Chương 39: Đồ tim phản chủ
Lyly
27/11/2013
1
Hoàng hôn dần buông trên nền trời rộng thênh. Bao trùm cả khoảng mây bồng bềnh là vệt cam sẫm mang chút dư vị buồn bã, như chính tâm trạng của một ai đó. Sắc cam dịch chuyển nhẹ nhàng trên tấm thảm nhung mềm mại, hòa mình vào cung mây đã nhạt màu, tạo ra hiệu ứng buồn tênh của một chiều lắng động.
Gió chiều lơ đễnh thả mình phiêu du, lướt nhè nhẹ trên mặt nhựa hằn sắc cam sẫm. Gió bay trong không trung, khẽ ngồi lại cạnh hai chiếc bóng dài đổ rạp trên mặt đường.
Đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch lên, tạo một đường cong buồn tênh. Tuy đã ngà ngà trong men say nhưng Thanh Phong vẫn có thể cảm nhận được tim mình đang nhói lên từng đợt. Cảm giác như có ai đó đang dùng sức bóp chặt lấy tim anh vậy. Rất đau.
Vài sợi tóc cỏn con trên mái đầu nhỏ nhẹ nhàng tung bay theo nhịp lướt của gió, gợn nhẹ như đang đùa vui. Đôi mắt tròn xoe nhìn xa xăm đâu đó, dường như Tiểu Phương đang chăm chú ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tĩnh lặng trên sa lộ vừa lên đèn thì phải. Nét mặt ngây ngơ của cô bỗng chốc cưỡm mất một nhịp đập của Thanh Phong, khiến anh bần thần lúc lâu. Chăm chú nhìn cô.
Và rồi, cảm xúc dường như không chịu nghe theo lí trí của chính Thanh Phong nữa. Không biết vì lý do gì, Thanh Phong chợt đưa tay nắm cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Phương, kéo cô về phía anh.
Thật nhanh. Môi anh đã áp đảo cánh môi nhỏ xinh trong tích tắc.
Mùi rượu vẫn còn vẹn nguyên, hơi men theo gió phảng phất khắp nơi, xông thẳng vào chiếc mũi cáu kỉnh.
Mở to mắt, Tiểu Phương ngơ ngác vì hành động bất chợt của Thanh Phong. Cả người như hóa đá khi cô chính thức nhận thức được mọi việc hiện đang diễn ra trong nháy mắt. Hoàn toàn là sự thật!
Anh… rốt cuộc thì anh đang làm quái gì thế này? Anh thật sự say rồi phải không?
Nhíu chặt mày, Tiểu Phương cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay săn chắc của Thanh Phong. Nhưng vô ích, anh mạnh hơn cô rất nhiều. Đôi tay rắn rỏi của Thanh Phong vẫn giữ chặt hai cánh tay bất lực của Tiểu Phương, cứ như anh không hề có ý định sẽ buông cô ra vậy.
Thanh Phong vẫn nhắm nghiền mắt, và giành trọn những giây phút ngắn ngủi ấy cho tiếng lòng trong mình được buông thả. Dường như mọi tình cảm được anh chôn cất bấy lâu đã được giải phóng.
Tất cả. Thanh Phong đã dồn tất cả cảm xúc của mình vào cái hôn này. Mọi cảm giác đớn đau trong anh đã dần bị tê liệt hóa. Cũng như người ta từng nói rằng, sức chịu đựng của con người có giới hạn. Một khi đã chạm đến mức giới hạn đáng báo động thì ắt hẳn, mọi sức ép trong tâm tư sẽ được não bộ cảm thụ và lan tỏa, khiến giác quan chóng chịu cái đớn đau bị đè nén bấy lâu phải vực dậy sức mạnh vô hình trong mỗi người, khiến họ hành động để dứt khỏi cơn đau mê mụi đè nặng lên tim.
Phải! Thanh Phong đã chịu đựng quá mức so với những gì anh đã từng nghĩ. Thanh Phong có thể là gió, anh có thể mang trái tim của gió. Vì là gió, và vì gió vô hình nên trái tim ấy đã được định sẵn là sẽ trong suốt. Cho nên, nỗi đau gió mang, có ai thấu được bao nhiêu?
Nay, khi anh đang cố chịu đựng cô đơn một mình và ngâm mình trong khoang lạc hơi men thì Tiểu Phương lại xuất hiện. Bóng đáng nhỏ nhắn cùng gương mặt không quá nổi bật đã lại khơi lên cái nhói ở tim trong Thanh Phong, khiến anh không còn làm chủ được xúc cảm trong mình và hành động như một kẻ điên loạn.
Tách.
Tách.
Tách.
Từng giọt nước trong suốt lăn dài trên bờ má xinh, thứ nước mặn chát ấy long lanh tuôn ra từ đôi mắt tròn xoe đang nhìn Thanh Phong như muốn nói gì đó với anh. Nhưng, cổ họng đã nghẹn lại khiến Tiểu Phương không tài nào cất giọng, phá tan sự ngột ngạt giữa cả hai.
Bất giác, ý thức lập tức được lấy lại. Vội buông cánh tay nhỏ nhắn nãy giờ bị xiếc chặt đến mức hằn đỏ, Thanh Phong tự đánh vào đầu mình rồi trách bản thân sao mà đáng khinh bỉ, con ma men dường như đã đánh bại ý thức của anh mất rồi. Anh vừa làm gì thế này?
2
- Anh… anh xin lỗi!
Đứng bất động, Tiểu Phương chẳng hề cất lời. Việc cô nhóc đang làm là nhìn Thanh Phong, không rời mắt. Vì sao ư? Tiểu Phương không ngốc đến mức không thể nhận ra người khác đang buồn đâu. Tận sâu trong đáy mắt thăm thẳm của Thanh Phong hệt như một hố đen chẳng chịu đón nhận chút ánh sáng từ bên ngoài, ẩn sâu trong thế giới nội tâm của anh là một Trần Thanh Phong cô độc, mang chút gì đó ưu tư, khó lý giải.
Nhìn thấy được điều đó trong mắt Thanh Phong, Tiểu Phương bỗng cảm thấy có lỗi. Rằng cô chỉ biết có bản thân cô, cô không hề để ý đến cảm nhận của những người xung quanh mình. Trong đó có Thanh Phong.
Có phải anh rất khó chịu không? Có phải anh rất cô độc không? Khi mà cô chỉ biết đến niềm vui trước mắt, chẳng mảy may quan tâm đến tâm trạng của Thanh Phong – người luôn đối xử tốt với cô ở Kiến Văn.
Đáng ghét!
Cô thật đáng ghét mà! Tại sao cô lại vô tâm đến thế?
“Hạ Tiểu Phương ơi, mày đúng là rất đáng ghét!”
Tự trách mình, Tiểu Phương nhanh chóng đưa tay quệt dòng nước mắt đang tuôn rơi từ nãy đến giờ. Giương đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng ánh mắt sâu thẳm của Thanh Phong, cô nhỏ giọng cất lời :
- Anh Thanh Phong, em xin lỗi!
Bất ngờ, Thanh Phong không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rõ ràng anh mới là người có lỗi trong chuyện này mà? Hà cớ gì Tiểu Phương lại xin lỗi? Anh mới phải là kẻ mắc lỗi, việc anh vừa làm thật đáng khinh bỉ.
Chết tiệt!
Trước khi Thanh Phong kịp cất giọng hỏi ngược lại thì Tiểu Phương đã nhanh hơn anh một bước. Cô khẽ cười rồi nhìn anh, nói :
- Em đúng là rất vô tâm khi mà không hề nhận ra tâm trạng của anh Thanh Phong. Nếu anh buồn, hãy cứ nói ra. Em hứa sẽ lắng nghe anh. Và, anh đừng bao giờ giấu nỗi buồn mà gậm nhắm một mình đấy. Chẳng phải em đã nói từ trước rồi hay sao?
Sao chứ?
Cô nhóc mà anh luôn dành trọn tình cảm cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng đau buồn của anh ư?
Nhưng… ha ha, tuyệt vời thật!
Tự gõ vào đầu mình một cái, Thanh Phong nhếch môi hờ hững rồi lắc nhẹ đầu, nhủ thầm trong bụng.
“Trần Thanh Phong ơi, mày điên rồi. Tại sao mày lại quên mất cái tính khó sửa đổi của cô nhóc này chứ? Luôn luôn là vậy, em cứ như một nhà ảo thuật, có thể tự xoay chuyển mọi tình huống trong mọi hoàn cảnh, như trở bàn tay. Em đúng là… rất đặc biệt, ngốc ạ!”
Với ánh mắt biết cười, một nụ cười buồn, Thanh Phong trầm ngâm cất giọng :
- Chuyện khi nãy, em không giận anh sao?
- Ai bảo? Em rất giận anh đấy! Hành động của anh làm em sợ lắm.
