Chương 30: Kí ức bị quên lãng
Lyly
27/11/2013
1
Cạch!
- Vậy tại sao cả ba không cùng tận hưởng chuyến du lịch miễn phí từ ông chú này nhỉ? Hẳn sẽ rất thú vị!
Tiếng mở cửa cùng chất giọng ồm ồm của một ai đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả ba thành viên có mặt trong giang phòng lạnh lẽo. Triệu Khải chầm chậm bước đến trước mặt Chấn Vũ, nhếch môi cười rồi ôn tồn đưa ra gợi ý của mình.
Giương mắt nhìn Triệu Khải hồi lâu, Chấn Vũ thản nhiên gật đầu rồi dời mắt sang Thanh Phong, nói như ra lệnh :
- Phiền cậu dán một bản thông báo với nội dung : Chuyến nghỉ mát miễn phí cho toàn thể học sinh Kiến Văn tại resort Clamt. Người tài trợ là chú Triệu Khải. - Ngưng lại một lúc để dò xét nét mặt ngạc nhiên của chú mình, Chấn Vũ vờ lễ độ, hỏi với giọng kính ngưỡng – Được chứ ạ, chú?
“Hà hà, thông minh lắm Chấn Vũ. Con định làm tiền ta đấy ư?”
Cười thầm trong bụng, Triệu Khải trầm tư gật đầu để thể hiện sự đồng ý của mình rồi ngồi xuống ghế. Thản nhiên nhịp tay trên mặt kính trong suốt như thể đang ung dung ngồi trong phòng làm việc của mình, Triệu Khải đâu biết rằng có kẻ đang thấy chướng mắt… À, không, cũng có lẽ là ông đã biết được điều hiển nhiên đó từ lâu rồi. Chỉ là ông đang khiêu khích ai đó mà thôi!
Việc Triệu Khải đến đây vào giờ này cũng dễ hiểu thôi. Thứ nhất, ông muốn tìm gặp Chấn Vũ. Thứ hai, ông muốn tìm hiểu bản tính của anh. Và cuối cùng, ông đang muốn “câu cá”, tìm công cụ có lợi cho mình.
Lẽ ra, việc ông dự tính tổ chức một chuyến nghỉ mát kia chỉ có ba người tham dự. Nhưng nào ngờ đâu, đứa cháu trời ơi đất hỡi của ông lại lắm mưu nhiều kế đến như vậy. Còn kéo cả một phái đoàn từ Kiến Văn theo mới ác chứ! Chuyến này, hẳn là resort ngầm của ông sẽ lỗ to đây, nhưng đã sao, có thể tương lai sẽ trả lại cho ông tất cả. Muốn làm giàu trước tiên phải chăm chút cho khía cạnh đầu tư đã!
Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ nhếch môi cười lạnh rồi đá mắt sang Thanh Phong, nãy giờ đang ngơ ngác đứng đó.
- Này, cậu và bé con mau thực hiện việc tôi giao đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.
Đểu thật! Việc chọn ngày cũng do chính anh chọn chứ chẳng phải người chủ resort là Triệu Khải. Xem ra, con cá này rất khó để săn!
Đợi cho đến khi Tiểu Phương và Thanh Phong rời đi thì Chấn Vũ mới nhẹ nhàng tiến đến phía cửa, đẩy nhẹ cho cánh cửa đóng sầm lại. Xong, anh lại đẩy tia nhìn hời hợt về phía Triệu Khải, lãnh đạm cất lời :
- Việc gì không?
- Ôi dào, ăn nói với chú thế à? Lúc nãy còn rất lịch sự cơ mà?
Đá đểu lại câu nói không đầu không đuôi của Chấn Vũ, Triệu Khải bật cười khanh khách. Ông thừa biết bản tính lạnh lùng kia rồi nên cũng chẳng lạ gì cách ăn nói ấy. Chỉ là, ông hơi ngạc nhiên vì khi nãy lại có người lịch sự đến như vậy thôi!
Cười khinh, Chấn Vũ hếch môi rồi đáp gọn :
- Có gì cứ nói!
- …
Im lặng, Triệu Khải chỉ đưa tia nhìn dò xét sang Chấn Vũ mà không hề nói một lời. Ông biết anh đang nghĩ những gì trong đầu chăng?
Chấn Vũ rõ cái tính cách của con người gian xảo đang ngồi trước mặt mình như ban ngày rồi. Vì ông ta đã tự nguyện dâng hiến chuyến nghỉ mát cho Kiến Văn nên anh nào dám không nhận. Nhưng Chấn Vũ biết, Triệu Khải không đơn giản chỉ đến để tặng chuyến du lịch miễn phí kia. Hẳn là sẽ có điều kiện hay vài sự trao đổi chứ nhỉ?
Mà không, câu hỏi của anh thật dư thừa! Anh thừa đoán được lý do gì khiến Triệu Khải đến đây mà! Ngốc thật!
- Buôn hàng cấm à?
Buôn hàng cấm à? Buôn hàng cấm à?
Câu nói ấy nghe sao thật quen, dường như đã có ai đó nói với ông như thế rồi thì phải! À, đúng rồi, là Triệu Khương. Chính miệng anh chàng kia cũng đã nói một câu tương tự.
Thật đúng là anh em có khác! Tính cách chẳng khác nhau là mấy!
Con người này thật thẳng thắn và ngang ngạnh, Triệu Khải rất thích những người như thế. Càng khó thuyết phục, chứng tỏ người đó càng có tài năng.
- Tôi đã nghe Triệu Khương nói thế khi đi ngang phòng anh ta. Vậy ra là đang nói chuyện với chú.
Ngồi xuống chiếc ghế của mình, Chấn Vũ gieo tia nhìn chờ đợi lên người Triệu Khải. Anh đúng là tinh quái, việc gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay. Tối hôm đó, chỉ là anh tình cờ lướt ngang cửa phòng của Triệu Khương mà thôi, lẽ ra anh cũng chẳng có hứng thú gì với mẩu chuyện trong giang phòng ấy đâu. Nhưng những lời Triệu Khương nói cứ như được bật to hơn bình thường và có ý định để anh nghe thấy vậy. Cũng đúng, Triệu Khương cũng nắm bắt khá chắc chắn những khoảng thời gian Chấn Vũ thường đi ngang phòng anh còn gì! Thật điêu ngoa! Nhưng, rốt cuộc thì Triệu Khương có mục đích gì khi cố tình phóng to giọng nói của mình lên như vậy? Khó hiểu!
Dù sao thì những chuyện làm trái pháp luật như vậy cũng chẳng mảy may thu hút được sự chú ý từ Chấn Vũ. Có điên mới tham gia buôn bán hàng cấm cũng như vận chuyển! Làm thế có nước vào tù như chơi!
Cười cợt một cách công khai, Triệu Khải đẩy ánh mắt thăm dò sang đứa cháu thông minh, lắm mưu, hỏi với giọng ồm ồm :
- Thế, con có muốn tham gia cùng ta không?
Đặt câu hỏi xong, Triệu Khải chậm rãi đứng dậy. Ông chẳng buồn đợi để nghe câu trả lời từ Chấn Vũ như cách mà người khác suy nghĩ. Dịch chân trên nền gạch bóng loáng vương mùi hoắc hương ngào ngạt, Triệu Khải thản nhiên cho một tay vào túi, dáng vẻ lẫn điệu bộ của ông cứ như một doanh nhân chính hiệu. Cụp mắt, khóe môi khẽ lay động tạo nên một nụ cười bí hiểm, ông hời hợt bỏ lại câu nói mang tính kích ngòi nổ.
- Hãy suy nghĩ. Nếu muốn tham gia cứ việc nói ta. Hẳn con sẽ làm giàu rất nhanh. Chúc con ngày học vui nhé! Tạm biệt!
2
Sải nhẹ chân trên nền gạch bóng trong hành lang của dãy lớp 10, Thanh Phong bỗng chốc nhíu mày cho dòng kí ức được tua lại thật chậm, thật chuẩn xác trong não bộ của anh. Kí ức như dòng chảy, lập tức ùa về trong tích tắc. Từng cử chỉ, hành động, dáng vẻ thật đáng ngờ. Trong mảng kí ức của cái hôm say rượu vì buồn bực người cha có như không của mình, Thanh Phong còn nhớ rất rõ ràng hôm đó có một người khách lạ mặt đang ngồi trong nhà anh. Điều đáng ngạc nhiên là vị khách ấy trò chuyện rất thân thiết với cha anh. Cứ như cả hai đã quen biết từ rất lâu và đã hợp tác làm ăn từ trước đó. Hơi men trong người không ngừng dâng lên khiến anh chỉ muốn ngã lưng lên giường và nhắm nghiền mắt lại. Chính vì điều đó nên lý trí không cho phép anh nán lại đủ lâu để nghe mẫu chuyện bí mật kia.
Giờ đây, được dịp gặp lại cái dáng bí ẩn ấy trong phòng Hội trưởng, Thanh Phong đã thoáng nhớ lại dáng vẻ của vị khách kia. Ông chính là Triệu Khải chứ không ai khác. Hơn nữa, ông còn là chú của Chấn Vũ. Vậy rốt cuộc thì cha anh đang có quan hệ gì với nhà họ Triệu chứ? Chuyện này thật đáng ngờ!
Dòng kí ức miên man cuốn Thanh Phong trở về mẫu chuyện xưa cũ, khiến anh như nhập tâm vào vai diễn của kẻ say rượu khi đó và quên đi Tiểu Phương đang đi bên cạnh mình.
Một lúc sau, vì không chịu được sự im lặng đến ngộp thở này nên Tiểu Phương mới đưa tay lay nhẹ vạt áo trắng tinh khôi, khẽ mấp máy môi :
- Anh Thanh Phong.
- …
- Anh Thanh Phong.
Giọng nói nhẹ bẫng như khúc nhạc du dương khơi gợi những kỉ niệm khó phai, chất giọng ấy ngày càng chiếm lấy tâm trí đang mơ hồ trong vòng luẩn quẫn của quá khứ. Khúc nhạc trong giọng nói như đưa Thanh Phong trở về với những năm tháng trẻ thơ. Bất chợt, một cánh đồng bạt ngàn hiện ra, rõ mồn một trong trí nhớ của anh. Và rồi, hai vóc dáng nhỏ nhắn đang nô đùa, nghịch cỏ dại, mái tóc bay phấp phới trong gió còn vương mùi thơm miên man.
Chết thật! Anh không nhớ rằng trong mảng kí ức đã lãng quên của mình còn lưu giữ lại một khoảnh khắc đáng yêu đến vậy.
Nhưng mà, khoảnh khắc ấy, là thời điểm nào? Anh chẳng thể nhớ nổi!
Gọi mãi chẳng thấy Thanh Phong đáp lời, mắt anh thì cứ nhìn tận đâu đâu như vừa bị ai đó rút hồn khỏi thân xác vậy. Nghiêng đầu quan sát nét mặt điển trai hồi lâu, Tiểu Phương không cầm lòng được bèn lấy điện thoại ra “tách, tách”, lưu lại hình ảnh cực dễ thương của Thanh Phong.
- Sao lại chụp lén khi người khác không để ý thế kia? Vậy thì hình đâu còn gì là đẹp?
Giật thót tim vì giọng nói “truyền tải” đến từ phía sau mình, Tiểu Phương vội dẹp ngay điện thoại rồi quay người lại, tròn mắt nhìn anh chàng đang đứng đó lúc lâu. Gương mặt rất quen!
Khoanh hai tay trước vòm ngực rắn chắc, chàng trai ấy chậm rãi bước đến phía trước vài bước rồi nhếch môi cười, bảo :
- Không nhớ hay là cố tình không nhớ?
Lục lội lại cái trí nhớ “mèo cắn” của mình trong khoảng thời gian khá là lâu, một lúc sau, Tiểu Phương mới phấn khởi reo lên khi đã nhớ ra anh chàng trước mặt mình tên gì và là ai.
- Anh là Triệu Khương đúng không? Hì hì, xin lỗi vì không nhớ tên anh nhé. Mà điều khi nãy anh nói chưa hẳn là đúng đâu. Vì chỉ khi chụp lén mình mới lưu giữ được những giây phút tự nhiên nhất của người đối diện mà, không phải sao?
Tách. Tách.
- Là như vậy, đúng chứ?
Chẳng hề do dự, Triệu Khương lấy ngay máy ảnh và nhấn vài cái khiến chuột con không tài nào tránh khỏi “kiểu ghi hình” bất ngờ từ anh. Mà không, “kiểu ghi hình” ấy chẳng phải cô nhóc vừa mới thực hành hay sao!
Trừng mắt nhìn con người vô duyên dám cả gan chụp ảnh công khai mình như thế, Tiểu Phương hung hăng nhíu mày trách móc. Điệu bộ và dáng vẻ xù lông của cô khiến Triệu Khương phải kìm lắm mới không bật cười.
- Nè, có duyên quá ha, sao lại tự tiện chụp ảnh người khác khi chưa hỏi ý kiến người ta chứ?
Ho nhẹ, Triệu Khương trầm tĩnh mách bảo khi đã nhịn được cười :
- Như em thôi mà!
Bừng tỉnh sau những tiếng cãi cọ khá lớn, Thanh Phong ngơ ngác nhìn sang người lạ mặt đang đứng trước mặt mình rồi khẽ dời mắt sang Tiểu Phương như muốn đặt câu hỏi “Anh ta là ai vậy?”.
Ngầm hiểu ý anh chàng tóc vàng điển trai, Triệu Khương cười xã giao rồi nhanh chóng pr mình :
- Chào, tôi là Triệu Khương, anh cùng cha của Chấn Vũ. Rất vui được gặp cậu!
- Chào anh, tôi là Thanh Phong. Rất vui được gặp! – Gật nhẹ đầu cho màn chào hỏi, Thanh Phong khẽ nhếch môi cười nhẹ. Chợt nhớ đến việc mình cần làm nên Thanh Phong vội nhìn sang cô nhóc đang tần ngần đứng đó, nói nhỏ - Giờ anh phải đi dán bản thông báo cho trường. Em cứ trò chuyện với Triệu Khương nhé!
- Dạ! – Cười tinh nghịch, Tiểu Phương nhanh miệng đồng ý lời đề nghị kia của Thanh Phong. Không phải vì cô thích chuyện trò cùng anh chàng Triệu Khương này đâu nhé! Chỉ là, giữa hai người còn có chuyện chưa giải quyết mà thôi. Ai đã cho phép đâu mà anh chàng này dám chụp ảnh cô chứ?
Đợi đến khi Thanh Phong đã đi một đoạn khá xa thì Tiểu Phương mới lập tức thay đổi thái độ “đối nhân xử thế” một vòng 360 độ. Lườm lườm Triệu Khương, cô hung hãng “gầm” lên như sư tử :
- Xóa mau đi!
- Không được ăn nói với anh như thế. Nếu với Chấn Vũ thì em có thể gọi như vậy, vì Chấn Vũ chỉ lớn hơn em một tuổi là cùng. Còn với anh, phải gọi “anh” đàng hoàng, vì anh hơn em những 3 tuổi. – Đáp lại thái độ hung dữ của nhóc con tinh nghịch chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng đến phát... bực của Triệu Khương. Anh cứ nói chuyện một cách từ tốn như muốn khiêu khích Tiểu Phương vậy.
Khá là nóng máu với người con trai cùng dòng họ với tên Hội trưởng có thái độ lạ trong mấy hôm nay, Tiểu Phương ngang nhiên nói như quát mà không hề để tâm nghe lời “giảng dạy” đầy thâm tình từ đối phương :
- Mau xóa tấm hình ấy đi.
- Với một điều kiện. Đi ăn cùng anh, nhé?
3
Trời lộng gió.
Mây xanh ủng ỉnh thả mình theo từng đợt gió dập dìu, lơ lửng trôi trên nền thảm bao la, mát rượi. Từng cụm mây trắng bồng bềnh, vun xốp tạo cảm giác êm ả cho người xem, chúng cứ như những dòng suối chảy chậm, thật chậm vào tâm hồn con người.
Rặng cây to lao xao theo gió, phát ra những âm thanh lạo xạo vui tai. Tán lá xanh khẽ hé mở đón nắng ấm, tưới mát cả màu diệp lục xanh tươi bằng ngàn tia nắng lung linh.
Những chiếc ghế đá trong khoảnh sân lớn của Kiến Văn luôn là điểm dừng chân thoải mái nhất của một vài cặp đôi yêu nhau. Và chiếc ghế đá cạnh gốc cây lớn dường như đã trở thành khoảng trời riêng của Thế An và cô nàng Thủy Tiên tự bao giờ không ai hay biết.
Gió vờn kẽ tóc mượt thơm mùi xà phòng dịu nhẹ của Thủy Tiên như chơi đùa, mang đến cảm giác thư thái sau những giờ học căng thẳng. Thật ra là những giờ học vui vẻ mới đúng. Vì cái lớp ấy đã làm biết bao thầy cô trong Kiến Văn “điên đảo, nghiêng ngã” mất rồi. Chỉ duy nhất giờ học tiếng Anh là khắp Kiến Văn mới được yên tĩnh dù chỉ một tiết học ngắn ngủi. Vì lý do gì hẳn ai cũng đã biết rồi nhỉ?
Toàn Kiến Văn, toàn 11C, ai mà không sợ Triệu Chấn Vũ hung hãng đâu chứ! Anh toàn giết người bằng nhan sắc và nụ cười man rợn của mình thôi.
Đặt hai tay lên thành ghế, Thế An cười nhẹ rồi ngẩng đầu đón gió trời. Cảm giác thật dễ chịu biết bao! Nhất là khi bên cạnh có một ai đó để yêu thương.
Đột nhiên, Thủy Tiên quay quắt sang Thế An, cười ranh mãnh rồi mới nói nhanh những gì mình đang nghĩ :
- Anh, em muốn chuột con và Chấn Vũ thành một cặp.
Thở dài, Thế An xoa nhẹ mái tóc rối bời bởi gió rồi nhẹ giọng. Sao cô nhóc này cứ thích gán ghép người khác thế nhỉ? Cứ mỗi lần rõi rãnh là lại đề xuất ý kiến ấy, nghe riết thuộc lòng luôn rồi!
- Thanh Phong cũng tốt mà.
- Nhưng em thích Chấn Vũ hơn!
- Nói gì nói lại xem? – Trợn mắt nhìn bạn gái, Thế An gằng giọng đe dọa. Thích anh hơn mới phải chứ? Sao lại bảo là thích Chấn Vũ hơn?
- Không, ý em là em muốn chuột con thành với Chấn Vũ hơn là với Thanh Phong. Anh đừng ghen vớ vẩn chứ?
- Thanh Phong vẫn hơn! Anh ủng hộ Phong!
- Được. Vậy chờ xem, nếu Phương thành với anh Chấn Vũ thì em thắng. Còn ngược lại, em thua. Đến lúc đó, em mà thắng thì anh sẽ phải… Ưm, làm gì nhỉ? Đúng rồi, anh sẽ phải tặng em một bất ngờ.
- Okay! Cứ theo ý em. Nếu ngược lại thì anh cũng sẽ có một bất ngờ từ em đấy nhé! Nhưng, em không được ăn gian, không được tạo cơ hội cho hai người đó!
- Ừm.
Thừa biết bản tính thích ăn gian của cô bạn gái nên Thế An nhanh trí căn dặn, nhưng anh nào ngờ, đằng sau cái gật đầu tưởng chừng dịu dàng và ngoan ngoãn kia lại là một tiếng lòng khác “ Vâng, em sẽ thường xuyên ăn gian!”
Và, Thủy Tiên cũng đâu ngờ rằng, phía sau nét mặt cười cười tưởng chừng như thật thà kia lại mang một bộ mặt khác với ý nghĩ khá dài “Em đừng tưởng anh ngốc. Em sẽ ăn gian chứ gì? Được, thế thì anh cũng chẳng ngại gì mà không làm!”
4
Dán xong thông báo, Thanh Phong lại tiếp tục nhấc từng bước chân trên nền xi măng xám ngắt. Anh cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa. Nhưng anh biết rõ, mình cần tìm lại mảng kí ức đã bị quên lãng từ rất lâu. Dường như nó rất quan trọng với anh thì phải?
Mặc kệ! Dù mảng kí ức ấy có quan trọng hay không thì anh vẫn phải tìm lại cho bằng được!
Sau một hồi bước đi như kẻ mất hồn, cuối cùng thì nơi Thanh Phong đến lại là “Cấm địa”. Rõ ràng anh không có gì phải luyến tiếc với nơi đây kia mà, sao lại đến đây chứ?
Chán nản quăng ngay đóng suy nghĩ thừa thãi sang một bên, Thanh Phong rảo nhanh chân đến cạnh góc cây lớn rồi thả mình rơi tự do xuống bãi đất trống ngay đó. Khép hờ mắt.
* * *
Cánh đồng mênh mang ngập gió và cỏ dại như trong cổ tích, mùi hương dễ chịu từ đồng quê nhanh chóng xộc vào chiếc mũi cáu kỉnh của cậu nhóc đang nằm dài trên đám cỏ xanh um tùm.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cậu nhóc phải nhắm tịt mắt lại để tránh nắng. Dường như rất lâu, đã rất lâu cậu chưa hề mở mắt, và rồi từ từ, chìm dần vào giấc ngủ ngắn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu ngay sau đó, đến khi tiềm thức đã dần tỉnh táo thì cậu nhóc mới cảm thấy mũi mình bị vật gì đó chạm nhẹ vào. Rất khó chịu!
Đưa tay dụi nhẹ cánh mũi, cậu nhóc trở mình sang hướng khác. Nhưng lập tức, một bàn tay nhỏ nhắn đã chụp lấy cánh tay rám nắng của cậu, lay nhẹ :
- Anh, dậy mau lên!
- …
- Anh, dậy, dậy mau.
- …
- Nè, có chịu dậy không hả?
Bực mình, cô nhóc có chất giọng trong trẻo, đáng yêu kia không thèm lay nữa mà vờ giận dõi. Cô đâu biết rằng cậu nhóc đã dậy từ rất lâu rồi mà chẳng thèm hé mắt vì muốn nhìn thấy nét mặt hờn dõi kia?
Cười thầm trong bụng, cậu bé ấy khẽ vươn vai rồi ngồi dậy. Đưa tay dụi dụi mắt như vừa mới tỉnh ngủ, cậu nhóc vờ vịt hỏi cô bé đang hờn giận kia :
- Ủa, em tới rồi hả? Đợi em lâu quá nên anh quên mất, ngủ lúc nào không hay. Mà nãy giờ em có kêu anh không?
- …
Quay quắt mặt sang hướng khác, cô bé hờn dõi chẳng chịu nói nữa lời mặc cho cậu nhóc có năn nỉ cả mấy phút sau đó.
Hiểu ý, cậu bé ấy nhanh nhảu bẻ một cánh hoa hồng phấn, cài lên mái tóc con rồi tấm tắc ngợi khen :
- Woa, chỉ có em là đẹp nhất. Rất đẹp!
- Thật không?
- Thật! Rất thật!
Cạch!
- Vậy tại sao cả ba không cùng tận hưởng chuyến du lịch miễn phí từ ông chú này nhỉ? Hẳn sẽ rất thú vị!
Tiếng mở cửa cùng chất giọng ồm ồm của một ai đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả ba thành viên có mặt trong giang phòng lạnh lẽo. Triệu Khải chầm chậm bước đến trước mặt Chấn Vũ, nhếch môi cười rồi ôn tồn đưa ra gợi ý của mình.
Giương mắt nhìn Triệu Khải hồi lâu, Chấn Vũ thản nhiên gật đầu rồi dời mắt sang Thanh Phong, nói như ra lệnh :
- Phiền cậu dán một bản thông báo với nội dung : Chuyến nghỉ mát miễn phí cho toàn thể học sinh Kiến Văn tại resort Clamt. Người tài trợ là chú Triệu Khải. - Ngưng lại một lúc để dò xét nét mặt ngạc nhiên của chú mình, Chấn Vũ vờ lễ độ, hỏi với giọng kính ngưỡng – Được chứ ạ, chú?
“Hà hà, thông minh lắm Chấn Vũ. Con định làm tiền ta đấy ư?”
Cười thầm trong bụng, Triệu Khải trầm tư gật đầu để thể hiện sự đồng ý của mình rồi ngồi xuống ghế. Thản nhiên nhịp tay trên mặt kính trong suốt như thể đang ung dung ngồi trong phòng làm việc của mình, Triệu Khải đâu biết rằng có kẻ đang thấy chướng mắt… À, không, cũng có lẽ là ông đã biết được điều hiển nhiên đó từ lâu rồi. Chỉ là ông đang khiêu khích ai đó mà thôi!
Việc Triệu Khải đến đây vào giờ này cũng dễ hiểu thôi. Thứ nhất, ông muốn tìm gặp Chấn Vũ. Thứ hai, ông muốn tìm hiểu bản tính của anh. Và cuối cùng, ông đang muốn “câu cá”, tìm công cụ có lợi cho mình.
Lẽ ra, việc ông dự tính tổ chức một chuyến nghỉ mát kia chỉ có ba người tham dự. Nhưng nào ngờ đâu, đứa cháu trời ơi đất hỡi của ông lại lắm mưu nhiều kế đến như vậy. Còn kéo cả một phái đoàn từ Kiến Văn theo mới ác chứ! Chuyến này, hẳn là resort ngầm của ông sẽ lỗ to đây, nhưng đã sao, có thể tương lai sẽ trả lại cho ông tất cả. Muốn làm giàu trước tiên phải chăm chút cho khía cạnh đầu tư đã!
Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Vũ nhếch môi cười lạnh rồi đá mắt sang Thanh Phong, nãy giờ đang ngơ ngác đứng đó.
- Này, cậu và bé con mau thực hiện việc tôi giao đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.
Đểu thật! Việc chọn ngày cũng do chính anh chọn chứ chẳng phải người chủ resort là Triệu Khải. Xem ra, con cá này rất khó để săn!
Đợi cho đến khi Tiểu Phương và Thanh Phong rời đi thì Chấn Vũ mới nhẹ nhàng tiến đến phía cửa, đẩy nhẹ cho cánh cửa đóng sầm lại. Xong, anh lại đẩy tia nhìn hời hợt về phía Triệu Khải, lãnh đạm cất lời :
- Việc gì không?
- Ôi dào, ăn nói với chú thế à? Lúc nãy còn rất lịch sự cơ mà?
Đá đểu lại câu nói không đầu không đuôi của Chấn Vũ, Triệu Khải bật cười khanh khách. Ông thừa biết bản tính lạnh lùng kia rồi nên cũng chẳng lạ gì cách ăn nói ấy. Chỉ là, ông hơi ngạc nhiên vì khi nãy lại có người lịch sự đến như vậy thôi!
Cười khinh, Chấn Vũ hếch môi rồi đáp gọn :
- Có gì cứ nói!
- …
Im lặng, Triệu Khải chỉ đưa tia nhìn dò xét sang Chấn Vũ mà không hề nói một lời. Ông biết anh đang nghĩ những gì trong đầu chăng?
Chấn Vũ rõ cái tính cách của con người gian xảo đang ngồi trước mặt mình như ban ngày rồi. Vì ông ta đã tự nguyện dâng hiến chuyến nghỉ mát cho Kiến Văn nên anh nào dám không nhận. Nhưng Chấn Vũ biết, Triệu Khải không đơn giản chỉ đến để tặng chuyến du lịch miễn phí kia. Hẳn là sẽ có điều kiện hay vài sự trao đổi chứ nhỉ?
Mà không, câu hỏi của anh thật dư thừa! Anh thừa đoán được lý do gì khiến Triệu Khải đến đây mà! Ngốc thật!
- Buôn hàng cấm à?
Buôn hàng cấm à? Buôn hàng cấm à?
Câu nói ấy nghe sao thật quen, dường như đã có ai đó nói với ông như thế rồi thì phải! À, đúng rồi, là Triệu Khương. Chính miệng anh chàng kia cũng đã nói một câu tương tự.
Thật đúng là anh em có khác! Tính cách chẳng khác nhau là mấy!
Con người này thật thẳng thắn và ngang ngạnh, Triệu Khải rất thích những người như thế. Càng khó thuyết phục, chứng tỏ người đó càng có tài năng.
- Tôi đã nghe Triệu Khương nói thế khi đi ngang phòng anh ta. Vậy ra là đang nói chuyện với chú.
Ngồi xuống chiếc ghế của mình, Chấn Vũ gieo tia nhìn chờ đợi lên người Triệu Khải. Anh đúng là tinh quái, việc gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay. Tối hôm đó, chỉ là anh tình cờ lướt ngang cửa phòng của Triệu Khương mà thôi, lẽ ra anh cũng chẳng có hứng thú gì với mẩu chuyện trong giang phòng ấy đâu. Nhưng những lời Triệu Khương nói cứ như được bật to hơn bình thường và có ý định để anh nghe thấy vậy. Cũng đúng, Triệu Khương cũng nắm bắt khá chắc chắn những khoảng thời gian Chấn Vũ thường đi ngang phòng anh còn gì! Thật điêu ngoa! Nhưng, rốt cuộc thì Triệu Khương có mục đích gì khi cố tình phóng to giọng nói của mình lên như vậy? Khó hiểu!
Dù sao thì những chuyện làm trái pháp luật như vậy cũng chẳng mảy may thu hút được sự chú ý từ Chấn Vũ. Có điên mới tham gia buôn bán hàng cấm cũng như vận chuyển! Làm thế có nước vào tù như chơi!
Cười cợt một cách công khai, Triệu Khải đẩy ánh mắt thăm dò sang đứa cháu thông minh, lắm mưu, hỏi với giọng ồm ồm :
- Thế, con có muốn tham gia cùng ta không?
Đặt câu hỏi xong, Triệu Khải chậm rãi đứng dậy. Ông chẳng buồn đợi để nghe câu trả lời từ Chấn Vũ như cách mà người khác suy nghĩ. Dịch chân trên nền gạch bóng loáng vương mùi hoắc hương ngào ngạt, Triệu Khải thản nhiên cho một tay vào túi, dáng vẻ lẫn điệu bộ của ông cứ như một doanh nhân chính hiệu. Cụp mắt, khóe môi khẽ lay động tạo nên một nụ cười bí hiểm, ông hời hợt bỏ lại câu nói mang tính kích ngòi nổ.
- Hãy suy nghĩ. Nếu muốn tham gia cứ việc nói ta. Hẳn con sẽ làm giàu rất nhanh. Chúc con ngày học vui nhé! Tạm biệt!
2
Sải nhẹ chân trên nền gạch bóng trong hành lang của dãy lớp 10, Thanh Phong bỗng chốc nhíu mày cho dòng kí ức được tua lại thật chậm, thật chuẩn xác trong não bộ của anh. Kí ức như dòng chảy, lập tức ùa về trong tích tắc. Từng cử chỉ, hành động, dáng vẻ thật đáng ngờ. Trong mảng kí ức của cái hôm say rượu vì buồn bực người cha có như không của mình, Thanh Phong còn nhớ rất rõ ràng hôm đó có một người khách lạ mặt đang ngồi trong nhà anh. Điều đáng ngạc nhiên là vị khách ấy trò chuyện rất thân thiết với cha anh. Cứ như cả hai đã quen biết từ rất lâu và đã hợp tác làm ăn từ trước đó. Hơi men trong người không ngừng dâng lên khiến anh chỉ muốn ngã lưng lên giường và nhắm nghiền mắt lại. Chính vì điều đó nên lý trí không cho phép anh nán lại đủ lâu để nghe mẫu chuyện bí mật kia.
Giờ đây, được dịp gặp lại cái dáng bí ẩn ấy trong phòng Hội trưởng, Thanh Phong đã thoáng nhớ lại dáng vẻ của vị khách kia. Ông chính là Triệu Khải chứ không ai khác. Hơn nữa, ông còn là chú của Chấn Vũ. Vậy rốt cuộc thì cha anh đang có quan hệ gì với nhà họ Triệu chứ? Chuyện này thật đáng ngờ!
Dòng kí ức miên man cuốn Thanh Phong trở về mẫu chuyện xưa cũ, khiến anh như nhập tâm vào vai diễn của kẻ say rượu khi đó và quên đi Tiểu Phương đang đi bên cạnh mình.
Một lúc sau, vì không chịu được sự im lặng đến ngộp thở này nên Tiểu Phương mới đưa tay lay nhẹ vạt áo trắng tinh khôi, khẽ mấp máy môi :
- Anh Thanh Phong.
- …
- Anh Thanh Phong.
Giọng nói nhẹ bẫng như khúc nhạc du dương khơi gợi những kỉ niệm khó phai, chất giọng ấy ngày càng chiếm lấy tâm trí đang mơ hồ trong vòng luẩn quẫn của quá khứ. Khúc nhạc trong giọng nói như đưa Thanh Phong trở về với những năm tháng trẻ thơ. Bất chợt, một cánh đồng bạt ngàn hiện ra, rõ mồn một trong trí nhớ của anh. Và rồi, hai vóc dáng nhỏ nhắn đang nô đùa, nghịch cỏ dại, mái tóc bay phấp phới trong gió còn vương mùi thơm miên man.
Chết thật! Anh không nhớ rằng trong mảng kí ức đã lãng quên của mình còn lưu giữ lại một khoảnh khắc đáng yêu đến vậy.
Nhưng mà, khoảnh khắc ấy, là thời điểm nào? Anh chẳng thể nhớ nổi!
Gọi mãi chẳng thấy Thanh Phong đáp lời, mắt anh thì cứ nhìn tận đâu đâu như vừa bị ai đó rút hồn khỏi thân xác vậy. Nghiêng đầu quan sát nét mặt điển trai hồi lâu, Tiểu Phương không cầm lòng được bèn lấy điện thoại ra “tách, tách”, lưu lại hình ảnh cực dễ thương của Thanh Phong.
- Sao lại chụp lén khi người khác không để ý thế kia? Vậy thì hình đâu còn gì là đẹp?
Giật thót tim vì giọng nói “truyền tải” đến từ phía sau mình, Tiểu Phương vội dẹp ngay điện thoại rồi quay người lại, tròn mắt nhìn anh chàng đang đứng đó lúc lâu. Gương mặt rất quen!
Khoanh hai tay trước vòm ngực rắn chắc, chàng trai ấy chậm rãi bước đến phía trước vài bước rồi nhếch môi cười, bảo :
- Không nhớ hay là cố tình không nhớ?
Lục lội lại cái trí nhớ “mèo cắn” của mình trong khoảng thời gian khá là lâu, một lúc sau, Tiểu Phương mới phấn khởi reo lên khi đã nhớ ra anh chàng trước mặt mình tên gì và là ai.
- Anh là Triệu Khương đúng không? Hì hì, xin lỗi vì không nhớ tên anh nhé. Mà điều khi nãy anh nói chưa hẳn là đúng đâu. Vì chỉ khi chụp lén mình mới lưu giữ được những giây phút tự nhiên nhất của người đối diện mà, không phải sao?
Tách. Tách.
- Là như vậy, đúng chứ?
Chẳng hề do dự, Triệu Khương lấy ngay máy ảnh và nhấn vài cái khiến chuột con không tài nào tránh khỏi “kiểu ghi hình” bất ngờ từ anh. Mà không, “kiểu ghi hình” ấy chẳng phải cô nhóc vừa mới thực hành hay sao!
Trừng mắt nhìn con người vô duyên dám cả gan chụp ảnh công khai mình như thế, Tiểu Phương hung hăng nhíu mày trách móc. Điệu bộ và dáng vẻ xù lông của cô khiến Triệu Khương phải kìm lắm mới không bật cười.
- Nè, có duyên quá ha, sao lại tự tiện chụp ảnh người khác khi chưa hỏi ý kiến người ta chứ?
Ho nhẹ, Triệu Khương trầm tĩnh mách bảo khi đã nhịn được cười :
- Như em thôi mà!
Bừng tỉnh sau những tiếng cãi cọ khá lớn, Thanh Phong ngơ ngác nhìn sang người lạ mặt đang đứng trước mặt mình rồi khẽ dời mắt sang Tiểu Phương như muốn đặt câu hỏi “Anh ta là ai vậy?”.
Ngầm hiểu ý anh chàng tóc vàng điển trai, Triệu Khương cười xã giao rồi nhanh chóng pr mình :
- Chào, tôi là Triệu Khương, anh cùng cha của Chấn Vũ. Rất vui được gặp cậu!
- Chào anh, tôi là Thanh Phong. Rất vui được gặp! – Gật nhẹ đầu cho màn chào hỏi, Thanh Phong khẽ nhếch môi cười nhẹ. Chợt nhớ đến việc mình cần làm nên Thanh Phong vội nhìn sang cô nhóc đang tần ngần đứng đó, nói nhỏ - Giờ anh phải đi dán bản thông báo cho trường. Em cứ trò chuyện với Triệu Khương nhé!
- Dạ! – Cười tinh nghịch, Tiểu Phương nhanh miệng đồng ý lời đề nghị kia của Thanh Phong. Không phải vì cô thích chuyện trò cùng anh chàng Triệu Khương này đâu nhé! Chỉ là, giữa hai người còn có chuyện chưa giải quyết mà thôi. Ai đã cho phép đâu mà anh chàng này dám chụp ảnh cô chứ?
Đợi đến khi Thanh Phong đã đi một đoạn khá xa thì Tiểu Phương mới lập tức thay đổi thái độ “đối nhân xử thế” một vòng 360 độ. Lườm lườm Triệu Khương, cô hung hãng “gầm” lên như sư tử :
- Xóa mau đi!
- Không được ăn nói với anh như thế. Nếu với Chấn Vũ thì em có thể gọi như vậy, vì Chấn Vũ chỉ lớn hơn em một tuổi là cùng. Còn với anh, phải gọi “anh” đàng hoàng, vì anh hơn em những 3 tuổi. – Đáp lại thái độ hung dữ của nhóc con tinh nghịch chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng đến phát... bực của Triệu Khương. Anh cứ nói chuyện một cách từ tốn như muốn khiêu khích Tiểu Phương vậy.
Khá là nóng máu với người con trai cùng dòng họ với tên Hội trưởng có thái độ lạ trong mấy hôm nay, Tiểu Phương ngang nhiên nói như quát mà không hề để tâm nghe lời “giảng dạy” đầy thâm tình từ đối phương :
- Mau xóa tấm hình ấy đi.
- Với một điều kiện. Đi ăn cùng anh, nhé?
3
Trời lộng gió.
Mây xanh ủng ỉnh thả mình theo từng đợt gió dập dìu, lơ lửng trôi trên nền thảm bao la, mát rượi. Từng cụm mây trắng bồng bềnh, vun xốp tạo cảm giác êm ả cho người xem, chúng cứ như những dòng suối chảy chậm, thật chậm vào tâm hồn con người.
Rặng cây to lao xao theo gió, phát ra những âm thanh lạo xạo vui tai. Tán lá xanh khẽ hé mở đón nắng ấm, tưới mát cả màu diệp lục xanh tươi bằng ngàn tia nắng lung linh.
Những chiếc ghế đá trong khoảnh sân lớn của Kiến Văn luôn là điểm dừng chân thoải mái nhất của một vài cặp đôi yêu nhau. Và chiếc ghế đá cạnh gốc cây lớn dường như đã trở thành khoảng trời riêng của Thế An và cô nàng Thủy Tiên tự bao giờ không ai hay biết.
Gió vờn kẽ tóc mượt thơm mùi xà phòng dịu nhẹ của Thủy Tiên như chơi đùa, mang đến cảm giác thư thái sau những giờ học căng thẳng. Thật ra là những giờ học vui vẻ mới đúng. Vì cái lớp ấy đã làm biết bao thầy cô trong Kiến Văn “điên đảo, nghiêng ngã” mất rồi. Chỉ duy nhất giờ học tiếng Anh là khắp Kiến Văn mới được yên tĩnh dù chỉ một tiết học ngắn ngủi. Vì lý do gì hẳn ai cũng đã biết rồi nhỉ?
Toàn Kiến Văn, toàn 11C, ai mà không sợ Triệu Chấn Vũ hung hãng đâu chứ! Anh toàn giết người bằng nhan sắc và nụ cười man rợn của mình thôi.
Đặt hai tay lên thành ghế, Thế An cười nhẹ rồi ngẩng đầu đón gió trời. Cảm giác thật dễ chịu biết bao! Nhất là khi bên cạnh có một ai đó để yêu thương.
Đột nhiên, Thủy Tiên quay quắt sang Thế An, cười ranh mãnh rồi mới nói nhanh những gì mình đang nghĩ :
- Anh, em muốn chuột con và Chấn Vũ thành một cặp.
Thở dài, Thế An xoa nhẹ mái tóc rối bời bởi gió rồi nhẹ giọng. Sao cô nhóc này cứ thích gán ghép người khác thế nhỉ? Cứ mỗi lần rõi rãnh là lại đề xuất ý kiến ấy, nghe riết thuộc lòng luôn rồi!
- Thanh Phong cũng tốt mà.
- Nhưng em thích Chấn Vũ hơn!
- Nói gì nói lại xem? – Trợn mắt nhìn bạn gái, Thế An gằng giọng đe dọa. Thích anh hơn mới phải chứ? Sao lại bảo là thích Chấn Vũ hơn?
- Không, ý em là em muốn chuột con thành với Chấn Vũ hơn là với Thanh Phong. Anh đừng ghen vớ vẩn chứ?
- Thanh Phong vẫn hơn! Anh ủng hộ Phong!
- Được. Vậy chờ xem, nếu Phương thành với anh Chấn Vũ thì em thắng. Còn ngược lại, em thua. Đến lúc đó, em mà thắng thì anh sẽ phải… Ưm, làm gì nhỉ? Đúng rồi, anh sẽ phải tặng em một bất ngờ.
- Okay! Cứ theo ý em. Nếu ngược lại thì anh cũng sẽ có một bất ngờ từ em đấy nhé! Nhưng, em không được ăn gian, không được tạo cơ hội cho hai người đó!
- Ừm.
Thừa biết bản tính thích ăn gian của cô bạn gái nên Thế An nhanh trí căn dặn, nhưng anh nào ngờ, đằng sau cái gật đầu tưởng chừng dịu dàng và ngoan ngoãn kia lại là một tiếng lòng khác “ Vâng, em sẽ thường xuyên ăn gian!”
Và, Thủy Tiên cũng đâu ngờ rằng, phía sau nét mặt cười cười tưởng chừng như thật thà kia lại mang một bộ mặt khác với ý nghĩ khá dài “Em đừng tưởng anh ngốc. Em sẽ ăn gian chứ gì? Được, thế thì anh cũng chẳng ngại gì mà không làm!”
4
Dán xong thông báo, Thanh Phong lại tiếp tục nhấc từng bước chân trên nền xi măng xám ngắt. Anh cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa. Nhưng anh biết rõ, mình cần tìm lại mảng kí ức đã bị quên lãng từ rất lâu. Dường như nó rất quan trọng với anh thì phải?
Mặc kệ! Dù mảng kí ức ấy có quan trọng hay không thì anh vẫn phải tìm lại cho bằng được!
Sau một hồi bước đi như kẻ mất hồn, cuối cùng thì nơi Thanh Phong đến lại là “Cấm địa”. Rõ ràng anh không có gì phải luyến tiếc với nơi đây kia mà, sao lại đến đây chứ?
Chán nản quăng ngay đóng suy nghĩ thừa thãi sang một bên, Thanh Phong rảo nhanh chân đến cạnh góc cây lớn rồi thả mình rơi tự do xuống bãi đất trống ngay đó. Khép hờ mắt.
* * *
Cánh đồng mênh mang ngập gió và cỏ dại như trong cổ tích, mùi hương dễ chịu từ đồng quê nhanh chóng xộc vào chiếc mũi cáu kỉnh của cậu nhóc đang nằm dài trên đám cỏ xanh um tùm.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cậu nhóc phải nhắm tịt mắt lại để tránh nắng. Dường như rất lâu, đã rất lâu cậu chưa hề mở mắt, và rồi từ từ, chìm dần vào giấc ngủ ngắn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu ngay sau đó, đến khi tiềm thức đã dần tỉnh táo thì cậu nhóc mới cảm thấy mũi mình bị vật gì đó chạm nhẹ vào. Rất khó chịu!
Đưa tay dụi nhẹ cánh mũi, cậu nhóc trở mình sang hướng khác. Nhưng lập tức, một bàn tay nhỏ nhắn đã chụp lấy cánh tay rám nắng của cậu, lay nhẹ :
- Anh, dậy mau lên!
- …
- Anh, dậy, dậy mau.
- …
- Nè, có chịu dậy không hả?
Bực mình, cô nhóc có chất giọng trong trẻo, đáng yêu kia không thèm lay nữa mà vờ giận dõi. Cô đâu biết rằng cậu nhóc đã dậy từ rất lâu rồi mà chẳng thèm hé mắt vì muốn nhìn thấy nét mặt hờn dõi kia?
Cười thầm trong bụng, cậu bé ấy khẽ vươn vai rồi ngồi dậy. Đưa tay dụi dụi mắt như vừa mới tỉnh ngủ, cậu nhóc vờ vịt hỏi cô bé đang hờn giận kia :
- Ủa, em tới rồi hả? Đợi em lâu quá nên anh quên mất, ngủ lúc nào không hay. Mà nãy giờ em có kêu anh không?
- …
Quay quắt mặt sang hướng khác, cô bé hờn dõi chẳng chịu nói nữa lời mặc cho cậu nhóc có năn nỉ cả mấy phút sau đó.
Hiểu ý, cậu bé ấy nhanh nhảu bẻ một cánh hoa hồng phấn, cài lên mái tóc con rồi tấm tắc ngợi khen :
- Woa, chỉ có em là đẹp nhất. Rất đẹp!
- Thật không?
- Thật! Rất thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.