Chương 36:
Nguyệt Ly Tranh
17/12/2023
Đêm đó, Nhan Hoan Hoan tự chứng minh cho Đoan Thân Vương, agf thật sự hoàn toàn ‘dung nhận’ hắn.
Lúc nữ tính bao dung che chở nhất, cả một đường mềm mại nóng ấm ướt át, thoảng như có hương thơm vây quần, làm người quên mất mọi việc vặt vãnh bực bội, toàn tâm tập trung vào chiến dịch nóng hổi một hồi.
Triệu Trạm lưu luyến trên người nàng không dứt, tuy một đêm một lần đã thành thói quen, nhưng cộng với màn khởi đầu, thường thường tính ra lăn lộn nửa canh giờ mới đủ, cũng không giống trong truyện thế nào là một đêm bảy lần kim thương không ngã. Nhan Hoan Hoan rất thỏa mãn, thời gian lâu mau cũng đâu có tượng trưng cho hứng thú, làm cho lâu, so với kỹ thuật xuất thần nhập hóa luôn bảo trì cho hồ nước ướt đẫm đầm đìa, hay so với đâm đến xương đùi đau điếng thì hòa hợp mới là thái độ khỏe mạnh của chuyện phòng the.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đều vô cùng hưởng thụ, đến nỗi với hắn, mỗi lần đi vào Thiên Viện gần như đều muốn nàng.
Tới những hôm quý thủy tới mới ngoại lệ.
Nhan Hoan Hoan mỗi tháng đều ngóng trông tới kỳ kinh, Từ Vương Phi cũng theo dõi kỹ mỗi lần sắp đến kỳ kinh của cô, tất nhiên cùng với lo lắng đề phòng, sợ cô mang thai.
Người đầu là tự biết cơ thể phát dục chưa hoàn toàn, việc quan hệ với cường độ như vậy dễ dàng dính thai, sản phụ tuổi còn nhỏ mà sinh con độ nguy hiểm cao, lỡ đem mạng nhỏ vào chuyện công đạo thì không có lời.
Người sau là sợ nàng sinh con trước mình, hoàng tôn trong bụng Trắc phi tất nhiên không thể ban một chén canh phá thai mà giải quyết. Hoàng đế tuổi đã già, thời trẻ yêu thương nhiều nhi nữ, từ khi các hoàng tử lấy vợ thì bắt đầu ngóng trông cháu nội ra đời, đã sớm lên tiếng, tất cả không được tránh thai, sinh ra rồi hoàng gia còn không nuôi nổi sao!
Chính thê đóng vai hiền, bên ngoài đương nhiên không có ý kiến.
Vì Từ Vương Phi chưa mang thai, dưới gối hư không, Triệu Trạm tôn trọng nàng, càng tôn trọng Quốc Công phủ phía sau nàng, tháng nào cũng ở chính viện nhiều hơn bên Nhan Hoan Hoan năm ngày, chuyện phòng the tuy rằng tùy duyên, ít nhất đã giữ thể diện không làm sai quy củ. Từ Vương Phi chỉ hận Vương gia không thể một phát nhập hồn, hoài thai được đứa con, sinh được hoàng trưởng tôn đầu tiên, nhưng bụng chờ mãi vẫn không chút động tĩnh. Lương phi mấy lần triệu nàng tiến cung, chẳng những không thúc giục nàng, ngược lại còn nắm tay nàng trấn an: Chuyện con cái mà gấp thì không tới, Từ Vương Phi trong lòng càng áy náy, cho rằng bụng mình không biết cố gắng, ảo não vạn phần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế không cho uống, Nhan Hoan Hoan muốn uống cũng không thể qua mắt Từ Vương Phi, làm sao tin có phụ nữ không muốn mang thai, nàng đâu biết Nhan Hoan thật lòng muốn tránh thai hay là chỉ tạo nên một thế cờ, dù không truyền ra ngoài nhưng lỡ Vương gia nghe được chỉ sợ gây ấn tượng xấu.
Trong lòng Từ Vương Phi không muốn nàng mang thai nhưng bên ngoài lại không thể ngăn cản.
Ba tháng trôi qua, nàng ta dày vò không thôi, nếu không phải bụng mình sinh ra trưởng tử thì thật xấu hổ.
Tuy đích thứ khác biệt, nhưng nói ra cũng không dễ nghe. Kiếm cách ngăn Vương gia sủng hạnh Nhan Trắc phi ư? Không có lý do, một tháng Vương gia vào phòng nàng nhiều nhất, trong ngoài đều cung cấp đầy đủ, không mang thai chỉ tại chính nàng.
Từ Vương Phi quản lý việc nhà Triệu Trạm rất yên tâm, có làm chút chuyện nhỏ thật ra rất đơn giản.
Vậy nên nghe lời đề nghị của Ánh Tụ, nàng quả thật đã động tâm.
Nàng rất cẩn thận, tuyệt đối không được tổn thương động gân động cốt hay là đụng tới thuốc triệt sản. Từ Vương Phi quan niệm, làm cơ thiếp của phu quân không sinh được con là chuyện đại nghịch bất đạo, phải giữ khí phái của chính thê, hơn nữa cũng không thực tế, đừng nói là hoàng gia, nếu thiếp thất nhà tôn thất không sinh được con thì chính thất sẽ bị người ta rảnh rỗi bàn tán không tha.
Nàng ta chỉ muốn cho Trắc phi mang thai chậm một chút, ít nhất, không thể sinh ra trưởng tử.
Lúc này, ghen ghét rồi thì bất kể, chỉ vì ích lợi, chỉ vì thể diện.
Có thể sinh là thể diện, có thể sinh con trai càng là có thể diện lớn hơn.
Dược tính thấp, hương vị cực nhẹ, nếu bỏ vào trong món ăn mặn thì khó có thể phát hiện, lẽ ra không thể có sơ hở.
Nhưng Nhan Hoan Hoan đúng là cơ duyên xảo hợp, lại phát hiện ra.
Nói tới thật là có chút xấu hổ.
Từ lúc hệ thống mở tính năng mới cho nàng, sau khi nàng có thể xem tác phẩm điện ảnh hiện đại giết thời gian, Nhan Hoan Hoan phục hồi thói quen xấu. Chỉ cần Vương gia không tới, lúc ăn cơm chỉ có mấy nha hoàn gần gũi bên người hầu hạ, nàng hoàn toàn thả lỏng bản thân, vừa xem TV vừa ăn, cơm tới thì há mồm, ăn xong một miếng Đàn Văn giúp đưa miếng tiếp sát miệng, sung sướng như tiên.
Tuy rằng nha hoàn không biết nội tình chỉ có thể thấy được, khi chủ tử ăn cơm vẻ mặt luôn si ngốc mà nhìn xa xăm……
Khụ.
Nhan Hoan Hoan không kén ăn, Đàn Văn đút gì ăn đó, no rồi thì dừng, Đàn Văn vẫn luôn nỗ lực nghiên cứu món ăn yêu thích của chủ tử, nhưng ẩm thực Đại Tấn chủ yếu thanh đạm, đối với nàng đều chung một mùi vị, riêng điểm tâm còn xuất sắc chút.
Một ngày nọ, giống như mọi ngày bình thường.
Nhan Hoan Hoan say mê xem hệ thống phát [Nhà có trai có gái], miệng há đợi Đàn Văn đút, nếu không phải mặt mày xinh xắn, so với kẻ thiểu năng trí tuệ không khác mấy.
“Nương nương, trong phủ mới có một mớ thịt lừa, gần đây khá thịnh hành trong kinh, Vương phi dặn riêng đầu bếp bữa tối này của nàng có thêm món mới rau trộn thịt lừa nếm thử.”
Đàn Văn rất chuyên nghiệp giải thích một chút, gắp miếng thịt lừa, đáng tiếc chủ tử không cảm kích, nể tình mà ừm à hai tiếng, thịt đưa tới môi, nàng há mồm ăn vào.
“Mẹ nó!”
Nhan Hoan Hoan cả người nhảy dựng lên: “Ai……” Có ph.â.n sao!?
“Nương nương, người làm sao vậy?!” Đàn Văn hoảng sợ, vội vàng vỗ nhẹ lưng chủ tử, tưởng bị mắc nghẹn.
May mắn vẫn còn lý trí, ‘đ.m.’ đã đủ thô tục, nếu còn nói ra uế vật, truyền tới tai Vương phi Vương gia, không được, mất mặt chết. Nàng phun miếng thịt lừa ra khăn tay, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn, thấy thủ phạm trên bàn: “Món gì vậy, Đàn Văn, ta đâu có ăn rau thơm.”
“Rau thơm?”
Đàn Văn ngẩn ra: “Nương nương là nói món ngò rí này sao? Tuy nó có tác dụng khử mùi tanh, nương nương không thích ăn, lần sau nô tỳ nhặt ra, nương nương không sao là tốt rồi, vừa rồi thật là dọa nô tỳ, tưởng người bị nghẹn thịt lừa nữa.”
“Không sao, thôi dọn đi, mất hứng ăn rồi,”
Nhan Hoan Hoan nhớ tới lời Đàn Văn đã nói suy nghĩ: “Thịt lừa đang thịnh hành, Đàn Văn chắc chưa từng ăn nhỉ? Ta mới ăn một miếng, lát nữa em chia với Thu Vân đi.”
Nghe Đàn Văn cảm tạ xong, Nhan Hoan Hoan lau khô miệng, nằm đến trên giường ngây ngốc tiêu cơm, nhân tiện giải quyết nốt sự việc nhỏ ban nãy.
‘Hệ thống, vừa rồi cậu nói gì tôi không nghe rõ, mùi rau thơm quất một cú sâu vào đại não rồi, ảnh hưởng tư duy phán đoán của tôi quá.’
Nhan Hoan Hoan sống nhiều năm như vậy, đồ ăn có hình nhộng hay châu chấu đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn, ngọt chua đắng cay đều không thèm để ý, riêng mỗi món rau thơm, với nàng mà nói không khác gì thuốc độc, đừng nói ăn vào, ngửi đã muốn ói, tuấn mỹ như Đoan Thân Vương mà có ăn rau thơm muốn gần gũi nàng cũng bị từ chối.
[ chúc mừng ký chủ kích hoạt bộ biểu cảm ‘trong phân có độc’, đây là một trạng thái bị động thần kỳ, hệ thống cũng rất muốn biết đầu tiên việc kích hoạt kỹ năng này cho ký chủ rốt cuộc là từ tình huống nào, kích phát bộ biểu tình này, đối với thứ bài tiết gì cũng không thể miêu tả hành vi…… Nhưng không quan trọng! Sau khi kích hoạt bộ biểu cảm này, ký chủ có năng lực phân biệt đối với độc dược, nếm một cái thì sẽ biết long hay phượng, từ nay về sau không bao giờ sợ bị người hạ độc nữa! ]
……
‘Hệ thống, tự nhiên tôi thấy gần đây cậu nói chuyện ngày càng đậm chất sắc thái nhân tình đấy. ’
[Ký chủ tích cực kích hoạt kỹ năng, hấp thụ hoàng khí trên người Đoan Thân Vương, giúp ta thăng cấp trí năng đó.]
Nhan Hoan Hoan chỉ nghĩ muốt tát một cái cho nó về nguyên hình.
Tuy đặt tên khó nghe, nhưng năng lực bị động này có tính thực dụng cực cao, có thể nói buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Trong hậu cung, tranh đấu hãm hại nhau không tránh khỏi liên can đến độc dược, chỉ cần nhấp qua một ngụm là có thể biết an toàn hay không, có thể tránh được tám phần nguy cơ từ độc, còn lại là mấy cách khác.
Ít nhất, khi mang thai đều không cần lo lắng nơm nớp trong ăn uống.
Lúc Nhan Hoan Hoan chưa hết hài lòng với kỹ năng mới, Từ Vương Phi đã đưa đến một món mặn đã hạ thuốc, trong vị đậm mùi thịt, một chút xíu vị kỳ lạ coi như không có, lại bị nàng nếm ra.
Vì nhắc nhở Đàn Văn sau này không ăn bất cứ món nào có rau mùi, lúc này nàng lại tiếp tục thói quen suy đồi, yên tâm vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Mới vừa ăn xong một miếng thịt kho tàu mùi thuốc cực kỳ nhạt, thịt hầm rất nhừ, béo mà không ngán tan chảy trong miệng……
Bỗng chốc, giữa không trung trước mặt hiện lên mấy chữ nghệ thuật: Có độc trong phân!
……
Điều đầu tiên Nhan Hoan Hoan nghĩ không phải chuyện mình bị hạ độc, mà là kỹ năng này thật là đậu má.
‘Hệ thống, có thể thay cách báo động tôi được không? Chúng ta có thể đừng thấp kém vậy được không? Cao nhã mà lãnh khốc hiện ra hai chữ ‘có độc’ thôi không được sao? Muốn tôi đường đường một người văn minh đã học hành qua cao đẳng, ngày thường nghe thấy lời thô tục run bần bật, cậu dùng thứ này hình dung đồ ăn của tôi, thích hợp sao?’
Hệ thống cao nhã mà lãnh khốc cự tuyệt: [Quà không thể bỏ.]
Nhan Hoan Hoan chỉ muốn hủy luôn nó.
Nhưng quyền chủ động là thuộc về hệ thống, một câu công phu, nàng cũng sẽ không làm ra vẻ mà yêu cầu cắt bỏ cái này cực hảo dùng bảo mệnh kỹ năng, chỉ có thể nhịn, may mà nàng thích ứng lực cường, thực mau thành thói quen loại này thấp kém nghệ thuật tự thể nhất nhất duy nhất tiếc nuối chính là, này kỹ năng đều không phải là vạn năng, chỉ có thể trắc ra có độc vật chất, trắc không ra là cái gì độc, cũng không biết là ai hạ.
Cũng may Vương phủ cũng chỉ có mấy người nhắm mắt lại đều có thể đoán được.
Lúc ấy, Nhan Hoan Hoan trong đầu xẹt qua loại cách làm.
Một, để đĩa đồ ăn này lại Vương gia hạ triều trở về bàn công đạo, nhưng phóng lâu rồi dược tính còn ở đây không khó nói, hơn nữa có thể làm người cắn ngược lại một cái là nàng chính mình khổ nhục kế hạ, hãm hại Vương phi.
Hai là làm bộ trúng độc nôn ra bọt trắng nằm trên đất truyền đại phu tới.
Ba là làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, tránh đi có độc đồ ăn, ngắm nhìn phong cảnh xa xôi cùng với chữ nghệ thuật cực lớn có độc trong phân hiện lên giữa không trung, Nhan Hoan Hoan chìm vào suy tư sâu xa……
Lúc nữ tính bao dung che chở nhất, cả một đường mềm mại nóng ấm ướt át, thoảng như có hương thơm vây quần, làm người quên mất mọi việc vặt vãnh bực bội, toàn tâm tập trung vào chiến dịch nóng hổi một hồi.
Triệu Trạm lưu luyến trên người nàng không dứt, tuy một đêm một lần đã thành thói quen, nhưng cộng với màn khởi đầu, thường thường tính ra lăn lộn nửa canh giờ mới đủ, cũng không giống trong truyện thế nào là một đêm bảy lần kim thương không ngã. Nhan Hoan Hoan rất thỏa mãn, thời gian lâu mau cũng đâu có tượng trưng cho hứng thú, làm cho lâu, so với kỹ thuật xuất thần nhập hóa luôn bảo trì cho hồ nước ướt đẫm đầm đìa, hay so với đâm đến xương đùi đau điếng thì hòa hợp mới là thái độ khỏe mạnh của chuyện phòng the.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đều vô cùng hưởng thụ, đến nỗi với hắn, mỗi lần đi vào Thiên Viện gần như đều muốn nàng.
Tới những hôm quý thủy tới mới ngoại lệ.
Nhan Hoan Hoan mỗi tháng đều ngóng trông tới kỳ kinh, Từ Vương Phi cũng theo dõi kỹ mỗi lần sắp đến kỳ kinh của cô, tất nhiên cùng với lo lắng đề phòng, sợ cô mang thai.
Người đầu là tự biết cơ thể phát dục chưa hoàn toàn, việc quan hệ với cường độ như vậy dễ dàng dính thai, sản phụ tuổi còn nhỏ mà sinh con độ nguy hiểm cao, lỡ đem mạng nhỏ vào chuyện công đạo thì không có lời.
Người sau là sợ nàng sinh con trước mình, hoàng tôn trong bụng Trắc phi tất nhiên không thể ban một chén canh phá thai mà giải quyết. Hoàng đế tuổi đã già, thời trẻ yêu thương nhiều nhi nữ, từ khi các hoàng tử lấy vợ thì bắt đầu ngóng trông cháu nội ra đời, đã sớm lên tiếng, tất cả không được tránh thai, sinh ra rồi hoàng gia còn không nuôi nổi sao!
Chính thê đóng vai hiền, bên ngoài đương nhiên không có ý kiến.
Vì Từ Vương Phi chưa mang thai, dưới gối hư không, Triệu Trạm tôn trọng nàng, càng tôn trọng Quốc Công phủ phía sau nàng, tháng nào cũng ở chính viện nhiều hơn bên Nhan Hoan Hoan năm ngày, chuyện phòng the tuy rằng tùy duyên, ít nhất đã giữ thể diện không làm sai quy củ. Từ Vương Phi chỉ hận Vương gia không thể một phát nhập hồn, hoài thai được đứa con, sinh được hoàng trưởng tôn đầu tiên, nhưng bụng chờ mãi vẫn không chút động tĩnh. Lương phi mấy lần triệu nàng tiến cung, chẳng những không thúc giục nàng, ngược lại còn nắm tay nàng trấn an: Chuyện con cái mà gấp thì không tới, Từ Vương Phi trong lòng càng áy náy, cho rằng bụng mình không biết cố gắng, ảo não vạn phần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng đế không cho uống, Nhan Hoan Hoan muốn uống cũng không thể qua mắt Từ Vương Phi, làm sao tin có phụ nữ không muốn mang thai, nàng đâu biết Nhan Hoan thật lòng muốn tránh thai hay là chỉ tạo nên một thế cờ, dù không truyền ra ngoài nhưng lỡ Vương gia nghe được chỉ sợ gây ấn tượng xấu.
Trong lòng Từ Vương Phi không muốn nàng mang thai nhưng bên ngoài lại không thể ngăn cản.
Ba tháng trôi qua, nàng ta dày vò không thôi, nếu không phải bụng mình sinh ra trưởng tử thì thật xấu hổ.
Tuy đích thứ khác biệt, nhưng nói ra cũng không dễ nghe. Kiếm cách ngăn Vương gia sủng hạnh Nhan Trắc phi ư? Không có lý do, một tháng Vương gia vào phòng nàng nhiều nhất, trong ngoài đều cung cấp đầy đủ, không mang thai chỉ tại chính nàng.
Từ Vương Phi quản lý việc nhà Triệu Trạm rất yên tâm, có làm chút chuyện nhỏ thật ra rất đơn giản.
Vậy nên nghe lời đề nghị của Ánh Tụ, nàng quả thật đã động tâm.
Nàng rất cẩn thận, tuyệt đối không được tổn thương động gân động cốt hay là đụng tới thuốc triệt sản. Từ Vương Phi quan niệm, làm cơ thiếp của phu quân không sinh được con là chuyện đại nghịch bất đạo, phải giữ khí phái của chính thê, hơn nữa cũng không thực tế, đừng nói là hoàng gia, nếu thiếp thất nhà tôn thất không sinh được con thì chính thất sẽ bị người ta rảnh rỗi bàn tán không tha.
Nàng ta chỉ muốn cho Trắc phi mang thai chậm một chút, ít nhất, không thể sinh ra trưởng tử.
Lúc này, ghen ghét rồi thì bất kể, chỉ vì ích lợi, chỉ vì thể diện.
Có thể sinh là thể diện, có thể sinh con trai càng là có thể diện lớn hơn.
Dược tính thấp, hương vị cực nhẹ, nếu bỏ vào trong món ăn mặn thì khó có thể phát hiện, lẽ ra không thể có sơ hở.
Nhưng Nhan Hoan Hoan đúng là cơ duyên xảo hợp, lại phát hiện ra.
Nói tới thật là có chút xấu hổ.
Từ lúc hệ thống mở tính năng mới cho nàng, sau khi nàng có thể xem tác phẩm điện ảnh hiện đại giết thời gian, Nhan Hoan Hoan phục hồi thói quen xấu. Chỉ cần Vương gia không tới, lúc ăn cơm chỉ có mấy nha hoàn gần gũi bên người hầu hạ, nàng hoàn toàn thả lỏng bản thân, vừa xem TV vừa ăn, cơm tới thì há mồm, ăn xong một miếng Đàn Văn giúp đưa miếng tiếp sát miệng, sung sướng như tiên.
Tuy rằng nha hoàn không biết nội tình chỉ có thể thấy được, khi chủ tử ăn cơm vẻ mặt luôn si ngốc mà nhìn xa xăm……
Khụ.
Nhan Hoan Hoan không kén ăn, Đàn Văn đút gì ăn đó, no rồi thì dừng, Đàn Văn vẫn luôn nỗ lực nghiên cứu món ăn yêu thích của chủ tử, nhưng ẩm thực Đại Tấn chủ yếu thanh đạm, đối với nàng đều chung một mùi vị, riêng điểm tâm còn xuất sắc chút.
Một ngày nọ, giống như mọi ngày bình thường.
Nhan Hoan Hoan say mê xem hệ thống phát [Nhà có trai có gái], miệng há đợi Đàn Văn đút, nếu không phải mặt mày xinh xắn, so với kẻ thiểu năng trí tuệ không khác mấy.
“Nương nương, trong phủ mới có một mớ thịt lừa, gần đây khá thịnh hành trong kinh, Vương phi dặn riêng đầu bếp bữa tối này của nàng có thêm món mới rau trộn thịt lừa nếm thử.”
Đàn Văn rất chuyên nghiệp giải thích một chút, gắp miếng thịt lừa, đáng tiếc chủ tử không cảm kích, nể tình mà ừm à hai tiếng, thịt đưa tới môi, nàng há mồm ăn vào.
“Mẹ nó!”
Nhan Hoan Hoan cả người nhảy dựng lên: “Ai……” Có ph.â.n sao!?
“Nương nương, người làm sao vậy?!” Đàn Văn hoảng sợ, vội vàng vỗ nhẹ lưng chủ tử, tưởng bị mắc nghẹn.
May mắn vẫn còn lý trí, ‘đ.m.’ đã đủ thô tục, nếu còn nói ra uế vật, truyền tới tai Vương phi Vương gia, không được, mất mặt chết. Nàng phun miếng thịt lừa ra khăn tay, lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn, thấy thủ phạm trên bàn: “Món gì vậy, Đàn Văn, ta đâu có ăn rau thơm.”
“Rau thơm?”
Đàn Văn ngẩn ra: “Nương nương là nói món ngò rí này sao? Tuy nó có tác dụng khử mùi tanh, nương nương không thích ăn, lần sau nô tỳ nhặt ra, nương nương không sao là tốt rồi, vừa rồi thật là dọa nô tỳ, tưởng người bị nghẹn thịt lừa nữa.”
“Không sao, thôi dọn đi, mất hứng ăn rồi,”
Nhan Hoan Hoan nhớ tới lời Đàn Văn đã nói suy nghĩ: “Thịt lừa đang thịnh hành, Đàn Văn chắc chưa từng ăn nhỉ? Ta mới ăn một miếng, lát nữa em chia với Thu Vân đi.”
Nghe Đàn Văn cảm tạ xong, Nhan Hoan Hoan lau khô miệng, nằm đến trên giường ngây ngốc tiêu cơm, nhân tiện giải quyết nốt sự việc nhỏ ban nãy.
‘Hệ thống, vừa rồi cậu nói gì tôi không nghe rõ, mùi rau thơm quất một cú sâu vào đại não rồi, ảnh hưởng tư duy phán đoán của tôi quá.’
Nhan Hoan Hoan sống nhiều năm như vậy, đồ ăn có hình nhộng hay châu chấu đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn, ngọt chua đắng cay đều không thèm để ý, riêng mỗi món rau thơm, với nàng mà nói không khác gì thuốc độc, đừng nói ăn vào, ngửi đã muốn ói, tuấn mỹ như Đoan Thân Vương mà có ăn rau thơm muốn gần gũi nàng cũng bị từ chối.
[ chúc mừng ký chủ kích hoạt bộ biểu cảm ‘trong phân có độc’, đây là một trạng thái bị động thần kỳ, hệ thống cũng rất muốn biết đầu tiên việc kích hoạt kỹ năng này cho ký chủ rốt cuộc là từ tình huống nào, kích phát bộ biểu tình này, đối với thứ bài tiết gì cũng không thể miêu tả hành vi…… Nhưng không quan trọng! Sau khi kích hoạt bộ biểu cảm này, ký chủ có năng lực phân biệt đối với độc dược, nếm một cái thì sẽ biết long hay phượng, từ nay về sau không bao giờ sợ bị người hạ độc nữa! ]
……
‘Hệ thống, tự nhiên tôi thấy gần đây cậu nói chuyện ngày càng đậm chất sắc thái nhân tình đấy. ’
[Ký chủ tích cực kích hoạt kỹ năng, hấp thụ hoàng khí trên người Đoan Thân Vương, giúp ta thăng cấp trí năng đó.]
Nhan Hoan Hoan chỉ nghĩ muốt tát một cái cho nó về nguyên hình.
Tuy đặt tên khó nghe, nhưng năng lực bị động này có tính thực dụng cực cao, có thể nói buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Trong hậu cung, tranh đấu hãm hại nhau không tránh khỏi liên can đến độc dược, chỉ cần nhấp qua một ngụm là có thể biết an toàn hay không, có thể tránh được tám phần nguy cơ từ độc, còn lại là mấy cách khác.
Ít nhất, khi mang thai đều không cần lo lắng nơm nớp trong ăn uống.
Lúc Nhan Hoan Hoan chưa hết hài lòng với kỹ năng mới, Từ Vương Phi đã đưa đến một món mặn đã hạ thuốc, trong vị đậm mùi thịt, một chút xíu vị kỳ lạ coi như không có, lại bị nàng nếm ra.
Vì nhắc nhở Đàn Văn sau này không ăn bất cứ món nào có rau mùi, lúc này nàng lại tiếp tục thói quen suy đồi, yên tâm vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Mới vừa ăn xong một miếng thịt kho tàu mùi thuốc cực kỳ nhạt, thịt hầm rất nhừ, béo mà không ngán tan chảy trong miệng……
Bỗng chốc, giữa không trung trước mặt hiện lên mấy chữ nghệ thuật: Có độc trong phân!
……
Điều đầu tiên Nhan Hoan Hoan nghĩ không phải chuyện mình bị hạ độc, mà là kỹ năng này thật là đậu má.
‘Hệ thống, có thể thay cách báo động tôi được không? Chúng ta có thể đừng thấp kém vậy được không? Cao nhã mà lãnh khốc hiện ra hai chữ ‘có độc’ thôi không được sao? Muốn tôi đường đường một người văn minh đã học hành qua cao đẳng, ngày thường nghe thấy lời thô tục run bần bật, cậu dùng thứ này hình dung đồ ăn của tôi, thích hợp sao?’
Hệ thống cao nhã mà lãnh khốc cự tuyệt: [Quà không thể bỏ.]
Nhan Hoan Hoan chỉ muốn hủy luôn nó.
Nhưng quyền chủ động là thuộc về hệ thống, một câu công phu, nàng cũng sẽ không làm ra vẻ mà yêu cầu cắt bỏ cái này cực hảo dùng bảo mệnh kỹ năng, chỉ có thể nhịn, may mà nàng thích ứng lực cường, thực mau thành thói quen loại này thấp kém nghệ thuật tự thể nhất nhất duy nhất tiếc nuối chính là, này kỹ năng đều không phải là vạn năng, chỉ có thể trắc ra có độc vật chất, trắc không ra là cái gì độc, cũng không biết là ai hạ.
Cũng may Vương phủ cũng chỉ có mấy người nhắm mắt lại đều có thể đoán được.
Lúc ấy, Nhan Hoan Hoan trong đầu xẹt qua loại cách làm.
Một, để đĩa đồ ăn này lại Vương gia hạ triều trở về bàn công đạo, nhưng phóng lâu rồi dược tính còn ở đây không khó nói, hơn nữa có thể làm người cắn ngược lại một cái là nàng chính mình khổ nhục kế hạ, hãm hại Vương phi.
Hai là làm bộ trúng độc nôn ra bọt trắng nằm trên đất truyền đại phu tới.
Ba là làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, tránh đi có độc đồ ăn, ngắm nhìn phong cảnh xa xôi cùng với chữ nghệ thuật cực lớn có độc trong phân hiện lên giữa không trung, Nhan Hoan Hoan chìm vào suy tư sâu xa……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.