Cuối đầu, Tiểu Phương chợt đỏ mặt khi Thanh Phong lại vô ý nhắc đến nụ hôn nồng nhiệt anh trao cô vừa nãy. Lúc đó, dường như cô cảm nhận được sự ấm áp của anh, chỉ có điều, cái ấm áp mà Thanh Phong đến nó khác hẳn cái ấm áp mà cô nhận được trong… phòng thí nghiệm nào đó. Nhưng, có một điều Tiểu Phương dám chắc chắn khẳng định rằng, khi đôi môi ấm áp của thiên thần tóc vàng chạm vào môi mình, tim cô đã đập rất nhanh.
Yah, đáng ghét! Tại sao nhịp tim cô có thể thay đổi đột ngột đến vậy chứ? Tim đúng là một thứ luôn luôn phản lại chủ nhân của nó, thật đáng trách. Nhưng, nếu không có tim, thì con người làm sao sống được? Ôi, tại sao trên đời lại tồn tại một vật thể vừa đáng trách, vừa trân trọng thế không biết! Đau đầu chết mất thôi!
- Em ghê tởm anh không?
Chất giọng buồn buồn của Thanh Phong phá tan dòng suy nghỉ miên man của Tiểu Phương. Chợt, cô nhóc tinh ý nhận ra sự khác biệt hiếm có, dường như sự khác biệt này đã diễn ra khá lâu rồi, chỉ tại cô không nhận ra mà thôi.
- Không, hoàn toàn không có. Tại sao em lại phải ghê tởm anh? Anh đang nói gì thế?
Trần Thanh Phong, anh cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác với ấn tượng ban đầu của Tiểu Phương dành cho anh. Nụ cười sát gái đặc trưng thường trực trên gương mặt hút hồn của Thanh Phong đã chạy đâu mất, để lại trên gương mặt kia giờ chỉ là một cái nhếch môi buồn rũ rượi đến khó tin. Giọng nói thanh trầm ấm áp mang đến cảm giác an toàn cũng đâu mất, chỉ còn lại một thanh điệu ưu buồn như vọng lại từ xa. Anh đã thay đổi tự bao giờ thế?
Lo lắng nhìn Thanh Phong, Tiểu Phương khó khăn bật ra từng chữ khi nghĩ đến gương mặt cứ mãi buồn của chàng trai mang tên Gió. Cô muốn nhìn thấy một anh chàng vui vẻ như dáng vẻ lúc đầu chạm mặt cơ. Trông thấy anh buồn, cô cũng rất khó chịu đấy.
- Anh có phải đang gặp chuyện gì không? Trông anh rất lạ! Trần Thanh Phong mà em quen đâu như thế?
Đúng! Trần Thanh Phong mà Tiểu Phương quen không phải như thế! Ban đầu chạm mặt, chẳng phải anh đã dùng kiểu cười sát gái đặc trưng của mình để đối mặt với con bé láo toét hay sao? Vậy sao bây giờ, anh lại dùng đôi mắt u buồn để nhìn người mà anh đã trao trọn yêu thương trong suốt chuỗi ngày qua? Có đôi lúc con người ta thật khó hiểu, yêu rất nhiều nhưng lại chẳng nói ra. Để rồi, tự mình hứng chịu những cơn đau ùa về mỗi khi màn đêm buông xuống.
Suy cho cùng, tình yêu là một cái gì đó mà chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận được tất cả những yêu thương dần được hình thành trong tim. Chính nó đã tàn phá lục phủ ngũ tạng của con người. Có khi thì mang đến cảm giác ấm áp lan tỏa tận tim cùng những xúc cảm ngọt ngào hạnh phúc khó quên. Có khi lại vùi dập con người ta vào hố sâu tuyệt vọng chỉ toàn đau thương, mài mòn cảm giác non nớt được tạo nên từ những giây phút bên nhau.
Thanh Phong cuối cùng cũng đã hiểu được cái cảm giác đơn phương một người. Cảm giác mà chỉ người đã từng, đang và sẽ yêu đơn phương một ai đó mới hiểu thấu và cảm sâu.
3
- Em làm bạn gái anh nhé?
- …
Cái gì? Làm… làm bạn gái anh? Làm bạn gái anh ư?
Mở to mắt ngạc nhiên, Tiểu Phương trừng trừng nhìn Thanh Phong rồi chớp mắt liên hồi. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Anh, Trần Thanh Phong, vừa nói cái gì cơ?
Nhìn bộ dạng ngẩn tò của cô nhóc trước mặt, Thanh Phong không nén nổi bèn bật cười. Anh chưa từng thấy một cô gái nào lại tỏ ra thái độ lạ lẫm và gương mặt ngơ ngác ngu ngơ ấy khi nhận được một lời tỏ tình cả. À không, cô gái ấy vừa xuất hiện đấy thôi. Chắc chẳng ai trên thế giới này “được” như Tiểu Phương đâu nhỉ? Hay là cô chẳng còn cách biểu hiện cảm xúc nào khác chăng?
- Em làm bạn gái anh nhé?
Nhẹ nhàng lập lại câu nói ấy một lần nữa bằng khẩu khí khá trầm ấm, Thanh Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên khóe môi chờ đợi câu trả lời từ Tiểu Phương.
Lần này, mặc dù vẫn còn rất ngạc nhiên nhưng Tiểu Phương đã giữ được bình tĩnh. Chớp chớp mắt ngây thơ, cô chậm rãi đẩy tia nhìn hồ nghi sang Thanh Phong, hỏi nhỏ :
- Anh… vừa nói gì?
- Làm bạn gái anh, nhé? Đã là lần thứ ba rồi đấy ngốc ạ!
Tỏ tình ư? Cái này được gọi là tỏ tình sao?
Một cảm giác lạ lẫm bỗng dấy lên trong lòng cô gái nhỏ, cảm giác rất mơ hồ. Ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, cô thỏ thẻ cất giọng :
- Chẳng phải lúc trước anh đã nói không có tình cảm gì với em sao?
- Là gạt em đấy!
- Thế… trò chơi yêu kia?
- Là thật!
- Vậy… nụ hôn khi nãy?
- Cũng là thật!
Một cách chân thành, Thanh Phong trả lời nhanh chóng những câu hỏi do Tiểu Phương đặt ra. Rất đơn giản bởi những câu hỏi đó đã được Thanh Phong nghĩ đến rất nhiều lần và câu trả lời mãi mãi chỉ có một. Quả thật hôm nay anh rất nhẹ lòng khi đã thú nhận tất cả, tảng đá đè nặng trong tim đã được khuân đi rồi.
Cuối đầu, Tiểu Phương khẽ mỉm cười. Thật không tin nổi là anh lại có sức chịu đựng mãnh liệt đến thế. Mọi bí mật được anh cất giấu kỹ không thể tả.
Thanh Phong là một chàng trai trên cả tuyệt vời, nếu được làm bạn gái anh thì tuyệt không gì bằng.
Chìm đắm trong dòng suy nghĩ vu vơ, Tiểu Phương lại khẽ mỉm cười trôi theo dòng chảy trong tư tưởng. Bỗng, một dấu hỏi to đùng hiện lên trước mặt khiến trí tò mò của cô nhóc lại được kích hoạt vô điều kiện.
Vội ngẩng đầu, Tiểu Phương cất giọng thăm dò :
- Còn một vấn đề nữa em muốn anh nói thật. Rốt cuộc thì giữa anh và Triệu Chấn Vũ có bí mật gì giấu em? Em không tin là cả hai chỉ chọn ra người em ghét nhất đâu?
- Ghét… là thích đấy, ngốc ạ!
Thích? Chọn ra người cô thích nhất?
À, thì ra là vậy! Sao bọn con trai lại háo thắng và dở hơi đến thế? Việc gì phải cùng nhau giao ước chỉ để chọn ra người mà mình thích… nhất…
Khẽ mỉm cười, Tiểu Phương đưa tay che miệng rồi lại khúc khích. Cô thật sự rất rất vui. Vui vì biết được cô còn có người thích. Ha ha, thật không ngờ chuyện khó tin này lại có thể xảy ra. Hôm nay quả là một ngày cực kì đặc biệt.
Khoan đã!
CHỌN RA NGƯỜI CÔ THÍCH NHẤT Á?
Triệu Chấn Vũ, anh đồng ý tham gia cùng Thanh Phong là vì lý do gì? Anh… cũng thích cô ư?
What? Là thật ư? Triệu Chấn Vũ lạnh băng đó mà cũng có cảm giác với một con nhóc bình thường như cô ư? Không đùa chứ?
Đột nhiên, một luồn gió mát khẽ lướt ngang gương mặt đang tủm tỉm cười. Cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng Tiểu Phương khiến cô không kìm chế được niềm vui đang lan tỏa.
Gì thế này? Vui cái quái gì chứ?
“Phương ơi là Phương, mày đang nghĩ gì thế này? Tỉnh lại mau. Tỉnh lại mau. Sẽ bị lạnh chết nếu mày cứ nhích lại gần Triệu Chấn Vũ đấy.”
- Em đồng ý chứ? Đừng có đứng đó mà cười như thế mãi.
