Chương 17
Huỳnh Thông
06/01/2014
Trước đây Lưu
Đan đã từng thề với lòng rằng, nếu có ai đó làm ảnh hưởng đến tình cảm
của cô và Minh Hạo thì nhất định cô sẽ không bao giờ để yên cho người
đó, dù người đó có là ai đi nữa, tất cả những gì làm cản trở hạnh phúc
tìm đến với cô, cô đều sẳn sàng thẳng tay xô ngã hay sẽ đạp đỗ mà chẳng
cần phải suy nghĩ đến hậu quả.
Từ khi biết yêu và yêu say đắm Minh Hạo, không biết đã bao nhiều lần Lưu Đan gây ra tội lỗi mà chính cô cũng không ngờ cô lại có thể làm ra những việc đó, dẫu biết yêu một người là phải hy sinh cho người mình yêu, nhưng với tất cả những gì cô đã làm có được gọi là hy sinh cho người mình yêu hay không?.
Lưu Đan cũng không biết, chỉ biết hạnh phúc luôn ở bên cô nhưng không bao giờ nó lên tiếng nói rằng nó đang hiện diện rất gần rất gần với cô, mà hạnh phúc là phải do chính bản thân cô đánh thức, và cô đã đánh thức nó, đánh thức để nó nói với cô rằng cô đã thật sự hạnh phúc và niềm hạnh phúc này sẽ không khi nào rời xa cô, dù phong ba hay bảo táp.
Lưu Đan chỉ đơn giản đánh thức hạnh phúc bằng mọi cách có thể mà cô không nghĩ rằng thứ hạnh phúc nhiều toan tính đó sẽ lấy đi của cô thứ gì, cứ mãi mê nghĩ về cái hạnh phúc ngày mai cùng Minh Hạo mà cô lại một lần gây ra tội ác khó lòng tha thứ.
Cái ngày định mệnh của Hạo Trình đẹp như một giấc mơ không bao giờ có thật, ngày hôm ấy bầu trời thật trong xanh, mát mẻ không một giọt nắng rớt rơi, gió thì thào thổi vi vu như đang hát ca.
Lưu Đan hẹn Hạo Trình ra ngoài dùng bữa cơm cuối cùng trong đời mà anh không hề hay biết, dùng cơm xong Lưu Đan chủ động mời anh đi dạo đây đó Sài Gòn như để anh nói lời vĩnh biệt, không biết sao hoàng hôn của ngày hôm nay lại đến sớm hơn mọi ngày? Có lẽ như nó cũng muốn nói lời vĩnh biệt với anh, đang tay trong tay cùng nhau sánh bước trên đường, Lưu Đan khẽ quay sang nhìn anh mĩm cười rồi đặt vào tay anh một phong bì, bên trong chứa đựng số tiền giúp anh trả nợ cũng đồng thời cũng là số tiền còn lại của số phận.
Hạo Trình nhìn thấy số tiền mà Lưu Đan đưa cho, anh vui mừng ôm cô vào lòng không chút đắn đo, Lưu Đan cũng mĩm cười để cho anh ôm và cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh xem như đây là lần cuối, là món quà vô giá mà cô dành tặng trước lúc anh trút hơi thở cuối cùng.
Sau giây phút vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh Lưu Đan cả ngày, Hạo Trình đưa cô về nhà rồi nói lời tạm biệt trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng rồi anh cũng phải đi, đi để trả nợ và rồi không bao giờ trở lại.
Lưu Đan đưa mắt nhìn theo Hạo Trình, có một chút gì đó miên man buồn dù sao thì anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô khẽ thì thầm.
_Xin lỗi anh nhé, Hạo Trình
…
Cũng khu nhà đỗ nát, cũng ánh sáng hiu hắt, cũng gió thổi đìu hiu, cũng không gian hoang dã… Hạo Trình ung dung bước vào và đi thẳng đến chỗ người đàn ông đã cho anh mượn tiền, lấy phong bì từ túi quần ra đập đập vào tay.
_Đây là số tiền mà trước đây tôi đã mượn của anh, bây giờ trả lại cho anh
Người đàn ông đưa tay cằm lấy số tiền, ung dung mĩm cười rồi cho vào túi quần sau đó bước đến gần Hạo Trình hơn.
_Mày giỏi lắm, rất đúng hẹn
_Anh đừng xem thường tôi, tôi đã nói trả vào ngày nào thì sẽ trả đúng vào ngày đó
Hạo Trình kiêu ngạo nói rồi quay lưng thẳng bước, chưa bước ra khỏi cánh cửa khép hờ anh cảm thấy có một bàn tay ai đó nắm chặt lấy bờ vai mình, anh quay lại chưa kịp lên tiếng đã thấy đau nhói ở bụng, nhìn xuống anh phát hiện ra một con dao đã đâm sâu vào bụng mình, máu chảy ướt đẫm cả chiếc áo trắng, anh thì thào kêu lên vài tiếng con dao tiếp tục được ấn sâu và xoay tròn, chỉ trong tích tắc anh ngã xuống mắt trợn ngược.
Ngồi nhà chờ đợi trong những suy nghĩ mông lung tiếng chuông điện thoại vang lên làm Lưu Đan giật mình, nhìn thấy là số điện thoại của người đàn ông mà cô đã thuê giết Hạo Trình liền vội vàng nghe máy.
Giọng người đàn ông từ đầu đầu dây bên kia cười ngạo mạn thông báo mọi chuyện đã đâu vào đấy một cách êm đẹp, kể từ giây phút này sẽ không còn người nào được gọi là Hạo Trình xuất hiện trước mặt Lưu Đan nữa.
Nghe đến đây thay vì cảm thấy vui mừng Lưu Đan lại thấy hơi buồn, tắt máy cô nghĩ tới những ngày tháng trước đây.
Trước đây Hạo Trình tuy không phải là một con người có thể đem ra so sánh với Minh Hạo, nhưng ít ra anh luôn quan tâm và đối xử với Lưu Đan tốt hơn chữ tốt và chưa bao giờ làm cho cô cảm thấy buồn, vậy mà cô lại nở thuê người giết anh chỉ vì hạnh phúc là hy sinh là ích kỷ.
Lưu Đan lại quay về với những ý nghĩ của riêng mình, cô trách Hạo Trình chỉ tại anh đã biết quá nhiều chuyện, lại còn dám mang ra đe dọa cô nên anh chết đi là hoàn toàn xứng đáng, điều đó cô không có lỗi, lỗi là ở anh, chính anh đã tìm đến với cái chết.
…
Đã một tuần trôi qua Lưu Đan và Minh Hạo hai người không gặp nhau vì ai cũng rất bận rộn với việc học hành của năm cuối đại học.
Hôm nay nhân lúc rảnh rổi Lưu Đan đi siêu thị mua ít thức ăn rồi thẳng đến nhà Minh Hạo, vừa bước tới trước cổng nhà cô đã nhìn thấy anh và Hải Đăng đang ngồi trước cửa nhưng có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó, sợ có chuyện không hay xảy đến với anh, cô vội đẩy cánh cổng khép hờ chạy vào, nhìn thấy cô, anh chỉ mĩm cười một cái rồi tiếp tục với vẻ mặt lo lắng, cô lấy làm lạ liền hỏi.
_Anh sao vậy, có chuyện gì sao?
Minh Hạo thở dài không đáp, Hải Đăng thấy vậy lên tiếng.
_Cậu ấy đang lo cho Hạo Trình, không biết Hạo Trình bỏ đi đâu mà cả tuần nay không thấy mặt mũi đâu cả, gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời
Nghe Hải Đăng nói vậy Lưu Đan hiểu ra mọi chuyện liền tùy cơ ứng biến.
_Hạo Trình đi rồi các anh không biết sao?
Minh Hạo nheo mày.
_Đi rồi? Mà cậu ấy đi đâu?
Lưu Đan mĩm cười ngồi xuống bên cạnh Minh Hạo.
_Mấy hôm trước Hạo Trình có hẹn em ra ngoài dùng cơm, anh ấy nói ảnh đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện mà ảnh đã gây ra cho mọi người trong thời gian qua, ảnh cảm thấy hối hận lắm, ảnh không còn mặt mủi nào để tiếp tục sống với mọi người nên quyết định trở về quê rồi
Hải Đăng lấy làm ngạc nhiên.
_Cậu ta đã gây ra những chuyện gì mà lại cảm thấy hối hận chứ?
Lưu Đan thở dài.
_Thật ra chiếc máy quay phim của anh và số tiền của bà ngoại đều là do Hạo Trình lấy đi
Minh Hạo và Hải Đăng kinh ngạc tròn mắt nhìn nhau, rồi Lưu Đan tiếp tục.
_Hạo Trình nhờ em nói lại với các anh khi nào có tiền nhất định ảnh sẽ quay về trả lại hết những gì mà ảnh đã lấy đi
_Cậu ta thiệt khờ khạo, bỏ đi mà không nói tiếng nào cả
Hải Đăng thầm trách.
_Giữ người ở lại chứ có ai giữ người ra đi đâu, nếu thật sự cậu ta muốn đi thì không ai có thể giữ cậu ta lại, chỉ mong sao cho cậu ta trở thành một người tốt
Lưu Đan mĩm cười.
_Bây giờ anh đã yên tâm chưa? Em chưa thấy ai lại quan tâm đến bạn bè một cách chân thành như anh đó
Minh Hạo nhếch môi cười hiền.
_Dù gì thì cũng đã một thời gian dài sống cùng nhau, nếu nói không quan tâm thì chắc chắn đó là lời nói dối
Lưu Đan khẽ cười không nói, ngoài kia ánh nắng bắt đầu trở nên gay gắt.
Căn nhà từ khi vắng bóng bà ngoại đã lạnh lẻo hoang sơ, giờ lại thêm Hạo Trình bỏ đi vì ân hận với những việc đã gây ra, căn nhà càng trở nên hoang sơ lạnh lẻo đến đáng sợ.
Tối nay sau khi đưa Lưu Đan về nhà Minh Hạo bỗng thấy tâm trạng buồn hơn bất cứ lúc nào, trên đường về nhà anh ghé vào cửa hàng mua vài lon bia cùng ít thức ăn mang về trò chuyện cùng Hải Đăng để quên đi hàng đống chuyện đau buồn đã xảy ra.
Khui nấp lon bia Minh Hạo đưa cho Hải Đăng, anh buồn bã.
_Không hiểu sao hôm nay mình lại cảm thấy buồn quá
Hải Đăng uống một ít bia rồi đáp.
_Mình cũng có khác gì cậu, tâm trạng hiện giờ của mình cậu tưởng tốt lắm sao?
_Cậu buồn vì chuyện gì?
Minh Hạo hỏi.
_Thì là chuyện của Hạo Trình, mình thật không ngờ cậu ta chính là người đã đánh cắp chiếc máy quay phim của mình, và số tiền mà bà ngoại cả đời cực nhọc mới có được
Chẳng khác gì với suy nghĩ của Hải Đăng, Minh Hạo cũng buông tiếng thở dài.
_Trước đây mình giả vờ đỗ lỗi cho cậu ta, cậu ta phản ứng kịch liệt một mực khẳng định cậu ta không lấy số tiền của bà ngoại, và mình đã tin cậu ta vì thái độ rất dứt khoát đó, vậy mà giờ đây cậu ta làm cho mình thất vọng quá, đúng là sống ở đời không thể tin tưởng ai được
Nghe Minh Hạo nói vậy Hải Đăng lặng đi ít lâu rồi chợt thở phào một cách nhẹ nhõm.
_Thôi, mọi chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi đừng nhắc lại làm gì, dù sao thì bây giờ Hạo Trình cậu ta cũng đã biết lỗi và ăn năn hối cải rồi, chúng ta nên cho cậu ấy một cơ hội
Minh Hạo gật gù.
_Phải, cậu nói rất đúng Hải Đăng, chúng ta nên cho cậu ấy một cơ hội để làm lại cuộc đời
Hải Đăng mĩm cười anh cụng lon bia cùng Minh Hạo rồi uống cặn, sau đó ngã người nằm ra sàn nhà hướng mắt nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, anh chợt nhớ tới chiếc nhẫn của Lưu Đan liền ngồi bậc dậy nhìn Minh Hạo.
_Phải rồi Minh Hạo, tấm ảnh cậu và người bạn Vệ Đan gì đó chụp cùng nhau khi còn dưới quê ở đâu rồi cho mình mượn đi
Minh Hạo lấy làm lạ không hiểu sao hôm nay Hải Đăng lại có hứng thú với tấm ảnh của anh và Vệ Đan.
_Cậu cần tấm ảnh đó để làm gì?
_Thì cậu cứ cho mình mượn đi rồi biết
Hải Đăng đáp.
Không biết là Hải Đăng đang muốn làm gì nhưng Minh Hạo vẫn mở bóp lấy tấm ảnh đưa cho anh.
_Đây cậu xem đi
Hải Đăng cằm lấy tấm ảnh quan sát chăm chú kỷ lưởng một hồi lâu anh la lên.
_Đúng rồi, đúng là giống nhau như một
_Giống gì chứ?
Hải Đăng chỉ vào chiếc nhẫn trong tấm ảnh trên bàn tay Vệ Đan.
_Là chiếc nhẫn này, lúc trước cậu nói với mình chiếc nhẫn này là hàng độc chỉ có một chiếc duy nhất, lúc đó mình cứ cho là cậu nói thật nhưng bây giờ mình mới biết là cậu nói đùa
_Cậu nói vậy nghĩa là sao?
_Thì là mình đã nhìn thấy một chiếc nhẫn giống hệt như chiếc nhẫn trong tấm ảnh này
Minh Hạo kinh ngạc và khá bất ngờ khi nghe Hải Đăng nói như vậy, quả thật đây là chiếc nhẫn duy nhất mà anh đã nhờ người thiết kế riêng để tặng cho Vệ Đan nhân dịp sinh nhật, tuy rằng chiếc nhẫn nhìn đơn giản không chút cầu kì, giá trị không đáng là bao nhưng thật chất chỉ có một cái duy nhất, trên chiếc nhẫn còn khắc hai chữ Vệ Đan rõ mồn một.
_Cậu đã nhìn thấy chiếc nhẫn đó ở đâu? Mau nói cho mình biết đi Hải Đăng
Minh Hạo hấp tấp.
Hải Đăng ngạc nhiên khi nhìn thấy phản ứng có vẻ hơi kích động của Minh Hạo.
_Cậu làm gì mà có vẻ nôn nóng muốn biết quá vậy?
_Cậu cũng biết rồi mà, bấy lâu nay mình đang tìm Vệ Đan chiếc nhẫn đó sẽ giúp mình nhận ra cậu ấy sau bao nhiêu năm xa cách
Hải Đăng bật cười.
_Thì ra là vậy, nhưng mình nói cho cậu biết người đeo chiếc nhẫn đó không phải là Vệ Đan của cậu đâu, người đó là con gái
Minh Hạo nheo mày.
_Là con gái sao?
_Cậu thật không biết người đó à, người đó là một người rất quen thuộc với cậu mà
Minh Hạo suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi anh lắc đầu chịu thua, thấy vậy Hải Đăng lên tiếng.
_Người đó không ai xa lạ mà chính là Lưu Đan đó
_Cái gì? Lưu Đan?
_Đúng vậy, Lưu Đan là bạn gái của cậu mà cậu cũng không biết, cũng may là lần trước Lưu Đan đến tìm cậu mình vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn đó được đeo trong một sợi dây chuyền trên cổ của cô ấy
Hải Đăng càng nói tâm trí Minh Hạo càng rối như mớ bồng bông, anh suy nghĩ nhiều, rất nhiều rồi đột ngột đứng dậy chạy ra khỏi nhà rất hấp tấp và nôn nóng.
