Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 26:

Nguyệt Ly Tranh

17/12/2023

Hào quang thế lực hắc ám.

 

Hệ thống không giải thích tỉ mỉ cụ thể hào quang này rốt cuộc có tác dụng gì mà chỉ tóm tắt có thể kích hoạt một loại ‘trường năng lượng bí ẩn’, kết hợp với tên của kỹ năng, nghe đã không giống thứ nghiêm túc rồi.

 

Cho nên Nhan Hoan Hoan cũng không biết lấy ra đối phó Thái Tử có tác dụng hay không.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhưng nó cũng là kỹ năng có thể sử dụng không giới hạn số lần nhưng cũng không thể sử dụng lãng phí được, dù gì dùng nó cũng sẽ không có thai, nàng cũng rất tò mò rốt cuộc nó sẽ có hiệu quả như thế nào, đúng lúc lấy Thái Tử làm thí nghiệm.

 

“Sau này có gặp ở chỗ khác, cũng không biết ai mới là em dâu của ta, sao không tháo mạng che mặt ra?”

 

Từ Vương phi cũng đang đeo mạng che mặt cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa: “Nếu là yến tiệc tại nhà đương nhiên sẽ không đội khăn che mặt, mạng che mặt này là ân điển Hoàng Hậu nương nương ban cho, thiếp thân không nỡ tháo ra, hồi phủ rồi còn phải thu gọn gàng nữa.”

 

“Ta không bảo ngươi tháo, cũng không phải đang nói chuyện với người, từ nhỏ ta với ngươi gặp không ít, ở trên phố mà gặp, ta chắc chắn cũng có thể nhận ra ngươi được,”

 

Nụ cười Triệu Uyên vụt tắt, tính nết của hắn ta thật sự không tốt, yêu ai thì muốn họ sống, ghét ai thì muốn họ chết, Triệu Uyên cũng rất hiếm khi hòa nhã với muôn kiểu nịnh nọt hắn ta của Tam hoàng tử Triệu Triệt. Đều là huynh đệ nhưng trải nghiệm môi trường trưởng thành lại khác nhau, tình khí được nuôi dưỡng cũng khác nhau một trời một vực, hắn ta ngó thẳng vào đĩa đồ ăn của người khác, có khi khiến người cảm thấy hắn ta thật đáng đánh, nếu không phải là hoàng tử, ắt hẳn sống không nổi đến tuổi này.

 

“Hóa ra Từ Vương Phi thích mạng che trong cung của mẫu hậu, cũng đừng nói đại ca không quan tâm tới ngươi, một lát nữa sẽ bảo mẫu hậu đưa một rương đến phủ Đoan Thân Vương, để Từ Vương Phi hai người vui.”

 

Dù là Từ Vương Phi tính tình tốt như thế nhưng nụ cười cũng không nén nổi được cơn giận.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người khác thì nàng ta còn có thể cho là lời rác rưởi, nhưng với tính cách xấu tính của Triệu Uyên, chuyện này hắn ta nói ra được là có thể làm được một rương mạng che mặt thật sự được đưa tới Vương phủ, so với sai sót khi kính trà khiến người khác chê cười hơn.

 

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở không có chút tình cảm nào của hệ thống vang lên:  [chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hào quang thế lực hắc ám.]

 

Nếu nói muốn tìm đường chết, Nhan Hoan Hoan nhận thứ hai thì e rằng chỉ có Triệu Uyên có thể tranh vị trí thứ nhất.

 

“Thái Tử điện hạ, cái mà Vương phi tỷ tỷ coi trọng là tấm lòng, chứ có phải là một tấm khăn che? Chủ động đi xin đồ Hoàng Hậu rất không thích hợp,”

 

Nàng dừng bước quay đầu, mặt mày lạnh nhạt: “Thái Tử điện hạ có lòng nghĩ đến huynh đệ, thiếp thân thật sự kính nể, kinh sợ, sợ là phải giảm phúc phần của thiếp thân, vẫn là thân phận của Đoan Thân Vương quý trọng, có được sự quan tâm của điện hạ, ý tốt của Thái Tử điện hạ, thiếp thân xin nhận.”

 

Nói chuyện cùng bề trên vừa phải giữ được sự kính cẩn bên ngoài vừa phải nói cho rõ ràng.

 

“ Ồ? Em dâu khách khí với ta như vậy sao?”

 

Triệu Uyên ngẩn ra, không ngờ rằng nàng dám cãi lại lời.

 

Vậy mà hắn cũng không tức tối, bị mỹ nhân trách cứ cũng tốt, chỉ là câu nào cũng nhắc Nhị đệ khiến hắn ta hơi mất mát. Triệu Uyên có sức tưởng tượng khác người, cho hắn một mảnh khăn tay còn mùi thơm thì trong đầu cũng có thể nảy ra cả một quyển Xuân cung họa*.

 

*tranh khiêu dâm

 

Người như vậy rất dễ bị bản thân làm xúc động

 

Hắn ta nhìn Nhan Hoan Hoan, lúc này nàng không cúi đầu cụp mắt tránh hiềm nghi, ánh mắt hai bên chạm nhau.

 

Thiên lôi câu động địa hỏa* sao?

 

*Ám chỉ trạng thái nóng bỏng giữa đôi tình nhân

 

Không phải, một tia ám khí âm u lạnh lẽo phả ngay vào mặt, cảm giác bị áp bức không mà thể gọi tên được giống như toàn bộ ác ý trên đời dời non lấp biển bóp nghẹt Triệu Uyên, dạo một vòng địa ngục, ảnh mắt tầm thường không có gì lạ ẩn chứa làn sóng sát phạt hung ác dữ tợn, cuồn cuộn có thể tan xương, khuất phục lòng người.



 

Khuôn mặt Nhan trắc phi như tranh vẽ, dù có đeo khăn che mặt, cũng có thể nhìn ra là một cô nương xinh đẹp, là mẫu người Triệu Uyên thích nhất. Nhưng cô nương xinh đẹp này sao bỗng nhiên biến thành Raksha, đẹp thì đẹp lại khiến người kinh sợ thất thần.

 

Thái Tử Triệu Uyên đứng mũi chịu sào lại muốn liếc mắt đưa tình với nàng.

 

Vào ngày hôm đó, nhân loại lại lần nữa nhớ lại nỗi sợ bị thế lực hắc ám khống chế…..

 

Trong cung đình, trước mắt bao người, hai đầu gối Triệu Uyên mềm nhũn, ngã gục người về phía trước.

 

Toàn bộ hoàng cung là do năng lực cả nước xây dựng, mỗi tấc đều là kỹ thuật đỉnh cao của cả thời đại, sau khi xây xong có thái giám kiểm tra, tấc nào do người thợ nào phụ trách đều nhớ rõ rành mạch, hơi có sai sót là đánh đổi một mạng người. Không ai ngờ được Triệu Uyên sẽ ngã, hắn ta ngã mà không có một dấu hiệu báo trước nào, hai đầu gối chạm đất, cung nữ Vân Thiển sợ tới mức vội vã đỡ hắn ta dậy, Từ Vương Phi cũng hoảng sợ: “Thái Tử điện hạ…… cần phải truyền thái y không?”

 

Vải vóc dày dặn, mặc dù Triệu Uyên té nặng nhưng cũng không có gì trở ngại.

 

Nhưng mà thân phận Thái Tử cao quý, dù không bệnh không đau thì Thẩm hoàng hậu cũng sẽ sai người bắt mạch cho hắn ta, lúc này đang khỏe bỗng ngã một cái, mời thái y tới bắt mạch cũng không lấy làm lạ.

 

Triệu Uyên được Vân Thiển đỡ dậy thì vẻ mặt tĩnh lặng như nước, khuôn mặt khôi ngô tới mức lạnh lùng không nhìn rõ được vui hay tức.

 

“Nô tỳ nhất thời sơ ý không đỡ kịp điện hạ, mong điện hạ giáng tội.”

 

Đợi Triệu Uyên đứng vững rồi, Vân Thiển liền quỳ xuống tạ tội. Dù sao thì cũng đều là lỗi của cung nhân, nàng ta là cung nữ hầu hạ bao nhiêu năm bên cạnh Thẩm Hoàng Hậu, Thái Tử có lẽ cũng sẽ không trách phạt nàng ta như thế, lỡ muốn ra tay thì dù nàng ta xin tha hay không cũng vậy, không bằng tự nhận tội. Làm việc cạnh quý chủ tử, phải đánh phải giết đều là ân huệ, không có lý lẽ bỏ qua, nếu dám nói ra trong nhà rất dễ bị liên lụy.

 

Trong giây lát, khi Nhan Hoan Hoan tưởng rằng hắn ta muốn nổi bão thì hắn ta lại phất tay: “Không sao, không cần kinh ngạc, là bản thân ta không cẩn thận, còn phải đưa hai em dâu đi ra ngoài, đứng lên đi.”

 

“Tạ ân điển của điện hạ.”

 

Vân Thiển nhanh nhẹn đứng lên, thầm nghĩ rằng mới về từ quỷ môn quan, khi nào về cung phải niệm kinh thêm một lần, tạ Phật Tổ phù hộ.

 

Nhan Hoan Hoan kinh ngạc, hóa ra cái hào quang thế lực hắc ám này có thể dọa người sợ đến mức quỳ xuống sao? Xem ra rất  thích hợp dùng để nâng cao thanh thế, uy hiếp hạ nhân, sau này rất có tác dụng, chỉ là không biết thời gian kéo dài bao lâu.

 

Hệ thống rất đúng lúc giải thích nghi hoặc: 【 ký chủ tùy ý kiểm soát đóng mở. 】

 

‘Vậy bây giờ tắt đi.’

 

Giống như tiền tài không nên khoe khoang, ở đâu cũng ra vẻ rất dễ bị sét đánh, nên một vừa hai phải trước mặt người khác mới phải đạo.

 

Bị hù dọa như vậy, cả đường đi Triệu Uyên nghiêm túc đưa hai người ra cung, cũng không dám nói lung tung nữa, Từ Vương Phi rất vui khi được yên tĩnh, sau khi tạm việt hắn ta mới thật sự thở phào. Danh tiếng của Thái Tử ở bên ngoài, phu nhân đã kết hôn quý trọng danh dự có thể tránh được thì đều sẽ tránh hắn ta, dù cho thật sự không có xảy ra chuyện gì nhưng bị người ta nhìn với ánh mắt mờ ám đã đủ khiến các nàng khổ sở rồi.

 

Từ Vương Phi không muốn bị hắn ta nhìn trúng, cũng không muốn Nhan Hoan Hoan bị hắn trêu chọc, trong mắt người ngoài thì các nàng là một nhà, có tin đồn nhảm nhí nào là sẽ mất mặt toàn bộ vương phủ, cho nên nàng ta mới mở miệng ngắt lời.

 

Thái Tử có thể thành thật chút là tốt nhất.

 

Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa cung chờ lên đường hồi phủ, Từ Vương Phi lên tiếng: “Vốn nghĩ hôm nay dẫn muội gặp Hoàng Hậu nương nương kính trà xong sẽ vòng tới Vĩnh Nhạc cung, không ngờ rằng Lương phi nương nương cảm nhiễm phong hàn, không thể gặp khách, lần kính trà này cũng chỉ có thể đợi nương nương hết bệnh mới lại tiến cung được.”

 

Lương phi nôn nóng ôm cháu nên không muốn triệu các nàng tiến cung hầu bệnh khi ba người vừa mới qua tiệc tân hôn.

 

Nàng ta ngừng lại một lúc,ngữ khí có chút cảnh cáo: “Chuyện ngày hôm nay chớ có nói cho người ngoài, Thái Tử điện hạ vô ý té ngã, tất nhiên không muốn người khác bàn tán chê cười đâu.”

 

“Thiếp thân biết, tạ Vương phi tỷ tỷ nhắc nhở.”

 

Người ngoài sao? Gả vào vương phủ, Nhan Hoan Hoan không còn người ngoài nào có thể nói thỏa thích nữa rồi.

 

Thấy Trắc phi thuận theo, Từ Vương Phi cũng không nhiều lời nữa. 



 

Nhưng Từ Vương Phi vẫn đánh giá thấp mức độ hiếu kỳ của Thái Tử Triệu Uyên.

 

Ngã một cái khiến hai đầu gối hắn sưng đỏ, trong chớp mắt đã có cung nhân hầu hạ hắn ta thoa rượu thuốc, được một lúc thì không còn đau nữa, hắn ta được cưng chiều, mặc dù có lịch học cưỡi ngựa bắn cung nhưng vốn dĩ chưa từng bị đau bởi da thịt. Hiếm khi ngã một cái, vết sẹo lành rồi hắn ta quên được đau đớn, lại bắt đầu suy nghĩ về Nhan Trắc phi.

 

Sau khi lại tiếp tục nhìn nàng, ngoài vẻ xinh đẹp,cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt gì.

 

Kỳ lạ làm sao, sao cái nhìn lúc đó khiến đáy lòng hắn ta rét lạnh, cả người không thể động đậy được nhỉ? Cảm giác này có hơi giống như hồi nhỏ phạm lỗi bị phụ hoàng bắt được vậy, nhưng mà một trắc phi nho nhỏ sao có thể đánh đồng với quân vương của một nước được?

 

Triệu Uyên nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lý do tại sao.

 

Hắn ta bướng bỉnh thành thói, có thể chấp nhất mấy ngày với nghi vấn không có lời giải đáp , ngày xưa thái phó rất tán thức điểm này của hắn ta, nói đây là thái độ cầu học cần có, không ngờ rằng hắn ta trong chuyện phòng the với nữ nhân cũng như vậy.

 

Rốt cuộc là vì sao chứ?

 

Mất mặt trước mặt hai nữ nhân cũng không có gì, cho rằng các nàng cũng không dám nói khắp nơi, chỉ có để Nhị đệ biết được thì hơi khó chịu thôi.

 

Vấn đề này quanh quẩn trong lòng Triệu Uyên, khi dùng bữa cũng nghĩ, đi tắm cũng nghĩ, ngay cả về lại Đông lăn giường với tiểu thiếp cũng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng dễ thấy được hắn ta có sức tưởng tượng rất phong phú, một người giỏi động não, đi đến sa mạc thì yêu mặt trời nóng nực, đạp chân đến bờ biển lại muốn ôm cá heo, ảo tưởng bất kể là nam hay nữ.

 

Một người quá bướng bỉnh, lại quá có sức tưởng tượng rất dễ khiến bản thân bị sa vào.

 

Sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Uyên quay đầu nhìn về phía Thái Tử phi áo quần không chỉnh tề ngủ bên cạnh, tâm trạng tường hòa*, càng kỳ lạ hơn là phía dưới cũng rất bình tĩnh.

 

*cát tường, vui vẻ

 

Lúc này, hắn ta lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng có được đáp án.

 

Chẳng lẽ, đây chính là nhất kiến chung tình, tim đập nhanh trong truyền thuyết sao?

 

Triệu Uyên càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.

 

Chưa từng có trải nghiệm run sợ, vốn dĩ đó là nỗi sợ khi tình yêu đến, khó trách một ánh mắt của nàng đã khiến hai chân hắn nhũn ra, chẳng trách được.

 

Tất cả dị thường đều đã có đáp án, ăn không ngon ba ngày lại càng dễ hiểu rồi, không màng cơm nước, vì ai nên nỗi tiều tụy chứ!

 

Đáng tiếc là mỹ nhân đã gả cho người, hắn ta không để ý trinh tiết của nữ tử, hắn ta kế thừa ngai vàng rồi, Nhị đệ tiếc thương mạng sống cũng sẽ không vì một nữ nhân mà tức giận với hắn ta nhỉ. Hắn ta nghĩ đến cực đẹp đẽ, bận tâm đối với một cô nương toàn khuôn mặt còn chưa thấy, đến nỗi bữa sáng cũng không ăn quá một bát cơm.

 

Trong khi đó Nhan Hoan Hoan nghĩ Thái Tử có lẽ sẽ ghi hận trong lòng vì mất mặt trước mặt mình, cũng nghĩ tới khả năng cao hơn là với mức độ bận rộn của một quý nhân như hắn ta thoáng cái đã quên nàng luôn rồi.

 

Nhưng nàng dù sao cũng không ngờ được rằng, nhìn hắn ta một cái mà hắn ta đã tự vẽ ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nghìn chữ trắc phi bá đạo yêu ta rồi.

 

Nếu nàng biết mưu trí của Thái Tử chỉ sợ rằng cũng chỉ đành dành cho một biểu cảm [ ta nghi ngờ chỗ này của ngươi có vấn đề.jpg], nếu Thái Tử thành công lên ngôi hoàng đế, Đại Tấn cũng đi đời nhà ma.

 

Suy đoán của Triệu Uyên thật ra không phải không có lý, ‘hiệu ứng cầu treo’ trong lòng là càng gia tăng cảm giác khát nước và nhịp tim dẫn tới căng thẳng sợ hãi, vô tình lúc ấy bên cạnh có người khác phái, hiểu lầm là mình đã động tâm.

 

Chỉ có thể nói, thế lực hắc ám ngoại trừ có thể khiến người cúi đầu, có khi cũng sẽ sinh ra một ít hiệu quả không thể tưởng tượng được.

 

Phía bên kia, Nhan Hoan Hoan ở trong phủ, mỗi ngày ngoài việc đi thỉnh an Từ Vương Phi, thì là nghĩ cách làm Đoan Thân Vương say mê mình.

 

Nhưng chuyện này, thật sự có hơi khó khăn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook