Chương 26: Phiền phức
Lyly
27/11/2013
1
Nhấc từng bước chân giận dữ trên những bậc thang lầu vô tri, Chấn Vũ hung hăng ra mặt khiến người hầu sợ hãi chỉ biết nép sang một bên. Trông anh cứ như con hổ dữ vừa được thả ra từ rừng xanh vậy, khí lạnh bao quanh quá nhiều và dày đặc.
Rầm!
Cánh cửa phòng của chủ nhà – tức ông Triệu – đột ngột mở tung chỉ bằng một cú đá với lực cực mạnh. Từ ngoài cửa, một luồng sát khí trào vào không gian yên ắng ban nãy. Đặt hai tay lên mặt bàn kính, ông Triệu chậm rãi quan sát cậu con trai yêu quí rồi nhếch môi, cười đắc thắng. Nhìn vẻ mặt tức giận như thế của Chấn Vũ, ông đã đoán được phần nào sự việc.
Thế thì, vụ cá cược này, phần thắng thuộc về ông.
Thật hiếm khi đấu với cậu con trai ranh mãnh này mà lại là người chiến thắng.
Đưa mắt chờ đợi, ông Triệu không cười nữa mà gieo tia nhìn thách thức sang Chấn Vũ. Bằng mọi giá ông phải nghe được con mình nhận thua thì chiến thắng của ông mới vinh dự được. Trước đến nay, toàn ông nhận thua vì tài năng của con trai quá xuất sắc, nhưng hôm nay, tài lẻ của ông (và Triệu phu nhân) lại xuất sắc hơn. Thật đáng để ăn mừng!
Từng bước đi thật dứt khoác của chàng trai nguy hiểm đặt xuống nền nhà như tạo ra hiện tượng động đất. Tuy nhìn vào đôi mắt xanh bí hiểm kia ông Triệu có hơi… lo lắng nhưng ông vẫn nghiêm nghị ngồi thẳng người, mắt đối mắt với “tên thua cuộc”.
Đứng trước mặt ông Triệu, Chấn Vũ cười nhẹ rồi cho một tay vào túi. Im lặng một lúc lâu, anh lạnh lùng thảy từng chữ vào không trung rồi rời đi trong tích tắc, khiến ông Triệu ngạc nhiên cực độ.
- Công ty phía Nam thuộc về ba.
Hừ! Khá lắm! Chỉ đề cập đến phần thưởng mà không hề thốt ra ba từ “Con thua rồi!”. Đúng là Triệu Chấn Vũ, thua cuộc cũng khác người ta.
Dĩ nhiên, Chấn Vũ thừa chất xám trong hệ thống não để phân tích và biết tỏng mục đích của vụ cá cược “phi pháp” kia. Muốn anh thốt ra ba từ “Con thua rồi” à? Nằm mơ chắc sẽ được.
2
Trở về phòng mình, Chấn Vũ lạnh lùng đưa mắt nhìn con nhóc đang ngồi trên giường cậu hồi lâu rồi bước đến gần trước sự ngạc nhiên của cô nhóc. Ở nhờ nhà thế đủ rồi. Dù gì thì vụ cá cược kia cũng đã kết thúc, thế việc gì phải giữ con bé kia ở lại?
Kéo Tiểu Phương khỏi giường mình, Chấn Vũ nhếch môi hiểm rồi đẩy cô ra cửa kèm theo thái độ “đuổi khách”. Khoanh hai tay trước ngực, anh hất mặt về phía cầu thang, thẳng thừng nói :
- Về đi.
…
Quái thật.
Triệu Chấn Vũ ân cần chăm sóc cô khi nãy đâu mất rồi? Tại sao bây giờ bản tính anh ta lại trở về nguyên bản thế này?
Vừa rồi chẳng phải anh còn nói một câu rất ư là đáng yêu hay sao? Hà cớ gì bây giờ lại thay đổi nhanh như chong chóng thế kia. Anh đâu biết rằng, câu nói vu vơ kia khiến chuột con suy nghĩ mãi. Như thế nào mới được gọi là “cưng” nhỉ? Anh đã và đang “cưng” cô sao?
Rầm!
Tiếng đóng cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Phương. Tiếng đóng cửa phát ra âm thanh lạnh toát đáng ghét.
Đã thế thì…
Rầm!
Bực tức đá thật mạnh vào cửa, Tiểu Phương tinh nghịch lè lưỡi rồi chạy xuống lầu. Chứ đứng lại ở đó cho ai đó ra tóm cô à! Cô đâu dại thế.
Con nhóc gan lì… dám phá hoại tài sản nhà anh.
Quăng mình xuống chiếc giường còn vương mùi hương nhè nhẹ từ nhóc con sợ đủ thứ, Chấn Vũ hờ hững nhắm mắt.
