Góc Nhìn Của Người Con Gái Đơn Phương
Chương 3: Khó chấp nhận
Yeuanhthemlannua
02/07/2023
- Này làm gì mà mãi mới nghe máy thế
Nghe giọng anh có đôi chút bực bội, cô toan xin lỗi định giải thích nhưng nhớ đến lời Tâm Tâm nói, cô liền hắng giọng nói:
- Có hơi bận nên không nghe được thôi. Có việc gì không?
- Bận đến mức một tuần không gặp, gọi điện thoại thì không nghe phải để người khác gọi lại mới được hả?
Cô biết tính cách của anh, sớm nắng chiều mưa, chính vì quá hiểu rõ tính cách của anh ấy, từ khi còn lại thiếu nữ tuổi 16 cô đã luôn để ý mọi hành động, cử chỉ, tính cách của anh, làm mọi cách để vừa ý anh ấy. Nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên cô làm anh phật ý.
Nhớ đến những lúc chủ động quan tâm, hỏi han cậu dẫu cậu lạnh lùng, không quan tâm, cô vẫn như một con ngốc dính lấy anh. Không trách anh vô tình, chỉ trách cô yêu chưa đủ.
Những dòng suy nghĩ lặng lẽ lướt qua, cô bình tĩnh đáp lại:
- Ừ phải, tôi bận đến mức đấy đó, dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không gặp nhau mấy hôm cũng không chết được. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì hôm khác nói nhé, tôi không có thừa thời gian nói chuyện, tán gẫu đâu.
- Cậu..
Lời chưa kịp nói ra hết, cô đã tắt ngay điện thoại, chỉ còn lại âm thanh Tút.. Tút.. Tút..
Mấy cô bạn của cô xúm lại thắc mắc sao cô tự nhiên nổi cáu với Nam Nhất Thiên, cô không nói gì chỉ lặng lẽ trở về giường. Chăn trùm kín đầu, cô bắt đầu khóc, thắc mắc vì sao lại nhớ tới mấy chuyện này, cũng vì sao lại giận cá chém thớt mà nổi nóng với anh mà không nói rõ nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau, cô đi đến giảng đường, tình cờ thấy anh đang đi về phía này. Cô vội quay đầu, tránh anh. Anh nhanh tay nắm vào cổ tay cô, cô lùi về phía sau hai bước. Cô ấp a ấp úng nói:
- Cậu làm cái gì đấy? Bỏ tay ra.
- Cậu nổi nóng cái gì đấy! Tớ không nói gì nhiều đâu. Chiều nay 4 rưỡi gặp nhau ở xxx, tớ muốn nói chuyện. Dù sao thì lịch học chiều nay cả trường đều được nghỉ vả lại theo như tớ biết, cậu cũng không bận làm thêm. Thế nhé!
- Ê, t..
Chưa kịp nói ra hết, cô đã đứng bơ vơ một mình giữa hành lang. Vào giờ học, đầu óc như trên mây, cô cảm giác xấu hổ. Lẽ ra hôm qua không nên nổi cáu thì chiều nay chắc nói chuyện bình thường rồi. Tự nhiên hôm qua cô làm ầm lên, cô bây giờ thật sụ muốn cho cậu leo cây a.
Cô đã cố gắng đi đến điểm hẹn sớm nhất có thể rồi, cụ thể là trễ 20 phút. Aizz thật đau đầu. Cô chưa bao giờ đến muộn mỗi khi có hẹn với cậu, nhưng suốt từ chiều đến giờ, cô cứ độc thoại một mình, tìm câu trả lời hợp lí nếu anh có hỏi sao lại nổi cáu với anh.
Khi đến nơi, tìm được anh đang ngồi trong góc quán, anh luôn chọn không gian yên tĩnh nhất có thể. Với việc đi tìm anh thật sự rất dễ đối với cô. Cô ngập ngừng nói:
- Chào!
Cậu không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi thở dài:
- Thật không biết tớ có động nhầm núi lửa không nữa.
Cô lặng lẽ cúi đầu, không dám nói câu gì.
