Chương 59
Dòng Sông Nhỏ
18/05/2024
Lý thuyết thì đọc qua rồi đấy, xem cả video hướng dẫn hết gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng mà lúc thực hành thì nó trông lạ lắm. Vốn chả có kinh nghiệm gì trong chuyện này, coi video hướng dẫn quy lại cũng là một mảnh mơ hồ, lóng ngóng làm một lúc cuối cùng cũng được thành quả, nhưng dợi dây lỏng lẻo Thiên An chỉ vừa cầm một cái đã bị tụt ra, may sao nhanh tay đỡ lại nếu không dưới sàn đã là một đống hỗn độn.
Quần quật mãi mà cũng không ra thành quả, hai người chính thức tuyệt vọng, thiết nghĩ có nên đi mua về ăn cho lẹ hay không. Lúc Hoài Nam qua nhà chính là nhìn thấy hình ảnh cậu cùng ba mình ngồi ôm đầu sầu não trước đống nguyên liệu chả khác ban đầu là bao nhiêu. Trông cậu uể oải hắn thấy không nỡ thế là tiến đến tình nguyện.
“Ờm… hay là để con gói giúp hai người nha.”
Hai cha con đồng loạt ngước mắt lên nhìn Hoài Nam vừa xuất hiện như một vị cứu tinh đến cứu rỗi họ. Ánh mắt hai cha con sáng ngời, ai đều biết Hoài Nam khéo tay cỡ nào, mấy năm trước bánh bên nhà hắn đều do một tay hắn gói, nay được hắn tình nguyện nói giúp, hai người vui sướng thiếu điều ôm chầm Hoài Nam để cảm tạ.
“Ầy, làm phiền con quá đi mất, đã gói bánh ở nhà rồi mà còn phải qua đây gói giúp nhà chú.”
Minh Vũ ngồi bên thau nếp áy náy nhìn Hoài Nam, hắn lại lắc đầu cười ý bảo không sao. Thiên An ngồi bên cạnh im lặng chăm chú quan sát, trước mặt cũng là lá chuối được xếp ngay ngắn, hắn làm đến bước nào thì lập tức làm theo bước đấy. Hoài Nam cũng không vội vàng mà làm rất chậm để cho cậu nhìn, đôi khi còn nói vài lời hướng dẫn cho cậu, cứ như vậy hai người cùng nhau ngồi gói bánh.
Hắn quả thực rất giỏi, nhìn đôi tay thành thục gói ra những chiếc bánh đều đặn của Hoài Nam, trong mắt Thiên An tràn ngập ngưỡng mộ. Hoài Nam ngồi bên cạnh hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng lập tức cao hứng, cười cười huých nhẹ vai cậu trêu chọc.
“Sao nào, thấy tao giỏi không?”
Thiên An vốn đang nhìn tay hắn nghe hỏi thì ngước mặt lên nhìn.
“Giỏi, rất giỏi được chưa?”
Giọng nói thiếu niên có hơi nâng cao, dù gì cũng là tuổi thiếu niên nổi loạn, thấy người khác giỏi hơn mình ít nhiều cũng có chút muốn hiếu thắng cạnh tranh. Hoài Nam cười khà khà, hơi nhướn người về phía cậu nói nhỏ.
“Thật ra mày không cần học gói đâu, lấy tao về thì năm nào tao cũng gói bánh cho mày ăn.”
Không ngờ đến hắn sẽ nói ra lời này, Thiên An hai lỗ tai đỏ bừng chột dạ đưa mắt nhìn sang ba mình đang ngồi gần đấy, may sao Minh Vũ có vẻ không để ý đến hai người nên không phát hiện ra, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi trừng mắt với Hoài Nam.
“Đang ở nhà tao đấy, tém tém lại chút đi.”
Cậu vẫn còn tỉnh táo biết ba mình chưa biết chuyện gì đấy nhé. Tuy mẹ cậu đã biết chuyện và cũng dơ hai tay ủng hộ, nhưng cậu làm sao biết được ba mình sẽ có suy nghĩ gì chứ. Mặc dù hai người vẫn chưa xác định quan hệ, đang ở trạng thái theo đuổi mập mờ, nhưng cẩn thận vẫn là tốt hơn.
Hoài Nam cười cười dịch người về sau đó chuyên tâm dạy cậu gói bánh. Qua vài tiếng đồng hồ, cuối cùng bánh đã được gói xong hết. Dọn dẹp qua một chút, Thiên An vui sướng cầm hai đòn bánh do chính tay mình gói lên ngắm nhìn, tuy so với của Hoài Nam thì không đẹp bằng, nhưng dù gì cũng là lần đầu gói, được như vậy cậu vẫn rất hài lòng.
Như mọi năm, nhà cậu sẽ nấu bánh ở trước sân nhà, Minh Vũ đã nhóm lửa sẵn ở đó, hai người sau khi đem bánh ra rồi cũng nhanh chóng bỏ chúng vào nồi nước. Đợi Minh Vũ cho thêm vài thanh củi phía dưới, cho lửa cháy ổn định thì coi như đã xong. Bây giờ tầm sáu giờ tối, đợi đến sáng mai ngủ dậy liền có bánh ăn rồi.
“Ủa mà mày qua kiếm tao chi á?”
Nãy giờ toàn lo vụ gói bánh, bây giờ Thiên An mới nhớ đến chuyện tại sao Hoài Nam lại qua nhà mình, nhìn cậu bạn không giống là chỉ qua chơi đơn thuần như thường ngày. Hoài Nam a lên một tiếng, nhìn lên sắc trời đã chuyển tối có chút tiếc nuối quay qua nhìn cậu.
“Vốn định qua rủ mày đi mua đồ mặc Tết với tao, nhưng xem ra bây giờ trễ rồi.”
Thiên An hơi ngẩn ra, sau đó hơi xấu hổ gãi đầu, cậu thấy có lỗi vì khi không lại kéo Hoài Nam vào việc nhà mình rồi làm lỡ thời gian mua đồ của người ta. Hôm nay là 25 Tết, vẫn còn nhiều cửa hàng quần áo mở cửa để bán tranh thu lấy thêm thu nhập cuối năm, nhưng ai biết mai còn bán hay không? Nghĩ thế sự áy náy trong lòng Thiên An càng tăng thêm.
“Xin lỗi mày nha, tự nhiên làm lỡ việc của mày, hay là giờ mình đi mua, chắc vẫn còn mở cửa ấy.”
Hoài Nam cười cười, đưa tay vò mái tóc của Thiên An cho nó rối lên.
“Không sao, mai mua cũng được, chỗ này vẫn có nhiều cửa hàng mở bán xuyên Tết luôn mà lo gì. Nhưng mày phải đi mua chung với tao đấy, mắt thẩm mỹ tao kém lắm, đi để lựa đồ đẹp cho tao.”
Hắn biết đồ Tết cậu đã được mua xong xuôi hết rồi, cái này cũng chỉ là kiếm đại một lý do mà thôi.
Thiên An bĩu môi tỏ vẻ, mắt thẩm mỹ của mày mà yếu thì chắc tao gọi là tệ rồi, sự thật chứng mình là hắn ăn mặc có gu hơn Thiên An nhiều, đây cũng là một phần khiến hắn được nhiều nữ sinh yêu thích, chính cậu cũng phải thừa nhận điều đó.
“Ừ, mai tao đi với mày.”
Biết rõ là hắn chỉ tìm cớ để được đi chung với mình, nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý, dù sao cũng do mình làm lỡ việc của người ta trước mà, đi cũng có mất mát gì đâu.
Theo ước định, đúng 8 giờ sáng hôm sau, Hoài Nam xách xe qua nhà gõ cửa phòng của Thiên An. Thiên An vốn đã dậy chuẩn bị từ trước nên khi vừa nghe thấy tiếng là lập tức bước đến mở cửa.
“Đúng giờ nhỉ?”
Thiên An hơi nghiêng đầu cười cười nhìn Hoài Nam, hắn cũng mỉm cười nhìn cậu. Hoài Nam hiện tại cao hơn cậu nên lúc nhìn cậu hắn phải hơi cúi xuống, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu đang ngước lên chớp chớp nhìn mình, đột nhiên cảm thấy người này hôm nay đặc biệt đáng yêu, áo thun trắng trên người càng làm tôn lên nét thanh thuần của thiếu niên.
Thiên An cũng vẫn còn rất ghen tị với chiều cao của Hoài Nam, tuy rằng cậu cũng cao, nhưng khi mỗi lần đi chung với hắn cậu cứ cảm giác như mình là một đứa nhóc vậy, lần nào nói chuyện cũng phải ngước lên nhìn thế này mỏi cổ lắm chứ bộ. Thiên An oán giận, hừ, rõ ràng lúc nhỏ mình cao hơn người ta cơ mà, sao bây giờ lại đảo ngược thế này chứ,
Biết cậu lại đang suy nghĩ vẩn vơ, Hoài Nam lắc đầu thở dài rồi vội thúc cậu nhanh đi lấy nón và áo khoác.
Quần quật mãi mà cũng không ra thành quả, hai người chính thức tuyệt vọng, thiết nghĩ có nên đi mua về ăn cho lẹ hay không. Lúc Hoài Nam qua nhà chính là nhìn thấy hình ảnh cậu cùng ba mình ngồi ôm đầu sầu não trước đống nguyên liệu chả khác ban đầu là bao nhiêu. Trông cậu uể oải hắn thấy không nỡ thế là tiến đến tình nguyện.
“Ờm… hay là để con gói giúp hai người nha.”
Hai cha con đồng loạt ngước mắt lên nhìn Hoài Nam vừa xuất hiện như một vị cứu tinh đến cứu rỗi họ. Ánh mắt hai cha con sáng ngời, ai đều biết Hoài Nam khéo tay cỡ nào, mấy năm trước bánh bên nhà hắn đều do một tay hắn gói, nay được hắn tình nguyện nói giúp, hai người vui sướng thiếu điều ôm chầm Hoài Nam để cảm tạ.
“Ầy, làm phiền con quá đi mất, đã gói bánh ở nhà rồi mà còn phải qua đây gói giúp nhà chú.”
Minh Vũ ngồi bên thau nếp áy náy nhìn Hoài Nam, hắn lại lắc đầu cười ý bảo không sao. Thiên An ngồi bên cạnh im lặng chăm chú quan sát, trước mặt cũng là lá chuối được xếp ngay ngắn, hắn làm đến bước nào thì lập tức làm theo bước đấy. Hoài Nam cũng không vội vàng mà làm rất chậm để cho cậu nhìn, đôi khi còn nói vài lời hướng dẫn cho cậu, cứ như vậy hai người cùng nhau ngồi gói bánh.
Hắn quả thực rất giỏi, nhìn đôi tay thành thục gói ra những chiếc bánh đều đặn của Hoài Nam, trong mắt Thiên An tràn ngập ngưỡng mộ. Hoài Nam ngồi bên cạnh hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng lập tức cao hứng, cười cười huých nhẹ vai cậu trêu chọc.
“Sao nào, thấy tao giỏi không?”
Thiên An vốn đang nhìn tay hắn nghe hỏi thì ngước mặt lên nhìn.
“Giỏi, rất giỏi được chưa?”
Giọng nói thiếu niên có hơi nâng cao, dù gì cũng là tuổi thiếu niên nổi loạn, thấy người khác giỏi hơn mình ít nhiều cũng có chút muốn hiếu thắng cạnh tranh. Hoài Nam cười khà khà, hơi nhướn người về phía cậu nói nhỏ.
“Thật ra mày không cần học gói đâu, lấy tao về thì năm nào tao cũng gói bánh cho mày ăn.”
Không ngờ đến hắn sẽ nói ra lời này, Thiên An hai lỗ tai đỏ bừng chột dạ đưa mắt nhìn sang ba mình đang ngồi gần đấy, may sao Minh Vũ có vẻ không để ý đến hai người nên không phát hiện ra, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi trừng mắt với Hoài Nam.
“Đang ở nhà tao đấy, tém tém lại chút đi.”
Cậu vẫn còn tỉnh táo biết ba mình chưa biết chuyện gì đấy nhé. Tuy mẹ cậu đã biết chuyện và cũng dơ hai tay ủng hộ, nhưng cậu làm sao biết được ba mình sẽ có suy nghĩ gì chứ. Mặc dù hai người vẫn chưa xác định quan hệ, đang ở trạng thái theo đuổi mập mờ, nhưng cẩn thận vẫn là tốt hơn.
Hoài Nam cười cười dịch người về sau đó chuyên tâm dạy cậu gói bánh. Qua vài tiếng đồng hồ, cuối cùng bánh đã được gói xong hết. Dọn dẹp qua một chút, Thiên An vui sướng cầm hai đòn bánh do chính tay mình gói lên ngắm nhìn, tuy so với của Hoài Nam thì không đẹp bằng, nhưng dù gì cũng là lần đầu gói, được như vậy cậu vẫn rất hài lòng.
Như mọi năm, nhà cậu sẽ nấu bánh ở trước sân nhà, Minh Vũ đã nhóm lửa sẵn ở đó, hai người sau khi đem bánh ra rồi cũng nhanh chóng bỏ chúng vào nồi nước. Đợi Minh Vũ cho thêm vài thanh củi phía dưới, cho lửa cháy ổn định thì coi như đã xong. Bây giờ tầm sáu giờ tối, đợi đến sáng mai ngủ dậy liền có bánh ăn rồi.
“Ủa mà mày qua kiếm tao chi á?”
Nãy giờ toàn lo vụ gói bánh, bây giờ Thiên An mới nhớ đến chuyện tại sao Hoài Nam lại qua nhà mình, nhìn cậu bạn không giống là chỉ qua chơi đơn thuần như thường ngày. Hoài Nam a lên một tiếng, nhìn lên sắc trời đã chuyển tối có chút tiếc nuối quay qua nhìn cậu.
“Vốn định qua rủ mày đi mua đồ mặc Tết với tao, nhưng xem ra bây giờ trễ rồi.”
Thiên An hơi ngẩn ra, sau đó hơi xấu hổ gãi đầu, cậu thấy có lỗi vì khi không lại kéo Hoài Nam vào việc nhà mình rồi làm lỡ thời gian mua đồ của người ta. Hôm nay là 25 Tết, vẫn còn nhiều cửa hàng quần áo mở cửa để bán tranh thu lấy thêm thu nhập cuối năm, nhưng ai biết mai còn bán hay không? Nghĩ thế sự áy náy trong lòng Thiên An càng tăng thêm.
“Xin lỗi mày nha, tự nhiên làm lỡ việc của mày, hay là giờ mình đi mua, chắc vẫn còn mở cửa ấy.”
Hoài Nam cười cười, đưa tay vò mái tóc của Thiên An cho nó rối lên.
“Không sao, mai mua cũng được, chỗ này vẫn có nhiều cửa hàng mở bán xuyên Tết luôn mà lo gì. Nhưng mày phải đi mua chung với tao đấy, mắt thẩm mỹ tao kém lắm, đi để lựa đồ đẹp cho tao.”
Hắn biết đồ Tết cậu đã được mua xong xuôi hết rồi, cái này cũng chỉ là kiếm đại một lý do mà thôi.
Thiên An bĩu môi tỏ vẻ, mắt thẩm mỹ của mày mà yếu thì chắc tao gọi là tệ rồi, sự thật chứng mình là hắn ăn mặc có gu hơn Thiên An nhiều, đây cũng là một phần khiến hắn được nhiều nữ sinh yêu thích, chính cậu cũng phải thừa nhận điều đó.
“Ừ, mai tao đi với mày.”
Biết rõ là hắn chỉ tìm cớ để được đi chung với mình, nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý, dù sao cũng do mình làm lỡ việc của người ta trước mà, đi cũng có mất mát gì đâu.
Theo ước định, đúng 8 giờ sáng hôm sau, Hoài Nam xách xe qua nhà gõ cửa phòng của Thiên An. Thiên An vốn đã dậy chuẩn bị từ trước nên khi vừa nghe thấy tiếng là lập tức bước đến mở cửa.
“Đúng giờ nhỉ?”
Thiên An hơi nghiêng đầu cười cười nhìn Hoài Nam, hắn cũng mỉm cười nhìn cậu. Hoài Nam hiện tại cao hơn cậu nên lúc nhìn cậu hắn phải hơi cúi xuống, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu đang ngước lên chớp chớp nhìn mình, đột nhiên cảm thấy người này hôm nay đặc biệt đáng yêu, áo thun trắng trên người càng làm tôn lên nét thanh thuần của thiếu niên.
Thiên An cũng vẫn còn rất ghen tị với chiều cao của Hoài Nam, tuy rằng cậu cũng cao, nhưng khi mỗi lần đi chung với hắn cậu cứ cảm giác như mình là một đứa nhóc vậy, lần nào nói chuyện cũng phải ngước lên nhìn thế này mỏi cổ lắm chứ bộ. Thiên An oán giận, hừ, rõ ràng lúc nhỏ mình cao hơn người ta cơ mà, sao bây giờ lại đảo ngược thế này chứ,
Biết cậu lại đang suy nghĩ vẩn vơ, Hoài Nam lắc đầu thở dài rồi vội thúc cậu nhanh đi lấy nón và áo khoác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.