Chương 18: Kẻ bám đuôi
Lyly
27/11/2013
1
- A, đại ca kìa, đại ca kìa…
Một tên nằm bẹp dí dưới đất khẽ thốt lên khi nhìn thấy Triệu Chấn Vũ từ xa đi lại. Cạnh tên đó là một vài tên đàn em cũng đang bò la liệt trên nền đất vương ít mùi tanh của máu.
Bọn Vũ Văn nhếch môi rồi tiếp tục hành động tra khảo tàn độc, bật ra những tràn cười khoái trí cho màn đánh đập người khác.
Một tên trong Vũ Văn nhấc điện thoại gọi cho ai đó rồi cười nham hiểm khi cho điện thoại vào túi. Thật không uỗng công chúng giàn ra màn hiếp đáp kẻ yếu trước mặt bọn Kiến Văn hào hiệp hay giúp người để dụ con mồi đến trả thù xưa.
Đúng vậy! Vũ Văn có thù với Kiến Văn vì Chấn Vũ chứ không ai khác. Vì Chấn Vũ nổi tiếng, vì anh giỏi võ, vì anh có bọn đàn em đông và vì bọn đàn em anh cứu có vài kẻ đắc tội với Vũ Văn khi xưa. Cũng đơn giản bởi chúng ghét anh và muốn… kiếm chuyện đánh nhau chơi. Con người bây giờ là thế, rảnh tay rảnh chân nên sanh nông nỗi…
Tung cú đá cuối cùng vào bụng tên vừa reo lên, một tên trong Vũ Văn bước đến trước vài bước, giữ cự li với Triệu Chấn Vũ rồi phun nước bọt tỏ vẻ khinh bỉ, nhục mạ anh :
- Đến rồi sao? Nhìn thấy đàn em bị đánh tơi tả thích chứ? Mày có muốn thử cảm giác bò dưới đất không nào? Ha ha ha.
- Thích! Nhưng không biết mày hay tao thử trước?
Cười nhạt, Chấn Vũ đáp lại mà không cần suy nghĩ nhiều. Ngay lúc đó, tên hung hăng kia khẽ ngoắc tay ra hiệu cho bọn phía sau. Thế là cả bọn ùa ngay đến bao vây lấy Chấn Vũ như muốn vồ lấy anh ngay.
Một tên nóng vội lao vào anh như con thú khát máu và nhận ngay cú đá hiểm hách, té nhào ra đất chỉ trong nháy mắt. Đó là cách khơi màn trận chiến…
Bằng những cú né kinh điển cùng động tác cực chuẩn, Chấn Vũ kết hợp nhuần nhị giữa việc né đòn và ra đòn nhanh như cắt, khiến đối phương choáng ngợp với tài lẻ của anh. Trong chốc lát, bọn kia đã nằm la liệt ra đất và mang thương tật hệt như đàn em anh đang mang.
Bước ra sau Chấn Vũ, bọn đàn em vừa mừng vừa lo khi nhìn thấy một tốp người Vũ Văn đang đến, trên tay lại còn vũ khí… Thì ra khi nãy, tên nào đó đã sớm gọi điện kêu thêm viện binh trợ giúp.
Vẫn hờ hững nhìn về phía trước mặt cho bọn kia có mang gì theo, Chấn Vũ lạnh lùng quan sát vết thương trên người từng tên đàn em rồi anh gieo tia nhìn xanh tinh tường sang bọn đang hùng hổ bước đến.
Chẳng nói nhiều, bọn đó không ngần ngại gì mà lao thẳng vào anh như hổ đói, những thanh sắt bóng loáng được vun lên cao rồi lại hạ xuống bằng các cử chỉ đẹp mắt nhầm tấn công kẻ thù.
Thoắt cái, một thanh sắt đã nằm gọn trong tay Chấn Vũ, anh bắt đầu vun gậy và đánh trả. Hạ gục vài tên đầu cũng đủ làm anh mệt, vì khi nãy đã tốn sức với bọn kia khá nhiều. Hít thở đều đặn, Chấn Vũ hành động nhanh như cắt, đến độ bọn kia không kịp trở tay…
Bỗng, một tên trong đám Vũ Văn nhìn thấy gì đó, vỗ ngực tên kế bên mình, hắn ta nói nhỏ gì đó rồi tên kia cũng nhếch mép gian manh.
Nhướn mày ra lệnh cho hai tên đàn em, tên bặm trợn kia khoái trá cười hung hãn rồi hất mặt về phía gốc cây bên con đường vắng.
2
Bộp bộp bộp!
- Hay lắm, ra đòn rất đẹp.
Một tràng pháo tay vang lên mang theo hơi lạnh của gió, tên bặm trợn bước đến trước và ra hiệu cho bọn đang hì hục đánh nhau dừng tay. Nhìn nét mặt mệt lã của Chấn Vũ, tên đó cười khẩy rồi chỉ tay về phía sau mình :
- Biết con nhóc đó, đúng không?
Theo hướng chỉ của tên bặm trợn kia, Chấn Vũ kinh ngạc nhíu mày, chẳng phải anh đã ra lệnh cho tên đàn em kia chặn nhóc con lếu láo lại rồi sao?
Đưa tay quệt những giọt mồ hôi khô khốc, Chấn Vũ chậm rãi gieo tia nhìn nghi hoặc lên người ai kia rồi quay sang bọn chơi hèn, nhếch môi ma mị :
- Không quen!
- Người yêu à? – Vờ không nghe thấy câu trả lời từ Chấn Vũ, tên kia cười gian hỏi lại, giọng nói đầy thách thức.
- Ưm…ưm…ưm…
Vùng vẫy trong trong tay tên to con, cô nhóc nhíu mày khó chịu rồi lúc lắc đầu cố ý muốn nói điều gì đó. Hiểu ý, tên kia khẽ hạ tay khỏi chiếc miệng bé xinh, cười ghê rợn :
- Muốn nói gì nào?
Hít lấy bầu không khí nãy giờ bị bàn tay thối tha của tên khó ưa cướp mất, cô nhóc hung hăng trừng mắt về phía Chấn Vũ rồi quả quyết cao giọng :
- Tôi không quen anh ta, chuyện của mấy người liên quan gì đến tôi? Bỏ ra coi tên dở hơi…
Không quan tâm lời nói hung hăng từ cô nhóc kia, tên bặm trợn buông giọng đùa cợt, hỏi khẽ :
- Hai người thân nhau nhỉ?
- Không thân lắm…
- Sao thế?
- Anh ta rất đáng ghét, toàn lạnh lùng thôi, lại thích hung hăng trước mặt người khác…
…
“Gì thế này, chết mất thôi, Phương ơi là Phương... mày bị ngốc à?”
Tự trách mình vì đã nói hớ điều không hay, Tiểu Phương khẽ nhăn trán ăn năn vì cái tật lanh chanh lóc chóc.
Cụp mắt, Chấn Vũ nhếch môi rồi hững hờ giương mắt sang con người gây họa như cảnh cáo. Cớ gì mò đến đây cản trở công việc của anh cơ chứ?
Chán ngán cuối đầu, Tiểu Phương chợt nhớ đến vài chiêu tự vệ lúc xem phim, cười lém lỉnh, chuột con nheo mắt nhìn Chấn Vũ rồi khẽ mấp máy môi như đang muốn nói điều gì đó với anh.
Vờ không để ý, Chấn Vũ ngầm gật nhẹ đầu khi đã lĩnh hội được kế hoạch của ai kia, chẳng biết có công hiệu không nữa nhưng anh cứ làm theo đã, trong tình thế này còn gì khác để làm? Dù sao anh cũng không muốn làm liên lụy ai đó trong việc của mình…
Cười gian, Tiểu Phương dồn hết sức vào chân rồi giẫm thật mạnh lên bàn chân tên đang giữ chặt mình, kèm theo đó là hàm răng rắn chắc được cắm vào làn da rám nắng của tên đó như đang cố thưởng thức một món thịt ngon lành nhưng khó ăn, khó nhai và không thể nuốt…
Thừa lúc có sơ hở, Chấn Vũ xoay người rồi tung cú đá xoáy tuyệt đẹp khiến tên kia ngã chõng gọng ra đất. Bàn tay chắc chắn của anh chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn rồi kéo cả người nhóc con về phía mình. Để tránh màn động chạm thân thể mà anh ghét nhất, Chấn Vũ né sang một bên rồi đẩy luôn Tiểu Phương sang phía đàn em mình.Vô tình vô nghĩa. Cũng may nhờ có bọn đàn em của anh đỡ lấy nếu không chuột con đã có màn hun đất cực đẹp mắt rồi.
Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện tạp nham, Chấn Vũ hạ lệnh cho bọn đàn em về nghỉ ngơi rồi anh cũng bước thẳng thừng khỏi nơi hỗn loạn mà chẳng thèm nhìn nhóc con nào kia lấy một lần. Nghiến răng, Tiểu Phương xốc lại ba lô lên vai rồi lon ton chạy theo ai đó như kẻ bám đuôi.
Cuối cùng thì Chấn Vũ cũng đã rõ, thì ra có đến hai người lẻo đẻo theo sau anh, nhưng anh chỉ phát hiện có mỗi chuột con tinh ranh. Cô nhóc “dễ dụ” kia là một “fan” hâm mộ trong đám fan cuồng của anh thôi. Thật là rắc rối khi mình quá nổi bật!
Chạy đến và dang tay ra chắn trước mặt Chấn Vũ, Tiểu Phương bĩu môi rồi gieo tia nhìn nghi hoặc lên người anh :
- Anh Chấn Vũ nợ Phương lời xin lỗi!
- …
- Cứu người xong thì muốn xô người ta là xô ngay ah? Anh quá đáng lắm!
Gió nhè nhẹ khiêu vũ cùng hoàng hôn ánh cam, mang mùi hoắc hương theo cùng trong từng điệu nhảy nhẹ nhàng giữa không trung.
Chấn Vũ nhếch môi, đường cong hiểm hách liền được vẽ nên, dự báo sắp cho chuyện “chẳng lành” xảy ra…
Trí thông minh đầy chất xám của Chấn Vũ đang được khởi chạy cùng với sợi dây vô hình chất chứa bên trong một mối thù nào đó đang sôi trào. Cho một tay vào túi, Chấn Vũ nhẹ khom người xuống thấp…
Làn gió nào mang mùi hoắc hương chạm nhẹ lên mái tóc mềm hay cánh hoa đào nào đã thất lạc đến đây và trú ngụ trên mái đầu mang hương thơm dịu nhẹ?
- Bé con nợ anh thứ này!
3
Lotteria, 18h30 :
Quán nghẹt người vào vào ra ra khiến những nhân viên phục vụ phải chạy đi chạy lại như siêu nhân hành động, mồ hôi lả chả rơi ra cùng nét mặt có chút mệt mỏi nhưng luôn tươi cười cùng khách hàng.
Chọn cho mình món kem mát lạnh thơm hương vani, béo vị sữa, ngọt lịm vị yêu, Thủy Tiên hớn hở chạy lại chiếc bàn gần đó cùng Thế An và một ít thức ăn nhẹ mà cả hai vừa chọn được.
Những ngày đi chơi cùng nhau vui không kể xiếc, thật đối lập với hoàn cảnh của con bạn chuột con nào kia. Nhâm nhi vị mát lạnh của kem tươi, Thủy Tiên bật cười khúc khích khi nghĩ đến chuyện gì đó. Nuốt vội miếng cuối cùng vào bụng, cô nàng cười tinh nghịch nhìn người yêu rồi nháy mắt :
- Anh, em có ý này, hay lắm!
- …
Ngạc nhiên, Thế An ngẩng đầu nhìn người yêu bé nhỏ, nở nụ cười nhẹ rồi hỏi rõ lại, anh chẳng biết cô nàng này định giở trò gì nữa đây.
- Mình tạo cơ hội cho chuột con đi… Với…. Chấn Vũ
- Với Thanh Phong!
Đáp gọn mà không cần nghĩ nhiều, Thế An cho miếng gà rán nóng giòn vào miệng và nhai tỉnh bơ mà chẳng thèm để ý sắc mặt khó coi của Thủy Tiên phía đối diện đang dần thay đổi.
Dễ hiểu thôi!
Thế An là đồng minh của Thanh Phong vì chơi với Thanh Phong thân hơn với Hội trưởng. Và vì Thế An cảm thấy Thanh Phong và Tiểu Phương hợp nhau hơn với Chấn Vũ. Bên Thanh Phong, Tiểu Phương sẽ an toàn hơn, cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn. Nên, quyết định của anh vẫn là Thanh Phong.
Với Thủy Tiên, cô nàng trái ngược hoàn toàn với Thế An, cô nghĩ chuột con sẽ thích Chấn Vũ hơn nên quyết định sẽ ủng hộ hai người đó. Mặc kệ Thế An có làm gì, nói gì, quyết định gì.
- Em thích chuột con với Hội trưởng hơn!
- Phong cũng tốt mà!
- Anh Chấn Vũ đẹp trai, học giỏi, tuy là hơi lạnh lùng nhưng hợp với chuột con hơn mà!
- Thanh Phong cũng thế. Phong ấm áp, không lạnh như Chấn Vũ, ở bên Phong chắc Tiểu Phương sẽ tốt hơn!
- Không! Em vẫn thấy Chấn Vũ hơn. Mà… hình như cả hai sánh ngang nhau thì phải, thật chẳng biết chuột con sẽ chọn ai?
- Chắc phải để họ tự giải quyết phi vụ tam giác vàng này vậy, mình có chen vào cũng vô ít!
- Ừ, chắc vậy rồi!
Vì lý do đó nên cuộc tranh luận chính thức kết thúc tại thời điểm ấy. Cả hai lại tiếp tục nhiệm vụ của mình – ăn uống no nê.
Giữa couple này ít khi cãi nhau chỉ vì nguyên nhân kia, họ dường như luôn bất đồng quan điểm nhưng khi đến quyết định cuối cùng thì hầu như lại cùng chung chí hướng nên mọi cuộc cãi vả rất hiếm khi xảy ra.
Lại một đêm hâm nóng tình yêu trong veo kia với nhiều mơ ước cháy bỏng và khát vọng của tuổi trẻ. Ngọn lửa tình nhỏ ấy đang được hun cao dần theo thời gian, rồi một ngày, tình yêu kia sẽ to lớn hơn và có thể vượt qua mọi cản trở? Hay sẽ như những cuộc tình khác, luôn có cái kết từ khi mới bắt đầu?
Mặc kệ ngày mai, mặc kệ những ngày tiếp theo, mặc kệ tương lai sẽ thế nào thì cả hai trái tim nhen nhúm yêu thương sẽ không ngừng hướng về một hướng, đập cùng nhịp đập và mãi chẳng xa nhau. Họ tin là thế!
Nhưng sự đời mà, ai biết trước được tương lai và ngày mai thế nào? Ai dám đảm bảo rằng sẽ chẳng thay lòng, chẳng có mới nới cũ?
Chẳng một ai cả…
4
Chiếc chuông gió treo trên cái móc sắc bóng loáng khẽ khàng ngọ nguậy trong gió đêm, phát ra những âm thanh êm ả, vui tai. Phải rồi, nếu gió không thổi thì làm sao chuông gió bật ra được những thanh âm ấy chứ!
Trong một giang phòng rộng lớn thơm mùi dịu nhẹ, hai ông bà trung niên đang ngồi đó, mắt họ chăm chú dán chặt vào chiếc bàn trước mình. Không rời một giây.
Ông Triệu nhếch môi quỷ quyệt rồi vung tay lên, chạm ngay con cờ màu đỏ rồi khẽ dịch chuyển nó trên bàn cờ mà màn thắng thuộc về ông. Một cú knock out đẹp mắt dành cho người vợ không-biết-chơi-cờ-mà-cứ-đòi-thách-đấu với ông.
Nhíu mày giận dõi, bà Triệu đưa tay lùa hết đóng cờ kia vào khung rồi quả quyết nói :
- Chơi lại!
- Được!
Bật cười, ông Triệu thuận theo ý vợ mà xếp lại bàn cờ cho trận đánh khởi đầu. Vừa đó, Chấn Vũ và chuột con cũng đã vào nhà. Nhìn thấy cảnh vui kia, chuột con tinh nghịch bước đến cạnh mẹ Triệu, hớn hở ngó nghiêng.
Đứng phía sau người cha quý, Chấn Vũ ho nhẹ rồi cuối thấp người xuống, chọn một con cờ rồi dịch chuyển. Nước cờ của anh thật hiểm ác, nếu mẹ anh dùng con ở phía cuối bàn cờ và chuyển nó sang phải một chút thì chắc rằng, toàn bộ số cờ trên bàn sẽ thuộc về anh.
Gặp nước cờ lại, bà Triệu thừ người ra rồi đưa mắt sang chuột con đang nhíu mày suy ngẫm, khẽ cất giọng :
- Phương, nếu là con, con sẽ chọn nước nào?
Đưa tay gãi đầu, Tiểu Phương nhoẻn miệng cười. Cô nhóc có biết chơi trò này đâu chứ, chỉ là xem cho vui thôi. Nhưng nghĩ một lúc, chuột con lại quyết định chơi thử. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa ra, lượn lờ một hồi quanh bàn cờ thì dừng lại ở hàng cuối cùng.
Cho một tay vào túi, Chấn Vũ khẽ quay người đi kèm theo nụ cười nửa miệng, không cần xem nữa cũng biết nhóc con kia định làm gì mà!
- Thắng rồi!
Bỏ lại câu nói kia, Chấn Vũ bước thẳng lên lầu không ngần ngại, trên khóe môi vẫn còn vương chút gì đó của nụ cười ma quái kia. Nhìn theo chàng quý tử, ông Triệu phì cười cho phát hiện mới. Trước giờ, anh nào có xen vào trận cờ giữa ông và bà Triệu?
Thúc nhẹ vào cánh tay chuột con, bà Triệu ngầm ra hiệu gì đó. Hiểu ý, cô nàng liền lon ton chạy theo Triệu thiếu gia. Bên dưới nhà, còn lại hai người trung niên nhìn nhau rồi cùng cười cho điều gì đó, chẳng ai biết lý do họ cười là gì cả!
5
Cạch!
Đẩy cánh cửa phòng mang hương thơm hoắc hương, Tiểu Phương len lén bước vào (Tại sao phải lén mà không phải công khai bước vào nhỉ?), cảm thấy mình thật hèn nhát hay sao đó, chuột con lém lỉnh đứng thẳng người dậy rồi ngẩng cao đầu, bước vào đầy hiên ngang.
Khóe môi bỗng hình thành một đường cong ranh mãnh, Chấn Vũ khoan khoái tiến đến cánh cửa tủ nâu sẫm đang đóng kín mít, mở ra rồi lục lọi gì đó. Nghệch mặt, Tiểu Phương chẳng hiểu ai kia đang muốn làm gì nữa nên đành thản nhiên ngồi xuống cái giường êm ái hưởng thụ.
Một lúc sau, khi đã bới tung cái tủ chứa nhiều đồ hiệu kia xong, Chấn Vũ chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Phương, nhếch môi rồi chỉ thẳng về phía tủ :
- Giặc hết trong vòng nữa tiếng!
“Gì… gì chứ?”
Tròn mắt dẹt nhìn ai kia rồi liếc sang một đóng “phế thải” quần áo cũ mới lẫn lộn đang nằm chình ình dưới nền gạch hoa mĩ, Tiểu Phương khóc không thành tiếng. Phải rồi, đó là công việc của osin mà.
Bất công quá! Mẹ Triệu có bao giờ “hành hạ” chuột con bằng cách này đâu chứ… Tại sao họ lại khác nhau đến rõ vậy?
Vác bộ mặt thảm hại nhất, chuột con lấm la lấm lét lườm lén ai kia rồi khuân đóng “phế thải” trên tay, chán nản đặt câu hỏi :
- Máy giặc nhà anh đặt ở đâu?
Ngã người lên chiếc giường êm ả, Chấn Vũ khẽ khép mi mắt rồi hờ hững đáp :
- Không biết!
…
$%%!#!@~
“Đồ con heo, nhà anh anh không biết chẳng lẽ tôi biết àh? Càng ngày càng quá đáng thấy rõ!”
- Vậy Phương tự tìm!
- Giặc tay, nhé!
…
- A, đại ca kìa, đại ca kìa…
Một tên nằm bẹp dí dưới đất khẽ thốt lên khi nhìn thấy Triệu Chấn Vũ từ xa đi lại. Cạnh tên đó là một vài tên đàn em cũng đang bò la liệt trên nền đất vương ít mùi tanh của máu.
Bọn Vũ Văn nhếch môi rồi tiếp tục hành động tra khảo tàn độc, bật ra những tràn cười khoái trí cho màn đánh đập người khác.
Một tên trong Vũ Văn nhấc điện thoại gọi cho ai đó rồi cười nham hiểm khi cho điện thoại vào túi. Thật không uỗng công chúng giàn ra màn hiếp đáp kẻ yếu trước mặt bọn Kiến Văn hào hiệp hay giúp người để dụ con mồi đến trả thù xưa.
Đúng vậy! Vũ Văn có thù với Kiến Văn vì Chấn Vũ chứ không ai khác. Vì Chấn Vũ nổi tiếng, vì anh giỏi võ, vì anh có bọn đàn em đông và vì bọn đàn em anh cứu có vài kẻ đắc tội với Vũ Văn khi xưa. Cũng đơn giản bởi chúng ghét anh và muốn… kiếm chuyện đánh nhau chơi. Con người bây giờ là thế, rảnh tay rảnh chân nên sanh nông nỗi…
Tung cú đá cuối cùng vào bụng tên vừa reo lên, một tên trong Vũ Văn bước đến trước vài bước, giữ cự li với Triệu Chấn Vũ rồi phun nước bọt tỏ vẻ khinh bỉ, nhục mạ anh :
- Đến rồi sao? Nhìn thấy đàn em bị đánh tơi tả thích chứ? Mày có muốn thử cảm giác bò dưới đất không nào? Ha ha ha.
- Thích! Nhưng không biết mày hay tao thử trước?
Cười nhạt, Chấn Vũ đáp lại mà không cần suy nghĩ nhiều. Ngay lúc đó, tên hung hăng kia khẽ ngoắc tay ra hiệu cho bọn phía sau. Thế là cả bọn ùa ngay đến bao vây lấy Chấn Vũ như muốn vồ lấy anh ngay.
Một tên nóng vội lao vào anh như con thú khát máu và nhận ngay cú đá hiểm hách, té nhào ra đất chỉ trong nháy mắt. Đó là cách khơi màn trận chiến…
Bằng những cú né kinh điển cùng động tác cực chuẩn, Chấn Vũ kết hợp nhuần nhị giữa việc né đòn và ra đòn nhanh như cắt, khiến đối phương choáng ngợp với tài lẻ của anh. Trong chốc lát, bọn kia đã nằm la liệt ra đất và mang thương tật hệt như đàn em anh đang mang.
Bước ra sau Chấn Vũ, bọn đàn em vừa mừng vừa lo khi nhìn thấy một tốp người Vũ Văn đang đến, trên tay lại còn vũ khí… Thì ra khi nãy, tên nào đó đã sớm gọi điện kêu thêm viện binh trợ giúp.
Vẫn hờ hững nhìn về phía trước mặt cho bọn kia có mang gì theo, Chấn Vũ lạnh lùng quan sát vết thương trên người từng tên đàn em rồi anh gieo tia nhìn xanh tinh tường sang bọn đang hùng hổ bước đến.
Chẳng nói nhiều, bọn đó không ngần ngại gì mà lao thẳng vào anh như hổ đói, những thanh sắt bóng loáng được vun lên cao rồi lại hạ xuống bằng các cử chỉ đẹp mắt nhầm tấn công kẻ thù.
Thoắt cái, một thanh sắt đã nằm gọn trong tay Chấn Vũ, anh bắt đầu vun gậy và đánh trả. Hạ gục vài tên đầu cũng đủ làm anh mệt, vì khi nãy đã tốn sức với bọn kia khá nhiều. Hít thở đều đặn, Chấn Vũ hành động nhanh như cắt, đến độ bọn kia không kịp trở tay…
Bỗng, một tên trong đám Vũ Văn nhìn thấy gì đó, vỗ ngực tên kế bên mình, hắn ta nói nhỏ gì đó rồi tên kia cũng nhếch mép gian manh.
Nhướn mày ra lệnh cho hai tên đàn em, tên bặm trợn kia khoái trá cười hung hãn rồi hất mặt về phía gốc cây bên con đường vắng.
2
Bộp bộp bộp!
- Hay lắm, ra đòn rất đẹp.
Một tràng pháo tay vang lên mang theo hơi lạnh của gió, tên bặm trợn bước đến trước và ra hiệu cho bọn đang hì hục đánh nhau dừng tay. Nhìn nét mặt mệt lã của Chấn Vũ, tên đó cười khẩy rồi chỉ tay về phía sau mình :
- Biết con nhóc đó, đúng không?
Theo hướng chỉ của tên bặm trợn kia, Chấn Vũ kinh ngạc nhíu mày, chẳng phải anh đã ra lệnh cho tên đàn em kia chặn nhóc con lếu láo lại rồi sao?
Đưa tay quệt những giọt mồ hôi khô khốc, Chấn Vũ chậm rãi gieo tia nhìn nghi hoặc lên người ai kia rồi quay sang bọn chơi hèn, nhếch môi ma mị :
- Không quen!
- Người yêu à? – Vờ không nghe thấy câu trả lời từ Chấn Vũ, tên kia cười gian hỏi lại, giọng nói đầy thách thức.
- Ưm…ưm…ưm…
Vùng vẫy trong trong tay tên to con, cô nhóc nhíu mày khó chịu rồi lúc lắc đầu cố ý muốn nói điều gì đó. Hiểu ý, tên kia khẽ hạ tay khỏi chiếc miệng bé xinh, cười ghê rợn :
- Muốn nói gì nào?
Hít lấy bầu không khí nãy giờ bị bàn tay thối tha của tên khó ưa cướp mất, cô nhóc hung hăng trừng mắt về phía Chấn Vũ rồi quả quyết cao giọng :
- Tôi không quen anh ta, chuyện của mấy người liên quan gì đến tôi? Bỏ ra coi tên dở hơi…
Không quan tâm lời nói hung hăng từ cô nhóc kia, tên bặm trợn buông giọng đùa cợt, hỏi khẽ :
- Hai người thân nhau nhỉ?
- Không thân lắm…
- Sao thế?
- Anh ta rất đáng ghét, toàn lạnh lùng thôi, lại thích hung hăng trước mặt người khác…
…
“Gì thế này, chết mất thôi, Phương ơi là Phương... mày bị ngốc à?”
Tự trách mình vì đã nói hớ điều không hay, Tiểu Phương khẽ nhăn trán ăn năn vì cái tật lanh chanh lóc chóc.
Cụp mắt, Chấn Vũ nhếch môi rồi hững hờ giương mắt sang con người gây họa như cảnh cáo. Cớ gì mò đến đây cản trở công việc của anh cơ chứ?
Chán ngán cuối đầu, Tiểu Phương chợt nhớ đến vài chiêu tự vệ lúc xem phim, cười lém lỉnh, chuột con nheo mắt nhìn Chấn Vũ rồi khẽ mấp máy môi như đang muốn nói điều gì đó với anh.
Vờ không để ý, Chấn Vũ ngầm gật nhẹ đầu khi đã lĩnh hội được kế hoạch của ai kia, chẳng biết có công hiệu không nữa nhưng anh cứ làm theo đã, trong tình thế này còn gì khác để làm? Dù sao anh cũng không muốn làm liên lụy ai đó trong việc của mình…
Cười gian, Tiểu Phương dồn hết sức vào chân rồi giẫm thật mạnh lên bàn chân tên đang giữ chặt mình, kèm theo đó là hàm răng rắn chắc được cắm vào làn da rám nắng của tên đó như đang cố thưởng thức một món thịt ngon lành nhưng khó ăn, khó nhai và không thể nuốt…
Thừa lúc có sơ hở, Chấn Vũ xoay người rồi tung cú đá xoáy tuyệt đẹp khiến tên kia ngã chõng gọng ra đất. Bàn tay chắc chắn của anh chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn rồi kéo cả người nhóc con về phía mình. Để tránh màn động chạm thân thể mà anh ghét nhất, Chấn Vũ né sang một bên rồi đẩy luôn Tiểu Phương sang phía đàn em mình.Vô tình vô nghĩa. Cũng may nhờ có bọn đàn em của anh đỡ lấy nếu không chuột con đã có màn hun đất cực đẹp mắt rồi.
Sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện tạp nham, Chấn Vũ hạ lệnh cho bọn đàn em về nghỉ ngơi rồi anh cũng bước thẳng thừng khỏi nơi hỗn loạn mà chẳng thèm nhìn nhóc con nào kia lấy một lần. Nghiến răng, Tiểu Phương xốc lại ba lô lên vai rồi lon ton chạy theo ai đó như kẻ bám đuôi.
Cuối cùng thì Chấn Vũ cũng đã rõ, thì ra có đến hai người lẻo đẻo theo sau anh, nhưng anh chỉ phát hiện có mỗi chuột con tinh ranh. Cô nhóc “dễ dụ” kia là một “fan” hâm mộ trong đám fan cuồng của anh thôi. Thật là rắc rối khi mình quá nổi bật!
Chạy đến và dang tay ra chắn trước mặt Chấn Vũ, Tiểu Phương bĩu môi rồi gieo tia nhìn nghi hoặc lên người anh :
- Anh Chấn Vũ nợ Phương lời xin lỗi!
- …
- Cứu người xong thì muốn xô người ta là xô ngay ah? Anh quá đáng lắm!
Gió nhè nhẹ khiêu vũ cùng hoàng hôn ánh cam, mang mùi hoắc hương theo cùng trong từng điệu nhảy nhẹ nhàng giữa không trung.
Chấn Vũ nhếch môi, đường cong hiểm hách liền được vẽ nên, dự báo sắp cho chuyện “chẳng lành” xảy ra…
Trí thông minh đầy chất xám của Chấn Vũ đang được khởi chạy cùng với sợi dây vô hình chất chứa bên trong một mối thù nào đó đang sôi trào. Cho một tay vào túi, Chấn Vũ nhẹ khom người xuống thấp…
Làn gió nào mang mùi hoắc hương chạm nhẹ lên mái tóc mềm hay cánh hoa đào nào đã thất lạc đến đây và trú ngụ trên mái đầu mang hương thơm dịu nhẹ?
- Bé con nợ anh thứ này!
3
Lotteria, 18h30 :
Quán nghẹt người vào vào ra ra khiến những nhân viên phục vụ phải chạy đi chạy lại như siêu nhân hành động, mồ hôi lả chả rơi ra cùng nét mặt có chút mệt mỏi nhưng luôn tươi cười cùng khách hàng.
Chọn cho mình món kem mát lạnh thơm hương vani, béo vị sữa, ngọt lịm vị yêu, Thủy Tiên hớn hở chạy lại chiếc bàn gần đó cùng Thế An và một ít thức ăn nhẹ mà cả hai vừa chọn được.
Những ngày đi chơi cùng nhau vui không kể xiếc, thật đối lập với hoàn cảnh của con bạn chuột con nào kia. Nhâm nhi vị mát lạnh của kem tươi, Thủy Tiên bật cười khúc khích khi nghĩ đến chuyện gì đó. Nuốt vội miếng cuối cùng vào bụng, cô nàng cười tinh nghịch nhìn người yêu rồi nháy mắt :
- Anh, em có ý này, hay lắm!
- …
Ngạc nhiên, Thế An ngẩng đầu nhìn người yêu bé nhỏ, nở nụ cười nhẹ rồi hỏi rõ lại, anh chẳng biết cô nàng này định giở trò gì nữa đây.
- Mình tạo cơ hội cho chuột con đi… Với…. Chấn Vũ
- Với Thanh Phong!
Đáp gọn mà không cần nghĩ nhiều, Thế An cho miếng gà rán nóng giòn vào miệng và nhai tỉnh bơ mà chẳng thèm để ý sắc mặt khó coi của Thủy Tiên phía đối diện đang dần thay đổi.
Dễ hiểu thôi!
Thế An là đồng minh của Thanh Phong vì chơi với Thanh Phong thân hơn với Hội trưởng. Và vì Thế An cảm thấy Thanh Phong và Tiểu Phương hợp nhau hơn với Chấn Vũ. Bên Thanh Phong, Tiểu Phương sẽ an toàn hơn, cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn. Nên, quyết định của anh vẫn là Thanh Phong.
Với Thủy Tiên, cô nàng trái ngược hoàn toàn với Thế An, cô nghĩ chuột con sẽ thích Chấn Vũ hơn nên quyết định sẽ ủng hộ hai người đó. Mặc kệ Thế An có làm gì, nói gì, quyết định gì.
- Em thích chuột con với Hội trưởng hơn!
- Phong cũng tốt mà!
- Anh Chấn Vũ đẹp trai, học giỏi, tuy là hơi lạnh lùng nhưng hợp với chuột con hơn mà!
- Thanh Phong cũng thế. Phong ấm áp, không lạnh như Chấn Vũ, ở bên Phong chắc Tiểu Phương sẽ tốt hơn!
- Không! Em vẫn thấy Chấn Vũ hơn. Mà… hình như cả hai sánh ngang nhau thì phải, thật chẳng biết chuột con sẽ chọn ai?
- Chắc phải để họ tự giải quyết phi vụ tam giác vàng này vậy, mình có chen vào cũng vô ít!
- Ừ, chắc vậy rồi!
Vì lý do đó nên cuộc tranh luận chính thức kết thúc tại thời điểm ấy. Cả hai lại tiếp tục nhiệm vụ của mình – ăn uống no nê.
Giữa couple này ít khi cãi nhau chỉ vì nguyên nhân kia, họ dường như luôn bất đồng quan điểm nhưng khi đến quyết định cuối cùng thì hầu như lại cùng chung chí hướng nên mọi cuộc cãi vả rất hiếm khi xảy ra.
Lại một đêm hâm nóng tình yêu trong veo kia với nhiều mơ ước cháy bỏng và khát vọng của tuổi trẻ. Ngọn lửa tình nhỏ ấy đang được hun cao dần theo thời gian, rồi một ngày, tình yêu kia sẽ to lớn hơn và có thể vượt qua mọi cản trở? Hay sẽ như những cuộc tình khác, luôn có cái kết từ khi mới bắt đầu?
Mặc kệ ngày mai, mặc kệ những ngày tiếp theo, mặc kệ tương lai sẽ thế nào thì cả hai trái tim nhen nhúm yêu thương sẽ không ngừng hướng về một hướng, đập cùng nhịp đập và mãi chẳng xa nhau. Họ tin là thế!
Nhưng sự đời mà, ai biết trước được tương lai và ngày mai thế nào? Ai dám đảm bảo rằng sẽ chẳng thay lòng, chẳng có mới nới cũ?
Chẳng một ai cả…
4
Chiếc chuông gió treo trên cái móc sắc bóng loáng khẽ khàng ngọ nguậy trong gió đêm, phát ra những âm thanh êm ả, vui tai. Phải rồi, nếu gió không thổi thì làm sao chuông gió bật ra được những thanh âm ấy chứ!
Trong một giang phòng rộng lớn thơm mùi dịu nhẹ, hai ông bà trung niên đang ngồi đó, mắt họ chăm chú dán chặt vào chiếc bàn trước mình. Không rời một giây.
Ông Triệu nhếch môi quỷ quyệt rồi vung tay lên, chạm ngay con cờ màu đỏ rồi khẽ dịch chuyển nó trên bàn cờ mà màn thắng thuộc về ông. Một cú knock out đẹp mắt dành cho người vợ không-biết-chơi-cờ-mà-cứ-đòi-thách-đấu với ông.
Nhíu mày giận dõi, bà Triệu đưa tay lùa hết đóng cờ kia vào khung rồi quả quyết nói :
- Chơi lại!
- Được!
Bật cười, ông Triệu thuận theo ý vợ mà xếp lại bàn cờ cho trận đánh khởi đầu. Vừa đó, Chấn Vũ và chuột con cũng đã vào nhà. Nhìn thấy cảnh vui kia, chuột con tinh nghịch bước đến cạnh mẹ Triệu, hớn hở ngó nghiêng.
Đứng phía sau người cha quý, Chấn Vũ ho nhẹ rồi cuối thấp người xuống, chọn một con cờ rồi dịch chuyển. Nước cờ của anh thật hiểm ác, nếu mẹ anh dùng con ở phía cuối bàn cờ và chuyển nó sang phải một chút thì chắc rằng, toàn bộ số cờ trên bàn sẽ thuộc về anh.
Gặp nước cờ lại, bà Triệu thừ người ra rồi đưa mắt sang chuột con đang nhíu mày suy ngẫm, khẽ cất giọng :
- Phương, nếu là con, con sẽ chọn nước nào?
Đưa tay gãi đầu, Tiểu Phương nhoẻn miệng cười. Cô nhóc có biết chơi trò này đâu chứ, chỉ là xem cho vui thôi. Nhưng nghĩ một lúc, chuột con lại quyết định chơi thử. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa ra, lượn lờ một hồi quanh bàn cờ thì dừng lại ở hàng cuối cùng.
Cho một tay vào túi, Chấn Vũ khẽ quay người đi kèm theo nụ cười nửa miệng, không cần xem nữa cũng biết nhóc con kia định làm gì mà!
- Thắng rồi!
Bỏ lại câu nói kia, Chấn Vũ bước thẳng lên lầu không ngần ngại, trên khóe môi vẫn còn vương chút gì đó của nụ cười ma quái kia. Nhìn theo chàng quý tử, ông Triệu phì cười cho phát hiện mới. Trước giờ, anh nào có xen vào trận cờ giữa ông và bà Triệu?
Thúc nhẹ vào cánh tay chuột con, bà Triệu ngầm ra hiệu gì đó. Hiểu ý, cô nàng liền lon ton chạy theo Triệu thiếu gia. Bên dưới nhà, còn lại hai người trung niên nhìn nhau rồi cùng cười cho điều gì đó, chẳng ai biết lý do họ cười là gì cả!
5
Cạch!
Đẩy cánh cửa phòng mang hương thơm hoắc hương, Tiểu Phương len lén bước vào (Tại sao phải lén mà không phải công khai bước vào nhỉ?), cảm thấy mình thật hèn nhát hay sao đó, chuột con lém lỉnh đứng thẳng người dậy rồi ngẩng cao đầu, bước vào đầy hiên ngang.
Khóe môi bỗng hình thành một đường cong ranh mãnh, Chấn Vũ khoan khoái tiến đến cánh cửa tủ nâu sẫm đang đóng kín mít, mở ra rồi lục lọi gì đó. Nghệch mặt, Tiểu Phương chẳng hiểu ai kia đang muốn làm gì nữa nên đành thản nhiên ngồi xuống cái giường êm ái hưởng thụ.
Một lúc sau, khi đã bới tung cái tủ chứa nhiều đồ hiệu kia xong, Chấn Vũ chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Phương, nhếch môi rồi chỉ thẳng về phía tủ :
- Giặc hết trong vòng nữa tiếng!
“Gì… gì chứ?”
Tròn mắt dẹt nhìn ai kia rồi liếc sang một đóng “phế thải” quần áo cũ mới lẫn lộn đang nằm chình ình dưới nền gạch hoa mĩ, Tiểu Phương khóc không thành tiếng. Phải rồi, đó là công việc của osin mà.
Bất công quá! Mẹ Triệu có bao giờ “hành hạ” chuột con bằng cách này đâu chứ… Tại sao họ lại khác nhau đến rõ vậy?
Vác bộ mặt thảm hại nhất, chuột con lấm la lấm lét lườm lén ai kia rồi khuân đóng “phế thải” trên tay, chán nản đặt câu hỏi :
- Máy giặc nhà anh đặt ở đâu?
Ngã người lên chiếc giường êm ả, Chấn Vũ khẽ khép mi mắt rồi hờ hững đáp :
- Không biết!
…
$%%!#!@~
“Đồ con heo, nhà anh anh không biết chẳng lẽ tôi biết àh? Càng ngày càng quá đáng thấy rõ!”
- Vậy Phương tự tìm!
- Giặc tay, nhé!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.