Tối hôm qua, vẫn như thường ngày, anh đứng ở cổng Kiến Văn đợi osin cao cấp. Việc đứng đợi ở cổng cứ như đã ăn sâu vào máu con người lạnh lùng như anh. Có lẽ, khi gặp anh cô nhóc sẽ nghĩ anh thật tốt bụng, đợi cô về chung đến nhà họ Triệu. Sai rồi! Triệu Chấn Vũ mà làm thế ư? Anh đứng đợi chỉ để trêu tức cô thôi. Nhưng… anh cứ đứng đó mãi mà chẳng thấy cái bóng dáng nhỏ nhắn kia đâu cả.
Rồi, anh vô tình nghe thấy hai cô nhóc nào đó trò chuyện với nhau. Trong câu chuyện xuất hiện một nhân vật khá quen thuộc. Chẳng biết ai xuôi khiến mà Chấn Vũ lại tin vào câu chuyện đó, những bước chân của anh vô thức đi đến thư viện của trường.
Phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, Chấn Vũ hờ hững đưa tay mở khóa rồi bước vào trong.
Ngay cả đèn cũng đã bị vô hiệu hóa.
Rõ ràng là một âm mưu.
Bất chợt, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong tâm trí khiến anh khẽ chau mày. Có lẽ nào…
Tìm cách bật sáng hết đèn được lắp trong thư viện, anh lặng lặng đi một vòng quanh thư viện. Cạnh góc tường, một cô nhóc co ro ngồi đó đang trong tình trạng ngủ thiếp đi. Hình ảnh đó bỗng chốc lọt thỏm vào trồng mắt xanh tinh tường.
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô nhóc, đưa tay vén lọn tóc đang rũ xuống hàng mi cong, anh khẽ cười. Ở một mình trong bóng tối lâu như thế chắc là sợ lắm, đến mức phải ngủ thiếp đi như thế này sao!
Mọi việc sau đó diễn ra cũng khá bất ngờ. Sau khi anh “tốt tính” mang cô nhóc con kia về nhà thì một vụ cá cược đã được khởi xướng. Điều kiện là anh phải dùng tính cách dịu dàng, ân cần chăm nom cho bé con đang trên phòng anh. Nếu thắng, anh sẽ được phép quản lí thêm một công ty nữa. Nhưng nếu thua, anh sẽ phải trao lại quyền quản lý công ty anh đang nắm giữ cho cha mình.
Và… anh thua!
Nghĩ mà xem, nếu không có vụ cá cược kia, Triệu Chấn Vũ mà đi đối tốt với con bé tí hon kia à? Hơn nữa, anh lại dùng khá nhiều mưu mẹo và còn nói một câu anh không ngờ đến. Sự bực tức vì cái tính ương bướng của bé con đã làm anh “xao lãng” việc dùng từ “một cách hợp lí” mất rồi…
Rốt cuộc thì… Triệu Chấn Vũ vẫn là Triệu Chấn Vũ mà thôi! Anh không hề thay đổi tí nào.
Nhưng mà… đừng lo. He he, còn có “khá nhiều” những âm mưu đang chờ được thực hiện từ một người luôn đối đầu với anh dành cho anh đấy! Chắc sẽ hay lắm đây!
Để rồi xem, ai sẽ là người phải thay đổi.
3
Nắng dịu dàng choàng qua bờ vai gió, gió âm thầm vờn nhẹ mái đầu xinh. Cơn gió kia cứ nhè nhẹ, nhè nhẹ lượn quanh Tiểu Phương như muốn che chở, bảo vệ cô tránh khỏi cái nắng nóng. Cơn gió ấy… thật giống một ai đó mà cô quen. Phải. Giống Trần Thanh Phong, anh và cả cơn gió kia giống hệt nhau.
Người và gió có thể giống nhau sao? Người có trái tim, còn gió thì không. Người biết suy nghĩ, gió thì lại không. Người không thể bay, nhưng gió lại có thể vi vu khắp mọi nơi. Thế tại sao lại giống nhau cơ chứ?
Khẽ cười, Tiểu Phương tự khõ vào đầu một cái rồi thầm nói :
- Điên mất thôi, tại sao lại đi so sánh anh Thanh Phong với gió chứ! Nếu mẹ mà nghe mình nói thế… chắc… chắc… CHẾT RỒI!
Vừa nghĩ đến “mẫu thân” là chuột con nghĩ ngay đến việc hôm qua cô không về nhà. Làm sao đây? Làm thế nào đây? Bây giờ cô mà vác mặt về nhà thì chết chắc…
Loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn độn, Tiểu Phương vò đầu, bức tóc mà mãi vẫn không nghĩ ra kế hoạch hay nào. Đi tới rồi lại đi lui, cuối cùng cô đành dùng đến hạ sách “năn nỉ”.
Bật điện thoại, Tiểu Phương nhấn nhanh số của một ai đó rồi hồi hộp áp lên tai nghe.
Chưa bắt máy…
Vẫn chưa bắt máy…
“Có khi nào giận vì lúc nãy mình đá vào cửa không ta?”
Nghĩ thầm, Tiểu Phương cố nhẫn nại mà ấn số gọi thêm một lần nữa. Trong thâm tâm cô không ngừng van xin Chúa trời, mong cho đầu dây bên kia mau chóng nhấc máy để kịp thời cứu sinh mạng bé bỏng của thiên sứ lạc đường là cô.
Đáp lại sự mong chờ của chuột con vẫn là những tiếng tút dài vô tận. Thật trớ trêu!
“Làm ơn… làm ơn nghe máy đi mà…”
…
- Gì?
“Yeah, cuối cùng cũng chịu nghe máy”
- Muốn chết huh?
…
Đúng người rồi đấy, Hạ Tiểu Phương.
Nuốt giận, Tiểu Phương cố tạo ra tiếng cười thật tươi rồi nói vào điện thoại, mong sao cho người kia sẽ hiểu được mối lo sợ của cô. Vì chỉ có anh ta mới có thể nghĩ ra cách cứu cô thoát khỏi nhành roi của cha mẹ mà thôi.
- Anh Chấn Vũ này, giúp Phương với, hôm qua Phương…
Rụp.
Tút tút tút…
- Grừ… TRIỆU CHẤN VŨ…. ANH LÀ TÊN CHẾT BẦM… SAO KHÔNG CHẾT ĐI CHO TRÁI ĐẤT ĐƯỢC YÊN BÌNH HẢ????
Bấu chặt điện thoại, Tiểu Phương nghiến răng hung hăng rồi hét lớn. Thật là quá đáng, quá đáng hết sức. Hết sức quá đáng...
Ai bảo anh tối hôm qua cứu cô chứ? Mà nếu có cứu thì làm ơn làm phước mang cô về trao trả cho gia đình đi, ai mượn anh mang cô về nhà họ Triệu đâu? Hừ! Chính anh gây ra vụ này mà giờ cô gọi điện tính nhờ đến giải thích với cha mẹ cô cũng không được. Chưa nghe người khác nói hết câu mà đã tự ý cúp máy. Tức chết được!!!!
4
Bộp!
Quăng điện thoại sang một bên, Chấn Vũ hậm hực quay mặt sang hướng khác và nhắm mắt ngủ tiếp.
Vâng, đó chính là lý do anh cộc cằn nói ngắn gọn vào điện thoại và rồi cúp máy một cách lạnh lùng. Vốn rất ghét bị làm phiền khi đang ngủ nên Chấn Vũ chẳng bao giờ chịu nghe ai nói hết câu hoặc rời khỏi giường để đi đâu cả.
Việc của anh bây giờ là ngủ.
Cả đêm hôm qua, anh phải ngồi một đóng ở chiếc ghế dựa kia và trông chừng ai đó ngủ. Ngay cả chiếc giường êm ái yêu quí của anh cũng bị kẻ khác chiếm đóng thì làm sao anh có thể chợp mắt được? Và… kết quả của một đêm thức trắng lại biến anh thành kẻ thua cuộc, mất đi công ty mình đang đảm nhiệm.
Ai? Ai là người đã hại anh ra nông nổi này chứ? Là ai hả?
Còn ai ngoài con bé tí hon sợ đủ thứ kia! Vậy mà giờ lại không biết điều còn gọi điện phá rối giấc ngủ của anh ư? Đúng là đáng chết!
Rõ phiền phức. Đúng thật là rất phiền phức. Phiền chết được. Từ khi con bé đó xuất hiện sao cuộc sống của anh lại mang mùi vị của sự phiền phức thế này?
“Tôi luôn hay vu vơ mình là ai sao như đang mơ. Đôi khi vô tư trong cuộc sống với những bộn bề. Thế giới xung quanh mình ngày trôi qua như bao ngày. Có lẽ đã đến lúc phải đổi thay ngay thôi. Quên đi tôi hôm qua, mở lòng nghe ban mai vui ca. Qua đi bao ưu tư và luôn tin vào ngày mai…”
Tiếng chuông điện thoại lại âm ĩ vang lên, những thanh âm vui tai bỗng chốc bay đến cạnh người đang nằm yên trên chiếc giường lạnh toát. Sở thích của anh kể cũng thật lạ. Chẳng một ai hiểu nổi tại sao anh lại luôn cài bài nhạc chuông mang đầy niềm tin nhịp sống này nữa.
Phải chăng, con người ta luôn tìm kiếm những thứ mà mình vẫn đang thiếu thốn hoặc chưa từng có?
Vang lên một lúc lâu, điện thoại lại trở về với trạng thái im lìm khi nãy. Nhếch môi cho rằng ai đó đã bỏ cuộc, Chấn Vũ thoải mái vươn vai rồi vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.
Khép mắt cho chuỗi thời gian mệt mỏi tiêu tan, anh từ từ chìm dần vào giấc ngủ…
“Tôi luôn hay vu vơ mình là ai sao như đang mơ. Đôi khi vô tư trong cuộc sống với những bộn bề. Thế giới xung quanh mình ngày trôi qua như bao ngày. Có lẽ đã đến lúc phải đổi thay ngay thôi. Quên đi tôi hôm qua, mở lòng nghe ban mai vui ca. Qua đi bao ưu tư và luôn tin vào ngày mai…”
Hừ! Con bé nghịch ngợm kia thích đùa với lửa à?
Bực tức đưa tay lấy điện thoại, Chấn Vũ hằng hộc gắt lên trong khi mắt vẫn nhắm tịt :
- Còn gọi nữa thì đừng trách…
- Phương nghĩ ra rồi. Cách để anh đền nụ hôn đầu cho Phương. Nhớ chứ? Điều kiện giữa hai người.
5
Từ sân bay, một người đàn ông trung niên cùng bộ vest đen trên người chậm rãi nhấc từng bước chân ra ngoài. Trên người ông toàn màu đen. Từ bộ vest đến đôi giày bóng loáng cùng cặp kính đen, tất cả đều là màu đen rợn người.
Khóe môi bỗng chốc nhếch lên, tạo thành một đường cong nham hiểm rồi biến mất ngay sau khi chiếc taxi vừa trườn đến trước mũi giày đen.
Ngồi trong xe, ông từ tốn dõi mắt nhìn vạn cảnh bên ngoài qua khung kính trong veo. Cảnh vật chẳng thay đổi nhiều là mấy, có đôi nơi vẫn vẹn nguyên như lúc ông từng sống ở đây. Chỉ có lớp bụi mờ thời gian là che phủ đi một số việc và ôm lấy những căn nhà nhỏ đìu hiu.
Nhà cao tầng chòng chọc như muốn đâm thủng cung mây giờ xuất hiện khá nhiều. Cây xanh hai bên đường cũng cao lớn hơn và xanh tươi hơn. Con người chắc cũng mưu mô hơn và bớt ngây thơ hơn. Nghĩ đến đó đột nhiên ông bật cười, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây!
Xe được lệnh chạy chậm dần rồi dừng hẳn ngay cánh cổng điêu khắc to kình. Bước xuống xe, người trung niên ấy lại nhếch môi cười bí hiểm.
Đưa tay nhấn chuông, ông cho một tay vào túi rồi nghiêm nghị đứng đó, nhìn vào khoảng sân rộng đầy cỏ dại trước mặt. Trông chúng thật tươi tốt khi không có ông ở đây. Cả chiếc chuông gió kia cũng vậy, đung đưa theo gió phát ra những thanh âm leng keng trong trẻo, nghe thật vui tai.
Một lúc sau, từ trong khuôn viên đầy cỏ dại, một cô người hầu vội vã chạy ra. Mở cánh cổng to kình, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn vị khách lạ hồi lâu rồi khẽ cất giọng, hỏi với giọng e dè :
- Chào ông, xin hỏi… ông muốn tìm ai ạ?
Tháo chiếc kính đen che mất nửa khuôn mặt của mình một cách chậm rãi, ông cười nhẹ rồi quan sát nét mặt ngạc nhiên của cô người hầu.
Ngơ ngác nhìn vị khách lạ hồi lâu, cô người hầu chợt hiểu chuyện nên cuối đầu chào kính cẩn rồi khẽ thốt lên :
- Chào mừng ông trở về, ông Hai.
Cách gọi kia cũng là do vị khách lạ ấy ra lệnh cho đám người hầu gọi mình như thế. Và ông cũng khá hài lòng với cách gọi ấy.
Thản nhiên nhích chân bước thật chậm trông khuôn viên ngập cỏ, Triệu Khải ung dung đảo mắt quanh một vòng rồi mới dứt khoát bước vào trong dưới sự ngạc nhiên của nhiều nô bộc trong nhà vì đã lâu lắm rồi họ không thấy ông trở về.
Về đến đây, vào đến nhà. Và nơi tiếp theo ông đặt chân vào sẽ là phòng của chủ nhà – tức ông Triệu… Cũng đã khá lâu hai người không gặp nhau nên chắc sẽ nói chuyện dài đây.
Nhấc từng bước chân giận dữ trên những bậc thang lầu vô tri, Chấn Vũ hung hăng ra mặt khiến người hầu sợ hãi chỉ biết nép sang một bên. Trông anh cứ như con hổ dữ vừa được thả ra từ rừng xanh vậy, khí lạnh bao quanh quá nhiều và dày đặc.
Rầm!
Cánh cửa phòng của chủ nhà – tức ông Triệu – đột ngột mở tung chỉ bằng một cú đá với lực cực mạnh. Từ ngoài cửa, một luồng sát khí trào vào không gian yên ắng ban nãy. Đặt hai tay lên mặt bàn kính, ông Triệu chậm rãi quan sát cậu con trai yêu quí rồi nhếch môi, cười đắc thắng. Nhìn vẻ mặt tức giận như thế của Chấn Vũ, ông đã đoán được phần nào sự việc.
Thế thì, vụ cá cược này, phần thắng thuộc về ông.
Thật hiếm khi đấu với cậu con trai ranh mãnh này mà lại là người chiến thắng.
Đưa mắt chờ đợi, ông Triệu không cười nữa mà gieo tia nhìn thách thức sang Chấn Vũ. Bằng mọi giá ông phải nghe được con mình nhận thua thì chiến thắng của ông mới vinh dự được. Trước đến nay, toàn ông nhận thua vì tài năng của con trai quá xuất sắc, nhưng hôm nay, tài lẻ của ông (và Triệu phu nhân) lại xuất sắc hơn. Thật đáng để ăn mừng!
Từng bước đi thật dứt khoác của chàng trai nguy hiểm đặt xuống nền nhà như tạo ra hiện tượng động đất. Tuy nhìn vào đôi mắt xanh bí hiểm kia ông Triệu có hơi… lo lắng nhưng ông vẫn nghiêm nghị ngồi thẳng người, mắt đối mắt với “tên thua cuộc”.
Đứng trước mặt ông Triệu, Chấn Vũ cười nhẹ rồi cho một tay vào túi. Im lặng một lúc lâu, anh lạnh lùng thảy từng chữ vào không trung rồi rời đi trong tích tắc, khiến ông Triệu ngạc nhiên cực độ.
- Công ty phía Nam thuộc về ba.
Hừ! Khá lắm! Chỉ đề cập đến phần thưởng mà không hề thốt ra ba từ “Con thua rồi!”. Đúng là Triệu Chấn Vũ, thua cuộc cũng khác người ta.
Dĩ nhiên, Chấn Vũ thừa chất xám trong hệ thống não để phân tích và biết tỏng mục đích của vụ cá cược “phi pháp” kia. Muốn anh thốt ra ba từ “Con thua rồi” à? Nằm mơ chắc sẽ được.
2
Trở về phòng mình, Chấn Vũ lạnh lùng đưa mắt nhìn con nhóc đang ngồi trên giường cậu hồi lâu rồi bước đến gần trước sự ngạc nhiên của cô nhóc. Ở nhờ nhà thế đủ rồi. Dù gì thì vụ cá cược kia cũng đã kết thúc, thế việc gì phải giữ con bé kia ở lại?
Kéo Tiểu Phương khỏi giường mình, Chấn Vũ nhếch môi hiểm rồi đẩy cô ra cửa kèm theo thái độ “đuổi khách”. Khoanh hai tay trước ngực, anh hất mặt về phía cầu thang, thẳng thừng nói :
- Về đi.
…
Quái thật.
Triệu Chấn Vũ ân cần chăm sóc cô khi nãy đâu mất rồi? Tại sao bây giờ bản tính anh ta lại trở về nguyên bản thế này?
Vừa rồi chẳng phải anh còn nói một câu rất ư là đáng yêu hay sao? Hà cớ gì bây giờ lại thay đổi nhanh như chong chóng thế kia. Anh đâu biết rằng, câu nói vu vơ kia khiến chuột con suy nghĩ mãi. Như thế nào mới được gọi là “cưng” nhỉ? Anh đã và đang “cưng” cô sao?
Rầm!
Tiếng đóng cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Phương. Tiếng đóng cửa phát ra âm thanh lạnh toát đáng ghét.
Đã thế thì…
Rầm!
Bực tức đá thật mạnh vào cửa, Tiểu Phương tinh nghịch lè lưỡi rồi chạy xuống lầu. Chứ đứng lại ở đó cho ai đó ra tóm cô à! Cô đâu dại thế.
Con nhóc gan lì… dám phá hoại tài sản nhà anh.
Quăng mình xuống chiếc giường còn vương mùi hương nhè nhẹ từ nhóc con sợ đủ thứ, Chấn Vũ hờ hững nhắm mắt.
Tối hôm qua, vẫn như thường ngày, anh đứng ở cổng Kiến Văn đợi osin cao cấp. Việc đứng đợi ở cổng cứ như đã ăn sâu vào máu con người lạnh lùng như anh. Có lẽ, khi gặp anh cô nhóc sẽ nghĩ anh thật tốt bụng, đợi cô về chung đến nhà họ Triệu. Sai rồi! Triệu Chấn Vũ mà làm thế ư? Anh đứng đợi chỉ để trêu tức cô thôi. Nhưng… anh cứ đứng đó mãi mà chẳng thấy cái bóng dáng nhỏ nhắn kia đâu cả.
Rồi, anh vô tình nghe thấy hai cô nhóc nào đó trò chuyện với nhau. Trong câu chuyện xuất hiện một nhân vật khá quen thuộc. Chẳng biết ai xuôi khiến mà Chấn Vũ lại tin vào câu chuyện đó, những bước chân của anh vô thức đi đến thư viện của trường.
Phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, Chấn Vũ hờ hững đưa tay mở khóa rồi bước vào trong.
Ngay cả đèn cũng đã bị vô hiệu hóa.
Rõ ràng là một âm mưu.
Bất chợt, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong tâm trí khiến anh khẽ chau mày. Có lẽ nào…
Tìm cách bật sáng hết đèn được lắp trong thư viện, anh lặng lặng đi một vòng quanh thư viện. Cạnh góc tường, một cô nhóc co ro ngồi đó đang trong tình trạng ngủ thiếp đi. Hình ảnh đó bỗng chốc lọt thỏm vào trồng mắt xanh tinh tường.
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô nhóc, đưa tay vén lọn tóc đang rũ xuống hàng mi cong, anh khẽ cười. Ở một mình trong bóng tối lâu như thế chắc là sợ lắm, đến mức phải ngủ thiếp đi như thế này sao!
Mọi việc sau đó diễn ra cũng khá bất ngờ. Sau khi anh “tốt tính” mang cô nhóc con kia về nhà thì một vụ cá cược đã được khởi xướng. Điều kiện là anh phải dùng tính cách dịu dàng, ân cần chăm nom cho bé con đang trên phòng anh. Nếu thắng, anh sẽ được phép quản lí thêm một công ty nữa. Nhưng nếu thua, anh sẽ phải trao lại quyền quản lý công ty anh đang nắm giữ cho cha mình.
Và… anh thua!
Nghĩ mà xem, nếu không có vụ cá cược kia, Triệu Chấn Vũ mà đi đối tốt với con bé tí hon kia à? Hơn nữa, anh lại dùng khá nhiều mưu mẹo và còn nói một câu anh không ngờ đến. Sự bực tức vì cái tính ương bướng của bé con đã làm anh “xao lãng” việc dùng từ “một cách hợp lí” mất rồi…
Rốt cuộc thì… Triệu Chấn Vũ vẫn là Triệu Chấn Vũ mà thôi! Anh không hề thay đổi tí nào.
Nhưng mà… đừng lo. He he, còn có “khá nhiều” những âm mưu đang chờ được thực hiện từ một người luôn đối đầu với anh dành cho anh đấy! Chắc sẽ hay lắm đây!
Để rồi xem, ai sẽ là người phải thay đổi.
3
Nắng dịu dàng choàng qua bờ vai gió, gió âm thầm vờn nhẹ mái đầu xinh. Cơn gió kia cứ nhè nhẹ, nhè nhẹ lượn quanh Tiểu Phương như muốn che chở, bảo vệ cô tránh khỏi cái nắng nóng. Cơn gió ấy… thật giống một ai đó mà cô quen. Phải. Giống Trần Thanh Phong, anh và cả cơn gió kia giống hệt nhau.
Người và gió có thể giống nhau sao? Người có trái tim, còn gió thì không. Người biết suy nghĩ, gió thì lại không. Người không thể bay, nhưng gió lại có thể vi vu khắp mọi nơi. Thế tại sao lại giống nhau cơ chứ?
Khẽ cười, Tiểu Phương tự khõ vào đầu một cái rồi thầm nói :
- Điên mất thôi, tại sao lại đi so sánh anh Thanh Phong với gió chứ! Nếu mẹ mà nghe mình nói thế… chắc… chắc… CHẾT RỒI!
Vừa nghĩ đến “mẫu thân” là chuột con nghĩ ngay đến việc hôm qua cô không về nhà. Làm sao đây? Làm thế nào đây? Bây giờ cô mà vác mặt về nhà thì chết chắc…
Loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn độn, Tiểu Phương vò đầu, bức tóc mà mãi vẫn không nghĩ ra kế hoạch hay nào. Đi tới rồi lại đi lui, cuối cùng cô đành dùng đến hạ sách “năn nỉ”.
Bật điện thoại, Tiểu Phương nhấn nhanh số của một ai đó rồi hồi hộp áp lên tai nghe.
Chưa bắt máy…
Vẫn chưa bắt máy…
“Có khi nào giận vì lúc nãy mình đá vào cửa không ta?”
Nghĩ thầm, Tiểu Phương cố nhẫn nại mà ấn số gọi thêm một lần nữa. Trong thâm tâm cô không ngừng van xin Chúa trời, mong cho đầu dây bên kia mau chóng nhấc máy để kịp thời cứu sinh mạng bé bỏng của thiên sứ lạc đường là cô.
Đáp lại sự mong chờ của chuột con vẫn là những tiếng tút dài vô tận. Thật trớ trêu!
“Làm ơn… làm ơn nghe máy đi mà…”
…
- Gì?
“Yeah, cuối cùng cũng chịu nghe máy”
- Muốn chết huh?
…
Đúng người rồi đấy, Hạ Tiểu Phương.
Nuốt giận, Tiểu Phương cố tạo ra tiếng cười thật tươi rồi nói vào điện thoại, mong sao cho người kia sẽ hiểu được mối lo sợ của cô. Vì chỉ có anh ta mới có thể nghĩ ra cách cứu cô thoát khỏi nhành roi của cha mẹ mà thôi.
- Anh Chấn Vũ này, giúp Phương với, hôm qua Phương…
Rụp.
Tút tút tút…
- Grừ… TRIỆU CHẤN VŨ…. ANH LÀ TÊN CHẾT BẦM… SAO KHÔNG CHẾT ĐI CHO TRÁI ĐẤT ĐƯỢC YÊN BÌNH HẢ????
Bấu chặt điện thoại, Tiểu Phương nghiến răng hung hăng rồi hét lớn. Thật là quá đáng, quá đáng hết sức. Hết sức quá đáng...
Ai bảo anh tối hôm qua cứu cô chứ? Mà nếu có cứu thì làm ơn làm phước mang cô về trao trả cho gia đình đi, ai mượn anh mang cô về nhà họ Triệu đâu? Hừ! Chính anh gây ra vụ này mà giờ cô gọi điện tính nhờ đến giải thích với cha mẹ cô cũng không được. Chưa nghe người khác nói hết câu mà đã tự ý cúp máy. Tức chết được!!!!
4
Bộp!
Quăng điện thoại sang một bên, Chấn Vũ hậm hực quay mặt sang hướng khác và nhắm mắt ngủ tiếp.
Vâng, đó chính là lý do anh cộc cằn nói ngắn gọn vào điện thoại và rồi cúp máy một cách lạnh lùng. Vốn rất ghét bị làm phiền khi đang ngủ nên Chấn Vũ chẳng bao giờ chịu nghe ai nói hết câu hoặc rời khỏi giường để đi đâu cả.
Việc của anh bây giờ là ngủ.
Cả đêm hôm qua, anh phải ngồi một đóng ở chiếc ghế dựa kia và trông chừng ai đó ngủ. Ngay cả chiếc giường êm ái yêu quí của anh cũng bị kẻ khác chiếm đóng thì làm sao anh có thể chợp mắt được? Và… kết quả của một đêm thức trắng lại biến anh thành kẻ thua cuộc, mất đi công ty mình đang đảm nhiệm.
Ai? Ai là người đã hại anh ra nông nổi này chứ? Là ai hả?
Còn ai ngoài con bé tí hon sợ đủ thứ kia! Vậy mà giờ lại không biết điều còn gọi điện phá rối giấc ngủ của anh ư? Đúng là đáng chết!
Rõ phiền phức. Đúng thật là rất phiền phức. Phiền chết được. Từ khi con bé đó xuất hiện sao cuộc sống của anh lại mang mùi vị của sự phiền phức thế này?
“Tôi luôn hay vu vơ mình là ai sao như đang mơ. Đôi khi vô tư trong cuộc sống với những bộn bề. Thế giới xung quanh mình ngày trôi qua như bao ngày. Có lẽ đã đến lúc phải đổi thay ngay thôi. Quên đi tôi hôm qua, mở lòng nghe ban mai vui ca. Qua đi bao ưu tư và luôn tin vào ngày mai…”
Tiếng chuông điện thoại lại âm ĩ vang lên, những thanh âm vui tai bỗng chốc bay đến cạnh người đang nằm yên trên chiếc giường lạnh toát. Sở thích của anh kể cũng thật lạ. Chẳng một ai hiểu nổi tại sao anh lại luôn cài bài nhạc chuông mang đầy niềm tin nhịp sống này nữa.
Phải chăng, con người ta luôn tìm kiếm những thứ mà mình vẫn đang thiếu thốn hoặc chưa từng có?
Vang lên một lúc lâu, điện thoại lại trở về với trạng thái im lìm khi nãy. Nhếch môi cho rằng ai đó đã bỏ cuộc, Chấn Vũ thoải mái vươn vai rồi vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ.
Khép mắt cho chuỗi thời gian mệt mỏi tiêu tan, anh từ từ chìm dần vào giấc ngủ…
“Tôi luôn hay vu vơ mình là ai sao như đang mơ. Đôi khi vô tư trong cuộc sống với những bộn bề. Thế giới xung quanh mình ngày trôi qua như bao ngày. Có lẽ đã đến lúc phải đổi thay ngay thôi. Quên đi tôi hôm qua, mở lòng nghe ban mai vui ca. Qua đi bao ưu tư và luôn tin vào ngày mai…”
Hừ! Con bé nghịch ngợm kia thích đùa với lửa à?
Bực tức đưa tay lấy điện thoại, Chấn Vũ hằng hộc gắt lên trong khi mắt vẫn nhắm tịt :
- Còn gọi nữa thì đừng trách…
- Phương nghĩ ra rồi. Cách để anh đền nụ hôn đầu cho Phương. Nhớ chứ? Điều kiện giữa hai người.
5
Từ sân bay, một người đàn ông trung niên cùng bộ vest đen trên người chậm rãi nhấc từng bước chân ra ngoài. Trên người ông toàn màu đen. Từ bộ vest đến đôi giày bóng loáng cùng cặp kính đen, tất cả đều là màu đen rợn người.
Khóe môi bỗng chốc nhếch lên, tạo thành một đường cong nham hiểm rồi biến mất ngay sau khi chiếc taxi vừa trườn đến trước mũi giày đen.
Ngồi trong xe, ông từ tốn dõi mắt nhìn vạn cảnh bên ngoài qua khung kính trong veo. Cảnh vật chẳng thay đổi nhiều là mấy, có đôi nơi vẫn vẹn nguyên như lúc ông từng sống ở đây. Chỉ có lớp bụi mờ thời gian là che phủ đi một số việc và ôm lấy những căn nhà nhỏ đìu hiu.
Nhà cao tầng chòng chọc như muốn đâm thủng cung mây giờ xuất hiện khá nhiều. Cây xanh hai bên đường cũng cao lớn hơn và xanh tươi hơn. Con người chắc cũng mưu mô hơn và bớt ngây thơ hơn. Nghĩ đến đó đột nhiên ông bật cười, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây!
Xe được lệnh chạy chậm dần rồi dừng hẳn ngay cánh cổng điêu khắc to kình. Bước xuống xe, người trung niên ấy lại nhếch môi cười bí hiểm.
Đưa tay nhấn chuông, ông cho một tay vào túi rồi nghiêm nghị đứng đó, nhìn vào khoảng sân rộng đầy cỏ dại trước mặt. Trông chúng thật tươi tốt khi không có ông ở đây. Cả chiếc chuông gió kia cũng vậy, đung đưa theo gió phát ra những thanh âm leng keng trong trẻo, nghe thật vui tai.
Một lúc sau, từ trong khuôn viên đầy cỏ dại, một cô người hầu vội vã chạy ra. Mở cánh cổng to kình, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn vị khách lạ hồi lâu rồi khẽ cất giọng, hỏi với giọng e dè :
- Chào ông, xin hỏi… ông muốn tìm ai ạ?
Tháo chiếc kính đen che mất nửa khuôn mặt của mình một cách chậm rãi, ông cười nhẹ rồi quan sát nét mặt ngạc nhiên của cô người hầu.
Ngơ ngác nhìn vị khách lạ hồi lâu, cô người hầu chợt hiểu chuyện nên cuối đầu chào kính cẩn rồi khẽ thốt lên :
- Chào mừng ông trở về, ông Hai.
Cách gọi kia cũng là do vị khách lạ ấy ra lệnh cho đám người hầu gọi mình như thế. Và ông cũng khá hài lòng với cách gọi ấy.
Thản nhiên nhích chân bước thật chậm trông khuôn viên ngập cỏ, Triệu Khải ung dung đảo mắt quanh một vòng rồi mới dứt khoát bước vào trong dưới sự ngạc nhiên của nhiều nô bộc trong nhà vì đã lâu lắm rồi họ không thấy ông trở về.
Về đến đây, vào đến nhà. Và nơi tiếp theo ông đặt chân vào sẽ là phòng của chủ nhà – tức ông Triệu… Cũng đã khá lâu hai người không gặp nhau nên chắc sẽ nói chuyện dài đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.