Chương 6: Bắt cướp
Lyly
27/11/2013
1
Nắng.
Dưới con đường đầy nắng, xe cộ vẫn lưu thông từng phút từng giây. Từng vật thể như muốn chạy thật nhanh để trốn cái nắng chói mắt ấy. Dãy lá xanh cũng chui rút vào cành để lánh ánh sáng nóng.
Dắt con xe đạp dọc theo vỉa hè, Tiểu Phương đau khổ lê chân trên nền đất xám ngắt. Gương mặt đầy mồ hôi.
_ Aaaa, đáng ghét, đáng ghét… đúng là quá đáng.
Bực tức, chuột con quăng luôn con xe đáng thương đã theo mình từ nãy giờ sang một bên. Tức không chứ, khi không kêu người theo anh, để rồi anh lạnh lùng ra lệnh dẫn xe và rồi ngang nhiên đứng nhìn ai đó lủi thủi bước ra khỏi cánh cổng Kiến Văn và cho đóng cổng không hề do dự. Sau đó, anh mang mùi hoắc hương biến mất mà không thèm nói thêm lời nào nữa.
_ Ya… bực quá điiiii. Tưởng anh đẹp là hay lắm sao. Nếu không phải anh có chút nhan sắc thì Hạ Tiểu Phương này đã cho anh ăn giày rồi...
_ Cướp, cướp, bớ người ta.
Vù!
Một dáng người cao to chạy vụt qua trước mặt chuột con khiến cô nhóc giật mình. Theo đó là tiếng la thất thanh của một ai đó.
Cướp? Cướp sao?
“Giữa ban ngày mà dám cướp của ư! Đúng là…”
Không nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Phương chóng rượt theo tên bặm trợn phía trước mà quên luôn con xe yêu đang nằm lăn lốc trên vỉa hè.
Hộc.. hộc.. hộc.
_ Chú… chú ơi… dừng lại.
Thều thào nói trong hơi thở đứt quảng, chuột con ngang nhiên gọi tên bặm trợn kia là “Chú” rồi chóng tay xuống gối thở dốc.
Quả là có công dụng.
Tên bặm trợn ấy khẽ dừng bước, quay lại nhìn cô nhóc đang thở hồng hộc rồi gằng giọng hỏi :
_ Mày muốn gì?
_ À, chú... chú là cướp ạ?
…
Chất giọng ngây thơ thánh thoát vang lên giữa bầu không gian nóng bức. Câu hỏi khẽ khiến tên cướp đứng hình vài giây. Có ai đời đi bắt cướp mà hỏi thế không?
Bụp!
Chợt, hai người mặc vest đen ở đâu xuất hiện và ra tay đánh gục tên bặm trợn trong tích tắc. Chuyện gì thế này!
_ Phù. May thật.
Cạnh Tiểu Phương, người phụ nữ trung niên với nhan sắc tuyệt đẹp khẽ thở phào rồi nói.
Những người ở tuổi bà, có vẻ đẹp thế là mãn nguyện rồi. Bà trông thật đẹp và cao quý.
Hai tên vest đen phủi phủi tay rồi nhặt cái túi đắc tiền, bước đến trước bà, cuối đầu :
_ Xin lỗi vì đến trễ. Bà không sao chứ?
_ Ta không sao. Hai người, ra xe trước đi.
Lệnh vừa truyền, hai vest đen lập tức gật đầu rồi chào bà trước sự kinh ngạc của chuột con.
Bà dìu dàng nhìn cô gái nhỏ, cười hiền từ. Nụ cười thánh thiện hệt thiên sứ. Bà trông thật đẹp.
_ Con ổn chứ? Cám ơn con vì đã đuổi theo tên cướp. Nhờ con mà ta lấy lại được túi.
Đến giờ, Tiểu Phương mới hoàn hồn. Cô nhóc đứng thẳng dậy rồi cười với người phụ nữ ấy, nói :
_ Con ổn. Nhưng… con đâu phải người giúp cô lấy lại túi.
_ Sai, nhờ con nói chuyện với tên cướp nên người của ta mới đến kịp chứ. Dù sao cũng cám ơn con. Nhưng… nếu ta không lầm thì con học ở Kiến Văn, nhỉ? Giờ chẳng phải đang giờ học hay sao?
Chất giọng dịu dàng kia đâu ngờ lại chạm đến vết thương trong lòng chuột con. Cười hì hì, cô ngượng ngùng giải thích :
_ Dạ, đúng là con học ở Kiến Văn. Tại… một số lý do nhỏ nên… Hội trưởng… đuổi con…
_ Vậy à? Nếu là Kiến Văn, ta có thể giúp con. Con tên Tiểu Phương sao?
Thoáng thấy phù hiệu trên áo cô gái nhỏ, người phụ nữ ấy cười hiền rồi nói. Trước khi quay đi, bà không quên nhắc cô nhóc vài điều quan trọng :
_ Mai, con cứ đến trường. Coi như ta và con huề nhau nhé. Chắc chắn, chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt.
2
Giờ ra chơi.
Sau khi Tiểu Phương rời khỏi lớp cùng hoàng tử thì mọi người trong 11C điều “lo lắng” cho cô nhóc.
Lớp trưởng buồn thiu ngồi chống càm thở dài. Những cô nàng khác thì bu quanh Thủy Tiên với hàng câu hỏi dày đặc :
Học sinh 1 : Ê, Tiểu Phương theo anh ấy sẽ ổn chứ?
Học sinh 2 : Nè, có khi nào Hội trưởng thích Tiểu Phương không?
Học sinh 3 : Không đời nào.
Học sinh 4 : Sao anh ấy lại biết tên Tiểu Phương chứ. Hơn nữa, còn gọi thân mật thế.
…
_ STOP! Im lặng hết đi. Ồn chết được.
Chịu không nổi với cái ở bạo động mà trong đó, mình cũng là thành viên, Thủy Tiên bịt chặt tai lại rồi hét lên. Cuối cùng thì cô nàng đã hiểu lý do vì sao toàn thể giáo viên ở Kiến Văn đều sợ 11C này.
_ Chào các em, anh muốn tìm…
Hôm nay thật vinh hạnh cho 11C. Toàn nhân tài đến tìm thôi.
Ngay cửa ra vào, Trần Thanh Phong của 12S đang đứng đó. Mái tóc vàng bồng bềnh trong gió. Anh lập tức thu hút được sự chú ý của cả lớp.
Vừa nhìn thấy Thanh Phong, Thủy Tiên đã ngạc nhiên đứng phắt dậy. Hết Hội trưởng rồi đến Trần Thanh Phong ghé qua ổ bạo động này. Quả là món quà lớn mà Chúa trời ban tặng.
Rải tia nhìn một lượt lớp học, Thanh Phong thu lại nụ cười sát gái khi không tìm thấy người muốn tìm. Anh ngơ ngác nhìn Thủy Tiên như muốn hỏi “Tiểu Phương đâu?”.
Những tiếng la hét chói tai khiến Thủy Tiên càng thêm bực mình. Cô nàng quay sang liếc xéo lần lượt các đài phát thanh rồi nghiến răng nói nhỏ :
_ Yên lặng chút đi. Các cậu, đừng ồn lên như thế. Lát nữa tớ sẽ tặng mỗi người một tấm ảnh của anh Thanh Phong. Chịu không?
Những lời thỏ thẻ ấy của Thủy Tiên thật ra rất được việc. Gì chứ ảnh trai đẹp thì 11C rất khoái. Ngay lập tức, ai về việc nấy. Không còn bất cứ tiếng ồn nào nữa.
Cười mãn nguyện, Thủy Tiên nhanh chóng rời lớp cùng Thanh Phong kèm theo cái nháy mắt ma quái.
3
Trời lộng gió, xanh ngắt.
Một chiếc lá ung dung rời cành. Chao đảo trong không khí vài vòng rời đáp nhẹ xuống nền gạch xám.
Ngồi trên ghế đá, Thủy Tiên bắt đầu hoang mang nhìn Thanh Phong, nói gấp :
_ Em đã nghe Phương kể lại. Anh đã giúp nó vào trường an toàn đúng không?
_ Uh. Thế Tiểu Phương đâu rồi?
_ Hội trưởng tìm nó và đi rồi. Chắc giờ nó đang lang thang ngoài đường.
_ Sao?
Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên, đứng hình trong vài giây. Sao lúc nào tên Hội trưởng ấy cũng ra tay trước anh thế kia.
À, không. Không đúng. Anh là người ra tay trước mới đúng. Nhờ anh nên cô nhóc mới vào được trường. Lần này, Triệu Chấn Vũ đã hành động sau anh.
“Khà, khà. Triệu Chấn Vũ chết tiệt. Cậu cũng có lúc đi sau tôi?”
Mừng thầm vì suy luận của mình, Thanh Phong gian manh cười lén. Mắt ánh lên tia tinh quái.
_ Trần Thanh Phong!
Gió mang hơi thở lạnh toát truyền đến sau gáy Thủy Tiên và Thanh Phong. Mùi hoắc hương được dịp tỏa ra làn khí lạnh quanh đó, bao phủ cả hai. Hoắc hương như ngọn giáo nhọn đang lăm le nhắm vào cổ tội phạm.
Chạm ánh nhìn xanh, đáy mắt Thanh Phong rực sáng.
Còn ai khác ngoài Triệu Chấn Vũ đang đứng sau anh.
Bị phát hiện rồi!
_ Theo tôi.
Lại câu nói ấy. Chấn Vũ nói rồi quay người bước đi. Hai tay cho vào túi đầy cao quý.
Cười nhẹ chào Thủy Tiên, Thanh Phong đứng dậy rồi ung dung đi theo kẻ nào đó. Tiếp tay cho người bị đuổi học! Đó là tội của anh.
Cạnh gốc cây gần đó, Thế An đã tình cờ theo dõi mọi chuyện. Chờ hai người kia đi khuất, Thế An khẽ bước ra khỏi nơi ẩn nấp tình cờ kia. Tiến đến trước mặt Thủy Tiên, cười xã giao :
_ Chào em. Thì ra… em là nguyên nhân khiến Phong trở nên lạ dạo này?
_ Dạ?
Thủy Tiên ngớ người nhìn anh chàng lạ mặt đang nói linh tinh, cô nàng nghiêng đầu không hiểu.
Thấy nụ cười đầy ẩn ý của người lạ mặt, Thủy Tiên nom na hiểu chuyện gì đó. Lẽ nào… ý người lạ ấy là… Tiểu Phương?
“Tiểu Phương? Không lẽ… anh Thanh Phong đã ấn tượng với chuột con. Thật sao?”
Nghi ngờ ý nghĩ vừa chóm nở trong não bộ, Thủy Tiên mơ hồ đặt câu hỏi để giải đáp nghi vấn trong đầu :
_ Anh Thanh Phong… lạ thế nào?
_ Có người chê bai mái tóc vàng thậm tệ của mình mà Phong vẫn cười. Cậu ấy rất thích mái tóc của mình. Chưa ai dám chê cả. Em có lẽ là người đầu tiên dám nói những lời thế.
Rõ rồi!
Người chê bai mái đầu của thiên thần tóc vàng là Hạ Tiểu Phương.
_ Em hiểu rồi. Nhưng có lẽ… anh đã nhầm lẫn. Người làm anh Thanh Phong trở nên lạ đối với anh là bạn em. Anh ấy tìm em là để hỏi về Tiểu Phương thôi.
Những lời Thủy Tiên nói làm Thế An tỉnh hẳn. Anh đã nhầm thật rồi!
Nhìn cô nhóc trước mặt, Thế An cười xòa để che đi ngượng ngịu rồi nói :
_ Anh xin lỗi nhé!
_ Hi hi, không sao. Không đánh không quen mà.
_ Ừ. Chúng ta làm quen lại nhé. Anh là Thế An.
Trước khi tiếng chuông vào học cất lên, Thế An đã kịp để lại câu nói khẽ. Quay người đi cùng nụ cười thân thiện, Thế An vẫy tay chào Thủy Tiên rồi bước nhanh về lớp.
4
_ Trần Thanh Phong!
_ Đã nói đừng gọi cả họ tên tôi thế mà.
Thanh Phong cau có gắt lên khi mà từ nãy đến giờ người nào đó vẫn cứ gọi cả họ tên anh lên như thế. Muốn khiêu khích nhau ư? Hừ.
_ Được.
Ánh nhìn băng đột nhiên quay sang hướng khác. Lấy tờ giấy trên bàn, Chấn Vũ lạnh lùng ra lệnh :
_ Viết đi.
_ Viết gì chứ?
_ Đơn thôi học.
Cái gì? Đơn thôi học?
Thanh Phong giận dữ trừng mắt nhìn tên Hội trưởng trước mặt, ánh nhìn rực lửa đỏ. Chỉ vì việc cỏn con ấy mà phải viết đơn thôi học? Cái tên này…
_ Không viết cũng được. Tan trường, quét sân, nhé?
Grừ... Đúng là không chịu nổi mà. Nghĩ sao mà bắt Trần Thanh Phong tài sắc vẹn toàn này quét sân trường chứ? Khác nào mang anh ra làm trò cười cho toàn thể học sinh. Còn đâu hình tượng điển trai đây. Thật quá đáng!
Cầm chặt tờ giấy trong tay, Thanh Phong hầm hầm nhìn người trước mặt. Nếu anh là hổ, anh thề sẽ xông thẳng vào bản mặt đáng ghét kia. Cắn, cào, cấu cho đến khi xấu xí mới thôi. Anh sẽ gặm nhắm xương thịt kẻ đó. Uống máu kẻ đó.
Trái lại, Triệu Chấn Vũ vẫn điềm tĩnh. Chỉ cần liếc qua nét mặt biến sắc vì tức giận của ai kia anh cũng đủ biết ai kia đang nghĩ gì trong đầu. Nếu anh là hổ, anh chỉ sẽ giương mắt nhìn con mồi, thách thức nó chiến đấu. Anh sẽ im lặng quan sát nhất cử nhất động của con mồi, chờ lúc sơ hở mà vồ tới. Lúc đó, con mồi sẽ nằm gọn dưới nanh vuốt anh. Mặc cho anh vờn nó trong nỗi sợ hãi của nó.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng, Thanh Phong đổ gục. Thà chọn cái cách hữu dụng còn hơn chọn cách rời bỏ Kiến Văn với cục tức to đùng trong lòng. Quét sân thôi, có gì to tát.
Quăng lại tờ giấy cho chủ nhân nó, Thanh Phong khoan khoái duỗi thẳng chân bước đi rồi nói :
_ Cứ cho người giám sát. Tôi sẽ quét sân. Được chưa!
_ Tốt.
“Trời ơi… Ngài có thấu lòng con không. Tức chết, tức chết mà”.
Vừa bước tới “lối thoát hiểm”, Thanh Phong đã bị chặn đứng bởi câu nói ngắn cũn của ai kia. “Tốt” là ý gì chứ?
Dùng ánh sắc bén soi thẳng vào đôi mắt xanh và sâu hun hút của Chấn Vũ, hàm ý trong mắt như muốn nói “Triệu Chấn Vũ, cậu được lắm”. Thanh Phong đá chân vào cửa cho thỏa tức rồi giậm chân bước đi.
_ Phá hoại của công. Phiền lau chùi luôn nhà vệ sinh, nhé!
5
_ Chấn Vũ của mẹ, con biết gì không? Hôm nay mẹ bị cướp đấy.
Vừa nhìn thấy con trai bước vào nhà, bà Triệu đã cất giọng than thở. Còn cách gì khác để “cầu xin” anh đây. Đó là cách tốt nhất và cũng là một trong những tuyệt chiêu của bà.
Liếc nhìn sang hai tên vệ sĩ thân cận như muốn hỏi “Thật không?”, Chấn Vũ vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh rồi ngồi xuống sofa.
Anh không mấy tin tưởng mẹ mình cũng bởi… bà luôn dùng những chuyện liên quan đến sự an toàn của mình để xin anh điều gì đó hoặc để năn nỉ giúp một ai đó thoát khỏi sự trị tội của anh.
Nhận được cái gật đầu của tên vest đen, Chấn Vũ mới an tâm hỏi mẹ mình :
_ Mẹ có bị thương không?
Vệ sĩ của mẹ anh cũng là “tay trong” của anh. Họ mà nói dối, anh khắc sẽ biết. Hơn nữa, chắc họ sợ anh hơn vị phu nhân nhiều trò này.
_ Chấn Vũ ngoan của mẹ. Nghe nói con đã gửi đơn thôi học cho cô bé tên Phương phải không?
Chẳng trả lời câu hỏi chính do ai kia đặt ra, bà Triệu liền lái sang vấn đề khác một cách nhanh chóng.
_ Phải. – Anh đáp không do dự.
_ Cho con bé ấy ở lại Kiến Văn học nhé, Chấn Vũ!
_ Lý do?
_ Khi bị cướp, cô nhóc đã giúp mẹ lấy lại túi. Mẹ xém chút nữa là chết đấy! Vì mẹ, con cho con bé ấy ở lại Kiến Văn nhé. – Cảm thấy anh không mấy để tâm đến, bà Triệu liền nhăn nhó rồi “giở trò” – Chấn Vũ, mẹ mệt quá. Tên cướp ấy rất đáng sợ. Nhờ Tiểu Phương nên mẹ mới thoát chết. Ôi, nhớ lại vẫn sợ…
_ Không!
Tưởng anh đã chịu đồng ý nhưng nào ngờ anh lại thẳng thừng buông ra câu nói vô tình đến thế chứ. Bà Triệu vờ giận dõi, quay mặt sang hướng khác :
_ Dù sao cô nhóc ấy cũng là ân nhân của mẹ. Con không chịu thì mẹ sẽ đến trường năn nỉ Hiệu trưởng vậy!
_ Tùy mẹ.
Bỏ lại câu nói ấy, Chấn Vũ ung dung bước lên lầu với nụ cười nửa miệng.
_ Chấn Vũ… nếu con không đồng ý, mẹ sẽ nhịn ăn 1 tháng. À, 1 năm. Không, nhịn ăn cả đời luôn cho con xem.
Ha! Cuối cùng mẹ anh cũng dùng đến chiêu này.
Chấn Vũ khựng lại, anh thừa biết thế nào mẹ cũng dùng đến cách này. Đương nhiên, mẹ anh nói là sẽ làm. Còn nhớ có một lần, vì chuyện anh và cha giận nhau mà bà nhịn ăn 1 tháng như đã nói. Nhưng chỉ đến một tuần thì đã đổ gục. Từ đó, chiêu này luôn hữu dụng.
_ Được. Nhưng về sau, nếu chiêu này còn xuất hiện, con sẽ không nghe lời mẹ. Thật đấy!
Nhấc chân lên những nấc thang tiếp theo cùng cái hếch môi nhẹ, Chấn Vũ nhẹ thảy chất giọng sắc lạnh vào không trung.
Thật ra, anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mẹ mình. Bà luôn giỏi che dấu mọi chuyện mà. Anh biết, lúc bị cướp, bà đã rất hoang mang.
Cười thỏa mãn, bà Triệu hướng mắt nhìn theo chàng quý tử. Làm sao bà không biết, cậu con trai này rất yêu bà. Thế nên, bà luôn “nhõng nhẽo” lúc cần thiết.
Nắng.
Dưới con đường đầy nắng, xe cộ vẫn lưu thông từng phút từng giây. Từng vật thể như muốn chạy thật nhanh để trốn cái nắng chói mắt ấy. Dãy lá xanh cũng chui rút vào cành để lánh ánh sáng nóng.
Dắt con xe đạp dọc theo vỉa hè, Tiểu Phương đau khổ lê chân trên nền đất xám ngắt. Gương mặt đầy mồ hôi.
_ Aaaa, đáng ghét, đáng ghét… đúng là quá đáng.
Bực tức, chuột con quăng luôn con xe đáng thương đã theo mình từ nãy giờ sang một bên. Tức không chứ, khi không kêu người theo anh, để rồi anh lạnh lùng ra lệnh dẫn xe và rồi ngang nhiên đứng nhìn ai đó lủi thủi bước ra khỏi cánh cổng Kiến Văn và cho đóng cổng không hề do dự. Sau đó, anh mang mùi hoắc hương biến mất mà không thèm nói thêm lời nào nữa.
_ Ya… bực quá điiiii. Tưởng anh đẹp là hay lắm sao. Nếu không phải anh có chút nhan sắc thì Hạ Tiểu Phương này đã cho anh ăn giày rồi...
_ Cướp, cướp, bớ người ta.
Vù!
Một dáng người cao to chạy vụt qua trước mặt chuột con khiến cô nhóc giật mình. Theo đó là tiếng la thất thanh của một ai đó.
Cướp? Cướp sao?
“Giữa ban ngày mà dám cướp của ư! Đúng là…”
Không nghĩ ngợi nhiều, Tiểu Phương chóng rượt theo tên bặm trợn phía trước mà quên luôn con xe yêu đang nằm lăn lốc trên vỉa hè.
Hộc.. hộc.. hộc.
_ Chú… chú ơi… dừng lại.
Thều thào nói trong hơi thở đứt quảng, chuột con ngang nhiên gọi tên bặm trợn kia là “Chú” rồi chóng tay xuống gối thở dốc.
Quả là có công dụng.
Tên bặm trợn ấy khẽ dừng bước, quay lại nhìn cô nhóc đang thở hồng hộc rồi gằng giọng hỏi :
_ Mày muốn gì?
_ À, chú... chú là cướp ạ?
…
Chất giọng ngây thơ thánh thoát vang lên giữa bầu không gian nóng bức. Câu hỏi khẽ khiến tên cướp đứng hình vài giây. Có ai đời đi bắt cướp mà hỏi thế không?
Bụp!
Chợt, hai người mặc vest đen ở đâu xuất hiện và ra tay đánh gục tên bặm trợn trong tích tắc. Chuyện gì thế này!
_ Phù. May thật.
Cạnh Tiểu Phương, người phụ nữ trung niên với nhan sắc tuyệt đẹp khẽ thở phào rồi nói.
Những người ở tuổi bà, có vẻ đẹp thế là mãn nguyện rồi. Bà trông thật đẹp và cao quý.
Hai tên vest đen phủi phủi tay rồi nhặt cái túi đắc tiền, bước đến trước bà, cuối đầu :
_ Xin lỗi vì đến trễ. Bà không sao chứ?
_ Ta không sao. Hai người, ra xe trước đi.
Lệnh vừa truyền, hai vest đen lập tức gật đầu rồi chào bà trước sự kinh ngạc của chuột con.
Bà dìu dàng nhìn cô gái nhỏ, cười hiền từ. Nụ cười thánh thiện hệt thiên sứ. Bà trông thật đẹp.
_ Con ổn chứ? Cám ơn con vì đã đuổi theo tên cướp. Nhờ con mà ta lấy lại được túi.
Đến giờ, Tiểu Phương mới hoàn hồn. Cô nhóc đứng thẳng dậy rồi cười với người phụ nữ ấy, nói :
_ Con ổn. Nhưng… con đâu phải người giúp cô lấy lại túi.
_ Sai, nhờ con nói chuyện với tên cướp nên người của ta mới đến kịp chứ. Dù sao cũng cám ơn con. Nhưng… nếu ta không lầm thì con học ở Kiến Văn, nhỉ? Giờ chẳng phải đang giờ học hay sao?
Chất giọng dịu dàng kia đâu ngờ lại chạm đến vết thương trong lòng chuột con. Cười hì hì, cô ngượng ngùng giải thích :
_ Dạ, đúng là con học ở Kiến Văn. Tại… một số lý do nhỏ nên… Hội trưởng… đuổi con…
_ Vậy à? Nếu là Kiến Văn, ta có thể giúp con. Con tên Tiểu Phương sao?
Thoáng thấy phù hiệu trên áo cô gái nhỏ, người phụ nữ ấy cười hiền rồi nói. Trước khi quay đi, bà không quên nhắc cô nhóc vài điều quan trọng :
_ Mai, con cứ đến trường. Coi như ta và con huề nhau nhé. Chắc chắn, chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt.
2
Giờ ra chơi.
Sau khi Tiểu Phương rời khỏi lớp cùng hoàng tử thì mọi người trong 11C điều “lo lắng” cho cô nhóc.
Lớp trưởng buồn thiu ngồi chống càm thở dài. Những cô nàng khác thì bu quanh Thủy Tiên với hàng câu hỏi dày đặc :
Học sinh 1 : Ê, Tiểu Phương theo anh ấy sẽ ổn chứ?
Học sinh 2 : Nè, có khi nào Hội trưởng thích Tiểu Phương không?
Học sinh 3 : Không đời nào.
Học sinh 4 : Sao anh ấy lại biết tên Tiểu Phương chứ. Hơn nữa, còn gọi thân mật thế.
…
_ STOP! Im lặng hết đi. Ồn chết được.
Chịu không nổi với cái ở bạo động mà trong đó, mình cũng là thành viên, Thủy Tiên bịt chặt tai lại rồi hét lên. Cuối cùng thì cô nàng đã hiểu lý do vì sao toàn thể giáo viên ở Kiến Văn đều sợ 11C này.
_ Chào các em, anh muốn tìm…
Hôm nay thật vinh hạnh cho 11C. Toàn nhân tài đến tìm thôi.
Ngay cửa ra vào, Trần Thanh Phong của 12S đang đứng đó. Mái tóc vàng bồng bềnh trong gió. Anh lập tức thu hút được sự chú ý của cả lớp.
Vừa nhìn thấy Thanh Phong, Thủy Tiên đã ngạc nhiên đứng phắt dậy. Hết Hội trưởng rồi đến Trần Thanh Phong ghé qua ổ bạo động này. Quả là món quà lớn mà Chúa trời ban tặng.
Rải tia nhìn một lượt lớp học, Thanh Phong thu lại nụ cười sát gái khi không tìm thấy người muốn tìm. Anh ngơ ngác nhìn Thủy Tiên như muốn hỏi “Tiểu Phương đâu?”.
Những tiếng la hét chói tai khiến Thủy Tiên càng thêm bực mình. Cô nàng quay sang liếc xéo lần lượt các đài phát thanh rồi nghiến răng nói nhỏ :
_ Yên lặng chút đi. Các cậu, đừng ồn lên như thế. Lát nữa tớ sẽ tặng mỗi người một tấm ảnh của anh Thanh Phong. Chịu không?
Những lời thỏ thẻ ấy của Thủy Tiên thật ra rất được việc. Gì chứ ảnh trai đẹp thì 11C rất khoái. Ngay lập tức, ai về việc nấy. Không còn bất cứ tiếng ồn nào nữa.
Cười mãn nguyện, Thủy Tiên nhanh chóng rời lớp cùng Thanh Phong kèm theo cái nháy mắt ma quái.
3
Trời lộng gió, xanh ngắt.
Một chiếc lá ung dung rời cành. Chao đảo trong không khí vài vòng rời đáp nhẹ xuống nền gạch xám.
Ngồi trên ghế đá, Thủy Tiên bắt đầu hoang mang nhìn Thanh Phong, nói gấp :
_ Em đã nghe Phương kể lại. Anh đã giúp nó vào trường an toàn đúng không?
_ Uh. Thế Tiểu Phương đâu rồi?
_ Hội trưởng tìm nó và đi rồi. Chắc giờ nó đang lang thang ngoài đường.
_ Sao?
Thanh Phong ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên, đứng hình trong vài giây. Sao lúc nào tên Hội trưởng ấy cũng ra tay trước anh thế kia.
À, không. Không đúng. Anh là người ra tay trước mới đúng. Nhờ anh nên cô nhóc mới vào được trường. Lần này, Triệu Chấn Vũ đã hành động sau anh.
“Khà, khà. Triệu Chấn Vũ chết tiệt. Cậu cũng có lúc đi sau tôi?”
Mừng thầm vì suy luận của mình, Thanh Phong gian manh cười lén. Mắt ánh lên tia tinh quái.
_ Trần Thanh Phong!
Gió mang hơi thở lạnh toát truyền đến sau gáy Thủy Tiên và Thanh Phong. Mùi hoắc hương được dịp tỏa ra làn khí lạnh quanh đó, bao phủ cả hai. Hoắc hương như ngọn giáo nhọn đang lăm le nhắm vào cổ tội phạm.
Chạm ánh nhìn xanh, đáy mắt Thanh Phong rực sáng.
Còn ai khác ngoài Triệu Chấn Vũ đang đứng sau anh.
Bị phát hiện rồi!
_ Theo tôi.
Lại câu nói ấy. Chấn Vũ nói rồi quay người bước đi. Hai tay cho vào túi đầy cao quý.
Cười nhẹ chào Thủy Tiên, Thanh Phong đứng dậy rồi ung dung đi theo kẻ nào đó. Tiếp tay cho người bị đuổi học! Đó là tội của anh.
Cạnh gốc cây gần đó, Thế An đã tình cờ theo dõi mọi chuyện. Chờ hai người kia đi khuất, Thế An khẽ bước ra khỏi nơi ẩn nấp tình cờ kia. Tiến đến trước mặt Thủy Tiên, cười xã giao :
_ Chào em. Thì ra… em là nguyên nhân khiến Phong trở nên lạ dạo này?
_ Dạ?
Thủy Tiên ngớ người nhìn anh chàng lạ mặt đang nói linh tinh, cô nàng nghiêng đầu không hiểu.
Thấy nụ cười đầy ẩn ý của người lạ mặt, Thủy Tiên nom na hiểu chuyện gì đó. Lẽ nào… ý người lạ ấy là… Tiểu Phương?
“Tiểu Phương? Không lẽ… anh Thanh Phong đã ấn tượng với chuột con. Thật sao?”
Nghi ngờ ý nghĩ vừa chóm nở trong não bộ, Thủy Tiên mơ hồ đặt câu hỏi để giải đáp nghi vấn trong đầu :
_ Anh Thanh Phong… lạ thế nào?
_ Có người chê bai mái tóc vàng thậm tệ của mình mà Phong vẫn cười. Cậu ấy rất thích mái tóc của mình. Chưa ai dám chê cả. Em có lẽ là người đầu tiên dám nói những lời thế.
Rõ rồi!
Người chê bai mái đầu của thiên thần tóc vàng là Hạ Tiểu Phương.
_ Em hiểu rồi. Nhưng có lẽ… anh đã nhầm lẫn. Người làm anh Thanh Phong trở nên lạ đối với anh là bạn em. Anh ấy tìm em là để hỏi về Tiểu Phương thôi.
Những lời Thủy Tiên nói làm Thế An tỉnh hẳn. Anh đã nhầm thật rồi!
Nhìn cô nhóc trước mặt, Thế An cười xòa để che đi ngượng ngịu rồi nói :
_ Anh xin lỗi nhé!
_ Hi hi, không sao. Không đánh không quen mà.
_ Ừ. Chúng ta làm quen lại nhé. Anh là Thế An.
Trước khi tiếng chuông vào học cất lên, Thế An đã kịp để lại câu nói khẽ. Quay người đi cùng nụ cười thân thiện, Thế An vẫy tay chào Thủy Tiên rồi bước nhanh về lớp.
4
_ Trần Thanh Phong!
_ Đã nói đừng gọi cả họ tên tôi thế mà.
Thanh Phong cau có gắt lên khi mà từ nãy đến giờ người nào đó vẫn cứ gọi cả họ tên anh lên như thế. Muốn khiêu khích nhau ư? Hừ.
_ Được.
Ánh nhìn băng đột nhiên quay sang hướng khác. Lấy tờ giấy trên bàn, Chấn Vũ lạnh lùng ra lệnh :
_ Viết đi.
_ Viết gì chứ?
_ Đơn thôi học.
Cái gì? Đơn thôi học?
Thanh Phong giận dữ trừng mắt nhìn tên Hội trưởng trước mặt, ánh nhìn rực lửa đỏ. Chỉ vì việc cỏn con ấy mà phải viết đơn thôi học? Cái tên này…
_ Không viết cũng được. Tan trường, quét sân, nhé?
Grừ... Đúng là không chịu nổi mà. Nghĩ sao mà bắt Trần Thanh Phong tài sắc vẹn toàn này quét sân trường chứ? Khác nào mang anh ra làm trò cười cho toàn thể học sinh. Còn đâu hình tượng điển trai đây. Thật quá đáng!
Cầm chặt tờ giấy trong tay, Thanh Phong hầm hầm nhìn người trước mặt. Nếu anh là hổ, anh thề sẽ xông thẳng vào bản mặt đáng ghét kia. Cắn, cào, cấu cho đến khi xấu xí mới thôi. Anh sẽ gặm nhắm xương thịt kẻ đó. Uống máu kẻ đó.
Trái lại, Triệu Chấn Vũ vẫn điềm tĩnh. Chỉ cần liếc qua nét mặt biến sắc vì tức giận của ai kia anh cũng đủ biết ai kia đang nghĩ gì trong đầu. Nếu anh là hổ, anh chỉ sẽ giương mắt nhìn con mồi, thách thức nó chiến đấu. Anh sẽ im lặng quan sát nhất cử nhất động của con mồi, chờ lúc sơ hở mà vồ tới. Lúc đó, con mồi sẽ nằm gọn dưới nanh vuốt anh. Mặc cho anh vờn nó trong nỗi sợ hãi của nó.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng, Thanh Phong đổ gục. Thà chọn cái cách hữu dụng còn hơn chọn cách rời bỏ Kiến Văn với cục tức to đùng trong lòng. Quét sân thôi, có gì to tát.
Quăng lại tờ giấy cho chủ nhân nó, Thanh Phong khoan khoái duỗi thẳng chân bước đi rồi nói :
_ Cứ cho người giám sát. Tôi sẽ quét sân. Được chưa!
_ Tốt.
“Trời ơi… Ngài có thấu lòng con không. Tức chết, tức chết mà”.
Vừa bước tới “lối thoát hiểm”, Thanh Phong đã bị chặn đứng bởi câu nói ngắn cũn của ai kia. “Tốt” là ý gì chứ?
Dùng ánh sắc bén soi thẳng vào đôi mắt xanh và sâu hun hút của Chấn Vũ, hàm ý trong mắt như muốn nói “Triệu Chấn Vũ, cậu được lắm”. Thanh Phong đá chân vào cửa cho thỏa tức rồi giậm chân bước đi.
_ Phá hoại của công. Phiền lau chùi luôn nhà vệ sinh, nhé!
5
_ Chấn Vũ của mẹ, con biết gì không? Hôm nay mẹ bị cướp đấy.
Vừa nhìn thấy con trai bước vào nhà, bà Triệu đã cất giọng than thở. Còn cách gì khác để “cầu xin” anh đây. Đó là cách tốt nhất và cũng là một trong những tuyệt chiêu của bà.
Liếc nhìn sang hai tên vệ sĩ thân cận như muốn hỏi “Thật không?”, Chấn Vũ vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh rồi ngồi xuống sofa.
Anh không mấy tin tưởng mẹ mình cũng bởi… bà luôn dùng những chuyện liên quan đến sự an toàn của mình để xin anh điều gì đó hoặc để năn nỉ giúp một ai đó thoát khỏi sự trị tội của anh.
Nhận được cái gật đầu của tên vest đen, Chấn Vũ mới an tâm hỏi mẹ mình :
_ Mẹ có bị thương không?
Vệ sĩ của mẹ anh cũng là “tay trong” của anh. Họ mà nói dối, anh khắc sẽ biết. Hơn nữa, chắc họ sợ anh hơn vị phu nhân nhiều trò này.
_ Chấn Vũ ngoan của mẹ. Nghe nói con đã gửi đơn thôi học cho cô bé tên Phương phải không?
Chẳng trả lời câu hỏi chính do ai kia đặt ra, bà Triệu liền lái sang vấn đề khác một cách nhanh chóng.
_ Phải. – Anh đáp không do dự.
_ Cho con bé ấy ở lại Kiến Văn học nhé, Chấn Vũ!
_ Lý do?
_ Khi bị cướp, cô nhóc đã giúp mẹ lấy lại túi. Mẹ xém chút nữa là chết đấy! Vì mẹ, con cho con bé ấy ở lại Kiến Văn nhé. – Cảm thấy anh không mấy để tâm đến, bà Triệu liền nhăn nhó rồi “giở trò” – Chấn Vũ, mẹ mệt quá. Tên cướp ấy rất đáng sợ. Nhờ Tiểu Phương nên mẹ mới thoát chết. Ôi, nhớ lại vẫn sợ…
_ Không!
Tưởng anh đã chịu đồng ý nhưng nào ngờ anh lại thẳng thừng buông ra câu nói vô tình đến thế chứ. Bà Triệu vờ giận dõi, quay mặt sang hướng khác :
_ Dù sao cô nhóc ấy cũng là ân nhân của mẹ. Con không chịu thì mẹ sẽ đến trường năn nỉ Hiệu trưởng vậy!
_ Tùy mẹ.
Bỏ lại câu nói ấy, Chấn Vũ ung dung bước lên lầu với nụ cười nửa miệng.
_ Chấn Vũ… nếu con không đồng ý, mẹ sẽ nhịn ăn 1 tháng. À, 1 năm. Không, nhịn ăn cả đời luôn cho con xem.
Ha! Cuối cùng mẹ anh cũng dùng đến chiêu này.
Chấn Vũ khựng lại, anh thừa biết thế nào mẹ cũng dùng đến cách này. Đương nhiên, mẹ anh nói là sẽ làm. Còn nhớ có một lần, vì chuyện anh và cha giận nhau mà bà nhịn ăn 1 tháng như đã nói. Nhưng chỉ đến một tuần thì đã đổ gục. Từ đó, chiêu này luôn hữu dụng.
_ Được. Nhưng về sau, nếu chiêu này còn xuất hiện, con sẽ không nghe lời mẹ. Thật đấy!
Nhấc chân lên những nấc thang tiếp theo cùng cái hếch môi nhẹ, Chấn Vũ nhẹ thảy chất giọng sắc lạnh vào không trung.
Thật ra, anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt mẹ mình. Bà luôn giỏi che dấu mọi chuyện mà. Anh biết, lúc bị cướp, bà đã rất hoang mang.
Cười thỏa mãn, bà Triệu hướng mắt nhìn theo chàng quý tử. Làm sao bà không biết, cậu con trai này rất yêu bà. Thế nên, bà luôn “nhõng nhẽo” lúc cần thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.