Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 30:

Nguyệt Ly Tranh

17/12/2023

Hai huynh đệ rượu thơm đồ ngon làm bạn với ánh trăng, một người ăn nói thoả thích, nói tới cả bản thân có ước vọng thế nào đỉnh ra sao, còn một người nơm nớp lo sợ, không dám uống quá nhiều rượu.

 

Triệu Uyên không quen nhìn vẻ co rúm của hắn ta, buồn bực: “Tam đệ, tửu lượng bình thường của ngươi không tệ, đêm nay làm sao chỉ nhấp môi một cái rồi lại đặt xuống vậy, chê rượu của ta không vừa mắt ngươi sao?”

 

Rượu của Đông Cung là rượu tốt nhất trong cung đình, nói là quỳnh tương ngọc dịch* cũng không quá.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

*rượu ngon

 

Hắn ta nói vậy, Triệu Triệt quen làm cái đuôi nhỏ của hắn ta cảm thấy nếu trả lời câu hỏi này không tốt, Thái Tử đang có hơi rượu không biết chừng còn tức giận lên hắn ta nữa, đành liên tục gắp đồ ăn với vẻ mặt đau khổ: “Hoàng huynh, ta thấy đồ ăn ở đây rất ngon, đệ rất thích, người nhất định đừng nghĩ nhiều.”

 

Triệu Triệt nghĩ thầm, lỡ uống say, ngày mai đầu không đau mà mông đau thì làm sao, hắn ta vẫn muốn bảo vệ trinh tiết mình!

 

Hắn ta càng suy tư: “Hoàng huynh gần đây hay nhắc tới Nhị ca, hay lần tới gọi hắn đến?”

 

Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi*.

 

*Nguyên văn là “死道友不死贫道” ý nói bạn bè sống chết không quan trọng, thà hại người chứ không hại mình.

 

“Gọi hắn tới? Mất cả hứng,” Vẻ mặt Triệu Uyên không vui, nghĩ lại nói: “Nếu dẫn Trắc phi của hắn đến còn được.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trắc phi?

 

Triệu Triệt biết Trắc phi Nhị ca cưới về là mẫu phi tự mình xin Hoàng Hậu, nhưng xuất thân không hiển hách nên hắn ta vẫn luôn không để ở trong lòng, hắn ta không có đam mê kỳ lạ để ý tới cơ thiếp người ta. Nghe Thái Tử nói vậy, trong chốc lát hắn ta yên tâm: “Hóa ra là hoàng huynh vừa ý Trắc phi của là nhị ca.”

 

Tuy mấy chuyện liên quan luân lý đạo đức này bình thường gặp phải cũng rất gây chấn động, nhưng vừa nãy Triệu Triệt thật sự cũng bị dọa hoảng sợ, có hứng thú với em dâu cũng đỡ hơn một chút so với có hứng thú với đệ đệ.

 

Triệu Uyên hiếm khi được tâm sự chuyện riêng, để cho cơ thiếp cung nhân hầu hạ lui xuống, ngay sau đó bèn nói hết không che giấu điều gì.

 

May mà ở thời đại này không có máy ghi âm

 

“……” Triệu Uyên sửng sốt, nhíu mày: “Nếu không thì sao? Ngươi tưởng rằng ta vừa ý ai.”

 

Khụ, thần đệ tưởng rằng người nhìn trúng là Nhị ca.

 

Nhưng mà hiển nhiên không thể nói lời này ra được, một mặt là làm lộ chỉ số thông minh của mình, mặc khác để Thái Tử nghe được cũng sẽ không vui: “Ta còn tưởng rằng hoàng huynh có cái nhìn mới đối với nhị ca.”

 

Nghe vậy, Triệu Uyên giễu cợt như là điều Tam đệ nói rất buồn cười ngu xuẩn: “Sao có thể chứ? Ta với hắn như mây với bùn, ngươi có thấy mây trên trời sà xuống mặt đất chơi với bùn không?”

 

“Hoàng huynh có lý,”

 

Vừa nghe một câu hình dung tràn đầy chán ghét này, Triệu Triệt hoàn toàn yên lòng, đây mới là Thái tử mà hắn ta quen biết: “Hoàng huynh mới vừa nói có ý với Trắc phi của Nhị ca…… là thật sao?”

