Gọi Hồn

Chương 2: Gà chó không yên

Lục Thúc

13/06/2021

Tôi tiến thêm hai ba bước nữa ra mở cửa nhìn bên ngoài một chút, đường sá tối om không một bóng người, đến cả bóng dáng của con chó hay mèo gì cũng đều không thấy.

Tôi thấy bực bội trong lòng xoay người cài cửa lại, sau đó đi tới trước con chó mực đạp nó một cái: "Còn sủa bậy nữa đập mày chết đó!"

Không biết là vì bị tôi đạp đau hay bị tôi hù sợ, con chó mực kêu hai tiếng ăng ẳng lại cụp đuôi quay về ổ của nó, nằm sấp ở đó bất động.

Tôi nhổ bãi nước bọt ném gậy đi, xoay người nói vọng về phía phòng của ba mẹ: "Con chó sủa điên thôi, không có chuyện gì đâu ba mẹ đi ngủ đi."

Sau khi nói xong tôi quay trở về phòng mình, xoay người nằm trên giường muốn ngủ tiếp. Nào ngờ vừa mới nằm xuống lại nghe tiếng động, lần này không phải là con chó mực nữa, là chuồng gà gáy loạn cả lên. Đặc biệt con gà trống đuôi hoa là ồn ào dữ dội nhất, không ngừng kêu lên khanh khách giống như có người đang bóp lấy cổ nó vậy.

Trong lòng tôi kỳ thực rất bực bội. Ban ngày chuyện của Kha Phàm đã làm tôi đủ nhọc lòng rồi, đến đêm xuống lại bị quấy rối bởi cái đám súc vật này.

Vốn dĩ không muốn ra ngoài nữa, nhưng lại sợ có chồn hay hồ ly gì đó tới ăn gà, tôi chỉ đành bất lực mặc thêm một cái áo khoác ngắn, lần nữa mở cửa ra đi ra ngoài sân soi đèn vào bên trong chuồng gà xem xét, chẳng có gì cả. Trong chuồng gà cũng không có mất con nào, chỉ là bay nhảy tán loạn.

"Hổ à! Gà bị làm sao vậy?" Mẹ tôi thấy tôi lại chạy ra ngoài, lớn tiếng hỏi.

"Không có gì, chỉ là bay nhảy loạn lên thôi, ba mẹ mau đi ngủ đi!"

Nói xong, tôi khóa chặt cửa chuồng gà lại, cũng không muốn tiếp tục để tâm tới bọn chúng đang làm loạn cái gì nữa. Tôi trở vào phòng trùm chăn kín đầu ngủ tiếp.

Sau nửa đêm, con chó mực và đàn gà lại ầm ĩ thêm lần nữa, nhưng lần này tôi cũng không có đi xem chúng nó, ầm ĩ chốc lát cũng dần yên tĩnh trở lại.

Sáng sớm, lúc tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ đã nghe tiếng mẹ vô cùng lo lắng gọi.

"Hổ Tử, con mau tới xem đi, con chó mực với gà đều chết hết rồi..." Mẹ tôi sốt sắng gọi tôi, giọng nói cũng thay đổi.

Lúc tôi chạy tới trong sân đã bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người...

Con chó mực tránh khỏi bị dây thừng trói lấy, rốt cuộc đã chết tại cửa ra vào, óc và máu vương vãi đầy đấy một màu đỏ trắng nhớp nháp, chi chít cả một mảng lớn.

Gà ở trong chuồng chết còn ghê rợn hơn, từng con mắt đều lồi hết ra ngoài, thật sự nhìn giống như bị bóp chết, lông gà chỗ nào cũng có...

Mẹ tôi ngồi thụp xuống đất gào khóc: "Như này thì sao sống nổi đây trời, là ai mất hết tính người làm ra mấy chuyện như thế này, đúng là không muốn để cái mạng già này sống mà..."

Nhà tôi vốn nghèo, toàn bộ trông chờ vào hơn hai mươi con gà này nuôi bán lấy tiền, kết quả đều bị giết sạch...



Ba tôi đứng trong sân im lặng, ông ngồi xổm xuống một bên hút thuốc, chỉ là cũng lau nước mắt đang rơi trên mặt không ngừng.

Tôi đỡ mẹ vào trong nhà an ủi bà vài câu, sau đó vội vàng ra ngoài sân lau dọn. Chó và gà đều chết thảm như vậy, đây đúng là nhà chúng tôi kiểu chó gà không yên mà!

Ngày thường cả nhà tôi cũng không có gây thù hằn với ai, rốt cuộc là ai có mối thù sâu đậm như thế với nhà tôi mà làm ra chuyện như này chứ, tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra được.

Hàng xóm láng giềng nghe thấy bên nhà tôi ầm ĩ lớn cũng chạy qua xem sự tình, kết quả là ai cũng bị cảnh tượng ở trong sân dọa cho sợ hãi.

"Nhà họ Lưu là đắc tội ai vậy? Chơi trò đáng sợ như thế?" Dì Thẩm nhỏ giọng hỏi dì Vương.

"Đúng đó! Bình thường Lão Lưu Gia là người trung thực, chưa từng giận đỏ mặt với người trong thôn bao giờ, tại sao lại bị người khác hại thành ra như vậy chứ?"

"Tôi thấy này không giống người làm đâu, hay là sói hoang trên núi chạy xuống?"

...

Mọi người bàn tán sôi nổi, khả năng gì cũng đều có.

Cuối cùng trưởng thôn chạy tới tách đám người ồn ào này ra tiến vào trong sân, nhìn thấy xác của chó gà chưa được tôi dọn dẹp sạch, trưởng thôn thở dài đi tới trước mặt ba tôi nói: "Phú Quý à! Sao lại bị người khác hại thành ra như thế chứ, để tôi biết được là con rùa nào làm, tôi nhất định sẽ không nhẹ tay tha cho kẻ đó."

Ba tôi nhìn thấy trưởng thôn tới, vội vã đứng lên nói: "Haiz! Trưởng thôn, ông phải làm chủ cho tôi đi, đám gà được chăm sóc kỹ lưỡng… ông nói xem tôi phải làm sao đây chứ?"

"Ông bớt giận đi, nuôi lại từ đầu không phải là được rồi sao." Trưởng thôn thở dài thườn thượt, bắt đầu an ủi ba tôi.

Cùng lúc đó, Nhị Cẩu trong thôn giống như bị gắn mô tơ vào mông, gấp tới đỏ mặt hớt hải chạy vào: "Trưởng… trưởng thôn… không xong rồi. Xảy… xảy ra chuyện… chuyện lớn rồi."

Trưởng thôn cũng đi qua cốc cái tẩu thuốc vào Nhị Cẩu, nói: "Cái thằng nhãi ranh nhà cậu, la ó ầm ĩ chuyện gì hả?"

Nhị Cẩu hít ngụm không khí, nói tiếp: "Chú hai của Lão Hổ bị điên rồi, đi khắp nơi trong thôn cắn người, có mấy đứa nhỏ đã bị ông ta cắn bị thương..."

Tôi nghe xong câu này giật bắn mình, chú hai điên rồi? Sao có thể có chuyện đó được. Không đợi Nhị Cẩu nói xong, tôi vứt cây chổi trong tay xuống vội vàng chạy ra ngoài.

Trên đường đi nhìn thấy mấy người phụ nữ đang gào khóc, tôi chạy tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy trong lòng mỗi người đều có những đứa trẻ nhỏ đang chảy máu, đứa thì cánh tay và mặt bị mất đi miếng thịt, đứa thì bắp đùi và mông đều bị thương đang tuôn máu ào ào.



Ở phía trước còn có rất nhiều người dân trong thôn tay cầm xẻng, gậy đang chặn chú hai của tôi, chú ấy cúi người nằm trên mặt đất như con chó, không ngừng cắn răng về phía đám người đó, gào khóc kêu la...

Chú hai thấy có người đang tiến gần về phía mình, cả người lập tức dùng cả tay chân lao về phía người kia há miệng ra muốn cắn, người kia nhìn thấy chú hai lao tới cắn lập tức vung gậy lên đập vào chú ấy "bốp" một tiếng, sau đó gậy đập liên tiếp vào trên lưng chú hai khiến chú ấy bị đánh lăn một vòng. Chú hai "grừ grừ" hai tiếng, xoay người chạy biến vào trong núi ở ngoài thôn...

Mọi người đông như vậy nhưng cũng không có cản được chú hai, không lâu sau đó cũng vào trong núi tìm kiếm nửa ngày, ấy nhưng không tìm thấy bóng dáng của chú ấy.

Tôi có chút không hiểu được, cứ cho là chú ấy bị chuyện của hôm qua ám ảnh đi, thế nhưng cũng không đến mức hóa thành như vậy chứ? Cuối cùng hết cách, mọi người chỉ có thể quay về trước. Biết được điều kiện nhà tôi khó khăn, trưởng thôn phụ trách sắp xếp băng bó lại cho tụi nhỏ, tôi thì dọn dẹp đống lộn xộn trước sân, lại nhận được chút ít quyên góp của mấy hộ gia đình trong thôn bù lỗ, mọi người lúc này mới giải tán.

