Chương 179
Nguyệt Ly Tranh
20/04/2024
Hậu cung được quản lý rất tốt, hơn nữa mục đích tranh giành lớn nhất không còn tồn tại, vậy mà nhiều năm qua chưa từng xảy ra một chuyện cung đấu hại người nào, ở Ngự Hoa Viên ai gặp ai cãi vã ồn ào, lúc ở Dực Khôn Cung cũng lạnh mặt đã xem là tin lớn rồi, có thể thấy yên bình thế nào.
Ngày tháng yên tĩnh cũng tôi luyện được tính tình của Thái Hậu, bắt đầu làm công việc của bà bác, rất chú ý tới việc chung sống và bất hòa của các cung phi, thỉnh thoảng ở giữa hòa giải cũng đạt được một chút nhân duyên tốt, mối quan hệ với hoàng đế cũng dịu bớt có thể ngồi xuống dùng bữa tối nói tới vài chuyện vặt vãnh không quan trọng.
Nhưng mà không nói về chuyện xưa.
Ngoài ba mươi, ở hiện đại chẳng qua là vừa mới vứt bỏ được khí chất ngây ngô, sự nghiệp có chút khởi sắc, là người đàn ông có sự khởi đầu đẹp nhất trong độ tuổi. Nhưng mà đối với Triệu Trạm, dù nắng mưa hay gió bão hắn đã làm hoàng đế mười năm rồi, vị trí tôn quý nhất trời đời này, hắn ngồi rất vững vàng, không có phong hoa tuyết nguyệt nào mà vua trong lịch sử hưởng thụ hết, sinh hoạt cá nhân đơn giản tới mức nhạt nhẽo.
"Nương nương, Hoàng Thượng truyền lệnh tới nói rằng tối nay sẽ lại tới Đông Hoa cung dùng bữa tối."
"Ừ."
Nhan Hoan Hoan nằm trên giường, nàng gối lên Ôn mỹ nhân ăn điểm tâm no nê đang dựa trên ngực nàng. Nhiều năm như vậy, vị phân vẫn không thăng, lần trước Hoàng Thượng từng hỏi, nàng ta nói rằng nàng ta quen nghe người khác gọi là mỹ nhân rồi, hơn nữa thân phận thấp hèn lại không có con, thăng chức không hợp nên cứ trì hoãn lại. Dù là như vậy ngồi trên thuyền của Quý Phi dù có là mỹ nhân thì đãi ngộ trong cung cũng không thua kém bất kỳ một phi tần địa vị cao nào.
"Vậy thần thiếp đợi Hoàng Thượng đi rồi sẽ đi."
"Muộn rồi thì không dễ đi hay là bây giờ ngươi về đi."
"Nhưng mà thần thiếp muốn chơi cùng với Quý Phi tỷ tỷ mà."
"Là ta chơi với ngươi mới đúng chứ?" Nhan Hoan Hoan cười nhẹ, nhéo cái mũi nhỏ của nàng ta, hai người đều gần ba mươi, nàng xinh đẹp trưởng thành với dáng vẻ thùy mị, Ôn Mỹ Nhân vẫn là khuôn mặt non nớt, có lẽ là liên quan tới ngày tháng sống vô lo vô nghĩ nên chưa nhìn thấy sự trưởng thành bao giờ: "Thôi được rồi, đợi Hoàng Thượng tới rồi, ngươi tới Thiên điện nghỉ ngơi đi. Ngày mai đợi Hoàng Thượng thượng triều sớm, chúng ta cùng tới Dực Khôn cung thỉnh an."
Ôn mỹ nhân cọ cọ, cái mũi nhỏ tròn cọ vào gáy nàng ngứa tới mức nàng không nhịn được bật cười.
Nàng ta quá quen thuộc Thiên điện rồi, cung nữ của Trường Nhạc cung đều nhận ra nàng ta, mà cung nữ Hàm Chương cung cũng quen chủ tử lấy lòng Quý Phi mà không đi tranh sủng Hoàng Thượng rồi. Lấy lòng ai cũng giống nhau chỉ cần chủ tử sống tốt thì bọn họ đi theo có thể được nhờ, ngày tháng sống với một người như vậy cũng không tệ. Trong Hàm Chương cung có một người khác là Lưu Nhuận Minh, mới thật sự là hồ đồ tới mức ai cùng không bằng, nhưng mà người ta biết đầu thai, cha được Hoàng Thượng trọng dụng nên không ai dám xem thường nàng ta.
Chỉ là đối với một nữ nhân nhà làm quan có chí hướng thì không leo lên được, nói chung cũng rất khổ sở.
Nhan Hoan Hoan vỗ đầu của nàng ta, xoay người ôm nàng ta mà đi vào giấc ngủ.
Ăn no uống đã, giấc ngủ này cũng quá ngon, ngon giấc tới mức Hoàng Thượng vào phòng không cho hạ nhân truyền chỉ, hắn đứng bên giường hai người cũng không tỉnh giấc.
Thật ra Hoàng Thượng từng phải tiếp thu muôn vàn lời dạy dỗ xấu hổ, thông thường tới thì nàng ra ngoài tiếp giá nhưng hôm nay cung nữ nói nàng đã ngủ rồi, như này mà đi đánh thức nương nương, Hoàng Thượng chốc lát đau lòng cho nàng, sợ nàng cả ngày mệt rồi, thế là hạ nhân không được phép để bất cứ ai đánh thức nàng dậy.
Tính toán của Hoàng Thượng rất tĩnh lặng chính là ngồi ở trong phòng đợi nàng tự thức dậy hoặc là đi vào ngủ cùng luôn.
Không ngờ rằng bên gối mỹ nhân đã có người rồi.
Giờ phút này, hắn nhìn nữ nhân của mình ôm nhau từ trên cao xuống, đùi trắng chồng lên nhau, cảnh tượng đủ để đại bộ phận nam nhân sôi sục máu nóng. Hắn tỉ mỉ nhìn một hồi rồi cau mày không vui, giơ tay vỗ vào khuôn mặt của nữ nhân láo xược đang chôn trong ngực Quý Phi: "Ôn mỹ nhân, ngươi đè vào Quý Phi rồi, dậy đi."
"Ai thế..."
Lúc Ôn mỹ nhân mơ mơ màng màng mở mắt thì khuôn mặt tuấn tú lạnh hằm hằm của hoàng đế đập vào mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, nàng ta lỡ tay nắm lấy vai của Quý Phi tỷ tỷ, nàng đau mà tỉnh lại cũng chưa tỉnh hẳn mà lẩm bẩm oán giận: "Lệnh Nghi, ngươi kéo ta làm gì? Người đè chân ta tê hết cả lên rồi, nhanh dậy đi, mấy giờ rồi? Hoàng Thượng tới chưa? Ngươi đừng để hắn chạm mặt."
"Trẫm tới rồi."
...
Lại một người nữa bị kinh ngạc.
Nhan Hoan Hoan nheo mắt muốn che ngực lại, nhưng trên ngực nàng còn có một Ôn mỹ nhân đang gối lên nên biến thành ấn người vào ngực nhưng cũng bình tĩnh lại: "Hoàng Thượng tới rồi sao không có người truyền chỉ? Làm thiếp chậm trễ tiếp giá, không tới đón tiếp."
"Không sao, trẫm nghe nói nàng ngủ rồi nên không muốn đánh thức nàng."
Mi Hoàng Thượng càng nhíu chặt, ánh mắt rơi xuống mặt Ôn mỹ nhân: "Ngươi đứng lên, không còn sớm nữa, trẫm để người tiễn ngươi về Hàm Chương cung."
Ôn mỹ nhân đâu dám nhiều lời, nhanh nhẹn xuống giường, té ngã xin ra về.
Nhan Hoan Hoan vẫn chưa tỉnh hẳn, đợi trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Thượng thì nàng cũng không hành lễ đón tiếp thánh giá chỉ giơ cao hai tay: "Hoàng Thượng muốn ôm."
Hoàng Thượng vừa bực vừa buồn cười, làm gì còn giận nữa, ngồi xuống cạnh giường giơ tay xoa đầu nàng: "Chỉ biết ôm, chân còn tê không?"
"Ôm cái đã rồi mới nói cho Hoàng Thượng."
Hoàng đế hỏi mà cũng dám giở trò.
Hắn bật cười nên thuận theo ôm lấy nàng, nửa người dựa trên người nàng lo ngại sẽ đè vào nàng chỉ đành chịu đựng: "Hài lòng chưa?"
Nàng ngẩng đầu hôn vào môi mỏng của hắn một cái.
"Tê lắm, Hoàng Thượng xoa bóp cho thiếp đi."
Đôi mắt quyến rũ như tơ.
Nhan Hoan Hoan nâng chân gác lên đầu gối của hắn, bình thản ung dung chi huy Hoàng Thượng hầu hạ bản thân, ngược lại hắn xoa bóp rất nghiêm túc không hề thừa thời cơ. Thật ra nàng làm gì có chân tê để hắn xoa bóp chứ chẳng qua là một tín hiệu v.e vãn mà thôi, thủ pháp nghiêm túc kia lại xoa đau nàng: "Hoàng Thượng..."
"Hửm?"
"Chàng mạnh tay quá."
"Nàng cảm thấy mạnh thì đúng là cơn tê đang tiêu tan đấy."
Đối với một người như vậy, Nhan Hoan Hoan có thể nói gì mới được đây? Nàng chỉ có thể nhanh chóng xua tan ý tưởng hắn muốn tiếp tục xoa bóp đi: "Chân thiếp hết tê rồi, thật đó, chàng bỏ qua cho chân của thiếp đi..." Sợ hắn tiếp tục xoa bóp nên nàng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Gần đây Hoàng Thượng tới Đông Hoa cung thường xuyên như thế, nói chuyện rõ ràng với Thái Hậu rồi sao?"
"Không có gì phải nói rõ ràng cả, bà muốn gặp ta, về lý thì ta cũng nên tới gặp."
Có thể thấy rằng về tình là sẽ không gặp đâu.
Giọng nói của hắn bình thản không giống người đang nói một chuyện không quan trọng, có lẽ ngay cả quan viên trong triều có thể làm việc đều quen hơn với cái này: "Gần đây Thái Hậu giúp việc quản lý hậu cung, Hoàng Hậu có thể bớt chút thời gian chăm sóc Phúc An, trẫm cũng đã để cho bà một phần thể diện rồi, nàng chớ phải lo lắng."
Này là nghĩ rằng nàng vẫn ghi hận chuyện lúc trước sao, nàng liên tục xua tay: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi! Ương nhi cùng bà ấy cũng rất tốt, cũng đối xử với thiếp hiền hậu rồi rất là có ý muốn nối lại tình xưa."
Trong cuộc chiến này, Nhan Hoan Hoan đương nhiên là người thắng rồi, giờ phút này không mang thù là nàng rộng lượng, nếu như lúc đó lép vế thì dù cho mười năm thì nàng cũng sẽ nhớ tới chuyện hoàn lại. Hơn nữa bây giờ rất tốt, nàng không thiếu cái gì đương nhiên có thể cười bỏ qua hận thù.
Hắn nhếch môi, nàng nhìn thấy, hắn vô cớ cười thì có nghĩa là tâm tình nảy sinh dao động có thể làm hắn cười, muốn cười để che giấu: "Hòa giải lúc nào cũng tốt, Thái Hậu cũng từng nói với trẫm chuyện này chỉ là trẫm vẫn chưa tha thứ cho bà, bà kinh ngạc đến nỗi rất lâu cũng không nói gì," hắn buông tầm mắt, giọng nói mang theo ý giễu cợt: "Nói ra thì là trẫm cũng không ghi thù chỉ là nghĩ rằng nếu như trẫm nhẹ nhàng nói ra một câu tha thứ thì có hơi áy náy với trẫm thời niên thiếu."
Nhan Hoan Hoan không hề nhắc nửa câu nào tới hiếu đạo, dứt khoát tỏ rõ thái độ: "Nếu như đổi lại là thiếp, thiếp cũng sẽ không tha thứ, nếu như trong lòng ray rứt thì có thể nhận được tha thứ, còn cần tới luật pháp bộ khoái làm gì? Nếu như thật sự hữu dụng, lòng thiếp mang theo nỗi day dứt đi đánh bà ấy mười cái tát sau đó để bà ấy tha thứ cho thiếp."
Nàng nói rất bỡn cợt, lông mày cong lên, trong mắt bèn lộ ra sự ấm áp: "Lần đầu tiên thiếp gặp Hoàng Thượng mới lớn như vậy mà vừa gặp đã yêu Hoàng Thượng rồi. Trong lòng nghĩ rằng chàng công tử tuấn tú này tại sao lại nhíu mày suốt, muốn nhảy sông tự vẫn sao? Để khuôn mặt đẹp đẽ bị che đi không giống với chà đạp lên cái đẹp, nếu là thiếp nhất định sẽ rất quý trọng nét cười của hắn." Toàn bộ đều là nói mò.
Nhưng tình cảm thì không phải giả dối, nàng chỉ thay đổi cách nói dễ nghe hơn mà thôi.
Đầu ngón tay của nàng chạm vào khóe môi hơi nhếch lên của hắn, bên nhau rất lâu rồi đối với tình cảm của đối phương cũng sẽ thay đổi nhạy cảm có thể từng lừa người thiên hạ nhưng không lừa được nàng: "Hoàng Thượng, chàng cười lên đẹp lắm."
"Ừm."
Hắn thu tầm mắt hai má thẹn thùng: "Nàng cứ nói thế."
Đó là vì chàng xưa nay chưa từng cười trước mặt người khác thôi, nàng thầm nghĩ.
Ở bên ngoài là chân long thiên tử trưởng thành chững chạc như Thái Sơn, ở trước mặt nàng lại khéo léo ôn thuần giống như tôm tít.
"Nhưng mà còn một người khác, trẫm không tức giận hắn thì e rằng hắn sẽ luôn giận trẫm."
"Ai?"
Hoàng Thượng có hơi đăm chiêu: "Lễ thân vương."
Nhan Hoan Hoan sửng sốt.
Lễ thân vương Triệu Uyên luôn bị cấm trong hoàng cung, ngoài đám dư đảng và mẫu hậu thì luôn không có tin tức của hắn được truyền tới, hơn nữa Hoàng Thượng lên ngôi mười năm rồi, nàng sớm đã quên sạch người này rồi, lần này nghe Hoàng Thượng nhắc tới nàng còn suy nghĩ một lúc xem Lễ thân vương là thần thánh phương nào.
Nàng nhanh chóng bày tỏ nội tâm: "Thiếp không quen hắn."
"Trẫm biết, trẫm chưa từng nghi ngờ hai người, từ trước tới nay hắn thích giành giật những thứ mà trẫm thích, lấy đó để thể hiện uy phong," Hắn hiếm khi hài hước: "Chỉ là trẫm cuối cùng cũng tranh lấy ấn vua quan trọng với hắn nhất."
Đau lòng chưa, huynh đệ.
Nhớ lại thì Lễ thân vương tinh thần hăng hái, tùy hứng làm càn ở trong cung, lấy dâm thần thê thiếp làm thú vui, Nhan Hoan Hoan thầm thổn thức: "Ngày tháng cấm vận e rằng không dễ sống, hắn cũng nhận được quả báo mà hắn nên gánh rồi."
"Trẫm nghĩ hắn lòng mang hận luôn không muốn trước đây, thỉnh thoảng hỏi tình hình gần đây với Tùy Tỉnh thì hắn đều nói không tệ, trẫm càng không yên tâm. Không ngờ rằng mấy ngày trước thì nói người sắp không được rồi, trẫm phái thái y tới xem thì quả thực là ngày tháng không còn nhiều chỉ còn một hơi thở thôi."
Trong lòng Nhan Hoan Hoan như bị sấm gõ vang một cái. Nhưng cũng không đau lòng cho hắn chỉ là một người quen thuộc đột nhiên sắp đi rồi, vì cuộc đời vô thường mà một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nhưng mà nghĩ lại, thiên chi kiêu tử lại thành tù nhân đúng là không dễ chịu, lâu dần cũng bệnh thì cũng không có gì lạ: "Nhưng mà bệnh gì?"
Hoàng Thượng im lặng một hồi.
