Gọi Hồn

Chương 31: Để tôi

Lục Thúc

15/06/2021

Mã Lão Yên rướn cổ họng liên tục gọi tên vợ của ông ta không ngừng nghỉ, còn ông lão nhỏ con cũng nói lớn: "Cát bụi trở về với cát bụi, người chết nhung nhớ cố hương, thi thể ở bên ngoài làm dã quỷ khốn khổ, chi bằng sớm ngày quay về cố hương..."

Ông lão nhỏ con và Mã Lão Yên liên tục kêu la, cảnh tượng xảy ra trong chuồng heo thật khiến cho người ta không thể hiểu nổi.

Ngay sau đó, nhìn thấy khói bốc từ cây nến trên chiếc thuyền nhỏ chuyển màu xanh tụ lại từng vòng không hề tiêu biến, lơ lửng bốn phía xung quanh chiếc thuyền, lớp bùn bên dưới con thuyền không ngừng đảo qua đảo lại.

Cho đến lúc ông lão nhỏ con niệm qua lần thứ ba, chiếc thuyền giấy đột nhiên đứng lại một chỗ không nhúc nhích nữa.

Ông lão nhỏ con vội vàng nhắc nhở A Uy một câu, sau đó móc một lá bùa từ trong người khẽ nhếch môi nhẩm hai câu rồi ném đi, lá bùa lượn lượn lờ lờ trôi về phía thuyền giấy.

Lúc lá bùa gặp được ngọn lửa của cây nến lập tức châm thành một ngọn lửa xanh thẳm, kéo theo cả lớp bùn bên dưới con thuyền cũng bốc cháy.

"A Uy, nhanh nhắm ngay chỗ bùa hỏa thả thi châm xuống." Ông lão nhỏ con réo vội lên.

A Uy trả lời một tiếng, dây gai trong tay nhanh chóng rung lắc, sau đó cậu ta nhắm ngay chỗ bùa hỏa kia thả kim châm xuống.

Khoảnh khắc kim châm thô to tiếp xúc với bùa hỏa đó xảy ra phản ứng hóa học, thân kim châm đang trong trạng thái bình thường lập tức biến hóa.

Trong phút chốc, cây kim châm bằng kim loại vốn đang bóng loáng đã biến thành màu xanh sẫm. A Uy liên tục ấn cây kim xuống bên dưới lớp bùn, ấy vậy lại nghe tiếng xì xèo phát ra.

Cây kim châm mang theo dây dẫn hồn sau đó nhanh chóng bị hút xuống, tốc độ kia nhanh đến mức khiến động tác chuyên nghiệp như đạo sĩ của A Uy cũng suýt chút đã xảy ra sự cố.

Nhìn thấy dây gai được buộc vào dây dẫn hồn không ngừng bị kéo xuống lớp bùn, tôi cảm thấy chuồng lợn ở bên dưới khe suối này thật sự rất đáng sợ. Bởi vì vạch định mức trên dây thừng đã được kéo xuống tới vạch chỉ hơn hai trăm mét rồi nhưng vẫn không thấy ngừng lại.

Lúc mọi người ở đây đang kinh hồn bạt vía chăm chú nhìn vào, ngọn lửa đang cháy bình thường trong lớp bùn lại thoáng chốc lóe lên cao gần một thước, còn dây dẫn hồn cũng đột nhiên ngừng lại.

A Uy vốn dĩ đã gấp đến nhịn không được, còn chưa chờ ông lão nhỏ con lên tiếng cậu ta đã nắm lấy dây dẫn hồn thắt một nút chết xung quanh một sợi dây gai.



Ông lão nhỏ con vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía dây dẫn hồn, vào lúc này đột nhiên rướn cổ lên hô to một câu: "Cát bụi kết thúc, người cũ về nhà đi..."

A Uy nghe xong lắc lắc dây dẫn hồn trong tay mấy cái, bỗng phấn khích hô lên: "Bắt được rồi." Tiếp sau đó thoáng tập trung cùng với tôi dùng sức kéo dây gai trong tay.

Còn dây dẫn hồn lại bắt đầu xì xèo được kéo lên trên.

Lúc đầu, dây gai trong tay tôi rung lắc cũng không nặng, nhưng càng về sau thì có cảm giác trọng lượng càng nặng thêm chút. Giữa lúc tôi và A Uy mệt đến thở hồng hộc, đột nhiên lại cảm thấy dây dẫn hồn trong tay chúng tôi hơi lộp cộp một chút giống như có thứ gì bên dưới kẹp lại vậy, dù cố thử dùng sức mấy lần nhưng vốn vẫn không thể nào kéo lên được chút nào nữa.

Lúc này, tôi lén liếc nhìn về phía vạch định mức của dây dẫn hồn nhìn thấy khoảng cách bên dưới chỉ cách mặt đất hơn ba mươi mét nữa, chỉ cần dốc sức sẽ rất có thể vớt thi thể lên được rồi.

Ông lão nhỏ con xem tình hình không ổn, kêu to một tiếng: "A Uy dừng lại!"

"Yên tâm đi ông già! Tôi làm việc tự biết chừng mực." A Uy gắt gao nắm lấy dây gai, theo đó đáp trả.

Ông lão nhỏ con thoáng quay đầu nhìn qua thấy nhang dẫn hồn và bùa hỏa cũng sắp cháy hết rồi, ngay sau đó lại kéo tôi từ chỗ cạnh A Uy qua tới.

"Thằng nhóc nghe cho kỹ đây, thời gian hiện tại cấp bách, tôi chỉ nói một lần thôi." Sắc mặt của ông lão nhỏ con có hơi căng thẳng.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của ông lão cũng chỉ đành nghiêm túc gật đầu theo.

"Từ dây dẫn hồn chuyển biến đó tôi có thể nhận định được bên dưới độ sâu hơn ba mươi mét của lớp bùn này có một kết cấu bị gấp khúc, bởi vì thi thể đã lâu ngày rồi nên gân cốt cả người cũng đã xơ cứng lại, cho nên không thể nào kéo lên trên được. Bây giờ tôi đưa cậu xuống lớp bùn đó, tận dụng phương pháp súc cốt tôi đã dạy cậu chui vào trong kết cấu bị gấp khúc đó mà tìm thi thể, sau đó nặn lại mỗi một khớp xương của bà ấy. Chỉ có như vậy thì mới kéo lên được trước khi nhang dẫn hồn và bùa hỏa cháy hết."

Tôi trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được, ông lão nhỏ con liếc nhìn nhang dẫn hồn lại nghiêm mặt dặn dò tôi: "Thằng nhóc, tự nhiên đờ đẫn ra đó làm gì, năm phút nữa thôi nhang dẫn hồn sẽ cháy hết, cho nên cậu chỉ có thời gian ba phút. Nhất định phải nặn toàn bộ xương thi thể ra trong vòng ba phút, sau đó chúng tôi sẽ cho người kéo cậu lên, có thể giữ được danh tiếng của lão già tôi hay không toàn bộ nhờ vào cậu đó thằng nhóc, nghe rõ chưa?"

Bởi vì thời gian quá gấp, tôi chỉ có thể một mặt ngờ nghệch mà gật đầu, sau đó nhanh chóng cởi đồ trên người xuống chỉ chừa lại mỗi cái quần cộc lớn.



Mà lúc này, Thái Phụng cũng mang tới một bộ quần áo da gì đó, không nói tiếng nào mặc vào cho tôi.

"Cái này là đồ da cá chình có thể chống lại sự xâm nhập của âm khí với cơ thể, sau khi xuống đó anh nhất định phải làm cẩn thận, đừng phụ sự kỳ vọng mà ông già dành cho anh." Sau khi thấy tôi gật đầu, Thái Phụng siết chặt dây thừng vào eo của tôi, tiếp đó cài lại bộ đồ da cá chình từ trên xuống dưới rồi lại đột ngột chồm người tới bên tai tôi khẽ nói: "Tôi chờ anh bình an trở về!"

Tôi còn đang kinh ngạc tự hỏi câu nói sau đó của Thái Phụng là có ý gì, đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh cơ thể bó chặt lại.

Tôi hết cách chỉ biết tạm nín thở, sau đó dùng lực nhảy phóc vào trong lớp bùn của chỗ chuồng heo.

Bởi đầu áo da là trong suốt, lúc mới đầu tôi còn có thể nhìn thấy rõ bùa hỏa đang bốc cháy ở chỗ này, nhưng chỉ nhảy hai cái nữa thì cả người cũng rơi hết vào bên trong lớp bùn.

Ngay lập tức, tôi chỉ thấy trước mắt một màu đen kịt, cũng không nhìn thấy tiếp được gì nữa chỉ đành duỗi tay huơ huơ hai cái nắm được dây thừng, sau đó theo đường dây dẫn hồn chìm xuống mà dùng sức lặn theo.

Một lúc sau, tôi cảm giác vai mình bị va vào khe núi, vì thế toàn thân bỗng dốc sức mà tháo toàn bộ khớp xương trên người, men theo nước bùn mà trượt vào trong hốc núi.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như đánh một vòng tại chỗ, sau đó mò tới một cây châm kim loại vô cùng to lớn, tiếp đó là chạm tới một cỗ thi thể toàn thân cứng ngắc.

Vào lúc này, đầu của thi thể bị kim châm ghim chặt lấy, nhưng chỗ vai còn bị vướng lại trong khe núi.

Hai tay tôi thoáng dùng sức nặn toàn bộ khớp xương vai của thi thể ra, sau đó là tới xương cột sống và xương ngực.

Thế nhưng lúc tới nặn vị trí xương chậu, tôi đã cảm thấy hô hấp của mình có hơi khó khăn rồi. Đồng thời xương chậu của phụ nữ vốn rất lớn, quá trình nặn xương cũng thật sự rất rườm rà.

Ngay lúc tôi sắp thở không được nữa, cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi, chỗ xương chậu đó của thi thể cuối cùng cũng được nặn xong.

A Uy ở phía trên có lẽ cũng đã cảm nhận được dây dẫn hồn trong tay trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, vì thế mới thoáng kéo lên.

Tôi thuận thế cũng tháo luôn xương bắp đùi và khớp gối của thi thể ra, sau đó cũng chỉ còn sót lại hai xương mắt cá chân...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gọi Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook