!
Nhíu mày, Chấn Vũ khẽ dừng chân lại. Đôi mắt mang tia nhìn xanh tinh anh giờ lại rối loạn trong mớ cảm xúc hỗn độn kỳ quặc. Ngay chính vấn đề trong cơ thể của mình mà Chấn Vũ lại không giải quyết được, làm sao anh có thể lấy lại phong độ được đây?
4
- Ặc… khụ, khụ, khụ…
Ho sặc sụa, Tiểu Phương cố gắng ngồi dậy trong bộ dạng ướt sũng cả người. Đôi tay nhỏ nhanh nhẹn vuốt sạch mớ nước còn động lại trên gương mặt đang nhăn nhó, xong lại ho sặc sụa vì ngạt nước.
Bên cạnh Tiểu Phương, một người cũng đã ướt sũng như cô đang ngồi đó, thở dốc. Mái tóc mềm rũ xuống làm gương mặt anh càng thêm phần quyến rũ, điển trai.
- Em ổn chứ?
Chất giọng trầm ấm khẽ vang bên tai, khiến Tiểu Phương giật mình quay sang nhìn phía bên cạnh và phát hiện ra sự có mặt của anh.
Thì ra, trong lúc cô hoảng sợ chìm xuống tận đáy hồ thật có một người đã vội vàng lao nhanh theo cô. Mọi chuyện không phải do cô tự tưởng tượng mà ra, hoàn toàn là sự thật.
Thanh Phong đã vừa cứu cô một mạng!
Nhưng, Tiểu Phương vẫn còn giận anh lắm!
Mặc kệ việc vừa rồi, nhưng Tiểu Phương vẫn không quên nói một câu được cho là quan trọng.
- Cám ơn.
Cố gắng tự đứng lên khỏi mặt đất, Tiểu Phương vội quay người bước đi thật nhanh. Đơn giản bởi lúc này cô không muốn đối diện với Thanh Phong. Chỉ có vậy!
Những bước chân nhỏ nhắn vẫn ung dung sải đều trền nền sỏi đầy màu sắc mà không hề hay biết có một ai đó đang bước nhanh phía sau lưng mình. Thoắt cái, bàn tay đang buông thỏng của Tiểu Phương đã bị một lực khá mạnh kéo giật lại. Nhanh như cắt.
Xoay người lại, Tiểu Phương nhanh chóng nhận ra người trước mặt. Chốc lát, đôi mắt tròn xoe của cô đã chạm sâu vào đáy mắt u tối khó hiểu của Trần Thanh Phong. Ẩn sâu trong tia nhìn trìu mến của anh còn có một điều bí mật đã được cất giấu rất kĩ bấy lâu nay.
Cứ như thế, Thanh Phong dán chặt mắt mình vào gương mặt đáng yêu của cô nhóc, nhìn chăm chú như kẻ mất hồn.
Ngơ người vài phút, Tiểu Phương vội lấy lại bình tĩnh. Chậm rãi nâng mắt nhìn Thanh Phong, cô khó chịu cất lời :
- Anh buông tay ra có được không?
Dường như Thanh Phong không hề nghe thấy những gì Tiểu Phương vừa nói thì phải. Tại sao mặt anh lại kỳ lạ đến vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh chăng?
Trong vô thức, bàn tay rắn rỏi của Thanh Phong nhẹ nhàng đưa lên không trung rồi chạm khẽ vào bờ má hằn vệt đỏ kia.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi em!
Gạt cánh tay Thanh Phong xuống, Tiểu Phương bình thản đáp lời anh. Ánh mắt kiên định đến lạ.
- Không ai có lỗi hết!
Như thoát khỏi mớ suy nghĩ nãy giờ của mình, Thanh Phong trầm giọng hỏi nhanh. Anh thật không muốn kéo dài “chiến tranh lạnh” giữa hai người thêm một ngày nào nữa. Có ai biết rằng thái độ kia của cô nhóc khiến cả người anh khó chịu đến nhườn nào không? Anh muốn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của bé con chứ không phải cái nhìn khiến anh đớn đau như dạo gần đây.
- Vậy tại sao em lại thay đổi thái độ đối với anh?
- Không có.
- Còn bảo không? Em gạt được anh chắc?
- Ừ, không gạt được anh, nhưng anh đã gạt thành công em còn gì? Không phải sao?
- Anh đã nói mọi chuyện không như em nghĩ rồi mà. Anh không hề gạt em!
- Không biết.
- Đừng trốn tránh sự việc. Em không biết hay là không muốn nghe anh giải thích đây?
Toan bước đi, Tiểu Phương lại bị cánh tay nhanh nhẹn của Thanh Phong kéo lại. Thật là, cô đang cố kìm chế cơn giận trong mình, còn anh thì lại dùng những lời lẽ kia như muốn khiêu khích cô vậy!
Ai cũng thế, càng nói càng hăng. Dường như có một điềm báo rằng sẽ xảy ra một cuộc tranh cãi lớn. Gió như gào thét, rít mạnh trên mặt sóng lăn tăn xanh nhạt.
- Đúng, em không muốn nghe giải thích. Còn gì để biện minh chứ?
- Em ngang bướng vừa thôi. Anh đã cố phân tích mọi chuyện cho em rồi, vậy mà em lại hung hăng nói thế nữa?
- Ừ, ngang bướng đấy. Không được thì thôi, anh đừng kết bạn với em.
- Em…
- Buông ra đi, em ngang bướng vậy đó!
Giật tay mình ra khỏi sự kìm chế của bàn tay Thanh Phong, Tiểu Phương bức bối quay người. Bước thật nhanh khỏi tầm mắt anh.
Ban mai trong suốt chầm chầm vươn mình đón gió mới sau một đêm dài dăng dẵng. Ánh mặt trời hì hụt vượt qua rặng mây mềm nhũn để ban phát tia sáng ấm áp của mình cho vạn vật. Gió lướt nhè nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những cơn sóng gợn nhè nhẹ, thư thả.
Buổi sáng mai hôm nay thật chẳng may mắn với Tiểu Phương chút nào. Mặc cho cô đã cố dặn lòng không nên để mình chạm mặt Chấn Vũ và Thanh Phong trong khoảng thời gian này, nhưng tại sao hai anh chàng ấy lại chọn đúng ngay thời điểm cô rời phòng để tản bộ đến khu hoa viên ngát hương thơm này chứ? Lẽ nào cái resort rộng lớn như thế lại chẳng có một nơi riêng biệt nào dành cho Tiểu Phương?
Ngay khi trông thấy bóng dáng cao cao quen thuộc thì Tiểu Phương đã nhanh chóng quay người lại, rút trong im lặng. Nhưng, cô không ngờ Chấn Vũ lại có thể phát hiện ra cô trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Cuối cùng, cô vẫn phải chạm trán anh. Tại hoa viên ngát hương.
Chỉ khi chất giọng lạnh tanh như băng đá của Chấn Vũ vang lên thì tim cô nhóc liên tục đập nhanh. Đáng ghét! Vì lẽ nào mà con tim đang nằm ngoan ngoãn trong khoang ngực của cô lại hoạt động mạnh khi nghe giọng nói trầm lạnh của anh cơ chứ!
Chưa giải quyết xong chuyện anh và cô thì Trần Thanh Phong lại từ đâu xuất hiện. Chính sự có mặt của Thanh Phong lại càng làm Tiểu Phương bối rối hơn. Cô sợ rằng hai anh chàng này sẽ gây nhau như đêm tối.
Không! Không phải vậy! Cô rõ là chẳng liên quan đến vụ gây gỗ nào cả!
Nhưng mà tại sao… Tại sao khi dùng lời nói được mài giũa sắc bén của mình để đáp trả Chấn Vũ và Thanh Phong, cô lại cảm thấy khó xử và bức rức thế này. Lại còn có một cảm giác rất lạ lẫm đang len lõi trong lí trí, một cảm giác mà trước nay chưa từng xuất hiện.
Những bước chân đang vội vã như muốn lao đi thật nhanh bỗng nhiên bước thật chậm hệt không muốn rời đi. Chậm dần. Chầm dần. Rồi dừng hẳn.
Đứng bất động, Tiểu Phương buồn bã nhìn xa xăm. Tận sâu trong đáy mắt đen láy là dãy suối trong suốt chực trào ra ngoài. Cố ngăn dòng cảm xúc đang tuôn trào trong mình, Tiểu Phương hít thở sâu rồi điều hòa nhiệt độ trong cơ thể trở lại. Đưa mình tự thoát khỏi mớ ngổn ngang trong tâm trí.
Xoạc.
Đánh bay dòng suy nghĩ gây nhức não ra khỏi đầu mình, Tiểu Phương khoan khoái hít chật phổi luồng không khí trong lành nơi ngát hương hoa, duỗi thẳng chân trên nền sỏi nhiều màu sắc.
- Không ngờ ngoài đời thật lại xảy ra chuyện Hoàng tử và Lọ lem, cứ như truyện tranh trong tưởng tượng nhỉ? Thật lãng mạn và… đáng khinh!
Chất giọng chua chát từ đâu vọng đến, làm Tiểu Phương bất giác khựng chân lại trên nền cỏ xanh mướt. Ngoái đầu lại phía sau, cô nhanh chóng nhận ra người vừa cất giọng.
“Ghét thật! Hôm nay đúng là đen đủi mà.”
Tự nhủ với lòng, Tiểu Phương cố nặn ra một nụ cười chào đón tươi nhất có thể rồi nhẹ nhàng đáp lại lời người chị 12S xinh đẹp :
- Thì đó chỉ là truyện tranh trong tưởng tượng thôi mà. Không phải sao?
Chát!
Bất ngờ, Linh Đan hung hăng vung tay lên không trung rồi giáng một cái tát thật mạnh vào má cô gái nhỏ khiến cô không kịp tránh.
Thời gian bỗng chốc đóng băng.
Mọi hoạt động dường như được vô hiệu hóa trong tích tắc. Ngay khi tiếng va chạm mạnh vào da thịt chua chát vang lên, gió như ngưng vờn quanh kẽ lá mơn mỡn.
Bàn tay nhỏ nhắn trong vô thức đã đặt lên má. Cái rát buốt dần lan tỏa cả khuôn mặt, nóng bừng. Gương mặt nhỏ nhắn đã hằn mạnh dấu vết của cú giáng mạnh vừa rồi, in đậm năm dấu tay đỏ mộng.
Chuyện quái gì thế này? Cô chưa từng có thù oán với người chị xinh đẹp này cơ mà?
Đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn chằm chằm người chị xinh đẹp như muốn nói điều gì đó. Rõ là cô không hề làm gì động chạm đến Trần Linh Đan cả. Vậy việc gì phải hứng chịu cái tát vô lý này?
Trước khi Tiểu Phương kịp đặt câu hỏi thì giọng nói điêu ngoa của Linh Đan đã lại tước quyền nói trước :
- Cái này tao trả lại mày! Xem như hòa!
Trả lại?
Hòa?
Quái quỷ gì đây?
Lẽ nào Tiểu Phương có ra tay tát Linh Đan mà cô lại không nhớ?
Hoàn toàn không!
Bất bình, Tiểu Phương nhíu mày nghi hoặc hỏi. Đôi mắt tưởng như sắp khóc giờ lại kiên định nhìn thẳng vào người chị trước mặt, không nao núng, không sợ hãi.
- Chị Linh Đan, tôi không nhớ là có tát chị. Tại sao chị lại…
- Vì mày mà Chấn Vũ tát tao. Đã đủ chưa? Coi như cái tát này tao trả lại cho mày. Những gì ban nãy mày nói với Chấn Vũ và Thanh Phong, tao đã nghe hết. Mày xem ra cũng còn khôn ngoan, biết đường lui sớm. Nếu như trễ thêm vài ngày nữa thì có lẽ mày sẽ ân hận vì tao không dễ gì buông tha cho kẻ nào dám đến gần anh Chấn Vũ đâu. Nhớ đấy!
Vì Chấn Vũ?
Là vì Triệu Chấn Vũ mà cô lại đi chịu một cái tát thật đau?
Nhíu mày, Tiểu Phương giận dữ nắm chặt tay lại, giương đôi mắt không khuất phục nhìn thẳng Linh Đan, điềm nhiên nói :
- Chị Linh Đan, tôi không hề có ý muốn chiếm Triệu Chấn Vũ của chị. Vì thế, cái tát này… tôi không muốn nhận.
- Không muốn nhận? Buồn cười! Mày nói không muốn nhận là được sao? Dù gì thì tao cũng đã ra tay rồi còn gì. Hứ!
Nói xong, Linh Đan thản nhiên hất vài lọn tóc nâu nhạt về phía sau rồi nhếch môi cười giễu cợt. Quay sang một vài người nữa đi cùng mình, Linh Đan buồn cười lại nhếch môi khinh bỉ rồi toan bước đi.
- Chờ chút đã!
Trước khi để người chị xinh đẹp 12S thực hiện ý định rời hoa viên ngát hương thì Tiểu Phương đã lên tiếng gọi giật Linh Đan lại. Chớp nhẹ mắt, cô chầm chậm bước đến trước mặt Linh Đan. Nhanh như cắt, bàn tay nhỏ nhắn đã được vun lên không trung.
Chát!
- Tôi nói rồi, cái tát này, tôi không nhận.
Trợn tròn mắt, Linh Đan sồng sộc nhìn con nhóc ngổ ngáo dám tát cô ngay trước mặt đám bạn đi cùng. Đúng là chán sống mà!
Linh Đan tức tối vô cùng nhưng chẳng thốt lên một lời, cô trợn mắt hung hăng nhìn vào dáng người nhỏ bé như không tin hành động vừa rồi của con bé ấy. Cho đến mấy giây sau đó, sau khi đã cảm thấy cái rát buốt nơi má phải thì Linh Đan mới giận dữ mím môi, khó khăn bật ra vài từ :
- Mày… dám…
- Tôi đi trước.
2
- Chặn nó lại.
Kịp thức tỉnh, Linh Đan hùng hổ ra lệnh cho những người đi cùng mình bao vây Tiểu Phương, chặn đường lui của cô nhóc. Vốn chẳng quan tâm việc Linh Đan định làm, Tiểu Phương hờ hững dời mắt sang nơi Linh Đan đang đứng, bình tĩnh hỏi :
- Chị còn muốn gì?
Trong chốc lát, đáy mắt đen láy đã rực màu nham hiểm khi nhìn thấy mặt hồ xanh nhạt gợn sóng nhè nhẹ như khiêu vũ cùng gió. Chưa đầy một phút, Linh Đan đã xác định được rằng hồ bơi này khá sâu.
Khoanh hai tay trước ngực, Linh Đan cười cợt tránh sang một bên thềm, nhã ý hỏi thăm :
- Mày biết bơi chứ?
Bơi… Bơi á?
Nhận ra sự nguy hiểm trong ánh mắt Linh Đan, Tiểu Phương chợt cảm thấy lạnh sóng lưng. Khi nhìn thấy cái hồ bơi với độ sâu khá cao, cô mới giật mình hốt hoảng nghĩ thầm. Tròng mắt nhỏ khẽ lay động.
“Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Làm… A, có cách rồi!”
Nhanh chóng, Tiểu Phương lấy lại nét điềm tĩnh trên gương mặt, vờ vịt cười thích thú để nhầm ý đánh lạc hướng Linh Đan.
- Biết. Bơi rất giỏi.
Nhưng mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của chuột con, Linh Đan chẳng những không tỏ vẻ chán chường mà ngược lại cô còn khoái trá cười nham hiểm. Thoáng nhìn nét mặt khi nãy của Tiểu Phương thì cô đã đọc được dòng suy nghĩ của những người không-biết-bơi rồi. Lừa ai được!
Tách!
Búng nhẹ ngón tay ngầm ý ra lệnh, Linh Đan nhếch môi cười nhạt rồi dõi mắt xem trò hay.
- Nè, mấy người làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra.
Cảm nhận được mối nguy hiểm gần kề bên mình, Tiểu Phương ra sức vùng vẫy mong thoát khỏi những cánh tay mạnh mẽ kia. Cô thật tình không biết bơi, nếu để bị đẩy xuống đó chỉ còn chờ chết.
Vừa đó, một mùi hương quen thuộc từ đâu truyền đến cánh mũi nhỏ. Rất nhanh chóng, Tiểu Phương đã đoán được tên của chủ nhân mùi hương kia!
Cho một tay vào túi, Chấn Vũ duỗi thẳng chân trên nền sỏi lấp lánh ánh sáng sớm. Dường như mọi chuyện đang diễn ra chẳng hề liên quan đến Chấn Vũ, anh thẳng thừng bước qua nơi đang xảy ra náo loạn một cách lạnh lùng, không quan tâm.
Hụt hẫng!
Vậy mà Tiểu Phương còn trông mong anh sẽ ra tay cứu cô cơ đấy! Đúng là mộng tưởng!
Cũng đúng thôi, chẳng phải lúc nãy cô đã cương quyết cự tuyệt anh hay sao! Vậy việc gì giờ này anh phải ban phát lòng nhân ái cho một con nhóc như cô?
Tự cười mình vì cách nghĩ ngu ngốc đang hiện diện trong não bộ, Tiểu Phương buồn bã cuối đầu im lặng.
Đồ ngốc, anh đã và đang hành động đúng đó thôi. Cô đã muốn như vậy mà?
Trông thấy “tình yêu” của đời mình, Linh Đan chẳng màn đến cảnh vui trước mặt nữa mà lẽo đẽo chạy theo Chấn Vũ. Mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của đám bạn dành cho mình.
Tũm!
Vẫn không quên nhiệm vụ cần làm, đám con gái kia mau lẹ xô mạnh Tiểu Phương xuống hồ rồi phủi tay, thản nhiên đuổi theo Linh Đan. Xem như chưa có gì xảy ra!
Chới với trong bể nước mênh mông, Tiểu Phương liên tục vùng vẫy, nhưng vô ích. Cô đang dần chìm xuống, chìm xuống đáy hồ.
Ùm!
Trong cơn mê man giữa biển nước xanh lam nhàn nhạt, Tiểu Phương thoáng nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, cảm nhận được có ai đó vừa lao nhanh xuống hồ.
Chợt, một bàn tay to lớn từ đâu trườn đến, giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi kéo cô sát vào người đó. Hệt như đang muốn che chở cho vóc dáng nhỏ bé đến đáng thương.
3
Mùi hoắc hương sắc lạnh ve vãn quanh cánh mũi khiến Linh Đan càng thêm thích thú. Chấn Vũ đúng thật là rất cuốn hút mà. Không một ai có thể cưỡng lại trước nét đẹp bí ẩn của anh. Chắc chắn là thế!
Đôi chân trắng muốt của Linh Đan thoắt cái đã đuổi kịp Triệu Chấn Vũ. Nhào đến ôm chầm lấy cánh tay săn chắc của Chấn Vũ, Linh Đan õng ẽo ngã mái đầu mượt mà của mình vào lòng anh.
- Anh, mình cùng ăn trưa nhé?
- Bỏ ra!
Lạnh lùng gầm nhẹ, Chấn Vũ gạt phăng cánh tay trắng muốt của cô nàng xinh đẹp sang một bên, thản nhiên duỗi chân bước tiếp.
Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Chấn Vũ cũng chẳng làm lòng Linh Đan nao núng. Vẫn mặt dày mày dạn, Linh Đan lại tiếp tục bám sát người anh, khẽ nói :
- Đi anh, cùng ăn nhé?
- Biến ngay!
Lần này, gương mặt kia quay quắt sang Linh Đan, bật ra từng thanh âm ma quái rợn người, khiến Linh Đan bất ngờ, tim đập loạn xạ.
Anh sao lại tức giận đến vậy?
Tròn mắt nhìn ánh mắt sắc lạnh hồi lâu, Linh Đan đột nhiên sợ hãi cuối đầu, không dám ho he nữa lời. Có điên cô mới dám chọc anh nổi đóa. Thôi thì nhịn vậy!
- Em…
Trước khi Linh Đan kịp nói gì đó thì Chấn Vũ đã sải chân bước đi. Anh rõ ràng chẳng quan tâm đến cô. Tại sao anh cứ dùng thái độ lạnh nhạt như vậy để đối xử với cô trông khi cô yêu anh sâu đậm đến vậy?
Trớ trêu thật!
Đến Chấn Vũ còn không hiểu rõ tại sao mình lại bực tức đến mức muốn nổi điên lên như thế này nữa huống chi là Trần Linh Đan. Cô làm thế nào có thể hiểu được tâm trạng khó đoán của băng kia chứ!
Ban nãy, anh dứt khoác bước đi mà không thèm ngó sang nơi cô nhóc lanh chanh đứng một cái cũng chỉ vì… anh biết rõ có người cũng đang đi phía sau mình. Một khoảng cách không xa lắm.
Trần Thanh Phong.
Vì Chấn Vũ nắm chắc rằng Thanh Phong sẽ đi ngang qua đoạn đường sỏi này nên anh mới lạnh lùng bước qua khung cảnh hỗn loạn kia không chút do dự. Nhưng, vì cái quái gì mà anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
Chết tiệt!
Rõ chỉ là một con bé bình thường, nhưng sao lại khiến anh điên tiết lên như thế. Chỉ còn vài tháng nữa thì anh đã bước chân ra khỏi Kiến Văn, tiếp đó, anh sẽ thay ba tiếp quản công ty. Giờ anh lại vì một con bé nghịch ngợm mà phiền đến chất xám trong não bộ thì có đáng không đây? Lẽ ra anh phải chuyên tâm hơn cho việc tìm hiểu những vấn đề mới cần biết để tiếp cận nhanh hơn thị trường bên ngoài thay vì đêm nào cũng lãng phí thời gian chỉ để ngồi và… nhớ?
Nhớ?
Kì lạ! Tạo sao Chấn Vũ lại nhớ chứ? Anh nhớ con bé tinh nghịch của 11C ư?
Rốt cuộc anh đang mắc phải chứng bệnh gì thế này? Có chết không?
Điên thật mà!
Nhíu mày, Chấn Vũ khẽ dừng chân lại. Đôi mắt mang tia nhìn xanh tinh anh giờ lại rối loạn trong mớ cảm xúc hỗn độn kỳ quặc. Ngay chính vấn đề trong cơ thể của mình mà Chấn Vũ lại không giải quyết được, làm sao anh có thể lấy lại phong độ được đây?
4
- Ặc… khụ, khụ, khụ…
Ho sặc sụa, Tiểu Phương cố gắng ngồi dậy trong bộ dạng ướt sũng cả người. Đôi tay nhỏ nhanh nhẹn vuốt sạch mớ nước còn động lại trên gương mặt đang nhăn nhó, xong lại ho sặc sụa vì ngạt nước.
Bên cạnh Tiểu Phương, một người cũng đã ướt sũng như cô đang ngồi đó, thở dốc. Mái tóc mềm rũ xuống làm gương mặt anh càng thêm phần quyến rũ, điển trai.
- Em ổn chứ?
Chất giọng trầm ấm khẽ vang bên tai, khiến Tiểu Phương giật mình quay sang nhìn phía bên cạnh và phát hiện ra sự có mặt của anh.
Thì ra, trong lúc cô hoảng sợ chìm xuống tận đáy hồ thật có một người đã vội vàng lao nhanh theo cô. Mọi chuyện không phải do cô tự tưởng tượng mà ra, hoàn toàn là sự thật.
Thanh Phong đã vừa cứu cô một mạng!
Nhưng, Tiểu Phương vẫn còn giận anh lắm!
Mặc kệ việc vừa rồi, nhưng Tiểu Phương vẫn không quên nói một câu được cho là quan trọng.
- Cám ơn.
Cố gắng tự đứng lên khỏi mặt đất, Tiểu Phương vội quay người bước đi thật nhanh. Đơn giản bởi lúc này cô không muốn đối diện với Thanh Phong. Chỉ có vậy!
Những bước chân nhỏ nhắn vẫn ung dung sải đều trền nền sỏi đầy màu sắc mà không hề hay biết có một ai đó đang bước nhanh phía sau lưng mình. Thoắt cái, bàn tay đang buông thỏng của Tiểu Phương đã bị một lực khá mạnh kéo giật lại. Nhanh như cắt.
Xoay người lại, Tiểu Phương nhanh chóng nhận ra người trước mặt. Chốc lát, đôi mắt tròn xoe của cô đã chạm sâu vào đáy mắt u tối khó hiểu của Trần Thanh Phong. Ẩn sâu trong tia nhìn trìu mến của anh còn có một điều bí mật đã được cất giấu rất kĩ bấy lâu nay.
Cứ như thế, Thanh Phong dán chặt mắt mình vào gương mặt đáng yêu của cô nhóc, nhìn chăm chú như kẻ mất hồn.
Ngơ người vài phút, Tiểu Phương vội lấy lại bình tĩnh. Chậm rãi nâng mắt nhìn Thanh Phong, cô khó chịu cất lời :
- Anh buông tay ra có được không?
Dường như Thanh Phong không hề nghe thấy những gì Tiểu Phương vừa nói thì phải. Tại sao mặt anh lại kỳ lạ đến vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh chăng?
Trong vô thức, bàn tay rắn rỏi của Thanh Phong nhẹ nhàng đưa lên không trung rồi chạm khẽ vào bờ má hằn vệt đỏ kia.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi em!
Gạt cánh tay Thanh Phong xuống, Tiểu Phương bình thản đáp lời anh. Ánh mắt kiên định đến lạ.
- Không ai có lỗi hết!
Như thoát khỏi mớ suy nghĩ nãy giờ của mình, Thanh Phong trầm giọng hỏi nhanh. Anh thật không muốn kéo dài “chiến tranh lạnh” giữa hai người thêm một ngày nào nữa. Có ai biết rằng thái độ kia của cô nhóc khiến cả người anh khó chịu đến nhườn nào không? Anh muốn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của bé con chứ không phải cái nhìn khiến anh đớn đau như dạo gần đây.
- Vậy tại sao em lại thay đổi thái độ đối với anh?
- Không có.
- Còn bảo không? Em gạt được anh chắc?
- Ừ, không gạt được anh, nhưng anh đã gạt thành công em còn gì? Không phải sao?
- Anh đã nói mọi chuyện không như em nghĩ rồi mà. Anh không hề gạt em!
- Không biết.
- Đừng trốn tránh sự việc. Em không biết hay là không muốn nghe anh giải thích đây?
Toan bước đi, Tiểu Phương lại bị cánh tay nhanh nhẹn của Thanh Phong kéo lại. Thật là, cô đang cố kìm chế cơn giận trong mình, còn anh thì lại dùng những lời lẽ kia như muốn khiêu khích cô vậy!
Ai cũng thế, càng nói càng hăng. Dường như có một điềm báo rằng sẽ xảy ra một cuộc tranh cãi lớn. Gió như gào thét, rít mạnh trên mặt sóng lăn tăn xanh nhạt.
- Đúng, em không muốn nghe giải thích. Còn gì để biện minh chứ?
- Em ngang bướng vừa thôi. Anh đã cố phân tích mọi chuyện cho em rồi, vậy mà em lại hung hăng nói thế nữa?
- Ừ, ngang bướng đấy. Không được thì thôi, anh đừng kết bạn với em.
- Em…
- Buông ra đi, em ngang bướng vậy đó!
Giật tay mình ra khỏi sự kìm chế của bàn tay Thanh Phong, Tiểu Phương bức bối quay người. Bước thật nhanh khỏi tầm mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.