Chất giọng trầm ấm của Thanh Phong là thứ đã kéo Tiểu Phương quay về với hiện tại. Đưa cặp mắt trong veo nhìn Thanh Phong, Tiểu Phương nghĩ ngợi gì đó rồi khẽ nói :
- Em…
Hoàng hôn dần buông trên nền trời rộng thênh. Bao trùm cả khoảng mây bồng bềnh là vệt cam sẫm mang chút dư vị buồn bã, như chính tâm trạng của một ai đó. Sắc cam dịch chuyển nhẹ nhàng trên tấm thảm nhung mềm mại, hòa mình vào cung mây đã nhạt màu, tạo ra hiệu ứng buồn tênh của một chiều lắng động.
Gió chiều lơ đễnh thả mình phiêu du, lướt nhè nhẹ trên mặt nhựa hằn sắc cam sẫm. Gió bay trong không trung, khẽ ngồi lại cạnh hai chiếc bóng dài đổ rạp trên mặt đường.
Đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch lên, tạo một đường cong buồn tênh. Tuy đã ngà ngà trong men say nhưng Thanh Phong vẫn có thể cảm nhận được tim mình đang nhói lên từng đợt. Cảm giác như có ai đó đang dùng sức bóp chặt lấy tim anh vậy. Rất đau.
Vài sợi tóc cỏn con trên mái đầu nhỏ nhẹ nhàng tung bay theo nhịp lướt của gió, gợn nhẹ như đang đùa vui. Đôi mắt tròn xoe nhìn xa xăm đâu đó, dường như Tiểu Phương đang chăm chú ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tĩnh lặng trên sa lộ vừa lên đèn thì phải. Nét mặt ngây ngơ của cô bỗng chốc cưỡm mất một nhịp đập của Thanh Phong, khiến anh bần thần lúc lâu. Chăm chú nhìn cô.
Và rồi, cảm xúc dường như không chịu nghe theo lí trí của chính Thanh Phong nữa. Không biết vì lý do gì, Thanh Phong chợt đưa tay nắm cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Phương, kéo cô về phía anh.
Thật nhanh. Môi anh đã áp đảo cánh môi nhỏ xinh trong tích tắc.
Mùi rượu vẫn còn vẹn nguyên, hơi men theo gió phảng phất khắp nơi, xông thẳng vào chiếc mũi cáu kỉnh.
Mở to mắt, Tiểu Phương ngơ ngác vì hành động bất chợt của Thanh Phong. Cả người như hóa đá khi cô chính thức nhận thức được mọi việc hiện đang diễn ra trong nháy mắt. Hoàn toàn là sự thật!
Anh… rốt cuộc thì anh đang làm quái gì thế này? Anh thật sự say rồi phải không?
Nhíu chặt mày, Tiểu Phương cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay săn chắc của Thanh Phong. Nhưng vô ích, anh mạnh hơn cô rất nhiều. Đôi tay rắn rỏi của Thanh Phong vẫn giữ chặt hai cánh tay bất lực của Tiểu Phương, cứ như anh không hề có ý định sẽ buông cô ra vậy.
Thanh Phong vẫn nhắm nghiền mắt, và giành trọn những giây phút ngắn ngủi ấy cho tiếng lòng trong mình được buông thả. Dường như mọi tình cảm được anh chôn cất bấy lâu đã được giải phóng.
Tất cả. Thanh Phong đã dồn tất cả cảm xúc của mình vào cái hôn này. Mọi cảm giác đớn đau trong anh đã dần bị tê liệt hóa. Cũng như người ta từng nói rằng, sức chịu đựng của con người có giới hạn. Một khi đã chạm đến mức giới hạn đáng báo động thì ắt hẳn, mọi sức ép trong tâm tư sẽ được não bộ cảm thụ và lan tỏa, khiến giác quan chóng chịu cái đớn đau bị đè nén bấy lâu phải vực dậy sức mạnh vô hình trong mỗi người, khiến họ hành động để dứt khỏi cơn đau mê mụi đè nặng lên tim.
Phải! Thanh Phong đã chịu đựng quá mức so với những gì anh đã từng nghĩ. Thanh Phong có thể là gió, anh có thể mang trái tim của gió. Vì là gió, và vì gió vô hình nên trái tim ấy đã được định sẵn là sẽ trong suốt. Cho nên, nỗi đau gió mang, có ai thấu được bao nhiêu?
Nay, khi anh đang cố chịu đựng cô đơn một mình và ngâm mình trong khoang lạc hơi men thì Tiểu Phương lại xuất hiện. Bóng đáng nhỏ nhắn cùng gương mặt không quá nổi bật đã lại khơi lên cái nhói ở tim trong Thanh Phong, khiến anh không còn làm chủ được xúc cảm trong mình và hành động như một kẻ điên loạn.
Tách.
Tách.
Tách.
Từng giọt nước trong suốt lăn dài trên bờ má xinh, thứ nước mặn chát ấy long lanh tuôn ra từ đôi mắt tròn xoe đang nhìn Thanh Phong như muốn nói gì đó với anh. Nhưng, cổ họng đã nghẹn lại khiến Tiểu Phương không tài nào cất giọng, phá tan sự ngột ngạt giữa cả hai.
Bất giác, ý thức lập tức được lấy lại. Vội buông cánh tay nhỏ nhắn nãy giờ bị xiếc chặt đến mức hằn đỏ, Thanh Phong tự đánh vào đầu mình rồi trách bản thân sao mà đáng khinh bỉ, con ma men dường như đã đánh bại ý thức của anh mất rồi. Anh vừa làm gì thế này?
2
- Anh… anh xin lỗi!
Đứng bất động, Tiểu Phương chẳng hề cất lời. Việc cô nhóc đang làm là nhìn Thanh Phong, không rời mắt. Vì sao ư? Tiểu Phương không ngốc đến mức không thể nhận ra người khác đang buồn đâu. Tận sâu trong đáy mắt thăm thẳm của Thanh Phong hệt như một hố đen chẳng chịu đón nhận chút ánh sáng từ bên ngoài, ẩn sâu trong thế giới nội tâm của anh là một Trần Thanh Phong cô độc, mang chút gì đó ưu tư, khó lý giải.
Nhìn thấy được điều đó trong mắt Thanh Phong, Tiểu Phương bỗng cảm thấy có lỗi. Rằng cô chỉ biết có bản thân cô, cô không hề để ý đến cảm nhận của những người xung quanh mình. Trong đó có Thanh Phong.
Có phải anh rất khó chịu không? Có phải anh rất cô độc không? Khi mà cô chỉ biết đến niềm vui trước mắt, chẳng mảy may quan tâm đến tâm trạng của Thanh Phong – người luôn đối xử tốt với cô ở Kiến Văn.
Đáng ghét!
Cô thật đáng ghét mà! Tại sao cô lại vô tâm đến thế?
“Hạ Tiểu Phương ơi, mày đúng là rất đáng ghét!”
Tự trách mình, Tiểu Phương nhanh chóng đưa tay quệt dòng nước mắt đang tuôn rơi từ nãy đến giờ. Giương đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng ánh mắt sâu thẳm của Thanh Phong, cô nhỏ giọng cất lời :
- Anh Thanh Phong, em xin lỗi!
Bất ngờ, Thanh Phong không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rõ ràng anh mới là người có lỗi trong chuyện này mà? Hà cớ gì Tiểu Phương lại xin lỗi? Anh mới phải là kẻ mắc lỗi, việc anh vừa làm thật đáng khinh bỉ.
Chết tiệt!
Trước khi Thanh Phong kịp cất giọng hỏi ngược lại thì Tiểu Phương đã nhanh hơn anh một bước. Cô khẽ cười rồi nhìn anh, nói :
- Em đúng là rất vô tâm khi mà không hề nhận ra tâm trạng của anh Thanh Phong. Nếu anh buồn, hãy cứ nói ra. Em hứa sẽ lắng nghe anh. Và, anh đừng bao giờ giấu nỗi buồn mà gậm nhắm một mình đấy. Chẳng phải em đã nói từ trước rồi hay sao?
Sao chứ?
Cô nhóc mà anh luôn dành trọn tình cảm cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng đau buồn của anh ư?
Nhưng… ha ha, tuyệt vời thật!
Tự gõ vào đầu mình một cái, Thanh Phong nhếch môi hờ hững rồi lắc nhẹ đầu, nhủ thầm trong bụng.
“Trần Thanh Phong ơi, mày điên rồi. Tại sao mày lại quên mất cái tính khó sửa đổi của cô nhóc này chứ? Luôn luôn là vậy, em cứ như một nhà ảo thuật, có thể tự xoay chuyển mọi tình huống trong mọi hoàn cảnh, như trở bàn tay. Em đúng là… rất đặc biệt, ngốc ạ!”
Với ánh mắt biết cười, một nụ cười buồn, Thanh Phong trầm ngâm cất giọng :
- Chuyện khi nãy, em không giận anh sao?
- Ai bảo? Em rất giận anh đấy! Hành động của anh làm em sợ lắm.
Cuối đầu, Tiểu Phương chợt đỏ mặt khi Thanh Phong lại vô ý nhắc đến nụ hôn nồng nhiệt anh trao cô vừa nãy. Lúc đó, dường như cô cảm nhận được sự ấm áp của anh, chỉ có điều, cái ấm áp mà Thanh Phong đến nó khác hẳn cái ấm áp mà cô nhận được trong… phòng thí nghiệm nào đó. Nhưng, có một điều Tiểu Phương dám chắc chắn khẳng định rằng, khi đôi môi ấm áp của thiên thần tóc vàng chạm vào môi mình, tim cô đã đập rất nhanh.
Yah, đáng ghét! Tại sao nhịp tim cô có thể thay đổi đột ngột đến vậy chứ? Tim đúng là một thứ luôn luôn phản lại chủ nhân của nó, thật đáng trách. Nhưng, nếu không có tim, thì con người làm sao sống được? Ôi, tại sao trên đời lại tồn tại một vật thể vừa đáng trách, vừa trân trọng thế không biết! Đau đầu chết mất thôi!
- Em ghê tởm anh không?
Chất giọng buồn buồn của Thanh Phong phá tan dòng suy nghỉ miên man của Tiểu Phương. Chợt, cô nhóc tinh ý nhận ra sự khác biệt hiếm có, dường như sự khác biệt này đã diễn ra khá lâu rồi, chỉ tại cô không nhận ra mà thôi.
- Không, hoàn toàn không có. Tại sao em lại phải ghê tởm anh? Anh đang nói gì thế?
Trần Thanh Phong, anh cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác với ấn tượng ban đầu của Tiểu Phương dành cho anh. Nụ cười sát gái đặc trưng thường trực trên gương mặt hút hồn của Thanh Phong đã chạy đâu mất, để lại trên gương mặt kia giờ chỉ là một cái nhếch môi buồn rũ rượi đến khó tin. Giọng nói thanh trầm ấm áp mang đến cảm giác an toàn cũng đâu mất, chỉ còn lại một thanh điệu ưu buồn như vọng lại từ xa. Anh đã thay đổi tự bao giờ thế?
Lo lắng nhìn Thanh Phong, Tiểu Phương khó khăn bật ra từng chữ khi nghĩ đến gương mặt cứ mãi buồn của chàng trai mang tên Gió. Cô muốn nhìn thấy một anh chàng vui vẻ như dáng vẻ lúc đầu chạm mặt cơ. Trông thấy anh buồn, cô cũng rất khó chịu đấy.
- Anh có phải đang gặp chuyện gì không? Trông anh rất lạ! Trần Thanh Phong mà em quen đâu như thế?
Đúng! Trần Thanh Phong mà Tiểu Phương quen không phải như thế! Ban đầu chạm mặt, chẳng phải anh đã dùng kiểu cười sát gái đặc trưng của mình để đối mặt với con bé láo toét hay sao? Vậy sao bây giờ, anh lại dùng đôi mắt u buồn để nhìn người mà anh đã trao trọn yêu thương trong suốt chuỗi ngày qua? Có đôi lúc con người ta thật khó hiểu, yêu rất nhiều nhưng lại chẳng nói ra. Để rồi, tự mình hứng chịu những cơn đau ùa về mỗi khi màn đêm buông xuống.
Suy cho cùng, tình yêu là một cái gì đó mà chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận được tất cả những yêu thương dần được hình thành trong tim. Chính nó đã tàn phá lục phủ ngũ tạng của con người. Có khi thì mang đến cảm giác ấm áp lan tỏa tận tim cùng những xúc cảm ngọt ngào hạnh phúc khó quên. Có khi lại vùi dập con người ta vào hố sâu tuyệt vọng chỉ toàn đau thương, mài mòn cảm giác non nớt được tạo nên từ những giây phút bên nhau.
Thanh Phong cuối cùng cũng đã hiểu được cái cảm giác đơn phương một người. Cảm giác mà chỉ người đã từng, đang và sẽ yêu đơn phương một ai đó mới hiểu thấu và cảm sâu.
3
- Em làm bạn gái anh nhé?
- …
Cái gì? Làm… làm bạn gái anh? Làm bạn gái anh ư?
Mở to mắt ngạc nhiên, Tiểu Phương trừng trừng nhìn Thanh Phong rồi chớp mắt liên hồi. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Anh, Trần Thanh Phong, vừa nói cái gì cơ?
Nhìn bộ dạng ngẩn tò của cô nhóc trước mặt, Thanh Phong không nén nổi bèn bật cười. Anh chưa từng thấy một cô gái nào lại tỏ ra thái độ lạ lẫm và gương mặt ngơ ngác ngu ngơ ấy khi nhận được một lời tỏ tình cả. À không, cô gái ấy vừa xuất hiện đấy thôi. Chắc chẳng ai trên thế giới này “được” như Tiểu Phương đâu nhỉ? Hay là cô chẳng còn cách biểu hiện cảm xúc nào khác chăng?
- Em làm bạn gái anh nhé?
Nhẹ nhàng lập lại câu nói ấy một lần nữa bằng khẩu khí khá trầm ấm, Thanh Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên khóe môi chờ đợi câu trả lời từ Tiểu Phương.
Lần này, mặc dù vẫn còn rất ngạc nhiên nhưng Tiểu Phương đã giữ được bình tĩnh. Chớp chớp mắt ngây thơ, cô chậm rãi đẩy tia nhìn hồ nghi sang Thanh Phong, hỏi nhỏ :
- Anh… vừa nói gì?
- Làm bạn gái anh, nhé? Đã là lần thứ ba rồi đấy ngốc ạ!
Tỏ tình ư? Cái này được gọi là tỏ tình sao?
Một cảm giác lạ lẫm bỗng dấy lên trong lòng cô gái nhỏ, cảm giác rất mơ hồ. Ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, cô thỏ thẻ cất giọng :
- Chẳng phải lúc trước anh đã nói không có tình cảm gì với em sao?
- Là gạt em đấy!
- Thế… trò chơi yêu kia?
- Là thật!
- Vậy… nụ hôn khi nãy?
- Cũng là thật!
Một cách chân thành, Thanh Phong trả lời nhanh chóng những câu hỏi do Tiểu Phương đặt ra. Rất đơn giản bởi những câu hỏi đó đã được Thanh Phong nghĩ đến rất nhiều lần và câu trả lời mãi mãi chỉ có một. Quả thật hôm nay anh rất nhẹ lòng khi đã thú nhận tất cả, tảng đá đè nặng trong tim đã được khuân đi rồi.
Cuối đầu, Tiểu Phương khẽ mỉm cười. Thật không tin nổi là anh lại có sức chịu đựng mãnh liệt đến thế. Mọi bí mật được anh cất giấu kỹ không thể tả.
Thanh Phong là một chàng trai trên cả tuyệt vời, nếu được làm bạn gái anh thì tuyệt không gì bằng.
Chìm đắm trong dòng suy nghĩ vu vơ, Tiểu Phương lại khẽ mỉm cười trôi theo dòng chảy trong tư tưởng. Bỗng, một dấu hỏi to đùng hiện lên trước mặt khiến trí tò mò của cô nhóc lại được kích hoạt vô điều kiện.
Vội ngẩng đầu, Tiểu Phương cất giọng thăm dò :
- Còn một vấn đề nữa em muốn anh nói thật. Rốt cuộc thì giữa anh và Triệu Chấn Vũ có bí mật gì giấu em? Em không tin là cả hai chỉ chọn ra người em ghét nhất đâu?
- Ghét… là thích đấy, ngốc ạ!
Thích? Chọn ra người cô thích nhất?
À, thì ra là vậy! Sao bọn con trai lại háo thắng và dở hơi đến thế? Việc gì phải cùng nhau giao ước chỉ để chọn ra người mà mình thích… nhất…
Khẽ mỉm cười, Tiểu Phương đưa tay che miệng rồi lại khúc khích. Cô thật sự rất rất vui. Vui vì biết được cô còn có người thích. Ha ha, thật không ngờ chuyện khó tin này lại có thể xảy ra. Hôm nay quả là một ngày cực kì đặc biệt.
Khoan đã!
CHỌN RA NGƯỜI CÔ THÍCH NHẤT Á?
Triệu Chấn Vũ, anh đồng ý tham gia cùng Thanh Phong là vì lý do gì? Anh… cũng thích cô ư?
What? Là thật ư? Triệu Chấn Vũ lạnh băng đó mà cũng có cảm giác với một con nhóc bình thường như cô ư? Không đùa chứ?
Đột nhiên, một luồn gió mát khẽ lướt ngang gương mặt đang tủm tỉm cười. Cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng Tiểu Phương khiến cô không kìm chế được niềm vui đang lan tỏa.
Gì thế này? Vui cái quái gì chứ?
“Phương ơi là Phương, mày đang nghĩ gì thế này? Tỉnh lại mau. Tỉnh lại mau. Sẽ bị lạnh chết nếu mày cứ nhích lại gần Triệu Chấn Vũ đấy.”
- Em đồng ý chứ? Đừng có đứng đó mà cười như thế mãi.
Chất giọng trầm ấm của Thanh Phong là thứ đã kéo Tiểu Phương quay về với hiện tại. Đưa cặp mắt trong veo nhìn Thanh Phong, Tiểu Phương nghĩ ngợi gì đó rồi khẽ nói :
- Em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.