Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y
Chương 70: Vụ nào không lớn, không làm
Tiêu Tiêu
15/08/2024
Lần này, hiện trường của của vụ án nằm ở gần bãi đất bùn, nằm cách khu
vực trung tâm của Lam Châu hơn 4km. Đây là nơi ít người qua lại, khu vực này gần đây được vài thanh niên trong thành phố khám phá và hay lui tới để cắm trại qua đêm. Người phát hiện nạn nhân cũng là một trong những
người đến tham gia cắm trại.
Lúc cảnh sát đến, nạn nhân đã hoàn toàn tắt thở. Cũng như KiKi, nạn nhân nữ được phơi bày trước mắt các cảnh viên có nhan sắc ngọt ngào, cơ thể trần trụi được phủ đầy cánh hoa hồng hòa cùng mùi nước hoa nốt hoa hồng đậm đặc. Mùi hương giống như lần trước.
"Từ cách bố trí xác nạn nhân, lựa chọn khu vực gây án đều giống hệt nhau. Loại cánh hoa hồng và mùi nước hoa hồng cũng giống như nạn nhân trước đó." Phương Tư Nhã thở dài.
"Pháp y có phát hiện gì không?"
"Nhìn sơ bộ thì thủ pháp gây án giống như lần trước, nạn nhân bị nghẹt thở, chân tay bị trói, trên mũi có chất nhờn, phần đùi trong bị xây xước. Nghi ngờ bị xâm hại."
Hàn Hân Đình buồn rầu, càng nhìn nạn nhân đọc kết luận sơ bộ càng cảm thấy căm phẫn nổi lên trong lòng. Bình thường cô luôn rất nhạy cảm với các vụ án cưỡng hiếp.
Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy được sự không thoải mái dậy lên trong ánh mắt Hàn Hân Đình. Mỗi khi đứng trước thi thể có dấu hiệu xâm hại, cô ấy đều để cảm xúc mình lung lay. Nên Tạ Kỳ Ngôn không muốn thúc ép Hàn Hân Đình. Sau khi lắng nghe phán đoán sơ bộ đã lập tức lùi lại để Hàn Hân Đình có thể tiếp tục công việc.
"Lời khai của nhân chứng thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi cảnh viên có mặt.
"Không phát hiện được gì, vì khu vực này đang là khu vực cắm trại mở, thông thường người đến người đi, dựng lều dựng bạt đều không phải chuyện lạ, nên cơ bản không có ai để ý, hơn nữa, xung quanh những cụm cỏ mọc rất cao, dùng làm lằn ranh tách biệt khu trai
"Vậy họ không nghe có tiếng động hay tiếng la nào sao?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, dự cảm của một cảnh sát cho cô thấy mình đang đối phó với một kẻ xảo quyệt.
"Không có! Mấy khu này, có tiếng sột soạt là chuyện bình thường, họ không để ý."
"Tiểu Ngôn! Cậu xem, cái này là gì?" Phương Tư Nhã sốt sắng kêu Tạ Kỳ Ngôn xem qua phát hiện của mình.
Đó là một cái lỗ tròn được cắm xuống rất sâu, hình dáng giống như một cái cọc được đóng xuống. Phương Tư Nhã nhanh chóng nhận ra 3 lỗ còn lại xuất hiện xung quanh khu vực được phát hiện thi thể. Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn cùng lúc lôi điện thoại ra, mở ứng dụng đo đạc. Khoảng cách của 4 cọc lỗ tròn vừa vặn tạo thành diện tích của một miếng bạt lớn, tầm 150cm.
"Lều sao?" Phương Tư Nhã cau mày
"Kích thước này là dành cho kiểu lều 2 đến 3 người. Hình dáng cọc tròn cũng rất phổ biến, không phải dạng dùng chuyên dụng cho cắm trại chuyên nghiệp, là dạng lều di động thông thường." Tạ Kỳ Ngôn bổ sung thêm.
"Tại sao lại dùng lều để làm gì chứ?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang nhìn Phương Tư Nhã, không phải là xảo quyệt hắn còn có sự tính toán rất cẩn thận trước khi sát hại nạn nhân.
Trong khi cảnh sát đang tiến hành khám nghiệm, hiện trường bất chợt hỗn loạn khi phóng viên lũ lượt xuất hiện. Vì nạn nhân là người nổi tiếng ở Lam Châu cũng như trên mạng xã hội, đây chắc chắn là một tin tức béo bở.
"Tư Nhã! Cần phải hạn chế họ chụp ảnh nạn nhân." Tạ Kỳ Ngôn phân phó.
"Hiểu rồi!"
Ngay sau khi nhận lệnh Phương Tư Nhã lập tức điều phối lực lượng cảnh viên có sẵn dàn đều đội hình để nỗ lực hạn chế tầm nhìn và sự chen lấn của đám phóng viên săn ảnh. Sự có mặt của các tay săn ảnh cũng khiến cảnh sát lo lắng không thể thực hiện khám nghiệm tử thi ngay tại hiện trường, họ buộc lòng phải di chuyển thi thể vào xe cấp cứu sớm hơn dự tính.
"Hừ!" Hàn Hân Đình đằng hắng khi bị cản trở, thực sự muốn quay sang chửi cho đám phóng viên một trận. May mà người cản cô là Tạ Kỳ Ngôn thì tâm tình của Hàn Hân Đình mới không bốc hỏa ngùn ngụt.
Nhưng Hàn Hân Đình hay đám phóng viên vẫn còn dễ đối phó hơn một người. Đó là Lâm Chính. Ngay khi Tạ Kỳ Ngôn về lại cảnh cục Lam Châu, cô đã nhận được tin Lâm Chính liên tục gọi đến đòi gặp. Rốt cuộc cái gì đối diện cũng cần phải đối diện.
"Vụ nào không lớn là cháu không làm à?" Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã phả thẳng vào tai Tạ Kỳ Ngôn ngọn lửa lớn.
"Chú à! Cháu sẽ cố gắng giao phó."
"Giao phó thế nào? Bao nhiêu ngày sẽ giao phó. Tạ Kỳ Ngôn, còn 5 ngày nữa, Lam Châu sẽ chính thức ký sát nhập với Anh Châu và trở thành đặc khu mới. Xét về mọi mặt, trong 1 năm nữa sẽ xây dựng thành trọng điểm du lịch văn hóa. Tô Hàn cử nhuệ binh đến Lam Châu một chuyến để xây dựng phòng tuyến, vừa đến đã có trọng án, còn đụng đến giới giải trí, thu hút đám phóng viên. Cháu đến để nói cảnh sát Tô Hàn vô dụng à? Sau này làm sao bảo bộc Lam Châu chứ?"
Thì ra đây mới là trọng điểm cho việc điều binh của Lâm Chính. Ông ta là muốn khi Lam Châu trở thành một phần của Anh Châu, Tô Hàn cũng sẽ thâu tóm quyền trị an ở Lam Châu. Thế và quyền cũng tăng lên một bậc.
"Cháu nói cho cháu biết. Lam Châu cần phải đạt đủ tiêu chí 3 không, nếu có bất kì điều gì, dự án ký kết sẽ bị hoãn lại, có biết không? Lỗi cũng quy về chúng ta một phần." Lâm Chính đe dọa.
"Cháu biết rồi! Mọi người cũng đang rất nỗ lực, cháu sẽ không để chú bận tâm." Tạ Kỳ Ngôn siết chặt điện thoại. Từ bao giờ người mà cô luôn kính trọng lại sợ trước, sợ sau, sợ nhất là mất lòng những ông lớn mà không phải người dân của mình.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cháu là lãnh đạo, tuyệt đối phải biết phân nặng nhẹ, cái gì ưu tiên, cái gì cần bảo vệ, tuyệt đối phải nhớ. Cuối năm nay là xét duyệt của cháu, đừng để bị lưu hồ sơ." Lâm Chính nhấn mạnh. Cuộc trò chuyện cũng nhanh chóng kết thúc khi Tạ Kỳ Ngôn nói câu "cháu hiểu".
Giữa họ từng có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Rất nhiều sự ngưỡng mộ dành cho nhau. Tạ Kỳ Ngôn còn nhớ đã từng ngồi uống trà với Lâm Chính và nói về lý tưởng, đàm đạo về sự kiên định của cảnh sát khi đứng trước lợi ích, cám dỗ. Tạ Kỳ Ngôn còn nhớ đã mê say nghe Lâm Chính dạy dỗ về phẩm chất, thắp lên trong lòng mình ý chí sắt thép khi đối diện với thử thách.
Làm cảnh sát, ở cương vị nào, đã mặc vào đồng phục, khoác vào hiệu huy, đều phải giữ vững chính nghĩa, trước cái ác một gang cũng không được lùi. Tháng ngày đó, Tạ Kỳ Ngôn đem Lâm Chính là thần tượng, cũng đem ông làm đèn soi.
Vậy mà, bây giờ giữa họ nếu không nói đến thương thảo lãnh đạo, lại nói đến lợi ích kinh doanh, không thì chức phận. Tạ Kỳ Ngôn càng nghĩ càng thở dài.
"Sếp Tạ! Mọi người chờ sếp ở phòng họp." Tiểu Cảnh chạy đến thông báo. Đúng rồi! Vẫn là phải ưu tiên chuyện phá án.
Lúc này tại phòng điều tra, mọi người đã tập hợp đầy đủ, cả Hàn Hân Đình và Thiểu Phong cũng có mặt với bản kết luận trên tay.
"Mọi người có gì?" Tạ Kỳ Ngôn mở lời.
"Điểm chung của họ đều tử vong do bị nghẹt thở. Hung khí gây án chính là bao ni-lông. Sau khi thi ban nổi lên, phần hằn giữa cằm và cổ của KiKi đã nổi lên vết bầm lớn, sau khi quan sát chính xác là miệng túi zíp của túi hút chân không lớn. Chúng tôi cũng phát hiện vết hằn tương tự trên người của Hạ Anh, dù vẫn chưa nổi rõ nhưng hiện tượng phát ban và suất huyết là tương tự."
"Trên người các nạn nhân cũng phát hiện các vết thương y hệt nhau. Môi bị rách nhẹ, cổ tay bị trói chặt. Từng bị xâm phạm khi còn sống nhưng trên người họ đều không thể tìm thấy ADN của hung thủ."
"Thủ pháp gây án của hai vụ, giống hệt nhau."
"Chúng ta có cùng cách bố trí nạn nhân, cùng cách gây án, khu vực lựa chọn cũng tương đồng. Nạn nhân trùng hợp hơn là người nổi tiếng, có nhan sắc, bị cưỡng hiếp, bị làm cho ngạt thở đến chết." Lão Bân lên tiếng.
"Ở hiện trường ở vụ án KiKi, có phát hiện các dấu cọc đóng xuống không?" Phương Tư Nhã quay sang hỏi Trương Kiến Quốc.
"Dạ có!" Trương Kiến Quốc gật đầu và đưa hình ảnh hiện trường trước đó cho mọi người xem.
"Hung thủ bố trí lại hiện trường, hắn không dùng các hung khí gây hư hại vì không muốn hủy hoại tác phẩm, hắn là người mê cái đẹp. Hắn dựng lều để cưỡng hiếp và hành hạ nạn nhân, thay vì tận dụng hiện trường, hắn thích sạch sẽ. Hắn trói nạn nhân nghĩa là hắn muốn thấy nạn nhân sợ hãi và vùng vẫy, nạn nhân khi chết đều có nước đọng trên mắt, nghĩa là đã cố cầu xin." Tạ Kỳ Ngôn xâu chuỗi lại các thông tin mà hiện tại cảnh sát có được, dần dần vẽ ra bức tranh toàn cảnh.
"Sát thủ dâm sát, liên hoàn." Phương Tư Nhã phát biểu.
"Sếp Tạ! Có chuyện rồi!" Tiểu Cảnh mặt mày tái nhợt, tay chân run rẩy đưa máy tính bản cho mọi người.
Hình ảnh được tung công khai trên mạng xã hội chính là hình ảnh của KiKi trước khi bị hãm hiếp. Góc chụp được đặt cố định rất kỹ càng. Đây là kiểu ảnh được cắt ra từ video, tạo cảm giác kích thích, hơi tối nhưng không quá mờ nhoè, hoàn toàn có thể nhìn ra ánh mắt run rẩy và sợ hãi, những ngấn nước lăn trên hốc mắt, cô ấy ngậm một cành hoa hồng. Bàn tay tên hung thủ ve vãn nắm lấy cổ áo của nạn nhân, có ý định xé toan trang phục của nạn nhân.
Vì là hình ảnh được đăng tải công khai, lượt chia sẻ lập tức tăng vọt khiến cục diện bình luận trên mạng rơi vào tình trạng mất kiểm soát. Rất nhiều người tỏ ra thương cảm, trách cứ tên hung thủ. Cũng có rất nhiều lời nói khiếm nhã được dân tình nói ra, chê trách thân hình của KiKi. Lại càng có vô vàn lời bình yêu cầu người tung ảnh ẩn danh tung lại đoạn clip cưỡng hiếp KiKi. Không có xót thương, không có thông cảm, không có phẫn nộ, những con sói đói tin chỉ muốn thỏa mãn bụng no bằng hình ảnh cuối cùng của cô nàng KiKi xấu số.
"Mẹ nó! Khốn nạn." Hàn Hân Đình bực bội, tay đập mạnh lên bàn, một tiếng "chát" nghe đến điếng tay, Tạ Kỳ Ngôn trong lòng cũng phải "suýt" một cái.
"Trương đội, làm việc với phòng an ninh mạng, tôi muốn gỡ bức ảnh này."
"Rõ! Sếp Tạ!" Trương Kiến Quốc lập tức nhận lệnh.
"Đèn studio?" Phương Tư Nhã tinh mắt phát hiện ngọn đèn di động được đặt ở góc, dù không hiện rõ nhưng Phương Tư Nhã không khó phát giác. Bản thân cô cũng có sở thích chụp ảnh, thậm chí cũng là một tay chụp bán chuyên không tồi.
"Nghĩa là sao ạ?" Trương Kiến Quốc khó hiểu.
"Bây giờ chúng ta đã có thể đi thêm một chút vào chi tiết, người yêu cái đẹp, yêu sạch sẽ, dùng đèn studio, dùng bao ni-lông túi zíp để không phá hỏng tác phẩm, có lều di động, thông thạo các địa hình ở Lam Châu, đặc biệt là các khu vực vắng vẻ, nhiều cây." Phương Tư Nhã nối lại các điểm mấu chốt.
"Truy lại lịch sử chụp ảnh đi, xem giữa các nạn nhân có điểm chung không?"
"Tiểu Cảnh, có truy được địa chỉ gửi bức ảnh này không?"
"Vị trí truy cập là AS Studio." Tiểu Cảnh đúng là danh xứng với thực, chỉ cần vài thao tác đã không mất nhiều thời gian để truy ra nguồn gốc.
"Nếu truy lịch sử của họ cũng từng đến AS Studio, chúng ta có thể xin lệnh khám." Tạ Kỳ Ngôn kiên định.
"Tư Nhã, lão Bân! Hai người đến đó một chuyến đi."
"Tôi cũng muốn đi." Hàn Hân Đình đột nhiên lên tiếng, Tạ Kỳ Ngôn cũng tức khắc hiểu, nhanh chóng giao phó.
Nhờ có manh mối trọng điểm, cảnh sát rất nhanh chóng có mặt tại AS Studio để tiến hành kiểm tra toàn bộ lịch trình của nhân viên, tìm kiếm điểm khả nghi vì trong lòng ai cũng tin rằng chỉ cần đến được AS Studio, họ cũng đang đến rất gần với hung thủ.
Lúc cảnh sát đến, nạn nhân đã hoàn toàn tắt thở. Cũng như KiKi, nạn nhân nữ được phơi bày trước mắt các cảnh viên có nhan sắc ngọt ngào, cơ thể trần trụi được phủ đầy cánh hoa hồng hòa cùng mùi nước hoa nốt hoa hồng đậm đặc. Mùi hương giống như lần trước.
"Từ cách bố trí xác nạn nhân, lựa chọn khu vực gây án đều giống hệt nhau. Loại cánh hoa hồng và mùi nước hoa hồng cũng giống như nạn nhân trước đó." Phương Tư Nhã thở dài.
"Pháp y có phát hiện gì không?"
"Nhìn sơ bộ thì thủ pháp gây án giống như lần trước, nạn nhân bị nghẹt thở, chân tay bị trói, trên mũi có chất nhờn, phần đùi trong bị xây xước. Nghi ngờ bị xâm hại."
Hàn Hân Đình buồn rầu, càng nhìn nạn nhân đọc kết luận sơ bộ càng cảm thấy căm phẫn nổi lên trong lòng. Bình thường cô luôn rất nhạy cảm với các vụ án cưỡng hiếp.
Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy được sự không thoải mái dậy lên trong ánh mắt Hàn Hân Đình. Mỗi khi đứng trước thi thể có dấu hiệu xâm hại, cô ấy đều để cảm xúc mình lung lay. Nên Tạ Kỳ Ngôn không muốn thúc ép Hàn Hân Đình. Sau khi lắng nghe phán đoán sơ bộ đã lập tức lùi lại để Hàn Hân Đình có thể tiếp tục công việc.
"Lời khai của nhân chứng thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi cảnh viên có mặt.
"Không phát hiện được gì, vì khu vực này đang là khu vực cắm trại mở, thông thường người đến người đi, dựng lều dựng bạt đều không phải chuyện lạ, nên cơ bản không có ai để ý, hơn nữa, xung quanh những cụm cỏ mọc rất cao, dùng làm lằn ranh tách biệt khu trai
"Vậy họ không nghe có tiếng động hay tiếng la nào sao?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, dự cảm của một cảnh sát cho cô thấy mình đang đối phó với một kẻ xảo quyệt.
"Không có! Mấy khu này, có tiếng sột soạt là chuyện bình thường, họ không để ý."
"Tiểu Ngôn! Cậu xem, cái này là gì?" Phương Tư Nhã sốt sắng kêu Tạ Kỳ Ngôn xem qua phát hiện của mình.
Đó là một cái lỗ tròn được cắm xuống rất sâu, hình dáng giống như một cái cọc được đóng xuống. Phương Tư Nhã nhanh chóng nhận ra 3 lỗ còn lại xuất hiện xung quanh khu vực được phát hiện thi thể. Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn cùng lúc lôi điện thoại ra, mở ứng dụng đo đạc. Khoảng cách của 4 cọc lỗ tròn vừa vặn tạo thành diện tích của một miếng bạt lớn, tầm 150cm.
"Lều sao?" Phương Tư Nhã cau mày
"Kích thước này là dành cho kiểu lều 2 đến 3 người. Hình dáng cọc tròn cũng rất phổ biến, không phải dạng dùng chuyên dụng cho cắm trại chuyên nghiệp, là dạng lều di động thông thường." Tạ Kỳ Ngôn bổ sung thêm.
"Tại sao lại dùng lều để làm gì chứ?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang nhìn Phương Tư Nhã, không phải là xảo quyệt hắn còn có sự tính toán rất cẩn thận trước khi sát hại nạn nhân.
Trong khi cảnh sát đang tiến hành khám nghiệm, hiện trường bất chợt hỗn loạn khi phóng viên lũ lượt xuất hiện. Vì nạn nhân là người nổi tiếng ở Lam Châu cũng như trên mạng xã hội, đây chắc chắn là một tin tức béo bở.
"Tư Nhã! Cần phải hạn chế họ chụp ảnh nạn nhân." Tạ Kỳ Ngôn phân phó.
"Hiểu rồi!"
Ngay sau khi nhận lệnh Phương Tư Nhã lập tức điều phối lực lượng cảnh viên có sẵn dàn đều đội hình để nỗ lực hạn chế tầm nhìn và sự chen lấn của đám phóng viên săn ảnh. Sự có mặt của các tay săn ảnh cũng khiến cảnh sát lo lắng không thể thực hiện khám nghiệm tử thi ngay tại hiện trường, họ buộc lòng phải di chuyển thi thể vào xe cấp cứu sớm hơn dự tính.
"Hừ!" Hàn Hân Đình đằng hắng khi bị cản trở, thực sự muốn quay sang chửi cho đám phóng viên một trận. May mà người cản cô là Tạ Kỳ Ngôn thì tâm tình của Hàn Hân Đình mới không bốc hỏa ngùn ngụt.
Nhưng Hàn Hân Đình hay đám phóng viên vẫn còn dễ đối phó hơn một người. Đó là Lâm Chính. Ngay khi Tạ Kỳ Ngôn về lại cảnh cục Lam Châu, cô đã nhận được tin Lâm Chính liên tục gọi đến đòi gặp. Rốt cuộc cái gì đối diện cũng cần phải đối diện.
"Vụ nào không lớn là cháu không làm à?" Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã phả thẳng vào tai Tạ Kỳ Ngôn ngọn lửa lớn.
"Chú à! Cháu sẽ cố gắng giao phó."
"Giao phó thế nào? Bao nhiêu ngày sẽ giao phó. Tạ Kỳ Ngôn, còn 5 ngày nữa, Lam Châu sẽ chính thức ký sát nhập với Anh Châu và trở thành đặc khu mới. Xét về mọi mặt, trong 1 năm nữa sẽ xây dựng thành trọng điểm du lịch văn hóa. Tô Hàn cử nhuệ binh đến Lam Châu một chuyến để xây dựng phòng tuyến, vừa đến đã có trọng án, còn đụng đến giới giải trí, thu hút đám phóng viên. Cháu đến để nói cảnh sát Tô Hàn vô dụng à? Sau này làm sao bảo bộc Lam Châu chứ?"
Thì ra đây mới là trọng điểm cho việc điều binh của Lâm Chính. Ông ta là muốn khi Lam Châu trở thành một phần của Anh Châu, Tô Hàn cũng sẽ thâu tóm quyền trị an ở Lam Châu. Thế và quyền cũng tăng lên một bậc.
"Cháu nói cho cháu biết. Lam Châu cần phải đạt đủ tiêu chí 3 không, nếu có bất kì điều gì, dự án ký kết sẽ bị hoãn lại, có biết không? Lỗi cũng quy về chúng ta một phần." Lâm Chính đe dọa.
"Cháu biết rồi! Mọi người cũng đang rất nỗ lực, cháu sẽ không để chú bận tâm." Tạ Kỳ Ngôn siết chặt điện thoại. Từ bao giờ người mà cô luôn kính trọng lại sợ trước, sợ sau, sợ nhất là mất lòng những ông lớn mà không phải người dân của mình.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cháu là lãnh đạo, tuyệt đối phải biết phân nặng nhẹ, cái gì ưu tiên, cái gì cần bảo vệ, tuyệt đối phải nhớ. Cuối năm nay là xét duyệt của cháu, đừng để bị lưu hồ sơ." Lâm Chính nhấn mạnh. Cuộc trò chuyện cũng nhanh chóng kết thúc khi Tạ Kỳ Ngôn nói câu "cháu hiểu".
Giữa họ từng có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Rất nhiều sự ngưỡng mộ dành cho nhau. Tạ Kỳ Ngôn còn nhớ đã từng ngồi uống trà với Lâm Chính và nói về lý tưởng, đàm đạo về sự kiên định của cảnh sát khi đứng trước lợi ích, cám dỗ. Tạ Kỳ Ngôn còn nhớ đã mê say nghe Lâm Chính dạy dỗ về phẩm chất, thắp lên trong lòng mình ý chí sắt thép khi đối diện với thử thách.
Làm cảnh sát, ở cương vị nào, đã mặc vào đồng phục, khoác vào hiệu huy, đều phải giữ vững chính nghĩa, trước cái ác một gang cũng không được lùi. Tháng ngày đó, Tạ Kỳ Ngôn đem Lâm Chính là thần tượng, cũng đem ông làm đèn soi.
Vậy mà, bây giờ giữa họ nếu không nói đến thương thảo lãnh đạo, lại nói đến lợi ích kinh doanh, không thì chức phận. Tạ Kỳ Ngôn càng nghĩ càng thở dài.
"Sếp Tạ! Mọi người chờ sếp ở phòng họp." Tiểu Cảnh chạy đến thông báo. Đúng rồi! Vẫn là phải ưu tiên chuyện phá án.
Lúc này tại phòng điều tra, mọi người đã tập hợp đầy đủ, cả Hàn Hân Đình và Thiểu Phong cũng có mặt với bản kết luận trên tay.
"Mọi người có gì?" Tạ Kỳ Ngôn mở lời.
"Điểm chung của họ đều tử vong do bị nghẹt thở. Hung khí gây án chính là bao ni-lông. Sau khi thi ban nổi lên, phần hằn giữa cằm và cổ của KiKi đã nổi lên vết bầm lớn, sau khi quan sát chính xác là miệng túi zíp của túi hút chân không lớn. Chúng tôi cũng phát hiện vết hằn tương tự trên người của Hạ Anh, dù vẫn chưa nổi rõ nhưng hiện tượng phát ban và suất huyết là tương tự."
"Trên người các nạn nhân cũng phát hiện các vết thương y hệt nhau. Môi bị rách nhẹ, cổ tay bị trói chặt. Từng bị xâm phạm khi còn sống nhưng trên người họ đều không thể tìm thấy ADN của hung thủ."
"Thủ pháp gây án của hai vụ, giống hệt nhau."
"Chúng ta có cùng cách bố trí nạn nhân, cùng cách gây án, khu vực lựa chọn cũng tương đồng. Nạn nhân trùng hợp hơn là người nổi tiếng, có nhan sắc, bị cưỡng hiếp, bị làm cho ngạt thở đến chết." Lão Bân lên tiếng.
"Ở hiện trường ở vụ án KiKi, có phát hiện các dấu cọc đóng xuống không?" Phương Tư Nhã quay sang hỏi Trương Kiến Quốc.
"Dạ có!" Trương Kiến Quốc gật đầu và đưa hình ảnh hiện trường trước đó cho mọi người xem.
"Hung thủ bố trí lại hiện trường, hắn không dùng các hung khí gây hư hại vì không muốn hủy hoại tác phẩm, hắn là người mê cái đẹp. Hắn dựng lều để cưỡng hiếp và hành hạ nạn nhân, thay vì tận dụng hiện trường, hắn thích sạch sẽ. Hắn trói nạn nhân nghĩa là hắn muốn thấy nạn nhân sợ hãi và vùng vẫy, nạn nhân khi chết đều có nước đọng trên mắt, nghĩa là đã cố cầu xin." Tạ Kỳ Ngôn xâu chuỗi lại các thông tin mà hiện tại cảnh sát có được, dần dần vẽ ra bức tranh toàn cảnh.
"Sát thủ dâm sát, liên hoàn." Phương Tư Nhã phát biểu.
"Sếp Tạ! Có chuyện rồi!" Tiểu Cảnh mặt mày tái nhợt, tay chân run rẩy đưa máy tính bản cho mọi người.
Hình ảnh được tung công khai trên mạng xã hội chính là hình ảnh của KiKi trước khi bị hãm hiếp. Góc chụp được đặt cố định rất kỹ càng. Đây là kiểu ảnh được cắt ra từ video, tạo cảm giác kích thích, hơi tối nhưng không quá mờ nhoè, hoàn toàn có thể nhìn ra ánh mắt run rẩy và sợ hãi, những ngấn nước lăn trên hốc mắt, cô ấy ngậm một cành hoa hồng. Bàn tay tên hung thủ ve vãn nắm lấy cổ áo của nạn nhân, có ý định xé toan trang phục của nạn nhân.
Vì là hình ảnh được đăng tải công khai, lượt chia sẻ lập tức tăng vọt khiến cục diện bình luận trên mạng rơi vào tình trạng mất kiểm soát. Rất nhiều người tỏ ra thương cảm, trách cứ tên hung thủ. Cũng có rất nhiều lời nói khiếm nhã được dân tình nói ra, chê trách thân hình của KiKi. Lại càng có vô vàn lời bình yêu cầu người tung ảnh ẩn danh tung lại đoạn clip cưỡng hiếp KiKi. Không có xót thương, không có thông cảm, không có phẫn nộ, những con sói đói tin chỉ muốn thỏa mãn bụng no bằng hình ảnh cuối cùng của cô nàng KiKi xấu số.
"Mẹ nó! Khốn nạn." Hàn Hân Đình bực bội, tay đập mạnh lên bàn, một tiếng "chát" nghe đến điếng tay, Tạ Kỳ Ngôn trong lòng cũng phải "suýt" một cái.
"Trương đội, làm việc với phòng an ninh mạng, tôi muốn gỡ bức ảnh này."
"Rõ! Sếp Tạ!" Trương Kiến Quốc lập tức nhận lệnh.
"Đèn studio?" Phương Tư Nhã tinh mắt phát hiện ngọn đèn di động được đặt ở góc, dù không hiện rõ nhưng Phương Tư Nhã không khó phát giác. Bản thân cô cũng có sở thích chụp ảnh, thậm chí cũng là một tay chụp bán chuyên không tồi.
"Nghĩa là sao ạ?" Trương Kiến Quốc khó hiểu.
"Bây giờ chúng ta đã có thể đi thêm một chút vào chi tiết, người yêu cái đẹp, yêu sạch sẽ, dùng đèn studio, dùng bao ni-lông túi zíp để không phá hỏng tác phẩm, có lều di động, thông thạo các địa hình ở Lam Châu, đặc biệt là các khu vực vắng vẻ, nhiều cây." Phương Tư Nhã nối lại các điểm mấu chốt.
"Truy lại lịch sử chụp ảnh đi, xem giữa các nạn nhân có điểm chung không?"
"Tiểu Cảnh, có truy được địa chỉ gửi bức ảnh này không?"
"Vị trí truy cập là AS Studio." Tiểu Cảnh đúng là danh xứng với thực, chỉ cần vài thao tác đã không mất nhiều thời gian để truy ra nguồn gốc.
"Nếu truy lịch sử của họ cũng từng đến AS Studio, chúng ta có thể xin lệnh khám." Tạ Kỳ Ngôn kiên định.
"Tư Nhã, lão Bân! Hai người đến đó một chuyến đi."
"Tôi cũng muốn đi." Hàn Hân Đình đột nhiên lên tiếng, Tạ Kỳ Ngôn cũng tức khắc hiểu, nhanh chóng giao phó.
Nhờ có manh mối trọng điểm, cảnh sát rất nhanh chóng có mặt tại AS Studio để tiến hành kiểm tra toàn bộ lịch trình của nhân viên, tìm kiếm điểm khả nghi vì trong lòng ai cũng tin rằng chỉ cần đến được AS Studio, họ cũng đang đến rất gần với hung thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.