Hải Đăng ngồi lại ở phía sau, không hiểu Minh Hạo đang tính làm gì, anh lắc đầu, uống một ít bia rồi ngã người nằm dài ra sàn và thiếp đi.
Từ khi biết yêu và yêu say đắm Minh Hạo, không biết đã bao nhiều lần Lưu Đan gây ra tội lỗi mà chính cô cũng không ngờ cô lại có thể làm ra những việc đó, dẫu biết yêu một người là phải hy sinh cho người mình yêu, nhưng với tất cả những gì cô đã làm có được gọi là hy sinh cho người mình yêu hay không?.
Lưu Đan cũng không biết, chỉ biết hạnh phúc luôn ở bên cô nhưng không bao giờ nó lên tiếng nói rằng nó đang hiện diện rất gần rất gần với cô, mà hạnh phúc là phải do chính bản thân cô đánh thức, và cô đã đánh thức nó, đánh thức để nó nói với cô rằng cô đã thật sự hạnh phúc và niềm hạnh phúc này sẽ không khi nào rời xa cô, dù phong ba hay bảo táp.
Lưu Đan chỉ đơn giản đánh thức hạnh phúc bằng mọi cách có thể mà cô không nghĩ rằng thứ hạnh phúc nhiều toan tính đó sẽ lấy đi của cô thứ gì, cứ mãi mê nghĩ về cái hạnh phúc ngày mai cùng Minh Hạo mà cô lại một lần gây ra tội ác khó lòng tha thứ.
Cái ngày định mệnh của Hạo Trình đẹp như một giấc mơ không bao giờ có thật, ngày hôm ấy bầu trời thật trong xanh, mát mẻ không một giọt nắng rớt rơi, gió thì thào thổi vi vu như đang hát ca.
Lưu Đan hẹn Hạo Trình ra ngoài dùng bữa cơm cuối cùng trong đời mà anh không hề hay biết, dùng cơm xong Lưu Đan chủ động mời anh đi dạo đây đó Sài Gòn như để anh nói lời vĩnh biệt, không biết sao hoàng hôn của ngày hôm nay lại đến sớm hơn mọi ngày? Có lẽ như nó cũng muốn nói lời vĩnh biệt với anh, đang tay trong tay cùng nhau sánh bước trên đường, Lưu Đan khẽ quay sang nhìn anh mĩm cười rồi đặt vào tay anh một phong bì, bên trong chứa đựng số tiền giúp anh trả nợ cũng đồng thời cũng là số tiền còn lại của số phận.
Hạo Trình nhìn thấy số tiền mà Lưu Đan đưa cho, anh vui mừng ôm cô vào lòng không chút đắn đo, Lưu Đan cũng mĩm cười để cho anh ôm và cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh xem như đây là lần cuối, là món quà vô giá mà cô dành tặng trước lúc anh trút hơi thở cuối cùng.
Sau giây phút vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh Lưu Đan cả ngày, Hạo Trình đưa cô về nhà rồi nói lời tạm biệt trong ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa, nhưng rồi anh cũng phải đi, đi để trả nợ và rồi không bao giờ trở lại.
Lưu Đan đưa mắt nhìn theo Hạo Trình, có một chút gì đó miên man buồn dù sao thì anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô khẽ thì thầm.
_Xin lỗi anh nhé, Hạo Trình
…
Cũng khu nhà đỗ nát, cũng ánh sáng hiu hắt, cũng gió thổi đìu hiu, cũng không gian hoang dã… Hạo Trình ung dung bước vào và đi thẳng đến chỗ người đàn ông đã cho anh mượn tiền, lấy phong bì từ túi quần ra đập đập vào tay.
_Đây là số tiền mà trước đây tôi đã mượn của anh, bây giờ trả lại cho anh
Người đàn ông đưa tay cằm lấy số tiền, ung dung mĩm cười rồi cho vào túi quần sau đó bước đến gần Hạo Trình hơn.
_Mày giỏi lắm, rất đúng hẹn
_Anh đừng xem thường tôi, tôi đã nói trả vào ngày nào thì sẽ trả đúng vào ngày đó
Hạo Trình kiêu ngạo nói rồi quay lưng thẳng bước, chưa bước ra khỏi cánh cửa khép hờ anh cảm thấy có một bàn tay ai đó nắm chặt lấy bờ vai mình, anh quay lại chưa kịp lên tiếng đã thấy đau nhói ở bụng, nhìn xuống anh phát hiện ra một con dao đã đâm sâu vào bụng mình, máu chảy ướt đẫm cả chiếc áo trắng, anh thì thào kêu lên vài tiếng con dao tiếp tục được ấn sâu và xoay tròn, chỉ trong tích tắc anh ngã xuống mắt trợn ngược.
Ngồi nhà chờ đợi trong những suy nghĩ mông lung tiếng chuông điện thoại vang lên làm Lưu Đan giật mình, nhìn thấy là số điện thoại của người đàn ông mà cô đã thuê giết Hạo Trình liền vội vàng nghe máy.
Giọng người đàn ông từ đầu đầu dây bên kia cười ngạo mạn thông báo mọi chuyện đã đâu vào đấy một cách êm đẹp, kể từ giây phút này sẽ không còn người nào được gọi là Hạo Trình xuất hiện trước mặt Lưu Đan nữa.
Nghe đến đây thay vì cảm thấy vui mừng Lưu Đan lại thấy hơi buồn, tắt máy cô nghĩ tới những ngày tháng trước đây.
Trước đây Hạo Trình tuy không phải là một con người có thể đem ra so sánh với Minh Hạo, nhưng ít ra anh luôn quan tâm và đối xử với Lưu Đan tốt hơn chữ tốt và chưa bao giờ làm cho cô cảm thấy buồn, vậy mà cô lại nở thuê người giết anh chỉ vì hạnh phúc là hy sinh là ích kỷ.
Lưu Đan lại quay về với những ý nghĩ của riêng mình, cô trách Hạo Trình chỉ tại anh đã biết quá nhiều chuyện, lại còn dám mang ra đe dọa cô nên anh chết đi là hoàn toàn xứng đáng, điều đó cô không có lỗi, lỗi là ở anh, chính anh đã tìm đến với cái chết.
…
Đã một tuần trôi qua Lưu Đan và Minh Hạo hai người không gặp nhau vì ai cũng rất bận rộn với việc học hành của năm cuối đại học.
Hôm nay nhân lúc rảnh rổi Lưu Đan đi siêu thị mua ít thức ăn rồi thẳng đến nhà Minh Hạo, vừa bước tới trước cổng nhà cô đã nhìn thấy anh và Hải Đăng đang ngồi trước cửa nhưng có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó, sợ có chuyện không hay xảy đến với anh, cô vội đẩy cánh cổng khép hờ chạy vào, nhìn thấy cô, anh chỉ mĩm cười một cái rồi tiếp tục với vẻ mặt lo lắng, cô lấy làm lạ liền hỏi.
_Anh sao vậy, có chuyện gì sao?
Minh Hạo thở dài không đáp, Hải Đăng thấy vậy lên tiếng.
_Cậu ấy đang lo cho Hạo Trình, không biết Hạo Trình bỏ đi đâu mà cả tuần nay không thấy mặt mũi đâu cả, gọi điện không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời
Nghe Hải Đăng nói vậy Lưu Đan hiểu ra mọi chuyện liền tùy cơ ứng biến.
_Hạo Trình đi rồi các anh không biết sao?
Minh Hạo nheo mày.
_Đi rồi? Mà cậu ấy đi đâu?
Lưu Đan mĩm cười ngồi xuống bên cạnh Minh Hạo.
_Mấy hôm trước Hạo Trình có hẹn em ra ngoài dùng cơm, anh ấy nói ảnh đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện mà ảnh đã gây ra cho mọi người trong thời gian qua, ảnh cảm thấy hối hận lắm, ảnh không còn mặt mủi nào để tiếp tục sống với mọi người nên quyết định trở về quê rồi
Hải Đăng lấy làm ngạc nhiên.
_Cậu ta đã gây ra những chuyện gì mà lại cảm thấy hối hận chứ?
Lưu Đan thở dài.
_Thật ra chiếc máy quay phim của anh và số tiền của bà ngoại đều là do Hạo Trình lấy đi
Minh Hạo và Hải Đăng kinh ngạc tròn mắt nhìn nhau, rồi Lưu Đan tiếp tục.
_Hạo Trình nhờ em nói lại với các anh khi nào có tiền nhất định ảnh sẽ quay về trả lại hết những gì mà ảnh đã lấy đi
_Cậu ta thiệt khờ khạo, bỏ đi mà không nói tiếng nào cả
Hải Đăng thầm trách.
_Giữ người ở lại chứ có ai giữ người ra đi đâu, nếu thật sự cậu ta muốn đi thì không ai có thể giữ cậu ta lại, chỉ mong sao cho cậu ta trở thành một người tốt
Lưu Đan mĩm cười.
_Bây giờ anh đã yên tâm chưa? Em chưa thấy ai lại quan tâm đến bạn bè một cách chân thành như anh đó
Minh Hạo nhếch môi cười hiền.
_Dù gì thì cũng đã một thời gian dài sống cùng nhau, nếu nói không quan tâm thì chắc chắn đó là lời nói dối
Lưu Đan khẽ cười không nói, ngoài kia ánh nắng bắt đầu trở nên gay gắt.
Căn nhà từ khi vắng bóng bà ngoại đã lạnh lẻo hoang sơ, giờ lại thêm Hạo Trình bỏ đi vì ân hận với những việc đã gây ra, căn nhà càng trở nên hoang sơ lạnh lẻo đến đáng sợ.
Tối nay sau khi đưa Lưu Đan về nhà Minh Hạo bỗng thấy tâm trạng buồn hơn bất cứ lúc nào, trên đường về nhà anh ghé vào cửa hàng mua vài lon bia cùng ít thức ăn mang về trò chuyện cùng Hải Đăng để quên đi hàng đống chuyện đau buồn đã xảy ra.
Khui nấp lon bia Minh Hạo đưa cho Hải Đăng, anh buồn bã.
_Không hiểu sao hôm nay mình lại cảm thấy buồn quá
Hải Đăng uống một ít bia rồi đáp.
_Mình cũng có khác gì cậu, tâm trạng hiện giờ của mình cậu tưởng tốt lắm sao?
_Cậu buồn vì chuyện gì?
Minh Hạo hỏi.
_Thì là chuyện của Hạo Trình, mình thật không ngờ cậu ta chính là người đã đánh cắp chiếc máy quay phim của mình, và số tiền mà bà ngoại cả đời cực nhọc mới có được
Chẳng khác gì với suy nghĩ của Hải Đăng, Minh Hạo cũng buông tiếng thở dài.
_Trước đây mình giả vờ đỗ lỗi cho cậu ta, cậu ta phản ứng kịch liệt một mực khẳng định cậu ta không lấy số tiền của bà ngoại, và mình đã tin cậu ta vì thái độ rất dứt khoát đó, vậy mà giờ đây cậu ta làm cho mình thất vọng quá, đúng là sống ở đời không thể tin tưởng ai được
Nghe Minh Hạo nói vậy Hải Đăng lặng đi ít lâu rồi chợt thở phào một cách nhẹ nhõm.
_Thôi, mọi chuyện đã qua thì cho nó qua luôn đi đừng nhắc lại làm gì, dù sao thì bây giờ Hạo Trình cậu ta cũng đã biết lỗi và ăn năn hối cải rồi, chúng ta nên cho cậu ấy một cơ hội
Minh Hạo gật gù.
_Phải, cậu nói rất đúng Hải Đăng, chúng ta nên cho cậu ấy một cơ hội để làm lại cuộc đời
Hải Đăng mĩm cười anh cụng lon bia cùng Minh Hạo rồi uống cặn, sau đó ngã người nằm ra sàn nhà hướng mắt nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, anh chợt nhớ tới chiếc nhẫn của Lưu Đan liền ngồi bậc dậy nhìn Minh Hạo.
_Phải rồi Minh Hạo, tấm ảnh cậu và người bạn Vệ Đan gì đó chụp cùng nhau khi còn dưới quê ở đâu rồi cho mình mượn đi
Minh Hạo lấy làm lạ không hiểu sao hôm nay Hải Đăng lại có hứng thú với tấm ảnh của anh và Vệ Đan.
_Cậu cần tấm ảnh đó để làm gì?
_Thì cậu cứ cho mình mượn đi rồi biết
Hải Đăng đáp.
Không biết là Hải Đăng đang muốn làm gì nhưng Minh Hạo vẫn mở bóp lấy tấm ảnh đưa cho anh.
_Đây cậu xem đi
Hải Đăng cằm lấy tấm ảnh quan sát chăm chú kỷ lưởng một hồi lâu anh la lên.
_Đúng rồi, đúng là giống nhau như một
_Giống gì chứ?
Hải Đăng chỉ vào chiếc nhẫn trong tấm ảnh trên bàn tay Vệ Đan.
_Là chiếc nhẫn này, lúc trước cậu nói với mình chiếc nhẫn này là hàng độc chỉ có một chiếc duy nhất, lúc đó mình cứ cho là cậu nói thật nhưng bây giờ mình mới biết là cậu nói đùa
_Cậu nói vậy nghĩa là sao?
_Thì là mình đã nhìn thấy một chiếc nhẫn giống hệt như chiếc nhẫn trong tấm ảnh này
Minh Hạo kinh ngạc và khá bất ngờ khi nghe Hải Đăng nói như vậy, quả thật đây là chiếc nhẫn duy nhất mà anh đã nhờ người thiết kế riêng để tặng cho Vệ Đan nhân dịp sinh nhật, tuy rằng chiếc nhẫn nhìn đơn giản không chút cầu kì, giá trị không đáng là bao nhưng thật chất chỉ có một cái duy nhất, trên chiếc nhẫn còn khắc hai chữ Vệ Đan rõ mồn một.
_Cậu đã nhìn thấy chiếc nhẫn đó ở đâu? Mau nói cho mình biết đi Hải Đăng
Minh Hạo hấp tấp.
Hải Đăng ngạc nhiên khi nhìn thấy phản ứng có vẻ hơi kích động của Minh Hạo.
_Cậu làm gì mà có vẻ nôn nóng muốn biết quá vậy?
_Cậu cũng biết rồi mà, bấy lâu nay mình đang tìm Vệ Đan chiếc nhẫn đó sẽ giúp mình nhận ra cậu ấy sau bao nhiêu năm xa cách
Hải Đăng bật cười.
_Thì ra là vậy, nhưng mình nói cho cậu biết người đeo chiếc nhẫn đó không phải là Vệ Đan của cậu đâu, người đó là con gái
Minh Hạo nheo mày.
_Là con gái sao?
_Cậu thật không biết người đó à, người đó là một người rất quen thuộc với cậu mà
Minh Hạo suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi anh lắc đầu chịu thua, thấy vậy Hải Đăng lên tiếng.
_Người đó không ai xa lạ mà chính là Lưu Đan đó
_Cái gì? Lưu Đan?
_Đúng vậy, Lưu Đan là bạn gái của cậu mà cậu cũng không biết, cũng may là lần trước Lưu Đan đến tìm cậu mình vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn đó được đeo trong một sợi dây chuyền trên cổ của cô ấy
Hải Đăng càng nói tâm trí Minh Hạo càng rối như mớ bồng bông, anh suy nghĩ nhiều, rất nhiều rồi đột ngột đứng dậy chạy ra khỏi nhà rất hấp tấp và nôn nóng.
Hải Đăng ngồi lại ở phía sau, không hiểu Minh Hạo đang tính làm gì, anh lắc đầu, uống một ít bia rồi ngã người nằm dài ra sàn và thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.