Nàng đoán rằng ngay cả thái y cũng bó tay có lẽ là nhiều bệnh khó chữa nên mới tới vừa gấp vừa dữ.
"Sau khi tần thái y bắt mạch thì nói rằng d.ục vọng quá độ."
"..."
Ngày tháng yên tĩnh cũng tôi luyện được tính tình của Thái Hậu, bắt đầu làm công việc của bà bác, rất chú ý tới việc chung sống và bất hòa của các cung phi, thỉnh thoảng ở giữa hòa giải cũng đạt được một chút nhân duyên tốt, mối quan hệ với hoàng đế cũng dịu bớt có thể ngồi xuống dùng bữa tối nói tới vài chuyện vặt vãnh không quan trọng.
Nhưng mà không nói về chuyện xưa.
Ngoài ba mươi, ở hiện đại chẳng qua là vừa mới vứt bỏ được khí chất ngây ngô, sự nghiệp có chút khởi sắc, là người đàn ông có sự khởi đầu đẹp nhất trong độ tuổi. Nhưng mà đối với Triệu Trạm, dù nắng mưa hay gió bão hắn đã làm hoàng đế mười năm rồi, vị trí tôn quý nhất trời đời này, hắn ngồi rất vững vàng, không có phong hoa tuyết nguyệt nào mà vua trong lịch sử hưởng thụ hết, sinh hoạt cá nhân đơn giản tới mức nhạt nhẽo.
"Nương nương, Hoàng Thượng truyền lệnh tới nói rằng tối nay sẽ lại tới Đông Hoa cung dùng bữa tối."
"Ừ."
Nhan Hoan Hoan nằm trên giường, nàng gối lên Ôn mỹ nhân ăn điểm tâm no nê đang dựa trên ngực nàng. Nhiều năm như vậy, vị phân vẫn không thăng, lần trước Hoàng Thượng từng hỏi, nàng ta nói rằng nàng ta quen nghe người khác gọi là mỹ nhân rồi, hơn nữa thân phận thấp hèn lại không có con, thăng chức không hợp nên cứ trì hoãn lại. Dù là như vậy ngồi trên thuyền của Quý Phi dù có là mỹ nhân thì đãi ngộ trong cung cũng không thua kém bất kỳ một phi tần địa vị cao nào.
"Vậy thần thiếp đợi Hoàng Thượng đi rồi sẽ đi."
"Muộn rồi thì không dễ đi hay là bây giờ ngươi về đi."
"Nhưng mà thần thiếp muốn chơi cùng với Quý Phi tỷ tỷ mà."
"Là ta chơi với ngươi mới đúng chứ?" Nhan Hoan Hoan cười nhẹ, nhéo cái mũi nhỏ của nàng ta, hai người đều gần ba mươi, nàng xinh đẹp trưởng thành với dáng vẻ thùy mị, Ôn Mỹ Nhân vẫn là khuôn mặt non nớt, có lẽ là liên quan tới ngày tháng sống vô lo vô nghĩ nên chưa nhìn thấy sự trưởng thành bao giờ: "Thôi được rồi, đợi Hoàng Thượng tới rồi, ngươi tới Thiên điện nghỉ ngơi đi. Ngày mai đợi Hoàng Thượng thượng triều sớm, chúng ta cùng tới Dực Khôn cung thỉnh an."
Ôn mỹ nhân cọ cọ, cái mũi nhỏ tròn cọ vào gáy nàng ngứa tới mức nàng không nhịn được bật cười.
Nàng ta quá quen thuộc Thiên điện rồi, cung nữ của Trường Nhạc cung đều nhận ra nàng ta, mà cung nữ Hàm Chương cung cũng quen chủ tử lấy lòng Quý Phi mà không đi tranh sủng Hoàng Thượng rồi. Lấy lòng ai cũng giống nhau chỉ cần chủ tử sống tốt thì bọn họ đi theo có thể được nhờ, ngày tháng sống với một người như vậy cũng không tệ. Trong Hàm Chương cung có một người khác là Lưu Nhuận Minh, mới thật sự là hồ đồ tới mức ai cùng không bằng, nhưng mà người ta biết đầu thai, cha được Hoàng Thượng trọng dụng nên không ai dám xem thường nàng ta.
Chỉ là đối với một nữ nhân nhà làm quan có chí hướng thì không leo lên được, nói chung cũng rất khổ sở.
Nhan Hoan Hoan vỗ đầu của nàng ta, xoay người ôm nàng ta mà đi vào giấc ngủ.
Ăn no uống đã, giấc ngủ này cũng quá ngon, ngon giấc tới mức Hoàng Thượng vào phòng không cho hạ nhân truyền chỉ, hắn đứng bên giường hai người cũng không tỉnh giấc.
Thật ra Hoàng Thượng từng phải tiếp thu muôn vàn lời dạy dỗ xấu hổ, thông thường tới thì nàng ra ngoài tiếp giá nhưng hôm nay cung nữ nói nàng đã ngủ rồi, như này mà đi đánh thức nương nương, Hoàng Thượng chốc lát đau lòng cho nàng, sợ nàng cả ngày mệt rồi, thế là hạ nhân không được phép để bất cứ ai đánh thức nàng dậy.
Tính toán của Hoàng Thượng rất tĩnh lặng chính là ngồi ở trong phòng đợi nàng tự thức dậy hoặc là đi vào ngủ cùng luôn.
Không ngờ rằng bên gối mỹ nhân đã có người rồi.
Giờ phút này, hắn nhìn nữ nhân của mình ôm nhau từ trên cao xuống, đùi trắng chồng lên nhau, cảnh tượng đủ để đại bộ phận nam nhân sôi sục máu nóng. Hắn tỉ mỉ nhìn một hồi rồi cau mày không vui, giơ tay vỗ vào khuôn mặt của nữ nhân láo xược đang chôn trong ngực Quý Phi: "Ôn mỹ nhân, ngươi đè vào Quý Phi rồi, dậy đi."
"Ai thế..."
Lúc Ôn mỹ nhân mơ mơ màng màng mở mắt thì khuôn mặt tuấn tú lạnh hằm hằm của hoàng đế đập vào mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, nàng ta lỡ tay nắm lấy vai của Quý Phi tỷ tỷ, nàng đau mà tỉnh lại cũng chưa tỉnh hẳn mà lẩm bẩm oán giận: "Lệnh Nghi, ngươi kéo ta làm gì? Người đè chân ta tê hết cả lên rồi, nhanh dậy đi, mấy giờ rồi? Hoàng Thượng tới chưa? Ngươi đừng để hắn chạm mặt."
"Trẫm tới rồi."
...
Lại một người nữa bị kinh ngạc.
Nhan Hoan Hoan nheo mắt muốn che ngực lại, nhưng trên ngực nàng còn có một Ôn mỹ nhân đang gối lên nên biến thành ấn người vào ngực nhưng cũng bình tĩnh lại: "Hoàng Thượng tới rồi sao không có người truyền chỉ? Làm thiếp chậm trễ tiếp giá, không tới đón tiếp."
"Không sao, trẫm nghe nói nàng ngủ rồi nên không muốn đánh thức nàng."
Mi Hoàng Thượng càng nhíu chặt, ánh mắt rơi xuống mặt Ôn mỹ nhân: "Ngươi đứng lên, không còn sớm nữa, trẫm để người tiễn ngươi về Hàm Chương cung."
Ôn mỹ nhân đâu dám nhiều lời, nhanh nhẹn xuống giường, té ngã xin ra về.
Nhan Hoan Hoan vẫn chưa tỉnh hẳn, đợi trong phòng chỉ còn một mình Hoàng Thượng thì nàng cũng không hành lễ đón tiếp thánh giá chỉ giơ cao hai tay: "Hoàng Thượng muốn ôm."
Hoàng Thượng vừa bực vừa buồn cười, làm gì còn giận nữa, ngồi xuống cạnh giường giơ tay xoa đầu nàng: "Chỉ biết ôm, chân còn tê không?"
"Ôm cái đã rồi mới nói cho Hoàng Thượng."
Hoàng đế hỏi mà cũng dám giở trò.
Hắn bật cười nên thuận theo ôm lấy nàng, nửa người dựa trên người nàng lo ngại sẽ đè vào nàng chỉ đành chịu đựng: "Hài lòng chưa?"
Nàng ngẩng đầu hôn vào môi mỏng của hắn một cái.
"Tê lắm, Hoàng Thượng xoa bóp cho thiếp đi."
Đôi mắt quyến rũ như tơ.
Nhan Hoan Hoan nâng chân gác lên đầu gối của hắn, bình thản ung dung chi huy Hoàng Thượng hầu hạ bản thân, ngược lại hắn xoa bóp rất nghiêm túc không hề thừa thời cơ. Thật ra nàng làm gì có chân tê để hắn xoa bóp chứ chẳng qua là một tín hiệu v.e vãn mà thôi, thủ pháp nghiêm túc kia lại xoa đau nàng: "Hoàng Thượng..."
"Hửm?"
"Chàng mạnh tay quá."
"Nàng cảm thấy mạnh thì đúng là cơn tê đang tiêu tan đấy."
Đối với một người như vậy, Nhan Hoan Hoan có thể nói gì mới được đây? Nàng chỉ có thể nhanh chóng xua tan ý tưởng hắn muốn tiếp tục xoa bóp đi: "Chân thiếp hết tê rồi, thật đó, chàng bỏ qua cho chân của thiếp đi..." Sợ hắn tiếp tục xoa bóp nên nàng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Gần đây Hoàng Thượng tới Đông Hoa cung thường xuyên như thế, nói chuyện rõ ràng với Thái Hậu rồi sao?"
"Không có gì phải nói rõ ràng cả, bà muốn gặp ta, về lý thì ta cũng nên tới gặp."
Có thể thấy rằng về tình là sẽ không gặp đâu.
Giọng nói của hắn bình thản không giống người đang nói một chuyện không quan trọng, có lẽ ngay cả quan viên trong triều có thể làm việc đều quen hơn với cái này: "Gần đây Thái Hậu giúp việc quản lý hậu cung, Hoàng Hậu có thể bớt chút thời gian chăm sóc Phúc An, trẫm cũng đã để cho bà một phần thể diện rồi, nàng chớ phải lo lắng."
Này là nghĩ rằng nàng vẫn ghi hận chuyện lúc trước sao, nàng liên tục xua tay: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi! Ương nhi cùng bà ấy cũng rất tốt, cũng đối xử với thiếp hiền hậu rồi rất là có ý muốn nối lại tình xưa."
Trong cuộc chiến này, Nhan Hoan Hoan đương nhiên là người thắng rồi, giờ phút này không mang thù là nàng rộng lượng, nếu như lúc đó lép vế thì dù cho mười năm thì nàng cũng sẽ nhớ tới chuyện hoàn lại. Hơn nữa bây giờ rất tốt, nàng không thiếu cái gì đương nhiên có thể cười bỏ qua hận thù.
Hắn nhếch môi, nàng nhìn thấy, hắn vô cớ cười thì có nghĩa là tâm tình nảy sinh dao động có thể làm hắn cười, muốn cười để che giấu: "Hòa giải lúc nào cũng tốt, Thái Hậu cũng từng nói với trẫm chuyện này chỉ là trẫm vẫn chưa tha thứ cho bà, bà kinh ngạc đến nỗi rất lâu cũng không nói gì," hắn buông tầm mắt, giọng nói mang theo ý giễu cợt: "Nói ra thì là trẫm cũng không ghi thù chỉ là nghĩ rằng nếu như trẫm nhẹ nhàng nói ra một câu tha thứ thì có hơi áy náy với trẫm thời niên thiếu."
Nhan Hoan Hoan không hề nhắc nửa câu nào tới hiếu đạo, dứt khoát tỏ rõ thái độ: "Nếu như đổi lại là thiếp, thiếp cũng sẽ không tha thứ, nếu như trong lòng ray rứt thì có thể nhận được tha thứ, còn cần tới luật pháp bộ khoái làm gì? Nếu như thật sự hữu dụng, lòng thiếp mang theo nỗi day dứt đi đánh bà ấy mười cái tát sau đó để bà ấy tha thứ cho thiếp."
Nàng nói rất bỡn cợt, lông mày cong lên, trong mắt bèn lộ ra sự ấm áp: "Lần đầu tiên thiếp gặp Hoàng Thượng mới lớn như vậy mà vừa gặp đã yêu Hoàng Thượng rồi. Trong lòng nghĩ rằng chàng công tử tuấn tú này tại sao lại nhíu mày suốt, muốn nhảy sông tự vẫn sao? Để khuôn mặt đẹp đẽ bị che đi không giống với chà đạp lên cái đẹp, nếu là thiếp nhất định sẽ rất quý trọng nét cười của hắn." Toàn bộ đều là nói mò.
Nhưng tình cảm thì không phải giả dối, nàng chỉ thay đổi cách nói dễ nghe hơn mà thôi.
Đầu ngón tay của nàng chạm vào khóe môi hơi nhếch lên của hắn, bên nhau rất lâu rồi đối với tình cảm của đối phương cũng sẽ thay đổi nhạy cảm có thể từng lừa người thiên hạ nhưng không lừa được nàng: "Hoàng Thượng, chàng cười lên đẹp lắm."
"Ừm."
Hắn thu tầm mắt hai má thẹn thùng: "Nàng cứ nói thế."
Đó là vì chàng xưa nay chưa từng cười trước mặt người khác thôi, nàng thầm nghĩ.
Ở bên ngoài là chân long thiên tử trưởng thành chững chạc như Thái Sơn, ở trước mặt nàng lại khéo léo ôn thuần giống như tôm tít.
"Nhưng mà còn một người khác, trẫm không tức giận hắn thì e rằng hắn sẽ luôn giận trẫm."
"Ai?"
Hoàng Thượng có hơi đăm chiêu: "Lễ thân vương."
Nhan Hoan Hoan sửng sốt.
Lễ thân vương Triệu Uyên luôn bị cấm trong hoàng cung, ngoài đám dư đảng và mẫu hậu thì luôn không có tin tức của hắn được truyền tới, hơn nữa Hoàng Thượng lên ngôi mười năm rồi, nàng sớm đã quên sạch người này rồi, lần này nghe Hoàng Thượng nhắc tới nàng còn suy nghĩ một lúc xem Lễ thân vương là thần thánh phương nào.
Nàng nhanh chóng bày tỏ nội tâm: "Thiếp không quen hắn."
"Trẫm biết, trẫm chưa từng nghi ngờ hai người, từ trước tới nay hắn thích giành giật những thứ mà trẫm thích, lấy đó để thể hiện uy phong," Hắn hiếm khi hài hước: "Chỉ là trẫm cuối cùng cũng tranh lấy ấn vua quan trọng với hắn nhất."
Đau lòng chưa, huynh đệ.
Nhớ lại thì Lễ thân vương tinh thần hăng hái, tùy hứng làm càn ở trong cung, lấy dâm thần thê thiếp làm thú vui, Nhan Hoan Hoan thầm thổn thức: "Ngày tháng cấm vận e rằng không dễ sống, hắn cũng nhận được quả báo mà hắn nên gánh rồi."
"Trẫm nghĩ hắn lòng mang hận luôn không muốn trước đây, thỉnh thoảng hỏi tình hình gần đây với Tùy Tỉnh thì hắn đều nói không tệ, trẫm càng không yên tâm. Không ngờ rằng mấy ngày trước thì nói người sắp không được rồi, trẫm phái thái y tới xem thì quả thực là ngày tháng không còn nhiều chỉ còn một hơi thở thôi."
Trong lòng Nhan Hoan Hoan như bị sấm gõ vang một cái. Nhưng cũng không đau lòng cho hắn chỉ là một người quen thuộc đột nhiên sắp đi rồi, vì cuộc đời vô thường mà một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nhưng mà nghĩ lại, thiên chi kiêu tử lại thành tù nhân đúng là không dễ chịu, lâu dần cũng bệnh thì cũng không có gì lạ: "Nhưng mà bệnh gì?"
Hoàng Thượng im lặng một hồi.
Nàng đoán rằng ngay cả thái y cũng bó tay có lẽ là nhiều bệnh khó chữa nên mới tới vừa gấp vừa dữ.
"Sau khi tần thái y bắt mạch thì nói rằng d.ục vọng quá độ."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.