Anh nói tiếp:
- Hôm nay gọi cậu đến đây, thật sự muốn nhờ cậu một việc.
- Việc gì?
- Thật ra, có hơi khó nói một chút. Chuyện này tớ mới dám kể cậu thôi đấy.
Lần đầu tiên, cô thấy anh nói chuyện ngập ngừng, xấu hổ, thêm đôi má hơi ửng hồng. Nội tâm cô như đang bị cào xé, vui vẻ khi anh tin cô, "vinh dự" khi làm người nghe đầu tiên tò mò nhanh nhảu đáp:
- Nói đi, nói ra thì tớ mới biết có chuyện gì cơ chứ!
- Cậu biết Trư Viên đúng không?
- Ừ ừm.
- Tớ thích cậu ấy..
Nói xong khuôn mặt của Tiểu Thiên đỏ bừng lên. Còn tôi, thật khó có thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. Tim cô lúc này như ngừng đập, chưa bao giờ cô thấy thật khó khăn trong việc thở. Dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, không hoảng loạn.
Thấy hồi lâu cô không trả lời. Anh nói tiếp:
- Có thể cậu thấy hơi khó tin. Nhưng mà, thích Viên Viên là thật. Tớ muốn kể cậu đầu tiên, bởi chúng ta ngày trước cũng học cùng lớp với nhau, cậu cũng biết rõ cậu ấy. Và, cậu cũng là con gái, tớ muốn cậu giúp tớ "cưa" cậu ấy!
Lời nói ra như dao ghăm vào tim cô, hóa ra, mấy ngày không gặp, không phải là nhớ mà là muốn nhờ cô. Anh thật biết đùa, đẩy anh vào tay người con gái khác, chẳng khác nào dập tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong cô.
Cô nuốt nước mắt vào trong, mới khó khăn cất tiếng nói:
- Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?
- Ừm, con gái các cậu thường thích những chàng trai như thế nào?
- Mỗi người một gu, sao có thể đánh đồng hết được.
- Vậy, nếu là cậu, gu của cậu là mẫu người con trai như thế nào?
Hết chương 3.
Nghe giọng anh có đôi chút bực bội, cô toan xin lỗi định giải thích nhưng nhớ đến lời Tâm Tâm nói, cô liền hắng giọng nói:
- Có hơi bận nên không nghe được thôi. Có việc gì không?
- Bận đến mức một tuần không gặp, gọi điện thoại thì không nghe phải để người khác gọi lại mới được hả?
Cô biết tính cách của anh, sớm nắng chiều mưa, chính vì quá hiểu rõ tính cách của anh ấy, từ khi còn lại thiếu nữ tuổi 16 cô đã luôn để ý mọi hành động, cử chỉ, tính cách của anh, làm mọi cách để vừa ý anh ấy. Nhưng đây cũng chính là lần đầu tiên cô làm anh phật ý.
Nhớ đến những lúc chủ động quan tâm, hỏi han cậu dẫu cậu lạnh lùng, không quan tâm, cô vẫn như một con ngốc dính lấy anh. Không trách anh vô tình, chỉ trách cô yêu chưa đủ.
Những dòng suy nghĩ lặng lẽ lướt qua, cô bình tĩnh đáp lại:
- Ừ phải, tôi bận đến mức đấy đó, dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không gặp nhau mấy hôm cũng không chết được. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì hôm khác nói nhé, tôi không có thừa thời gian nói chuyện, tán gẫu đâu.
- Cậu..
Lời chưa kịp nói ra hết, cô đã tắt ngay điện thoại, chỉ còn lại âm thanh Tút.. Tút.. Tút..
Mấy cô bạn của cô xúm lại thắc mắc sao cô tự nhiên nổi cáu với Nam Nhất Thiên, cô không nói gì chỉ lặng lẽ trở về giường. Chăn trùm kín đầu, cô bắt đầu khóc, thắc mắc vì sao lại nhớ tới mấy chuyện này, cũng vì sao lại giận cá chém thớt mà nổi nóng với anh mà không nói rõ nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau, cô đi đến giảng đường, tình cờ thấy anh đang đi về phía này. Cô vội quay đầu, tránh anh. Anh nhanh tay nắm vào cổ tay cô, cô lùi về phía sau hai bước. Cô ấp a ấp úng nói:
- Cậu làm cái gì đấy? Bỏ tay ra.
- Cậu nổi nóng cái gì đấy! Tớ không nói gì nhiều đâu. Chiều nay 4 rưỡi gặp nhau ở xxx, tớ muốn nói chuyện. Dù sao thì lịch học chiều nay cả trường đều được nghỉ vả lại theo như tớ biết, cậu cũng không bận làm thêm. Thế nhé!
- Ê, t..
Chưa kịp nói ra hết, cô đã đứng bơ vơ một mình giữa hành lang. Vào giờ học, đầu óc như trên mây, cô cảm giác xấu hổ. Lẽ ra hôm qua không nên nổi cáu thì chiều nay chắc nói chuyện bình thường rồi. Tự nhiên hôm qua cô làm ầm lên, cô bây giờ thật sụ muốn cho cậu leo cây a.
Cô đã cố gắng đi đến điểm hẹn sớm nhất có thể rồi, cụ thể là trễ 20 phút. Aizz thật đau đầu. Cô chưa bao giờ đến muộn mỗi khi có hẹn với cậu, nhưng suốt từ chiều đến giờ, cô cứ độc thoại một mình, tìm câu trả lời hợp lí nếu anh có hỏi sao lại nổi cáu với anh.
Khi đến nơi, tìm được anh đang ngồi trong góc quán, anh luôn chọn không gian yên tĩnh nhất có thể. Với việc đi tìm anh thật sự rất dễ đối với cô. Cô ngập ngừng nói:
- Chào!
Cậu không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi thở dài:
- Thật không biết tớ có động nhầm núi lửa không nữa.
Cô lặng lẽ cúi đầu, không dám nói câu gì.
Anh nói tiếp:
- Hôm nay gọi cậu đến đây, thật sự muốn nhờ cậu một việc.
- Việc gì?
- Thật ra, có hơi khó nói một chút. Chuyện này tớ mới dám kể cậu thôi đấy.
Lần đầu tiên, cô thấy anh nói chuyện ngập ngừng, xấu hổ, thêm đôi má hơi ửng hồng. Nội tâm cô như đang bị cào xé, vui vẻ khi anh tin cô, "vinh dự" khi làm người nghe đầu tiên tò mò nhanh nhảu đáp:
- Nói đi, nói ra thì tớ mới biết có chuyện gì cơ chứ!
- Cậu biết Trư Viên đúng không?
- Ừ ừm.
- Tớ thích cậu ấy..
Nói xong khuôn mặt của Tiểu Thiên đỏ bừng lên. Còn tôi, thật khó có thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. Tim cô lúc này như ngừng đập, chưa bao giờ cô thấy thật khó khăn trong việc thở. Dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, không hoảng loạn.
Thấy hồi lâu cô không trả lời. Anh nói tiếp:
- Có thể cậu thấy hơi khó tin. Nhưng mà, thích Viên Viên là thật. Tớ muốn kể cậu đầu tiên, bởi chúng ta ngày trước cũng học cùng lớp với nhau, cậu cũng biết rõ cậu ấy. Và, cậu cũng là con gái, tớ muốn cậu giúp tớ "cưa" cậu ấy!
Lời nói ra như dao ghăm vào tim cô, hóa ra, mấy ngày không gặp, không phải là nhớ mà là muốn nhờ cô. Anh thật biết đùa, đẩy anh vào tay người con gái khác, chẳng khác nào dập tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong cô.
Cô nuốt nước mắt vào trong, mới khó khăn cất tiếng nói:
- Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?
- Ừm, con gái các cậu thường thích những chàng trai như thế nào?
- Mỗi người một gu, sao có thể đánh đồng hết được.
- Vậy, nếu là cậu, gu của cậu là mẫu người con trai như thế nào?
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.