Chương 5:
Zest
09/04/2021
* * *
Ngồi trên xe buýt hai tiếng đồng hồ, tôi cũng đến nơi ấy, nơi có mẹ. Căn nhỏ bé vẫn không khác xưa là bao, đó là cửa hàng kinh doanh của mẹ tôi và cũng là nơi mà mẹ sống trong suốt khoảng thời gian gần một năm qua. Tôi đứng ngoài cửa và thấy mẹ đang dọn dẹp và trang trí lại vài món đồ trong căn nhà. Mẹ vẫn vậy, luôn tỉ mỉ và chu đáo. Lúc này, tôi muốn bật khóc, vì tôi rất nhớ mẹ. Chạy lại, từ đằng sau ôm ngang lưng mẹ, tôi gọi:
– Mẹ!
Tôi biết là mẹ cười.
– Ừ! Muộn thế này rồi, sao con còn đến?
– Vì lâu rồi không được gặp mẹ, không được ôm mẹ. – Tôi gục đầu vào lưng mẹ rồi nũng nĩu. Làm vậy, có lẽ tôi sẽ quên đi phần nào những chuyện đã qua.
Xoay người lại nhìn tôi, mẹ bỗng hốt hoảng:
– Con sao vậy? Tại sao lại bị chảy máu? – Mẹ lo lắng đưa tay lên rồi chạm nhẹ vào vết thương trên môi của tôi.
Tôi lắc đầu, tâm trạng vừa bình ổn của tôi lại một lần nữa bị khuấy tung lên. Vết máu đó chính là minh chứng cho cái tát thô bạo của bố dành cho tôi. Tôi sẽ nói dối mẹ.
– Không sao đâu mẹ! – Tôi cười, ngay cả một nụ cười cũng khiến tôi đau vì hoạt động co dãn của cơ miệng.
– Phải cận thận chút chứ con gái.
Mẹ lấy mảnh giấy mềm lau nhẹ lên vết máu còn đọng trên môi tôi. Tôi nhìn mẹ, bỗng dưng lòng quặn đau, tôi thương mẹ nhiều, nhưng bố thì không còn chút tình cảm nào với mẹ. Tại sao? Lí do là gì, giờ đây có còn quan trọng khi mọi chuyện đã được sắp đặt cho một kết thúc. Tôi hỏi mẹ:
– Mẹ! Tại sao bố và mẹ không ly hôn? – Tôi nói như thầm thì.
Im lặng một khoảng thật lâu.
– Con… biết tất cả rồi sao?
Mẹ bình thản nói, không giống trong suy đoán của tôi. Thì ra, mẹ của tôi lại là một người phụ nữ mạnh mẽ đến vậy, mọi đau khổ cũng không làm cho mẹ gục ngã. Nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ không tìm cho mình một lối thoát.
– Con biết từ ngày bố bỏ nhà đi. Nhưng tại sao mẹ không từ bỏ bố, cứ mãi sống thế này thì cả hai người đều không thể hạnh phúc. Chẳng lẽ, mẹ rất yêu bố sao?
Mẹ tôi cười, xoa nhẹ đầu tôi.
– Vợ chồng sống với nhau chỉ vì nghĩa, không phải vì tình. Lớn lên, con sẽ hiểu điều này thôi. Còn việc mẹ không muốn ly hôn… chính là vì các con. Mẹ còn không hiểu con sao? Trong lòng con, bố chiếm vị trí rất quan trọng, đúng không? Nếu mẹ mất chồng, thì các con cũng sẽ mất bố vĩnh viễn. Và mẹ không cho phép điều đó xảy ra.
Tôi nghẹn ngào nấc trong những giọt nước mắt đang trực trào trên khóe mi.
– Tại con sao?
– Không phải tại con, là vì con. Đừng hiểu ngược, con gái. – Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Vỗn dĩ, tôi luôn là một đứa trẻ của mẹ.
* * *
Tôi rời đi trong sự miễn cưỡng, nhưng tôi không muốn làm trái với ý muốn của mẹ. Lại một chuyến xe buýt nữa mang tôi đi, rời xa mẹ. Nhưng tôi sẽ đi đâu khi nhà không còn là nơi tôi muốn về? Tôi không muốn nhìn thấy bố.
Tôi xuống trạm xe và đi bộ dọc theo con đường. Nhớ không nhầm thì đây là đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, con đường nối dài từ dải Trung tâm thành phố đến Cảng Đình Vũ. Nơi là một trong những cửa ngõ giao thông Hàng hải quan trọng của toàn miền Bắc cũng như cả nước. Đêm về, con đường trở nên nhộp nhịp đến ồn ào, những chiếc xe container băng băng trên đường như những con quái vật đang chạy đua. Một ý niệm hiện hữu trong suy nghĩ của tôi, rằng tôi muốn chặn đứng dòng xe này. Chết chóc! Giờ đây, khái niệm này trong tôi chỉ mờ nhạt như một hạt cát nhỏ nhoi. Nếu nó bé nhỏ như vậy thì mất đi hay tiếp tục tồn tại cũng đâu còn quan trọng. Thật buồn cười khi không lâu về trước, tôi còn cho rằng chết là một kết thúc hèn hạ, nhưng giờ đây, dường như tôi đã nghĩ khác. Nếu tôi chết đi, gánh nặng trong lòng mẹ có vơi bớt đi phần nào? Mẹ có thể lựa chọn một cuộc sống tự do và hạnh phúc, phải không?
Tôi đặt chân xuống lòng đường từ lúc nào không hay, bởi dòng suy nghĩ miên man đã lấp đầy mọi giác quan khác trong tôi. Tôi thấy đoạn đường phía trước thật ngắn ngủi, chỉ là từ vỉa hè bên này sang vệ đường bên kia. Nhưng khi quay sang ngang, tôi bị chói mắt bởi hai chiếc đèn pha led đang chiếu thẳng vào mắt tôi. Một chiếc xe container đang lao nhanh về phía tôi. Chỉ trong giây lát nữa thôi, nó sẽ va chạm vào thân xác tôi, nhanh lắm. Tôi nhắm mắt, để cảm nhận.
– Không! – Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Ngay sau đó, một bàn tay khác kéo lấy tôi chạy nhanh về phía trước. Rồi cả hai chúng tôi đều ngã sõng soài lên vệ đường. Tôi ngạc nhiên nhìn người đó, là Viết Vũ. Lại một lần nữa, cậu ấy đến bên tôi vào khoảnh khắc cuộc đời tôi tối tăm nhất. Đó là trùng hợp hay là định mệnh?
– Cậu điên rồi! – Cậu ấy hét lên, mắng tôi. – Có biết rằng chỉ chậm trễ thêm vài giây nữa thôi, cơ thể cậu đã nằm trọn trong gầm xe và bị nghiền nát rồi không?
Cậu ấy nhìn tôi bằng cặp mắt đáng sợ nhất, khuôn mặt lo lắng và thái độ tức giận chưa từng có. Ừ, tôi biết mình điên mà. Nhưng người điên hơn là cậu ấy, tôi có đáng để cậu ấy liều mạng cứu? Thần Chết vừa rồi không chỉ nhìn tôi, mà còn nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Tôi đã nợ cậu ấy, một món nợ quá lớn.
Tôi chọn cách im lặng và cúi đầu. Bỗng nhiên, cậu ấy ôm chặt lấy tôi vào lòng.
– Nói đi, chuyện gì xảy ra với cậu? – Chất giọng khẩn thiết.
Tôi bật khóc, tôi chỉ biết khóc và không thể nói được điều gì thêm.
– Đừng khóc! – Buông tôi ra và lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
Dù trời đã tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ từng cử chỉ và cảm xúc trên nét mặt của cậu ấy. Và giờ phút này, tôi biết mình không cô đơn, không lạc lõng.
Viết Vũ chợt cầm lấy cánh tay tôi, hốt hoảng nói trong đứt quãng:
– Máu! Cậu… bị thương rồi.
Một vết chày xước dài và sâu trên cánh tay trái của tôi. Đây có lẽ là kết quả của cú ngã vừa rồi. Nhưng cảm giác của tôi đã tê liệt, làm sao có thể cảm nhận?
* * *
Bệnh viện…
Tôi đang được một vị y tá băng bó vết thương trên cánh tay, Viết Vũ ngồi bên cạnh tôi. Tôi biết rằng cậu ấy cũng bị thương.
Một lúc sau, khi cô y tá đã rời khỏi phòng bệnh, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, còn Viết Vũ ngồi ở cuối giường. Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, tôi quay mặt về hướng cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập đi qua.
– Chuyện gia đình? – Cậu ấy cất tiếng hỏi tôi.
Tôi vẫn im lặng và nghe thấy một tiếng thở dài.
– Cậu không muốn nói? Vậy cũng được. Nhưng hãy hứa với tớ rằng đừng bao giờ nghĩ quẩn rồi hành động dại dột như vậy nữa, được không? – Cậu ấy nói với tôi như đang cầu khuẩn một điều gì đó. – Sinh mạng này… không phải của riêng mình cậu. Hãy nghĩ đến bố, mẹ, người thân và… tớ.
Tôi tiếp tục im lặng, nhưng đôi mắt tôi không thể im lặng được nữa. Nó đang run lên, trực trào những giọt nước mắt. Tôi sai rồi!
* * *
Tiếng một đôi giày da cọ sát với nền gạch, âm thanh này càng rõ rệt khi tiến lại gần phòng bệnh của tôi. Ở cửa xuất hiện một người đàn ông. Bố! Hàng dài các câu hỏi vây lấy tôi. Tại sao bố biết tôi đang ở đây mà đến? Tôi sẽ phải nói gì với bố?
Viết Vũ nhìn thấy bố tôi, cậu ấy đứng lên và nói:
– Cháu chào bác!
Bố gật đầu nhẹ rồi mỉm cười với cậu ấy và nói:
– Cảm ơn cháu rất nhiều, chàng trai!
Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi không thể trách cậu ấy, vì không sớm thì muộn, bố tôi cũng sẽ biết chuyện này.
Viết Vũ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, còn bố tôi ngồi xuống vị trí của cậu ấy. Ánh mắt tôi một lần nữa chuyển hướng tới những khung cảnh ngoài cửa sổ.
– Bố xin lỗi! Đáng lẽ, bố không nên đánh con. – Bố lại gần, chạm tay vào má mà bố đã đánh tôi.
– Cái tát ấy… đau lắm bố ạ! – Tôi nghẹn nói.
– Ừ! Bố biết mình đã sai, tha thứ cho bố. – Ôm tôi vào lòng rồi vỗ về, dường như, tôi đã tìm lại được cảm giác ấm áp như thuở còn bé. Bố tiếp tục nói:
– Bố đã nghe bạn con kể về chuyện vừa xảy ra. – Nói đến đây, bố càng ôm tôi chặt hơn. – Bố đã rất sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi con mãi mãi. Nhưng thật may, ông trời đã không đem con đi, đã trả con lại cho bố. Từ giờ, bố hứa, sẽ chăm sóc con thật tốt.
Như mơ, tôi khó có thể tin những điều đang xảy ra trước mắt là sự thật. Khó tin quá! Bố của tôi đây sao? Lẽ nào, người bố ngày xưa luôn yêu thương và che chở cho tôi đã trở lại? Tôi như quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Giờ đây, tôi mới biết, bản thân mình yêu thương bố nhiều như thế nào. Nhưng…
– Con muốn bố, nhưng cũng muốn cả mẹ! – Tôi làm sao có thể quên điều này.
Bố buông tôi ra khỏi vòng tay, vẫn im lặng không trả lời. Ước muốn này của tôi khó khăn với bố như vậy sao? Bố nhìn tôi thật lâu, rồi cười với tôi.
– Con có nhớ ngày bé, con chỉ thích ăn kẹo, không chịu ăn cơm, bố đã nói gì không? “Có những thứ muốn, cũng không được.”
Tôi đã hiểu rõ đáp án trong lòng bố. Tôi vội quay mặt đi và khóc trong câm lặng.
– Con nhớ, nhưng…
– Con đã rất buồn, rất đau khi biết chuyện của bố mẹ phải không? Bố xin lỗi! Nhưng bố và mẹ không thể chung sống với nhau được nữa, điều đó chỉ khiến cho các con thêm khổ sở vì sự bất đồng của bố mẹ. Quay lại… là không thể đâu, con gái ạ.
Tôi đã không thể ngăn những giọt nước mắt chảy thêm nhanh và dài. Lời bố nói đã dập tắt đi chút hơi ấm cuối cùng của tàn đóm hi vọng trong lòng tôi. Không thể quay lại, không thể thay đổi. Nhưng nó là sự thật, tôi có thể làm gì?
Tôi vẫn cố gắng lắc đầu nguầy nguậy để phủ nhận đi tất cả, tôi không thể chấp nhận.
– Không! – Tôi hét lên.
Bố nắm lấy vai, giữ tôi lại rồi nói:
– Con gái, nghe lời bố, đừng bướng bỉnh nữa! Con đã lớn, con hãy học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau. Dù chuyện gì có xảy ra thì bố vẫn luôn là bố của con, và sẽ luôn bên cạnh con.
Tôi ngừng khóc, lặng nhìn bố. Phải chăng, tôi còn quá trẻ con và yếu đuối? Phải chăng suy nghĩ của tôi vẫn còn non nớt và giản đơn? Phải chăng tôi quá ích kỉ và luôn nghĩ sai về bố? Phải chăng, tôi đừng bao giờ đem lòng căm ghét và thù hận bố thì lúc này đây, tôi đã không cảm thấy day dứt đến đau đớn vì lỗi lầm này. Tôi hối hận quá! Tôi muốn nói:
– Bố, con xin lỗi!
– Ừ! Không sao.
Bố cười, rồi lại ôm tôi vào lòng một lần nữa. Cảm nhận bờ vai rộng, dài và vững trãi của bố, tôi cảm thấy mình cũng là một đứa trẻ hạnh phúc.
Cuối cùng, tôi đã hiểu. Tôi mất đi gia đình, nhưng tôi chưa mất đi bất cứ người thân nào hết. Tất cả vẫn còn đó, và họ luôn ở bên cạnh tôi. Vậy nên, tôi sẽ trân trọng… mọi thứ xung quanh.
| The End |
* * * Lời tác giả:
Xin chào các độc giả của tôi! Lời đầu tiên, tôi gửi đến các bạn là “Cảm ơn!” Xin cảm ơn các đã dành thời gian để đọc tác phẩm thứ hai này của tôi. Viết tác phẩm này trong khoảng thời gian hơn ba tháng, có lẽ là khá nhanh so với tác phẩm trước cũng như so với một Truyện ngắn nói chung. Trong suốt thời gian viết tác phẩm này, đã có nhiều chuyện xảy ra với tôi, khiến cho từng khung bậc cảm xúc của tác phẩm phần nào đó bị “ảnh hưởng”. Đôi khi, tôi cảm thấy bất lực khi mất đi cảm hứng còn những ý tưởng thì rối tung hết. Sau cùng, tác phẩm này ra đời với một sự không hoàn hảo. Tôi không chắc mình đã cố gắng hết sức lực hay chưa nhưng có một điều là chắc chắn, tôi dồn vào tác phẩm này quá nhiều tâm huyết và cảm xúc. Vậy nên, tôi mong độc giả sẽ đón nhận tác phẩm này!
Tôi đã nói: “Tác phẩm được viết dựa trên một câu chuyện hoàn toàn có thật.” Đúng vậy, nó có thật, nhưng những điều tôi viết chỉ là một phần của sự thật. Tôi viết tác phẩm này dành cho một người bạn cũ của tôi, nhân vật chính trong câu chuyện và tôi muốn gửi đôi lời đến bạn ấy: “Tớ biết cậu là một con người vui vẻ, cười nhiều, nói cũng nhiều. Nhưng cậu đừng dùng nụ cười và tiếng nói ấy để che khuất đi nỗi đau.”
Cảm ơn các độc giả của tôi một lần nữa! Nào, các bạn hãy cho tôi biết cảm xúc của các bạn sau khi đọc Truyện ngắn “Góc Xám”.
Thân, Zest!
Ngồi trên xe buýt hai tiếng đồng hồ, tôi cũng đến nơi ấy, nơi có mẹ. Căn nhỏ bé vẫn không khác xưa là bao, đó là cửa hàng kinh doanh của mẹ tôi và cũng là nơi mà mẹ sống trong suốt khoảng thời gian gần một năm qua. Tôi đứng ngoài cửa và thấy mẹ đang dọn dẹp và trang trí lại vài món đồ trong căn nhà. Mẹ vẫn vậy, luôn tỉ mỉ và chu đáo. Lúc này, tôi muốn bật khóc, vì tôi rất nhớ mẹ. Chạy lại, từ đằng sau ôm ngang lưng mẹ, tôi gọi:
– Mẹ!
Tôi biết là mẹ cười.
– Ừ! Muộn thế này rồi, sao con còn đến?
– Vì lâu rồi không được gặp mẹ, không được ôm mẹ. – Tôi gục đầu vào lưng mẹ rồi nũng nĩu. Làm vậy, có lẽ tôi sẽ quên đi phần nào những chuyện đã qua.
Xoay người lại nhìn tôi, mẹ bỗng hốt hoảng:
– Con sao vậy? Tại sao lại bị chảy máu? – Mẹ lo lắng đưa tay lên rồi chạm nhẹ vào vết thương trên môi của tôi.
Tôi lắc đầu, tâm trạng vừa bình ổn của tôi lại một lần nữa bị khuấy tung lên. Vết máu đó chính là minh chứng cho cái tát thô bạo của bố dành cho tôi. Tôi sẽ nói dối mẹ.
– Không sao đâu mẹ! – Tôi cười, ngay cả một nụ cười cũng khiến tôi đau vì hoạt động co dãn của cơ miệng.
– Phải cận thận chút chứ con gái.
Mẹ lấy mảnh giấy mềm lau nhẹ lên vết máu còn đọng trên môi tôi. Tôi nhìn mẹ, bỗng dưng lòng quặn đau, tôi thương mẹ nhiều, nhưng bố thì không còn chút tình cảm nào với mẹ. Tại sao? Lí do là gì, giờ đây có còn quan trọng khi mọi chuyện đã được sắp đặt cho một kết thúc. Tôi hỏi mẹ:
– Mẹ! Tại sao bố và mẹ không ly hôn? – Tôi nói như thầm thì.
Im lặng một khoảng thật lâu.
– Con… biết tất cả rồi sao?
Mẹ bình thản nói, không giống trong suy đoán của tôi. Thì ra, mẹ của tôi lại là một người phụ nữ mạnh mẽ đến vậy, mọi đau khổ cũng không làm cho mẹ gục ngã. Nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ không tìm cho mình một lối thoát.
– Con biết từ ngày bố bỏ nhà đi. Nhưng tại sao mẹ không từ bỏ bố, cứ mãi sống thế này thì cả hai người đều không thể hạnh phúc. Chẳng lẽ, mẹ rất yêu bố sao?
Mẹ tôi cười, xoa nhẹ đầu tôi.
– Vợ chồng sống với nhau chỉ vì nghĩa, không phải vì tình. Lớn lên, con sẽ hiểu điều này thôi. Còn việc mẹ không muốn ly hôn… chính là vì các con. Mẹ còn không hiểu con sao? Trong lòng con, bố chiếm vị trí rất quan trọng, đúng không? Nếu mẹ mất chồng, thì các con cũng sẽ mất bố vĩnh viễn. Và mẹ không cho phép điều đó xảy ra.
Tôi nghẹn ngào nấc trong những giọt nước mắt đang trực trào trên khóe mi.
– Tại con sao?
– Không phải tại con, là vì con. Đừng hiểu ngược, con gái. – Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Vỗn dĩ, tôi luôn là một đứa trẻ của mẹ.
* * *
Tôi rời đi trong sự miễn cưỡng, nhưng tôi không muốn làm trái với ý muốn của mẹ. Lại một chuyến xe buýt nữa mang tôi đi, rời xa mẹ. Nhưng tôi sẽ đi đâu khi nhà không còn là nơi tôi muốn về? Tôi không muốn nhìn thấy bố.
Tôi xuống trạm xe và đi bộ dọc theo con đường. Nhớ không nhầm thì đây là đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, con đường nối dài từ dải Trung tâm thành phố đến Cảng Đình Vũ. Nơi là một trong những cửa ngõ giao thông Hàng hải quan trọng của toàn miền Bắc cũng như cả nước. Đêm về, con đường trở nên nhộp nhịp đến ồn ào, những chiếc xe container băng băng trên đường như những con quái vật đang chạy đua. Một ý niệm hiện hữu trong suy nghĩ của tôi, rằng tôi muốn chặn đứng dòng xe này. Chết chóc! Giờ đây, khái niệm này trong tôi chỉ mờ nhạt như một hạt cát nhỏ nhoi. Nếu nó bé nhỏ như vậy thì mất đi hay tiếp tục tồn tại cũng đâu còn quan trọng. Thật buồn cười khi không lâu về trước, tôi còn cho rằng chết là một kết thúc hèn hạ, nhưng giờ đây, dường như tôi đã nghĩ khác. Nếu tôi chết đi, gánh nặng trong lòng mẹ có vơi bớt đi phần nào? Mẹ có thể lựa chọn một cuộc sống tự do và hạnh phúc, phải không?
Tôi đặt chân xuống lòng đường từ lúc nào không hay, bởi dòng suy nghĩ miên man đã lấp đầy mọi giác quan khác trong tôi. Tôi thấy đoạn đường phía trước thật ngắn ngủi, chỉ là từ vỉa hè bên này sang vệ đường bên kia. Nhưng khi quay sang ngang, tôi bị chói mắt bởi hai chiếc đèn pha led đang chiếu thẳng vào mắt tôi. Một chiếc xe container đang lao nhanh về phía tôi. Chỉ trong giây lát nữa thôi, nó sẽ va chạm vào thân xác tôi, nhanh lắm. Tôi nhắm mắt, để cảm nhận.
– Không! – Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Ngay sau đó, một bàn tay khác kéo lấy tôi chạy nhanh về phía trước. Rồi cả hai chúng tôi đều ngã sõng soài lên vệ đường. Tôi ngạc nhiên nhìn người đó, là Viết Vũ. Lại một lần nữa, cậu ấy đến bên tôi vào khoảnh khắc cuộc đời tôi tối tăm nhất. Đó là trùng hợp hay là định mệnh?
– Cậu điên rồi! – Cậu ấy hét lên, mắng tôi. – Có biết rằng chỉ chậm trễ thêm vài giây nữa thôi, cơ thể cậu đã nằm trọn trong gầm xe và bị nghiền nát rồi không?
Cậu ấy nhìn tôi bằng cặp mắt đáng sợ nhất, khuôn mặt lo lắng và thái độ tức giận chưa từng có. Ừ, tôi biết mình điên mà. Nhưng người điên hơn là cậu ấy, tôi có đáng để cậu ấy liều mạng cứu? Thần Chết vừa rồi không chỉ nhìn tôi, mà còn nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Tôi đã nợ cậu ấy, một món nợ quá lớn.
Tôi chọn cách im lặng và cúi đầu. Bỗng nhiên, cậu ấy ôm chặt lấy tôi vào lòng.
– Nói đi, chuyện gì xảy ra với cậu? – Chất giọng khẩn thiết.
Tôi bật khóc, tôi chỉ biết khóc và không thể nói được điều gì thêm.
– Đừng khóc! – Buông tôi ra và lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
Dù trời đã tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ từng cử chỉ và cảm xúc trên nét mặt của cậu ấy. Và giờ phút này, tôi biết mình không cô đơn, không lạc lõng.
Viết Vũ chợt cầm lấy cánh tay tôi, hốt hoảng nói trong đứt quãng:
– Máu! Cậu… bị thương rồi.
Một vết chày xước dài và sâu trên cánh tay trái của tôi. Đây có lẽ là kết quả của cú ngã vừa rồi. Nhưng cảm giác của tôi đã tê liệt, làm sao có thể cảm nhận?
* * *
Bệnh viện…
Tôi đang được một vị y tá băng bó vết thương trên cánh tay, Viết Vũ ngồi bên cạnh tôi. Tôi biết rằng cậu ấy cũng bị thương.
Một lúc sau, khi cô y tá đã rời khỏi phòng bệnh, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, còn Viết Vũ ngồi ở cuối giường. Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, tôi quay mặt về hướng cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập đi qua.
– Chuyện gia đình? – Cậu ấy cất tiếng hỏi tôi.
Tôi vẫn im lặng và nghe thấy một tiếng thở dài.
– Cậu không muốn nói? Vậy cũng được. Nhưng hãy hứa với tớ rằng đừng bao giờ nghĩ quẩn rồi hành động dại dột như vậy nữa, được không? – Cậu ấy nói với tôi như đang cầu khuẩn một điều gì đó. – Sinh mạng này… không phải của riêng mình cậu. Hãy nghĩ đến bố, mẹ, người thân và… tớ.
Tôi tiếp tục im lặng, nhưng đôi mắt tôi không thể im lặng được nữa. Nó đang run lên, trực trào những giọt nước mắt. Tôi sai rồi!
* * *
Tiếng một đôi giày da cọ sát với nền gạch, âm thanh này càng rõ rệt khi tiến lại gần phòng bệnh của tôi. Ở cửa xuất hiện một người đàn ông. Bố! Hàng dài các câu hỏi vây lấy tôi. Tại sao bố biết tôi đang ở đây mà đến? Tôi sẽ phải nói gì với bố?
Viết Vũ nhìn thấy bố tôi, cậu ấy đứng lên và nói:
– Cháu chào bác!
Bố gật đầu nhẹ rồi mỉm cười với cậu ấy và nói:
– Cảm ơn cháu rất nhiều, chàng trai!
Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi không thể trách cậu ấy, vì không sớm thì muộn, bố tôi cũng sẽ biết chuyện này.
Viết Vũ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, còn bố tôi ngồi xuống vị trí của cậu ấy. Ánh mắt tôi một lần nữa chuyển hướng tới những khung cảnh ngoài cửa sổ.
– Bố xin lỗi! Đáng lẽ, bố không nên đánh con. – Bố lại gần, chạm tay vào má mà bố đã đánh tôi.
– Cái tát ấy… đau lắm bố ạ! – Tôi nghẹn nói.
– Ừ! Bố biết mình đã sai, tha thứ cho bố. – Ôm tôi vào lòng rồi vỗ về, dường như, tôi đã tìm lại được cảm giác ấm áp như thuở còn bé. Bố tiếp tục nói:
– Bố đã nghe bạn con kể về chuyện vừa xảy ra. – Nói đến đây, bố càng ôm tôi chặt hơn. – Bố đã rất sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi con mãi mãi. Nhưng thật may, ông trời đã không đem con đi, đã trả con lại cho bố. Từ giờ, bố hứa, sẽ chăm sóc con thật tốt.
Như mơ, tôi khó có thể tin những điều đang xảy ra trước mắt là sự thật. Khó tin quá! Bố của tôi đây sao? Lẽ nào, người bố ngày xưa luôn yêu thương và che chở cho tôi đã trở lại? Tôi như quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Giờ đây, tôi mới biết, bản thân mình yêu thương bố nhiều như thế nào. Nhưng…
– Con muốn bố, nhưng cũng muốn cả mẹ! – Tôi làm sao có thể quên điều này.
Bố buông tôi ra khỏi vòng tay, vẫn im lặng không trả lời. Ước muốn này của tôi khó khăn với bố như vậy sao? Bố nhìn tôi thật lâu, rồi cười với tôi.
– Con có nhớ ngày bé, con chỉ thích ăn kẹo, không chịu ăn cơm, bố đã nói gì không? “Có những thứ muốn, cũng không được.”
Tôi đã hiểu rõ đáp án trong lòng bố. Tôi vội quay mặt đi và khóc trong câm lặng.
– Con nhớ, nhưng…
– Con đã rất buồn, rất đau khi biết chuyện của bố mẹ phải không? Bố xin lỗi! Nhưng bố và mẹ không thể chung sống với nhau được nữa, điều đó chỉ khiến cho các con thêm khổ sở vì sự bất đồng của bố mẹ. Quay lại… là không thể đâu, con gái ạ.
Tôi đã không thể ngăn những giọt nước mắt chảy thêm nhanh và dài. Lời bố nói đã dập tắt đi chút hơi ấm cuối cùng của tàn đóm hi vọng trong lòng tôi. Không thể quay lại, không thể thay đổi. Nhưng nó là sự thật, tôi có thể làm gì?
Tôi vẫn cố gắng lắc đầu nguầy nguậy để phủ nhận đi tất cả, tôi không thể chấp nhận.
– Không! – Tôi hét lên.
Bố nắm lấy vai, giữ tôi lại rồi nói:
– Con gái, nghe lời bố, đừng bướng bỉnh nữa! Con đã lớn, con hãy học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau. Dù chuyện gì có xảy ra thì bố vẫn luôn là bố của con, và sẽ luôn bên cạnh con.
Tôi ngừng khóc, lặng nhìn bố. Phải chăng, tôi còn quá trẻ con và yếu đuối? Phải chăng suy nghĩ của tôi vẫn còn non nớt và giản đơn? Phải chăng tôi quá ích kỉ và luôn nghĩ sai về bố? Phải chăng, tôi đừng bao giờ đem lòng căm ghét và thù hận bố thì lúc này đây, tôi đã không cảm thấy day dứt đến đau đớn vì lỗi lầm này. Tôi hối hận quá! Tôi muốn nói:
– Bố, con xin lỗi!
– Ừ! Không sao.
Bố cười, rồi lại ôm tôi vào lòng một lần nữa. Cảm nhận bờ vai rộng, dài và vững trãi của bố, tôi cảm thấy mình cũng là một đứa trẻ hạnh phúc.
Cuối cùng, tôi đã hiểu. Tôi mất đi gia đình, nhưng tôi chưa mất đi bất cứ người thân nào hết. Tất cả vẫn còn đó, và họ luôn ở bên cạnh tôi. Vậy nên, tôi sẽ trân trọng… mọi thứ xung quanh.
| The End |
* * * Lời tác giả:
Xin chào các độc giả của tôi! Lời đầu tiên, tôi gửi đến các bạn là “Cảm ơn!” Xin cảm ơn các đã dành thời gian để đọc tác phẩm thứ hai này của tôi. Viết tác phẩm này trong khoảng thời gian hơn ba tháng, có lẽ là khá nhanh so với tác phẩm trước cũng như so với một Truyện ngắn nói chung. Trong suốt thời gian viết tác phẩm này, đã có nhiều chuyện xảy ra với tôi, khiến cho từng khung bậc cảm xúc của tác phẩm phần nào đó bị “ảnh hưởng”. Đôi khi, tôi cảm thấy bất lực khi mất đi cảm hứng còn những ý tưởng thì rối tung hết. Sau cùng, tác phẩm này ra đời với một sự không hoàn hảo. Tôi không chắc mình đã cố gắng hết sức lực hay chưa nhưng có một điều là chắc chắn, tôi dồn vào tác phẩm này quá nhiều tâm huyết và cảm xúc. Vậy nên, tôi mong độc giả sẽ đón nhận tác phẩm này!
Tôi đã nói: “Tác phẩm được viết dựa trên một câu chuyện hoàn toàn có thật.” Đúng vậy, nó có thật, nhưng những điều tôi viết chỉ là một phần của sự thật. Tôi viết tác phẩm này dành cho một người bạn cũ của tôi, nhân vật chính trong câu chuyện và tôi muốn gửi đôi lời đến bạn ấy: “Tớ biết cậu là một con người vui vẻ, cười nhiều, nói cũng nhiều. Nhưng cậu đừng dùng nụ cười và tiếng nói ấy để che khuất đi nỗi đau.”
Cảm ơn các độc giả của tôi một lần nữa! Nào, các bạn hãy cho tôi biết cảm xúc của các bạn sau khi đọc Truyện ngắn “Góc Xám”.
Thân, Zest!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.