Gởi Em, Đoá Đinh Tử Đỏ Rực Của Lòng Tôi
Chương 8: {HOÀ HỢP}
Mon
27/08/2022
Trịnh Kì từ trước đến nay chưa từng có ý niệm sống chung, mãi cho đến khi gặp Nhược Hi.
Để chung một tủ quần áo, nằm chung một phòng, đắp chung một chiếc chăn, sinh hoạt đều cùng nhau. Trước đây gã sinh ra trong một gia đình cha mẹ ly hôn. Ban đầu là cha gã nhận trách nhiệm nuôi con, sau đó lơ là, vẫn là mẹ gã đem gã trở về.
Nhưng cuối cùng bà cũng tái hôn, cùng người đàn ông đó có một bé gái xinh xắn. Sau khi bé gái ra đời, Trịnh Kì không còn được quan tâm nữa. Trịnh Kì đăng kí một trường nội trú, tuy nhiên học được một năm thì không còn tiền học phí gởi về.
Trịnh Kì về nhà theo địa chỉ, sớm đã thấy vườn không mông quạnh. Trịnh Kì biết, bản thân đã bị bỏ rơi rồi.
Gã nghỉ học, bắt đầu mày mò kiếm sống. Sau đó mở một tiệm bánh nho nhỏ.
Khi ấy còn non dại, gã còn bị lừa vào làm tiếp thị cho một quán rượu. Nhan sắc gã rất được, khả năng hiểu biết tốt, khách đặt lịch kín mít, Trịnh Kì sau đó còn được một phú bà nhận làm học việc, phú bà có đam mê với rượu, ở bên cạnh gã dồn hết tâm tư truyền đạt kinh nghiệm, cách nếm, cách sử dụng rượu.
Trịnh Kì khi ấy chưa tròn hai mươi, đã bị phú bà đem ra đùa bỡn, dạy hành nghề và dạy cả bán thân.
Trịnh Kì chỉ biết nằm đấy, nhắm mắt chịu đựng.
Đôi lúc gã sẽ mơ lại những giấc mơ khi ấy.
Choàng tỉnh và hoảng hốt.
Nhược Hi cũng sẽ ngồi dậy, một lần rồi một lần trấn an gã.
Sau khi đồng giường cộng chẩm, Nhược Hi phát hiện Trịnh Kì khi ngủ rất dễ gặp ác mộng, còn dễ tỉnh. Khi ấy gã sẽ đổ mồ hôi, cả người run lên, mày nhăn lại sau cùng là giật mình mở trừng mắt.
Nhược Hi lúc ấy sẽ cẩn thận lau qua trán gã, mở giọng an ủi.
Trịnh Kì vì điều này còn muốn ngủ riêng mấy lần, nhưng Nhược Hi căn bản không đồng ý.
Sau này có Nhược Hi, Trịnh Kì cảm giác an tâm hơn một vài lần.
Chỉ có điều, hạnh phúc như vậy có vẻ không kéo dài quá lâu.
Đó là vào một ngày, khi người đàn bà năm xưa tìm đến.
Là người phụ nữ đã dạy Trịnh Kì cách làm một người đàn ông.
Bà ta ve vuốt thân thể gã, chạm lên bộ vị yếu hại, khe khẽ mơn trớn cần cổ Trịnh Kì.
"Còn nhớ ta không?"
Trịnh Kì khép mắt, "Con không dám quên."
Bà ta cười lên khanh khách, như tiếng lục lạc ngân.
Sáu năm nước chảy mây trôi, bà ta giờ đã quá bốn mươi rồi.
"Còn nhớ là tốt, bé thật ngoan."
"Nhưng con lại phản bội ta đấy à?"
Bà tay nắm chặt cằm Trịnh Kì, phả làn khói thuốc cay mắt.
"Con không dám." Trịnh Kì hơi tránh thoát bàn tay bà, căn bản không dám dùng lực.
Móng tay xước qua cằm gã một đường đỏ nhàn nhạt.
Bà ta nhướn mày, "Vậy cái cổ này, đôi môi này, cả... địa phương này, con dành cho ai đây?"
Trịnh Kì cười, "Con không còn là con rối của người nữa, người biết mà."
"Công ơn dưỡng dục, con vẫn ghi nhớ, còn những chuyện khác, người làm ơn quên đi."
Bà ta như hẫng mất một món đồ vật quý giá. "Vậy từ trước tới nay, con có yêu ta chứ?"
Trịnh Kì lắc đầu.
"Đó không phải là tình yêu. Đó là sự chiếm hữu."
Trịnh Kì mở ra cửa phòng của mình, lần này thông với bên ngoài, khiến bà ta không thể nói gì được nữa. "Mong người về cho, nếu ngoài công việc người còn kiếm con, xin cho phép con từ chối."
...
Nhược Hi trông thấy dưới cằm Trịnh Kì có một vệt móng tay.
Y nhìn lại mình, móng tay y đều cắt ngắn, là sợ quẹt phải Nhược Qua, làm bé bị xước.
Móng tay Trịnh Kì cũng vậy, thuận tiện cho gã làm bánh.
Vậy nó là của ai?
Nhược Hi chỉ có thể tưởng tượng ra, đó là của một người phụ nữ.
Nhược Hi vẫn chọn cách trốn tránh.
Y một một cái băng cá nhân của Nhược Qua, sau đó tỉ mỉ dán lên cằm Trịnh Kì, còn dặn dò, "Lần sau cẩn thận nhé em."
Trịnh Kì hơi giật mình, sau đó lại cười, "Cảm ơn anh."
Hôm nay gã làm món trứng rán phồng (1).
Nhược Hi ăn chỉ được phân nửa, sau đó tiếp tục làm bản thảo. Nhược Hi tay chống cằm, ánh mắt ngây như phỗng.
Trịnh Kì nhận ra được tâm sự của y, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Mấy ngày sau, người đàn bà đó tiếp tục tới tìm Trịnh Kì.
Nhưng lần này là ở quán rượu.
Trịnh Kì nghe điện thoại, sau đó thay đồ.
Nhược Hi yên tĩnh lắng tai cảm nhận từng bước chân đi khỏi phòng, sau đó từ từ nhắm mắt.
Rốt cuộc là y vẫn thua một người phụ nữ.
...
Trịnh Kì trở về trong tình trạng ngà ngà say.
Nhược Hi dở chăn, đỡ lấy gã.
Trịnh Kì cứ như trẻ con vậy, câu cả tay cả chân ôm lấy Nhược Hi, thút thít khóc.
Gã kể lại cuộc đời của mình, kể bản thân đã từng tổn thương ra sao, bị lợi dụng ra sao, đến hiện tại lại tiếp tục bị lợi dụng.
Nhược Hi nghe đến đau lòng.
"Em chỉ có một mình anh, từ lúc thấy anh, em mới biết bản thân còn có loại cảm giác như vậy..."
Gã vùi đầu vào hõm cổ y, nức nở, "Anh đừng đi mà, bà ta cứ luôn tới tìm em, em không muốn gặp bà ta, bà ta bảo, em cũng có trong sạch gì."
"Em chỉ muốn anh thôi."
Nhược Hi bị cọ nhột, có phần buồn cười.
"Anh tin em mà. Bây giờ thì đi ngủ nhé?"
Trịnh Kì tóc tai rối loạn, Nhược Hi đưa tay vén tóc mai gã, "Hôn một cái rồi đi ngủ nhé?"
Trịnh Kì gật đầu, sau đó lại do dự.
"..."
"Ôm em nữa cơ, ban nãy không không ôm em."
Nhược Hi gật đầu. Trịnh Kì lúc này mới ngoan ngoãn chui vào chăn.
Nhược Hi xoa đầu gã, cẩn thận dém chăn.
Vẫn là suy nghĩ, dường như những lời nói kia là thật lòng. Trịnh Kì có thể nói dối khi tỉnh, nhưng khi say, con người ta hiếm khi còn có thể nói dối.
Nhược Hi tin điều này.
Trước kia chưa thật lòng thật dạ muốn đánh cược, nhưng lần này, có vẻ Nhược Hi đã đủ can đảm để trả cho tấm vé này rồi.
...
Người đàn bà đó lục được một tấm ảnh trong ví Trịnh Kì. Bà ta ồ lên, nhìn cũng rất ngon miệng.
Thế là bà tìm tới nhà Nhược Hi.
Cứ như vậy xông vào, ngồi chễm chệ.
"Tôi là người cưu mang Tiểu Trịnh."
Nhược Hi ôn hoà cười, rót cho bà một tách trà.
Bà ta bảo, hay là chúng ta chia đôi Trịnh Kì, tôi dùng một ngày, cậu dùng một ngày.
Nhược Hi lắc đầu, "Trịnh Kì không phải món đồ."
Ba ta cười, "Nhưng thằng bé do ta nuôi, do ta dạy dỗ, kĩ năng giường chiếu tiếp thị đều do ta, ngươi nói xem, nó sẽ an phận với ngươi à? Bartender chỉ là cái danh, đằng sau đó là gì? Là tiếp thị."
"Nó luôn sống bằng thân thể suốt những năm qua."
Nhược Hi hơi ngẩn đầu, "Vậy chúng tôi là phù hợp rồi."
"Tôi vốn cũng không sạch sẽ gì."
Bà ta hơi hụt hẫng, "Còn tưởng sẽ kích động được ngươi chứ?"
Nhược Hi lắc đầu, "Là tôi không xứng với Trịnh Kì, chứ không phải ngược lại."
"Chuyện của hai người tôi không xem vào, nhưng hiện tại tôi là đối tượng của cậu ấy, mong bà suy xét thái độ."
"Bà có thể có nhiều hơn như vậy, thay vì cùng tôi tranh giành một người đấy."
Bà ta cuối cùng cũng lui lại. "Ngươi là thật lòng à?"
Nhược Hi cũng do dự, "Là thật lòng muốn ở bên cậu ấy. Ngoài trừ cậu ấy từ bỏ, tôi sẽ không từ bỏ."
Khi bà ấy rời đi, cũng đã xế chiều.
Trịnh Kì trở về nhà, Nhược Hi còn loay hoay trong bếp.
Sáng hôm nay đi vội gã còn chưa thay đồ. Nhược Hi thấy gã ôm Nhược Qua, cười hỏi, "Sáng nay đi đâu mà vội thế?"
Trịnh Kì cùng Nhược Qua đến phòng giặt, cởi bớt áo ngoài, "Em đi đến kho rượu, lần này muốn thay đổi số lượng một chút."
Nhược Qua cởi áo bị lạnh đột ngột, hắt xì rõ to.
Trịnh Kì vội đưa bé vào phòng tắm.
Thời điểm cả hai ấm áp bừng bừng đi ra, Nhược Hi sớm đã làm xong cơm rồi. Trịnh Kì nhìn thấy món bánh trứng rán sữa. "Hôm qua ăn cảm thấy rất ngon, muốn làm cho em."
Trịnh Kì ngửi một chút, vừa vặn ngửi ra mùi nước hoa của người đàn bà kia.
Gã giật cả mình.
"Bà ta, bà ta tới tìm anh..."
Nhược Hi không giấu giếm. "Đúng rồi."
Trịnh Kì không biết nên nói cái gì.
"Anh nghe rồi, còn tưởng sẽ phải hỏi em mới biết, sau này đã biết rồi."
"Anh không chê em à?"
Nhược Hi cười cười, "Còn sợ em chê anh ấy."
Trịnh Kì lúc này mếu máo, Nhược Hi phải ôm lấy gã, cẩn thận xoa tấm lưng nọ, "Coi nào lớn rồi cứ khóc mãi, tối qua em cũng còn khóc đấy."
Trịnh Kì mím môi khóc, cứ như vậy, Nhược Hi cũng không rời tay đến khi gã thôi rơi nước mắt...
Để chung một tủ quần áo, nằm chung một phòng, đắp chung một chiếc chăn, sinh hoạt đều cùng nhau. Trước đây gã sinh ra trong một gia đình cha mẹ ly hôn. Ban đầu là cha gã nhận trách nhiệm nuôi con, sau đó lơ là, vẫn là mẹ gã đem gã trở về.
Nhưng cuối cùng bà cũng tái hôn, cùng người đàn ông đó có một bé gái xinh xắn. Sau khi bé gái ra đời, Trịnh Kì không còn được quan tâm nữa. Trịnh Kì đăng kí một trường nội trú, tuy nhiên học được một năm thì không còn tiền học phí gởi về.
Trịnh Kì về nhà theo địa chỉ, sớm đã thấy vườn không mông quạnh. Trịnh Kì biết, bản thân đã bị bỏ rơi rồi.
Gã nghỉ học, bắt đầu mày mò kiếm sống. Sau đó mở một tiệm bánh nho nhỏ.
Khi ấy còn non dại, gã còn bị lừa vào làm tiếp thị cho một quán rượu. Nhan sắc gã rất được, khả năng hiểu biết tốt, khách đặt lịch kín mít, Trịnh Kì sau đó còn được một phú bà nhận làm học việc, phú bà có đam mê với rượu, ở bên cạnh gã dồn hết tâm tư truyền đạt kinh nghiệm, cách nếm, cách sử dụng rượu.
Trịnh Kì khi ấy chưa tròn hai mươi, đã bị phú bà đem ra đùa bỡn, dạy hành nghề và dạy cả bán thân.
Trịnh Kì chỉ biết nằm đấy, nhắm mắt chịu đựng.
Đôi lúc gã sẽ mơ lại những giấc mơ khi ấy.
Choàng tỉnh và hoảng hốt.
Nhược Hi cũng sẽ ngồi dậy, một lần rồi một lần trấn an gã.
Sau khi đồng giường cộng chẩm, Nhược Hi phát hiện Trịnh Kì khi ngủ rất dễ gặp ác mộng, còn dễ tỉnh. Khi ấy gã sẽ đổ mồ hôi, cả người run lên, mày nhăn lại sau cùng là giật mình mở trừng mắt.
Nhược Hi lúc ấy sẽ cẩn thận lau qua trán gã, mở giọng an ủi.
Trịnh Kì vì điều này còn muốn ngủ riêng mấy lần, nhưng Nhược Hi căn bản không đồng ý.
Sau này có Nhược Hi, Trịnh Kì cảm giác an tâm hơn một vài lần.
Chỉ có điều, hạnh phúc như vậy có vẻ không kéo dài quá lâu.
Đó là vào một ngày, khi người đàn bà năm xưa tìm đến.
Là người phụ nữ đã dạy Trịnh Kì cách làm một người đàn ông.
Bà ta ve vuốt thân thể gã, chạm lên bộ vị yếu hại, khe khẽ mơn trớn cần cổ Trịnh Kì.
"Còn nhớ ta không?"
Trịnh Kì khép mắt, "Con không dám quên."
Bà ta cười lên khanh khách, như tiếng lục lạc ngân.
Sáu năm nước chảy mây trôi, bà ta giờ đã quá bốn mươi rồi.
"Còn nhớ là tốt, bé thật ngoan."
"Nhưng con lại phản bội ta đấy à?"
Bà tay nắm chặt cằm Trịnh Kì, phả làn khói thuốc cay mắt.
"Con không dám." Trịnh Kì hơi tránh thoát bàn tay bà, căn bản không dám dùng lực.
Móng tay xước qua cằm gã một đường đỏ nhàn nhạt.
Bà ta nhướn mày, "Vậy cái cổ này, đôi môi này, cả... địa phương này, con dành cho ai đây?"
Trịnh Kì cười, "Con không còn là con rối của người nữa, người biết mà."
"Công ơn dưỡng dục, con vẫn ghi nhớ, còn những chuyện khác, người làm ơn quên đi."
Bà ta như hẫng mất một món đồ vật quý giá. "Vậy từ trước tới nay, con có yêu ta chứ?"
Trịnh Kì lắc đầu.
"Đó không phải là tình yêu. Đó là sự chiếm hữu."
Trịnh Kì mở ra cửa phòng của mình, lần này thông với bên ngoài, khiến bà ta không thể nói gì được nữa. "Mong người về cho, nếu ngoài công việc người còn kiếm con, xin cho phép con từ chối."
...
Nhược Hi trông thấy dưới cằm Trịnh Kì có một vệt móng tay.
Y nhìn lại mình, móng tay y đều cắt ngắn, là sợ quẹt phải Nhược Qua, làm bé bị xước.
Móng tay Trịnh Kì cũng vậy, thuận tiện cho gã làm bánh.
Vậy nó là của ai?
Nhược Hi chỉ có thể tưởng tượng ra, đó là của một người phụ nữ.
Nhược Hi vẫn chọn cách trốn tránh.
Y một một cái băng cá nhân của Nhược Qua, sau đó tỉ mỉ dán lên cằm Trịnh Kì, còn dặn dò, "Lần sau cẩn thận nhé em."
Trịnh Kì hơi giật mình, sau đó lại cười, "Cảm ơn anh."
Hôm nay gã làm món trứng rán phồng (1).
Nhược Hi ăn chỉ được phân nửa, sau đó tiếp tục làm bản thảo. Nhược Hi tay chống cằm, ánh mắt ngây như phỗng.
Trịnh Kì nhận ra được tâm sự của y, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Mấy ngày sau, người đàn bà đó tiếp tục tới tìm Trịnh Kì.
Nhưng lần này là ở quán rượu.
Trịnh Kì nghe điện thoại, sau đó thay đồ.
Nhược Hi yên tĩnh lắng tai cảm nhận từng bước chân đi khỏi phòng, sau đó từ từ nhắm mắt.
Rốt cuộc là y vẫn thua một người phụ nữ.
...
Trịnh Kì trở về trong tình trạng ngà ngà say.
Nhược Hi dở chăn, đỡ lấy gã.
Trịnh Kì cứ như trẻ con vậy, câu cả tay cả chân ôm lấy Nhược Hi, thút thít khóc.
Gã kể lại cuộc đời của mình, kể bản thân đã từng tổn thương ra sao, bị lợi dụng ra sao, đến hiện tại lại tiếp tục bị lợi dụng.
Nhược Hi nghe đến đau lòng.
"Em chỉ có một mình anh, từ lúc thấy anh, em mới biết bản thân còn có loại cảm giác như vậy..."
Gã vùi đầu vào hõm cổ y, nức nở, "Anh đừng đi mà, bà ta cứ luôn tới tìm em, em không muốn gặp bà ta, bà ta bảo, em cũng có trong sạch gì."
"Em chỉ muốn anh thôi."
Nhược Hi bị cọ nhột, có phần buồn cười.
"Anh tin em mà. Bây giờ thì đi ngủ nhé?"
Trịnh Kì tóc tai rối loạn, Nhược Hi đưa tay vén tóc mai gã, "Hôn một cái rồi đi ngủ nhé?"
Trịnh Kì gật đầu, sau đó lại do dự.
"..."
"Ôm em nữa cơ, ban nãy không không ôm em."
Nhược Hi gật đầu. Trịnh Kì lúc này mới ngoan ngoãn chui vào chăn.
Nhược Hi xoa đầu gã, cẩn thận dém chăn.
Vẫn là suy nghĩ, dường như những lời nói kia là thật lòng. Trịnh Kì có thể nói dối khi tỉnh, nhưng khi say, con người ta hiếm khi còn có thể nói dối.
Nhược Hi tin điều này.
Trước kia chưa thật lòng thật dạ muốn đánh cược, nhưng lần này, có vẻ Nhược Hi đã đủ can đảm để trả cho tấm vé này rồi.
...
Người đàn bà đó lục được một tấm ảnh trong ví Trịnh Kì. Bà ta ồ lên, nhìn cũng rất ngon miệng.
Thế là bà tìm tới nhà Nhược Hi.
Cứ như vậy xông vào, ngồi chễm chệ.
"Tôi là người cưu mang Tiểu Trịnh."
Nhược Hi ôn hoà cười, rót cho bà một tách trà.
Bà ta bảo, hay là chúng ta chia đôi Trịnh Kì, tôi dùng một ngày, cậu dùng một ngày.
Nhược Hi lắc đầu, "Trịnh Kì không phải món đồ."
Ba ta cười, "Nhưng thằng bé do ta nuôi, do ta dạy dỗ, kĩ năng giường chiếu tiếp thị đều do ta, ngươi nói xem, nó sẽ an phận với ngươi à? Bartender chỉ là cái danh, đằng sau đó là gì? Là tiếp thị."
"Nó luôn sống bằng thân thể suốt những năm qua."
Nhược Hi hơi ngẩn đầu, "Vậy chúng tôi là phù hợp rồi."
"Tôi vốn cũng không sạch sẽ gì."
Bà ta hơi hụt hẫng, "Còn tưởng sẽ kích động được ngươi chứ?"
Nhược Hi lắc đầu, "Là tôi không xứng với Trịnh Kì, chứ không phải ngược lại."
"Chuyện của hai người tôi không xem vào, nhưng hiện tại tôi là đối tượng của cậu ấy, mong bà suy xét thái độ."
"Bà có thể có nhiều hơn như vậy, thay vì cùng tôi tranh giành một người đấy."
Bà ta cuối cùng cũng lui lại. "Ngươi là thật lòng à?"
Nhược Hi cũng do dự, "Là thật lòng muốn ở bên cậu ấy. Ngoài trừ cậu ấy từ bỏ, tôi sẽ không từ bỏ."
Khi bà ấy rời đi, cũng đã xế chiều.
Trịnh Kì trở về nhà, Nhược Hi còn loay hoay trong bếp.
Sáng hôm nay đi vội gã còn chưa thay đồ. Nhược Hi thấy gã ôm Nhược Qua, cười hỏi, "Sáng nay đi đâu mà vội thế?"
Trịnh Kì cùng Nhược Qua đến phòng giặt, cởi bớt áo ngoài, "Em đi đến kho rượu, lần này muốn thay đổi số lượng một chút."
Nhược Qua cởi áo bị lạnh đột ngột, hắt xì rõ to.
Trịnh Kì vội đưa bé vào phòng tắm.
Thời điểm cả hai ấm áp bừng bừng đi ra, Nhược Hi sớm đã làm xong cơm rồi. Trịnh Kì nhìn thấy món bánh trứng rán sữa. "Hôm qua ăn cảm thấy rất ngon, muốn làm cho em."
Trịnh Kì ngửi một chút, vừa vặn ngửi ra mùi nước hoa của người đàn bà kia.
Gã giật cả mình.
"Bà ta, bà ta tới tìm anh..."
Nhược Hi không giấu giếm. "Đúng rồi."
Trịnh Kì không biết nên nói cái gì.
"Anh nghe rồi, còn tưởng sẽ phải hỏi em mới biết, sau này đã biết rồi."
"Anh không chê em à?"
Nhược Hi cười cười, "Còn sợ em chê anh ấy."
Trịnh Kì lúc này mếu máo, Nhược Hi phải ôm lấy gã, cẩn thận xoa tấm lưng nọ, "Coi nào lớn rồi cứ khóc mãi, tối qua em cũng còn khóc đấy."
Trịnh Kì mím môi khóc, cứ như vậy, Nhược Hi cũng không rời tay đến khi gã thôi rơi nước mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.