Tôi trở về phòng, vứt quần áo với giày bừa ra đó, kiệt sức nằm ở trên giường. Những chuyện của hai ngày nay cứ bủa vây trí óc, còn có cả khuôn mặt đầy máu của Kha Phàm, từng đợt khó chịu cứ thay nhau dấy lên trong lòng...

Tôi cứ thế mà nằm vật suốt một buổi tối, đến cơm cũng không thèm ăn. Tâm trạng của ba mẹ cũng không khá hơn được bao nhiêu, cho nên cũng không có để ý tới tôi.

Sau đó, tôi bỗng cảm thấy toàn thân mình hơi lạnh, không tự chủ được mà cuộn người dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê dùng sức đắp chăn lại, trong bụng chỉ muốn được sưởi ấm chút là được rồi, cũng không có để ý gì nhiều.

Tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy có một cô gái bước tới về phía mình, đường cong cơ thể rõ rệt như thế, sống động như thế, trước giờ tôi chỉ từng nhìn thấy ở Kha Phàm mà thôi, hai mắt không nghe lời cứ dốc sức nhìn chằm chằm.

"Tôi đẹp lắm sao?" Người phụ nữ kia đi tới trước mặt tôi nở nụ cười quyến rũ, nụ cười này khiến tôi cảm giác cả hồn phách của mình cũng bay mất rồi. Tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này, thế nhưng giọng nói của cô ta lại quen thuộc như vậy, giống như… đúng rồi, là giọng nói của Kha Phàm.

Người phụ nữ đó xoay một vòng trước mặt tôi, dùng một ngón tay xinh đẹp nâng cằm của tôi lên, cứ thế để tôi đối mặt cùng với mình: "Tôi xinh đẹp như vậy, anh lại thích tôi như thế, vậy vì sao anh còn muốn giết chết tôi? Anh trả mạng lại cho tôi..." Đột nhiên, giọng nói của người phụ nữ trước mặt trở nên sắc bén, hai tay dùng sức bóp lấy cổ tôi, khuôn mặt xinh đẹp kia vặn vẹo một đợt, cuối cùng biến thành gương mặt của Kha Phàm, máu tươi đang chảy ào ào khắp mặt cô ấy...

"Không, không phải… tôi… giết cô, Kha Phàm… tôi không thể… cứu cô. Tôi cũng thật sự… rất đau lòng mà!" Tôi bị Kha Phàm bóp chặt cổ không thể thở nổi, giọng nói ngắt quãng bất lực giải thích với cô ấy.

"Vì sao anh không cứu tôi? Vì sao? Tôi hận anh, tôi hận anh. Tôi phải giết anh, để anh chôn cùng với tôi… Ha ha ha..." Kha Phàm nói đến đoạn sau lại vừa khóc vừa cười như điên.

Tôi cảm giác sức lực ở cổ tay của cô ấy đang bóp cổ tôi càng lúc càng lớn, hô hấp của tôi lại càng lúc càng khó khăn, đầu lưỡi thè ra ngoài giống như con chó đang thở phì phò.

"Không..." Cũng không biết sức lực tới từ đâu, tôi khàn giọng la lên.

Tay của Kha Phàm bỗng tăng thêm lực, bóp đến mức khiến cả người tôi co quắp một trận, hàm răng không tự giác cắn chặt lại, cảm thấy có một mùi tanh tưởi ở trong miệng, sau đó hai mắt đảo một cái, ngất xỉu..

Tới lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thấy mình vẫn đang nằm trên giường Kang, nào có thấy bóng dáng của Kha Phàm đâu, tất cả chuyện xảy ra vừa rồi hóa ra là một cơn ác mộng!

Thế nhưng giấc mơ này cũng thật quá mức chân thực rồi, cổ của tôi đau đến giống như sắp bị đứt, cả người toát ra mồ hôi lạnh khiến chăn cũng bị dính nhớp nháp khó chịu, toàn thân không có một chút sức lực, mùi tanh tưởi trong miệng vẫn còn. Tôi dốc sức đưa tay lên lau miệng, mắt nhìn thấy trên mu bàn tay có chút đỏ giống như máu.

Chuyện gì thế này, lẽ nào… Tôi lật đật bò dậy nhổ một ngụm nước bọt xuống nền gạch, bên trong đó có màu đỏ tươi của máu. Tôi giật mình ngồi dậy đi tới lò sưởi gần đầu giường lục ra một mảnh gương nứt, khoảnh khắc nhìn vào đó khiến hồn vía tôi đều như muốn bay đi ra ngoài, nhìn thấy trên cổ mình hằn lên dấu máu bị ứ đọng, bên trong tròng mắt đều ứ máu, nhìn rõ ràng chính là dùng tay bóp đến ứa ra như thế. Trong phút chốc, tôi nhớ tới hình ảnh đám gà bị bóp chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gọi Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook