Chương 13: Cảm giác không chân thật
NG Nguyen 1119
10/05/2024
Sở Vãn Tình ngã về phía trước.
Anh đưa tay đỡ lấy trán cô để không va chạm vào đầu.
Tài xế liền quay lại.
"Tiểu thư có sao không? Vừa rồi có một chiếc xe lao đến tôi..."
Sở Vãn Tình hồi phục tinh thần.
"Không sao. Cháu không sao cả."
Ông thở phào, khởi động xe tiếp tục lái về phía Vân Đông.
Cô khẽ nhìn sang anh.
"Cám ơn!"
"Tiện tay thôi."
"Ra là vậy à."
Cô khẽ cười, tuy miệng anh nói chuyện cứng nhắc nhưng anh cũng không xấu như chị và mẹ đã nói. Có thể vì cuộc sống khiến anh trở nên như vậy. Nếu như anh ở trong một hoàn cảnh khác thì sao? Còn vì sao, chị Vãn Linh bị ngã thì từ từ cô sẽ tìm hiểu.
Lúc cô mãi mê suy nghĩ thì chiếc xe đã dừng lại trước chung cư Vân Đông. Cô nhìn một lúc lâu vẫn có chút khó chấp nhận được. Nơi này... Chỉ có hai người thôi sao?
Tài xế liền lên tiếng.
"Tiểu thư! Đây là chìa khóa nhà. Tầng ba căn hộ số mười chín."
Cô gật đầu.
"Cám ơn!"
"Nếu không có chuyện gì dặn dò, tôi đến bệnh viện đón đại tiểu thư."
Sở Vãn Tình quay lại.
"Hôm nay chị xuất viện sao?"
Tài xế gật đầu.
"Nghe nói đại tiểu thư còn chuẩn bị để đến nhà Trần thiếu gia để dự tiệc gì đó."
"Ra là vậy."
Ông ta gật đầu rời khỏi.
Sở Vãn Tình mím môi. Chắc chị còn giận nên mới không cho mình biết.
"Cô không vào nữa thì ở lại tắm mưa cho đầu óc tỉnh táo lại một chút."
Rầm! Rầm! Tiếng sấm vang lên.
Sở Vãn Tình giật bắn người. Đúng là ở Phương Bắc này nắng mưa thất thường. Vừa rồi vẫn còn nắng tốt vậy mà thoáng cái bầu trời lại u ám rồi.
Hai người bước vào thang máy. Rõ ràng ánh mắt mọi người đều hướng về họ mà nói đúng hơn là người bên cạnh cô hơn. Cô nhìn anh qua tấm kính phản chiếu lại... Càng nhìn càng mơ hồ.
Ting! Thang máy mở ra.
Cô đi đến cánh cửa lấy chìa khóa ra.
Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ đều khác trong sự tưởng tượng của cô. Căn hộ này nói chung không phải là mới. Nhìn qua lại rất sơ xài cũ kĩ. Bên trong lại không có bất kỳ nội thất gì. Ông nội có nhầm gì không?
Ào! Ào! Cơn mưa lớn kéo đến.
Cô lại cảm giác mất mát, ngồi sụp xuống góc tường. Cô chôn đầu mình trong gối.
Thượng Quan Nhất nhìn cô, thở dài. Anh ngồi xuống bên cạnh.
"Từ một thiên kim tiểu thư lại ở buộc phải ở cùng loại người thấp kém. Không thoải mái à?"
Sở Vãn Tình từ từ ngẩng mặt lên nhìn sang anh.
"Tôi..."
Cô ngập ngừng cũng không rõ cảm xúc của mình là gì.
Anh không nhìn cô.
"Có nhiều chuyện phải tự mình nhìn thấu. Không ai có thể sống thay thế cho cuộc đời của ai cả."
"Anh nói như vậy là sao?"
Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Mở ra một khe hở nhỏ, anh đưa tay đón lấy những hạt mưa lạnh lẽo.
"Tự trưởng thành, bước trên chính đôi chân của mình. Chỉ như vậy, không ai có thể làm hại được cô."
[...]
Mồ hôi trên trán cô rịn ra, miệng lẩm bẩm.
"Đừng mà. Anh đừng đi. Đừng đi mà."
Cô giật mình mở mắt ra.
Ánh mắt cô hướng về cửa sổ... Anh vẫn ở đó. Tại sao mình lại mơ như vậy? Là anh đang nói với mình hay chỉ là mơ thôi. Trong lòng cô bắt đầu sinh ra cảm giác kì lạ. Ở nơi nào đó trong tim mình lại nhói lên.
Cô chậm chạp đứng dậy, nhưng chân đã tê cứng khiến cô phải rên lên.
"A... Đau quá."
Anh xoay người lại đi về phía cô.
Vừa ngẩng mặt lên, anh đã bế cô lên.
"A... Anh làm vậy?"
Cô hốt hoảng vòng tay qua cổ anh sợ mình bị ngã. Nhưng lại có chút lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên, cô được bế kiểu công chúa.
Anh đặt cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ, nắm lấy cổ chân cô.
"A... Anh muốn làm gì?"
Anh đặt chân cô lên đùi mình, xoa xoa chân cô.
Lúc đầu vô cùng khó chịu nhưng cảm giác tê cứng dần dần biến mất. Cô thả lỏng ra, nhìn anh.
Tay cô đưa ra vén phần mái tóc phủ bên sườn mặt anh.
Thượng Quan Nhất né tránh.
Bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
"Cám ơn!"
Thấy cô đã thoải mái hơn, anh đứng dậy.
"Khoá cửa cẩn thận. Tôi ra ngoài một chút."
"Trời đang mưa lớn, anh muốn đi đâu?"
Bước chân anh tới cửa nghe cô hỏi lại có chút không tự nhiên.
"Cô muốn quản tôi à?"
"..." Sở Vãn Tình. Đúng là nói chuyện với tên này... Hừ! Đi đâu mặc kệ anh.
Tiếng mở cửa vang lên rồi khép lại.
Cô đứng dậy nhìn xuống từ cửa sổ.
Thấy anh chạy vào màn mưa rồi như hoà lẫn vào trong màn mưa lạnh lẽo.
"Tại sao mình lại mơ thấy anh ta. Và cả những lời nói kì lạ. Hay do mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Còn cảm giác đó là gì?"
[...]
***
Sở gia.
Sở Vãn Linh trở về nhà. Cô ta nhìn mình trong gương rồi cười lớn.
"Cuối cùng mình cũng là duy nhất. Vãn Tình ơi Vãn Tình chỉ trách em sinh ra không đúng chỗ. Nếu đã có Sở Vãn Linh thì không nên có một Sở Vãn Tình."
Cô ta xé nát bức ảnh hai chị em cùng đứng cùng một khung hình. Nếu so sánh thì Sở Vãn Linh có nét đẹp thanh thuần khiến người khác muốn bảo vệ. Còn Sở Vãn Tình lại mang nét dịu dàng... Đôi mắt như biết nói.
Xét về tài năng. Hai người cùng học một chuyên ngành thiết kế. Tuy nhiên, Sở Vãn Tình lại có ưu thế hơn. Nhưng luôn ở phía sau để cho chị gái phát huy.
Anh đưa tay đỡ lấy trán cô để không va chạm vào đầu.
Tài xế liền quay lại.
"Tiểu thư có sao không? Vừa rồi có một chiếc xe lao đến tôi..."
Sở Vãn Tình hồi phục tinh thần.
"Không sao. Cháu không sao cả."
Ông thở phào, khởi động xe tiếp tục lái về phía Vân Đông.
Cô khẽ nhìn sang anh.
"Cám ơn!"
"Tiện tay thôi."
"Ra là vậy à."
Cô khẽ cười, tuy miệng anh nói chuyện cứng nhắc nhưng anh cũng không xấu như chị và mẹ đã nói. Có thể vì cuộc sống khiến anh trở nên như vậy. Nếu như anh ở trong một hoàn cảnh khác thì sao? Còn vì sao, chị Vãn Linh bị ngã thì từ từ cô sẽ tìm hiểu.
Lúc cô mãi mê suy nghĩ thì chiếc xe đã dừng lại trước chung cư Vân Đông. Cô nhìn một lúc lâu vẫn có chút khó chấp nhận được. Nơi này... Chỉ có hai người thôi sao?
Tài xế liền lên tiếng.
"Tiểu thư! Đây là chìa khóa nhà. Tầng ba căn hộ số mười chín."
Cô gật đầu.
"Cám ơn!"
"Nếu không có chuyện gì dặn dò, tôi đến bệnh viện đón đại tiểu thư."
Sở Vãn Tình quay lại.
"Hôm nay chị xuất viện sao?"
Tài xế gật đầu.
"Nghe nói đại tiểu thư còn chuẩn bị để đến nhà Trần thiếu gia để dự tiệc gì đó."
"Ra là vậy."
Ông ta gật đầu rời khỏi.
Sở Vãn Tình mím môi. Chắc chị còn giận nên mới không cho mình biết.
"Cô không vào nữa thì ở lại tắm mưa cho đầu óc tỉnh táo lại một chút."
Rầm! Rầm! Tiếng sấm vang lên.
Sở Vãn Tình giật bắn người. Đúng là ở Phương Bắc này nắng mưa thất thường. Vừa rồi vẫn còn nắng tốt vậy mà thoáng cái bầu trời lại u ám rồi.
Hai người bước vào thang máy. Rõ ràng ánh mắt mọi người đều hướng về họ mà nói đúng hơn là người bên cạnh cô hơn. Cô nhìn anh qua tấm kính phản chiếu lại... Càng nhìn càng mơ hồ.
Ting! Thang máy mở ra.
Cô đi đến cánh cửa lấy chìa khóa ra.
Khi cánh cửa mở ra, mọi thứ đều khác trong sự tưởng tượng của cô. Căn hộ này nói chung không phải là mới. Nhìn qua lại rất sơ xài cũ kĩ. Bên trong lại không có bất kỳ nội thất gì. Ông nội có nhầm gì không?
Ào! Ào! Cơn mưa lớn kéo đến.
Cô lại cảm giác mất mát, ngồi sụp xuống góc tường. Cô chôn đầu mình trong gối.
Thượng Quan Nhất nhìn cô, thở dài. Anh ngồi xuống bên cạnh.
"Từ một thiên kim tiểu thư lại ở buộc phải ở cùng loại người thấp kém. Không thoải mái à?"
Sở Vãn Tình từ từ ngẩng mặt lên nhìn sang anh.
"Tôi..."
Cô ngập ngừng cũng không rõ cảm xúc của mình là gì.
Anh không nhìn cô.
"Có nhiều chuyện phải tự mình nhìn thấu. Không ai có thể sống thay thế cho cuộc đời của ai cả."
"Anh nói như vậy là sao?"
Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Mở ra một khe hở nhỏ, anh đưa tay đón lấy những hạt mưa lạnh lẽo.
"Tự trưởng thành, bước trên chính đôi chân của mình. Chỉ như vậy, không ai có thể làm hại được cô."
[...]
Mồ hôi trên trán cô rịn ra, miệng lẩm bẩm.
"Đừng mà. Anh đừng đi. Đừng đi mà."
Cô giật mình mở mắt ra.
Ánh mắt cô hướng về cửa sổ... Anh vẫn ở đó. Tại sao mình lại mơ như vậy? Là anh đang nói với mình hay chỉ là mơ thôi. Trong lòng cô bắt đầu sinh ra cảm giác kì lạ. Ở nơi nào đó trong tim mình lại nhói lên.
Cô chậm chạp đứng dậy, nhưng chân đã tê cứng khiến cô phải rên lên.
"A... Đau quá."
Anh xoay người lại đi về phía cô.
Vừa ngẩng mặt lên, anh đã bế cô lên.
"A... Anh làm vậy?"
Cô hốt hoảng vòng tay qua cổ anh sợ mình bị ngã. Nhưng lại có chút lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên, cô được bế kiểu công chúa.
Anh đặt cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ, nắm lấy cổ chân cô.
"A... Anh muốn làm gì?"
Anh đặt chân cô lên đùi mình, xoa xoa chân cô.
Lúc đầu vô cùng khó chịu nhưng cảm giác tê cứng dần dần biến mất. Cô thả lỏng ra, nhìn anh.
Tay cô đưa ra vén phần mái tóc phủ bên sườn mặt anh.
Thượng Quan Nhất né tránh.
Bàn tay cô khựng lại giữa không trung.
"Cám ơn!"
Thấy cô đã thoải mái hơn, anh đứng dậy.
"Khoá cửa cẩn thận. Tôi ra ngoài một chút."
"Trời đang mưa lớn, anh muốn đi đâu?"
Bước chân anh tới cửa nghe cô hỏi lại có chút không tự nhiên.
"Cô muốn quản tôi à?"
"..." Sở Vãn Tình. Đúng là nói chuyện với tên này... Hừ! Đi đâu mặc kệ anh.
Tiếng mở cửa vang lên rồi khép lại.
Cô đứng dậy nhìn xuống từ cửa sổ.
Thấy anh chạy vào màn mưa rồi như hoà lẫn vào trong màn mưa lạnh lẽo.
"Tại sao mình lại mơ thấy anh ta. Và cả những lời nói kì lạ. Hay do mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Còn cảm giác đó là gì?"
[...]
***
Sở gia.
Sở Vãn Linh trở về nhà. Cô ta nhìn mình trong gương rồi cười lớn.
"Cuối cùng mình cũng là duy nhất. Vãn Tình ơi Vãn Tình chỉ trách em sinh ra không đúng chỗ. Nếu đã có Sở Vãn Linh thì không nên có một Sở Vãn Tình."
Cô ta xé nát bức ảnh hai chị em cùng đứng cùng một khung hình. Nếu so sánh thì Sở Vãn Linh có nét đẹp thanh thuần khiến người khác muốn bảo vệ. Còn Sở Vãn Tình lại mang nét dịu dàng... Đôi mắt như biết nói.
Xét về tài năng. Hai người cùng học một chuyên ngành thiết kế. Tuy nhiên, Sở Vãn Tình lại có ưu thế hơn. Nhưng luôn ở phía sau để cho chị gái phát huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.