Chương 47: Kì lạ (tiếp theo)
NG Nguyen 1119
18/07/2024
Vân Hà đưa Trần Hưng đến gần bờ sông. Cả người anh ta như thể bị thêu đốt đến nơi vậy.
“Đau quá, làm ơn.”
Anh ta rên rỉ.
Vân Hà liền đứng dậy, cúi xuống.
“Chủ nhân!”
Thượng Quan Điền xuất hiện.
Ông ta nhìn Trần Hưng, sau một lúc mới lấy ra lọ thuốc nhỏ.
Vân Hà nhận lấy đưa cho anh ta uống.
Sau một lúc, anh ta cũng không còn rên rỉ nữa, yên tĩnh nằm một chỗ.
Vân Hà nhìn sang.
“Chủ nhân! Còn việc gì dặn dò không?”
“Ngươi trở về đi. Nhớ việc ta đã giao phó. Cứ để hắn ở lại đây đi.”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu.”
Vân Hà rời khỏi, tuy nhiên trong lòng lại có chút không yên. Tại sao chủ nhân lại giữ lại người này, mục đích của ông ấy là gì? Còn mình phải làm sao đây?
[…]
Khu chung cư Vân Đông.
Sở Vãn Tình vào đến nhà mới đưa tay lên.
“Anh đeo vào lúc nào vậy?”
Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen.
“Thích không?”
Sở Vãn Tình gật đầu thật mạnh. Quả thật cô rất thích nó.
“Em phải giữ nó bên cạnh. Hiểu không?”
“Ừm! Tất nhiên rồi. Đó là của anh mà.”
Ánh mắt cô lấp lánh như ngàn vì sao tỏa sáng.
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Nơi được gọi là cấm địa của gia tộc Thượng Quan xuất hiện một đều kì lạ. Một luồng ánh sáng mang theo cơn gió lạnh lẽo thoát ra ngoài.
“Đó là gì vậy?”
Một người dụi mắt hỏi người đối diện.
“Tôi cũng không biết. Hình như là từ trong đó.”
“Sao lại có chuyện kì lạ như vậy. Phải báo lại cho chủ nhân ngay.”
Đó chỉ là những đều họ thấy bên ngoài còn bên trong mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Dường như chính là điềm báo trước cho tất cả.
***
Quay lại phía biệt thự Sở gia.
Ngày đầu tiên với rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra khiến ai cũng mang tâm trạng phức tạp.
Sở Vãn Linh hiện tại vẫn còn trong bệnh viện do sự cố thang máy.
Còn Trần Hưng bỗng dưng biến mất một cách kì lạ.
Hiện tại nơi này chỉ có ông nội Sở và vị thuật sĩ.
Ông nội Sở nghiêm mặt.
“Ngài nghĩ thế nào về những chuyện xảy ra vừa qua?”
Vị thuật sĩ ấy chỉ cười lấy ra mảnh ngọc màu đen từ trong túi nhung.
“Sở gia! Hắc ngọc này đã có phản ứng. Không bao lâu nữa, chuyện tôi hứa với ngài sẽ thực hiện được. Ngài chỉ việc ngồi chờ và nhìn thấy Sở gia đời đời hưng thịnh.”
Vừa nghe như vậy, ông nội Sở liền có chút kích động.
“Ngài nói thật sao?”
“Nếu Sở gia không tin tôi đã không đi đến bước đường này. Ngài không cần lo lắng. Giữa chúng ta là giao kèo ai cũng có lợi.”
“Được! Nhờ hết vào ngài.”
Vị thuật sĩ ấy siết chặt mảnh ngọc màu đen trên tay. Cả đời này hai người cũng đừng hòng ở bên nhau.
[…]
Giữa bóng tối mờ ảo, những cơn gió rét buốt kéo qua. Bên ngoài, bầu trời cũng xuất hiện những tia chớp báo hiệu cho trận mưa lớn.
Tuy nhiên, bên trong căn nhà nhỏ của hai người vẫn ấm cúng một cách kì lạ.
Thượng Quan Nhất nhìn Vãn Tình vẫn ngủ say bên cạnh. Tay anh vén sợi tóc rối trên gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng.
Sở Vãn Tình mơ mơ hồ hồ cọ cọ vào tay anh cứ như con mèo nhỏ. Miệng lẩm bẩm rồi lại cười cứ như đang trong giấc mơ đẹp.
“Ông xã! Anh đừng nháo nữa. Em nhột lắm.”
Thượng Quan Nhất khẽ cười hôn lên trán cô.
“Cứ như vậy nhé Vãn Tình! Dù sau này thế nào, anh vẫn ở cạnh em. Mãi mãi không rời.”
Anh vòng tay siết chặt cô vào lòng.
[…]
Sở Vãn Tình không biết nơi này là đâu. Cô cứ đi về phía có ánh sáng. Nhưng càng đi nó lại càng xa hơn.
Cô dừng bước.
Âm thanh quen thuộc lại xuất hiện, cô lẩm bẩm.
“Là giọng của chị Vãn Linh mà.”
Sau đó, cô vội vàng đi theo phía giọng nói.
Cô nhìn thấy Vãn Linh nhưng trong một bộ trang phục khá bắt mắt hoàn toàn khác với kiểu dáng hiện tại.
Vãn Tình tiến về phía cô ta muốn chạm vào. Nhưng lại xuyên qua người cô ta mất rồi.
Sở Vãn Tình khựng lại nhìn tay mình. đã xảy ra chuyện gì? Cô rất muốn biết.
Một giây sau, cô lại kinh ngạc hơn khi nhìn thấy một người rất giống mình.
Chị Vãn Linh muốn dẫn cô ấy đi đâu?
Câu hỏi ấy liền xuất hiện. Cô vội vàng đi theo sau.
Và tận mắt nhìn Vãn Linh đẩy cô gái giống mình rơi xuống nước.
Sở Vãn Tình cố gắng giúp cô ấy nhưng tất cả đều trở nên vô ích. Cô không thể.
“Cô ấy sẽ chết sao? Sao chị Vãn Linh lại làm như vậy?”
Sở Vãn Tình không suy nghĩ nhiều nữa. Cô cũng lao theo cô gái ấy. Càng xuống sâu, cô lại cảm giác trong lòng có một điều gì đó rất lạ. Dường như, cô đã từng đến đây? Và có một thứ gì đó khiến cô không bao giờ quên được.
Chợt xung quanh mọi thứ đều biến mất. Phía trước tựa hồ như chiếc gương nhưng lại có chút không giống. Cô chầm chậm bước tới.
Tay vừa đưa ra đã dừng lại giữa không trung.
Gương mặt yêu nghiệt với mái tóc màu bạch kim hơi dài bị gió thổi có chút loạn, và ấn kí kì gần nửa gương mặt chạy dọc xuống cổ.
“Là anh ấy!”
Cô kinh ngạc thốt lên. Hình ảnh này rất giống với lần đầu tiên cô gặp anh ở khách sạn. Nhưng sau đó thì không còn nhìn thấy nữa.
“Đau quá, làm ơn.”
Anh ta rên rỉ.
Vân Hà liền đứng dậy, cúi xuống.
“Chủ nhân!”
Thượng Quan Điền xuất hiện.
Ông ta nhìn Trần Hưng, sau một lúc mới lấy ra lọ thuốc nhỏ.
Vân Hà nhận lấy đưa cho anh ta uống.
Sau một lúc, anh ta cũng không còn rên rỉ nữa, yên tĩnh nằm một chỗ.
Vân Hà nhìn sang.
“Chủ nhân! Còn việc gì dặn dò không?”
“Ngươi trở về đi. Nhớ việc ta đã giao phó. Cứ để hắn ở lại đây đi.”
“Vâng! Thuộc hạ hiểu.”
Vân Hà rời khỏi, tuy nhiên trong lòng lại có chút không yên. Tại sao chủ nhân lại giữ lại người này, mục đích của ông ấy là gì? Còn mình phải làm sao đây?
[…]
Khu chung cư Vân Đông.
Sở Vãn Tình vào đến nhà mới đưa tay lên.
“Anh đeo vào lúc nào vậy?”
Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen.
“Thích không?”
Sở Vãn Tình gật đầu thật mạnh. Quả thật cô rất thích nó.
“Em phải giữ nó bên cạnh. Hiểu không?”
“Ừm! Tất nhiên rồi. Đó là của anh mà.”
Ánh mắt cô lấp lánh như ngàn vì sao tỏa sáng.
Thượng Quan Nhất ôm chặt lấy cô.
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Nơi được gọi là cấm địa của gia tộc Thượng Quan xuất hiện một đều kì lạ. Một luồng ánh sáng mang theo cơn gió lạnh lẽo thoát ra ngoài.
“Đó là gì vậy?”
Một người dụi mắt hỏi người đối diện.
“Tôi cũng không biết. Hình như là từ trong đó.”
“Sao lại có chuyện kì lạ như vậy. Phải báo lại cho chủ nhân ngay.”
Đó chỉ là những đều họ thấy bên ngoài còn bên trong mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Dường như chính là điềm báo trước cho tất cả.
***
Quay lại phía biệt thự Sở gia.
Ngày đầu tiên với rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra khiến ai cũng mang tâm trạng phức tạp.
Sở Vãn Linh hiện tại vẫn còn trong bệnh viện do sự cố thang máy.
Còn Trần Hưng bỗng dưng biến mất một cách kì lạ.
Hiện tại nơi này chỉ có ông nội Sở và vị thuật sĩ.
Ông nội Sở nghiêm mặt.
“Ngài nghĩ thế nào về những chuyện xảy ra vừa qua?”
Vị thuật sĩ ấy chỉ cười lấy ra mảnh ngọc màu đen từ trong túi nhung.
“Sở gia! Hắc ngọc này đã có phản ứng. Không bao lâu nữa, chuyện tôi hứa với ngài sẽ thực hiện được. Ngài chỉ việc ngồi chờ và nhìn thấy Sở gia đời đời hưng thịnh.”
Vừa nghe như vậy, ông nội Sở liền có chút kích động.
“Ngài nói thật sao?”
“Nếu Sở gia không tin tôi đã không đi đến bước đường này. Ngài không cần lo lắng. Giữa chúng ta là giao kèo ai cũng có lợi.”
“Được! Nhờ hết vào ngài.”
Vị thuật sĩ ấy siết chặt mảnh ngọc màu đen trên tay. Cả đời này hai người cũng đừng hòng ở bên nhau.
[…]
Giữa bóng tối mờ ảo, những cơn gió rét buốt kéo qua. Bên ngoài, bầu trời cũng xuất hiện những tia chớp báo hiệu cho trận mưa lớn.
Tuy nhiên, bên trong căn nhà nhỏ của hai người vẫn ấm cúng một cách kì lạ.
Thượng Quan Nhất nhìn Vãn Tình vẫn ngủ say bên cạnh. Tay anh vén sợi tóc rối trên gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng.
Sở Vãn Tình mơ mơ hồ hồ cọ cọ vào tay anh cứ như con mèo nhỏ. Miệng lẩm bẩm rồi lại cười cứ như đang trong giấc mơ đẹp.
“Ông xã! Anh đừng nháo nữa. Em nhột lắm.”
Thượng Quan Nhất khẽ cười hôn lên trán cô.
“Cứ như vậy nhé Vãn Tình! Dù sau này thế nào, anh vẫn ở cạnh em. Mãi mãi không rời.”
Anh vòng tay siết chặt cô vào lòng.
[…]
Sở Vãn Tình không biết nơi này là đâu. Cô cứ đi về phía có ánh sáng. Nhưng càng đi nó lại càng xa hơn.
Cô dừng bước.
Âm thanh quen thuộc lại xuất hiện, cô lẩm bẩm.
“Là giọng của chị Vãn Linh mà.”
Sau đó, cô vội vàng đi theo phía giọng nói.
Cô nhìn thấy Vãn Linh nhưng trong một bộ trang phục khá bắt mắt hoàn toàn khác với kiểu dáng hiện tại.
Vãn Tình tiến về phía cô ta muốn chạm vào. Nhưng lại xuyên qua người cô ta mất rồi.
Sở Vãn Tình khựng lại nhìn tay mình. đã xảy ra chuyện gì? Cô rất muốn biết.
Một giây sau, cô lại kinh ngạc hơn khi nhìn thấy một người rất giống mình.
Chị Vãn Linh muốn dẫn cô ấy đi đâu?
Câu hỏi ấy liền xuất hiện. Cô vội vàng đi theo sau.
Và tận mắt nhìn Vãn Linh đẩy cô gái giống mình rơi xuống nước.
Sở Vãn Tình cố gắng giúp cô ấy nhưng tất cả đều trở nên vô ích. Cô không thể.
“Cô ấy sẽ chết sao? Sao chị Vãn Linh lại làm như vậy?”
Sở Vãn Tình không suy nghĩ nhiều nữa. Cô cũng lao theo cô gái ấy. Càng xuống sâu, cô lại cảm giác trong lòng có một điều gì đó rất lạ. Dường như, cô đã từng đến đây? Và có một thứ gì đó khiến cô không bao giờ quên được.
Chợt xung quanh mọi thứ đều biến mất. Phía trước tựa hồ như chiếc gương nhưng lại có chút không giống. Cô chầm chậm bước tới.
Tay vừa đưa ra đã dừng lại giữa không trung.
Gương mặt yêu nghiệt với mái tóc màu bạch kim hơi dài bị gió thổi có chút loạn, và ấn kí kì gần nửa gương mặt chạy dọc xuống cổ.
“Là anh ấy!”
Cô kinh ngạc thốt lên. Hình ảnh này rất giống với lần đầu tiên cô gặp anh ở khách sạn. Nhưng sau đó thì không còn nhìn thấy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.