 

Thái Tử đúng là càng lúc càng phóng túng, phụ hoàng chẳng lẽ không quản sao?

 

Tuy nói vậy, Thái Tử cũng không tới phiên hắn ta tới giáo huấn.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, lướt qua đầu óc Triệu Uyên đang ngà ngà say tỉnh táo hơn chút, nụ cười của hắn ta lẳng lơ không đổi, có chút bỡn cợt, thổi bay cái ý tưởng không đúng luân lý hồi nãy đi: “Tam đệ tưởng lời đùa của ta là thật sao? Tuy rằng ta và nhị đệ không hay lui tới nhưng Trắc phi của hắn cũng là em dâu của ta, ta tuyệt đối sẽ không có khả năng xuống tay với người thân.”

 

Bên trong quang minh chính đại cất giữ tâm tư xấu xa thế nào, ngươi hiểu ta hiểu mọi người đều hiểu chỉ là không nói ra miệng thôi.

 



Triệu Triệt nửa tin nửa ngờ, nếu đúng là Thái Tử bắt đầu nảy sinh ý nghĩ như vậy cũng không hiếm lạ, hắn ta cười gượng rót đầy chén rượu: “Là ta tưởng thật, tự phạt một ly.”

 

“Được, thế này mới vui vẻ!”

 

Hiệu ứng cánh bướm mạnh mẽ như thế, Nhan Hoan Hoan không có khả năng dự đoán được, bản thân thử [hào quang thế lực hắc ám] ở trong cung đình, vậy mà đầu tiên thì thật sự làm Thái Tử có hứng thú với mình, sau lại khiến xảy ra hiểu lầm đoạn tụ giữa huynh đệ bọn hắn. Nàng chuyên tâm ngây ngốc trong phủ Đoan Thân Vương, mỗi ngày trừ đi thỉnh an Từ Vương Phi rồi ăn ngủ, thì chỉ say mê vào tiết mục giải trí truyền hình do hệ thống cung cấp, cuộc sống tinh thần phong phú hơn rất nhiều so với trước kia.

 

Cuộc sống chốn hậu viện thật sự rất nhàm chán, ngay cả 《 cùng ngắm mưa sao băng 》 nàng cũng có thể xem rất say mê.

 

Một tháng qua, Từ vương phi cũng muốn ngồi không yên.

 

Hai người chia đều các tối cùng Triệu Trạm, nhưng mà kẻ sau lại lão luyện tới mức nào chứ? Không ép khô hắn thì không thả người, hắn tuân thủ phép tắc cũng như tôn trọng ngủ cùng Từ Vương Phi, thật sự chỉ là đắp chăn đơn thuần ngủ mà thôi, cũng không phải vì một lòng chung tình với Nhan Hoan Hoan, mà chỉ là thuế nông nghiệp có hạn, tới trước được trước.

 

Trong lòng Từ Vương Phi khổ sở, đầu tiên là đoán Trắc phi yêu cầu vô biên, sau lại đoán Đoan Thân Vương yếu ớt.

 

Thật ra nếu phải làm, ở tuổi này Triệu Trạm vẫn là có thể nhưng hắn không hăng hái lắm, Từ Vương Phi ngại chủ động đòi hỏi, hoặc là ấp ủ dũng khí nửa ngày, khi đang định thực hành mà suy tính chiến lược cả buổi chiều cùng nha hoàn thì hắn đã ngủ say rồi. 

 

Vào một ngày thật sự không chịu nổi nữa, sau khi Nhan Hoan Hoan tới chính viện thỉnh an, thái độ Từ Vương Phi khác thường, không để nàng rời đi sớm mà giữ nàng lại.

 

“Vương phi tỷ tỷ có việc tìm thiếp thân sao?”

 

Chắc chắn không phải chuyện tốt.

 

Mặc dù biết rõ như vậy nhưng Vương phi muốn giữ người, Nhan Hoan Hoan cũng không thể đi.

 

Không đi thì không đi, giữ lại làm chuyện gì đi nữa thì tinh thần nàng đang phấn chấn, gần đây rảnh rỗi đến mức tóc sắp dài ra rồi, có người đấu võ mồm một trận cũng tốt..

 

Trong mắt Từ Vương phi, điệu bộ này của Nhan Hoan Hoan lại mang ý khác.

 

Hai người tuổi ngang ngửa nhau, chưa nói ma cũ nhìn ma mới vui vẻ mà phiền muộn, đều là mỹ nhân trẻ trung, chuyện phòng the thải dương bổ âm, nữ nhân được tưới tắm thì khí chất tinh thần và tình trạng da dẻ cũng khác nhau. Một tháng trôi qua, Trắc phi giống như càng xinh đẹp hơn so với lúc mới xuất giá.

 

Đẹp này là đẹp ở thần thái, sóng mắt lưu chuyển, mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều đầy phong tình.

 

Biết được khi nào nên cười, vén tóc, nũng nịu nhìn thoáng cũng đủ là xương cốt người mềm nhũn. Vẻ đẹp của nữ nhân muôn hình vạn trạng, nhu mì cũng là đẹp, cương nghị cũng là đẹp, quan trọng là khuôn mặt phải đẹp mới là lý lẽ cứng.

 

“Đều là người một nhà, tỷ muội chúng ta dĩ nhiên nên lui tới thường xuyên, nhân lúc này cơ thiếp Vương gia chưa nhiều lắm, sau này ta có muốn nói chuyện với từng người một, cũng làm không được,” Từ Vương Phi ngừng một lúc, rút lại tư tưởng háo thắng như trẻ con buồn cười của mình: “Hơn nữa  ta một mình trong phủ cũng rất nhàm chán nên muốn tìm ai nói chuyện, chẳng lẽ muội muội ghét ta sao?”

 

“Nào có, thụ sủng nhược kinh* thôi.”

 

*được yêu chiều mà sợ

 

Nhan Hoan Hoan theo nguyên tắc nói ít sai ít, tận lực vận dụng vốn kiến thức thành ngữ bốn chữ hồi tiểu học theo hoàn cảnh.

 

Nàng đoán hơi sai một chút, Từ Vương Phi thật sự không phải tìm nàng gây khó.

 

Đầu tiên là không cần thiết, thứ hai là Từ Vương Phi được dạy dỗ kỹ lưỡng, trong tình huống như này, không nên nổi cáu lên Trắc phi.

 

Từ Quốc Công còn khỏe mạnh linh hoạt, Đoan Thân Vương chắc chắn phải tôn trọng nàng ta để giữ mặt mũi cho cha nàng ta, hơn nữa cơ thiếp Vương gia đông đúc thì có gì lạ? Nàng ta đấu với từng người một cũng vẫn quản gia hay không.

 

Từ nhỏ nàng ta đã hiểu sau khi mình xuất giá, phải hầu hạ một phu cùng với người khác, phải đối phó với tiểu thiếp quá mức bừa bãi, nhưng hậu viện trống không, thái độ Đoan Thân Vương với nàng ta cũng xem như là không tệ, không có dấu hiệu muốn sủng thiếp diệt thê. Sự tồn tại của Nhan Hoan Hoan là tất yếu thôi.

 

Từ Vương Phi chỉ là muốn thương lượng với nàng một chút.

 



Một đống chuyện vặt vãnh trên trời dưới bể, Nhan Hoan Hoan miễn cưỡng ứng phó, cuối cùng chờ được tới chuyện chính: “Gần đây khi Vương thức giấc xuống giường chân bước không vững, muội muội dung mạo rất xinh đẹp, Vương gia yêu thương cũng là đương nhiên, nhưng muội muội cũng nên nghĩ cho Vương gia, không thể nhất thời hưởng thụ mà làm hỏng thân thể Vương gia được.”

 

Hả?

 

Nhan Hoan Hoan suy nghĩ ý này một chút bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Chẳng lẽ Triệu Trạm thận hư rồi?

 

Nàng sao lại không biết, đêm hôm qua còn làm đến mưa gió bão bùng mà.

 

Trải qua một thời gian rèn luyện, hắn cũng không còn hiền lành không thú vị giống với lúc mới vừa thoát kiếp trai tân nữa, tìm tòi ra nét cảm hứng riêng, từ tay mơ trở nên càng ngày càng thuần thục, thỉnh thoảng còn phô bày kỹ thuật điều khiển rất xuất sắc, chỗ ngoặt chỗ vòng lái nhanh thắng gấp, chẳng giống như người thận hư một chút nào.

 

“Tỷ tỷ nói có lý,”

 

Nhan Hoan Hoan hiểu được, mưu kế nàng đạt được nếu là người khác có được mỹ nhân ở độ tuổi này, chỉ sợ sẽ không tiếc đối phó với cả hai người cùng lúc. Nhưng Triệu Trạm tính tình vốn khắc chế, trừ những người tìm mọi cách khiêu khích như nàng nếu không thì nhất định không buông thả làm càn. Nàng thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ lo lắng: “Thiếp thân thấp cổ bé họng, nói cũng như không, Vương gia tôn trọng tỷ tỷ nhất, hay là tỷ tỷ góp ý với Vương gia đi? Cũng coi như thay mặt thiếp quan tâm Vương gia.”

 

Có chuyện thì nói với nam nhân, giỏi giang hiếm có không có chỗ trong người nàng.

 

Từ Vương Phi trầm ngâm, cũng đoán được rằng nàng sẽ không dễ ngoan ngoãn thuận theo, ai không muốn được sủng ái cơ chứ?

 

“Ta sẽ tự nhắc nhở Vương gia, nhưng muội muội cũng có trách nhiệm khuyên nhủ, nếu cơ thể Vương gia xảy ra vấn đề, chỉ sợ lúc đó không tới phiên tỷ tỷ trách ngươi nữa đâu.”

 

Lấy Lương phi ra dọa nàng à?

 

Nhan Hoan Hoan che ngực phập phồng: “Sợ tới mức hạt dưa của thiếp thân cũng bị rơi xuống đất rồi!” Rõ ràng là nàng không định đáp trả thẳng thừng rồi, nâng chén trà uống một ngụm: “Thứ cho thiếp uống miếng trà cho đỡ sợ ạ.”

 

……

 

Từ Vương Phi thấy nàng nước đổ đầu vịt thì bực mình đuổi nàng đi, nghĩ cách  khác. 

 

Nàng bình tĩnh vậy cũng nhờ vào việc biết cơ thể Triệu Trạm vốn chẳng có vấn đề gì, rất khỏe mạnh.

 

Nhan Hoan Hoan cảm thấy Từ Vương Phi mất công phiền muộn rồi, chỉ cần nàng ta chủ động một chút, Triệu Trạm sẽ không một mực không làm chuyện ấy với nàng ta. Nếu hắn muốn tranh ngôi hoàng đế, sớm sinh được đích trưởng là bước tiến rất có lực, Thái Tử Triệu Uyên phóng túng thành quen, cũng vì chuyện sinh con mà một tháng cũng phải ở chỗ của Thái Tử Phi ít nhất là bảy ngày.

 

Cũng đừng cười nữ nhân đều là đồ chơi, con cái đều có lợi thế, vì tranh giành giang sơn chẳng những phải khom lưng mà còn phí điếu.

 

Ngay đêm đó Đoan Thân Vương vào Thiên Viện. Qua một khoảng thời gian, hai người thật sự giống như cặp tình nhân thời kỳ yêu cuồng nhiệt, đêm khuya tĩnh lặng là lúc tốt để kéo đèn lái xe, Nhan Hoan Hoan lại nghiêm túc ngăn lại động cơ đã khởi động của hắn.

 

“Vương gia, hôm nay Vương phi tỷ tỷ nói với ta rồi.”

 

“Hửm?”

 

Triệu Trạm nhướng mày, chẳng lẽ tiểu nha đầu này cũng học được cách thêm mắm dặm muối,  mách lẻo rồi sao?

 

“Vương phi tỷ tỷ nói, cơ thể người không tốt, thận hư, bảo ta nên khuyên người, cho nên chúng ta vẫn nên đắp chăn ngủ thôi,” Nhan Hoan Hoan vẫn lưu luyến dựa đầu vào ngực hắn: “Ta không nỡ để Vương gia khó chịu.”

 

Dứt lời, người trong lòng Triệu Trạm run nhẹ một hồi.

 

Hắn cho rằng nàng đang khóc.

 

Thật ra là nàng nhịn cười đến mức run rẩy, nước mắt sắp tuôn ra tới nơi..

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook